Tiếng Dương Cầm
-
Chương 15: Chương 16
Chương 16
Trần Khánh Minh ngồi trên chiếc ghế chủ tịch “Hàn Ngọc”, sau cuộc họp lúc chiều, người anh có vẻ mệt mỏi, anh thở dài một hơi, gọi Lưu Vân điều tra tung tích của Hàn Ngọc. Song, cánh cửa bật mở, ông Trần bước vào, vẻ mặt lạnh lẽo như mặt băng, âm thầm tiến đến ngồi trên sô pha.
Trần Khánh Minh điềm nhiên ngồi xuống trước mặt ông, bây giờ gọi là gì nhỉ? Là không dính liếu gì đến nhau mãi mãi cũng không?
“Anh…anh chơi có vui không?”
Hai người họ không một lời chào hỏi, ông Trần lại dùng giọng châm biếm, nhưng Trần Khánh Minh không mấy bận tâm, anh hiện giờ dứt khoát rời khỏi thị phi rồi.
“Tất nhiên.”
“Chơi vui rồi thì mau chấm dứt tất cả đi, anh đừng quá ngạo mạn, bố anh còn chưa chết đấy.” Có hơi giận dữ rồi thì phải.
Giận dữ ư? Nó không làm anh khó chịu, ngược lại rất vui, niềm vui của chiến thắng. Vì sao? Ông ta đã nói ra rồi, mà gương mặt vẫn nghênh ngang cứ kiểu “ừ đúng thế”. Da mặt của ông ta cũng khá tốt đấy chứ, lớp biểu bì rất dày thì phải?
“Ông quên bố tôi chết dưới tay ông sao? Ông Dương?”
Ông Trần, giờ thì là Dương Kiến Đình sững sờ nhìn anh, gương mắt lúc trắng bệch, lúc xanh xám trong như con tắc kè hoa, miệng ông ta run rẩy kịch liệt, tay phải đặt lên tim mình, cả người gần như co giật trân trân nhìn Khánh Minh.
Anh thì sao? Nụ cười đắc thắng mãn nguyện rạng rỡ trên đôi môi đỏ mọng, thậm chí còn hưng phấn đến mức tự thưởng ình một ngụm cà phê loại hảo hạng. Dường như kết cục anh muốn chưa hoàn hảo thì phải?
Trần Khánh Minh đứng dậy, tươi cười bước đến bên Dương Kiến Đình, tay thản nhiên luồn vào áo vest ông móc ra một lọ thuốc màu trắng, có lẽ là thuốc trợ tim. Tay anh linh hoạt mở nắp, nụ cười trên môi không hề vụt tắt mà trái lại, mỗi phút càng thêm rạng rỡ nồng đậm.
Dương Kiến Đình xòe lòng bàn tay chai sạn ra trước mặt run rẩy ôm ngực trái của mình, Trần Khánh Minh đổ thuốc xuống, một viên, hai viên, cả lọ thuốc như có một lực vô hình, rơi xuống bàn tay đang kịch liệt run rẩy kia rồi lọt thỏm xuống sàn đá đánh một tiếng động nhỏ rất thuận tai.
Sau đó, anh bình thản bước ra ngoài cửa, phất phất tay gọi người đưa ông ta vào bệnh viện.
Buổi chiều, anh ngồi trên ghế đút từng muỗng cháo vào miệng Dương Kiến Đình, nét mặt hưng phấn lạ thường, chứ như công việc này là công việc yêu thích của anh.
Bác sĩ họ Nguyễn đẩy cửa bước vào, trên tay là bệnh án của “ông Trần”.
“Cậu Trần, bố của cậu vì không đưa đến kịp thợi, bệnh trở nặng cho nên về sau, ông sẽ liệt cả người, hoàn toàn không thể nói chuyện, nếu như trị liệu tốt, tôi e sẽ có kỳ tích diễn ra.”
Trần Khánh Minh liếc ông ta một cái, quay sang tươi cười với bác sĩ, mở miệng nói được một tiếng. Một tên vệ sĩ của anh lặp tức bước đến tiễn người kia ra ngoài.
“Ông đang muốn hỏi vì sao đúng không? Haiz… là vì ông chưa thể chết, tôi chưa trả lại cho ông tất cả mà, ra đi sớm như vậy, làm sao mà nhận được, hửm?”.
Tin tức Hàn Ngọc đang ở thị trấn nhỏ lập tức được xác nhận,Trần Khánh Minh cho người đi điều tra nơi ở của cô, kết cục, không có một người nào cả, anh lại thất vọng quay về thành phố.
Buổi chiều, anh lại nhận được điện thoại của Hoàng Phong, dường như dư vị của tung tích Hàn Ngọc còn sót lại, anh lập tức xả hận lên Hoàng Phong, tên khốn kiếp này, cuối cùng hắn đã dấu cô ở cái xó xỉnh nào mà anh không tìm được?
“Trần Khánh Minh, nếu như anh chấp nhận 20% cổ phần của Trần thị cho tôi, như vậy, tôi sẽ trả Hàn Ngọc không thiếu một sợi tóc cho anh, thế nào?”
Con người này thừa nước đục thả câu, Dương Kiến Đình vừa mới ngã bệnh, hắn lập tức xác định Trần Khánh Minh là người thừa kế duy nhất, định nhân cơ hội này bòn rút.
Nhưng thực tế lại ê chề khó tả: “Có phải quá đắt không, ông chủ Hoàng?” Hàn Ngọc mà nghe được lơi này, có lẽ một đi không trở lại, Trần Khánh Minh, anh cuối cùng là vì coi trọng lợi nhuận hơn cô sao?
“Không đâu, cậu chủ Trần, 20% so với cô nhân tình bé nhỏ của anh có đáng là bao, anh nghĩ xem, cô ấy sẽ vui như thế nào nếu biết anh cam tâm vì cô mà bỏ qua một chút lợi ích.” Hắn rõ ràng lời đường lời mật không tiếc trút vào tai Trần Khánh Minh.
Nhưng mà: “Tôi không có quyền thừa kế, cũng không có tư cách tiếp quản Trần Thị, anh biết không, tôi đã hoàn toàn bị trục xuất rồi.”
Tiếp đó là tiếng tút dài vang lên. Bên kia đầu dây, Hoàng Phong điên tiếc gào lên. Hắn nghĩ rằng bản thân mua được tin nội bộ quan trọng của Trần Thị nhưng không ngờ rằng, năm mươi triệu bỏ ra để mua cái tin vịt vốn không có thật. Trần Khánh Minh, không có quyền thừa kế? Tại sao? Chẳng phái hắn là con trai duy nhất của chủ tịch Trần hay sao?
Bao nhiêu câu hỏi quẩn quanh trong đầu hắn. Chủ tịch Trần, lẽ nào ông ta không phải?
Hoàng Phong bất chợt giật mình, thật ra trong cái thế giới quẩn quanh này, đâu mới tồn tại sự thật?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook