Tiếng Ngọt
-
Chương 40
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phim bắt đầu chiếu, hai người vào xem.
Dù là cuối tuần nhưng người xem phim kinh dị cũng không nhiều, chỉ thưa thớt lác đác.
Ngồi vào đúng chỗ của mình xong, Tô Mạch hỏi: “Đoạn giữa còn nhiều ghế như thế, sao anh lại chọn ghế góc xó sau cùng vậy?”
Trâu Tinh Thần nhìn cô một cái rồi nói: “Sợ em hét lớn tiếng quá, ảnh hưởng mọi người xem phim.”
Tô Mạch: “…” Cô quả thực không phản bác lại nổi, đồng thời còn thấy hơi ngượng ngùng là thế nào nhỉ?
Phim bắt đầu, bầu không khí kinh dị được cài cắm rất đúng chỗ, chỉ mới nửa tiếng đồng hồ đã dọa được một nửa số người bỏ chạy ra ngoài, dù rằng vốn cũng không có nhiều người.
Tô Mạch ôm chặt cánh tay Trâu Tinh Thần, cả người gần như dán chặt lấy anh, trông có vẻ rất căng thẳng.
Trâu Tinh Thần đưa cái tay còn lại lên xoa đầu Tô Mạch: “Đừng sợ.”
Tô Mạch vốn không sợ xem phim kinh dị, thậm chí còn từng định bụng giả vờ sợ để đụng chạm anh nhưng giờ, sự sợ hãi của cô nàng, thực sự không cần phải giả vờ.
Cái phim này kinh dị hơn hẳn tưởng tượng.
Trâu Tinh Thần ôm vai Tô Mạch, kéo cô vào lòng mình xoa xoa.
Đến đoạn cao trào giữa phim, Tô Mạch hoàn toàn không dám xem nữa. Cô áp mặt vào ngực Trâu Tinh Thần, không nhìn vào màn ảnh rộng nữa.
Trâu Tinh Thần bỏ tay vịn ngăn giữa hai ghế đi để cô gái ngồi bên được dựa hẳn vào người mình.
Thân thể con gái mềm mại không biết đã dùng thứ nước hoa gì mà làm lòng người chộn rộn.
Hết phim, Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch ra khỏi phòng chiếu. Thấy cô có vẻ sợ thật làm anh nghĩ đáng lẽ mình nên mua vé cái phim văn nghệ tình yêu kia.
Trâu Tinh Thần bỏ tay Tô Mạch ra: “Xin lỗi, lần đầu tiên đi xem phim với con gái, không có kinh nghiệm.” Anh xin lỗi rất thật lòng.
Anh thực sự bị hướng dẫn tán gái trên mạng lừa. Không biết tên chuyên gia tình yêu chó má nào lại đi khuyên rằng dẫn con gái đi xem phim thì phải chọn phim kinh dị.
Tô Mạch thì lại thấy rất được, mặc dù có hơi sợ một chút nhưng vẫn chưa tới nỗi sợ chết người.
Tính ra thì cô còn được bám lấy người anh hơn nửa tiếng đồng hồ, có hời.
Hai người ra về, lúc ra gần tới cửa trung tâm thương mại thì Trâu Tinh Thần phải đi toa-lét một chuyến.
Tô Mạch đứng ở cửa trung tâm thương mại chờ anh.
Một cậu chàng học sinh trung học chạy tới chỗ Tô Mạch: “Chị à.”
Tô Mạch nhận ra cậu ta, là người ban nãy gặp trước rạp chiếu phim, cô còn suýt mua vé của anh cậu ta.
Cô hỏi: “Có việc gì à?”
Cậu chàng hơi ngượng ngùng: “Thực ra chị vẫn chưa kết hôn phải không? Tay chị không mang nhẫn mà.”
Tô Mạch cười: “Em nói đúng. Sao thế?”
Cậu chàng: “Vừa rồi thực ra anh em muốn bắt chuyện với chị. Chị vẫn chưa cho anh ấy số Wechat. Nếu chị thấy có thể được thì hay là thử làm quen với anh em đi, anh ấy tốt lắm.”
Còn bổ sung thêm: “Lương trăm vạn một năm, ngoại hình ưa nhìn.”
Cậu chàng nói xong thì cảm giác đằng sau có người túm cổ áo mình, cu cậu quay đầu lại: “Ôi cái anh này, làm gì thế?”
Trâu Tinh Thần bỏ tay ra, hất hất cằm, nhìn cu cậu từ trên cao xuống: “Chị ấy là bạn gái anh, em nói anh đang làm gì?”
Cậu chàng nhìn Tô Mạch, Tô Mạch gật đầu.
Cậu ta ngượng ngùng xin lỗi rồi chạy biến.
Tô Mạch kéo cánh tay Trâu Tinh Thần, quay qua nhìn vào mắt anh: “Anh có thể nói lại câu vừa rồi một lần nữa được không?”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch một cái, quét cô nàng một lượt từ trên xuống dưới, có phần khó chịu: “Ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, ra ngoài hút ong hút bướm.”
Tô Mạch cười: “Em mặc vậy không phải là cho anh xem đấy sao?”
Trâu Tinh Thần: “Hóa ra không phải là mặc cho bạn học nam hot boy lớp của em xem à?”
Tô Mạch: “Anh đang nói gì thế? Sao em nghe không hiểu.”
Anh véo mũi cô: “Giả bộ.”
Hai người vừa đi vừa cười đùa, chẳng biết đã về tới nhà từ lúc nào.
Trâu Tinh Thần lấy chìa khóa ra mở cửa. Tô Mạch đứng bên cạnh ôm eo anh, ngọt ngào, nũng nịu nói: “Vậy coi như là quý ngài chấp nhận sự theo đuổi của em rồi nhé.”
Trâu Tinh Thần: “Em xem làm như em mà giống đang theo đuổi người khác à? Suýt nữa thì nửa đường chạy theo người khác mà còn nói là theo đuổi anh.”
Anh mở cửa biệt thự, đang định đi vào.
Người bám trên người không chịu bỏ tay ra, lại còn càng ôm chặt hơn.
Cô ôm cổ anh, rướn người lên hôn môi anh.
Trâu Tinh Thần ngoảnh mặt đi lẩm bẩm: “Có thể đừng giở trò trêu ghẹo trước cổng nhà, bên lề đường được không?”
Tô Mạch lại kiễng chân lên một lẫn nữa, trêu chọc anh: “Anh thẹn à?”
Trịnh Kinh Kinh nhà đối diện đang đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn sang bên này, Tô Mạch đã thấy cô ấy từ nãy.
Trâu Tinh Thần bước chân đi qua cửa, Tô Mạch lại hôn hụt.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Trịnh Kinh Kinh nhà bên kia. Đối phương bật ngón tay cái, chỉ có điều nó là ngón tay cái chỉ ngược xuống.
Tô Mạch theo Trâu Tinh Thần vào nhà, đang định về phòng tắm rửa thay đồ thì bị anh gọi lại: “Đợi chút.”
Tô Mạch quay đầu cười: “Cho hôn à?”
Trâu Tinh Thần quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: “Em mặc bộ này rất đẹp, đừng thay vội, dọn phòng anh xong hẵng thay.”
Tô Mạch nghĩ ngợi rồi đáp: “Nghề giúp việc bọn em có một quy định. Phục vụ mặc trang phục chỉ định, có tính chất cosplay thì phải thu thêm phí phục vụ.”
Trâu Tinh Thần mở cửa phòng ngủ: “Miễn cho em tiền thuê nhà tháng sau.”
Tô Mạch vui vẻ đáp: “Được, không thành vấn đề. Nếu quý ngài cần, em còn có thể mặc kiểu nàng thỏ ngây thơ, kiểu hầu gái, kiểu y tá… mọi kiểu mà quý ngài có thể nghĩ ra được.”
Thay một bộ đồ được trả phí phục vụ hai ngàn trừ vào tiền thuê nhà: Đáng!
Trâu Tinh Thần tựa người trước cửa sổ, tay cầm một quyển sách đọc.
Hôm nay anh rất khó tập trung, ánh mắt cứ lơ đễnh hướng về phía cô nàng nào đó đang làm việc.
Màu hồng nhạt rất tôn nước da của cô, nhìn dịu dàng như tuyết trắng, tóc dài trên bờ vai theo động tác của cô xõa rơi xuống trước ngực.
Lúc lau nhà, cặp kia liền không chịu ở yên, rung rung như đôi thỏ nghịch ngợm, có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào. Lớp vải váy mỏng manh, dấu ren bên trong hằn ra ngoài.
Trâu Tinh Thần: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, em đi nghỉ ngơi đi.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Mới lau được một nửa.”
Trâu Tinh Thần ngoảnh mặt đi: “Nói em ra thì em cứ ra đi, lời đâu ra mà nhiều thế.”
Tô Mạch lại gần Trâu Tinh Thần: “Thế tiền thuê nhà tháng sau vẫn miễn chứ?”
Cô kề gần bên, anh ngửi thấy hương hoa mạt lị dìu dịu, vừa nhìn lên liền chạm ngay vào cặp mắt sáng ngời của cô: “Miễn.”
Giọng anh đã bất tri bất giác khàn đi.
Cô lại áp sát thêm nửa bước, bộ ngực đầy đặn gần như cọ lên áo sơ mi của anh, cơ thể nghiêng về trước, ghé vào tai anh hỏi: “Em về nhé?”
Anh bị tê đi giây lát, sách trong tay bỗng rơi mất.
Tô Mạch cười, dịu dàng nói: “Người đã lớn vậy rồi, sao đến quyển sách cũng cầm không nổi.” Nói rồi xoay người đi ra cửa.
Trâu Tinh Thần: “Nhặt nó để lên giá sách cho anh.”
Tô Mạch quay đầu, mỉm cười dịu dàng: “Anh đã đồng ý miễn tiền thuê nhà rồi, em còn làm làm gì.”
Nói rồi đi thật.
Trâu Tinh Thần đuổi theo ra ngoài quát một câu: “Em làm phản à!”
Tô Mạch xuống cất cây lau nhà vào nhà vệ sinh ở tầng dưới rồi quay lên, đứng trước mặt Trâu Tinh Thần: “Vệ sinh thì không làm nữa nhưng phục vụ đặc biệt thì vẫn được đấy.”
Trâu Tinh Thần trừng mắt: “Em nói cái gì thế, chẳng e thẹn gì.”
Tô Mạch nhìn chăm chú vào mắt Trâu Tinh Thần: “Anh nghĩ cái gì thế, ý em là dán miếng dán gáy.”
Người đàn ông rời mắt đi, hất cằm: “Lại định quyến rũ ông đây à, không có cửa đâu.”
Mỗi lần cô dán miếng dán gáy giúp anh, tay đều không ngoan ngoãn, biến tướng gạ gẫm anh.
Tô Mạch mở cửa phòng ngủ của mình, quay đầu lại cười: “Không dán thì thôi.”
Nói rồi đóng cửa lại.
Thông qua sự kiện nam phụ hư cấu mấy ngày nay, coi như Tô Mạch đã hiểu. Tên đàn ông này đúng là bỉ ổi, càng tốt, càng nhiệt tình với anh ta thì anh ta càng tác oai tác quái. Hơi thờ ơ lạnh nhạt đi một chút thì anh ta liền quýnh lên ngay.
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong thì nghe thấy tiếng gọi cửa.
“Em đi ngủ rồi.”
Người ngoài cửa nói: “Cái áo sơ mi trắng cổ tay màu xanh lam của anh em để đâu rồi thế?”
Tô Mạch: “Trong tủ quần áo, ngăn cửa tủ đầu tiên bên trái, ô thứ ba từ trên xuống, nó ở bên trái.”
Trâu Tinh Thần: “Tìm rồi, không thấy.”
Tô Mạch: “Thế để mai em tìm giúp anh.”
Trâu Tinh Thần: “Ông đây muốn hôm nay.”
Tô Mạch: “Bà đây đã đi ngủ rồi.”
Trâu Tinh Thần: “…” Quả nhiên cô nàng này muốn làm phản rồi. Dám xưng bà đây trước mặt anh.
Rốt cuộc Tô Mạch vẫn ra mở cửa.
Cô mặc chiếc váy ngủ lụa đỏ trên người, là chiếc anh chưa thấy bao giờ.
Cô đã tẩy trang, môi vẫn màu hồng nhạt, vẻ gợi cảm bẩm sinh. Chắc là có tô son dưỡng, dưới ánh đèn, cặp môi ánh lên một lớp trong veo như trái anh đào căng mọng.
Cô đi ngang qua anh, vào phòng anh, mở tủ quần áo, lấy cái áo sơ mi anh đòi ra đưa cho anh.
Không nói câu nào, quay lưng về luôn phòng mình.
Trâu Tinh Thần vứt áo sơ mi xuống giường, tựa vào cửa phòng ngủ của mình, nói khẽ: “Em đợi đã.”
Tô Mạch quay đầu: “Còn việc gì nữa?”
Trâu Tinh Thần: “Lúc ở ngoài về, ở cửa biệt thự, có phải em muốn hôn anh đúng không?”
Tô Mạch cười: “Ờ.”
Trâu Tinh Thần bước tới trước mặt Tô Mạch, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy mờ ám nhìn môi cô, dụ dỗ cô hôn mình.
Bị một cặp mắt lấp lánh ánh sao như vậy nhìn chăm chú, Tô Mạch vụng trộm nuốt nước bọt, đè chặt con tim loạn nhịp, ngoài mặt làm bộ như hờ hững: “Xin lỗi, giờ em lại không muốn hôn.”
Trâu Tinh Thần: “…”
Tô Mạch trở về phòng, đóng cửa lại, đấm tường hai cú thật mạnh.
Kẻ làm đại sự, phải nhẫn.
Mấy hôm sau, Tô Mạch xin phép Trâu Tinh Thần: “Tối thứ Sáu em về nhà.”
Trâu Tinh Thần rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Không duyệt, tuần trước không phải em mới về rồi à?”
Tô Mạch nhướn mày: “Không phải anh không nỡ xa em đấy chứ?”
Trâu Tinh Thần cầm cốc uống một ngụm nước: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Em đi vắng thì ai quét dọn vệ sinh cho anh. Anh phải tìm người giúp việc tạm thời à?”
Tô Mạch: “Em quét dọn xong rồi mới về.”
Trâu Tinh Thần: “Không được, thế thì muộn quá, cha mẹ em sẽ nói là anh ngược đãi em mất.”
Tô Mạch cười: “Anh để ý cách nhìn của cha mẹ em thế làm gì?” Thực ra Đồng Thu Mạn và Tô Bồi Nguyên không biết chỗ ở và công việc thực sự của Tô Mạch.
Trâu Tinh Thần đứng dậy, cáu kỉnh nói: “Anh còn chưa nói em đó, em tự xem lại thái độ làm việc gần đây của em đi. Bữa sáng chỉ có ba loại, hoa tươi không thay, ngay cả trang điểm cũng lười. Muốn lật trời à?”
Tô Mạch hơi hất mặt lên sao cho trông mình thật có khí thế: “Thiết kế và dọn nhà buổi tối mới là công việc của em. Chuẩn bị bữa sáng, đặt mua hoa tươi và trang điểm không phải công việc của em.”
Trâu Tinh Thần nhìn cô gái trước mặt từ trên cao xuống: “Em xem thái độ của em đó, có ra dáng nghiêm túc theo đuổi đâu.”
Tô Mạch ưỡn ngực, kiêu ngạo vô cùng so với thái độ dịu dàng ngày thường.
Trâu Tinh Thần cáu: “Đi đi, muốn nghỉ mấy ngày thì cứ nghỉ nấy ngày, tốt nhất là đừng có quay lại nữa.”
Tô Mạch xoay người bỏ đi.
Trâu Tinh Thần gọi: “Chu Bắc, trừ lương cái cô này đi, lỗi bỏ bê công việc. Đừng có mơ tới thưởng cuối năm nữa!”
Tô Mạch dừng bước. Giờ quay lại ôm đùi xin tha có còn kịp không?
Việc nhỏ không nhẫn ắt hỏng việc lớn. Cô phải nhìn xa trông rộng hơn. Mục tiêu của cô không phải là hai ngàn tiền lương mỗi tháng và tháng lương thứ mười ba cuối năm. Mục tiêu của cô là người đàn ông này và chi phiếu trong túi áo anh ta.
Chu Bắc xách váy chạy tới, trở tay đóng cửa lại, nói với Trâu Tinh Thần: “Tiền phạt vừa hay để uống trà chiều. Lão đại đúng là đa mưu túc trí.”
Trâu Tinh Thần tựa lưng vào ghế, liếc nhìn lên: “Mẹ ông, dám trừ thật hả?”
Chu Bắc thấy mình thật oan uổng: “Tháng trước với tháng trước nữa, buổi sáng Tô Mạch đi muộn mười mấy, hai chục phút, tôi mềm lòng không trừ, ông còn gọi riêng tôi vào mắng một trận. Có chuyện này không?”
Trâu Tinh Thần: “Ông nhớ nhầm rồi.”
Chu Bắc dù có ngu nữa cũng vẫn hiểu ra: “Thần ca, ông tiêu rồi.”
Trong bụng thầm nhủ bà chủ đúng là lợi hại, bất tri bất giác đã bắt trói được con mồi.
Hết giờ làm, Tô Mạch về phòng ngủ sửa soạn một chút để về nhà.
Văn phòng không còn một ai. Trâu Tinh Thần ngồi ôm máy tính trên sô pha.
Tô Mạch xách túi đi ngang qua trước mặt anh, không hề che giấu tâm trạng vui vẻ của bản thân.
Đồng Thu Mạn nói đã nấu món sườn xào chua ngọt cô thích ăn nhất, còn gửi hình cho cô xem. Chờ cô về tới nhà, vừa khéo đủ nguội, nước thịt cô lại, mùi vị càng thêm ngon.
Người ngồi trên sô pha ngước nhìn lên: “Vui vậy cơ à?”
Xa anh vui vậy cơ à?
Tô Mạch cho Trâu Tinh Thần xem tấm hình chụp sườn xào chua ngọt Đồng Thu Mạn gửi: “Lần trước anh qua nhà em ăn cơm là ăn cơm Tây, thực ra mẹ em nấu cơm Trung mới là tuyệt vời nhất.”
“Phải rồi, tối nay anh ăn gì?”
Trâu Tinh Thần trả điện thoại lại cho Tô Mạch: “Mau biến đi, biến thật xa vào.”
Tô Mạch nhận lại điện thoại rồi chuồn luôn.
Một lúc sau, Trâu Tinh Thần vào bếp, mở tủ, lấy năm gói mì mỗi gói một vị khác nhau ra.
Bò kho, Bò hầm cà chua, gà hầm nấm, dưa chua, hải sản, bày đủ một bàn.
Muốn ăn cái nào thì ăn.
Cuối cùng, chẳng biết tại làm sao, anh ăn mì gà hầm nấm mà lại thấy có vị của sườn xào chua ngọt.
Suy nghĩ của loài người thật đáng sợ.
Sau khi bị Trâu Tinh Thần đuổi đi, Tô Mạch ra khỏi cửa biệt thự còn không quên liếc nhìn cửa nhà tình địch ở đối diện.
Cô rời khỏi khu biệt thự để vội về ăn cơm tối nên cắn răng, không đi xe buýt, bắt taxi để đi.
Đúng vào giờ cao điểm, bắt xe cũng không dễ, còn chẳng bằng đi xe buýt.
Đang lúc cô đang đi tới bến xe buýt thì một chiếc Audi đen dừng lại.
Người ngồi trong hạ kính cửa sổ xuống, một giọng nói dễ nghe lại hơi quen tai vang lên: “Cô đang bắt xe à?”
Tô Mạch dừng lại nhìn vào trong xe: “Là anh à. Khéo thật.”
Là người đàn ông dịu dàng, ân cần hôm trước cô gặp được trong rạp chiếu phim.
“Lên đi, tôi chở cô đi.”
Tô Mạch: “Thế thì ngại lắm. Cứ để tôi đi xe buýt thôi.”
Người đàn ông cười: “Không hề gì, cứ lên đi.”
Tô Mạch nhẩm tính giờ, sườn xào chua ngọt không đợi người, về muộn là hỏng ăn. Thế là cô mở cửa lên xe: “Cảm ơn, lát tôi gửi anh tiền nhé.”
Người đàn ông cười, không nói gì.
Xe chạy tới cửa tiểu khu nhà Tô Mạch. Tô Mạch lấy điện thoại ra: “Dừng ở đây thôi.”
Người đàn ông ân cần đáp: “Để tôi chở vào trong cho.”
Tô Mạch: “Tiểu khu cũ, đường hẹp lắm. Gửi anh năm mươi đồng có đủ không?”
Người đàn ông cười: “Không cần, vừa hay tôi cũng tiện đường.”
Tô Mạch: “Chuyển qua Wechat cho anh nhé.”
Nam nhân: “Được.”
Hai người thêm bạn trên Wechat. Người đàn ông cười: “Tôi tên là Hạ Tường.”
Tô Mạch: “Tô Mạch.”
Tô Mạch về nhà, vừa vưa tới bữa tối.
Tô Mạch trước tiên chụp lại ảnh bàn đồ ăn, chỉnh hiệu ứng cho thêm ngon mắt, gửi cho Trâu Tinh Thần rồi mới ngồi xuống bắt đầu ăn.
Đồng Thu Mạn gắp cho cô một miếng sườn: “Con đói cỡ nào vậy hả? Bình thường ở bên phòng thuê bên kia ăn uống làm sao?”
“Mẹ thấy con bị gầy đi rồi đấy.”
Tô Bồi Nguyên múc canh cho Tô Mạch: “Uống chút canh vào kẻo nghẹn.”
Đồng Thu Mạn vào phòng lấy một lá bùa đã gấp gọn đưa cho Tô Mạch: “Tuần trước đi xin giúp cho con tấm bùa gọi vận đào hoa. Nghe nói linh nghiệm lắm.”
Tô Mạch: “Cám ơn mẹ.”
Cái anh chàng Hạ Tường gặp giữa đường kia không biết có phải là do lá bùa này đưa tới không nữa. Còn cả anh shipper hay ship đồ ăn cho công ty bọn cô nữa, có vẻ cũng có ý với cô.
Đồng Thu Mạn dặn dò Tô Mạch: “Tối đi ngủ nhớ bỏ cái bùa này dưới gối, đảm bảo vận đào hoa đua nhau bung nở, nhớ chọn lấy đóa tốt nhất trong số chúng nhé.”
“Ngoại hình quan trọng, tiền tất nhiên cũng quan trọng. Giờ mẹ cũng không ép con phải gả cho nhà giàu nhưng ít nhất phải có nhà có xe, đang còn phải trả góp thì không được. Lương một năm ít nhất phải từ năm mươi vạn trở lên nhé.”
Tô Mạch: “Điều kiện vậy hơi khó tìm ạ.”
Đồng Thu Mạn: “Lương con đã ba, bốn mươi vạn rồi, tìm một người năm mươi vạn một năm thì có gì quá đáng đâu.”
Tô Mạch không thể không biết xấu hổ nói lương một năm của cô hiện giờ thực ra chỉ có hơn hai vạn.
Cô ăn cơm xong, nhanh chân trở về phòng.
Chỉ một chốc sau, Trâu Tinh Thần đã gọi tới.
Tô Mạch nằm úp trên giường, cầm điện thoại, bàn chân nhỏ dựng thẳng lên: “Giám đốc Trâu đã ăn tối chưa? Ăn gì vậy?”
Trâu Tinh Thần một mình đơn côi ngồi trên sô pha liếc nhìn đống vỏ mì tôm trong thùng rác trong bếp: “Ăn gà hầm nấm, bò kho, tôm rim, canh dưa chua.”
Tô Mạch lật người lại nhìn lên trần nhà: “Đồ ăn của quý ngài tuyệt thật. Gọi đồ ăn ngoài à? Hay ra ngoài ăn?”
Trâu Tinh Thần: “Gọi đầu bếp tới nhà nấu.”
“Mai mấy giờ về?”
Tô Mạch cười: “Quý ngài nhớ em rồi à?”
Trâu Tinh Thần chậc một tiếng: “Em tưởng hay lắm. Chẳng qua ga giường của anh cần phải thay, chăn cũng cần đem phơi. Đây đều là việc của em.”
Tô Mạch cười khúc khích: “Em đây, mấy hôm nay em cảm thấy mình hơi tự kiêu một chút, em muốn thôi công việc giúp việc.”
Trâu Tinh Thần: “Nói lại lần nữa cho ông!”
Tô Mạch: “Em tự kiêu, em cảm thấy nghề giúp việc không xứng với thân phận của mình.”
Trâu Tinh Thần tức tới mức suýt thì ném luôn cả điện thoại: “Đệt, em đúng thật là có gan nói!”
Tài chính của cô hoàn toàn nằm trong tay anh, tiền lương của cô toàn bộ đều dùng để trả tiền thuê nhà, cô không làm thêm việc dọn dẹp buổi tối này thì cô đến chết đói.
Cùng với vận đào hoa, tài vận của Tô Mạch cũng tới.
Hạ Tường xem vòng bạn bè của Tô Mạch biết cô là một nhân tài mỹ thuật, còn là nhà thiết kế người Trung đầu tiên cho Shandy khu vực Trung Quốc.
Bộ quảng cáo đó của Shandy, Hạ Tường cũng có để ý vì cha của Hạ Tường là đại diện bán hàng của Shandy khu vực Trung Quốc, gia đình họ đều rất thích thương hiệu này.
Sau khi Shandy tung ra thiết kế kết hợp yếu tố Trung Quốc đó của Tô Mạch, lượng tiêu thụ ở khu vực Trung Quốc gần như tăng gấp đôi.
Hạ Tường không làm việc ở Shandy, anh ta làm việc cho một công ty mỹ phẩm nội địa nổi tiếng.
Hạ Tường gửi tin nhắn trên Wechat cho Tô Mạch nói công ty họ chuẩn bị ra một dòng nước hoa mới cần thiết kế một bộ quảng cáo, họ đã tìm vài công ty quảng cáo rồi nhưng đều không vừa ý. Anh ta hỏi xem Tô Mạch có ý định nhận dự án này không.
Tô Mạch nghĩ đi nghĩ lại, cái chính là công việc thiết kế ở Khoa kỹ Tinh Thần đã đủ bận, toàn bộ tinh lực của cô đã dồn hết vào cái game này.
Không đợi Tô Mạch trả lời, Hạ Tường đã gửi báo giá cho cô.
Tô Mạch không chần chừ một giây nào, lập tức nhận lời. Cô không thể gì cũng đều dành hết cho Trâu Tinh Thần được. Dù sao cô cũng phải giữ cho mình một chút làm của hồi môn chứ.
Báo giá Hạ Tường cho rất hấp dẫn.
Một thiết kế vỏ hộp VI cho chai nước hoa cộng thêm poster điện tử của ba gói khuyến mãi sau này: hai mươi vạn.
Tô Mạch mãi tới giờ phút này mới biết cái tên của cô đã có giá tới vậy. Theo giá bình thường trên thị trường, một bộ như vậy, thuê công ty quảng cáo, cùng lắm là tám vạn.
Mười hai vạn nhiều thêm là trả cho giá trị tên tuổi của Tô Mạch.
Tô Mạch rời giường, ra đứng nhìn cửa sổ. Cô vô cùng cảm kích lúc còn ở Ori bản thân đã dốc hết sức mình, không chịu từ bỏ.
Khổ cực và ấm ức khi làm hạng mục Shandy, đổi lại quả ngọt sau này.
Tô Mạch hẹn thời gian ra ký hợp đồng với Hạ Tường.
Sáng hôm sau, lúc Triệu Thù đặt cơm ngoài, Tô Mạch nói bụng đang khó chịu, không muốn ăn.
Triệu Thù lướt app gọi cơm, ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi đặt cháo cho cô nhé? Cháo kê tốt cho dạ dày.”
Tô Mạch xua tay: “Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi thực sự không ăn được.”
Triệu Thù: “Hay là đưa cô đi bệnh viện? Hôm nay tôi lái xe tới.”
Tô Mạch tiếp tục xua tay: “Thực sự không cần đâu. Các anh mau gọi cơm đi, không cần lo cho tôi.”
Trâu Tinh Thần đứng cạnh lan can tầng hai nhìn cô gái ngồi trên sô pha trong phòng khách bên dưới: “Chắc là tối qua ăn nhiều quá nên chướng.”
Tối qua đúng là Tô Mạch đã ăn tới chướng bụng. Cô quay lại ngẩng đầu lên nhìn Trâu Tinh Thần: “Vậy nên buổi tối em cần nghỉ ngơi tử tế.”
“Em muốn thôi công việc giúp việc buổi tối.”
Muốn vừa không ảnh hưởng tới công việc của Khoa kỹ Tinh Thần vừa nhận đơn hàng của công ty Hạ Tường thì cô nhất định phải dành ra thời gian trống buổi tối.
Vương Tử Hoài chêm vào một câu: “Gì cơ, giúp việc buổi tối, sao nghe có vẻ mờ ám thế nhỉ.”
Trâu Tinh Thần từ tầng trên xuống, đứng nhìn Tô Mạch từ trên xuống: “Em chắc chứ?”
“Nếu vậy thì nộp hết tiền lương đóng tiền nhà xong, em không còn tiền lo sinh hoạt phí nữa.”
Tô Mạch gật đầu: “Em chắc chắn.”
Triệu Thù gọi: “Tô Mạch, trưa nay cô không ăn thật à? Tôi đặt đây.”
Tô Mạch quay đầu sang: “Ừ, không ăn, tối qua ăn sườn xào chua ngọt nhiều quá, bụng không thoải mái.”
Trâu Tinh Thần: “Sao không chướng chết em đi.” Nói rồi nhặt chìa khóa để trên bàn trà, đi ra cửa thay giày.
Tô Mạch: “Sắp ăn trưa rồi, anh ra ngoài làm gì?”
Trâu Tinh Thần phớt lờ cô.
Hai mươi phút sau, anh về, vứt cho cô hai hộp thuốc tiêu hóa.
Tô Mạch bắt được: “Anh đi mua thuốc cho em đấy à?”
Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Sao anh thấy em chẳng vui chút nào hết vậy?”
Tô Mạch: “Em… cám ơn anh, em rất cảm động.”
Cô vốn đang định mượn cớ bụng khó chịu đi ra ngoài mua thuốc để chuồn đi ký hợp đồng với Hạ Tường đồng thời ké luôn một bữa cơm ngon.
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần đầy bất lực.
Cái thằng bé lanh chanh này, chẳng giúp được còn thêm phiền.
Tới sát giờ cơm trưa, Tô Mạch lên tầng thay một bộ đồ công sở.
Áo sơ mi trắng cổ Peter Pan, chân váy bút chì màu xám nhạt, áo khoác gió vải ka ki, vừa chuyên nghiệp vừa trẻ trung. Tranh thủ lúc Trâu Tinh Thần vắng mặt, cô xỏ đôi cao gót trắng vào rồi đi ra ngoài.
*cổ Peter Pan tên tiếng Trung là 娃娃领 (cổ búp bê)
Trâu Tinh Thần đứng bên cửa sổ trên tầng hai nhìn thấy Tô Mạch khom người rón rén đi ra khỏi cửa, đi cách được mấy bước liền sửa lại dáng đi.
Cô nàng vuốt mái tóc dài, ngẩng đầu, ưỡn ngực, đôi chân dài thẳng như người mẫu, không nhìn rõ mặt nhưng với dáng đi thế kia thì có thể suy ra tâm trạng cô đang rất tốt, chỉ còn thiếu nước không nhảy nhót thôi.
Anh xoay lưng đi xuống dưới nhà.
Tác giả có chuyện muốn nói: Lên!
Phim bắt đầu chiếu, hai người vào xem.
Dù là cuối tuần nhưng người xem phim kinh dị cũng không nhiều, chỉ thưa thớt lác đác.
Ngồi vào đúng chỗ của mình xong, Tô Mạch hỏi: “Đoạn giữa còn nhiều ghế như thế, sao anh lại chọn ghế góc xó sau cùng vậy?”
Trâu Tinh Thần nhìn cô một cái rồi nói: “Sợ em hét lớn tiếng quá, ảnh hưởng mọi người xem phim.”
Tô Mạch: “…” Cô quả thực không phản bác lại nổi, đồng thời còn thấy hơi ngượng ngùng là thế nào nhỉ?
Phim bắt đầu, bầu không khí kinh dị được cài cắm rất đúng chỗ, chỉ mới nửa tiếng đồng hồ đã dọa được một nửa số người bỏ chạy ra ngoài, dù rằng vốn cũng không có nhiều người.
Tô Mạch ôm chặt cánh tay Trâu Tinh Thần, cả người gần như dán chặt lấy anh, trông có vẻ rất căng thẳng.
Trâu Tinh Thần đưa cái tay còn lại lên xoa đầu Tô Mạch: “Đừng sợ.”
Tô Mạch vốn không sợ xem phim kinh dị, thậm chí còn từng định bụng giả vờ sợ để đụng chạm anh nhưng giờ, sự sợ hãi của cô nàng, thực sự không cần phải giả vờ.
Cái phim này kinh dị hơn hẳn tưởng tượng.
Trâu Tinh Thần ôm vai Tô Mạch, kéo cô vào lòng mình xoa xoa.
Đến đoạn cao trào giữa phim, Tô Mạch hoàn toàn không dám xem nữa. Cô áp mặt vào ngực Trâu Tinh Thần, không nhìn vào màn ảnh rộng nữa.
Trâu Tinh Thần bỏ tay vịn ngăn giữa hai ghế đi để cô gái ngồi bên được dựa hẳn vào người mình.
Thân thể con gái mềm mại không biết đã dùng thứ nước hoa gì mà làm lòng người chộn rộn.
Hết phim, Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch ra khỏi phòng chiếu. Thấy cô có vẻ sợ thật làm anh nghĩ đáng lẽ mình nên mua vé cái phim văn nghệ tình yêu kia.
Trâu Tinh Thần bỏ tay Tô Mạch ra: “Xin lỗi, lần đầu tiên đi xem phim với con gái, không có kinh nghiệm.” Anh xin lỗi rất thật lòng.
Anh thực sự bị hướng dẫn tán gái trên mạng lừa. Không biết tên chuyên gia tình yêu chó má nào lại đi khuyên rằng dẫn con gái đi xem phim thì phải chọn phim kinh dị.
Tô Mạch thì lại thấy rất được, mặc dù có hơi sợ một chút nhưng vẫn chưa tới nỗi sợ chết người.
Tính ra thì cô còn được bám lấy người anh hơn nửa tiếng đồng hồ, có hời.
Hai người ra về, lúc ra gần tới cửa trung tâm thương mại thì Trâu Tinh Thần phải đi toa-lét một chuyến.
Tô Mạch đứng ở cửa trung tâm thương mại chờ anh.
Một cậu chàng học sinh trung học chạy tới chỗ Tô Mạch: “Chị à.”
Tô Mạch nhận ra cậu ta, là người ban nãy gặp trước rạp chiếu phim, cô còn suýt mua vé của anh cậu ta.
Cô hỏi: “Có việc gì à?”
Cậu chàng hơi ngượng ngùng: “Thực ra chị vẫn chưa kết hôn phải không? Tay chị không mang nhẫn mà.”
Tô Mạch cười: “Em nói đúng. Sao thế?”
Cậu chàng: “Vừa rồi thực ra anh em muốn bắt chuyện với chị. Chị vẫn chưa cho anh ấy số Wechat. Nếu chị thấy có thể được thì hay là thử làm quen với anh em đi, anh ấy tốt lắm.”
Còn bổ sung thêm: “Lương trăm vạn một năm, ngoại hình ưa nhìn.”
Cậu chàng nói xong thì cảm giác đằng sau có người túm cổ áo mình, cu cậu quay đầu lại: “Ôi cái anh này, làm gì thế?”
Trâu Tinh Thần bỏ tay ra, hất hất cằm, nhìn cu cậu từ trên cao xuống: “Chị ấy là bạn gái anh, em nói anh đang làm gì?”
Cậu chàng nhìn Tô Mạch, Tô Mạch gật đầu.
Cậu ta ngượng ngùng xin lỗi rồi chạy biến.
Tô Mạch kéo cánh tay Trâu Tinh Thần, quay qua nhìn vào mắt anh: “Anh có thể nói lại câu vừa rồi một lần nữa được không?”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch một cái, quét cô nàng một lượt từ trên xuống dưới, có phần khó chịu: “Ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, ra ngoài hút ong hút bướm.”
Tô Mạch cười: “Em mặc vậy không phải là cho anh xem đấy sao?”
Trâu Tinh Thần: “Hóa ra không phải là mặc cho bạn học nam hot boy lớp của em xem à?”
Tô Mạch: “Anh đang nói gì thế? Sao em nghe không hiểu.”
Anh véo mũi cô: “Giả bộ.”
Hai người vừa đi vừa cười đùa, chẳng biết đã về tới nhà từ lúc nào.
Trâu Tinh Thần lấy chìa khóa ra mở cửa. Tô Mạch đứng bên cạnh ôm eo anh, ngọt ngào, nũng nịu nói: “Vậy coi như là quý ngài chấp nhận sự theo đuổi của em rồi nhé.”
Trâu Tinh Thần: “Em xem làm như em mà giống đang theo đuổi người khác à? Suýt nữa thì nửa đường chạy theo người khác mà còn nói là theo đuổi anh.”
Anh mở cửa biệt thự, đang định đi vào.
Người bám trên người không chịu bỏ tay ra, lại còn càng ôm chặt hơn.
Cô ôm cổ anh, rướn người lên hôn môi anh.
Trâu Tinh Thần ngoảnh mặt đi lẩm bẩm: “Có thể đừng giở trò trêu ghẹo trước cổng nhà, bên lề đường được không?”
Tô Mạch lại kiễng chân lên một lẫn nữa, trêu chọc anh: “Anh thẹn à?”
Trịnh Kinh Kinh nhà đối diện đang đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn sang bên này, Tô Mạch đã thấy cô ấy từ nãy.
Trâu Tinh Thần bước chân đi qua cửa, Tô Mạch lại hôn hụt.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Trịnh Kinh Kinh nhà bên kia. Đối phương bật ngón tay cái, chỉ có điều nó là ngón tay cái chỉ ngược xuống.
Tô Mạch theo Trâu Tinh Thần vào nhà, đang định về phòng tắm rửa thay đồ thì bị anh gọi lại: “Đợi chút.”
Tô Mạch quay đầu cười: “Cho hôn à?”
Trâu Tinh Thần quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: “Em mặc bộ này rất đẹp, đừng thay vội, dọn phòng anh xong hẵng thay.”
Tô Mạch nghĩ ngợi rồi đáp: “Nghề giúp việc bọn em có một quy định. Phục vụ mặc trang phục chỉ định, có tính chất cosplay thì phải thu thêm phí phục vụ.”
Trâu Tinh Thần mở cửa phòng ngủ: “Miễn cho em tiền thuê nhà tháng sau.”
Tô Mạch vui vẻ đáp: “Được, không thành vấn đề. Nếu quý ngài cần, em còn có thể mặc kiểu nàng thỏ ngây thơ, kiểu hầu gái, kiểu y tá… mọi kiểu mà quý ngài có thể nghĩ ra được.”
Thay một bộ đồ được trả phí phục vụ hai ngàn trừ vào tiền thuê nhà: Đáng!
Trâu Tinh Thần tựa người trước cửa sổ, tay cầm một quyển sách đọc.
Hôm nay anh rất khó tập trung, ánh mắt cứ lơ đễnh hướng về phía cô nàng nào đó đang làm việc.
Màu hồng nhạt rất tôn nước da của cô, nhìn dịu dàng như tuyết trắng, tóc dài trên bờ vai theo động tác của cô xõa rơi xuống trước ngực.
Lúc lau nhà, cặp kia liền không chịu ở yên, rung rung như đôi thỏ nghịch ngợm, có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào. Lớp vải váy mỏng manh, dấu ren bên trong hằn ra ngoài.
Trâu Tinh Thần: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, em đi nghỉ ngơi đi.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Mới lau được một nửa.”
Trâu Tinh Thần ngoảnh mặt đi: “Nói em ra thì em cứ ra đi, lời đâu ra mà nhiều thế.”
Tô Mạch lại gần Trâu Tinh Thần: “Thế tiền thuê nhà tháng sau vẫn miễn chứ?”
Cô kề gần bên, anh ngửi thấy hương hoa mạt lị dìu dịu, vừa nhìn lên liền chạm ngay vào cặp mắt sáng ngời của cô: “Miễn.”
Giọng anh đã bất tri bất giác khàn đi.
Cô lại áp sát thêm nửa bước, bộ ngực đầy đặn gần như cọ lên áo sơ mi của anh, cơ thể nghiêng về trước, ghé vào tai anh hỏi: “Em về nhé?”
Anh bị tê đi giây lát, sách trong tay bỗng rơi mất.
Tô Mạch cười, dịu dàng nói: “Người đã lớn vậy rồi, sao đến quyển sách cũng cầm không nổi.” Nói rồi xoay người đi ra cửa.
Trâu Tinh Thần: “Nhặt nó để lên giá sách cho anh.”
Tô Mạch quay đầu, mỉm cười dịu dàng: “Anh đã đồng ý miễn tiền thuê nhà rồi, em còn làm làm gì.”
Nói rồi đi thật.
Trâu Tinh Thần đuổi theo ra ngoài quát một câu: “Em làm phản à!”
Tô Mạch xuống cất cây lau nhà vào nhà vệ sinh ở tầng dưới rồi quay lên, đứng trước mặt Trâu Tinh Thần: “Vệ sinh thì không làm nữa nhưng phục vụ đặc biệt thì vẫn được đấy.”
Trâu Tinh Thần trừng mắt: “Em nói cái gì thế, chẳng e thẹn gì.”
Tô Mạch nhìn chăm chú vào mắt Trâu Tinh Thần: “Anh nghĩ cái gì thế, ý em là dán miếng dán gáy.”
Người đàn ông rời mắt đi, hất cằm: “Lại định quyến rũ ông đây à, không có cửa đâu.”
Mỗi lần cô dán miếng dán gáy giúp anh, tay đều không ngoan ngoãn, biến tướng gạ gẫm anh.
Tô Mạch mở cửa phòng ngủ của mình, quay đầu lại cười: “Không dán thì thôi.”
Nói rồi đóng cửa lại.
Thông qua sự kiện nam phụ hư cấu mấy ngày nay, coi như Tô Mạch đã hiểu. Tên đàn ông này đúng là bỉ ổi, càng tốt, càng nhiệt tình với anh ta thì anh ta càng tác oai tác quái. Hơi thờ ơ lạnh nhạt đi một chút thì anh ta liền quýnh lên ngay.
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong thì nghe thấy tiếng gọi cửa.
“Em đi ngủ rồi.”
Người ngoài cửa nói: “Cái áo sơ mi trắng cổ tay màu xanh lam của anh em để đâu rồi thế?”
Tô Mạch: “Trong tủ quần áo, ngăn cửa tủ đầu tiên bên trái, ô thứ ba từ trên xuống, nó ở bên trái.”
Trâu Tinh Thần: “Tìm rồi, không thấy.”
Tô Mạch: “Thế để mai em tìm giúp anh.”
Trâu Tinh Thần: “Ông đây muốn hôm nay.”
Tô Mạch: “Bà đây đã đi ngủ rồi.”
Trâu Tinh Thần: “…” Quả nhiên cô nàng này muốn làm phản rồi. Dám xưng bà đây trước mặt anh.
Rốt cuộc Tô Mạch vẫn ra mở cửa.
Cô mặc chiếc váy ngủ lụa đỏ trên người, là chiếc anh chưa thấy bao giờ.
Cô đã tẩy trang, môi vẫn màu hồng nhạt, vẻ gợi cảm bẩm sinh. Chắc là có tô son dưỡng, dưới ánh đèn, cặp môi ánh lên một lớp trong veo như trái anh đào căng mọng.
Cô đi ngang qua anh, vào phòng anh, mở tủ quần áo, lấy cái áo sơ mi anh đòi ra đưa cho anh.
Không nói câu nào, quay lưng về luôn phòng mình.
Trâu Tinh Thần vứt áo sơ mi xuống giường, tựa vào cửa phòng ngủ của mình, nói khẽ: “Em đợi đã.”
Tô Mạch quay đầu: “Còn việc gì nữa?”
Trâu Tinh Thần: “Lúc ở ngoài về, ở cửa biệt thự, có phải em muốn hôn anh đúng không?”
Tô Mạch cười: “Ờ.”
Trâu Tinh Thần bước tới trước mặt Tô Mạch, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy mờ ám nhìn môi cô, dụ dỗ cô hôn mình.
Bị một cặp mắt lấp lánh ánh sao như vậy nhìn chăm chú, Tô Mạch vụng trộm nuốt nước bọt, đè chặt con tim loạn nhịp, ngoài mặt làm bộ như hờ hững: “Xin lỗi, giờ em lại không muốn hôn.”
Trâu Tinh Thần: “…”
Tô Mạch trở về phòng, đóng cửa lại, đấm tường hai cú thật mạnh.
Kẻ làm đại sự, phải nhẫn.
Mấy hôm sau, Tô Mạch xin phép Trâu Tinh Thần: “Tối thứ Sáu em về nhà.”
Trâu Tinh Thần rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Không duyệt, tuần trước không phải em mới về rồi à?”
Tô Mạch nhướn mày: “Không phải anh không nỡ xa em đấy chứ?”
Trâu Tinh Thần cầm cốc uống một ngụm nước: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Em đi vắng thì ai quét dọn vệ sinh cho anh. Anh phải tìm người giúp việc tạm thời à?”
Tô Mạch: “Em quét dọn xong rồi mới về.”
Trâu Tinh Thần: “Không được, thế thì muộn quá, cha mẹ em sẽ nói là anh ngược đãi em mất.”
Tô Mạch cười: “Anh để ý cách nhìn của cha mẹ em thế làm gì?” Thực ra Đồng Thu Mạn và Tô Bồi Nguyên không biết chỗ ở và công việc thực sự của Tô Mạch.
Trâu Tinh Thần đứng dậy, cáu kỉnh nói: “Anh còn chưa nói em đó, em tự xem lại thái độ làm việc gần đây của em đi. Bữa sáng chỉ có ba loại, hoa tươi không thay, ngay cả trang điểm cũng lười. Muốn lật trời à?”
Tô Mạch hơi hất mặt lên sao cho trông mình thật có khí thế: “Thiết kế và dọn nhà buổi tối mới là công việc của em. Chuẩn bị bữa sáng, đặt mua hoa tươi và trang điểm không phải công việc của em.”
Trâu Tinh Thần nhìn cô gái trước mặt từ trên cao xuống: “Em xem thái độ của em đó, có ra dáng nghiêm túc theo đuổi đâu.”
Tô Mạch ưỡn ngực, kiêu ngạo vô cùng so với thái độ dịu dàng ngày thường.
Trâu Tinh Thần cáu: “Đi đi, muốn nghỉ mấy ngày thì cứ nghỉ nấy ngày, tốt nhất là đừng có quay lại nữa.”
Tô Mạch xoay người bỏ đi.
Trâu Tinh Thần gọi: “Chu Bắc, trừ lương cái cô này đi, lỗi bỏ bê công việc. Đừng có mơ tới thưởng cuối năm nữa!”
Tô Mạch dừng bước. Giờ quay lại ôm đùi xin tha có còn kịp không?
Việc nhỏ không nhẫn ắt hỏng việc lớn. Cô phải nhìn xa trông rộng hơn. Mục tiêu của cô không phải là hai ngàn tiền lương mỗi tháng và tháng lương thứ mười ba cuối năm. Mục tiêu của cô là người đàn ông này và chi phiếu trong túi áo anh ta.
Chu Bắc xách váy chạy tới, trở tay đóng cửa lại, nói với Trâu Tinh Thần: “Tiền phạt vừa hay để uống trà chiều. Lão đại đúng là đa mưu túc trí.”
Trâu Tinh Thần tựa lưng vào ghế, liếc nhìn lên: “Mẹ ông, dám trừ thật hả?”
Chu Bắc thấy mình thật oan uổng: “Tháng trước với tháng trước nữa, buổi sáng Tô Mạch đi muộn mười mấy, hai chục phút, tôi mềm lòng không trừ, ông còn gọi riêng tôi vào mắng một trận. Có chuyện này không?”
Trâu Tinh Thần: “Ông nhớ nhầm rồi.”
Chu Bắc dù có ngu nữa cũng vẫn hiểu ra: “Thần ca, ông tiêu rồi.”
Trong bụng thầm nhủ bà chủ đúng là lợi hại, bất tri bất giác đã bắt trói được con mồi.
Hết giờ làm, Tô Mạch về phòng ngủ sửa soạn một chút để về nhà.
Văn phòng không còn một ai. Trâu Tinh Thần ngồi ôm máy tính trên sô pha.
Tô Mạch xách túi đi ngang qua trước mặt anh, không hề che giấu tâm trạng vui vẻ của bản thân.
Đồng Thu Mạn nói đã nấu món sườn xào chua ngọt cô thích ăn nhất, còn gửi hình cho cô xem. Chờ cô về tới nhà, vừa khéo đủ nguội, nước thịt cô lại, mùi vị càng thêm ngon.
Người ngồi trên sô pha ngước nhìn lên: “Vui vậy cơ à?”
Xa anh vui vậy cơ à?
Tô Mạch cho Trâu Tinh Thần xem tấm hình chụp sườn xào chua ngọt Đồng Thu Mạn gửi: “Lần trước anh qua nhà em ăn cơm là ăn cơm Tây, thực ra mẹ em nấu cơm Trung mới là tuyệt vời nhất.”
“Phải rồi, tối nay anh ăn gì?”
Trâu Tinh Thần trả điện thoại lại cho Tô Mạch: “Mau biến đi, biến thật xa vào.”
Tô Mạch nhận lại điện thoại rồi chuồn luôn.
Một lúc sau, Trâu Tinh Thần vào bếp, mở tủ, lấy năm gói mì mỗi gói một vị khác nhau ra.
Bò kho, Bò hầm cà chua, gà hầm nấm, dưa chua, hải sản, bày đủ một bàn.
Muốn ăn cái nào thì ăn.
Cuối cùng, chẳng biết tại làm sao, anh ăn mì gà hầm nấm mà lại thấy có vị của sườn xào chua ngọt.
Suy nghĩ của loài người thật đáng sợ.
Sau khi bị Trâu Tinh Thần đuổi đi, Tô Mạch ra khỏi cửa biệt thự còn không quên liếc nhìn cửa nhà tình địch ở đối diện.
Cô rời khỏi khu biệt thự để vội về ăn cơm tối nên cắn răng, không đi xe buýt, bắt taxi để đi.
Đúng vào giờ cao điểm, bắt xe cũng không dễ, còn chẳng bằng đi xe buýt.
Đang lúc cô đang đi tới bến xe buýt thì một chiếc Audi đen dừng lại.
Người ngồi trong hạ kính cửa sổ xuống, một giọng nói dễ nghe lại hơi quen tai vang lên: “Cô đang bắt xe à?”
Tô Mạch dừng lại nhìn vào trong xe: “Là anh à. Khéo thật.”
Là người đàn ông dịu dàng, ân cần hôm trước cô gặp được trong rạp chiếu phim.
“Lên đi, tôi chở cô đi.”
Tô Mạch: “Thế thì ngại lắm. Cứ để tôi đi xe buýt thôi.”
Người đàn ông cười: “Không hề gì, cứ lên đi.”
Tô Mạch nhẩm tính giờ, sườn xào chua ngọt không đợi người, về muộn là hỏng ăn. Thế là cô mở cửa lên xe: “Cảm ơn, lát tôi gửi anh tiền nhé.”
Người đàn ông cười, không nói gì.
Xe chạy tới cửa tiểu khu nhà Tô Mạch. Tô Mạch lấy điện thoại ra: “Dừng ở đây thôi.”
Người đàn ông ân cần đáp: “Để tôi chở vào trong cho.”
Tô Mạch: “Tiểu khu cũ, đường hẹp lắm. Gửi anh năm mươi đồng có đủ không?”
Người đàn ông cười: “Không cần, vừa hay tôi cũng tiện đường.”
Tô Mạch: “Chuyển qua Wechat cho anh nhé.”
Nam nhân: “Được.”
Hai người thêm bạn trên Wechat. Người đàn ông cười: “Tôi tên là Hạ Tường.”
Tô Mạch: “Tô Mạch.”
Tô Mạch về nhà, vừa vưa tới bữa tối.
Tô Mạch trước tiên chụp lại ảnh bàn đồ ăn, chỉnh hiệu ứng cho thêm ngon mắt, gửi cho Trâu Tinh Thần rồi mới ngồi xuống bắt đầu ăn.
Đồng Thu Mạn gắp cho cô một miếng sườn: “Con đói cỡ nào vậy hả? Bình thường ở bên phòng thuê bên kia ăn uống làm sao?”
“Mẹ thấy con bị gầy đi rồi đấy.”
Tô Bồi Nguyên múc canh cho Tô Mạch: “Uống chút canh vào kẻo nghẹn.”
Đồng Thu Mạn vào phòng lấy một lá bùa đã gấp gọn đưa cho Tô Mạch: “Tuần trước đi xin giúp cho con tấm bùa gọi vận đào hoa. Nghe nói linh nghiệm lắm.”
Tô Mạch: “Cám ơn mẹ.”
Cái anh chàng Hạ Tường gặp giữa đường kia không biết có phải là do lá bùa này đưa tới không nữa. Còn cả anh shipper hay ship đồ ăn cho công ty bọn cô nữa, có vẻ cũng có ý với cô.
Đồng Thu Mạn dặn dò Tô Mạch: “Tối đi ngủ nhớ bỏ cái bùa này dưới gối, đảm bảo vận đào hoa đua nhau bung nở, nhớ chọn lấy đóa tốt nhất trong số chúng nhé.”
“Ngoại hình quan trọng, tiền tất nhiên cũng quan trọng. Giờ mẹ cũng không ép con phải gả cho nhà giàu nhưng ít nhất phải có nhà có xe, đang còn phải trả góp thì không được. Lương một năm ít nhất phải từ năm mươi vạn trở lên nhé.”
Tô Mạch: “Điều kiện vậy hơi khó tìm ạ.”
Đồng Thu Mạn: “Lương con đã ba, bốn mươi vạn rồi, tìm một người năm mươi vạn một năm thì có gì quá đáng đâu.”
Tô Mạch không thể không biết xấu hổ nói lương một năm của cô hiện giờ thực ra chỉ có hơn hai vạn.
Cô ăn cơm xong, nhanh chân trở về phòng.
Chỉ một chốc sau, Trâu Tinh Thần đã gọi tới.
Tô Mạch nằm úp trên giường, cầm điện thoại, bàn chân nhỏ dựng thẳng lên: “Giám đốc Trâu đã ăn tối chưa? Ăn gì vậy?”
Trâu Tinh Thần một mình đơn côi ngồi trên sô pha liếc nhìn đống vỏ mì tôm trong thùng rác trong bếp: “Ăn gà hầm nấm, bò kho, tôm rim, canh dưa chua.”
Tô Mạch lật người lại nhìn lên trần nhà: “Đồ ăn của quý ngài tuyệt thật. Gọi đồ ăn ngoài à? Hay ra ngoài ăn?”
Trâu Tinh Thần: “Gọi đầu bếp tới nhà nấu.”
“Mai mấy giờ về?”
Tô Mạch cười: “Quý ngài nhớ em rồi à?”
Trâu Tinh Thần chậc một tiếng: “Em tưởng hay lắm. Chẳng qua ga giường của anh cần phải thay, chăn cũng cần đem phơi. Đây đều là việc của em.”
Tô Mạch cười khúc khích: “Em đây, mấy hôm nay em cảm thấy mình hơi tự kiêu một chút, em muốn thôi công việc giúp việc.”
Trâu Tinh Thần: “Nói lại lần nữa cho ông!”
Tô Mạch: “Em tự kiêu, em cảm thấy nghề giúp việc không xứng với thân phận của mình.”
Trâu Tinh Thần tức tới mức suýt thì ném luôn cả điện thoại: “Đệt, em đúng thật là có gan nói!”
Tài chính của cô hoàn toàn nằm trong tay anh, tiền lương của cô toàn bộ đều dùng để trả tiền thuê nhà, cô không làm thêm việc dọn dẹp buổi tối này thì cô đến chết đói.
Cùng với vận đào hoa, tài vận của Tô Mạch cũng tới.
Hạ Tường xem vòng bạn bè của Tô Mạch biết cô là một nhân tài mỹ thuật, còn là nhà thiết kế người Trung đầu tiên cho Shandy khu vực Trung Quốc.
Bộ quảng cáo đó của Shandy, Hạ Tường cũng có để ý vì cha của Hạ Tường là đại diện bán hàng của Shandy khu vực Trung Quốc, gia đình họ đều rất thích thương hiệu này.
Sau khi Shandy tung ra thiết kế kết hợp yếu tố Trung Quốc đó của Tô Mạch, lượng tiêu thụ ở khu vực Trung Quốc gần như tăng gấp đôi.
Hạ Tường không làm việc ở Shandy, anh ta làm việc cho một công ty mỹ phẩm nội địa nổi tiếng.
Hạ Tường gửi tin nhắn trên Wechat cho Tô Mạch nói công ty họ chuẩn bị ra một dòng nước hoa mới cần thiết kế một bộ quảng cáo, họ đã tìm vài công ty quảng cáo rồi nhưng đều không vừa ý. Anh ta hỏi xem Tô Mạch có ý định nhận dự án này không.
Tô Mạch nghĩ đi nghĩ lại, cái chính là công việc thiết kế ở Khoa kỹ Tinh Thần đã đủ bận, toàn bộ tinh lực của cô đã dồn hết vào cái game này.
Không đợi Tô Mạch trả lời, Hạ Tường đã gửi báo giá cho cô.
Tô Mạch không chần chừ một giây nào, lập tức nhận lời. Cô không thể gì cũng đều dành hết cho Trâu Tinh Thần được. Dù sao cô cũng phải giữ cho mình một chút làm của hồi môn chứ.
Báo giá Hạ Tường cho rất hấp dẫn.
Một thiết kế vỏ hộp VI cho chai nước hoa cộng thêm poster điện tử của ba gói khuyến mãi sau này: hai mươi vạn.
Tô Mạch mãi tới giờ phút này mới biết cái tên của cô đã có giá tới vậy. Theo giá bình thường trên thị trường, một bộ như vậy, thuê công ty quảng cáo, cùng lắm là tám vạn.
Mười hai vạn nhiều thêm là trả cho giá trị tên tuổi của Tô Mạch.
Tô Mạch rời giường, ra đứng nhìn cửa sổ. Cô vô cùng cảm kích lúc còn ở Ori bản thân đã dốc hết sức mình, không chịu từ bỏ.
Khổ cực và ấm ức khi làm hạng mục Shandy, đổi lại quả ngọt sau này.
Tô Mạch hẹn thời gian ra ký hợp đồng với Hạ Tường.
Sáng hôm sau, lúc Triệu Thù đặt cơm ngoài, Tô Mạch nói bụng đang khó chịu, không muốn ăn.
Triệu Thù lướt app gọi cơm, ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi đặt cháo cho cô nhé? Cháo kê tốt cho dạ dày.”
Tô Mạch xua tay: “Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi thực sự không ăn được.”
Triệu Thù: “Hay là đưa cô đi bệnh viện? Hôm nay tôi lái xe tới.”
Tô Mạch tiếp tục xua tay: “Thực sự không cần đâu. Các anh mau gọi cơm đi, không cần lo cho tôi.”
Trâu Tinh Thần đứng cạnh lan can tầng hai nhìn cô gái ngồi trên sô pha trong phòng khách bên dưới: “Chắc là tối qua ăn nhiều quá nên chướng.”
Tối qua đúng là Tô Mạch đã ăn tới chướng bụng. Cô quay lại ngẩng đầu lên nhìn Trâu Tinh Thần: “Vậy nên buổi tối em cần nghỉ ngơi tử tế.”
“Em muốn thôi công việc giúp việc buổi tối.”
Muốn vừa không ảnh hưởng tới công việc của Khoa kỹ Tinh Thần vừa nhận đơn hàng của công ty Hạ Tường thì cô nhất định phải dành ra thời gian trống buổi tối.
Vương Tử Hoài chêm vào một câu: “Gì cơ, giúp việc buổi tối, sao nghe có vẻ mờ ám thế nhỉ.”
Trâu Tinh Thần từ tầng trên xuống, đứng nhìn Tô Mạch từ trên xuống: “Em chắc chứ?”
“Nếu vậy thì nộp hết tiền lương đóng tiền nhà xong, em không còn tiền lo sinh hoạt phí nữa.”
Tô Mạch gật đầu: “Em chắc chắn.”
Triệu Thù gọi: “Tô Mạch, trưa nay cô không ăn thật à? Tôi đặt đây.”
Tô Mạch quay đầu sang: “Ừ, không ăn, tối qua ăn sườn xào chua ngọt nhiều quá, bụng không thoải mái.”
Trâu Tinh Thần: “Sao không chướng chết em đi.” Nói rồi nhặt chìa khóa để trên bàn trà, đi ra cửa thay giày.
Tô Mạch: “Sắp ăn trưa rồi, anh ra ngoài làm gì?”
Trâu Tinh Thần phớt lờ cô.
Hai mươi phút sau, anh về, vứt cho cô hai hộp thuốc tiêu hóa.
Tô Mạch bắt được: “Anh đi mua thuốc cho em đấy à?”
Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Sao anh thấy em chẳng vui chút nào hết vậy?”
Tô Mạch: “Em… cám ơn anh, em rất cảm động.”
Cô vốn đang định mượn cớ bụng khó chịu đi ra ngoài mua thuốc để chuồn đi ký hợp đồng với Hạ Tường đồng thời ké luôn một bữa cơm ngon.
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Trâu Tinh Thần đầy bất lực.
Cái thằng bé lanh chanh này, chẳng giúp được còn thêm phiền.
Tới sát giờ cơm trưa, Tô Mạch lên tầng thay một bộ đồ công sở.
Áo sơ mi trắng cổ Peter Pan, chân váy bút chì màu xám nhạt, áo khoác gió vải ka ki, vừa chuyên nghiệp vừa trẻ trung. Tranh thủ lúc Trâu Tinh Thần vắng mặt, cô xỏ đôi cao gót trắng vào rồi đi ra ngoài.
*cổ Peter Pan tên tiếng Trung là 娃娃领 (cổ búp bê)
Trâu Tinh Thần đứng bên cửa sổ trên tầng hai nhìn thấy Tô Mạch khom người rón rén đi ra khỏi cửa, đi cách được mấy bước liền sửa lại dáng đi.
Cô nàng vuốt mái tóc dài, ngẩng đầu, ưỡn ngực, đôi chân dài thẳng như người mẫu, không nhìn rõ mặt nhưng với dáng đi thế kia thì có thể suy ra tâm trạng cô đang rất tốt, chỉ còn thiếu nước không nhảy nhót thôi.
Anh xoay lưng đi xuống dưới nhà.
Tác giả có chuyện muốn nói: Lên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook