Tiết · Mê
Chương 5

Việc này xảy ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Ly nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn y.

Y nhìn lại Ly, trong mắt hiện lên vài tia yên vui, vài tia cảm khái, cuối cùng tươi cười: "Kiếm pháp của ngươi không tệ."

Ly hồi đáp bằng một tiếng hừ nhẹ.

"Tuy rằng hiện tại tuổi còn trẻ, nhưng đáng quý là ở tính chuyên tâm, luyện thêm thời gian tất thành đại nghiệp."

Tiếng hừ nhẹ của Ly đã biến thành bực tức: "Không cần thời gian, hiện tại đã có thể đánh bại ngươi." Vừa nói, Ly vừa tiến lên phía trước, thế xuất kiếm. Tô Vọng Ngôn chỉ đáp: "Không cần tỷ thí nữa…bởi vì, ta đã thua rồi."

Bả kiếm Khinh Bạc lần thứ hai thoát khỏi tay y, rơi xuống đất, sau đó "keng" lên một tiếng, gãy làm hai đoạn.

Chỗ bị gãy không hề chênh lệch, chính xác một thước ba phân, cũng như tiền thân của nó, cùng một số mệnh.

Mọi người náo động.

Sau đó lại thấy một chất dịch đỏ tươi từ tay áo xanh rỉ ra, từ từ nhiễu xuống: một giọt, hai giọt, ba giọt…vỡ loang trên mặt đất, nhìn thật đáng sợ.

Ly kinh ngạc: "Ngươi bị thương sao? Ta không nhớ là kiếm của ta đã từng đâm trúng ngươi."

Tô Vọng Ngôn vẫn cười ôn nhã như trước: "Không liên quan tới ngươi, do ta đã lâu năm không cầm đến kiếm, bây giờ chỉ là bị trường kiếm phệ chủ mà thôi." (4) Trong khi cười, thân mình y liêu xiêu chao đảo. Từ Viễn đại sư lập tức phi thân tiến đến, đỡ lấy y, gấp giọng nói: "Tô thí chủ, hãy để lão nạp giúp người trị thương."

"Không, không cần. Đây là ý trời, không phải chỉ dựa vào sức người mà cứu được." Ánh mắt y xuyên qua Từ Viễn, hướng về phía xa, nhìn đến xe ngựa, sâu cùng trong con ngươi đen, có tia ưu thương; tuy nhiên, bất quá cũng chỉ hiển hiện thoáng qua.

Ngay khắc sau, y lại quay về phía Ly, ôn nhu nói: "Tên của ngươi là Ly? Ly trong "Lưu Ly"?"

"Không, là Ly của ‘Ly Tao’." (5)

"Ngươi sinh vào năm Tỵ-Dậu. đầu tháng Chạp, cuối ngày Mão?" (6)

Ly giật mình: "Sao ngươi lại biết?"

Tô Vọng Ngôn cười, trong mắt có điều gì đó như vĩnh viễn chết đi, lại có điều gì đó vẫy vùng đòi sống dậy.

"Bởi vì y là phụ thân của ngươi." Tiết bước ra khỏi xe, biểu tình và thanh âm băng lãnh như nhau.

Bốn phía tức thì vang lên những tiếng kinh động. Thanh Lệ Tuyệt trong tay Ly loảng xoảng rơi xuống đất. Hắn nhìn Tiết, vẻ mặt đầy khiếp sợ: "Nghĩa mẫu, người nói gì?"

Tiết, đừng nói, van ngươi đừng nói!

Trái tim ta gào thét trong tuyệt vọng.

Thế nhưng, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, thanh âm của Tiết từng chữ từng chữ truyền đến: "Ta vừa nói, Tô Vọng Ngôn là phụ thân của ngươi, ngươi đã tự tay giết chết phụ thân của chính mình."

Ta ôm mặt, cảm thấy như trời long đất lở, tim đau như bị dẫm đạp lên, không còn tồn tại nữa.

Ngũ quan của Ly trở nên méo xệch đến đáng sợ. Hắn vọt tới trước mặt Tô Vọng Ngôn, nắm lấy áo y, hỏi: "Người là phụ thân của ta? Thật sự là phụ thân ta sao?"

Tô Vọng Ngôn vươn bàn tay đã nhuốm đầy máu tươi ra, nắm lấy tay hắn: "Mẫu thân của con tên là Lưu Ly, sợi dây chuyền con đang đeo trên cổ chính là tín vật định tình mà năm xưa ta tặng nàng. Lúc con được nửa tuổi, nàng đã mang con về quê thăm nhà. Lũ lụt bất ngờ tràn đến, từ đó hai người mất tích. Ta cứ ngỡ con đã không còn trên nhân thế, không nghĩ tới việc con vẫn còn sống, lại còn lớn đến như vậy rồi…Ta thật rất vui mừng."

Ly lại vội vàng lùi về, nhìn vào vệt máu trên tay, toàn thân run rẩy. Hắn đột ngột quay người hướng về Tiết, hét lên: "Tại sao? Nghĩa mẫu, người đã sớm biết hắn là cha ta, tại sao vẫn còn an bài cho ta và hắn thí võ chứ?"

Ánh mắt Tiết chợt lóe lên, là tàn nhẫn hay là bi thống, ta đã không thể phân rõ, chỉ nghe thấy thanh âm của nàng giống như tơ tằm từng chút từng chút giăng ra, băng lãnh mà bóng loáng: "Đây không phải là điều mà ngươi yêu cầu hay sao? Từ nhỏ ngươi đã muốn học kiếm, ta liền cho ngươi học kiếm; ngươi muốn trở nên nổi bật hơn người, ta liền làm cho ngươi trở nên nổi bật hơn người; ngươi truy đuổi danh hiệu "thiên hạ đệ nhất kiếm" của Tô Vọng Ngôn, ta liền khiến hắn đến đây cùng ngươi tỉ kiếm…Hiện tại, hắn chết trong tay ngươi, nguyện vọng của ngươi cũng đã thực hiện rồi, còn có gì mà oán hận?"

"Ta không phải chết dưới tay Ly." Tô Vọng Ngôn thản nhiên cười sầu thảm, y nhìn Tiết, giọng nói trầm thấp và suy yếu, "Ta cuối cùng vì sao mà chết, nàng lại có thể không biết ư?"

Vẻ mặt Tiết rốt cuộc cũng thay đổi. Nàng nhìn lại hắn, trong mắt dâng lên một mảnh sương mù. "Ta cố hết sức mới cứu được Ly từ trong cơn lũ, ta dưỡng dục hắn mười chín năm, ta khổ tâm ràng buộc mình lâu như vậy, chính là chờ đợi ngày này."

"Ta biết."

"Tô Vọng Ngôn, ta muốn ngươi chết."

"Ta biết."

"Ta muốn các ngươi phụ tử tương tàn, ôm hận cả đời."

Nụ cười của Tô Vọng Ngôn biến mất, y thở một hơi thật dài, chỉ nói hai chữ: "Hà tất…" Máu không ngừng chảy ra từ tay áo, sắc mặt y trắng bệch như giấy, thế nhưng vẻ mặt vẫn cứ ôn nhu như cũ, ôn nhu như thể chưa từng rời bỏ nàng.

Chính tại thời điểm đó, Ly đột nhiên tiến về phía trước, một phen kéo y qua, cõng y trên lưng: "Nếu người chết, đời này của ta xem như cũng hết rồi, cho nên hãy nghe kỹ đây, tất cả những thứ khác đã không còn quan trọng nữa, hiện tại, hãy tiếp tục sống cho ta!"

Bộ pháp của hắn nhẹ nhàng linh động, chỉ vài bước nhảy, đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Chỉ còn mình Tiết ở lại, đứng giữa khoảng đất trống, cô đơn chiếc bóng.

Nàng bất chợt ngửa mặt lên trời mà cười, cười khẩy, rồi cười lớn lên, cười như điên cuồng, vừa cười vừa nói: "Ngươi tưởng là ngươi có thể cứu sống y sao? Y nhất định sẽ chết! Chẳng ai có thế thoát khỏi lời nguyền của Khinh Bạc, chủ nhân của nó, lại càng không thể! Ha ha ha ha…ta rất vui, ta thật vui quá đi, các vị, hôm nay là thọ tứ tuần của ta, Phi Nhân Gian đã chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn, mọi người đều phải đến, nhất định phải đến đấy, ha ha ha ha…"

Mọi người nhìn nàng, ai cũng trợn mắt há mồm, vẻ mặt khiếp đảm.

Mà Tiết cũng chỉ cười, tùy ý mà cười, cười mãi cười mãi, cuối cùng nước mắt lại chảy dài.

Mặt trời giữa trưa chiếu ánh nắng lên mặt đất, cả một mảnh bao la.

Ánh dương như tuyết.

Y như mái tóc dài của nàng.

–*–

Chú thích:

(4) "Trường kiếm phệ chủ": Từ phệ có nghĩa là cắn. Thanh kiếm Khinh Bạc có lẽ mang theo một lời nguyền, phản phệ lại chủ nhân của nó là bạn Tô.

(5) Ly tao: tên của một bài thơ cổ do Khuất Nguyên sáng tác. ‘Ly tao’ dịch ra là "nỗi buồn/oán than khi ly biệt". (Mời tham khảo wiki nếu muốn biết thêm chi tiết ^^)

(6) Câu này dùng toàn từ về cách tính thời gian ngày xưa, mình mò mỏi mắt cũng không biết dịch như thế nào luôn. Muốn điên vì nó, nên xém tí đã để là "Ngươi ra đời vào ngày này tháng đó năm kia?", cuối cùng vì ‘lương tâm bứt rứt" nên đành để y nguyên cái mình đã dịch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương