Tiểu Anh Đào
-
Chương 31
cavien6666
Lạc Anh trong nháy mắt thất thần, cũng có chút kích động.
Cả người sững sờ ở đằng kia, không biết nên nói cái gì, vội vội vàng vàng nháy mắt với Thẩm Chi Châu.
Thẩm Nhậm cũng phản ứng lại, đột nhiên nhớ lại bản thân giống như nói qua với con trai địa điểm ăn cơm, lại giống như chưa nói qua, cuối cùng, hắn cũng đã quên cuối cùng rốt cuộc nói hay chưa nói...
Hiện tại đến đây, phỏng chừng đã nói rồi đi?
Lập tức cười đứng dậy, giống như tên ngốc ngớ ngẩn cười, tự tiếp đón con trai của mình: "Chi Châu đến rồi? Đến đến đến, ngồi bên này."
Thẩm Chi Châu nhìn tình huống này, không vài giây liền phản ứng lại, hắn không nói chuyện, chân dài vượt qua, trực tiếp ngồi xuống đối diện Lạc Anh.
Đổng Đồng nhìn thấy Thẩm Chi Châu, vô cùng cao hứng, rộng rãi cười cười, nói: "Hổ tử đến rồi? Đến đây là tốt rồi. Vừa mới cha cháu còn ở chỗ này oán giận, nói cháu bất hiếu, cùng hắn ăn bữa cơm đều không đồng ý. Không phải là, cậu xem, này không phải rất hiếu thuận sao?"
Lạc Anh xấu hổ cười cười, thoáng cúi đầu, không nói nên lời.
Đổng Đồng lại quen thuộc giới thiệu: "Đây là con gái của cô, Lạc Anh. Hai đứa hẳn là không nhận thức đi? Cũng không có gặp nhau qua."
Lạc Anh nghe được Đổng Đồng nói, kinh ngạc một chút, phát hiện bà căn bản không nhận ra.
Thẩm Chi Châu là người đàn ông ôm cô ở bên dưới căn hộ.
Lạc Anh nhăn lại mày, thoáng nhớ lại một phen.
Ngày đó Thẩm Chi Châu mặc một thân đồ đen, vì sợ bị người chụp ảnh, còn mang theo mũ cùng khẩu trang, cho nên, không nhận ra, một chút cũng không kỳ quái.
Đổng Đồng kéo kéo Lạc Anh, một bộ phụ huynh, nói: "Chi Châu so với con lớn hơn sáu tuổi, mau, chào anh."
Lạc Anh nhìn chằm chằm Thẩm Chi Châu, thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt mấy cái, nghẹn cười: "Em chào anh."
Phảng phất lại nhớ tới ngày mới đến căn hộ ——
Cô gái nhỏ bé, liếm kem, rõ ràng sắp xếp rất tốt nhiều ngôn ngữ để chào hỏi, lại cố tình ở lúc Thẩm Chi Châu kéo ra cửa phòng, đầu óc trống rỗng một mảnh, chỉ theo bản năng hô lên ba chữ: "Em chào anh."
Lạc Anh lớn mật hướng amh nở nụ cười, bỗng nhiên nhớ tới anh trước khi rời đi, giống như đáp ứng anh, trận đấu thắng, tiếp theo gặp mặt, cô có thể cho anh hôn, không ngờ lại là tình huống như này.
Lạc Anh cúi đầu cười, mái tóc mềm mại tinh tế buông xuống bên má cô, nhẵn nhụi khéo léo vành tai đeo đôi bông tai mặt trăng dễ nhìn, lấp lánh theo chuyển động của cô.
Ánh sáng trắng từ đèn lưu ly trút xuống trên mặt cô, làm cho làn da cô ngậm nước trong suốt, môi mỏng màu đỏ sẫm, sống mũi cao, phảng phất còn có thể nhìn thấy thật nhỏ lông tơ đang khiêu vũ.
Thẩm Chi Châu hai tay nhét vào túi, ngồi trên ghế, con ngươi đen thâm trầm, kinh ngạc nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn, đã quên đáp lại.
Thẩm Nhậm nhỏ giọng nhắc nhở hắn một câu: " Em gái đang chào con, con—— "
"Chào em."
Người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, thân hình dài, đôi chân dài như người mẫu, so với bàn ăn cao hơn, anh vươn tay phải, tỏ ý bắt tay.
Thoáng chốc, kéo Lạc Anh khỏi mộng.
Lạc Anh nhìn Đổng Đồng cùng Thẩm Nhậm, lại nhìn hướng Thẩm Chi Châu, đứng dậy, do dự đặt tay lên lòng bàn tay anh.
Cảm giác dày rộng ấm áp trong nháy mắt vây quanh cô.
Người đàn ông năm ngón tay khẽ nhúc nhích, không nhẹ không nặng nhéo nhéo, xoa lòng bàn tay trắng mềm của cô.
Không thể giải thích được, Lạc Anh nhìn ra ý tứ tán tỉnh.
Nhận thức này khiến cô sợ tới mức cả người tê dại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức khắc thu tay, ngồi trở lại ghế, còn trừng anh một cái.
Thẩm Chi Châu rũ mắt nhìn cô, liếm liếm môi dưới.
Lạc Anh thân mình căng thẳng.
Cuối cùng, anh còn cảm thán một câu: " Em gái thật xinh đẹp, không hổ là con gái của cô."
Lạc Anh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng một hơi còn chưa có chìm xuống lại nâng lên, thật muốn đào một cái hố để chôn mình.
Anh lại đang nói mấy lời vô vị gì!
"Nói đùa." Đổng Đồng dịu dàng cười, cũng là không tính khiêm tốn, " Tiểu Anh nhà ta, tuy rằng không tính là đại mỹ nữ, nhưng khuôn mặt quả thật là rất khéo léo tinh xảo, trong trường học rất nhiều chàng trai xuất sắc đều theo đuổi nó."
Thẩm Chi Châu khá có hứng thú nghiêng nghiêng đầu, "A" một tiếng, nhìn chằm chằm Lạc Anh hỏi: "Phải không?"
Lạc Anh nhíu mày, hướng về phía Đổng Đồng không vui nói: " Bà đang nói gì vậy? Tôi có nam sinh theo đuổi hay không, làm sao bà biết."
"Ta là mẹ con! Ta không biết sao?" Đổng Đồng ánh mắt cảnh cáo, rồi sau đó, cười nhìn về phía Thẩm Chi Châu, " Nhưng mà Tiểu Anh nhà ta ai cũng chướng mắt, những chàng trai trong lớp đều không thành thục, không làm việc đàng hoàng, thường xuyên thích chơi game."
Này vừa nói, càng ngày càng giống xem mặt.
Lạc Anh tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lười để ý bà, cúi đầu trái lại tự ăn cơm.
Thẩm Chi Châu uống một ngụm nước, tầm mắt luôn luôn dừng trên người Lạc Anh, có thể là cảm thấy cô đêm nay trang điểm có chút đặc biệt, càng xem lại càng không dời mắt nổi.
Thẩm Nhậm vừa khéo có công việc, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Đổng Đồng cao hứng nhìn Thẩm Chi Châu, cho rằng hắn đối con gái mình có hứng thú, theo nói: "Đúng rồi, nhất là có một người, nghe nói còn là cái gì chức nghiệp tuyển thủ, được thưởng, được cúp. Nói dễ nghe là đoạt giải, nhưng là giải thưởng đó có tác dụng đâu?"
Lạc Anh: "Ai cần bà lo?"
Đổng Đồng liếc cô, tiếp tục nói: "Nó lại không thể chứng minh cái gì, chỉ có thể chứng minh đánh trò chơi rất lợi hại mà thôi, nói trắng ra là, chính là không có việc gì, tầm thường vô vị."
Thẩm Chi Châu ngồi hai chân bắt chéo, tuy rằng lắng nghe nghiêm cẩn, nhưng cả người đều lộ ra một cỗ làm người ta run rẩy lạnh lùng.
Đổng Đồng: "Không giống cháu a. Hổ tử cháu so với Tiểu Anh lớn mấy tuổi, tư tưởng cũng tương đối thành thục, nghe nói cháu trước kia ở nước ngoài lưu học vài năm, còn cầm không ít học bổng? Thật là... tốt hơn so với Tiểu Anh. Tiểu Anh nhà chúng ta hiện tại sinh viên năm nhất đại học A, nói thật ta rất không vừa lòng trường học này, làm cái gì trình tự thủ tục, đều không thông báo với phụ huynh, còn giúp con bé gạt phụ huynh."
Thẩm Chi Châu nhíu mày, tựa hồ có chút không hiểu ý tứ kia, ánh mắt nghi vấn nhìn sang.
Đổng Đồng nửa thật nửa giả nói: "Chính là khoảng thời gian trước, ta ở nước ngoài trở về, vốn nghĩ đi trường học tìm Tiểu Anh ăn bữa cơm, kết quả không tìm thấy, hỏi bạn học, đều nói con bé không ở trường học. Thì ra là chạy ra bên ngoài thuê một căn hộ...."
"Bà Đổng." Lạc Anh đè xuống lửa giận, sắc mặt khó nhìn, "Bà có thể nói ít một chút không?"
Đổng Đồng: "Ta có nói sai sao?"
"Chuyện của tôi liên quan gì tới bà? Đừng tưởng rằng bà mười mấy năm không xuất hiện, đột nhiên trở về, liền thực sự cho mình là mẹ tôi."
Người ngoài còn ở chỗ này, Lạc Anh câu nói đầu tiên liền vất hết mặt mũi của bà.
"Con đang nói cái gì? Lạc Anh, con có biết con đang nói cái gì không?" Đổng Đồng nổi trận lôi đình, tức giận đến giơ tay nghĩ muốn đánh cô.
Thẩm Chi Châu ho khan hai tiếng, thanh thanh yết hầu, đạm mạc bình tĩnh mở miệng nói: "Cô, cháu cảm thấy..."
Thẩm Chi Châu lời còn chưa nói hết ——
Lạc Anh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy không phục trừng mắt nhìn Đổng Đồng, cảm thấy giờ này khắc này thật sự là mất mặt đến cực hạn, không muốn nghe nữa.
"Đùng" một tiếng, đem đũa ném lên mặt bàn, nhấc túi lên, ai cũng mặc kệ, trực tiếp liền đi ra ngoài.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Thẩm Nhậm vừa khéo nghe xong điện thoại đi trở về, quan tâm hỏi hai câu: "Tiểu Anh, như thế nào? Thế nào khóc?"
Hai thư ký của Đổng Đồng ngoài cửa thấy, nghĩ ngăn lại, có Thẩm Nhậm ở chỗ này, cũng không dám hành động.
Lạc Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mắt cháu không thoải mái mà thôi. Chú Thẩm, cháu có chút việc, cháu liền đi trước. Lần sau có cơ hội lại hướng ngài bồi tội."
"Không có việc gì không có việc gì." Thẩm Nhậm vỗ vỗ vai cô, ôn tồn nói, "Có việc liền mau đi đi."
Lạc Anh đi giày cao gót, chạy như điên ra khách sạn.
Đi trên đường cái thanh lãnh tĩnh lặng, cô cúi đầu, mắt nhìn mũi chân, vốn không nghĩ khóc, nhưng khóe mắt lệ thế nào cũng dừng không được.
Bất tri bất giác, rơi vào màn hình di động.
Thẩm Chi Châu gọi điện thoại đến.
Lạc Anh nhanh chóng lau khô nước mắt, ngừng tiếng khóc, mới dám nghe.
••••••••
Thẩm Nhậm nhìn Lạc Anh rời đi, mới vừa đi vào phòng, lại thấy con trai của mình cúi đầu vội vàng ấn di động chuẩn bị đi.
Nghiêm túc hỏi câu: "Anh lại đi đâu?"
Thẩm Chi Châu liếc hắn một cái, gợi lên môi, thản nhiên nói: "Có việc."
"Anh cũng có việc?"
Anh cười: "Tôi ngày nào cũng có việc."
"Anh...!" Thẩm Nhậm tức giận không nhẹ, nhưng bất lực chỉ nói một câu: "Cuối tuần về nhà một chuyến."
"Cuối tuần rồi nói sau."
Thẩm Chi Châu gọi được Lạc Anh, hướng cửa khách sạn chạy như điên.
Chỉ nói hai từ: "Ở đâu?"
Lạc Anh không biết bản thân đi tới nơi nào, nhìn nhìn biển báo gần đó, nhỏ giọng nói cho anh biết.
Mười phút sau.
Đường cái ngã tư đường trống trải, một trận âm thanh ầm vang từ xe máy phát ra từ xa lại gần truyền đến, quanh quẩn bên tai Lạc Anh.
Tốc độ xe rất nhanh, không bao lâu, liền thấy thân ảnh Thẩm Chi Châu, chậm rãi dừng lại trước mặt Lạc Anh.
Anh mặc áo khoác trùm đầu màu đen, giờ phút này khóa áo khoác kéo kéo đến đỉnh, đôi chân dài bao trong quần dẫm trên đất, chống đỡ sức nặng của xe máy, nhất là khi anh tháo mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết, không hiểu bày ra một cảm giác suất khí tùy ý.
Lạc Anh chưa thấy qua Thẩm Chi Châu đi xe máy, khó tránh khỏi sẽ có chút kinh ngạc, ngẩn người.
Người đàn ông vuốt lại mái tóc hỗn độn, mũi cao ngất, đôi mắt tối đen, hướng cô cười cười, búng ngón tay trước mặt cô.
Lạc Anh nhanh chóng hoàn hồn.
Thẩm Chi Châu: "Làm gì? Lâu như vậy không gặp, không biết anh? Lên xe."
Lạc Anh vẫn không nhúc nhích, hít một hơi, lẳng lặng nhìn anh.
Ngay tại Thẩm Chi Châu nghi hoặc cô muốn làm gì, nụ cười của cô dần dần ảm đảm ——
Cô gái tầm mắt nhìn thẳng xe, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, chậm rì rì mở miệng: "Em không dám..."
"..."
"..."
"Không dám?"
"Ừ."
Thẩm Chi Châu chậc một tiếng.
Có chút, phiền toái.
Không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, anh đặt mũ bảo hiểm sang một bên, đưa tay nắm vai cô, kéo về phía anh một chút.
Ôn nhu mở miệng: "Sợ cái gì, có anh ở đây. Em dựa vào anh, ôm anh là được."
"Không được." Lạc Anh giãy dụa nói, "Em vẫn còn rất sợ..."
"Sợ anh quăng ngã em?"
"Ừ."
Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ nói: "Không tin anh như vậy? Anh chạy chậm một chút, mang em đi một chỗ."
"Đi chỗ nào a?" Lạc Anh do dự hỏi, "Không thể đi bộ à?"
"Quá xa."
Một trận gió thổi qua, Lạc Anh nhìn chằm chằm giày cao gót dưới chân, đôi giày màu hồng nude, váy cashmere màu trắng sữa, lộ đôi chân thẳng và trắng, khá nữ tính và quyến rũ.
Lạc Anh không nói chuyện.
Thẩm Chi Châu cúi đầu liếc cô một cái, nhẹ nhàng cọ cọ khóe mắt cô, đụng đến một chỗ ẩm ướt: "Vừa mới khóc?"
"Ừ."
"Khóc cái gì?" Người đàn ông cường ngạnh nói, "Lên xe, em lại không lên, anh liền ở chỗ này hôn em."
Lạc Anh ngạc nhiên ngẩng đầu, gò má đỏ lên, cứng nhắc nhìn anh
Thẩm Chi Châu đuôi lông mày hơi nhíu, nhìn cô gái mặt đỏ ửng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đừng cho là anh không nhớ rõ, em đáp ứng anh cái gì."
Lạc Anh phồng lên quai hàm, hỏi anh: "Anh thắng?"
"Em nói gì?"
"... Ồ."
Lạc Anh lên xe.
Trước khi lên xe, Thẩm Chi Châu đội mũ bảo hiểm cho cô, để cô ôm thắt lưng anh, "Ôm chặt vào, bằng không..."
"Em biết." Lạc Anh gắt gao ôm chặt, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi.
Thẩm Chi Châu sờ sờ bàn tay trắng nõn mềm mại ở bên hông, nhìn vào màn đêm tối đen tĩnh lặng.
Bóng đêm mông lung, mặt trăng treo trên bầu trời đêm.
Anh liếm liếm môi, hạ mắt xuống,cười hai cái, chậm rãi nói: "Nhớ em muốn chết."
Lạc Anh trong nháy mắt thất thần, cũng có chút kích động.
Cả người sững sờ ở đằng kia, không biết nên nói cái gì, vội vội vàng vàng nháy mắt với Thẩm Chi Châu.
Thẩm Nhậm cũng phản ứng lại, đột nhiên nhớ lại bản thân giống như nói qua với con trai địa điểm ăn cơm, lại giống như chưa nói qua, cuối cùng, hắn cũng đã quên cuối cùng rốt cuộc nói hay chưa nói...
Hiện tại đến đây, phỏng chừng đã nói rồi đi?
Lập tức cười đứng dậy, giống như tên ngốc ngớ ngẩn cười, tự tiếp đón con trai của mình: "Chi Châu đến rồi? Đến đến đến, ngồi bên này."
Thẩm Chi Châu nhìn tình huống này, không vài giây liền phản ứng lại, hắn không nói chuyện, chân dài vượt qua, trực tiếp ngồi xuống đối diện Lạc Anh.
Đổng Đồng nhìn thấy Thẩm Chi Châu, vô cùng cao hứng, rộng rãi cười cười, nói: "Hổ tử đến rồi? Đến đây là tốt rồi. Vừa mới cha cháu còn ở chỗ này oán giận, nói cháu bất hiếu, cùng hắn ăn bữa cơm đều không đồng ý. Không phải là, cậu xem, này không phải rất hiếu thuận sao?"
Lạc Anh xấu hổ cười cười, thoáng cúi đầu, không nói nên lời.
Đổng Đồng lại quen thuộc giới thiệu: "Đây là con gái của cô, Lạc Anh. Hai đứa hẳn là không nhận thức đi? Cũng không có gặp nhau qua."
Lạc Anh nghe được Đổng Đồng nói, kinh ngạc một chút, phát hiện bà căn bản không nhận ra.
Thẩm Chi Châu là người đàn ông ôm cô ở bên dưới căn hộ.
Lạc Anh nhăn lại mày, thoáng nhớ lại một phen.
Ngày đó Thẩm Chi Châu mặc một thân đồ đen, vì sợ bị người chụp ảnh, còn mang theo mũ cùng khẩu trang, cho nên, không nhận ra, một chút cũng không kỳ quái.
Đổng Đồng kéo kéo Lạc Anh, một bộ phụ huynh, nói: "Chi Châu so với con lớn hơn sáu tuổi, mau, chào anh."
Lạc Anh nhìn chằm chằm Thẩm Chi Châu, thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt mấy cái, nghẹn cười: "Em chào anh."
Phảng phất lại nhớ tới ngày mới đến căn hộ ——
Cô gái nhỏ bé, liếm kem, rõ ràng sắp xếp rất tốt nhiều ngôn ngữ để chào hỏi, lại cố tình ở lúc Thẩm Chi Châu kéo ra cửa phòng, đầu óc trống rỗng một mảnh, chỉ theo bản năng hô lên ba chữ: "Em chào anh."
Lạc Anh lớn mật hướng amh nở nụ cười, bỗng nhiên nhớ tới anh trước khi rời đi, giống như đáp ứng anh, trận đấu thắng, tiếp theo gặp mặt, cô có thể cho anh hôn, không ngờ lại là tình huống như này.
Lạc Anh cúi đầu cười, mái tóc mềm mại tinh tế buông xuống bên má cô, nhẵn nhụi khéo léo vành tai đeo đôi bông tai mặt trăng dễ nhìn, lấp lánh theo chuyển động của cô.
Ánh sáng trắng từ đèn lưu ly trút xuống trên mặt cô, làm cho làn da cô ngậm nước trong suốt, môi mỏng màu đỏ sẫm, sống mũi cao, phảng phất còn có thể nhìn thấy thật nhỏ lông tơ đang khiêu vũ.
Thẩm Chi Châu hai tay nhét vào túi, ngồi trên ghế, con ngươi đen thâm trầm, kinh ngạc nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn, đã quên đáp lại.
Thẩm Nhậm nhỏ giọng nhắc nhở hắn một câu: " Em gái đang chào con, con—— "
"Chào em."
Người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, thân hình dài, đôi chân dài như người mẫu, so với bàn ăn cao hơn, anh vươn tay phải, tỏ ý bắt tay.
Thoáng chốc, kéo Lạc Anh khỏi mộng.
Lạc Anh nhìn Đổng Đồng cùng Thẩm Nhậm, lại nhìn hướng Thẩm Chi Châu, đứng dậy, do dự đặt tay lên lòng bàn tay anh.
Cảm giác dày rộng ấm áp trong nháy mắt vây quanh cô.
Người đàn ông năm ngón tay khẽ nhúc nhích, không nhẹ không nặng nhéo nhéo, xoa lòng bàn tay trắng mềm của cô.
Không thể giải thích được, Lạc Anh nhìn ra ý tứ tán tỉnh.
Nhận thức này khiến cô sợ tới mức cả người tê dại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức khắc thu tay, ngồi trở lại ghế, còn trừng anh một cái.
Thẩm Chi Châu rũ mắt nhìn cô, liếm liếm môi dưới.
Lạc Anh thân mình căng thẳng.
Cuối cùng, anh còn cảm thán một câu: " Em gái thật xinh đẹp, không hổ là con gái của cô."
Lạc Anh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng một hơi còn chưa có chìm xuống lại nâng lên, thật muốn đào một cái hố để chôn mình.
Anh lại đang nói mấy lời vô vị gì!
"Nói đùa." Đổng Đồng dịu dàng cười, cũng là không tính khiêm tốn, " Tiểu Anh nhà ta, tuy rằng không tính là đại mỹ nữ, nhưng khuôn mặt quả thật là rất khéo léo tinh xảo, trong trường học rất nhiều chàng trai xuất sắc đều theo đuổi nó."
Thẩm Chi Châu khá có hứng thú nghiêng nghiêng đầu, "A" một tiếng, nhìn chằm chằm Lạc Anh hỏi: "Phải không?"
Lạc Anh nhíu mày, hướng về phía Đổng Đồng không vui nói: " Bà đang nói gì vậy? Tôi có nam sinh theo đuổi hay không, làm sao bà biết."
"Ta là mẹ con! Ta không biết sao?" Đổng Đồng ánh mắt cảnh cáo, rồi sau đó, cười nhìn về phía Thẩm Chi Châu, " Nhưng mà Tiểu Anh nhà ta ai cũng chướng mắt, những chàng trai trong lớp đều không thành thục, không làm việc đàng hoàng, thường xuyên thích chơi game."
Này vừa nói, càng ngày càng giống xem mặt.
Lạc Anh tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lười để ý bà, cúi đầu trái lại tự ăn cơm.
Thẩm Chi Châu uống một ngụm nước, tầm mắt luôn luôn dừng trên người Lạc Anh, có thể là cảm thấy cô đêm nay trang điểm có chút đặc biệt, càng xem lại càng không dời mắt nổi.
Thẩm Nhậm vừa khéo có công việc, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Đổng Đồng cao hứng nhìn Thẩm Chi Châu, cho rằng hắn đối con gái mình có hứng thú, theo nói: "Đúng rồi, nhất là có một người, nghe nói còn là cái gì chức nghiệp tuyển thủ, được thưởng, được cúp. Nói dễ nghe là đoạt giải, nhưng là giải thưởng đó có tác dụng đâu?"
Lạc Anh: "Ai cần bà lo?"
Đổng Đồng liếc cô, tiếp tục nói: "Nó lại không thể chứng minh cái gì, chỉ có thể chứng minh đánh trò chơi rất lợi hại mà thôi, nói trắng ra là, chính là không có việc gì, tầm thường vô vị."
Thẩm Chi Châu ngồi hai chân bắt chéo, tuy rằng lắng nghe nghiêm cẩn, nhưng cả người đều lộ ra một cỗ làm người ta run rẩy lạnh lùng.
Đổng Đồng: "Không giống cháu a. Hổ tử cháu so với Tiểu Anh lớn mấy tuổi, tư tưởng cũng tương đối thành thục, nghe nói cháu trước kia ở nước ngoài lưu học vài năm, còn cầm không ít học bổng? Thật là... tốt hơn so với Tiểu Anh. Tiểu Anh nhà chúng ta hiện tại sinh viên năm nhất đại học A, nói thật ta rất không vừa lòng trường học này, làm cái gì trình tự thủ tục, đều không thông báo với phụ huynh, còn giúp con bé gạt phụ huynh."
Thẩm Chi Châu nhíu mày, tựa hồ có chút không hiểu ý tứ kia, ánh mắt nghi vấn nhìn sang.
Đổng Đồng nửa thật nửa giả nói: "Chính là khoảng thời gian trước, ta ở nước ngoài trở về, vốn nghĩ đi trường học tìm Tiểu Anh ăn bữa cơm, kết quả không tìm thấy, hỏi bạn học, đều nói con bé không ở trường học. Thì ra là chạy ra bên ngoài thuê một căn hộ...."
"Bà Đổng." Lạc Anh đè xuống lửa giận, sắc mặt khó nhìn, "Bà có thể nói ít một chút không?"
Đổng Đồng: "Ta có nói sai sao?"
"Chuyện của tôi liên quan gì tới bà? Đừng tưởng rằng bà mười mấy năm không xuất hiện, đột nhiên trở về, liền thực sự cho mình là mẹ tôi."
Người ngoài còn ở chỗ này, Lạc Anh câu nói đầu tiên liền vất hết mặt mũi của bà.
"Con đang nói cái gì? Lạc Anh, con có biết con đang nói cái gì không?" Đổng Đồng nổi trận lôi đình, tức giận đến giơ tay nghĩ muốn đánh cô.
Thẩm Chi Châu ho khan hai tiếng, thanh thanh yết hầu, đạm mạc bình tĩnh mở miệng nói: "Cô, cháu cảm thấy..."
Thẩm Chi Châu lời còn chưa nói hết ——
Lạc Anh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy không phục trừng mắt nhìn Đổng Đồng, cảm thấy giờ này khắc này thật sự là mất mặt đến cực hạn, không muốn nghe nữa.
"Đùng" một tiếng, đem đũa ném lên mặt bàn, nhấc túi lên, ai cũng mặc kệ, trực tiếp liền đi ra ngoài.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Thẩm Nhậm vừa khéo nghe xong điện thoại đi trở về, quan tâm hỏi hai câu: "Tiểu Anh, như thế nào? Thế nào khóc?"
Hai thư ký của Đổng Đồng ngoài cửa thấy, nghĩ ngăn lại, có Thẩm Nhậm ở chỗ này, cũng không dám hành động.
Lạc Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mắt cháu không thoải mái mà thôi. Chú Thẩm, cháu có chút việc, cháu liền đi trước. Lần sau có cơ hội lại hướng ngài bồi tội."
"Không có việc gì không có việc gì." Thẩm Nhậm vỗ vỗ vai cô, ôn tồn nói, "Có việc liền mau đi đi."
Lạc Anh đi giày cao gót, chạy như điên ra khách sạn.
Đi trên đường cái thanh lãnh tĩnh lặng, cô cúi đầu, mắt nhìn mũi chân, vốn không nghĩ khóc, nhưng khóe mắt lệ thế nào cũng dừng không được.
Bất tri bất giác, rơi vào màn hình di động.
Thẩm Chi Châu gọi điện thoại đến.
Lạc Anh nhanh chóng lau khô nước mắt, ngừng tiếng khóc, mới dám nghe.
••••••••
Thẩm Nhậm nhìn Lạc Anh rời đi, mới vừa đi vào phòng, lại thấy con trai của mình cúi đầu vội vàng ấn di động chuẩn bị đi.
Nghiêm túc hỏi câu: "Anh lại đi đâu?"
Thẩm Chi Châu liếc hắn một cái, gợi lên môi, thản nhiên nói: "Có việc."
"Anh cũng có việc?"
Anh cười: "Tôi ngày nào cũng có việc."
"Anh...!" Thẩm Nhậm tức giận không nhẹ, nhưng bất lực chỉ nói một câu: "Cuối tuần về nhà một chuyến."
"Cuối tuần rồi nói sau."
Thẩm Chi Châu gọi được Lạc Anh, hướng cửa khách sạn chạy như điên.
Chỉ nói hai từ: "Ở đâu?"
Lạc Anh không biết bản thân đi tới nơi nào, nhìn nhìn biển báo gần đó, nhỏ giọng nói cho anh biết.
Mười phút sau.
Đường cái ngã tư đường trống trải, một trận âm thanh ầm vang từ xe máy phát ra từ xa lại gần truyền đến, quanh quẩn bên tai Lạc Anh.
Tốc độ xe rất nhanh, không bao lâu, liền thấy thân ảnh Thẩm Chi Châu, chậm rãi dừng lại trước mặt Lạc Anh.
Anh mặc áo khoác trùm đầu màu đen, giờ phút này khóa áo khoác kéo kéo đến đỉnh, đôi chân dài bao trong quần dẫm trên đất, chống đỡ sức nặng của xe máy, nhất là khi anh tháo mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết, không hiểu bày ra một cảm giác suất khí tùy ý.
Lạc Anh chưa thấy qua Thẩm Chi Châu đi xe máy, khó tránh khỏi sẽ có chút kinh ngạc, ngẩn người.
Người đàn ông vuốt lại mái tóc hỗn độn, mũi cao ngất, đôi mắt tối đen, hướng cô cười cười, búng ngón tay trước mặt cô.
Lạc Anh nhanh chóng hoàn hồn.
Thẩm Chi Châu: "Làm gì? Lâu như vậy không gặp, không biết anh? Lên xe."
Lạc Anh vẫn không nhúc nhích, hít một hơi, lẳng lặng nhìn anh.
Ngay tại Thẩm Chi Châu nghi hoặc cô muốn làm gì, nụ cười của cô dần dần ảm đảm ——
Cô gái tầm mắt nhìn thẳng xe, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, chậm rì rì mở miệng: "Em không dám..."
"..."
"..."
"Không dám?"
"Ừ."
Thẩm Chi Châu chậc một tiếng.
Có chút, phiền toái.
Không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, anh đặt mũ bảo hiểm sang một bên, đưa tay nắm vai cô, kéo về phía anh một chút.
Ôn nhu mở miệng: "Sợ cái gì, có anh ở đây. Em dựa vào anh, ôm anh là được."
"Không được." Lạc Anh giãy dụa nói, "Em vẫn còn rất sợ..."
"Sợ anh quăng ngã em?"
"Ừ."
Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ nói: "Không tin anh như vậy? Anh chạy chậm một chút, mang em đi một chỗ."
"Đi chỗ nào a?" Lạc Anh do dự hỏi, "Không thể đi bộ à?"
"Quá xa."
Một trận gió thổi qua, Lạc Anh nhìn chằm chằm giày cao gót dưới chân, đôi giày màu hồng nude, váy cashmere màu trắng sữa, lộ đôi chân thẳng và trắng, khá nữ tính và quyến rũ.
Lạc Anh không nói chuyện.
Thẩm Chi Châu cúi đầu liếc cô một cái, nhẹ nhàng cọ cọ khóe mắt cô, đụng đến một chỗ ẩm ướt: "Vừa mới khóc?"
"Ừ."
"Khóc cái gì?" Người đàn ông cường ngạnh nói, "Lên xe, em lại không lên, anh liền ở chỗ này hôn em."
Lạc Anh ngạc nhiên ngẩng đầu, gò má đỏ lên, cứng nhắc nhìn anh
Thẩm Chi Châu đuôi lông mày hơi nhíu, nhìn cô gái mặt đỏ ửng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đừng cho là anh không nhớ rõ, em đáp ứng anh cái gì."
Lạc Anh phồng lên quai hàm, hỏi anh: "Anh thắng?"
"Em nói gì?"
"... Ồ."
Lạc Anh lên xe.
Trước khi lên xe, Thẩm Chi Châu đội mũ bảo hiểm cho cô, để cô ôm thắt lưng anh, "Ôm chặt vào, bằng không..."
"Em biết." Lạc Anh gắt gao ôm chặt, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi.
Thẩm Chi Châu sờ sờ bàn tay trắng nõn mềm mại ở bên hông, nhìn vào màn đêm tối đen tĩnh lặng.
Bóng đêm mông lung, mặt trăng treo trên bầu trời đêm.
Anh liếm liếm môi, hạ mắt xuống,cười hai cái, chậm rãi nói: "Nhớ em muốn chết."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook