Tiểu Anh Đào
-
Chương 35
cavien6666
Lạc Anh hôm nay không đói lắm, vừa mới lại uống một cốc trà sữa, tùy tùy tiện tiện ăn vài cái sushi, lại thêm vài miếng ramen của Thẩm Chi Châu, cơ bản liền no rồi.
Ngược lại là anh ăn đặc biệt nhiều, giống như thế nào đều ăn không đủ no, lượng thức ăn khổng lồ làm Lạc Anh sợ ngây người.
Nâng cằm, ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh.
Thẩm Chi Châu nhìn cô ăn ít như vậy, không vui nói: "No rồi?"
"Ừ." Lạc Anh trả lời đương nhiên, "Em không đói lắm."
"Đánh rắm!"
"..."
Thẩm Chi Châu động tác tự nhiên tìm một cái bát nhỏ lấy kimchi và trứng lấp đầy bát, đưa cho cô, mà bản thân chỉ còn lại có một bát lớn canh suông mì sợi, "Ăn đi."
"Không ăn." Lạc Anh đem chén nhỏ đẩy trở về, một mặt cự tuyệt, cúi đầu, bĩu môi nói, "Em không ăn được, em no rồi. Bụng no căng rồi! Huống hồ em ăn thì anh ăn cái gì?"
"Ăn thêm một chút." Thẩm Chi Châu tầm mắt thẳng tắp dừng ở trên người cô bé, sợ cô bị đói, "Chỉ một chút thôi, hả?"
"Được rồi."
Lạc Anh thấy anh chấp nhất như thế, không ăn giống như có chút không nể mặt, ngoan ngoãn cầm lấy chiếc đũa, đầu nhỏ cúi xuống, nhìn như trung thực, kì thực dùng chiếc đũa ở trong bát nhỏ lấy ra thứ ăn ngon nhất lại thể tích ít nhất —— măng chua, ném vào trong miệng.
Trước mặt anh, nhai hai lần, liền nuốt xuống.
"Em ăn xong!" Cô bé nhếch miệng cười, ánh mắt xinh đẹp cong cong nhìn anh, trên mặt còn lộ ra biểu cảm đạt được lại vui vẻ.
Thẩm Chi Châu: "..."
"Anh đây là... nuôi một con mèo?" Người đàn ông phút chốc gợi lên môi, nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo như nước, thở dài, biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, "Vẫn là con mèo kén ăn."
"..."
•••••••••
Buổi tối, bóng đêm dần dần dày.
Lạc Anh trở lại căn hộ, thay giày ở cửa vào, lấy áo ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô thấy Thẩm Chi Châu ngồi ở sofa phòng khách, trên tay cầm di động, một mặt chuyên chú, ngón tay ở trên màn hình linh hoạt nhảy lên, tựa hồ đang chơi game.
Lạc Anh thuận miệng hỏi: "Anh không tắm rửa sao? Em tắm xong rồi."
"Ừ." Người đàn ông không để ý tới, lực chú ý như trước đặt trên trò chơi, ngay cả đầu cũng không nâng, thản nhiên nói, "Anh chờ lúc nữa."
Lạc Anh bĩu môi, không nghĩ ra trò chơi có cái gì vui, cũng không phải đánh chức nghiệp trò chơi, vậy mà còn chơi chuyên tâm như vậy.
Không phải nói, thời gian yêu đương không đủ sao?
Hiện tại, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái...
Bĩu môi, lạnh như băng nói: "Em trở về phòng ôn tập, học kỳ còn muốn thi lên cấp 4."
Lạc Anh đi vào phòng, đem tư liệu cấp 4 đã sớm mua xong lấy ra, nghiêm túc cẩn thận ghi nhớ từ đơn, lại chọn mấy bộ đề đến làm, thế này mới nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vang lên ——
Người đàn ông vào phòng một lát, giống như trả lời điện thoại, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với đối phương, sau đó, lấy quần áo, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm cách phòng Lạc Anh không xa, lúc này, cô cũng không có đóng cửa phòng, tiếng nước thưa thớt liên tục không ngừng truyền đến, hại cô mất tập trung, không có tâm trạng làm bài.
Đầu óc một mớ hỗn độn, luôn miên man suy nghĩ, căn bản không thể tập trung.
Vài phút sau, Lạc Anh bỏ cuộc.
Lấy điện thoại di động ra, mở ra trò chơi luôn luôn chơi, lại thử xem có qua được mức gần đây chơi không qua không, phát hiện vẫn khó như vậy, một chút cũng không nghĩ ra, đều qua nửa tháng, như trước không qua được.
Lạc Anh chịu phục mở ra baidu, ngón tay nhanh chóng đưa vào [ Hướng dẫn trò chơi Dancing Line], đang chuẩn bị đè xuống tìm kiếm.
Chỉ chốc lát sau, chi một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.
Lạc Anh giương mắt.
Vừa khéo, thấy Thẩm Chi Châu chỉ mặc bộ áo trắng cùng quần đen dài, rộng lùng thùng một bên đeo dây lưng một bên đi ra.
Cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt đen lạnh lùng, hàm dưới hợp với cổ, đường cong mượt mà lại hoàn mỹ, bởi vì đeo dây lưng,vạt áo hướng lên trên nâng một chút, có thể mơ hồ nhìn đến cơ bụng đồng nhất bên trong, dần dần xuống dưới là đường nhân ngư.
Người đàn ông không chút để ý, đi qua phòng Lạc Anh, liếc vào bên trong thấy cô tha thiết nhìn chằm chằm bản thân, hai tay nắm di động, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, ngẩn người.
Ánh mắt cơ hồ đều không chớp một cái...
Thẩm Chi Châu đi vào, búng tay trước mặt cô, "tách" một tiếng: "Cô bé, tuổi còn nhỏ, ngày qua ngày, thế nào luôn háo sắc a?"
"Ai háo sắc?" Lạc Anh thoảng thần, không phục nhìn anh, "Em bất quá chính là phát một chút ngốc mà thôi, anh cũng quá không biết xấu hổ."
Thẩm Chi Châu nắm lấy tay cô, nâng cô dậy, sau đó bản thân ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi, ôm cô lên đùi.
Thẩm Chi Châu không giống như chàng trai có hình thể cường tráng, tuy rằng nên có cơ bắp vẫn là có, nhưng tổng thể dáng người chỉ dùng từ "gầy" để hình dung.
Lạc Anh vừa ngồi xuống, luôn cảm thấy hoảng loạn, mông ở trên đùi anh di chuyển, cảm thấy không thoải mái, lại di chuyển, luôn tìm vị trí thích hợp để ngồi, đột nhiên không biết đụng phải chỗ nào.
Người đàn ông hít một ngụm khí lạnh.
Lạc Anh bị dọa đến mở to hai mắt, sắc mặt đỏ lên không dám nhìn anh, cúi mắt, thanh âm mềm yếu, gần như không thể nghe thấy nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi... em không phải cố ý..."
Thẩm Chi Châu thẳng người, buộc cô phải nhìn anh, xoa đầu cô: "Tốt lắm, đừng nhúc nhích. Không có gì đáng ngại, giữa chúng ta, không cần thiết xin lỗi."
Lạc Anh gật gật đầu: "Em là phản ứng theo bản năng, em từ nhỏ dưỡng thành thói quen, chỉ cần đã làm sai chuyện, sẽ xin lỗi."
"Nhưng là, anh không thích nghe, biết không?" Thẩm Chi Châu gằn từng tiếng, chân thành nói, "Ở trước mặt anh, mặc kệ em làm sai cái gì, chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, đều không quan hệ, anh nói rồi anh sẽ coi em là một đứa trẻ."
"Không thích nghe?" Lạc Anh sợ run, trái tim như được xoa dịu.
Lạc Anh không nghĩ tới, anh vậy mà đem lời buổi chiều làm thành thật.
Trong nháy mắt cảm động, làm cả người cô ấm thêm vài phần.
Anh giống như đang chầm chậm cùng cô thích ứng, cũng đưa cô vào cuộc tình này, nói cho cô dù có chuyện gì xảy ra, cũng nên nhớ không phải sợ, có anh ở bên cạnh.
Em không cô đơn.
Lạc Anh lỗ tai mềm nhũn, chần chờ gật gật đầu, cười nói: "Em cố gắng không nói."
"Em đang chơi cái gì?" Thẩm Chi Châu chú ý tới giao diện điện thoại của Lạc Anh trên bàn học vẫn còn hiện, cầm lấy thấy.
[ Hướng dẫn trò chơi Dancing Line]
"Còn tra hướng dẫn?" Thẩm Chi Châu cúi mắt, nhếch khóe miệng, một mặt không hiểu hỏi.
Lạc Anh nghe ra một chút giễu cợt bên trong, lập tức đạp nát màn cảm động lúc trước, giống như con nhím, cảnh giác muốn cướp lại di động: "Anh trả lại cho em, chuyện không liên quan đến anh!!! Ai nói chơi trò chơi không thể tra hướng dẫn?"
Lạc Anh ngồi trên đùi Thẩm Chi Châu, chân chạm đất.
Người đàn ông nghiền ngẫm câu môi, tận lực đem di động giơ cao, lắc qua lắc lại, không cho cô lấy.
Lạc Anh liều mạng thẳng thắt lưng,cố gắng nắm lấy, lại thế nào cũng không chạm đến.
Tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nghẹn một hơi: "Thẩm Chi Châu!!! Anh đừng ép em!!!"
"Anh làm sao lại ép em?" Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm ánh mắt xinh đẹp của cô, hơi nghiêng đầu, môi mỏng vô tình sát qua má cô, dừng trên vành tai mẫn cảm của cô, ở bên tai nói nhỏ, "Chúng ta đánh cược, em lấy được anh liền trả lại cho em, nếu lấy không được, anh đêm nay liền ngủ tại đây."
"Không cược."
Lạc Anh vừa nghe chỉ biết là cái hố to, lòng sinh ra kế, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt, đem dép lê đá rơi xuống, đỡ bả vai Thẩm Chi Châu, bàn chân trắng nõn một cước dẫm lên đùi anh, cả người kém chút đứng lên trên.
Bởi vì đứng không nổi, cô nửa quỳ trên người anh, giống một con mèo nhỏ nhắn mềm mại, cố gắng đứng không được, bùng nổ.
Phồng má, kìm nén lửa giận.
Thao tác này của cô làm Thẩm Chi Châu cả kinh đầu óc tư duy đều dừng lại, quên phản ứng, bỗng chốc đã bị cô cầm được, đem di động đoạt lại.
Dưới chân không cẩn thận trượt, nếu không phải bị Thẩm Chi Châu nắm giữ mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, phỏng chừng sẽ té xuống.
"Em cầm tinh con khỉ à?" Người đàn ông nhìn cô như thế, vừa bực mình vừa buồn cười giáo dục một câu, nắm giữ mắt cá chân cô, hướng lên trên trượt một chút, chuyển qua đầu gối, giống như ôm một con mèo con, không cần tốn nhiều sức đem cô bế dậy.
"Anh mới là khỉ!" Lạc Anh tức giận nói, "Nếu không phải là anh không đưa di động cho em, em sẽ như vậy sao?"
Lạc Anh bị anh đặt lên giường, chân vừa chạm vào đến nệm mềm nhũn, liền rời khỏi ma trảo, lủi vào ổ chăn, nhắm mắt lại ý đồ giả bộ ngủ: "Thời gian không còn sớm, em muốn đi ngủ. Không chơi với anh."
Không biết qua bao lâu, người đàn ông một điểm động tĩnh đều không có, cũng không nói chuyện.
Không khí yên tĩnh vài giây.
Lạc Anh cho rằng anh đi rồi, mở to mắt vụng trộm chăm chú nhìn.
Không nghĩ tới là, anh vậy mà không biết xấu hổ xốc lên chăn, nằm bên cạnh người cô, cô chỉ còn kịp thấp giọng kêu một tiếng, thắt lưng đã bị ôm, gò má nóng lên, tay chống lên ngực anh, gập gập ghềnh ghềnh nói: "Thẩm Chi Châu... anh làm gì vậy? Anh đi xuống! Hiện tại ngủ cùng nhau có phải quá nhanh..."
"Ngoan, liền ôm một chút." Người đàn ông đôi mắt có chút nóng rực, thâm tình.
Giường vốn nhỏ, hai người giờ phút này gần sát nhau, Lạc Anh bị ôm hô hấp đều cảm thấy gian nan, luôn cảm thấy nơi nào là lạ.
Phản xạ có điều kiện giãy dụa ——
Tiếp theo, một trận trời đất quay cuồng.
Lạc Anh lăn một cái, sống không luyến tiếc nhắm mắt, giống như đoán được kết cục, cùng Thẩm Chi Châu ngã xuống giường.
Phát ra một tiếng vang trầm.
May mắn trên đất có thảm, hơn nữa người đàn ông bảo vệ cô trong lòng, Lạc Anh cũng không có giống lần trước rơi xuống thắt lưng đều đau.
Nhưng Thẩm Chi Châu khẳng định là tránh không được, Lạc Anh vừa mới còn nghe được âm thanh phát ra khi lưng đụng tới mặt đất.
Không biết vì sao, lại muốn cười.
Không khí đọng lại ba giây.
Cô nâng mắt lên, nhìn nhìn anh, quan tâm hỏi: "Không sao chứ? Có va vào chỗ nào không?"
Người đàn ông chậc một tiếng, một cái xoay người, đem cô áp ở trên thảm, siết chặt eo, giống như trừng phạt, hung hăng hôn xuống, càng hôn càng sâu, môi lưỡi dây dưa, triền miên không dứt.
Hôn đến Lạc Anh đều nhanh không thở nổi, gò má ửng hồng, một bộ cô gái nhỏ nũng nịu, anh ngẩng đầu lên, lại cúi xuống, nhẹ nhàng cắn cắn cằm của cô.
Trầm giọng nói: "Muốn mưu sát chồng à?"
"..."
Lạc Anh hôm nay không đói lắm, vừa mới lại uống một cốc trà sữa, tùy tùy tiện tiện ăn vài cái sushi, lại thêm vài miếng ramen của Thẩm Chi Châu, cơ bản liền no rồi.
Ngược lại là anh ăn đặc biệt nhiều, giống như thế nào đều ăn không đủ no, lượng thức ăn khổng lồ làm Lạc Anh sợ ngây người.
Nâng cằm, ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh.
Thẩm Chi Châu nhìn cô ăn ít như vậy, không vui nói: "No rồi?"
"Ừ." Lạc Anh trả lời đương nhiên, "Em không đói lắm."
"Đánh rắm!"
"..."
Thẩm Chi Châu động tác tự nhiên tìm một cái bát nhỏ lấy kimchi và trứng lấp đầy bát, đưa cho cô, mà bản thân chỉ còn lại có một bát lớn canh suông mì sợi, "Ăn đi."
"Không ăn." Lạc Anh đem chén nhỏ đẩy trở về, một mặt cự tuyệt, cúi đầu, bĩu môi nói, "Em không ăn được, em no rồi. Bụng no căng rồi! Huống hồ em ăn thì anh ăn cái gì?"
"Ăn thêm một chút." Thẩm Chi Châu tầm mắt thẳng tắp dừng ở trên người cô bé, sợ cô bị đói, "Chỉ một chút thôi, hả?"
"Được rồi."
Lạc Anh thấy anh chấp nhất như thế, không ăn giống như có chút không nể mặt, ngoan ngoãn cầm lấy chiếc đũa, đầu nhỏ cúi xuống, nhìn như trung thực, kì thực dùng chiếc đũa ở trong bát nhỏ lấy ra thứ ăn ngon nhất lại thể tích ít nhất —— măng chua, ném vào trong miệng.
Trước mặt anh, nhai hai lần, liền nuốt xuống.
"Em ăn xong!" Cô bé nhếch miệng cười, ánh mắt xinh đẹp cong cong nhìn anh, trên mặt còn lộ ra biểu cảm đạt được lại vui vẻ.
Thẩm Chi Châu: "..."
"Anh đây là... nuôi một con mèo?" Người đàn ông phút chốc gợi lên môi, nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo như nước, thở dài, biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, "Vẫn là con mèo kén ăn."
"..."
•••••••••
Buổi tối, bóng đêm dần dần dày.
Lạc Anh trở lại căn hộ, thay giày ở cửa vào, lấy áo ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô thấy Thẩm Chi Châu ngồi ở sofa phòng khách, trên tay cầm di động, một mặt chuyên chú, ngón tay ở trên màn hình linh hoạt nhảy lên, tựa hồ đang chơi game.
Lạc Anh thuận miệng hỏi: "Anh không tắm rửa sao? Em tắm xong rồi."
"Ừ." Người đàn ông không để ý tới, lực chú ý như trước đặt trên trò chơi, ngay cả đầu cũng không nâng, thản nhiên nói, "Anh chờ lúc nữa."
Lạc Anh bĩu môi, không nghĩ ra trò chơi có cái gì vui, cũng không phải đánh chức nghiệp trò chơi, vậy mà còn chơi chuyên tâm như vậy.
Không phải nói, thời gian yêu đương không đủ sao?
Hiện tại, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái...
Bĩu môi, lạnh như băng nói: "Em trở về phòng ôn tập, học kỳ còn muốn thi lên cấp 4."
Lạc Anh đi vào phòng, đem tư liệu cấp 4 đã sớm mua xong lấy ra, nghiêm túc cẩn thận ghi nhớ từ đơn, lại chọn mấy bộ đề đến làm, thế này mới nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vang lên ——
Người đàn ông vào phòng một lát, giống như trả lời điện thoại, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với đối phương, sau đó, lấy quần áo, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm cách phòng Lạc Anh không xa, lúc này, cô cũng không có đóng cửa phòng, tiếng nước thưa thớt liên tục không ngừng truyền đến, hại cô mất tập trung, không có tâm trạng làm bài.
Đầu óc một mớ hỗn độn, luôn miên man suy nghĩ, căn bản không thể tập trung.
Vài phút sau, Lạc Anh bỏ cuộc.
Lấy điện thoại di động ra, mở ra trò chơi luôn luôn chơi, lại thử xem có qua được mức gần đây chơi không qua không, phát hiện vẫn khó như vậy, một chút cũng không nghĩ ra, đều qua nửa tháng, như trước không qua được.
Lạc Anh chịu phục mở ra baidu, ngón tay nhanh chóng đưa vào [ Hướng dẫn trò chơi Dancing Line], đang chuẩn bị đè xuống tìm kiếm.
Chỉ chốc lát sau, chi một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.
Lạc Anh giương mắt.
Vừa khéo, thấy Thẩm Chi Châu chỉ mặc bộ áo trắng cùng quần đen dài, rộng lùng thùng một bên đeo dây lưng một bên đi ra.
Cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt đen lạnh lùng, hàm dưới hợp với cổ, đường cong mượt mà lại hoàn mỹ, bởi vì đeo dây lưng,vạt áo hướng lên trên nâng một chút, có thể mơ hồ nhìn đến cơ bụng đồng nhất bên trong, dần dần xuống dưới là đường nhân ngư.
Người đàn ông không chút để ý, đi qua phòng Lạc Anh, liếc vào bên trong thấy cô tha thiết nhìn chằm chằm bản thân, hai tay nắm di động, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, ngẩn người.
Ánh mắt cơ hồ đều không chớp một cái...
Thẩm Chi Châu đi vào, búng tay trước mặt cô, "tách" một tiếng: "Cô bé, tuổi còn nhỏ, ngày qua ngày, thế nào luôn háo sắc a?"
"Ai háo sắc?" Lạc Anh thoảng thần, không phục nhìn anh, "Em bất quá chính là phát một chút ngốc mà thôi, anh cũng quá không biết xấu hổ."
Thẩm Chi Châu nắm lấy tay cô, nâng cô dậy, sau đó bản thân ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi, ôm cô lên đùi.
Thẩm Chi Châu không giống như chàng trai có hình thể cường tráng, tuy rằng nên có cơ bắp vẫn là có, nhưng tổng thể dáng người chỉ dùng từ "gầy" để hình dung.
Lạc Anh vừa ngồi xuống, luôn cảm thấy hoảng loạn, mông ở trên đùi anh di chuyển, cảm thấy không thoải mái, lại di chuyển, luôn tìm vị trí thích hợp để ngồi, đột nhiên không biết đụng phải chỗ nào.
Người đàn ông hít một ngụm khí lạnh.
Lạc Anh bị dọa đến mở to hai mắt, sắc mặt đỏ lên không dám nhìn anh, cúi mắt, thanh âm mềm yếu, gần như không thể nghe thấy nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi... em không phải cố ý..."
Thẩm Chi Châu thẳng người, buộc cô phải nhìn anh, xoa đầu cô: "Tốt lắm, đừng nhúc nhích. Không có gì đáng ngại, giữa chúng ta, không cần thiết xin lỗi."
Lạc Anh gật gật đầu: "Em là phản ứng theo bản năng, em từ nhỏ dưỡng thành thói quen, chỉ cần đã làm sai chuyện, sẽ xin lỗi."
"Nhưng là, anh không thích nghe, biết không?" Thẩm Chi Châu gằn từng tiếng, chân thành nói, "Ở trước mặt anh, mặc kệ em làm sai cái gì, chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, đều không quan hệ, anh nói rồi anh sẽ coi em là một đứa trẻ."
"Không thích nghe?" Lạc Anh sợ run, trái tim như được xoa dịu.
Lạc Anh không nghĩ tới, anh vậy mà đem lời buổi chiều làm thành thật.
Trong nháy mắt cảm động, làm cả người cô ấm thêm vài phần.
Anh giống như đang chầm chậm cùng cô thích ứng, cũng đưa cô vào cuộc tình này, nói cho cô dù có chuyện gì xảy ra, cũng nên nhớ không phải sợ, có anh ở bên cạnh.
Em không cô đơn.
Lạc Anh lỗ tai mềm nhũn, chần chờ gật gật đầu, cười nói: "Em cố gắng không nói."
"Em đang chơi cái gì?" Thẩm Chi Châu chú ý tới giao diện điện thoại của Lạc Anh trên bàn học vẫn còn hiện, cầm lấy thấy.
[ Hướng dẫn trò chơi Dancing Line]
"Còn tra hướng dẫn?" Thẩm Chi Châu cúi mắt, nhếch khóe miệng, một mặt không hiểu hỏi.
Lạc Anh nghe ra một chút giễu cợt bên trong, lập tức đạp nát màn cảm động lúc trước, giống như con nhím, cảnh giác muốn cướp lại di động: "Anh trả lại cho em, chuyện không liên quan đến anh!!! Ai nói chơi trò chơi không thể tra hướng dẫn?"
Lạc Anh ngồi trên đùi Thẩm Chi Châu, chân chạm đất.
Người đàn ông nghiền ngẫm câu môi, tận lực đem di động giơ cao, lắc qua lắc lại, không cho cô lấy.
Lạc Anh liều mạng thẳng thắt lưng,cố gắng nắm lấy, lại thế nào cũng không chạm đến.
Tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nghẹn một hơi: "Thẩm Chi Châu!!! Anh đừng ép em!!!"
"Anh làm sao lại ép em?" Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm ánh mắt xinh đẹp của cô, hơi nghiêng đầu, môi mỏng vô tình sát qua má cô, dừng trên vành tai mẫn cảm của cô, ở bên tai nói nhỏ, "Chúng ta đánh cược, em lấy được anh liền trả lại cho em, nếu lấy không được, anh đêm nay liền ngủ tại đây."
"Không cược."
Lạc Anh vừa nghe chỉ biết là cái hố to, lòng sinh ra kế, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt, đem dép lê đá rơi xuống, đỡ bả vai Thẩm Chi Châu, bàn chân trắng nõn một cước dẫm lên đùi anh, cả người kém chút đứng lên trên.
Bởi vì đứng không nổi, cô nửa quỳ trên người anh, giống một con mèo nhỏ nhắn mềm mại, cố gắng đứng không được, bùng nổ.
Phồng má, kìm nén lửa giận.
Thao tác này của cô làm Thẩm Chi Châu cả kinh đầu óc tư duy đều dừng lại, quên phản ứng, bỗng chốc đã bị cô cầm được, đem di động đoạt lại.
Dưới chân không cẩn thận trượt, nếu không phải bị Thẩm Chi Châu nắm giữ mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, phỏng chừng sẽ té xuống.
"Em cầm tinh con khỉ à?" Người đàn ông nhìn cô như thế, vừa bực mình vừa buồn cười giáo dục một câu, nắm giữ mắt cá chân cô, hướng lên trên trượt một chút, chuyển qua đầu gối, giống như ôm một con mèo con, không cần tốn nhiều sức đem cô bế dậy.
"Anh mới là khỉ!" Lạc Anh tức giận nói, "Nếu không phải là anh không đưa di động cho em, em sẽ như vậy sao?"
Lạc Anh bị anh đặt lên giường, chân vừa chạm vào đến nệm mềm nhũn, liền rời khỏi ma trảo, lủi vào ổ chăn, nhắm mắt lại ý đồ giả bộ ngủ: "Thời gian không còn sớm, em muốn đi ngủ. Không chơi với anh."
Không biết qua bao lâu, người đàn ông một điểm động tĩnh đều không có, cũng không nói chuyện.
Không khí yên tĩnh vài giây.
Lạc Anh cho rằng anh đi rồi, mở to mắt vụng trộm chăm chú nhìn.
Không nghĩ tới là, anh vậy mà không biết xấu hổ xốc lên chăn, nằm bên cạnh người cô, cô chỉ còn kịp thấp giọng kêu một tiếng, thắt lưng đã bị ôm, gò má nóng lên, tay chống lên ngực anh, gập gập ghềnh ghềnh nói: "Thẩm Chi Châu... anh làm gì vậy? Anh đi xuống! Hiện tại ngủ cùng nhau có phải quá nhanh..."
"Ngoan, liền ôm một chút." Người đàn ông đôi mắt có chút nóng rực, thâm tình.
Giường vốn nhỏ, hai người giờ phút này gần sát nhau, Lạc Anh bị ôm hô hấp đều cảm thấy gian nan, luôn cảm thấy nơi nào là lạ.
Phản xạ có điều kiện giãy dụa ——
Tiếp theo, một trận trời đất quay cuồng.
Lạc Anh lăn một cái, sống không luyến tiếc nhắm mắt, giống như đoán được kết cục, cùng Thẩm Chi Châu ngã xuống giường.
Phát ra một tiếng vang trầm.
May mắn trên đất có thảm, hơn nữa người đàn ông bảo vệ cô trong lòng, Lạc Anh cũng không có giống lần trước rơi xuống thắt lưng đều đau.
Nhưng Thẩm Chi Châu khẳng định là tránh không được, Lạc Anh vừa mới còn nghe được âm thanh phát ra khi lưng đụng tới mặt đất.
Không biết vì sao, lại muốn cười.
Không khí đọng lại ba giây.
Cô nâng mắt lên, nhìn nhìn anh, quan tâm hỏi: "Không sao chứ? Có va vào chỗ nào không?"
Người đàn ông chậc một tiếng, một cái xoay người, đem cô áp ở trên thảm, siết chặt eo, giống như trừng phạt, hung hăng hôn xuống, càng hôn càng sâu, môi lưỡi dây dưa, triền miên không dứt.
Hôn đến Lạc Anh đều nhanh không thở nổi, gò má ửng hồng, một bộ cô gái nhỏ nũng nịu, anh ngẩng đầu lên, lại cúi xuống, nhẹ nhàng cắn cắn cằm của cô.
Trầm giọng nói: "Muốn mưu sát chồng à?"
"..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook