*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Du lịch?” Trạch Vũ hưởng thụ ngồi trên cửa sổ quán ăn nhà mình, “Sao lại muốn đi du lịch.”

Đàm Sâm ở bên kia đầu dây có chút chột dạ nói: “Ta cũng là mới nghĩ tới thôi, việc làm ăn bên kia của ngươi gần đây cũng đã ổn định, không cần ngươi mỗi ngày giám sát nữa, từ lúc ngươi đến nơi này ta còn chưa dẫn ngươi đi ra ngoài chơi một chút……”

—— Bó tay a, lẽ nào hắn không thể thẳng thắn thừa nhận kỳ thật là hắn muốn đi xem tình hình công tác của Trạch Đằng ngu ngốc kia sao?!

Bờ biển, tuấn nam, mỹ nữ, bikini, khắp nơi đều là cám dỗ! Trạch Đằng cả ngày đi theo đoàn làm việc với đủ loại người, cho dù y không hai lòng, nhưng không bảo đảm người khác sẽ không nổi sắc tâm a?

Nét mặt già nua của Đàm Sâm chuyển hồng, thầm nghĩ chính mình đã từng này tuổi còn giống cậu nhóc ngây ngô mới biết yêu đương đang không yên lòng người yêu ở bên ngoài sai đường lạc lối, Trạch Đằng không phải là người tùy tiện…….. yêu quái tùy tiện, nhưng mỗi khi hắn tưởng tượng tới giọng nói nũng nịu của cô nàng Lưu Thúy Thúy kia liền cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ, hận không thể đem Trạch Đằng nhốt lại ở nơi chỉ có chính mình thấy được.

Người yêu dù có rộng lượng đến đâu cũng đều có dục vọng độc chiếm, huống chi với khuôn mặt của Trạch Đằng mà muốn làm hắn yên tâm một trăm phần trăm là không được, Đàm Sâm thanh thanh cổ họng, tiếp tục dụ dỗ Trạch Vũ: “Nếu ngươi không có ý kiến gì, ta đi đặt vé máy bay đây.”

—— Về phần vì sao hắn muốn dẫn theo Trạch Vũ? Đương nhiên là bởi vì em chồng có thuật ẩn thân, hắn quan sát Trạch Đằng ở cự ly gần sẽ càng thêm thuận lợi thôi!

Trạch Vũ không phản đối đề nghị của Đàm Sâm, hơn nữa hắn đối với biển khơi trong truyền thuyết cũng có chút tò mò hiếu kỳ, liền thuận theo tự nhiên mà đáp ứng.

Bất quá Đàm Sâm không nghĩ tới chính là, người mà hắn và Trạch Vũ chạm mặt ở sân bay, chính là Thịnh quản lý với vẻ mặt vô tội.

Sư huynh đệ hai người nghẹn họng không nói gì, Đàm Sâm vô cùng ngạc nhiên Thịnh Minh Hiên hiện tại sao lại biến thành con rơi của Trạch Vũ rồi, Thịnh Minh Hiên lại cảm thấy bản thân mình cả ngày vui vẻ cùng một chỗ với em chồng của sư đệ mà mình từng thích thật có chút xấu hổ.

Một lát sau, Đàm Sâm nói: “Khụ……. Nếu đã chuẩn bị tốt cả rồi thì đi đăng ký thôi.”

Trong bầu không khí vi diệu, nhóm ba người yên lặng theo dòng hành khách đi qua chốt kiểm tra an toàn, đi đến trước một máy bay hành khách cỡ trung.

Hai tiểu hài tử  bên cạnh chắc là lần đầu tiên đi máy bay, hưng phấn như hai chú khỉ nhỏ hết sờ cái này lại chạm cái kia, trong đó có một nhóc không chú ý một cước giẫm lên giày da đã được lau đến bóng loáng có thể soi thấy được  của Thịnh Minh Hiên. Đúng ra thể trọng của trẻ nhỏ đối với Thịnh quản lý nhân cao mã đại mà nói thì chẳng có gì to tát, nhưng Trạch Vũ lại trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai bạn nhỏ, trừng đến mức dọa bọn nhóc khóc thành tiếng.

Thịnh Minh Hiên cùng Đàm Sâm đều xấu hổ, mẹ của hai bạn nhỏ trong lòng run sợ nhanh chóng ôm đám con của mình đi, Trạch Vũ phi thường tự nhiên lấy ra khăn giấy ngồi chồm hổm xuống: “Ta giúp ngươi lau lau.”

Đàm Sâm: “……..”

Thịnh quản lý luôn luôn bình tĩnh rốt cục cũng nhịn không được cướp đường chạy trốn, vọt nhảy lên máy bay.

Trạch Vũ ở phía sau lộ ra một biểu tình khó có thể hình dung được, Đàm Sâm khiếp sợ phát hiện biểu tình kia rất giống bộ dáng lão cha nhà mình khi đối diện với con mèo nhỏ mà ông nuôi.

Sau khi máy bay cất cánh Đàm Sâm phát giác chỗ ngồi của mình và Thịnh Minh Hiên ở gần nhau, hắn vừa mới hỏi có muốn để hắn đổi với Trạch Vũ hay không, như vậy thuận tiện cho hai người bọn họ trao đổi, đã thấy Thịnh Minh Hiên mang theo chút ý tứ van xin mà nói với hắn: “Không cần đổi.”

Nhĩ lực Trạch Vũ rất tốt, đương nhiên cũng nghe thấy, bất quá hắn không có phản ứng gì.

Đàm Sâm đứng ngồi không yên, đành phải bắt đầu tìm kiếm đề tài: “Sư huynh, anh đi du lịch hay là giải quyết công việc?”

“Đi công tác…….” Thịnh Minh Hiên đảo mắt một cái,  lại bổ sung thêm một câu, “Nhân tiện du lịch.”

Đàm Sâm đối với tình hình hiện tại của Thịnh Minh Hiên và Trạch Vũ cực kỳ tò mò, đang do dự rất lâu không biết nên hỏi hay không hỏi, cuối cùng hạ quyết tâm: Hỏi đi chứ! Đã là một đại lão gia từng này tuổi rồi, cho dù thật sự nói chuyện yêu đương thì cũng đâu có gì mất mặt ha? Hơn nữa hai người bọn họ một người là em chồng, một người là lão sư huynh, mình đối với bọn họ còn khách khí làm gì nữa chứ?

Đàm Sâm nhìn Thịnh Minh Hiên, chỉ vào Trạch Vũ, lại dùng hai đầu ngón tay làm động tác “Chạy”, cuối cùng chỉ hướng Thịnh Minh Hiên.

“……..” Thịnh Minh Hiên im lặng gật đầu.

Tuy rằng đã sớm đoán được vài phần, nhưng có chứng thật từ đương sự lại là một chuyện khác, Đàm Sâm dù thế nào cũng không hiểu được vì sao Trạch Vũ lại coi trọng Thịnh quản lý, tên kia không phải vẫn chán ghét nhân loại sao?

Trạch Vũ tuy rằng không bám dính giống như Trạch Đằng, nhưng hung dữ thì so với Trạch Đằng còn lợi hại hơn, Đàm Sâm không nói gì nghẹn ngào gửi đến Thịnh sư huynh một ánh mắt thông cảm.

Sau khi máy bay hạ cánh, ba người ngồi taxi đi đến một khách sạn ven bờ biển, cũng là nơi nhóm công tác của Trạch Đằng trọ lại.

Đàm Sâm vào phòng nghỉ ngơi và hồi sức một chút liền dự định lặng lẽ đi “thăm” ngu ngốc xà, đối phương ở nhà rất ít khi nhắc đến chuyện công việc, Đàm Sâm hiện tại ngay cả đồng nghiệp làm việc với Trạch Đằng gồm có những người nào cũng không rõ, không biết y có hay làm trò cười hoặc đặc biệt thân thiết với ai không.

Trạch Vũ sau khi rửa mặt xong từ phòng vệ sinh đi ra thì phát hiện Đàm Sâm nhìn mình, hắn hiểu ý cong lên khóe miệng nói: “Sâm ca, ngươi thật sự muốn đi?”

“Đến cũng đã đến rồi, còn có gì mà không dám chứ.”

Trạch Vũ có chút muốn nói lại thôi, Đàm Sâm lại chờ không kịp: “Trạch Vũ, ngươi giúp ta làm thuật ẩn thân đi.”

Em chồng trượng nghĩa gật gật đầu, nâng tay tung ra một mảnh ngân quang, Đàm Sâm liền biết người khác sẽ không nhìn thấy mình nữa.

Ánh nắng tươi sáng trải trên bãi biển, dưới bóng những chiếc dù che nắng ngũ sắc được hợp lại thành nhóm tụ tập tuấn nam mỹ nữ mặc đồ bơi, Đàm Sâm tuy rằng che dấu được thân hình, nhưng chân dẫm lên bãi cát vẫn sẽ lưu lại hai dấu vết, hắn chỉ có thể cẩn thận bước theo dấu chân người khác từng đi qua, như vậy mới không khiến người chú ý.

Trạch Đằng mặc quần áo đã rất nổi bật, sau khi cởi ra càng làm cho người khác không cách nào dời mắt, Đàm Sâm trực tiếp nhìn về nơi có người nhiều nhất, quả nhiên liếc mắt một cái liền tìm thấy Trạch Đằng bắt chéo đôi chân dài nằm trên ghế tựa, đang ôm nửa quả dưa hấu ăn ngon lành.

Đàm Sâm mới vừa cười cười, kết quả tầm mắt vừa chuyển, liền thấy cô nàng Lưu Thúy Thúy một thân bikini gợi cảm ngồi ở bên cạnh, da thịt nàng trắng nõn như đậu hủ, khoe ra bộ ngực đồ sộ, còn đem thìa của mình hướng đến dưa hấu của Trạch Đằng, cũng may Trạch Đằng phản ứng rất nhanh, kịp thời đem dưa hấu né qua, khiến cho nàng múc vào khoảng không.

Đàm Sâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lén lút mà đi qua đó.

Nhân viên công tác ngăn quần chúng lại ở xa xa, Đàm Sâm ỷ vào không ai nhìn thấy mình, không kiên nể gì mà vượt qua tuyến cách ly.

Lúc này, Trạch Đằng bỗng nhiên ngẩng đầu liếc mắt về hướng hắn.

Trong lòng Đàm Sâm giật mình một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ y nhìn thấy được mình? Đang lúc xấu hổ, lại phát hiện Trạch Đằng cúi đầu tiếp tục ăn dưa hấu, phản ứng vô cùng bình thản, không giống như là đã phát hiện ra hắn.

Ôm loại tâm lý khẩn trương dè dặt từng li từng tí này, Đàm Sâm giống như kẻ trộm mà cẩn thận tiếp cận hai người kia, ngồi xổm phía sau ghế nằm của Trạch Đằng.

Hắn nghe thấy Lưu Thúy Thúy dịu dàng nói: “Uy, ngươi là đồ quỷ hẹp hòi, cho ta ăn chút dưa hấu cũng có chết đâu.”

“Ngươi không phải cũng có trợ lý sao?”

“Của ngươi hình như ăn ngon hơn a.”

“Cho nên ta mới không để cho ngươi ăn.”

“Ngươi……” Lưu Thúy Thúy nghẹn một hơi, lúc lâu sau lại nhẹ nhàng than thở, “Ngươi thật là không dịu dàng.”

Đàm Sâm cười thầm trong bụng: Y cũng không phải là không dịu dàng, nhưng mà sẽ không dịu dàng đối với người khác.

Còn chưa kịp đắc ý được vài giây, lại nghe mỹ nữ Thúy Thúy nói: “Sao ta cứ một mực khăng khăng mà thích người như ngươi chứ…….”

Đàm Sâm sửng sốt trong phút chốc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Judy trẻ đợp.

Nàng nửa giận nửa oán, trong thần thái lại mang theo ái mộ rõ ràng, Đàm Sâm lập tức liền hiểu được, nàng không phải là đang nói đùa.

Cô nàng Lưu Thúy Thúy này thật sự thích Trạch Đằng.

Trạch Đằng đối với thông báo lớn mật của cô gái cũng không có gì bất ngờ, tựa hồ đã sớm đoán được vài phần, “Ta đời này chỉ yêu một mình Tiểu Sâm.”

Đàm Sâm nghe thấy loại lời nói mặt dày này, cho dù biết rõ y không nhìn thấy được mình, vẫn là nhịn không được mà khuôn mặt già nua trở nên đỏ ửng.

“Ta biết a, nhưng mà ta không cam lòng, ta tuy rằng không đến nỗi xinh đẹp đến mức thiên địa thất sắc bất quá cũng coi như mỹ nữ đi, ngươi vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa từng để ta vào mắt?”

Trạch Đằng không còn gì để nói: “Ngươi là kính sát tròng sao? Vì sao lại muốn ta đem người để vào mắt?”

Đàm Sâm: “Phốc!”

Lưu Thúy Thúy ngạc nhiên: “Tiếng gì vậy?”

Đàm Sâm hành tung bại lộ, chột dạ vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy đi, Trạch Đằng hơi hơi nheo mắt lại nhìn theo hướng hắn rời khỏi, nhếch khóe miệng nói: “……… không có gì.”

Biết được người yêu không hề hai lòng, Đàm Sâm cảm thấy mỹ mãn đi về khách sạn. Trên đường nhìn thấy rất nhiều hoa quả nhiệt đới, trong lòng hắn vô cùng ngứa ngáy, đang tiếc hiện tại không ai nhìn thấy hắn, bằng không chắc chắn rằng hắn sẽ mua một đống hoa quả tươi ngon.

Đang định lát nữa tìm Trạch Vũ giúp hắn giải trừ ẩn thân thuật, chợt nghe

thấy cách đó không xa có tiếng gọi nửa tin nửa ngờ: “Uy, vợ Trạch Đằng?”

Đàm Sâm kịch liệt 囧 một chút, chậm rãi quay đầu lại.

Lang yêu Huyền Minh mặc quần cộc phong cách hoa văn Hawaii, trên mặt đeo một cái kính râm lớn, trong tay cầm rất nhiều nước khoáng ướp lạnh: “Thật là ngươi? Ngươi sao lại đến chỗ này? Dò xét nhóm làm việc của Trạch Đằng hả?…….. Ai, sao lại không nói lời nào a, ta có ăn thịt ngươi đâu.”

Hắn đi tới nhìn lên, phát hiện có một tầng ngân quang nhạt đến mức khó có thể nhận ra đang bao bọc lấy người Đàm Sâm, lúc này mới giật mình bật cười: “Ẩn thân a?”

Đàm Sâm ra vẻ bình tĩnh mà gật đầu, sau đó lại kinh ngạc hỏi: “Ngươi sao lại nhìn thấy ta?”

Huyền Minh nhịn cười đến mức mặt mày sắp biến dạng: “Không ai nói cho người sao, ẩn thân thuật chỉ hữu hiệu đối với nhân loại, yêu quái có tu vi như chúng ta đối với ẩn thân thuật thì hoàn toàn miễn dịch……”

“……” Trong đầu Đàm Sâm nhất thời như có hàng vạn con dương đà* băng băng chạy qua.

Huyền Minh còn chưa từ bỏ ý định đổ dầu vào lửa: “Mặt ngươi sao lại đỏ như vậy? Bị cảm nắng rồi sao? Mau kêu Trạch Đằng giúp ngươi mát mẻ mát mẻ đi a!”

Đàm Sâm: “……. Tái kiến.”

“Uy, ngươi chạy cái gì, cũng không có quái vật truy đuổi ngươi, thật sự là…….”

Huyền Minh che miệng cười trộm, bỗng nhiên phát hiện mấy người bán hoa quả chung quanh đều dùng loại ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn hắn, nhất thời phát hỏa: “Nhìn cài gì mà nhìn, chưa từng thấy qua người đẹp trai như ta có phải không, coi chừng ta phá sạp ngươi à!”

Đàm Sâm một đường phóng về khách sạn bắt lấy Trạch Vũ đang ghi chép công thức nấu ăn trên TV: “Ẩn thân thuật vô dụng đối với yêu quái, sao ngươi không nói sớm!”

Trạch Vũ bình tĩnh nói: “Sâm ca có hỏi đâu.”

Đàm Sâm đối mặt với ánh mắt hắc bạch phân minh vô tội của hắn liền không có biện pháp, ảo não ngồi xuống vò đầu bứt tóc, “Cái này khẳng định sẽ bị Trạch Đằng chê cười chết!” Uy nghiêm hắn vất vả tâm sức gây dựng bấy lâu a……..

Trạch Vũ “hiền từ” vỗ vỗ vai anh rể: “Yên tâm, y không dám đâu.”

Bản thân Đàm Sâm rối rắm nửa ngày, quyết định không thể cứ như vậy ngồi chờ chết mà đợi Trạch Đằng đến cười nhạo hắn, hắn phải chủ động đánh giết tới cửa luôn!

Tới chạng vạng Trạch Đằng đã kết thúc quay chụp, sau khi trở lại phòng không bao lâu chợt nghe có tiếng người gõ cửa ‘đông đông’.

Y lẵng lặng cười cười, cho dù không nhìn thấy cũng biết được biểu tình của vợ lúc này ra sao.

“Ai vậy?” Trạch Đằng dựa vào cửa cố ý cao giọng hỏi.

Đàm Sâm nghe thấy ngữ điệu dào dạt đắc ý của y thì biết bản thân khẳng định đã bại lộ, tức giận nói: “Nam nhân của ngươi!”

Trạch Đằng thần tình tươi cười mà hoan nghênh hắn tiến vào, biết rõ còn vờ hỏi: “Thân ái à,  sao ngươi lại tới đây?”

“Không chào đón?” Đàm Sâm phụng phịu.

“Sao ta có thể không chào đón, ta chỉ mong sao ngươi tới…….” Trạch Đằng không đợi Đàm Sâm khởi binh vấn tội liền một cái ôm đem người yêu kéo vào trong lồng ngực, gấp gáp hôn lấy.

“Ân……..” Đàm Sâm nhíu mày bám lấy bả vai Trạch Đằng, Trạch Đằng dễ dàng đem tay hắn kéo xuống dười vòng qua lưng mình, đầu lưỡi cạy mở khớp hàng đóng chặt mà tiến quân thần tốc, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Đàm Sâm không ngừng liếm lộng vuốt ve.

Y hôn thật sự nhiệt tình, khớp hàm hai người đánh vào nhau, Trạch Đằng hơi hé mắt, thấy Đàm Sâm hai má ửng hồng, trên chóp mũi rịn ra mồ hôi óng ánh, rõ ràng là có dấu hiệu động tình. Hạ phúc y nhất thời nảy lên một cỗ tà hỏa, đột nhiên dùng hai khỏa răng nhọn cắn nhẹ lên môi Đàm Sâm.

Y không dám dùng sức, nhưng Đàm Sâm vẫn run rẩy một chút, nửa đau nửa sợ.

Trạch Đằng dịu dàng thắm thiết liếm miệng của hắn, Đàm Sâm có chút do dự, hơi hơi hé môi không biết là nên thuận theo hay là nên giáo huấn y dám cả gan trêu chọc hắn, liền cứ như thế mà ngây người, thân thể hắn bỗng nhiên nhẹ bẫng, được Trạch Đằng nâng lên đặt trên tấm đệm mềm mại đàn hồi.

Đàm Sâm theo bản năng nhoài người dậy, Trạch Đằng liều chết đè hắn lại, vùi đầu trước ngực hắn mà khe khẽ bật cười, “Tiểu Sâm, ngươi cư nhiên lén chạy tới đây xem ta, ta rất cảm động……”

“……” Đàm Sâm xấu hổ cực kỳ, “ngươi đã sớm thấy ta sao không lên tiếng? Cố ý muốn làm ta xấu mặt?”

“Kia ta không phải là phối hợp với ngươi sao……” Trạch Đằng hắc hắc cười, “Nói thật, ta rất cao hứng, cảm ơn ngươi.”

Xà yêu thành khẩn nói cảm ơn như vậy, Đàm Sâm ngược lại không nỡ giáo huấn y, vốn là chính mình ghen bóng ghen gió chạy đến đây giám thị, loại hành vi này của bản thân cũng đủ nhỏ nhen hẹp hòi, Trạch Đằng lại đâu có làm gì sai phạm?

Trong lòng nghĩ là một chuyện, chính miệng nói ra lại là chuyện khác, Đàm Sâm còn lâu mới tỏ ra yếu thế trước mặt Trạch Đằng, vì thế thanh thanh cổ họng: “Không cần cảm ơn, ta cũng không phải đặc biệt đến xem ngươi, lần này chủ yếu là dẫn Trạch Vũ du lịch.”

Trạch Đằng biết hắn khẩu thị tâm phi, cũng không vạch trần, lại lưu luyến hôn hôn miệng hắn một hồi, đang lúc hứng thú, lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “Rột ——”.

Đàm Sâm đỏ bừng cả mặt: “Ta……… còn chưa có ăn cơm.”

Trạch Đằng ngây ra một chút, bỗng nhiên cười ha ha đứng lên, “Bảo bối, ta yêu ngươi chết mất!” Nói xong ‘chụt chụt’ hôn vài cái liên tiếp lên mặt Đàm Sâm, sau đó liền kéo hắn, nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi ăn cơm!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mau cầu hôn……… TwT

Dương đà: Thảo nê mã, Đà mã, Alpaca. Mặt con này nó lừa tềnh lắm >.<

alpaca2

Donut hình Alpaca này:”>

donut-alpaca

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương