*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Đàm Sâm tỉnh lại vì xương sống thắt lưng quá đau nhức, bóng chiều đỏ ửng, một bóng dáng cao lớn ngồi chồm hỗm trước mặt.

Trạch Đằng vuốt tóc Đàm Sâm, “Thân ái, ngươi tỉnh rồi!” Sau đó bưng trà đưa nước, xoa eo đấm lưng, rất ân cần.

Đau đớn dưới thân vẫn như trước không vơi bớt, Đàm Sâm cau mày đè lên xương sống, chỉ cảm thấy vừa mệt mỏi vừa khốn đốn.

Trạch Đằng lộ ra biểu tình ngọt ngào trên khuôn mặt ngu ngốc: “Tiểu Sâm Tiểu Sâm, ta giúp ngươi chữa trị ~”

Đàm sâm bán tín bán nghi nhìn y một cái, nghĩ đến bản lĩnh chữa thương  của Trạch Đằng quả là pháp lực hữu dụng, liền biết nghe lời phải mà nằm úp sấp xuống, “Động tác nhanh lên, ta cần phải đi đến công ty một chuyến.”

Xà yêu nhìn thấy tấm lưng trần của người yêu gần trong gang tấc, cái mũi lại nóng lên.

Y vội vàng thu hồi tầm mắt không dám nhìn nữa, nhắm nghiền mắt mà đưa tay đặt lên lưng Đàm Sâm.

Hành động bình thường này cũng không dẫn phát tới hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng đêm qua hai người mới làm tới bước cuối, hơn nữa Trạch Đằng thực tủy tri vị* (ăn qua liền nghiền), một chút kích thích đều có thể bị y vô hạn khuếch đai, kết quả móng vuốt vừa mới kề sát vào làn da nhẵn bóng của Đàm Sâm, đáy lòng hai người đều đồng thời run lên. Đàm Sâm theo bản năng lắc mông tránh đi y, đỏ mặt nói: “Quên đi, để tự ta.”

Trạch Đằng như được đại xá, vọt vào phòng vệ sinh rửa sạch máu mũi.

Sau khi y đi ra, Đàm Sâm đã mặc xong quần áo.

Có lẽ bởi vì rất thoải mái, hoặc chẳng qua là nguyên nhân tâm lý tác động Trạch Đằng, y cảm thấy Đàm Sâm hôm nay đặc biệt nhu hòa, tuy rằng biểu tình vẫn một dạng trầm tĩnh nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại nhiễm một loại biếng nhác kỳ lạ.

Y không tự chủ được mà tiến sát lại, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy người yêu.

Đàm Sâm vỗ vỗ tay Trạch Đằng, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, “Ngươi nói tối hôm qua vứt Đặng lão bản ở bên ngoài……?”

“Ân, ngay tại cửa thang lầu đó.”

Đàm Sâm nhíu mày.

Lúc ấy đang trong cơn giận dữ, hắn cho rằng Trạch Đằng làm như thế thật đúng đắn, nhưng hiện tại suy ngang tính dọc, cũng không khỏi có chút lo lắng.

Đặng lão bản tài đại khí thô, phỏng chừng từ trước tới giờ chưa từng bị đối xử như thế này, chỉ sợ không dễ dàng để yên.

Bất quá chuyện tới bây giờ, lo lắng này nọ cũng không có tác dụng gì…..

“Tiểu Sâm, ngươi đang lo lắng sao?” Trạch Đằng mẫn cảm hỏi.

Đàm Sâm lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”

Quay đầu lại nhìn nhìn giường lớn còn lưu lại dấu vết kích tình, Đàm Sâm giống như trốn tránh mà đè lại mi tâm, lôi kéo Trạch Đằng nhanh chóng rời đi.

Lái xe về công ty đi dạo một vòng, cũng không phát hiện có tình huống gì đặc biệt, Đặng lão bản cũng không có động tĩnh.

Đàm Sâm đầy nghi hoặc nhẹ nhàng thở ra, mới vừa ngồi xuống ghế của mình, Chu Nam liền đẩy cửa ra, có chút bất ngờ nói: “Đàm tổng?”

“Tiểu Chu, vẫn chưa tan ca a.”

“Ân…… hẹn bạn gái gặp mặt ở gần đây, nàng còn chưa tới, vừa lúc trong tay còn vài việc, tôi chờ một lát lại đi.” Tiểu Chu cười lấy ly rót nước, thuận miệng lại hỏi, “Đúng rồi Đàm tổng, tiệc bên Nhã Khiết thế nào?”

Lông mày Đàm Sâm nhảy dựng, bình tĩnh nói: “Liền như vậy, cũng không có gì đặc biệt.”

Chu Nam “Nga” một tiếng, bỗng nhiên lại thần bí hề hề mà chớp chớp hai mắt: “Tôi hôm nay nghe bằng hữu nói a…… Đặng tổng của Hồng Vũ bị người lột đồ ném ở hành lang khách sạn, có chuyện này hay không?”

Lông mày Đàm Sâm nảy còn lợi hại hơn: “….. này, tôi cũng không rõ ràng lắm.”

“Hắc, tôi nghĩ, không biết ai có lá gan lớn như vậy đi trêu chọc Đặng tổng a?”

Trạch Đằng nghe đến đó, không hợp thời mà cười ra tiếng.

Chu Nam nghi hoặc hỏi: “Trạch Đằng tiên sinh, anh làm gì cười dữ vậy?”

Đàm Sâm âm thầm véo y một cái: “Nga, tôi vừa rồi mới kể chuyện cười cho y nghe, y phản ứng quá chậm, đến bây giờ mới cảm thấy được buồn cười.”

Chu Nam: “……”

Nếu công ty bên này không có sự cố gì, Đàm Sâm cùng Chu Nam sau khi nói lời tạm biệt liền định về nhà nghỉ ngơi. Cả đêm hôm trước đều tiến hành vận động thể lực, ban ngày lại phì phò phì phò ngủ, lúc này đã đói đến mức ngực dán vào lưng. Đàm Sâm thật sự không còn khí lực nấu cơm, nghĩ muốn đến nhà hàng gần đây giải quyết, nhưng Trạch Đằng lại ầm ĩ muốn đích thân xuống bếp an ủi hắn. Đàm Sâm không lay chuyển được người này, đành phải đáp ứng.

Trên đường về nhà Đàm Sâm lái xe, phía sau còn hơi hơi trướng đau, hắn thỉnh thoảng xoay eo một chút nhằm giảm bớt loại cảm giác khó chịu nàyTrạch Đằng nhìn thấy rất không yên tâm, áy náy nói: “Thực xin lỗi Tiểu Sâm, đều là ta sai, về sau ta sẽ cẩn thận……”

Ngươi sai cái gì? Đàm Sâm dù sao cũng không thể trách thứ kia của y kích thước rất bự đi, này không phải trá hình gạt bỏ tôn nghiêm nam nhân của mình sao? Hắn mới mặc kệ chuyện độ dài oai phong của người khác.

Đàm Sâm khó chịu nói: “Được rồi được rồi, đừng theo ta nói mãi, hảo hảo nghĩ xem ngươi sẽ làm cơm như thế nào đi.”

Trạch Đằng ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên tầm mắt vừa chuyển, nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy xuất hiện một cửa hàng nhỏ, vội vàng kêu lên: “Tiểu Sâm, mau dừng xe!”

Đàm Sâm không hiểu chuyện gì liền hỏi “Lại làm cái gì”, bất quá vẫn làm theo lời lái xe tấp vào ven đường.

Xe dừng lại, Trạch Đằng hăng hái trùng trùng nhảy xuống xe chạy vào trong cửa hàng, Đàm Sâm không yên lòng, cất bước đi theo, lại phát hiện đó là một cửa hàng bánh ngọt.

Nghĩ đến lời nói của Trạch Đằng tối hôm qua, hắn nhất thời hiểu được hành động này của yêu quái là xuất phát từ nguyên nhân gì —— hóa ra là muốn bù lại cho hắn cái sinh nhật kia?

Đàm Sâm không dấu vết mà cong lên khóe miệng, trong tiếng “Hoan nghênh quý khách” của nhân viên cửa hàng bước vào trong.

Trạch Đằng hai mắt phát sáng nhìn một loạt khuôn mẫu bánh ngọt mê người được sắp xếp trong tủ kính, không biết nên chọn cái nào cho tốt.

Hằng ngày nhân viên cửa hàng gặp rất nhiều đại thúc đại mụ lui tới đây, bỗng dưng bây giờ có một đại soái ca đến, nhất thời đánh kê huyết*, hưng phấn hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài là muốn bánh sinh nhật hay bánh cho ngày kỉ niệm?”

*đánh kê huyết: trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe, mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích.

Trạch Đằng vừa định nói “Bánh sinh nhật”, nhưng suy đi nghĩ lại, ngày hôm qua là ngày y và Tiểu Sâm chân chính trở thành người yêu, có ý nghĩa và giá trị kỉ niệm rất nhiều, sao lại không chúc mừng một chút? Vì thế khắp người bay lên bong bóng màu hồng nói: “Hai loại đều phải!”

Nhân viên cửa hàng tinh ý hỏi: “Là tặng cho bạn gái sao?”

Trạch Đằng lắc lắc đầu, ý do vị tẫn nói: “Tăng cho vợ ta.”

Đỉnh đầu đàm sâm hạ xuống hắc tuyến —— này ngu xuẩn, cho y chút ngon ngọt y liền đắc ý tới không biết đông nam tây bắc!

Nhân viên cửa hàng MM mặc dù tiếc nuối nhưng cũng không quên chức vụ của mình, nhiệt tâm chỉ vào một cái bánh ngọt trái cây được trang trí bằng kem sữa hoa bách hợp vàng: “Cái này được rất nhiều các cô gái hoan nghênh đó, còn có bánh pudding sữa chua hai lớp……”

Nàng còn chưa nói xong, đã bị Trạch Đằng ngắt lời: “Vợ của ta, là nam.”

Khuôn mặt nhân viên cửa hàng MM cứng ngắc một lát, sau đó kích động đến hai mắt tỏa sáng!

“Là là là là nam phải không?! Oh oh oh thật tốt……. Vậy để tôi đề cử với ngài lần nữa……”

Trên trán Đàm Sâm thấm ra mồ hôi lạnh, nhiều lúc muốn làm bộ như không quen biết Trạch Đằng một bước rời đi.

Cuối cùng Trạch Đằng rốt cục cũng quyết định chọn một cái bánh ngọt hạnh nhân, mặt trên trang trí hoa hồng màu cà phê và hoàng đào* tươi mọng, tuy rằng hình thức không quá đẹp mắt, nhưng mà ngắm thấy hương vị không tồi.

Tiếp theo y liền hưng trí bừng bừng đứng ở trước phòng công tác, xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn xem thợ làm bánh chế tác thế nào.

Thợ làm bánh ngọt bị một tầm mắt cực nóng nhìn chằm chằm, cảm giác áp lực thật lớn = =.

Thời điểm sắp hoàn thành, Trạch Đằng bỗng nhiên thông minh đột xuất, nói với thợ làm bánh: “Ngươi giúp ta làm một con rắn đi, sau đó viết ‘Vợ, ta yêu ngươi’.”

Thợ làm bánh rất am hiểu cách bắt chữ, rất nhanh đã viết thật đẹp mấy chữ mà y yêu cầu, “Tiên sinh, xà làm thành bộ dáng giống trong phim hoạt hình sao? Đặt lên trên mặt bánh?”

Trạch Đằng nói: “Không không, xà nằm cuộn lại, phải là xà màu vàng nữa.”

Thợ làm bánh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dùng bơ sữa nặn một con rắn cuộn tròn, sau đó nhìn thấy thứ này có một cỗ cảm giác ghê tởm vi diệu, do dự nói: “Tiên sinh, ngài không cảm thấy thứ này rất giống sh*t……”

Trạch Đằng sung sướng nói: “Chính là như vậy! Rất hoàn mỹ! Cảm ơn ngươi a, vợ của ta nhất định sẽ rất vui vẻ!”

Thợ làm bánh: “……”

Y quay đầu lại chỉ vào bánh ngọt mà hưng phấn vẫy tay với Đàm Sâm: “Thân ái mau đến xem, này giống ta không nè?”

“……”

Đàm Sâm rốt cục không thể nhịn được nữa, không quay đầu lại mà bước ra khỏi cửa hàng luôn!

        

*****

Bình tĩnh mà xem xét, trù nghệ của Trạch Đằng cũng không phải là tệ.

Lúc trước vì muốn làm cho Đàm Sâm vui lòng, y đã tự học qua một số cách thức làm mấy món thức ăn đơn giản. Đàm Sâm vừa vặn bởi vì một cái lý do không tiện nói ra chỉ có thể ăn nhẹ chút gì đó, cháo Trạch Đằng nấu thật vừa khẩu vị của hắn.

Múc một thìa cháo rau củ ngọt ngào mềm dẻo chậm rải nuốt xuống miệng, Đàm Sâm quan sát cái bánh ngọt trước mặt…… Còn có xà kia ở bên trên —— hoặc là dùng từ “Sh*t” kia để hình dung thì càng thêm chuẩn xác?

Trạch Đằng chú ý tới ánh mắt Đàm Sâm, hiểu rõ trong lòng nói: “Tiểu Sâm, ta biết ngươi thích cái này mà!”

Đàm Sâm khinh bỉ nói: “Ai thích, thực xấu!”

Khóe miệng Trạch Đằng nhất thời rũ xuống, ủy khuất hề hề dùng nĩa ăn đâm đâm lên thân rắn thành mấy lỗ nhỏ, “Ta còn nghĩ rằng ngươi nhất định sẽ thích…… Kia, ta đây đem nó ăn luôn cho rồi, ô ô……” Nói xong dùng thìa khoét một miếng bự tống vào miệng.

Đàm Sâm trừng mắt: “Ai cho ngươi ăn?”

Trạch Đằng khó khăn lắm mới phanh lại kịp: “…… Ngươi không chê nó xấu?”

“Xấu cũng là của ta,” Đàm Sâm nhíu mày nói, “Đưa đây.”

Trạch Đằng đầu tiên là ngẩng người, ngay sau đó một cỗ vui mừng khôn xiết bùng lên trong lòng!

“Tiểu Sâm Tiểu Sâm!” Y tùy tay đem miếng kem bơ đã nhìn không ra hình dạng gì kia ném về bánh ngọt, nhanh như hổ đói vồ mồi mà víu lấy người Đàm Sâm, “Ta rất yêu ngươi!”

“Đã biết!” Đàm Sâm hai má ửng đỏ, rầu rĩ nói, “Đừng làm ta buồn nôn, yêu không cần phải nói ra đâu.”

“Nói ra thì sao chứ?” Trạch Đằng thuận miệng nói.

Gân xanh Đàm Sâm nảy lên, nhấc chân xoay người đạp tới, “Huyên thuyên thêm nữa ta liền đem ngươi ném về núi!”

Trạch Đằng đang mừng khắp khởi đã trúng một cước, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, bò lại bắt lấy tay Đàm Sâm, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Đúng rồi Tiểu Sâm, ta muốn dẫn ngươi về gặp mặt cha mẹ ta.”

Đàm Sâm mở căng mí mắt, “…… Cha mẹ ngươi? Đều là xà?”

“Ân, ta còn có đệ đệ muội muội nữa, một nhà chúng ta đều là xà.” Trạch Đằng nhớ đến lúc trước người nhà đối với chuyện mình đi ra ngoài tìm Đàm Sâm cũng không xem trọng, lần này y cuối cùng  cũng có thể hãnh diện mà dắt thân thân vợ yêu của mình vinh quy quê cũ! Nhất định phải làm cho mấy người ánh mắt thiểm cận nhìn xem, khoảng cách giống loài có là gì, tình cảm của y với Đàm Sâm bền chắc hơn vàng a!

Đàm Sâm nhìn thấy bộ dáng ngây ngô cười của Trạch Đằng thì trở mắt xem thường, “Khi nào thì đi?”

“……hey?” Trạch Đằng chấn kinh, “Ngươi đáp ứng rồi?”

—— Cư nhiên nhanh như vậy?! Y cứ nghĩ Tiểu Sâm phải suy xét một hồi mới có thể quyết định chứ!

“Ta sao lại không đáp ứng,” Đàm Sâm húp hết cháo, đem bát đặt xuống, “Vừa lúc gần đây không có công việc gì, liền nghỉ vài ngày đi ra ngoài một chút.”

Trạch Đằng bình tĩnh nhìn sườm mặt anh tuấn của Đàm Sâm, trong ngực cuồn cuộn rung động khó có thể thành lời.

—— đây là người yêu không được tự nhiên lại bộc trực của y, là Tiểu Sâm của y.

Sau khi lấy Đàm Sâm làm mục tiêu theo đuổi cua mình, Trạch Đằng chưa từng cảm thấy sợ sệt chùn chân, nhưng hiện tại y lại lo lắng  tự đáy lòng, y rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể khiến cho người này hạnh phúc, mà không phải như bây giờ sống dưới sự bảo vệ của đối phương.

“Ngươi phát ngốc cái gì, ta không phải đáp ứng rồi sao?” Đàm Sâm dùng mũi chân chọt chọt cơ ngực Trạch Đằng.

Xà yêu lấy lại tinh thần, cười với hắn: “Ta, ta chỉ là rất cao hứng…… Cám ơn  ngươi.”

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được,” Đàm Sâm nâng cằm, “Lại đây ăn bánh ngọt, sau đó đi rửa chén cho thật sạch sẽ.”

“Đúng!” Trạch Đằng hoan hoan hỉ hỉ giơ dao nhỏ đem bánh ngọt chia ra hai nửa.

“Ngu ngốc, không phải cắt như vậy!”

“A! Trên mặt ngươi có bơ!” Liếm liếm……

“Thu lưỡi lại cho ta!”

“Tiểu Sâm, ta uy ngươi nha~”

“Ngô ngô ngô……&*%……&*%……&*%……”

Hoàng đào

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương