Căn hộ của Thịnh Minh Hiên rất lớn và thoáng đạt, nhìn qua so với trong tưởng tượng của Đàm Sâm về chỗ ở của đàn ông độc thân sạch sẽ hơn nhiều, cơ hồ nghiêm cẩn và có chút cẩn thận tỉ mỉ.

“Mỗi ngày anh đều làm việc bận rộn như vậy, còn có sức lực dọn dẹp bố trí nhà cửa chỉnh tề ngăn nắp như vậy a?” Đàm Sâm nhịn không được tán thưởng.

Thịnh Minh Hiên mỉm cười nói: “Thế nào, nhà của cậu thì giống chuồng lợn sao?”

“Cũng không đến mức đó, tôi cũng có quét tước, chỉ là không được như nhà anh.”

“Ha ha, ngồi đi.” Thịnh Minh Hiên lấy ra hai ly rượu đỏ ướp lạnh, “Tôi cũng không phải tự mình động tay, có thuê một nhân viên vệ sinh.”

Đàm Sâm cười cười với hắn, tâm tư đột nhiên lại trở lại trên người Trạch Đằng.

…….. cứ như vậy khóa y ở trong xe, có ổn không?

Tuy rằng y là động vật, nhưng vẫn có tư tưởng có cảm tình, huống chi y cũng không phải cố ý quấy rối….

Nghĩ đến Trạch Đằng sáng nay còn hưng trí bừng bừng nằm trong túi áo ca hát, lòng tràn đầy chờ mong được đến xem công ty hắn, Đàm Sâm liền cảm thấy như có gì đó hung hăng đâm mạnh vào lòng mình một nhát, cảm giác có chút áy náy, có chút khó chịu.

Chính mình hình như ….. là một người rất không lương thiện.

Trạch Đằng đối với thế giới nhân loại mà nói tựa như một đứa trẻ sơ sinh, có một số việc y không hiểu, có thể chậm rãi dạy y, rõ ràng những phiền toái gian nan khi gây dựng sự nghiệp nhiều như vậy cũng có thể vượt qua, nhưng khi đối mặt với một động vật ngốc nghếch nhưng luôn muốn làm cho hắn vui, hắn cư nhiên lại thiếu kiên nhẫn như thế.

Con rắn ngốc kia tuy rằng làm rất nhiều chuyện vớ vẩn và có thể sẽ luôn như vậy, nhưng nhốt y như thế có chút không nên, y không quen biết ai, có phải đang cảm thấy sợ hãi không? Đói bụng thì phải làm sao bây giờ…..

“…… Đàm Sâm? Cậu đang nghe tôi nói sao?”

Giọng nói của Thịnh Minh Hiên đem Đàm Sâm đang suy nghĩ lung tung trở về thực tại, “Có chuyện gì không yên lòng à?”

“Nga…… không, có một người bạn đang ở nhà chờ tôi, y không thông thạo ngôn ngữ cho lắm, trong nhà lại không còn thức ăn, tôi lo lắng y sẽ không có cơm ăn.” Đàm Sâm thuận miệng đáp.

Thịnh Minh Hiên vừa nghe, ngữ khí liền dẫn theo một chút hàm ý trách cứ: “Như thế sao không nói với tôi sớm, còn khách khí gì, như vậy đi, tôi mời cậu và người bạn kia cùng ăn một bữa đạm bạc vậy.”

Đàm Sâm nào dám cho Trạch Đằng cùng Thịnh Minh Hiên gặp mặt, người đàn ông này hiện tại là khách hàng quan trọng của công ty, ai biết Trạch Đằng không đầu óc kia sẽ giở trò ngốc nào nữa! Vì thế vội vàng xin miễn: “Không cần, bạn tôi sợ người lạ, khi trở về tôi nấu cho hắn vài món là được.”

“Sợ người lạ…..?” Thịnh Minh Hiên có hứng thú hỏi, “Đàm Sâm, không lẽ là bạn gái cậu?”

“Chỗ nào a, tôi độc thân hơn hai năm sư huynh cũng không phải không biết”, Đàm Sâm tận lực làm ra vẻ tự nhiên, “Y là nam nhân.”

Thịnh Minh Hiên dừng một chút, cười nói: “Như vậy càng tốt, vừa lúc giới thiệu cho tôi quen biết, thế nào? Tôi rất vui lòng xem bạn của cậu như bạn của tôi.”

Đàm Sâm mồ hôi rơi như mưa, “Sư huynh, anh không cần khách khí, vị giác y không tốt lắm, không quen ăn đồ trong khách sạn.”

Thịnh Minh Hiên nhận thấy Đàm Sâm rõ ràng có ý đem “người bạn” kia giấu đi, nhịn không được càng cảm thấy hứng thú.

Rốt cuộc là người như thế nào, ngay cả hắn vừa là sư huynh vừa là bằng hữu cũng không thể giới thiệu một chút? Chẳng lẽ người nọ đối với Đàm Sâm thực sự quan trọng như vậy?

Ánh mắt Thịnh Minh Hiên tối đi vài phần nhưng không để người khác nhận ra, “Haha, không làm khó dễ cậu nữa….. đến, đây là bản thảo ý tưởng của tôi, chúng ta xem qua một chút đi.”

Lúc này Đàm Sâm lo lắng Trạch Đằng, kim đồng hồ tíc tắc thông báo thời gian trôi qua, ngoài cửa sổ ánh trăng càng lên càng cao, hắn lại càng nhịn không được mà nghĩ đến bộ dạng vô thố của Trạch Đằng. Thần thái không yên lòng đó đọng lại trong mắt Thịnh Minh Hiên, làm cho hắn cả người không thoải mái, cuối cùng đành phải thở dài nói: “Đàm Sâm, cậu nếu đã lo lắng người bạn kia, vậy thì về nhà sớm một chút đi, chuyện công việc chúng ta có thể bàn lại sau.”

Đàm Sâm nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa ảo não vừa tự trách — hắn thế nhưng lại tỏ thái độ không tập trung trước khách hàng, thật là thất lễ!

“Sư huynh, thật có lỗi, tôi hôm nay…..”

“Không sao, đi thôi.” Thịnh Minh Hiên cười thấu hiểu đứng dậy, “Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có biện pháp nói chuyện phiếm thoải mái a.”

Nói đến điểm này, Đàm Sâm cảm thấy quả thật không tốt khi có trạng thái này lúc làm việc, liền hối lỗi gật gật đầu với Thịnh Minh Hiên, “Thật ngại quá, sau này không thế nữa.” Nói xong vội vã đứng lên đổi giày.

“Đúng rồi, Đàm Sâm.” Thịnh Minh Hiên đột nhiên gọi hắn.

Đàm Sâm quay đầu lại, “Thế nào?”

“Cuối tuần này, có rảnh không?”

Đàm Sâm do dự một chút — hôm đó là sinh nhật hắn.

Hắn còn chưa kịp nói gì, đã nghe Thịnh Minh Hiên ôn hòa mở miệng: “Tôi biết hôm đó là sinh nhật cậu, cũng không có gì, chỉ là cậu một mình, tôi cũng một mình, không bằng tôi mừng sinh nhật cùng cậu, thế nào? Dù sao cũng hơn hai năm không gặp mặt rồi.”

Đối với thịnh tình của người đàn ông này, Đàm Sâm lại kỳ lạ không đáp ứng.

Chung quy cảm thấy….. có gì đó không thích hợp.

Nhưng cụ thể là không đúng chỗ nào, hắn cũng không rõ.

Chỉ là cảm thấy thái độ của Thịnh Minh Hiên với hắn chuyển biến thật kỳ quái.

Hắn vừa toát ra ý niệm này trong đầu, miệng đã đi trước từ chối Thịnh Minh Hiên: “Thật có lỗi, gần đây công việc có hơi nhiều, chỉ sợ….”

“Oh, không có gì” Thịnh Minh Hiên cũng đổi giày, “Tôi đưa cậu về.”

“Không cần, tôi đi xe!” Đàm Sâm vừa dứt lời, thân ảnh cũng biến mất khỏi tầm mắt Thịnh Minh Hiên.

Thịnh Minh Hiên lăng lăng nhìn theo phương hướng hắn rời đi, qua hai giây, lắc đầu cười khổ.

*****

Đàm Sâm một mạch chạy ra đường lớn, đang muốn giơ tay đón xe, bỗng nhiên nghe thấy đối diện truyền đến một tiếng hô to: “Tiểu Sâm!”

Hắn ngạc nhiên nhìn qua, thấy rõ Trạch Đằng lộ ra một cái đầu đứng trong đám người dùng sức vẫy tay với hắn, tuy rằng không thấy rõ biểu tình trên mặt y, nhưng Đàm Sâm lại có thể cảm thấy không khí chung quanh Trạch Đằng trở nên sinh động hẳn lên.

Là vì nhìn thấy mình….. cho nên thật cao hứng?

Đàm Sâm vô thức cong lên khóe miệng, đang muốn đón nhận.

Lúc này, xe buýt đến trạm, đám người tản ra, Trạch Đằng toàn cảnh lộ rõ.

Đàm Sâm: “…..Cái mèo gì vậy!”

— Không biết thế nào mà Trạch Đằng mặc một cái áo ngắn ngủn, chỉ có thể che được cơ ngực, toàn bộ cơ bụng đều lộ ra bên ngoài, hạ-thân- càng- tuyệt! Lại thêm cái quần ngắn đến kỳ lạ!

Mẹ nó, trang phục quái dị như bikini dành cho đàn ông biến thái a.

Tên ngốc kia còn vui tươi hớn hở ngoắc tay với hắn, cũng có ý đồ đi qua đường cùng hắn hội hợp.

Đàm Sâm vội vàng xoay người, làm bộ yên lặng rời đi như không hề có quan hệ gì với người này!

“Tiểu Sâm!” Trạch Đằng thấy hắn rời đi, khẩn cấp kêu to, “Đằng Đằng, ta là Đằng Đằng!”

Một cô nhóc nhìn thấy chỉ vào Trạch Đằng: “Mẹ, nhìn kìa! Là biến thái đó!”

Đàm Sâm bỏ đi càng thêm không lưu luyến, thậm chí còn bắt đầu chạy thật nhanh.

“Tiểu Sâm!” Trạch Đằng tay dài chân dài, lại có yêu lực trợ giúp, Đàm Sâm làm sao có thể chạy trốn khỏi y, không quá ba mươi thước đã bị đuổi theo, một đôi cánh tay cường kiện hữu lực run run đem hắn ôm chặt chẽ vào lòng.

Người qua đường kinh ngạc nhìn hai nam nhân này, ánh mắt xem xét hoặc tò mò, hoặc kinh diễm, hoặc khinh bỉ, hoặc phỉ nhổ.

Đàm Sâm đại quẫn, dùng sức đẩy Trạch Đằng: “Mau buông ra!”

Trạch Đằng hơi buông lỏng, bỗng nhiên lại lần nữa ôm chặt hắn: “Ngươi đáp ứng ta đừng chạy trước đã.”

“…. Ta đáp ứng ngươi, ngươi nhanh buông tay lão tử ra!”

Trạch Đằng như thế mới buông ra cánh tay, dùng ánh mắt đã đeo kính sát tròng nhìn hắn, ánh mắt kia dưới  đèn đường vàng vọt có chút ướt át.

Đàm Sâm hít vào một hơi, phất tay ngăn lại một chiếc taxi, đem Trạch Đằng nhét vào.

“Sao ngươi lại ăn mặc như vậy? Quần áo ở đâu ra?”

“Cướp…. không, là mượn.”

Thái dương Đàm Sâm gân xanh nhảy dựng: “– Cướp?”

“Không không không! Là ta và một cậu nhóc chơi đoán số thắng được!” Trạch Đằng vội vàng giải thích, “Ta thua sẽ mua chân gà nướng cho nó, nó thua thì đem quần áo cho ta….”

“Ngươi liền như vậy trần truồng lõa thể cùng người khác chơi đoán số? Đàm Sâm hung hắn chọt trán hắn, “Ngươi là ngu ngốc sao?! Ngay cả trẻ con cũng lừa! Ngươi mặc quần áo người ta, thằng nhóc đó mặc cái gì?!”

“Nó quang mông đi tìm mẹ….”

Đàm Sâm khí tuyệt: “Ngươi gặp nhóc kia ở đâu, có nhớ rõ diện mạo nó không?”

“Ân…. Mi tâm có một nốt ruồi, tóc ba chỏm….”

Đàm Sâm quýnh quáng! Kia không phải con bác gái lao công của công ty hắn sao?! Chậc, hôm nào phải mua quần áo trẻ em bồi tội với người ta….

Đi vào bãi đỗ xe công ty, Đàm Sâm lén lút mang Trạch Đằng áo quần lố lăng đi vào, nói thầm: “Ta nhớ rõ ta khóa cửa xe a, ngươi đi ra như thế nào, chắc không phải làm hỏng xe ta rồi chứ?”

Trạch Đằng hơi khựng lại một chút.

Đàm Sâm dâng lên một dự cảm không lành, “Trạch Đằng?!”

“Vâng!”

“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự tất bị nghiêm trị.”

“Xin hỏi có thể khoan hồng bao nhiêu?”

Đàm Sâm nheo lại ánh mắt, lộ ra một cỗ sắc bén, “Vậy, phải xem trình độ phá hoại của ngươi có bao nhiêu nghiêm trọng ….”

“A a a — ta đầu hàng! Đừng đánh ta ngao ngao ngao ta không phải cố ý, ta cũng không dám nữa –”

Vì thế, lại một hồi huyết tinh bạo lực ẩu đả, hình ảnh tiêu cực, xin được che chắn.

Bốn mươi phút sau, Đàm Sâm cùng Trạch Đằng mặt mũi bầm dập về nhà, một người lửa giận ngập trời, một kẻ nơm nớp lo sợ.

Trạch Đằng quan sát sắc mặt chủ nhà, chủ động xin đi giết giặc: “Tiểu Sâm ngươi đói chưa, ta đi nấu cơm….”

“Tức giận cũng đủ no rồi.” Đàm Sâm tà nghễ nhìn Trạch Đằng, do dự một chút, vẫn là nói: “Ngươi tự chữa vết thương trên mặt đi.”

Trạch Đằng thành khẩn nói: “Nếu bộ dạng này của ta có thể làm ngươi thư sướng một chút, ta không ngại chịu đau trong chốc lát.”

“…..” Đàm Sâm rùng mình ớn lạnh, “Được rồi! Ta không đủ kiên nhẫn đâu, nhanh lên!”

“Nga” Trạch Đằng lấy tay lau qua mặt, mấy vết bầm dập vì bị đánh lập tức biến mất không còn dấu vết.

Đàm Sâm “Chậc!” một tiếng — thật khó chịu! Hồi phục nhanh như vậy, cảm giác như chưa đập y vậy!

….. Bất quá, quên đi.

Cho dù là yêu quái, chỗ vết thương hẳn cũng đau phải không?

Đàm Sâm vỗ vỗ sofa, “Lại đây, ngồi ở đây.”

Trạch Đằng ngồi bên cạnh hắn như nàng dâu nhỏ: “Ta đến đây.”

“Ngươi hôm nay rất không hiểu chuyện, tuy rằng ta nhốt ngươi là ta không đúng, nhưng mà ngươi cũng đã phá hỏng cửa xe của ta rồi, coi như huề nhau, nhưng về sau nếu ra ngoài cùng ta thì không được chạy loạn, đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi.”

“Ta sẽ giúp ngươi sửa lại cửa xe thật tốt!” Trạch Đằng khẩn cầu một cơ hội, “Ta có một người bạn có thể sửa chữa mọi thứ, mặc kệ là thứ gì bị phá hư hắn cũng sửa được, hắn nói cho ta biết ngay cả màng x hắn cũng có thể tu sửa lại! Tuy rằng ta không biết đó là cái gì, bất quá hắn thật sự sữa chữa rất giỏi…..”

Đàm Sâm bịt miệng Trạch Đằng lại: “Câm miệng cho ta, ngu xuẩn! Ta không cần người bạn kỳ quái này của ngươi sửa xe cho ta, cám ơn!”

Thấy Đàm Sâm đứng lên, Trạch Đằng vội hỏi: “Tiểu Sâm, ngươi muốn làm gì? Ngươi lại muốn đánh ta sao?”

“Ta đánh ngươi làm chi, ta đi tắm a, ngu ngốc!” Đàm Sâm hùng hùng hổ hổ đi vào phòng tắm.

Trạch Đằng cứ như vậy ngơ ngác ngồi trên sofa,thẳng đến khi trong phòng tắm truyền đến tiếng nước nho nhỏ, y mới nhớ tới cơm tối còn chưa có tin tức.

Nói thật sau khi đến nhà Đàm Sâm, sức ăn của y trên cơ bản giảm một nửa, y lo lắng ăn quá nhiều sẽ chọc Tiểu Sâm mất hứng, nghe nói thực phẩm đối cới con người càng ngày càng sang quý, Tiểu Sâm mua thịt cho y ăn cũng đã quá xa xỉ rồi, y không muốn gia tăng gánh nặng cho Tiểu Sâm.

Trên TV đang phát quảng cáo tuyên truyền một trang web: “Trời sinh ta tài tất hữu dụng, muốn công việc tốt hãy lên mạng xxx! Còn chờ gì nữa? Thời khắc sáng tạo đã đến!”

Cái bụng đói của Trạch Đằng đã ột ột biểu tình, mở tủ lạnh ra nhìn thấy thịt mua lần trước còn lại không đến nửa cân, nếu y ăn, Đàm Sâm sẽ bị đói bụng….

Xà yêu táp táp miệng, lưu luyến ngồi trước cửa tủ lạnh trầm tư.

…. Y có phải nên cần một công việc không? …… Không, y cần một công việc để có lý do có thể ở chung với Tiểu Sâm.

Tiểu Sâm từng nói, y có bản lĩnh tay làm hàm nhai, ít nhất y có thể nuôi sống chính mình.

Đàm Sâm đang bôi dầu gội đầu thì nghe thấy Trạch Đằng hưng phấn gõ cửa: “Tiểu Sâm Tiểu Sâm, dạy ta lên mạng!”

“Yêu quái lên mạng làm gì? Ngoan ngoãn xem TV đi!”

“Tiểu Sâm cầu ngươi, dạy ta lên mạng đi!”

Đàm Sâm “chậc” một tiếng, tức giận đem cách thức lên mạng đại khái nói cho Trạch Đằng thông suốt, xà này đầu óc rất thông minh, lập tức hiểu bài chạy tới chà đạp máy tính Đàm Sâm.

Trạch Đằng kích động mở ra trang web tìm việc làm kia, y đối với nội dung việc làm không có chút khái niệm gì, cơ bản là xem chỗ nào tiền nhiều thì vào xem thông tin tuyển dụng, kết quả hết chỗ này đến chỗ khác đều yêu cầu cao, dạo xem một vòng, Trạch Đằng phát hiện mình không có “Bằng cấp chính quy”, “Bằng cấp nghiên cứu sinh” linh tinh gì đó, cũng không có căn cứ ngoại ngữ chứng chỉ a, điều khiển công nghiệp chứng chỉ a linh tinh đử loại, thế này mới hiểu cuộc sống nhân loại so với những gì y tưởng tượng khó khăn hơn rất nhiều.

Ngay lúc Trạch Đằng nảy sinh cảm xúc bi quan, bỗng nhiên nhãn tình y sáng lên, phát hiện một công việc lương 300 đồng/buổi!

Xà yêu hưng phấn ánh mắt tỏa sáng, lập tức click vào xem!

— CLB cao cấp Lam Nguyệt tuyển nam nhân viên tạp vụ, yêu cầu: Tướng mạo đoan chính, thân thể khỏe mạnh, am hiểu xã giao, có thể làm việc đầy đủ thời gian. Xin liên hệ theo số điện thoại: xxxx, người liên hệ: x tiểu thư.

Loại thông báo tuyển dụng này người sáng suốt nhìn một cái là biết, cái gì mà tuyển nam tạp vụ a, rõ ràng chính là tuyển nam tiếp viên thôi!

Nhưng Trạch Đằng làm sao biết chuyện đó, vừa thấy điều kiện của y hầu như tất cả đầu phù hợp, lập tức cầm lấy di động Đàm Sâm bấm số.

Điên thoại kết nối, bên kia truyền đấn giọng nữ ngọt ngào, Trạch Đằng nói rõ ý muốn làm việc, đối phương lập tức cho y một địa chỉ mời y gặp mặt nói chuyện, Trạch Đằng cao hứng đồng ý.

Đàm Sâm tắm rửa xong, vừa vặn nhìn thấy Trạch Đằng thay quần áo có vẻ như muốn ra ngoài.

“….. Đã trễ thế này, ngươi đi đâu?”

Trạch Đằng hé miệng vừa định nói mình đi tìm việc làm, lại bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng. Y sẽ cho Tiểu Sâm một kinh hỉ!

Vì thế liền nói ngược lại: “Ta ra ngoài mua đồ ăn cho ngươi nha, trong nhà hết thực phẩm rồi.”

Đàm Sâm nghi hoặc nói: “Ngươi muốn mua đồ? Có mang tiền không?”

“Ân!” Trạch Đằng đắc ý ngẩng cao đầu — khi y có tiền lương 300 đồng, ôi chao, thì cần gì phải dùng tiền của Tiểu Sâm nữa!

Đàm Sâm bán tín bán nghi gật đầu, chỉ thấy Trạch Đằng sung sướng huýt sáo đi rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương