Tiện Xà Truy Thê Lục
-
Chương 38
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện làm quảng cáo cho vườn bách thú được quyết định rất nhanh.
Có Tôn đại thần đứng ra bảo đảm, Đàm Sâm chỉ là đi một chuyến cho có lệ liền thuận lợi nắm được hợp đồng, cầm văn kiện vẫn còn vương mùi mực in trên tay, sướng khỏi phải nói —— có thể phụ trách tuyên truyền cho vườn bách thú suốt một quý, miếng thịt béo bở như vậy hắn sao có thể không vui vẻ chứ?
Vì thế toàn thể công ty vui mừng phấn khởi, sĩ khí tăng vọt, đỉnh đầu Đàm Sâm là trời xanh nắng ấm, vui tươi hớn hở vì làm ăn thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay cuối tuần, hắn dẫn Chu Nam và hai huynh đệ Trạch Đằng đi vườn bách thú để “Khảo sát thực địa”.
Quy mô vườn bách thú nội thành đương nhiên không thể so sánh với vườn bách thú hoang dã rộng lớn nơi phương Bắc, nhưng mà điểu thú trùng ngư* đều đầy đủ không kém cạnh chút nào, chủng loại đều vô cùng đa dạng.
* Điểu thú trùng ngư: chim, thú, côn trùng, cá.
Trạch Vũ sắc mặt nguyên bản nhìn không được tốt, hắn không thích hành vi giam cầm động vật trong lồng chỉ để thỏa mãn thú vui của nhân loại, nhưng nghe Đàm Sâm nói vườn bách thú này diện tích đất rất lớn, cảnh vật cũng cố gắng hết mức mô phỏng theo môi trường sinh thái, động vật luôn có đủ không gian hoạt động, cũng không lắp đặt lồng sắt cho người tham quan.
Trước cổng vườn bách thú có một quảng trường nhỏ tạo điều kiện cho mấy cửa hàng nhỏ bày bán đồ lưu niệm, trang phục dân tộc linh tinh, Đàm Sâm bình thường sẽ không chú ý tới mấy chỗ đó, nhưng huynh đệ nhà xà lại cảm thấy vô cùng hứng thú, bọn họ cao hứng bừng bừng mặc T-shirt in gấu trúc hoạt hình, Trạch Đằng bỗng nhiên đột phá ý tưởng, đưa ra đề xuất muốn làm một bộ quần áo in ảnh chân dung Đàm Sâm.
Đàm Sâm xù lông nhím, nói: “Ngươi dám xâm phạm quyền chân dung của lão tử thử xem!”
Trạch Đằng cúi mặt, xám xịt như trời thu ảm đạm, “Ta chỉ là muốn lúc nào cũng được nhìn thấy ngươi thôi! Chẳng lẽ như vậy cũng sai sao?”
“…….” Trên mặt Đàm Sâm hết trắng lại hồng, cuối cùng nghẹn ra hai chữ, “Biến thái!”
Trạch Đằng vui vẻ mặt mày hớn hở, tuy rằng Tiểu Sâm hung ác mắng y, nhưng tâm tình lại cảm thấy rất tốt, y bị mắng đến cam tâm tình nguyện cả người thư sướng, hận không thể năn nỉ Đàm Sâm khuyến mãi thêm mấy cú đấm.
Cách đó không xa có một nghê nhân làm hàng mỹ nghệ bằng đất dẻo, thủ pháp linh hoạt lão luyện, bên cạnh bày rất nhiều bán thành phẩm khuôn mẫu tiểu động vật, dựa theo yêu cầu người mua có thể gia công thành vòng cổ, mặt dây chuyền, dây đeo di động linh linh, vừa độc đáo lại vừa tinh xảo, rất được hoan nghênh.
Đàm Sâm đối với mấy hàng mỹ nghệ nho nhỏ này không có chút hứng thú nào, Trạch Vũ lại chạy đến ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận, lão nghệ nhân thấy thế cười nói: “Chàng trai cứ tự nhiên xem, muốn cái gì có thể yêu cầu làm ngay tại chỗ.”
Trạch Vũ gật gật đầu, hỏi: “Có thể làm xà không?”
Đàm Sâm đứng ở một bên 囧, quả là hai anh em, một tên muốn bánh ga-tô hình xà, một tên muốn đồ mỹ nghệ hình xà, muốn tự kỷ cũng phải có giới hạn chứ a!
Nghệ nhân nói: “Đương nhiên có thể, cậu nhóc cầm tinh xà a? Nhìn không ra đấy.”
Trạch Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Là ca ca ta cầm tinh xà.”
Nghệ nhân nặn một con rắn nhỏ màu vàng, hình dáng uốn lượn thoải mái, dù sao cũng không giống Sh*t. Trạch Vũ vô cùng hài lòng, cư nhiên phá lệ cười cười.
“Có thể nặn thêm một người nữa không?”
“Được a, cậu nhóc chờ chút.”
Lão nghệ nhân không lâu sau đã nặn ra một người nho nhỏ mặc tây trang, vẻ mặt phẫn nộ, miệng há hốc, hung thần ác sát rồi lại Q thật sự rất đáng yêu.
Trạch Vũ cầm lấy hai vật nhỏ, giao tiền xong liền chạy về, trịnh trọng giao cho Đàm Sâm và Trạch Đằng, “Tặng cho các ngươi.”
Đàm Sâm dở khóc dở cười nhận lấy, “Cám ơn a.”
Trạch Đằng nhìn nhìn tượng người nhỏ bé trong tay Đàm Sâm, lại nhìn tượng xà trong tay mình, kiên định nói: “Ta với ngươi đổi!”
Đàm Sâm có chút không muốn: “Tượng của ngươi không đẹp bằng của ta…….. Uy! Ngươi dám cướp!”
Có lẽ là không khí chung quanh rất thoải mái vui vẻ, Đàm Sâm không còn vẻ đứng đắn nghiêm túc như bình thường, cư nhiên cùng Trạch Đằng làm trò trước mặt một đám em nhỏ, Chu Nam và Trạch Vũ mồ hôi chảy ròng ròng, yên lặng xua đi bức tường người đang vây xem hai người không biết xấu hổ kia.
Đàm Sâm sau khi kết thúc cuộc chiến một người (chỉ có một mình Tiểu Sâm đánh thoy =))))))), bốn người oai phong bừng bừng khí thế đi vào vườn bách thú.
Trước tìm Triệu lãnh đạo hàn huyên một lúc, sau đó liền có một nữ hướng dẫn viên mặt mày vui vẻ dẫn bọn họ đi tham quan.
Lúc rời nhà trong lòng Trạch Đằng đã có chút tính toán, y thấy thời cơ thích hợp đã đến, liền bày ra bộ dáng lão Đại chia bốn người ra làm hai nhóm, không chút lương tâm đem đệ đệ ruột nhà mình ghép cùng một nhóm với Chu Nam, có phần “Hào phóng” vỗ bả vai gầy yếu của Chu Nam, nói: “Đây là trợ lý tâm đắc của Tiểu Sâm, rất lợi hại nga, đại ca hôm nay cho ngươi mượn dùng, người phải đối xử tốt với người ta nga.” Nói xong, lưu lại Trạch Vũ cùng Chu Nam mặt đầy hắc tuyến, lôi kéo Đàm Sâm chạy mất.
Chu Nam co giật khóe miệng, gật gật đầu với nữ hướng dẫn viên: “………Vậy phiền cô.”
Đàm Sâm cùng Trạch Đằng trở về với thế giới hai người, thật sự cũng không mất hứng, bất quá hắn vẫn trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng, khinh bỉ đối với việc chia nhóm của Trạch Đằng, kết quả xà yêu này nửa điểm áy náy cũng không có, cười đến ngu ngốc, Đàm Sâm dù muốn phát cáu cũng phát không được, giống như đấm tay vào bông mềm vậy.
“Được rồi thân ái, hiếm khi được đi chơi một chuyến, vui vẻ chút đi!” Trạch Đằng quét mắt nhìn khắp nơi, “—— Chúng ta trước tiên đi xem con vật gì đây?”
Đàm Sâm suy nghĩ một chút, nói: “Gấu trúc đi.”
“Gấu trúc?” Trạch Đằng trong lòng lặng lẽ đánh giá quốc bảo một phen, cho rằng loài này đần độn vừa khờ vừa ngốc, hẳn là không có gì nguy hiểm, liền gật đầu đồng ý.
Hai người cầm vé liên vận Triệu tiên sinh giao cho đi vào khu Gấu trúc, Trạch Đằng hôm nay cột tóc đuôi ngực đeo kính Ray•Ban, cách ăn mặc vừa thoải mái lại có phong cách, đứng trước mặt quốc bảo thật thà lại có vẻ rất hài hòa gần gũi. Đàm Sâm rất hào hứng, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cho y, kết quả không biết vì sao mà lúc nào trong ảnh chụp luôn có đủ loại quần chúng vô tình hoặc cố ý đi ngang qua, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ từ bỏ……..
Mị lực của ngu ngốc xà này con mẹ nó thật lớn, chỉ lộ ra mũi, cằm cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt = =.
“Tiểu Sâm, ngươi chụp xong chưa? Cho ta xem –”
Trạch Đằng ấn di động Đàm Sâm, phát hiện phần lớn là mình cùng người khác chụp ảnh chung, nhất thời bất mãn: “Ta muốn chụp với ngươi!” Nói xong ôm lấy bả vai Đàm Sâm, thuận thế kéo vào trong lồng ngực mình, giơ cao tay cầm điền thoại nhắm ngay hai người “Tách tách” một tiếng.
Đàm Sâm không quen thân mật như vậy trước mặt đám đông, trên mặt đầy lúng túng, đẩy Trạch Đằng ra chạy nhanh ra ngoài: “……… Xem gấu trúc đủ rồi thì đi nơi khác.”
Quá trình tham quan của nhóm hai người Chu Nam, Trạch Vũ lại rất quy củ, nữ hướng dẫn viên ăn nói lưu loát, thái độ thân thiết, hai người bọn họ cũng không phải người thích đùa vui ồn ào, chờ bọn họ đi thăm quan xong khỉ lông vàng, khổng tước, sư tử lão hổ, Đàm Sâm và Trạch Đằng cũng chỉ mới rời khỏi khu Gấu trúc không bao lâu.
Trạch Vũ vốn xuất thân từ rừng nhiệt đới, không quá hứng thú đối với động vật, hơn nữa nhìn bọn chúng sống cũng không tệ, không cần vì thức ăn mà liều mạng tranh giành, còn có chuyên gia chăm sóc, chỉ là không được tự do như hắn thôi.
Trạch Vũ rốt cục hoàn toàn yên lòng, hàn khí trên mặt cũng tiêu tán không ít.
Nữ hướng dẫn viên nói: “Kế tiếp là viện Hải dương, viện Bò sát, hai người cảm thấy muốn đi bên nào trước?”
Chu Nam vốn định xem cá heo, hắn mới vừa há miệng định nói, bỗng nhiên nghĩ đến Trạch Vũ vẫn chưa nói tiếng nào suốt hành trình, cũng là thời điểm nên nghe ý kiến người ta một chút, vì thế cười hỏi: “Trạch Vũ muốn đi chỗ nào?”
Trạch Vũ suy nghĩ một lát, nói: “Có rắn không?”
Hướng dẫn viên sửng sốt, không dự đoán được tiểu hài tử bộ dáng gọn gàng tuấn tú này có sở thích nặng như vậy……… Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, vẫn trả lời: “Có, viện Bò sát phía tây chính là khu có rất nhiều xà, tôi dẫn các anh qua xem?”
Trạch Vũ gật gật đầu, yên lặng theo sau.
Nói đến xà, Chu Nam nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, trước đây Đàm tổng không phải cũng nuôi xà sao? Tiểu gia hỏa kia hiện tại như thế nào rồi?”
“………Vô cùng tốt, có ăn có uống.”
“Như vậy a? Đàm tổng không nhắc tới nó, tôi thiếu chút nữa đã quên.”
“Hôm nào chụp vài bức cho ngươi xem.”
“A, ha hả……. Vậy cám ơn cậu trước……..”
Ba người đi vào khu Xà, đập vào mắt là một thế giới xanh biếc được xây dựng trong tòa nhà thủy tinh, thực vật rậm rạp, thổ địa ẩm ướt, còn có một cái hồ nhỏ, đủ chủng loại xà đều tụ họp một chỗ, quấn cuộn vào nhau như dây leo.
Trạch Vũ vừa tới gần, đám xà này như cảm ứng được gì đó, đều ngẩng đầu nhìn về bên này.
Chu Nam hoảng sợ: “Làm sao vậy làm sao vậy? Không phải là xem chúng ta như thức ăn chứ?”
Trạch Vũ lắc đầu nói: “Không có gì, có lẽ là tò mò thôi.”
Chu Nam nửa tin nửa ngờ: “Chúng nó thấy người mỗi ngày, lẽ ra sớm đã nhìn chán, còn có thể tò mò?”
Bầy xà nguyên bản chỉ lẳng lặng quan sát bọn họ, nhưng một lúc sau, cư nhiên chậm rãi trườn đến, càng tụ càng nhiều, càng hợp càng dày, trùng điệp mà lên, quả thực có xu thế dâng cao!
Mặc dù trước mặt là một lớp thủy tinh rất dày, Chu Nam cũng có chút không tiêu hóa nổi cảnh tượng này, vội không ngừng lui về sau vài bước, nói: “Trạch Vũ, cậu cũng lui xuống một chút đi, nhìn thấy ghê quá……”
Trạch Vũ không phản ứng hắn, ngược lại đưa tay dán lên kính thủy tinh nhẹ nhàng vuốt, nhìn qua giống như đang vuốt ve loài bọ sát lạnh như băng mà hung ác kia.
Chung quanh không biết từ lúc nào đã tụ tập một mảnh du khác, đều vẻ mặt kinh sợ nhìn thiếu niên này, hắn đứng ở chỗ đó, cách tay giơ qua trái, đám xà liền nghiêng đầu sang trái, giơ qua phải, đám xà liền đong đưa đuôi sang phải —— quả thực giống như người điều khiển xà trên đường ở Ả Rập, chỉ thiếu đội khăn trùm đầu thổi kèn Suona*!”
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không có khả năng không gây chú ý cho ai, Thịnh Minh Hiên cầm tay cháu gái mới vừa tiến vào khu xà, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh được vạn người chú mục đứng ở kia, hắn đong đưa cánh tay theo quy luật, mà sơn xà hải xà khí thế mãnh liệt kia cư nhiên nhảy lên vũ đạo khoáng đạt theo động tác hắn, trường hợp quỷ dị khiến da đầu người ta run cả lên.
Đám đông vây xem không rõ nguyên do nên nghĩ rằng Trạch Vũ là nhân viên thuần hóa xà của vườn bách thú, thỉnh thoảng vỗ vỗ tay hoan hô hắn, Thịnh Minh Hiên lại bỗng dưng phát hiện ra thân ảnh kia có chút quen mắt.
Y suy nghĩ một lát, đột nhiên trong lòng vừa động, tiến lên trước hô: “Trạch Vũ?”
Động tác Trạch Vũ bỗng dưng đình trệ, quay đầu lại, thoáng kinh ngạc nhướng mày: “Thịnh Minh Hiên?”
“Quả nhiên là cậu, cậu ở đây làm gì vậy?” Thịnh Minh Hiên cười rộ lên, cùng Chu Nam chào hỏi, song ánh mắt một chút cũng không rời Trạch Vũ.
“……..Không có gì, tùy tiện nhìn xem mà thôi.” Trạch Vũ lui lại bên cạnh nữ hướng dẫn viên vẫn đang trợn mắt há hốc mồm, nói với nàng: “Thật có lỗi, có thể đi tham quan chỗ tiếp theo được rồi.”
Thịnh Minh Hiên thấy bộ dáng hắn có vẻ như không muốn để ý đến mình, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên không vui cho lắm.
Y theo bản năng nghĩ muốn cùng Trạch Vũ nói chuyện vài câu, thiếu niên đặc biệt này lần trước lưu lại cho y ấn tượng sâu sắc, thông thường những người chỉ gặp mặt đôi lần hoặc không có quan hệ gì thì y sẽ không chú ý quá nhiều, nhưng bóng dáng Trạch Vũ lại cứ quẩn quanh trong đầu y, gần đây thời gian rảnh rỗi Thịnh Minh Hiên cư nhiên sẽ thỉnh thoảng hồi tưởng đôi mắt đạm mạc kia của đối phương, thậm chí còn tưởng tượng được vén lên tóc Trạch Vũ, để y có thể hảo hảo thấy rõ diện mạo của hài tử kỳ lạ này……..
Khi phục hồi tinh thần lại thì Trạch Vũ đã muốn bước đi, Thịnh Minh Hiên vội vàng kéo hắn lại, không chút khách khí đem cháu gái bé nhỏ của mình đẩy lên trước chiến trường, cười nói: “Tôi còn chưa giới thiệu một chút, nàng gọi là San San, là……”
“Con gái?” Trạch Vũ hỏi lại.
Thịnh Minh Hiên nghen họng: “……..Tôi còn chưa kết hôn mà.”
Trạch Vũ gật gật đầu, lý giải nói: “Vi hôn tiên dục?” (Chưa kết hôn đã sinh con)
“……..”
Chung quanh phóng tới từng đạo ánh mắt mang theo ý tứ trách móc, mặt mũi Thịnh Minh Hiên đều mất hết, hận không thể nạy mở sọ não tiểu tử này ra xem cấu trúc não rốt cục là như thế nào…….
Bạn nhỏ San San nhìn không được, có phần nghĩa khí lên tiếng giúp người chú bị đeo cho cái mũ “Vị hôn tiên dục” giải vây: “Ca ca nhĩ hảo, em là cháu gái của chú ấy, tên là San San.”
“Nhĩ hảo.” Có lẽ là bởi vì thường xuyên chăm sóc mấy đứa em, thái độ của Trạch Vũ đối với cô nhóc này rõ ràng khác xa so với người lớn, mặt mày đều nhu hòa hơn rất nhiều, thậm chí còn lấy ra hai viên kẹo đưa cho bé làm quà gặp mặt.
Thịnh Minh Hiên nhìn cháu gái vô cùng vui vẻ đem kẹo bỏ vào miệng, cư nhiên có chút hâm mộ nàng……. = =.
Bất quá nhờ vậy, Trạch Vũ cũng không bỏ đi nữa, vì thế nhóm người không khí hòa hợp vui vẻ cùng nhau xuất phát đến khu Động vật thủy sinh.
Cùng lúc đó, Đàm Sâm và Trạch Đằng đang ngồi xổm bên cạnh hồ cho cá heo ăn.
Đàm Sâm vừa đưa thức ăn cho Trạch Đằng đút cá heo vừa nói: “Ngươi kiềm chế chút, coi chừng ngã vào đó!”
Nhân viên nuôi dưỡng bên cạnh cười nói: “Tiên sinh cũng đừng cho bọn nó ăn no quá, lát nữa còn phải biểu diễn tiết mục, tôi còn phải dùng thức ăn đó dỗ dành chúng nữa.”
Đàm Sâm nghe xong liền ngăn cản Trạch Đằng tiếp tục cho ăn: “Cho ăn một chút được rồi, đừng đút mãi như vậy.”
Trạch Đằng nhìn thấy cá nhỏ hoạt bát vẫn không ngừng chảy nước miếng có vẻ như vẫn còn thèm lắm, thừa dịp nhân viên nuôi dưỡng không chú ý liền nhét thức ăn vào miệng mình, khiến cho cá heo vô cùng bất mãn, thiếu chút nữa bị Đàm Sâm bay lên đá một cước xuống hồ.
“Cướp thức ăn của đồng loại cũng không ngại mất mặt!”
“Nó là cá heo ta là xà, không phải là đồng loại!”
“Dù sao cũng đều không phải người!”
“……. Vậy cũng không phải đồng loại! Ta và người mới phải!”
“Đừng tự thiếp vàng trên mặt mình, ngu ngốc!”
Cá heo ai oán nhìn bọn họ: Các người ầm ĩ thì cứ việc ầm ĩ đi, có thể ném cá xuống thêm nữa không a………
Thịnh Minh Hiên có ý với Trạch Vũ rồi ;)))))
Kèn Suona
Chuyện làm quảng cáo cho vườn bách thú được quyết định rất nhanh.
Có Tôn đại thần đứng ra bảo đảm, Đàm Sâm chỉ là đi một chuyến cho có lệ liền thuận lợi nắm được hợp đồng, cầm văn kiện vẫn còn vương mùi mực in trên tay, sướng khỏi phải nói —— có thể phụ trách tuyên truyền cho vườn bách thú suốt một quý, miếng thịt béo bở như vậy hắn sao có thể không vui vẻ chứ?
Vì thế toàn thể công ty vui mừng phấn khởi, sĩ khí tăng vọt, đỉnh đầu Đàm Sâm là trời xanh nắng ấm, vui tươi hớn hở vì làm ăn thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay cuối tuần, hắn dẫn Chu Nam và hai huynh đệ Trạch Đằng đi vườn bách thú để “Khảo sát thực địa”.
Quy mô vườn bách thú nội thành đương nhiên không thể so sánh với vườn bách thú hoang dã rộng lớn nơi phương Bắc, nhưng mà điểu thú trùng ngư* đều đầy đủ không kém cạnh chút nào, chủng loại đều vô cùng đa dạng.
* Điểu thú trùng ngư: chim, thú, côn trùng, cá.
Trạch Vũ sắc mặt nguyên bản nhìn không được tốt, hắn không thích hành vi giam cầm động vật trong lồng chỉ để thỏa mãn thú vui của nhân loại, nhưng nghe Đàm Sâm nói vườn bách thú này diện tích đất rất lớn, cảnh vật cũng cố gắng hết mức mô phỏng theo môi trường sinh thái, động vật luôn có đủ không gian hoạt động, cũng không lắp đặt lồng sắt cho người tham quan.
Trước cổng vườn bách thú có một quảng trường nhỏ tạo điều kiện cho mấy cửa hàng nhỏ bày bán đồ lưu niệm, trang phục dân tộc linh tinh, Đàm Sâm bình thường sẽ không chú ý tới mấy chỗ đó, nhưng huynh đệ nhà xà lại cảm thấy vô cùng hứng thú, bọn họ cao hứng bừng bừng mặc T-shirt in gấu trúc hoạt hình, Trạch Đằng bỗng nhiên đột phá ý tưởng, đưa ra đề xuất muốn làm một bộ quần áo in ảnh chân dung Đàm Sâm.
Đàm Sâm xù lông nhím, nói: “Ngươi dám xâm phạm quyền chân dung của lão tử thử xem!”
Trạch Đằng cúi mặt, xám xịt như trời thu ảm đạm, “Ta chỉ là muốn lúc nào cũng được nhìn thấy ngươi thôi! Chẳng lẽ như vậy cũng sai sao?”
“…….” Trên mặt Đàm Sâm hết trắng lại hồng, cuối cùng nghẹn ra hai chữ, “Biến thái!”
Trạch Đằng vui vẻ mặt mày hớn hở, tuy rằng Tiểu Sâm hung ác mắng y, nhưng tâm tình lại cảm thấy rất tốt, y bị mắng đến cam tâm tình nguyện cả người thư sướng, hận không thể năn nỉ Đàm Sâm khuyến mãi thêm mấy cú đấm.
Cách đó không xa có một nghê nhân làm hàng mỹ nghệ bằng đất dẻo, thủ pháp linh hoạt lão luyện, bên cạnh bày rất nhiều bán thành phẩm khuôn mẫu tiểu động vật, dựa theo yêu cầu người mua có thể gia công thành vòng cổ, mặt dây chuyền, dây đeo di động linh linh, vừa độc đáo lại vừa tinh xảo, rất được hoan nghênh.
Đàm Sâm đối với mấy hàng mỹ nghệ nho nhỏ này không có chút hứng thú nào, Trạch Vũ lại chạy đến ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận, lão nghệ nhân thấy thế cười nói: “Chàng trai cứ tự nhiên xem, muốn cái gì có thể yêu cầu làm ngay tại chỗ.”
Trạch Vũ gật gật đầu, hỏi: “Có thể làm xà không?”
Đàm Sâm đứng ở một bên 囧, quả là hai anh em, một tên muốn bánh ga-tô hình xà, một tên muốn đồ mỹ nghệ hình xà, muốn tự kỷ cũng phải có giới hạn chứ a!
Nghệ nhân nói: “Đương nhiên có thể, cậu nhóc cầm tinh xà a? Nhìn không ra đấy.”
Trạch Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Là ca ca ta cầm tinh xà.”
Nghệ nhân nặn một con rắn nhỏ màu vàng, hình dáng uốn lượn thoải mái, dù sao cũng không giống Sh*t. Trạch Vũ vô cùng hài lòng, cư nhiên phá lệ cười cười.
“Có thể nặn thêm một người nữa không?”
“Được a, cậu nhóc chờ chút.”
Lão nghệ nhân không lâu sau đã nặn ra một người nho nhỏ mặc tây trang, vẻ mặt phẫn nộ, miệng há hốc, hung thần ác sát rồi lại Q thật sự rất đáng yêu.
Trạch Vũ cầm lấy hai vật nhỏ, giao tiền xong liền chạy về, trịnh trọng giao cho Đàm Sâm và Trạch Đằng, “Tặng cho các ngươi.”
Đàm Sâm dở khóc dở cười nhận lấy, “Cám ơn a.”
Trạch Đằng nhìn nhìn tượng người nhỏ bé trong tay Đàm Sâm, lại nhìn tượng xà trong tay mình, kiên định nói: “Ta với ngươi đổi!”
Đàm Sâm có chút không muốn: “Tượng của ngươi không đẹp bằng của ta…….. Uy! Ngươi dám cướp!”
Có lẽ là không khí chung quanh rất thoải mái vui vẻ, Đàm Sâm không còn vẻ đứng đắn nghiêm túc như bình thường, cư nhiên cùng Trạch Đằng làm trò trước mặt một đám em nhỏ, Chu Nam và Trạch Vũ mồ hôi chảy ròng ròng, yên lặng xua đi bức tường người đang vây xem hai người không biết xấu hổ kia.
Đàm Sâm sau khi kết thúc cuộc chiến một người (chỉ có một mình Tiểu Sâm đánh thoy =))))))), bốn người oai phong bừng bừng khí thế đi vào vườn bách thú.
Trước tìm Triệu lãnh đạo hàn huyên một lúc, sau đó liền có một nữ hướng dẫn viên mặt mày vui vẻ dẫn bọn họ đi tham quan.
Lúc rời nhà trong lòng Trạch Đằng đã có chút tính toán, y thấy thời cơ thích hợp đã đến, liền bày ra bộ dáng lão Đại chia bốn người ra làm hai nhóm, không chút lương tâm đem đệ đệ ruột nhà mình ghép cùng một nhóm với Chu Nam, có phần “Hào phóng” vỗ bả vai gầy yếu của Chu Nam, nói: “Đây là trợ lý tâm đắc của Tiểu Sâm, rất lợi hại nga, đại ca hôm nay cho ngươi mượn dùng, người phải đối xử tốt với người ta nga.” Nói xong, lưu lại Trạch Vũ cùng Chu Nam mặt đầy hắc tuyến, lôi kéo Đàm Sâm chạy mất.
Chu Nam co giật khóe miệng, gật gật đầu với nữ hướng dẫn viên: “………Vậy phiền cô.”
Đàm Sâm cùng Trạch Đằng trở về với thế giới hai người, thật sự cũng không mất hứng, bất quá hắn vẫn trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng, khinh bỉ đối với việc chia nhóm của Trạch Đằng, kết quả xà yêu này nửa điểm áy náy cũng không có, cười đến ngu ngốc, Đàm Sâm dù muốn phát cáu cũng phát không được, giống như đấm tay vào bông mềm vậy.
“Được rồi thân ái, hiếm khi được đi chơi một chuyến, vui vẻ chút đi!” Trạch Đằng quét mắt nhìn khắp nơi, “—— Chúng ta trước tiên đi xem con vật gì đây?”
Đàm Sâm suy nghĩ một chút, nói: “Gấu trúc đi.”
“Gấu trúc?” Trạch Đằng trong lòng lặng lẽ đánh giá quốc bảo một phen, cho rằng loài này đần độn vừa khờ vừa ngốc, hẳn là không có gì nguy hiểm, liền gật đầu đồng ý.
Hai người cầm vé liên vận Triệu tiên sinh giao cho đi vào khu Gấu trúc, Trạch Đằng hôm nay cột tóc đuôi ngực đeo kính Ray•Ban, cách ăn mặc vừa thoải mái lại có phong cách, đứng trước mặt quốc bảo thật thà lại có vẻ rất hài hòa gần gũi. Đàm Sâm rất hào hứng, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cho y, kết quả không biết vì sao mà lúc nào trong ảnh chụp luôn có đủ loại quần chúng vô tình hoặc cố ý đi ngang qua, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ từ bỏ……..
Mị lực của ngu ngốc xà này con mẹ nó thật lớn, chỉ lộ ra mũi, cằm cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt = =.
“Tiểu Sâm, ngươi chụp xong chưa? Cho ta xem –”
Trạch Đằng ấn di động Đàm Sâm, phát hiện phần lớn là mình cùng người khác chụp ảnh chung, nhất thời bất mãn: “Ta muốn chụp với ngươi!” Nói xong ôm lấy bả vai Đàm Sâm, thuận thế kéo vào trong lồng ngực mình, giơ cao tay cầm điền thoại nhắm ngay hai người “Tách tách” một tiếng.
Đàm Sâm không quen thân mật như vậy trước mặt đám đông, trên mặt đầy lúng túng, đẩy Trạch Đằng ra chạy nhanh ra ngoài: “……… Xem gấu trúc đủ rồi thì đi nơi khác.”
Quá trình tham quan của nhóm hai người Chu Nam, Trạch Vũ lại rất quy củ, nữ hướng dẫn viên ăn nói lưu loát, thái độ thân thiết, hai người bọn họ cũng không phải người thích đùa vui ồn ào, chờ bọn họ đi thăm quan xong khỉ lông vàng, khổng tước, sư tử lão hổ, Đàm Sâm và Trạch Đằng cũng chỉ mới rời khỏi khu Gấu trúc không bao lâu.
Trạch Vũ vốn xuất thân từ rừng nhiệt đới, không quá hứng thú đối với động vật, hơn nữa nhìn bọn chúng sống cũng không tệ, không cần vì thức ăn mà liều mạng tranh giành, còn có chuyên gia chăm sóc, chỉ là không được tự do như hắn thôi.
Trạch Vũ rốt cục hoàn toàn yên lòng, hàn khí trên mặt cũng tiêu tán không ít.
Nữ hướng dẫn viên nói: “Kế tiếp là viện Hải dương, viện Bò sát, hai người cảm thấy muốn đi bên nào trước?”
Chu Nam vốn định xem cá heo, hắn mới vừa há miệng định nói, bỗng nhiên nghĩ đến Trạch Vũ vẫn chưa nói tiếng nào suốt hành trình, cũng là thời điểm nên nghe ý kiến người ta một chút, vì thế cười hỏi: “Trạch Vũ muốn đi chỗ nào?”
Trạch Vũ suy nghĩ một lát, nói: “Có rắn không?”
Hướng dẫn viên sửng sốt, không dự đoán được tiểu hài tử bộ dáng gọn gàng tuấn tú này có sở thích nặng như vậy……… Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, vẫn trả lời: “Có, viện Bò sát phía tây chính là khu có rất nhiều xà, tôi dẫn các anh qua xem?”
Trạch Vũ gật gật đầu, yên lặng theo sau.
Nói đến xà, Chu Nam nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, trước đây Đàm tổng không phải cũng nuôi xà sao? Tiểu gia hỏa kia hiện tại như thế nào rồi?”
“………Vô cùng tốt, có ăn có uống.”
“Như vậy a? Đàm tổng không nhắc tới nó, tôi thiếu chút nữa đã quên.”
“Hôm nào chụp vài bức cho ngươi xem.”
“A, ha hả……. Vậy cám ơn cậu trước……..”
Ba người đi vào khu Xà, đập vào mắt là một thế giới xanh biếc được xây dựng trong tòa nhà thủy tinh, thực vật rậm rạp, thổ địa ẩm ướt, còn có một cái hồ nhỏ, đủ chủng loại xà đều tụ họp một chỗ, quấn cuộn vào nhau như dây leo.
Trạch Vũ vừa tới gần, đám xà này như cảm ứng được gì đó, đều ngẩng đầu nhìn về bên này.
Chu Nam hoảng sợ: “Làm sao vậy làm sao vậy? Không phải là xem chúng ta như thức ăn chứ?”
Trạch Vũ lắc đầu nói: “Không có gì, có lẽ là tò mò thôi.”
Chu Nam nửa tin nửa ngờ: “Chúng nó thấy người mỗi ngày, lẽ ra sớm đã nhìn chán, còn có thể tò mò?”
Bầy xà nguyên bản chỉ lẳng lặng quan sát bọn họ, nhưng một lúc sau, cư nhiên chậm rãi trườn đến, càng tụ càng nhiều, càng hợp càng dày, trùng điệp mà lên, quả thực có xu thế dâng cao!
Mặc dù trước mặt là một lớp thủy tinh rất dày, Chu Nam cũng có chút không tiêu hóa nổi cảnh tượng này, vội không ngừng lui về sau vài bước, nói: “Trạch Vũ, cậu cũng lui xuống một chút đi, nhìn thấy ghê quá……”
Trạch Vũ không phản ứng hắn, ngược lại đưa tay dán lên kính thủy tinh nhẹ nhàng vuốt, nhìn qua giống như đang vuốt ve loài bọ sát lạnh như băng mà hung ác kia.
Chung quanh không biết từ lúc nào đã tụ tập một mảnh du khác, đều vẻ mặt kinh sợ nhìn thiếu niên này, hắn đứng ở chỗ đó, cách tay giơ qua trái, đám xà liền nghiêng đầu sang trái, giơ qua phải, đám xà liền đong đưa đuôi sang phải —— quả thực giống như người điều khiển xà trên đường ở Ả Rập, chỉ thiếu đội khăn trùm đầu thổi kèn Suona*!”
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không có khả năng không gây chú ý cho ai, Thịnh Minh Hiên cầm tay cháu gái mới vừa tiến vào khu xà, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh được vạn người chú mục đứng ở kia, hắn đong đưa cánh tay theo quy luật, mà sơn xà hải xà khí thế mãnh liệt kia cư nhiên nhảy lên vũ đạo khoáng đạt theo động tác hắn, trường hợp quỷ dị khiến da đầu người ta run cả lên.
Đám đông vây xem không rõ nguyên do nên nghĩ rằng Trạch Vũ là nhân viên thuần hóa xà của vườn bách thú, thỉnh thoảng vỗ vỗ tay hoan hô hắn, Thịnh Minh Hiên lại bỗng dưng phát hiện ra thân ảnh kia có chút quen mắt.
Y suy nghĩ một lát, đột nhiên trong lòng vừa động, tiến lên trước hô: “Trạch Vũ?”
Động tác Trạch Vũ bỗng dưng đình trệ, quay đầu lại, thoáng kinh ngạc nhướng mày: “Thịnh Minh Hiên?”
“Quả nhiên là cậu, cậu ở đây làm gì vậy?” Thịnh Minh Hiên cười rộ lên, cùng Chu Nam chào hỏi, song ánh mắt một chút cũng không rời Trạch Vũ.
“……..Không có gì, tùy tiện nhìn xem mà thôi.” Trạch Vũ lui lại bên cạnh nữ hướng dẫn viên vẫn đang trợn mắt há hốc mồm, nói với nàng: “Thật có lỗi, có thể đi tham quan chỗ tiếp theo được rồi.”
Thịnh Minh Hiên thấy bộ dáng hắn có vẻ như không muốn để ý đến mình, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên không vui cho lắm.
Y theo bản năng nghĩ muốn cùng Trạch Vũ nói chuyện vài câu, thiếu niên đặc biệt này lần trước lưu lại cho y ấn tượng sâu sắc, thông thường những người chỉ gặp mặt đôi lần hoặc không có quan hệ gì thì y sẽ không chú ý quá nhiều, nhưng bóng dáng Trạch Vũ lại cứ quẩn quanh trong đầu y, gần đây thời gian rảnh rỗi Thịnh Minh Hiên cư nhiên sẽ thỉnh thoảng hồi tưởng đôi mắt đạm mạc kia của đối phương, thậm chí còn tưởng tượng được vén lên tóc Trạch Vũ, để y có thể hảo hảo thấy rõ diện mạo của hài tử kỳ lạ này……..
Khi phục hồi tinh thần lại thì Trạch Vũ đã muốn bước đi, Thịnh Minh Hiên vội vàng kéo hắn lại, không chút khách khí đem cháu gái bé nhỏ của mình đẩy lên trước chiến trường, cười nói: “Tôi còn chưa giới thiệu một chút, nàng gọi là San San, là……”
“Con gái?” Trạch Vũ hỏi lại.
Thịnh Minh Hiên nghen họng: “……..Tôi còn chưa kết hôn mà.”
Trạch Vũ gật gật đầu, lý giải nói: “Vi hôn tiên dục?” (Chưa kết hôn đã sinh con)
“……..”
Chung quanh phóng tới từng đạo ánh mắt mang theo ý tứ trách móc, mặt mũi Thịnh Minh Hiên đều mất hết, hận không thể nạy mở sọ não tiểu tử này ra xem cấu trúc não rốt cục là như thế nào…….
Bạn nhỏ San San nhìn không được, có phần nghĩa khí lên tiếng giúp người chú bị đeo cho cái mũ “Vị hôn tiên dục” giải vây: “Ca ca nhĩ hảo, em là cháu gái của chú ấy, tên là San San.”
“Nhĩ hảo.” Có lẽ là bởi vì thường xuyên chăm sóc mấy đứa em, thái độ của Trạch Vũ đối với cô nhóc này rõ ràng khác xa so với người lớn, mặt mày đều nhu hòa hơn rất nhiều, thậm chí còn lấy ra hai viên kẹo đưa cho bé làm quà gặp mặt.
Thịnh Minh Hiên nhìn cháu gái vô cùng vui vẻ đem kẹo bỏ vào miệng, cư nhiên có chút hâm mộ nàng……. = =.
Bất quá nhờ vậy, Trạch Vũ cũng không bỏ đi nữa, vì thế nhóm người không khí hòa hợp vui vẻ cùng nhau xuất phát đến khu Động vật thủy sinh.
Cùng lúc đó, Đàm Sâm và Trạch Đằng đang ngồi xổm bên cạnh hồ cho cá heo ăn.
Đàm Sâm vừa đưa thức ăn cho Trạch Đằng đút cá heo vừa nói: “Ngươi kiềm chế chút, coi chừng ngã vào đó!”
Nhân viên nuôi dưỡng bên cạnh cười nói: “Tiên sinh cũng đừng cho bọn nó ăn no quá, lát nữa còn phải biểu diễn tiết mục, tôi còn phải dùng thức ăn đó dỗ dành chúng nữa.”
Đàm Sâm nghe xong liền ngăn cản Trạch Đằng tiếp tục cho ăn: “Cho ăn một chút được rồi, đừng đút mãi như vậy.”
Trạch Đằng nhìn thấy cá nhỏ hoạt bát vẫn không ngừng chảy nước miếng có vẻ như vẫn còn thèm lắm, thừa dịp nhân viên nuôi dưỡng không chú ý liền nhét thức ăn vào miệng mình, khiến cho cá heo vô cùng bất mãn, thiếu chút nữa bị Đàm Sâm bay lên đá một cước xuống hồ.
“Cướp thức ăn của đồng loại cũng không ngại mất mặt!”
“Nó là cá heo ta là xà, không phải là đồng loại!”
“Dù sao cũng đều không phải người!”
“……. Vậy cũng không phải đồng loại! Ta và người mới phải!”
“Đừng tự thiếp vàng trên mặt mình, ngu ngốc!”
Cá heo ai oán nhìn bọn họ: Các người ầm ĩ thì cứ việc ầm ĩ đi, có thể ném cá xuống thêm nữa không a………
Thịnh Minh Hiên có ý với Trạch Vũ rồi ;)))))
Kèn Suona
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook