Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 1555: “Giỏi thể hiện lắm”

Câu nói của Diệp Thành khiến cho Hằng Thiên Thượng Nhân và Dương Đỉnh Thiên trầm ngâm.



Haiz!



Bên trong địa cung chợt vang lên từng tiếng thở dài.

Advertisement



Tiếp đó, Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ hành lễ sau đó ra khỏi địa cung, đợi phía Thông Huyền quay về.



Ra khỏi địa cung, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, đó là cảm giác về nhà.



Đứng trước địa cung, Diệp Thành có thể nhìn thấy cả một nửa Hằng Nhạc, những rặng linh sơn sừng sững, những đám mây và sương lững lờ, từng ngọn linh sơn, từng khu địa cung, từng toà lầu các, tất cả hãy còn trong kí ức của hắn



Hằng Nhạc, ta trở lại rồi.



Diệp Thành khẽ mỉm cười, mặc dù hắn tìm được cảm giác khi về nhà nhưng lại có tâm trạng khác trước.



Mặc dù chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi nhưng hắn lại thay đổi một trời một vực, sự ra đi của hắn trong một năm trước và sự trở về trong một năm sau mang theo tâm trạng khác nhau, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện khiến hắn nhìn thấu hơn thế giới này.



Cuối cùng Diệp Thành nhìn những rặng núi một lần nữa rồi sải bước xuống bậc thềm, cứ thế đi về phía Ngọc Nữ Phong.



Sự xuất hiện của Diệp Thành kéo theo ánh mắt chú ý của các đệ tử ở Hằng Nhạc Tông, đó là từng cặp mắt kính nể, cảm kích, bọn họ kính nể sức mạnh của Diệp Thành và cảm kích vì Diệp Thành có thể kéo bọn họ ra khỏi biển lửa.



“Chào buổi sáng”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đi qua từng đệ tử và vẫy tay chào.



“Chào…chào buổi sáng”, không biết vì sao khi nghe tiếng chào của Diệp Thành mà những đệ tử đi trên đường đều có một cảm giác kinh sợ vì bọn họ biết Diệp Thành sắp là chưởng giáo của Hằng Nhạc, chưởng giáo là người uy nghiêm thế nào chứ.



Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành.



Nhìn bóng người Diệp Thành rời đi, có quá nhiều người cảm khái. Người đã chết lại lần nữa sống lại khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhưng từng chuyện kinh thiên động địa xảy ra gần đây về cơ bản đều có liên quan đến hắn, động tĩnh như vậy thực sự quá lớn.



“Sự trở lại của hắn khiến ta cảm thấy có thêm niềm tin”, rất nhiều đệ tử hít vào một hơi thật sâu.



“So với Doãn Chí Bình thì Diệp Thành không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu lần”, trên gương mặt của rất nhiều người mang theo nụ cười, trong lòng bọn họ chợt cảm thấy ấm áp vì ác mộc của bọn họ đã chấm dứt rồi.



Phía này, Diệp Thành đi lên Ngọc Nữ Phong.



Hiện lên trong tầm mắt của hắn chính là Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt, Nhiếp Phong, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị và Tạ Vân, những người bạn cũ của hắn về cơ bản đều đã tới đây đông đủ, đến cả Lăng Tiêu, Tiêu Tương và Chu Ngạo cũng có mặt.



“Ôi chao, ai đây?”, Diệp Thành vừa đi lên tới nơi, Hùng Nhị đã xoa xoa cái cằm múp míp của mình nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vả lại đôi mắt ti hí còn sáng cả lên, đảo đi đảo lại trông rất lươn lẹo.



“Khốn khiếp”, Diệp Thành vung tay khiến Hùng Nhị lăn sang một bên.



“Vị thần của chúng ta, có phải chúng ta nên chúc mừng bằng chén rượu không nhỉ?”, Tư Đồ Nam trịnh trọng nhìn Diệp Thành.



“Giỏi thể hiện lắm”, Diệp Thành tán thưởng nhìn sang Tư Đồ Nam.

“Mau lên, đừng chần chừ nữa, mau lôi tên tiện nhân Doãn Chí Bình ra đây để ta đạp cho hắn vài đạp cho hả dạ”, Tạ Vân xắn tay áo đi tới.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương