Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm
-
Chương 110: Hạ Thanh Thanh (3)
- Hạ gia các người không được tới đây. Không được tới đây.
Hạ Thanh Thanh lúc này đã không còn bị luồng khí đỏ tím quấn thân, nàng đã có thể tự ý di chuyển. Nhưng nàng cũng không dám chạy, bởi vì nàng đã xác định được người trước mắt này cực kỳ nguy hiểm. Một khi nàng bỏ chạy, không biết có thể chạy thoát hay không nhưng Hạ gia chắc chắn sẽ phải trả giá cực lớn, thậm chí bị tiêu diệt.
Nàng vội vàng lao tới chắn trước mặt Thiên Tà, sau đó quay mặt về phía mấy tên trung niên nhân hét lên.
- Tiểu thư mau chạy.
- Đúng vậy, tiểu thư mau chạy, bọn ta liều chết ngăn cản hắn. Chỉ cần đợi đến lúc gia chủ tới chắc chắn sẽ đánh bại hắn.
Mấy tên trung niên nhân tưởng tiểu thư nhà mình bị uy hiếp, vội vàng lên tiếng trấn an.
Hạ Thanh Thanh lúc này nhanh muốn khóc. Người trước mắt này không phải là người mà phụ thân nàng có thể chống lại.
Hạ Thanh Thanh nhất thời nổi giận hét lên:
- Các ngươi mau cút đi. Là ta muốn đi cùng hắn, ta không muốn thấy các ngươi nữa.
- Tiểu thư, người... Người nói gì vậy...
Cả đám người bỗng chốc hơi ngây ra, trong đầu nhô ra một đống những câu hỏi. Không phải tiểu thư bị bắt cóc sao, sao bây giờ lại có vẻ như là tự nguyện?
Một tên trung niên nhân sắc mặt âm trầm bước ra, nhìn Thiên Tà lạnh lẽo nói:
- Không cần biết ngươi là ai, nếu không mau thả ra tiểu thư, ngươi.....
Trung niên nhân còn chưa nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn về phía hắn, có sợ hãi, khiếp sợ,... Nếu như bình thường thì không sao, nhưng bây giờ. Hắn cảm thấy có chút không đúng, sau đó theo ánh mắt của những người khác, hắn cũng cúi đầu xuống nhìn thân thể mình. Trong nháy mắt, hắn thấy một màn khủng bố đang diễn ra. Thân thể hắn đang không ngừng trào ra những ngọn lửa màu tím, những ngọn lửa này đang không ngừng đốt cháy nhục thân của hắn. Từng luồng khói nhỏ bốc lên mang theo mùi hương thịt nướng khét,... Mà thân thể của hắn cũng đang nhanh chóng biến mất.
- Aaaa.....
Một tiếng hét mang theo vô biên sợ hãi vang lên, tiếng hét này cũng không kéo dài lâu, chỉ trong chốc lát liền im bặt. Theo tiếng hét biến mất, tên trung niên nhân cũng biến mất khỏi trời đất, không để lại một chút gì.
- Ồn ào.
Thiên Tà nhẹ giọng nói.
Cả đám người từ trong sợ hãi bừng tỉnh lại, thân hình không tự chủ được hơi run rẩy một chút, nhưng bất quá không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào, càng không dám nhìn Thiên Tà. Bọn họ sợ hãi, bọn họ cũng khôngmôt muốn như trung niên nhân kia, nháy mắt tan biến.
Lúc này, một tiếng rống hùng hậu vang lên phía chân trời. Tiếng rống mang theo vô tận uy nghiêm vang vọng bốn phương.
- Ai, ai dám bắt Thanh Thanh con ta.
Cùng lúc đó, phạm vi nhỏ thiên địa đột nhiên nóng lên, một cỗ hơi thở cực kỳ mạnh mẽ đang không ngừng lao về phía Thiên Tà với một tốc độ cực nhanh.
Trên bầu trời, một điểm đen nhỏ đang không ngừng biến lớn lên xuất hiện trong mắt mọi người. Dần dần điểm đen càng tới gần, hiện ra một người trung niên nam tử, khuôn mặt mang theo sự uy nghiêm, hai mắt bốc lên hai luồng kim sắc hoả diễm khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Khiến cho người ta sợ hãi hơn là trung niên này đang đạp không mà tới, hắn đứng lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía Thiên Tà, trầm giọng nói:
- Là ngươi bắt đi ta nữ nhi?
Giọng nói vừa phát ra, xung quanh hắn cũng bốc lên một luồng kim sắc hoả diễm, rất nóng bỏng, rất khủng bố.
- Gia chủ.
Cả đám người cung kính cúi đầu trước trung niên nam tử, cung kính hô một tiếng.
Người tới không phải ai khác, chính là Hạ gia gia chủ, cha của Hạ Thanh Thanh tên Hạ Thông.
- Gia chủ tới.
- Gia chủ tới, tiểu tử xem ngươi còn có dám hay không ngông cuồng.
- Gia chủ, chính là kẻ này bắt cóc tiểu thư, hơn nữa còn diệt sát một vị trưởng lão.
Mấy tên trung niên nhân cười lạnh nhìn về phía Thiên Tà. Hạ Thông đạp không mà đến, uy thế quá lớn. Thêm vào nữa là những năm gần đây Hạ gia có Hạ Thông, không những xưng bá một phương, hơn nữa còn giường như không người dám chống đối.
Hạ Thông sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Thiên Tà, nói:
- Quỳ xuống hoặc là chết.
Lời hắn vừa nói xong, xung quanh một đám người Hạ gia cũng dồn dập mở miệng:
- Tiểu tử, còn không mau quỳ xuống.
- Quỳ xuống cầu xin tha thứ đi.
- Ha ha ha haaa.... Dám chọc chúng ta Hạ gia, cũng không biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng.
Vô số tiếng nói từ phía đám người Hạ gia vang lên. Vừa rồi bọn họ vì e ngại Thiên Tà nên mới không dám ho he gì. Nhưng bây giờ Hạ Thông đến, cây có bóng, đám người lại bắt đầu ồn ào lên.
- Ồn ào.
Thiên Tà hừ lạnh một tiếng, hơi phất tay một cái, từng đạo vô hình thiên địa linh khí ngưng tụ thành mũi kiếm lao về phía đám người Hạ gia vừa mở miệng. Chớp mắt trôi qua, cả đám người lần lượt kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
- Ngươi...
Hạ Thông giận dữ. Vừa rồi tình huống quá bất ngờ, làm hắn không kịp chuẩn bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ gia từng người ngã xuống.
Thiên Tà ánh mắt trào phúng nhìn Hạ gia gia chủ, nói:
- Muốn bản công tử quỳ, việc này độ khó rất cao nha. Không bằng ngươi quỳ xuống đi.
Vừa dứt lời, xung quanh hắn một luồng uy áp khủng bố tản ra, tập trung về phía Hạ Thông cùng Hạ gia mọi người.
Bùm
Bùm
Bùm
Hàng loạt tiếng quỳ gối vang lên, người Hạ gia từng người từng người không chịu nổi quỳ xuống, bọn họ nhưng là cố gắng đứng vững, cả người run rẩy sau đó ầm ầm quỳ xuống. Cả đám có người không cam lòng, gào thét muốn đứng dậy nhưng không thành. Hạ gia người bá chủ một phương, hoành hành ngang ngược, có khi nào chịu nhục nhã như vậy.
Rất nhiều Hạ gia người vận khởi nội lực muốn đứng dậy,
- Tiểu tử, muốn cho ta quỳ xuống, ngươi đừng nằm mơ.
- Đúng vậy, đứng lên cho ta.
Có một tên dùng hết sức bú sữa mẹ đứng dậy, dường như sắp thành công thời điểm thì đột nhiên bùm một tiếng. Thân hình bành trướng lên rồi nổ bùm như pháo hoa, máu thịt be bét rơi xuống những người bên cạnh.
Cũng không phải Thiên Tà động tay chân gì, mà là uy áp thật sự rất mạnh, những người kiên trì đứng lên khiến cho kinh mạch chịu đựng cực hạn, đến mức tận cùng rồi nổ tung.
Bùm
Bùm
Bùm
Liên tiếp những tiếng nổ vang lên. Lại có vài người tu vi khá cao không chịu nổi bùm bùm thân thể nổ như pháo.
- Ma quỷ... Ngươi là ma quỷ.
Cách hắn không xa Hạ Thanh Thanh lầm bầm nói.
Hạ Thanh Thanh lúc này đã không còn bị luồng khí đỏ tím quấn thân, nàng đã có thể tự ý di chuyển. Nhưng nàng cũng không dám chạy, bởi vì nàng đã xác định được người trước mắt này cực kỳ nguy hiểm. Một khi nàng bỏ chạy, không biết có thể chạy thoát hay không nhưng Hạ gia chắc chắn sẽ phải trả giá cực lớn, thậm chí bị tiêu diệt.
Nàng vội vàng lao tới chắn trước mặt Thiên Tà, sau đó quay mặt về phía mấy tên trung niên nhân hét lên.
- Tiểu thư mau chạy.
- Đúng vậy, tiểu thư mau chạy, bọn ta liều chết ngăn cản hắn. Chỉ cần đợi đến lúc gia chủ tới chắc chắn sẽ đánh bại hắn.
Mấy tên trung niên nhân tưởng tiểu thư nhà mình bị uy hiếp, vội vàng lên tiếng trấn an.
Hạ Thanh Thanh lúc này nhanh muốn khóc. Người trước mắt này không phải là người mà phụ thân nàng có thể chống lại.
Hạ Thanh Thanh nhất thời nổi giận hét lên:
- Các ngươi mau cút đi. Là ta muốn đi cùng hắn, ta không muốn thấy các ngươi nữa.
- Tiểu thư, người... Người nói gì vậy...
Cả đám người bỗng chốc hơi ngây ra, trong đầu nhô ra một đống những câu hỏi. Không phải tiểu thư bị bắt cóc sao, sao bây giờ lại có vẻ như là tự nguyện?
Một tên trung niên nhân sắc mặt âm trầm bước ra, nhìn Thiên Tà lạnh lẽo nói:
- Không cần biết ngươi là ai, nếu không mau thả ra tiểu thư, ngươi.....
Trung niên nhân còn chưa nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn về phía hắn, có sợ hãi, khiếp sợ,... Nếu như bình thường thì không sao, nhưng bây giờ. Hắn cảm thấy có chút không đúng, sau đó theo ánh mắt của những người khác, hắn cũng cúi đầu xuống nhìn thân thể mình. Trong nháy mắt, hắn thấy một màn khủng bố đang diễn ra. Thân thể hắn đang không ngừng trào ra những ngọn lửa màu tím, những ngọn lửa này đang không ngừng đốt cháy nhục thân của hắn. Từng luồng khói nhỏ bốc lên mang theo mùi hương thịt nướng khét,... Mà thân thể của hắn cũng đang nhanh chóng biến mất.
- Aaaa.....
Một tiếng hét mang theo vô biên sợ hãi vang lên, tiếng hét này cũng không kéo dài lâu, chỉ trong chốc lát liền im bặt. Theo tiếng hét biến mất, tên trung niên nhân cũng biến mất khỏi trời đất, không để lại một chút gì.
- Ồn ào.
Thiên Tà nhẹ giọng nói.
Cả đám người từ trong sợ hãi bừng tỉnh lại, thân hình không tự chủ được hơi run rẩy một chút, nhưng bất quá không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào, càng không dám nhìn Thiên Tà. Bọn họ sợ hãi, bọn họ cũng khôngmôt muốn như trung niên nhân kia, nháy mắt tan biến.
Lúc này, một tiếng rống hùng hậu vang lên phía chân trời. Tiếng rống mang theo vô tận uy nghiêm vang vọng bốn phương.
- Ai, ai dám bắt Thanh Thanh con ta.
Cùng lúc đó, phạm vi nhỏ thiên địa đột nhiên nóng lên, một cỗ hơi thở cực kỳ mạnh mẽ đang không ngừng lao về phía Thiên Tà với một tốc độ cực nhanh.
Trên bầu trời, một điểm đen nhỏ đang không ngừng biến lớn lên xuất hiện trong mắt mọi người. Dần dần điểm đen càng tới gần, hiện ra một người trung niên nam tử, khuôn mặt mang theo sự uy nghiêm, hai mắt bốc lên hai luồng kim sắc hoả diễm khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Khiến cho người ta sợ hãi hơn là trung niên này đang đạp không mà tới, hắn đứng lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía Thiên Tà, trầm giọng nói:
- Là ngươi bắt đi ta nữ nhi?
Giọng nói vừa phát ra, xung quanh hắn cũng bốc lên một luồng kim sắc hoả diễm, rất nóng bỏng, rất khủng bố.
- Gia chủ.
Cả đám người cung kính cúi đầu trước trung niên nam tử, cung kính hô một tiếng.
Người tới không phải ai khác, chính là Hạ gia gia chủ, cha của Hạ Thanh Thanh tên Hạ Thông.
- Gia chủ tới.
- Gia chủ tới, tiểu tử xem ngươi còn có dám hay không ngông cuồng.
- Gia chủ, chính là kẻ này bắt cóc tiểu thư, hơn nữa còn diệt sát một vị trưởng lão.
Mấy tên trung niên nhân cười lạnh nhìn về phía Thiên Tà. Hạ Thông đạp không mà đến, uy thế quá lớn. Thêm vào nữa là những năm gần đây Hạ gia có Hạ Thông, không những xưng bá một phương, hơn nữa còn giường như không người dám chống đối.
Hạ Thông sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Thiên Tà, nói:
- Quỳ xuống hoặc là chết.
Lời hắn vừa nói xong, xung quanh một đám người Hạ gia cũng dồn dập mở miệng:
- Tiểu tử, còn không mau quỳ xuống.
- Quỳ xuống cầu xin tha thứ đi.
- Ha ha ha haaa.... Dám chọc chúng ta Hạ gia, cũng không biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng.
Vô số tiếng nói từ phía đám người Hạ gia vang lên. Vừa rồi bọn họ vì e ngại Thiên Tà nên mới không dám ho he gì. Nhưng bây giờ Hạ Thông đến, cây có bóng, đám người lại bắt đầu ồn ào lên.
- Ồn ào.
Thiên Tà hừ lạnh một tiếng, hơi phất tay một cái, từng đạo vô hình thiên địa linh khí ngưng tụ thành mũi kiếm lao về phía đám người Hạ gia vừa mở miệng. Chớp mắt trôi qua, cả đám người lần lượt kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
- Ngươi...
Hạ Thông giận dữ. Vừa rồi tình huống quá bất ngờ, làm hắn không kịp chuẩn bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ gia từng người ngã xuống.
Thiên Tà ánh mắt trào phúng nhìn Hạ gia gia chủ, nói:
- Muốn bản công tử quỳ, việc này độ khó rất cao nha. Không bằng ngươi quỳ xuống đi.
Vừa dứt lời, xung quanh hắn một luồng uy áp khủng bố tản ra, tập trung về phía Hạ Thông cùng Hạ gia mọi người.
Bùm
Bùm
Bùm
Hàng loạt tiếng quỳ gối vang lên, người Hạ gia từng người từng người không chịu nổi quỳ xuống, bọn họ nhưng là cố gắng đứng vững, cả người run rẩy sau đó ầm ầm quỳ xuống. Cả đám có người không cam lòng, gào thét muốn đứng dậy nhưng không thành. Hạ gia người bá chủ một phương, hoành hành ngang ngược, có khi nào chịu nhục nhã như vậy.
Rất nhiều Hạ gia người vận khởi nội lực muốn đứng dậy,
- Tiểu tử, muốn cho ta quỳ xuống, ngươi đừng nằm mơ.
- Đúng vậy, đứng lên cho ta.
Có một tên dùng hết sức bú sữa mẹ đứng dậy, dường như sắp thành công thời điểm thì đột nhiên bùm một tiếng. Thân hình bành trướng lên rồi nổ bùm như pháo hoa, máu thịt be bét rơi xuống những người bên cạnh.
Cũng không phải Thiên Tà động tay chân gì, mà là uy áp thật sự rất mạnh, những người kiên trì đứng lên khiến cho kinh mạch chịu đựng cực hạn, đến mức tận cùng rồi nổ tung.
Bùm
Bùm
Bùm
Liên tiếp những tiếng nổ vang lên. Lại có vài người tu vi khá cao không chịu nổi bùm bùm thân thể nổ như pháo.
- Ma quỷ... Ngươi là ma quỷ.
Cách hắn không xa Hạ Thanh Thanh lầm bầm nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook