Tiết Lệnh Sư
-
Chương 48: Ta Lại Thành (Tiếp Tục)
“Vù ~”
Hắn lại nghe được Bắc Đẩu rung lên, rất mềm mại, mơ hồ lộ ra một loại vui sướng.
Ý thức của Hứa Hằng cũng trực tiếp xỏ xuyên qua cơ thể, tuôn hướng đầu óc.
Dưới ý chí của hắn, một luồng tiết khí đột nhiên bị khống chế, yên tĩnh bất động.
Chỉ là một suy nghĩ, tiết khí nhanh chóng hóa thành năm phần bằng nhau, sáu phần bằng nhau, bảy phần bằng nhau... mười phần bằng nhau.
Sau đó, mười luồng tiết khí yếu ớt bị chia tách không ngừng biến ảo ra các loại hình thái trong thức hải.
Khuếch tán, lại ngưng tụ, hóa thành kiểu châm nhỏ, lại nối liền từng vòng hình cung...
“Ha ha ha, ta thành, ta lại thành!”
Lúc Hứa Hằng mở hai mắt ra lần nữa, sắc trời ngoài phòng đã sáng sủa, lại không sáng bằng tiếng cười vang vọng của hắn.
“Reng reng reng...”
Lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên.
“Lại tới à?”
Hứa Hằng vừa nhìn thấy là Chu Á Nam gọi điện thoại tới, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Nghe phía bên ngoài truyền đến động tĩnh tiếng người, hắn mới thở phào một hơi.
Còn tưởng rằng lại có ô nhiễm tiết khí…
“Alo, đội trưởng Chu, sáng sớm có chuyện gì thế hả, không phải là lại muốn ta chạy đó chứ?” Hứa Hằng nghe điện thoại, thảnh thơi nói.
“Hứa Hằng, có phải ngươi vẫn còn ở trong nhà cũ của ngươi không? Hãy nghe ta nói, đừng ra cửa, nhất định đừng ra cửa, có nghe không? Ta lập tức tới ngay...”
Đầu điện thoại kia, Chu Á Nam mới vừa nói xong, lập tức lại cúp điện thoại.
Vẻ mặt Hứa Hằng ngớ ra: “???”
Hứa Hằng sững sờ trên ghế sa lon, nhìn điện thoại di động trên tay, ngũ quan trên mặt đều sắp vặn lại thành một đoàn, viết đầy ghét bỏ và cạn lời.
Kiểu con giá như Chu Á Nam không thể yêu đương được.
Có việc gì nàng thực sự chẳng nói rõ ràng gì cả.
Lần trước bảo mình chạy nhanh lên chút, lần này lại bảo mình đừng ra khỏi cửa, nhưng lần nào cũng đều không nói rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Người đố chữ chết tiết!
Hứa Hằng lập tức đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn ra bên ngoài, trên đường phố mặc dù có chút quạnh quẽ, nhưng vẫn coi như bình thường, đã có một số cửa hàng khai trương buôn bán.
Tất cả gió êm sóng lặng.
Điện thoại di động cũng không nhận được báo động gì cả, có thể xác định không phải ô nhiễm tiết khí bạo phát.
Vậy còn có thể có chuyện gì?
Hắn nhíu mày, cầm điện thoại gọi lại cho Chu Á Nam.
“Xin chào, số điện thoại ngài gọi hiện đã tắt máy...”
“Bộp!”
Hứa Hằng ấn mạnh lên phím cúp điện thoại, hít sâu một hơi.
Tốt, tốt.
Chiêu này ta học xong.
Hắn ngồi trở về ghế sa lon, cầm điện thoại di động nhấn bụp bụp bụp gửi cho Chu Á Nam một tin nhắn.
“Đội trưởng Chu, việc lớn không tốt rồi, ta @%&*#@%...”
Nhìn đống ký hiệu loạn phía sau, Hứa Hằng ấn phím gửi.
Nhưng vừa nghĩ bây giờ điện thoại của Chu Á Nam còn đang tắt máy, thực sự khó chịu, lúc này hắn lại gửi cho Đường Hậu một tin nhắn tương tự.
Không có cách nào, không thể chỉ có một mình ta bị treo lòng hiếu kỳ được.
“Reng reng reng...”
Vừa mới gửi tin đi, điện thoại di động lập tức vang lên, là cuộc gọi của Đường Hậu.
“Alo!” Hứa Hằng hữu khí vô lực nghe điện thoại
“Con bà nó, Hứa Hằng ngươi làm gì thế hả? Xảy ra chuyện gì à?” Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gào của Đường Hậu.
“Không có việc gì.”
“Đừng nói không có việc gì chứ, có phải là sư tỷ ngươi ở bên cạnh không, nên ngươi không tiện nói? Chúng ta dùng tiếng lóng, e hèm, hôm nay ánh nắng rực rỡ không?”
“Không cần tiếng lóng, sư tỷ của ta vừa rời đi lúc sáng sớm rồi, đoán chừng ta cũng chuẩn bị trở về trường học.”
“Ayto, sư tỷ ngươi cuối cùng cũng đi rồi. Hứa Hằng, không phải bạn thân không nói nghĩa khí, thật sự là gần đây bận việc học tập quá, không có thời gian tới thăm ngươi, ngươi nhìn xem ngày hôm nay không phải là đúng dịp sao? Ta vừa vặn ra khỏi cửa chuẩn bị đi trường học, vừa vặn lại đi ngang qua dưới lầu nhà ngươi, mới vừa chuẩn bị mua một bữa sáng...”
“Đường Hậu tên súc sinh nhà ngươi, mỗi ngày đến trường đều phải đi qua dưới lầu nhà ta, gửi tin nhắn cho ngươi để cho ngươi đến gọi ta ra cửa, ngươi đều làm bộ không phát hiện, ngươi biết tháng này ta ở nhà phải sống thế nào không ạ?”
“Khụ khụ, không có cách nào, ai bảo sư tỷ ngươi ở nhà cơ chứ, ta mà muốn đi tìm ngươi, chắc là phải bị đánh một trận.
Đừng quên hồi ta đi nhà ngươi ba năm trước đây, ngươi trộm vớ đen của nàng đội lên đầu diễn tội phạm, kết quả bị bắt tại trận, con bà nó ngươi còn nói là ta xúi giục, việc này... Ủa?”
Trong điện thoại, Đường Hậu đang căm giận bất bình kể ra chuyện cũ thì lại đột nhiên kinh nghi một tiếng.
“Làm sao? Giẫm phải cứt à?” Hứa Hằng hỏi.
Hắn lại nghe được Bắc Đẩu rung lên, rất mềm mại, mơ hồ lộ ra một loại vui sướng.
Ý thức của Hứa Hằng cũng trực tiếp xỏ xuyên qua cơ thể, tuôn hướng đầu óc.
Dưới ý chí của hắn, một luồng tiết khí đột nhiên bị khống chế, yên tĩnh bất động.
Chỉ là một suy nghĩ, tiết khí nhanh chóng hóa thành năm phần bằng nhau, sáu phần bằng nhau, bảy phần bằng nhau... mười phần bằng nhau.
Sau đó, mười luồng tiết khí yếu ớt bị chia tách không ngừng biến ảo ra các loại hình thái trong thức hải.
Khuếch tán, lại ngưng tụ, hóa thành kiểu châm nhỏ, lại nối liền từng vòng hình cung...
“Ha ha ha, ta thành, ta lại thành!”
Lúc Hứa Hằng mở hai mắt ra lần nữa, sắc trời ngoài phòng đã sáng sủa, lại không sáng bằng tiếng cười vang vọng của hắn.
“Reng reng reng...”
Lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên.
“Lại tới à?”
Hứa Hằng vừa nhìn thấy là Chu Á Nam gọi điện thoại tới, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Nghe phía bên ngoài truyền đến động tĩnh tiếng người, hắn mới thở phào một hơi.
Còn tưởng rằng lại có ô nhiễm tiết khí…
“Alo, đội trưởng Chu, sáng sớm có chuyện gì thế hả, không phải là lại muốn ta chạy đó chứ?” Hứa Hằng nghe điện thoại, thảnh thơi nói.
“Hứa Hằng, có phải ngươi vẫn còn ở trong nhà cũ của ngươi không? Hãy nghe ta nói, đừng ra cửa, nhất định đừng ra cửa, có nghe không? Ta lập tức tới ngay...”
Đầu điện thoại kia, Chu Á Nam mới vừa nói xong, lập tức lại cúp điện thoại.
Vẻ mặt Hứa Hằng ngớ ra: “???”
Hứa Hằng sững sờ trên ghế sa lon, nhìn điện thoại di động trên tay, ngũ quan trên mặt đều sắp vặn lại thành một đoàn, viết đầy ghét bỏ và cạn lời.
Kiểu con giá như Chu Á Nam không thể yêu đương được.
Có việc gì nàng thực sự chẳng nói rõ ràng gì cả.
Lần trước bảo mình chạy nhanh lên chút, lần này lại bảo mình đừng ra khỏi cửa, nhưng lần nào cũng đều không nói rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Người đố chữ chết tiết!
Hứa Hằng lập tức đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn ra bên ngoài, trên đường phố mặc dù có chút quạnh quẽ, nhưng vẫn coi như bình thường, đã có một số cửa hàng khai trương buôn bán.
Tất cả gió êm sóng lặng.
Điện thoại di động cũng không nhận được báo động gì cả, có thể xác định không phải ô nhiễm tiết khí bạo phát.
Vậy còn có thể có chuyện gì?
Hắn nhíu mày, cầm điện thoại gọi lại cho Chu Á Nam.
“Xin chào, số điện thoại ngài gọi hiện đã tắt máy...”
“Bộp!”
Hứa Hằng ấn mạnh lên phím cúp điện thoại, hít sâu một hơi.
Tốt, tốt.
Chiêu này ta học xong.
Hắn ngồi trở về ghế sa lon, cầm điện thoại di động nhấn bụp bụp bụp gửi cho Chu Á Nam một tin nhắn.
“Đội trưởng Chu, việc lớn không tốt rồi, ta @%&*#@%...”
Nhìn đống ký hiệu loạn phía sau, Hứa Hằng ấn phím gửi.
Nhưng vừa nghĩ bây giờ điện thoại của Chu Á Nam còn đang tắt máy, thực sự khó chịu, lúc này hắn lại gửi cho Đường Hậu một tin nhắn tương tự.
Không có cách nào, không thể chỉ có một mình ta bị treo lòng hiếu kỳ được.
“Reng reng reng...”
Vừa mới gửi tin đi, điện thoại di động lập tức vang lên, là cuộc gọi của Đường Hậu.
“Alo!” Hứa Hằng hữu khí vô lực nghe điện thoại
“Con bà nó, Hứa Hằng ngươi làm gì thế hả? Xảy ra chuyện gì à?” Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gào của Đường Hậu.
“Không có việc gì.”
“Đừng nói không có việc gì chứ, có phải là sư tỷ ngươi ở bên cạnh không, nên ngươi không tiện nói? Chúng ta dùng tiếng lóng, e hèm, hôm nay ánh nắng rực rỡ không?”
“Không cần tiếng lóng, sư tỷ của ta vừa rời đi lúc sáng sớm rồi, đoán chừng ta cũng chuẩn bị trở về trường học.”
“Ayto, sư tỷ ngươi cuối cùng cũng đi rồi. Hứa Hằng, không phải bạn thân không nói nghĩa khí, thật sự là gần đây bận việc học tập quá, không có thời gian tới thăm ngươi, ngươi nhìn xem ngày hôm nay không phải là đúng dịp sao? Ta vừa vặn ra khỏi cửa chuẩn bị đi trường học, vừa vặn lại đi ngang qua dưới lầu nhà ngươi, mới vừa chuẩn bị mua một bữa sáng...”
“Đường Hậu tên súc sinh nhà ngươi, mỗi ngày đến trường đều phải đi qua dưới lầu nhà ta, gửi tin nhắn cho ngươi để cho ngươi đến gọi ta ra cửa, ngươi đều làm bộ không phát hiện, ngươi biết tháng này ta ở nhà phải sống thế nào không ạ?”
“Khụ khụ, không có cách nào, ai bảo sư tỷ ngươi ở nhà cơ chứ, ta mà muốn đi tìm ngươi, chắc là phải bị đánh một trận.
Đừng quên hồi ta đi nhà ngươi ba năm trước đây, ngươi trộm vớ đen của nàng đội lên đầu diễn tội phạm, kết quả bị bắt tại trận, con bà nó ngươi còn nói là ta xúi giục, việc này... Ủa?”
Trong điện thoại, Đường Hậu đang căm giận bất bình kể ra chuyện cũ thì lại đột nhiên kinh nghi một tiếng.
“Làm sao? Giẫm phải cứt à?” Hứa Hằng hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook