Tiếng Ngọt
-
Chương 4: “Tô Mạch, anh muốn theo đuổi em.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tăng ca suốt đêm.
Hôm sau, Tô Mạch gửi mail toàn bộ hạng mục đã làm xong cho công ty khoa kỹ Tinh Thần.
Trâu Tinh Thần đang bận chuyện khác, Triệu Thù là người xem.
Triệu Thù bị bản thuyết minh ba ngàn chữ cho bản thiết kế của Tô Mạch thuyết phục. Anh ta rốt cuộc cũng nhận thức rõ ràng rằng hồng thêm xanh là thứ trông đau mắt thế nào.
Lâm Tiểu Linh không thể không thỉnh giáo Tô Mạch xem cô làm thế nào mà có thể thỏa mãn được thứ yêu cầu không tưởng tới mức biến thái như là vừa hoành tráng vừa tinh tế, trong phục cổ có thời thượng, trong đơn giản lại có phức tạp.
“Thiết kế gạn lọc ra yếu tố hiện đại trong hoa văn phục cổ phối với font chữ giản dị, tinh tế,” Tô Mạch nhấp một hớp trà, môi mỉm cười, “về phần đơn giản và phức tạp, chỉ cần gắn những đường nét và màu sắc đơn giản với ý nghĩa liên quan nào đó trong văn hóa doanh nghiệp của khách hàng là xong.”
Một nhà thiết kế ưu tú, trước nhất phải là một người thông minh. Khôn lỏi là không được, phải dùng kinh nghiệm chuyên môn dày dạn và hiểu biết phong phú mới ổn.
Đây là cách nghĩ của Tô Mạch.
Còn với một Lâm Tiểu Linh rõ ràng không có đủ kinh nghiệm thì chỉ có thể quỳ sấp xuống nghe lãnh đạo và khách hàng mắng.
Năm giờ chiều, phòng tài vụ phát tiền lương tháng này. Tô Mạch chuyển khoản ngay mười lăm ngàn cho chủ nhà, tránh đối phương lại tới kiếm chuyện.
Tan tầm về nhà, Tô Mạch dùng tốc độ nhanh nhất để thay lễ phục dạ hội rồi ngồi ôm máy tính, vừa làm việc vừa chờ Trâu Tinh Thần.
Cùng lúc này, Trâu Tinh Thần cũng đang ngồi trên sô pha trong văn phòng ôm laptop, đắm chìm trong thế giới lập trình như si như say, rõ ràng là đã quẳng chuyện nhạc hội lên chín tầng mây.
Anh ta khi làm việc chính là như vậy, thường xuyên quên luôn cả bản thân.
Đến tận lúc đứng dậy mới để ý tới chuyện mình đang mặc tây trang: “Triệu Thù này, sao hôm nay tôi phải mặc tây trang vậy?”
Triệu Thù nằm trên ghế dựa bảo: “Hôm nay là ngày thứ hai trong kế hoạch bảy ngày theo đuổi vợ của quý ngài.”
…
Cuối cùng, Trâu Tinh Thần mang theo Tô Mạch đuổi kịp tới nhạc hội vừa vưa sớm đúng một giây trước lúc mở màn.
Đèn trên sân khấu tối xuống, một luồng sáng bạc chiếu tập trung lên người nghệ sĩ trình diễn cello, giai điệu mượt mà sinh ra từ sự ngân rung của dây đàn, lúc thì tao nhã, khi lại vang dội.
Người con gái ngồi bên mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tóc dài búi cao, lộ ra chiếc cổ thiên nga mảnh mai trắng ngần.
Sớm đã chuyển sang trạng thái diễn xuất, Trâu Tinh Thần hơi hơi nghiêng người về phía Tô Mạch, hỏi khẽ: “Thích không?”
Tô Mạch cảm nhận được hơi thở từ phía người đàn ông ngồi bên ở bên tai mình sinh ra một cảm giác làm người ta ngứa ngáy tâm can.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Thích ạ.”
Chỗ ngồi VIP rất thỏa mãn trái tim ham hư vinh của cô, bọn họ là loại người cực kỳ có tiền khác biệt hẳn với những người khác.
Nhạc hội kết thúc, hai người ra khỏi khán phòng.
Trâu Tinh Thần mua hai chai nước.
Tô Mạch vặn tới vặn lui: “Ôi chao, chặt thật đấy, em vặn mãi không ra.”
Trâu Tinh Thần cười cười, cầm lấy chai nước, vặn giúp Tô Mạch: “Sức em yếu thật đấy.”
Tô Mạch nhận lại chai nước uống một ngụm, dịu dàng đáp: “Không phải có anh ở đây rồi sao.”
Không phải có anh ở đây rồi sao, không có người đàn ông nào có thể kháng cự lại được những câu thế này, với Trâu Tinh Thần thì lại càng hữu hiệu.
Hai người đi tản bộ dưới trăng trong công viên gần đó.
Người đàn ông tuấn tú mặc tây trang đi giày da và người phụ nữ quyến rũ vóc người mảnh mai cao ráo. Chỉ cần liếc nhìn nhau là cũng đủ để làm hoóc môn giới tính trong không khí bùng nổ.
Một dì bán hoa đẩy xe lại gần: “Tiên sinh mua tặng bạn gái bó hoa đi.”
Quả nhiên là y như trong phim, diễn viên quần chúng luôn tới rất đúng lúc.
Trâu Tinh Thần cười, rất chu đáo quan tâm tới cảm nhận của người phụ nữ đi cùng mình: “Dì hiểu nhầm rồi.”
Dì bán hoa tỏ ra mình rất hiểu: “Hoa của dì linh lắm, mua hoa của dì tặng cho người trong lòng, tâm nguyện sẽ thành hiện thực.”
Đây đâu chỉ là diễn viên quần chúng, đây còn là một nhân vật trợ công, phải thưởng.
Trâu Tinh Thần nhướn mày, chọn một bó hoa mạt lị tặng cho Tô Mạch: “Không biết vị mỹ nhân đẹp như tiên nữ đây có bằng lòng nhận bó hoa này không.”
Tô Mạch nhận hoa, kề lên chóp mũi ngửi, nhẹ giọng khen: “Thơm quá, em rất thích.”
Ánh trăng xuyên qua nhành cây kẽ lá trùm lên bóng dáng hai người. Một làn gió thoảng cuốn hương hoa mạt lị tản ra khắp không gian đầy tình thơ ý họa.
Trâu Tinh Thần bỗng nhiên dừng bước: “Hôm qua anh có thấy.”
“Ngầu lắm,” anh ta cười, “một cước đá bay người.”
Tô Mạch thót tim, chỉ sợ hình tượng xây dựng bị sụp đổ, vội mỉm cười giải thích: “Chuyện đấy à, là trước đây học linh tinh thôi, mẹ em bảo là để phòng thân.”
Dù sao cũng không thể gạt được, thẳng thắn chủ động thừa nhận cho xong: “Thục nữ bọn em cũng có thể rất khỏe mạnh mà.”
Trâu Tinh Thần lại chỗ máy bán hàng tự động mua một chai nước: “Thử lại xem có mở được không nào.”
Tô Mạch nhận lấy chai nước, vặn nhẹ một cái là ra, ngẩng đầu lên nhướn mày nhìn Trâu Tinh Thần, đầy chân thật và hoạt bát.
Hai người cùng nở nụ cười.
Như đồ ngốc.
Chẳng có lý do gì nhưng lại cực kỳ vui vẻ.
Trâu Tinh Thần nhìn người con gái trước mặt, trong giây phút ấy, anh ta thấy trời sao sa vào đáy mắt nàng: “Tô Mạch, anh muốn theo đuổi em.”
Tô Mạch hơi cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Đúng lúc này, điện thoại của Trâu Tinh Thần đổ chuông, là thím Lưu bảo mẫu phụ trách chăm sóc bà nội gọi tới báo bà thấy không khỏe trong người, dặn anh ta về nhà ngay.
Trâu Tinh Thần gọi taxi giúp Tô Mạch, mở cửa xe cho cô rồi dặn dò: “Về tới nhà thì gửi tin nhắn cho anh.”
Trên đường tới nhà bà, Trâu Tinh Thần mới nghĩ ra hình như mình đã bị trừ điểm.
Trên mạng nói gọi xe giúp phụ nữ xong phải tiện thể chụp luôn tên và biển số lại thì mới là dịu dàng, chu đáo.
Trong một khu biệt thự xa hoa, Trâu Tinh Thần mở cửa bước vào.
“Bà ơi, cháu về rồi.”
Thím Lưu mang từ bếp ra một bát bánh trôi hoa quế, cười chào: “Thiếu gia về rồi.”
Đâu có chút vẻ gì giống với có chuyện.
Trâu Tinh Thần hơi hơi yên tâm, cởi áo khoác tây trang treo lên giá áo.
Bà Chu từ phòng khách bước ra: “Nghe mẹ cháu bảo là sắp xếp cho cháu đi xem mắt tiểu thư nhà họ Tiền mà cháu gạt đi hả?”
Trâu Tinh Thần dìu bà nội lại chỗ bàn ăn ngồi vững rồi đưa tay đón bát bánh trôi thím Lưu đưa, thổi thổi: “Không cần bọn họ phải lo, tự cháu tìm được.”
Bà Chu không phải bà nội ruột của Trâu Tinh Thần.
Năm Trâu Tinh Thần mười tuổi, cha ruột qua đời, mẹ mang theo anh ta đi tái giá ở nhà họ Chu. Nhà họ Chu vốn cũng có một đứa con gái bằng tuổi anh ta, đã mất từ hơn mười năm trước. Anh ta hiện là người thừa kế duy nhất của nhà họ Chu ở Tây Quỳnh, chỉ cần anh ta chịu bằng lòng sửa họ thành họ Chu.
Nhưng Trâu Tinh Thần không chịu.
Anh ta không thân thiết với người nào nhà họ Chu ngoại trừ bà nội.
Bà Chu nắm tay Trâu Tinh Thần, ân cần bảo: “Tiểu thư nhà họ Tiền đó bà từng gặp một lần rồi, về các mặt thì đều hợp với con.”
Trâu Tinh Thần múc một thìa bánh trôi đút cho bà nội, mặt chẳng có chút cảm xúc gì, rõ ràng là chẳng để vào tai lời người lớn dạy.
Bà Chu thở dài: “Người bà không khỏe cháu cũng biết rồi, phải cái bệnh này thì chẳng biết là còn sống được bao nhiêu ngày. Cháu phải tranh thủ lên.”
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Bà Chu ăn hết thìa bánh trôi xong rồi thở dài, nếp nhăn trên khuôn mặt như càng sâu thêm: “Bao nhiêu năm rồi chẳng thấy cháu hẹn hò với đứa con gái nào. Bà chỉ sợ cháu một mình cô độc suốt quãng đời còn lại. Bà lo cho cháu lắm.”
Suốt bữa ăn khuya, phần lớn thời gian là bà Chu nói, Trâu Tinh Thần vốn ít lời, hôm nay lúc ở cùng Tô Mạch, anh ta đã nói hết lượng câu thoại một ngày của mình rồi.
Trước lúc ra về, bà Chu vẫn còn gặng hỏi: “Không xem xét chuyện đi gặp Tiền tiểu thư thật hả?”
Trâu Tinh Thần: “Lỗ mũi cô ta quá to.”
Bà Chu: “Thế nhị tiểu thư nhà họ Vương thì sao?”
Trâu Tinh Thần: “Mắt cô ta quá nhỏ.”
Chu nãi nãi: “Còn nhà họ Triệu?”
Trâu Tinh Thần: “Chân ngắn, lại còn đen.”
Bà Chu giơ tay đập cánh tay Trâu Tinh Thần một cái, vừa giận vừa buồn cười: “Sao mà lại kén chọn, đòi hỏi cao vậy chứ.”
Trâu Tinh Thần: “Bà ơi, cháu có bạn gái rồi.”
Thế là bà Chu liền vui vẻ níu anh ta lại hỏi này hỏi nọ.
Cuối cùng, Trâu Tinh Thần đành phải nói: “Hễ có dịp cháu sẽ dẫn về cho bà xem.”
Bà Chu và thím Lưu đứng ở cửa biệt thự nhìn theo xe của Trâu Tinh Thần cho tới khi nó khuất hẳn vào màn đêm.
Bà Chu lại thở dài: “Thằng bé này thật đáng thương.”
Gió lên, thím Lưu dìu bà cụ vào trong phòng.
Cảnh về đêm của Tây Quỳnh trông như thế nào, đã rất nhiều năm rồi Trâu Tinh Thần không hề nghiêm túc ngắm nhìn. Anh ta lái xe, khuôn mặt không chút cảm xúc, mắt nhìn thẳng đằng trước, không để ý gì khác.
Tô Mạch về tới nhà, mở cửa, bật đèn, phát hiện ra Lưu Trí và một gã đàn ông cao to lạ mặt đang ngồi trên sô pha phòng khách nhà cô.
Mặt mũi Lưu Trí bầm dập, gã đàn ông bên cạnh hai tay xăm trổ, cằm có một vết sẹo dữ tợn, thoạt trông không phải là hạng tốt đẹp gì.
“Ra ngoài.” Tô Mạch mở rộng cửa nhà, lạnh giọng bảo, “Tiền thuê nhà lúc xế chiều hôm nay tôi đã chuyển cho anh rồi.”
Lưu Trí đứng dậy, chỉ vào cái mặt sưng vù như đầu lợn của mình: “Hợp đồng thuê nhà quy định hôm qua là ngày nộp tiền. Tại cô chậm một ngày mà đêm qua ông mới bị người ta trùm chăn đánh.”
Lưu Trí mê bài bạc, bị bọn đòi nợ đánh, người đứng bên cạnh kia chính là tên đi theo tới thu nợ.
Lưu Trí to họng bảo: “Tiền thuốc cô phải trả, cả tiền khám chữa, tiền ăn uống, tiền công những ngày không đi làm được và phí tổn thất tinh thần nữa.
Nói xong, anh ta quay sang nói với tên mặt sẹo: “Bốn ngàn đồng còn thiếu tôi thực sự không có, các người đòi cô ta đi, trông cô ta ăn mặc thế kia, nhất định là có tiền.”
Tô Mạch nhìn Lưu Trí một cái: “Cút đi cho bà!”
Lưu Trí bất giác rụt người lùi lại mấy bước, nấp sau người tên mặt sẹo. Anh ta vẫn nhớ rất rõ một cước ngày hôm qua của ai kia.
Tên mặt sẹo nói với Tô Mạch: “Thế này, cô đưa trước cho tôi bốn ngàn để tôi đem về báo cáo kết quả, sau đó nếu cô thấy thiệt thòi gì thì cứ tìm Lưu Trí mà đòi.”
Tô Mạch không muốn nhả khoản tiền rõ ràng là bị tống tiền này ra.
Giữa lúc ba người giằng co chưa tới đâu thì tiếng thang máy vang lên, có người tới.
Chú thích:
*bánh trôi hoa quế 桂花小圆子: cách làm: link
Tăng ca suốt đêm.
Hôm sau, Tô Mạch gửi mail toàn bộ hạng mục đã làm xong cho công ty khoa kỹ Tinh Thần.
Trâu Tinh Thần đang bận chuyện khác, Triệu Thù là người xem.
Triệu Thù bị bản thuyết minh ba ngàn chữ cho bản thiết kế của Tô Mạch thuyết phục. Anh ta rốt cuộc cũng nhận thức rõ ràng rằng hồng thêm xanh là thứ trông đau mắt thế nào.
Lâm Tiểu Linh không thể không thỉnh giáo Tô Mạch xem cô làm thế nào mà có thể thỏa mãn được thứ yêu cầu không tưởng tới mức biến thái như là vừa hoành tráng vừa tinh tế, trong phục cổ có thời thượng, trong đơn giản lại có phức tạp.
“Thiết kế gạn lọc ra yếu tố hiện đại trong hoa văn phục cổ phối với font chữ giản dị, tinh tế,” Tô Mạch nhấp một hớp trà, môi mỉm cười, “về phần đơn giản và phức tạp, chỉ cần gắn những đường nét và màu sắc đơn giản với ý nghĩa liên quan nào đó trong văn hóa doanh nghiệp của khách hàng là xong.”
Một nhà thiết kế ưu tú, trước nhất phải là một người thông minh. Khôn lỏi là không được, phải dùng kinh nghiệm chuyên môn dày dạn và hiểu biết phong phú mới ổn.
Đây là cách nghĩ của Tô Mạch.
Còn với một Lâm Tiểu Linh rõ ràng không có đủ kinh nghiệm thì chỉ có thể quỳ sấp xuống nghe lãnh đạo và khách hàng mắng.
Năm giờ chiều, phòng tài vụ phát tiền lương tháng này. Tô Mạch chuyển khoản ngay mười lăm ngàn cho chủ nhà, tránh đối phương lại tới kiếm chuyện.
Tan tầm về nhà, Tô Mạch dùng tốc độ nhanh nhất để thay lễ phục dạ hội rồi ngồi ôm máy tính, vừa làm việc vừa chờ Trâu Tinh Thần.
Cùng lúc này, Trâu Tinh Thần cũng đang ngồi trên sô pha trong văn phòng ôm laptop, đắm chìm trong thế giới lập trình như si như say, rõ ràng là đã quẳng chuyện nhạc hội lên chín tầng mây.
Anh ta khi làm việc chính là như vậy, thường xuyên quên luôn cả bản thân.
Đến tận lúc đứng dậy mới để ý tới chuyện mình đang mặc tây trang: “Triệu Thù này, sao hôm nay tôi phải mặc tây trang vậy?”
Triệu Thù nằm trên ghế dựa bảo: “Hôm nay là ngày thứ hai trong kế hoạch bảy ngày theo đuổi vợ của quý ngài.”
…
Cuối cùng, Trâu Tinh Thần mang theo Tô Mạch đuổi kịp tới nhạc hội vừa vưa sớm đúng một giây trước lúc mở màn.
Đèn trên sân khấu tối xuống, một luồng sáng bạc chiếu tập trung lên người nghệ sĩ trình diễn cello, giai điệu mượt mà sinh ra từ sự ngân rung của dây đàn, lúc thì tao nhã, khi lại vang dội.
Người con gái ngồi bên mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tóc dài búi cao, lộ ra chiếc cổ thiên nga mảnh mai trắng ngần.
Sớm đã chuyển sang trạng thái diễn xuất, Trâu Tinh Thần hơi hơi nghiêng người về phía Tô Mạch, hỏi khẽ: “Thích không?”
Tô Mạch cảm nhận được hơi thở từ phía người đàn ông ngồi bên ở bên tai mình sinh ra một cảm giác làm người ta ngứa ngáy tâm can.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Thích ạ.”
Chỗ ngồi VIP rất thỏa mãn trái tim ham hư vinh của cô, bọn họ là loại người cực kỳ có tiền khác biệt hẳn với những người khác.
Nhạc hội kết thúc, hai người ra khỏi khán phòng.
Trâu Tinh Thần mua hai chai nước.
Tô Mạch vặn tới vặn lui: “Ôi chao, chặt thật đấy, em vặn mãi không ra.”
Trâu Tinh Thần cười cười, cầm lấy chai nước, vặn giúp Tô Mạch: “Sức em yếu thật đấy.”
Tô Mạch nhận lại chai nước uống một ngụm, dịu dàng đáp: “Không phải có anh ở đây rồi sao.”
Không phải có anh ở đây rồi sao, không có người đàn ông nào có thể kháng cự lại được những câu thế này, với Trâu Tinh Thần thì lại càng hữu hiệu.
Hai người đi tản bộ dưới trăng trong công viên gần đó.
Người đàn ông tuấn tú mặc tây trang đi giày da và người phụ nữ quyến rũ vóc người mảnh mai cao ráo. Chỉ cần liếc nhìn nhau là cũng đủ để làm hoóc môn giới tính trong không khí bùng nổ.
Một dì bán hoa đẩy xe lại gần: “Tiên sinh mua tặng bạn gái bó hoa đi.”
Quả nhiên là y như trong phim, diễn viên quần chúng luôn tới rất đúng lúc.
Trâu Tinh Thần cười, rất chu đáo quan tâm tới cảm nhận của người phụ nữ đi cùng mình: “Dì hiểu nhầm rồi.”
Dì bán hoa tỏ ra mình rất hiểu: “Hoa của dì linh lắm, mua hoa của dì tặng cho người trong lòng, tâm nguyện sẽ thành hiện thực.”
Đây đâu chỉ là diễn viên quần chúng, đây còn là một nhân vật trợ công, phải thưởng.
Trâu Tinh Thần nhướn mày, chọn một bó hoa mạt lị tặng cho Tô Mạch: “Không biết vị mỹ nhân đẹp như tiên nữ đây có bằng lòng nhận bó hoa này không.”
Tô Mạch nhận hoa, kề lên chóp mũi ngửi, nhẹ giọng khen: “Thơm quá, em rất thích.”
Ánh trăng xuyên qua nhành cây kẽ lá trùm lên bóng dáng hai người. Một làn gió thoảng cuốn hương hoa mạt lị tản ra khắp không gian đầy tình thơ ý họa.
Trâu Tinh Thần bỗng nhiên dừng bước: “Hôm qua anh có thấy.”
“Ngầu lắm,” anh ta cười, “một cước đá bay người.”
Tô Mạch thót tim, chỉ sợ hình tượng xây dựng bị sụp đổ, vội mỉm cười giải thích: “Chuyện đấy à, là trước đây học linh tinh thôi, mẹ em bảo là để phòng thân.”
Dù sao cũng không thể gạt được, thẳng thắn chủ động thừa nhận cho xong: “Thục nữ bọn em cũng có thể rất khỏe mạnh mà.”
Trâu Tinh Thần lại chỗ máy bán hàng tự động mua một chai nước: “Thử lại xem có mở được không nào.”
Tô Mạch nhận lấy chai nước, vặn nhẹ một cái là ra, ngẩng đầu lên nhướn mày nhìn Trâu Tinh Thần, đầy chân thật và hoạt bát.
Hai người cùng nở nụ cười.
Như đồ ngốc.
Chẳng có lý do gì nhưng lại cực kỳ vui vẻ.
Trâu Tinh Thần nhìn người con gái trước mặt, trong giây phút ấy, anh ta thấy trời sao sa vào đáy mắt nàng: “Tô Mạch, anh muốn theo đuổi em.”
Tô Mạch hơi cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Đúng lúc này, điện thoại của Trâu Tinh Thần đổ chuông, là thím Lưu bảo mẫu phụ trách chăm sóc bà nội gọi tới báo bà thấy không khỏe trong người, dặn anh ta về nhà ngay.
Trâu Tinh Thần gọi taxi giúp Tô Mạch, mở cửa xe cho cô rồi dặn dò: “Về tới nhà thì gửi tin nhắn cho anh.”
Trên đường tới nhà bà, Trâu Tinh Thần mới nghĩ ra hình như mình đã bị trừ điểm.
Trên mạng nói gọi xe giúp phụ nữ xong phải tiện thể chụp luôn tên và biển số lại thì mới là dịu dàng, chu đáo.
Trong một khu biệt thự xa hoa, Trâu Tinh Thần mở cửa bước vào.
“Bà ơi, cháu về rồi.”
Thím Lưu mang từ bếp ra một bát bánh trôi hoa quế, cười chào: “Thiếu gia về rồi.”
Đâu có chút vẻ gì giống với có chuyện.
Trâu Tinh Thần hơi hơi yên tâm, cởi áo khoác tây trang treo lên giá áo.
Bà Chu từ phòng khách bước ra: “Nghe mẹ cháu bảo là sắp xếp cho cháu đi xem mắt tiểu thư nhà họ Tiền mà cháu gạt đi hả?”
Trâu Tinh Thần dìu bà nội lại chỗ bàn ăn ngồi vững rồi đưa tay đón bát bánh trôi thím Lưu đưa, thổi thổi: “Không cần bọn họ phải lo, tự cháu tìm được.”
Bà Chu không phải bà nội ruột của Trâu Tinh Thần.
Năm Trâu Tinh Thần mười tuổi, cha ruột qua đời, mẹ mang theo anh ta đi tái giá ở nhà họ Chu. Nhà họ Chu vốn cũng có một đứa con gái bằng tuổi anh ta, đã mất từ hơn mười năm trước. Anh ta hiện là người thừa kế duy nhất của nhà họ Chu ở Tây Quỳnh, chỉ cần anh ta chịu bằng lòng sửa họ thành họ Chu.
Nhưng Trâu Tinh Thần không chịu.
Anh ta không thân thiết với người nào nhà họ Chu ngoại trừ bà nội.
Bà Chu nắm tay Trâu Tinh Thần, ân cần bảo: “Tiểu thư nhà họ Tiền đó bà từng gặp một lần rồi, về các mặt thì đều hợp với con.”
Trâu Tinh Thần múc một thìa bánh trôi đút cho bà nội, mặt chẳng có chút cảm xúc gì, rõ ràng là chẳng để vào tai lời người lớn dạy.
Bà Chu thở dài: “Người bà không khỏe cháu cũng biết rồi, phải cái bệnh này thì chẳng biết là còn sống được bao nhiêu ngày. Cháu phải tranh thủ lên.”
Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Bà Chu ăn hết thìa bánh trôi xong rồi thở dài, nếp nhăn trên khuôn mặt như càng sâu thêm: “Bao nhiêu năm rồi chẳng thấy cháu hẹn hò với đứa con gái nào. Bà chỉ sợ cháu một mình cô độc suốt quãng đời còn lại. Bà lo cho cháu lắm.”
Suốt bữa ăn khuya, phần lớn thời gian là bà Chu nói, Trâu Tinh Thần vốn ít lời, hôm nay lúc ở cùng Tô Mạch, anh ta đã nói hết lượng câu thoại một ngày của mình rồi.
Trước lúc ra về, bà Chu vẫn còn gặng hỏi: “Không xem xét chuyện đi gặp Tiền tiểu thư thật hả?”
Trâu Tinh Thần: “Lỗ mũi cô ta quá to.”
Bà Chu: “Thế nhị tiểu thư nhà họ Vương thì sao?”
Trâu Tinh Thần: “Mắt cô ta quá nhỏ.”
Chu nãi nãi: “Còn nhà họ Triệu?”
Trâu Tinh Thần: “Chân ngắn, lại còn đen.”
Bà Chu giơ tay đập cánh tay Trâu Tinh Thần một cái, vừa giận vừa buồn cười: “Sao mà lại kén chọn, đòi hỏi cao vậy chứ.”
Trâu Tinh Thần: “Bà ơi, cháu có bạn gái rồi.”
Thế là bà Chu liền vui vẻ níu anh ta lại hỏi này hỏi nọ.
Cuối cùng, Trâu Tinh Thần đành phải nói: “Hễ có dịp cháu sẽ dẫn về cho bà xem.”
Bà Chu và thím Lưu đứng ở cửa biệt thự nhìn theo xe của Trâu Tinh Thần cho tới khi nó khuất hẳn vào màn đêm.
Bà Chu lại thở dài: “Thằng bé này thật đáng thương.”
Gió lên, thím Lưu dìu bà cụ vào trong phòng.
Cảnh về đêm của Tây Quỳnh trông như thế nào, đã rất nhiều năm rồi Trâu Tinh Thần không hề nghiêm túc ngắm nhìn. Anh ta lái xe, khuôn mặt không chút cảm xúc, mắt nhìn thẳng đằng trước, không để ý gì khác.
Tô Mạch về tới nhà, mở cửa, bật đèn, phát hiện ra Lưu Trí và một gã đàn ông cao to lạ mặt đang ngồi trên sô pha phòng khách nhà cô.
Mặt mũi Lưu Trí bầm dập, gã đàn ông bên cạnh hai tay xăm trổ, cằm có một vết sẹo dữ tợn, thoạt trông không phải là hạng tốt đẹp gì.
“Ra ngoài.” Tô Mạch mở rộng cửa nhà, lạnh giọng bảo, “Tiền thuê nhà lúc xế chiều hôm nay tôi đã chuyển cho anh rồi.”
Lưu Trí đứng dậy, chỉ vào cái mặt sưng vù như đầu lợn của mình: “Hợp đồng thuê nhà quy định hôm qua là ngày nộp tiền. Tại cô chậm một ngày mà đêm qua ông mới bị người ta trùm chăn đánh.”
Lưu Trí mê bài bạc, bị bọn đòi nợ đánh, người đứng bên cạnh kia chính là tên đi theo tới thu nợ.
Lưu Trí to họng bảo: “Tiền thuốc cô phải trả, cả tiền khám chữa, tiền ăn uống, tiền công những ngày không đi làm được và phí tổn thất tinh thần nữa.
Nói xong, anh ta quay sang nói với tên mặt sẹo: “Bốn ngàn đồng còn thiếu tôi thực sự không có, các người đòi cô ta đi, trông cô ta ăn mặc thế kia, nhất định là có tiền.”
Tô Mạch nhìn Lưu Trí một cái: “Cút đi cho bà!”
Lưu Trí bất giác rụt người lùi lại mấy bước, nấp sau người tên mặt sẹo. Anh ta vẫn nhớ rất rõ một cước ngày hôm qua của ai kia.
Tên mặt sẹo nói với Tô Mạch: “Thế này, cô đưa trước cho tôi bốn ngàn để tôi đem về báo cáo kết quả, sau đó nếu cô thấy thiệt thòi gì thì cứ tìm Lưu Trí mà đòi.”
Tô Mạch không muốn nhả khoản tiền rõ ràng là bị tống tiền này ra.
Giữa lúc ba người giằng co chưa tới đâu thì tiếng thang máy vang lên, có người tới.
Chú thích:
*bánh trôi hoa quế 桂花小圆子: cách làm: link
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook