Tiểu Anh Đào
-
Chương 21
cavien6666
Điều này xảy ra đột ngột.
Lạc Anh vẫn chưa nhận ra, tại sao Thẩm Chi Châu đột nhiên bế cô lên, cô bỗng nhiên tỉnh lại, đột nhiên nhớ ra tóc mái, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai che lại cái trán, mở to mắt,kéo ra một khoảng cách nhỏ, nhìn anh chăm chú: "Nhìn cái gì!!! Anh đang làm gì vậy!!! Mau để em xuống!!!"
Tư thế này rất khó xử, cô giống như một đứa trẻ, treo lên cao thắt lưng của người đàn ông, thật sự là rất ái muội.
Cố tình là cô nam quả nữ, đêm đã khuya, không khí quanh thân lại cực kỳ ái muội, cô cũng không muốn làm chuyện gì lau súng cướp cò.
Thẩm Chi Châu liếm môi,ôm cô,bước về phía trước.
Lạc Anh đạp hai chân, cố hết sức để xuống, tai đã sớm đỏ,má cô cũng ửng hồng, giống như một chú thỏ bị hun nóng, cả người mất tự nhiên đỏ ửng.
"Mau buông em xuống!!! Em không cần anh ôm, Thẩm Chi Châu anh bị thần kinh a!!!Mau buông em xuống!!!"
Thẩm Chi Châu ôm cô và ngồi xuống ghế sofa.
Lạc Anh nắm lấy cơ hội, hai chân bước lên ghế sofa mềm, thoát khỏi ma chưởng còn muốn chạy, nhưng lại bị anh kéo lại,cả người lại rơi vào ghế sofa.
Ném tới mông đều đau, mắt đỏ hoe, có nước mắt đảo quanh.
Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ giúp cô đứng lên " Chạy cái gì? Anh đâu có cười em?"
"Anh chưa từng cười em hả? Áo ngủ lần trước anh cười em thật lâu."
"..."
Lạc Anh không còn vùng vẫy nữa. Dù sao, đã bị anh nhìn thấy. Cô đung đưa chân ngồi trên sofa đối mặt với anh.
Chưa kể, kiểu tóc này rất buồn cười.
Nhưng nó cũng hơi dễ thương...
Tóc mái ngắn, làm nổi bật khuôn mặt cô trắng và tròn, nhưng không có tóc mái, đôi mắt thông minh hoàn toàn lộ ra. Con ngươi có màu đen thuần khiết, trong sáng sạch sẽ như hạt thủy tinh, đôi mắt hơi kén chọn, Lông mi rất dài, khi không nói chuyện trông đẹp như một bức tranh.
Thẩm Chi Châu nhìn thấy trong lòng như nhũn ra, đưa tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nhưng bị cô hất ra.
Anh cũng không tức giận, cười nói: "Tại sao em lại ngoan ngoãn như vậy? Nói tóc mái em dài,em đúng là cắt thật?"
Phần tóc mái được cắt, nốt ruồi trên trán càng nhìn được rõ ràng, làm cho khuôn mặt trong veo của cô thêm chút quyến rũ, giống như nốt chu sa trong lòng anh, ba điểm gợi cảm bảy điểm thuần khiết.
Lạc Ang bất mãn đá anh một phát, mắng: "Anh còn nói không cười em? Anh hiện tại liền cười em!"
Người đàn ông phớt lờ cô và quay vào nhà vệ sinh.
Lạc Anh nghe rõ rằng trước khi rời đi, anh nhếch môi, hai chữ tràn ra từ cổ họng--
"Gái quê."
!!!!!!!!!!!?????????
Lạc Anh tức giận đến mức đứng trên ghế sofa và gầm lên, còn kém quyền đấm cước đá: " Thẩm Chi Châu, anh có ngây thơ không? Mỗi ngày như học sinh tiểu học cười nhạo em!!!"
...... Muốn xé miệng anh ấy.
•••••
Không có nhiều môn thi cuối kỳ trong học kỳ thứ nhất, nội dung không khó.
Lạc Anh mỗi ngày đều bày ra vẻ sống không có gì luyến tiếc ôn bài trong phòng,cũng học được một hai. Nhiều điểm kiến thức và điểm chính cũng nắm giữ không ít, hơn nữa còn học thuộc lòng.
Trước khi vào phòng thi, Lạc Anh vừa tự cổ vũ mình vừa cắn miếng bánh nhỏ, kiểm tra xem còn quên gì không.
Lâm Duyệt nhìn thấy cô, bước tới chào hỏi: "Sao giờ mới ăn sáng?"
Lạc Anh dùng đôi mắt thâm quầng, ỉu xìu nói: "Tối qua ôn quá muộn, hai giờ mới ngủ. Sáng nay suýt nữa thì không dậy được."
Lâm Duyệt đưa ngón tay cái lên: "Trâu. Nhanh chóng leo lên phía trước, vượt qua Đoạn Thần Hiên."
Lạc Anh cười hỏi: "Đoạn Thần Hiên rất lợi hại sao?"
"Cậu không biết à?" Lâm Duyệt chớp mắt,kiên nhẫn phổ biến kiến thức cho cô. "Cậu ấy có điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học."
Lạc Anh "Ồ "một tiếng "Tôi chắc chắn vượt qua."
"Cậu thực sự không khiêm tốn."
Kỳ thi cuối cùng kéo dài trong hai tuần liên tiếp,mỗi khi một môn học thi xong, trường sẽ dành thời gian một ngày giảm xóc để mọi người ôn tập và tiếp tục chuẩn bị cho môn học tiếp theo.
Trong thời gian này, Lạc Anh không quan tâm đến Thẩm Chi Châu.
Ví dụ:
Ngày thường thường xuyên tranh đến tranh đi phòng tắm, Lạc Anh sẽ làm nũng, hoặc sẽ tính khí trẻ con hướng anh rống to: "Em tắm trước!"
Sau đó, không quan tâm sắc mặt anh, cầm quần áo đi vào.
Bây giờ, đúng là phật đến không thể phật hơn. Chỉ cần phát hiện Thẩm Chi Châu có bất kỳ dấu hiệu nào đi tắm trước, Lạc Anh sẽ không tranh với anh.
Cô ngoan ngoãn trở về phòng và tiếp tục ôn tập các tài liệu đánh giá của mình mà không nói một lời nào.
Nước sông không phạm nước giếng, hai người không khác gì người lạ.
Người đàn ông cau mày, nhìn chằm chằm vào hành vi kỳ lạ của cô, không nhịn được kéo tay cô, kéo cô vào phòng khách giằng co với cô.
Có ý định ngả bài: "Nói đi, có gì không hài lòng với anh."
Cô gái chùng xuống mí mắt, sắp ngủ thiếp đi, giống như một quả bóng nhỏ xì hơi, cô thì thầm, " Không hài lòng hơn."
"..."
Người đàn ông bị cô chọc cười, cảm thấy quá mức đáng yêu. Giống như người lớn giáo dục một đứa trẻ, vươn tay khớp xương rõ ràng, xương ngón tay uốn cong và gõ lên bàn: "Bé con! Bé con?"
"Làm gì?" Lạc Anh vẫn ủ rũ, giống như một cái cây nhỏ thiếu nước.
"Làm sao gần đây luôn buồn bã ỉu xìu?"
"Em đâu có buồn bã ỉu xìu?"
Thẩm Chi Châu nói: "Em nghĩ anh mù?"
"Được rồi, nói thật cho biết." Lạc Anh liếc liếc anh,nuốt nước miếng: "Cho đến khi tóc mái dài lại, em không nghĩ nói chuyện với anh."
"..."
Thẩm Chi Châu không thể tin được, cô mang thù như vậy.
Thật lâu sau, anh thở dài, nhân lúc cô không chú ý, dùng ngón tay trắng nõn cọ cọ mũi hồng của cô.
Lạc Anh liếc anh, sẵn sàng nổi giận.
Thẩm Chi Châu: "Quỷ ngây thơ."
"..."
Lạc Anh phớt lờ anh, quay trở lại phòng để tiếp tục đọc, lại bị anh kéo lại, Cơ thể mềm mại không kiên nhẫn ngồi trên ghế sofa: "Làm gì?"
"Nghỉ đông có về không?" Thẩm Chi Châu nghiêm túc hỏi.
Lạc Anh biết anh đang đề cập đến Thành phố B.
Nghiêm túc nghĩ một lúc, gật gật đầu, "Tất nhiên, em muốn cùng ông ngoại mừng năm mới. Nhưng, trước khi quay về, em sẽ đi chơi với Thỏ xám."
"Đi chơi?" Thẩm Chi Châu ngạc nhiên một lúc, theo bản năng hỏi, "Ở đâu?"
"Còn chưa nghĩ ra."
"Anh cũng đi."
Lạc Anh liếc nhìn anh một cách thận trọng: "Anh đi làm gì? Không cho đi, anh nghĩ thật đẹp!"
Thẩm Chi Châu: "..."
••••
Chuyến đi chơi của Lạc Anh và Uyển Vưu đã được bàn vào một tháng trước.
Thi cuối kỳ kết thúc, Lạc Anh đã xem xét rất nhiều điểm tham quan và du lịch thú vị trên mạng, thảo luận với Uyển Vưu trong một thời gian dài. Cuối cùng hai người quyết định đến một tỉnh ven biển gần đó để chơi một vòng.
Bởi vì nó không xa lắm, có thể đến đó bằng xe buýt. Vì vậy, theo nguyên tắc gần nhất, chọn thời gian mọi người rảnh, sẵn sàng đi vào cuối tuần.
Vào ngày khởi hành, Lạc Anh vui vẻ mở vali của mình ra, cho vào hai chiếc váy đẹp theo phong cách bãi biển, mang theo rất nhiều mỹ phẩm và đồ ăn nhẹ.
Thu thập hoàn tất.
Cô ngồi vào bàn trang điểm đơn giản, tự sắp xếp một chút, gửi cho Uyển Vưu một tin WeChat chuẩn bị xuất phát, kéo vali vào phòng khách, sẵn sàng ra ngoài.
Ai ngờ, lúc sáu giờ sáng, mặt trời mới mọc lên một chút, còn chưa hoàn toàn lên cao. Mọi người nên chui trong ổ chăn chưa dậy...
Thẩm Chi Châu đôi chân dài bắt chéo, ngồi trên chiếc ghế dài như chó nhỏ đợi cô.
Đôi mắt anh tối đen, biểu cảm không để ý lại nhàn nhã, bên chân có một vật thể hình hộp màu đen. Trong nháy mắt tiếp xúc với ánh mắt cô, lập tức nhiễm lên ý cười.
Ý định rất rõ ràng.
Lạc Anh giả vờ không nhìn thấy, bước đi hờ hững đến lối vào để thay giày. Khi cô đổi giày, người đàn ông đã đẩy vali của anh và cô ra ngoài cửa.
Giọng nói khẽ vang lên: "Đi thôi."
Lạc Anh hỏi: "Anh thật sự muốn đi cùng bọn em?"
"Ừ."
"Cũng được, có con trai, sẽ an toàn hơn. Nhưng..." Lạc Anh xoa đầu khó chịu. " Hai cô gái ôi, anh không thấy xấu hổ hả?"
"Không."
Lạc Anh thở dài: "... tùy anh."
Tại nhà ga.
Lạc Anh cuối cùng cũng hiểu Thẩm Chi Châu có thể da mặt dày nói từ " không " là vì sao.
Cách đó không xa, Uyển Vưu đeo túi đeo chéo nhãn Chanel, đảo mắt, kéo chiếc vali qua. Đằng sau cô là đầu tóc vàng nóng như lá thiếc nhìn qua gọn gàng đã lâu không gặp.
Hoàng mao thấy Lạc Anh, mỉm cười quen thuộc, giơ tay nói xin chào: "Hi, Em gái hoodie!"
"..."
Lạc Anh và Uyển Vưu liếc nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra. Hai người thở dài một hơi, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng.
Bốn người, thì bốn người...
Điều này xảy ra đột ngột.
Lạc Anh vẫn chưa nhận ra, tại sao Thẩm Chi Châu đột nhiên bế cô lên, cô bỗng nhiên tỉnh lại, đột nhiên nhớ ra tóc mái, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai che lại cái trán, mở to mắt,kéo ra một khoảng cách nhỏ, nhìn anh chăm chú: "Nhìn cái gì!!! Anh đang làm gì vậy!!! Mau để em xuống!!!"
Tư thế này rất khó xử, cô giống như một đứa trẻ, treo lên cao thắt lưng của người đàn ông, thật sự là rất ái muội.
Cố tình là cô nam quả nữ, đêm đã khuya, không khí quanh thân lại cực kỳ ái muội, cô cũng không muốn làm chuyện gì lau súng cướp cò.
Thẩm Chi Châu liếm môi,ôm cô,bước về phía trước.
Lạc Anh đạp hai chân, cố hết sức để xuống, tai đã sớm đỏ,má cô cũng ửng hồng, giống như một chú thỏ bị hun nóng, cả người mất tự nhiên đỏ ửng.
"Mau buông em xuống!!! Em không cần anh ôm, Thẩm Chi Châu anh bị thần kinh a!!!Mau buông em xuống!!!"
Thẩm Chi Châu ôm cô và ngồi xuống ghế sofa.
Lạc Anh nắm lấy cơ hội, hai chân bước lên ghế sofa mềm, thoát khỏi ma chưởng còn muốn chạy, nhưng lại bị anh kéo lại,cả người lại rơi vào ghế sofa.
Ném tới mông đều đau, mắt đỏ hoe, có nước mắt đảo quanh.
Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ giúp cô đứng lên " Chạy cái gì? Anh đâu có cười em?"
"Anh chưa từng cười em hả? Áo ngủ lần trước anh cười em thật lâu."
"..."
Lạc Anh không còn vùng vẫy nữa. Dù sao, đã bị anh nhìn thấy. Cô đung đưa chân ngồi trên sofa đối mặt với anh.
Chưa kể, kiểu tóc này rất buồn cười.
Nhưng nó cũng hơi dễ thương...
Tóc mái ngắn, làm nổi bật khuôn mặt cô trắng và tròn, nhưng không có tóc mái, đôi mắt thông minh hoàn toàn lộ ra. Con ngươi có màu đen thuần khiết, trong sáng sạch sẽ như hạt thủy tinh, đôi mắt hơi kén chọn, Lông mi rất dài, khi không nói chuyện trông đẹp như một bức tranh.
Thẩm Chi Châu nhìn thấy trong lòng như nhũn ra, đưa tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nhưng bị cô hất ra.
Anh cũng không tức giận, cười nói: "Tại sao em lại ngoan ngoãn như vậy? Nói tóc mái em dài,em đúng là cắt thật?"
Phần tóc mái được cắt, nốt ruồi trên trán càng nhìn được rõ ràng, làm cho khuôn mặt trong veo của cô thêm chút quyến rũ, giống như nốt chu sa trong lòng anh, ba điểm gợi cảm bảy điểm thuần khiết.
Lạc Ang bất mãn đá anh một phát, mắng: "Anh còn nói không cười em? Anh hiện tại liền cười em!"
Người đàn ông phớt lờ cô và quay vào nhà vệ sinh.
Lạc Anh nghe rõ rằng trước khi rời đi, anh nhếch môi, hai chữ tràn ra từ cổ họng--
"Gái quê."
!!!!!!!!!!!?????????
Lạc Anh tức giận đến mức đứng trên ghế sofa và gầm lên, còn kém quyền đấm cước đá: " Thẩm Chi Châu, anh có ngây thơ không? Mỗi ngày như học sinh tiểu học cười nhạo em!!!"
...... Muốn xé miệng anh ấy.
•••••
Không có nhiều môn thi cuối kỳ trong học kỳ thứ nhất, nội dung không khó.
Lạc Anh mỗi ngày đều bày ra vẻ sống không có gì luyến tiếc ôn bài trong phòng,cũng học được một hai. Nhiều điểm kiến thức và điểm chính cũng nắm giữ không ít, hơn nữa còn học thuộc lòng.
Trước khi vào phòng thi, Lạc Anh vừa tự cổ vũ mình vừa cắn miếng bánh nhỏ, kiểm tra xem còn quên gì không.
Lâm Duyệt nhìn thấy cô, bước tới chào hỏi: "Sao giờ mới ăn sáng?"
Lạc Anh dùng đôi mắt thâm quầng, ỉu xìu nói: "Tối qua ôn quá muộn, hai giờ mới ngủ. Sáng nay suýt nữa thì không dậy được."
Lâm Duyệt đưa ngón tay cái lên: "Trâu. Nhanh chóng leo lên phía trước, vượt qua Đoạn Thần Hiên."
Lạc Anh cười hỏi: "Đoạn Thần Hiên rất lợi hại sao?"
"Cậu không biết à?" Lâm Duyệt chớp mắt,kiên nhẫn phổ biến kiến thức cho cô. "Cậu ấy có điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học."
Lạc Anh "Ồ "một tiếng "Tôi chắc chắn vượt qua."
"Cậu thực sự không khiêm tốn."
Kỳ thi cuối cùng kéo dài trong hai tuần liên tiếp,mỗi khi một môn học thi xong, trường sẽ dành thời gian một ngày giảm xóc để mọi người ôn tập và tiếp tục chuẩn bị cho môn học tiếp theo.
Trong thời gian này, Lạc Anh không quan tâm đến Thẩm Chi Châu.
Ví dụ:
Ngày thường thường xuyên tranh đến tranh đi phòng tắm, Lạc Anh sẽ làm nũng, hoặc sẽ tính khí trẻ con hướng anh rống to: "Em tắm trước!"
Sau đó, không quan tâm sắc mặt anh, cầm quần áo đi vào.
Bây giờ, đúng là phật đến không thể phật hơn. Chỉ cần phát hiện Thẩm Chi Châu có bất kỳ dấu hiệu nào đi tắm trước, Lạc Anh sẽ không tranh với anh.
Cô ngoan ngoãn trở về phòng và tiếp tục ôn tập các tài liệu đánh giá của mình mà không nói một lời nào.
Nước sông không phạm nước giếng, hai người không khác gì người lạ.
Người đàn ông cau mày, nhìn chằm chằm vào hành vi kỳ lạ của cô, không nhịn được kéo tay cô, kéo cô vào phòng khách giằng co với cô.
Có ý định ngả bài: "Nói đi, có gì không hài lòng với anh."
Cô gái chùng xuống mí mắt, sắp ngủ thiếp đi, giống như một quả bóng nhỏ xì hơi, cô thì thầm, " Không hài lòng hơn."
"..."
Người đàn ông bị cô chọc cười, cảm thấy quá mức đáng yêu. Giống như người lớn giáo dục một đứa trẻ, vươn tay khớp xương rõ ràng, xương ngón tay uốn cong và gõ lên bàn: "Bé con! Bé con?"
"Làm gì?" Lạc Anh vẫn ủ rũ, giống như một cái cây nhỏ thiếu nước.
"Làm sao gần đây luôn buồn bã ỉu xìu?"
"Em đâu có buồn bã ỉu xìu?"
Thẩm Chi Châu nói: "Em nghĩ anh mù?"
"Được rồi, nói thật cho biết." Lạc Anh liếc liếc anh,nuốt nước miếng: "Cho đến khi tóc mái dài lại, em không nghĩ nói chuyện với anh."
"..."
Thẩm Chi Châu không thể tin được, cô mang thù như vậy.
Thật lâu sau, anh thở dài, nhân lúc cô không chú ý, dùng ngón tay trắng nõn cọ cọ mũi hồng của cô.
Lạc Anh liếc anh, sẵn sàng nổi giận.
Thẩm Chi Châu: "Quỷ ngây thơ."
"..."
Lạc Anh phớt lờ anh, quay trở lại phòng để tiếp tục đọc, lại bị anh kéo lại, Cơ thể mềm mại không kiên nhẫn ngồi trên ghế sofa: "Làm gì?"
"Nghỉ đông có về không?" Thẩm Chi Châu nghiêm túc hỏi.
Lạc Anh biết anh đang đề cập đến Thành phố B.
Nghiêm túc nghĩ một lúc, gật gật đầu, "Tất nhiên, em muốn cùng ông ngoại mừng năm mới. Nhưng, trước khi quay về, em sẽ đi chơi với Thỏ xám."
"Đi chơi?" Thẩm Chi Châu ngạc nhiên một lúc, theo bản năng hỏi, "Ở đâu?"
"Còn chưa nghĩ ra."
"Anh cũng đi."
Lạc Anh liếc nhìn anh một cách thận trọng: "Anh đi làm gì? Không cho đi, anh nghĩ thật đẹp!"
Thẩm Chi Châu: "..."
••••
Chuyến đi chơi của Lạc Anh và Uyển Vưu đã được bàn vào một tháng trước.
Thi cuối kỳ kết thúc, Lạc Anh đã xem xét rất nhiều điểm tham quan và du lịch thú vị trên mạng, thảo luận với Uyển Vưu trong một thời gian dài. Cuối cùng hai người quyết định đến một tỉnh ven biển gần đó để chơi một vòng.
Bởi vì nó không xa lắm, có thể đến đó bằng xe buýt. Vì vậy, theo nguyên tắc gần nhất, chọn thời gian mọi người rảnh, sẵn sàng đi vào cuối tuần.
Vào ngày khởi hành, Lạc Anh vui vẻ mở vali của mình ra, cho vào hai chiếc váy đẹp theo phong cách bãi biển, mang theo rất nhiều mỹ phẩm và đồ ăn nhẹ.
Thu thập hoàn tất.
Cô ngồi vào bàn trang điểm đơn giản, tự sắp xếp một chút, gửi cho Uyển Vưu một tin WeChat chuẩn bị xuất phát, kéo vali vào phòng khách, sẵn sàng ra ngoài.
Ai ngờ, lúc sáu giờ sáng, mặt trời mới mọc lên một chút, còn chưa hoàn toàn lên cao. Mọi người nên chui trong ổ chăn chưa dậy...
Thẩm Chi Châu đôi chân dài bắt chéo, ngồi trên chiếc ghế dài như chó nhỏ đợi cô.
Đôi mắt anh tối đen, biểu cảm không để ý lại nhàn nhã, bên chân có một vật thể hình hộp màu đen. Trong nháy mắt tiếp xúc với ánh mắt cô, lập tức nhiễm lên ý cười.
Ý định rất rõ ràng.
Lạc Anh giả vờ không nhìn thấy, bước đi hờ hững đến lối vào để thay giày. Khi cô đổi giày, người đàn ông đã đẩy vali của anh và cô ra ngoài cửa.
Giọng nói khẽ vang lên: "Đi thôi."
Lạc Anh hỏi: "Anh thật sự muốn đi cùng bọn em?"
"Ừ."
"Cũng được, có con trai, sẽ an toàn hơn. Nhưng..." Lạc Anh xoa đầu khó chịu. " Hai cô gái ôi, anh không thấy xấu hổ hả?"
"Không."
Lạc Anh thở dài: "... tùy anh."
Tại nhà ga.
Lạc Anh cuối cùng cũng hiểu Thẩm Chi Châu có thể da mặt dày nói từ " không " là vì sao.
Cách đó không xa, Uyển Vưu đeo túi đeo chéo nhãn Chanel, đảo mắt, kéo chiếc vali qua. Đằng sau cô là đầu tóc vàng nóng như lá thiếc nhìn qua gọn gàng đã lâu không gặp.
Hoàng mao thấy Lạc Anh, mỉm cười quen thuộc, giơ tay nói xin chào: "Hi, Em gái hoodie!"
"..."
Lạc Anh và Uyển Vưu liếc nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra. Hai người thở dài một hơi, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng.
Bốn người, thì bốn người...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook