Tiên Võ Truyền Kỳ
-
Chương 1447: Vậy đương nhiên phải đi theo huynh rồi!
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trên hư không mờ ảo, Diệp Thành lao vụt đi như một đạo kim quang, trên người hắn vẫn khoác áo choàng đen.
Đặc điểm nhận dạng của sát thần Tần Vũ quá rõ ràng, hắn không muốn bị mọi người biết mình vẫn còn sống nhanh như vậy, hắn luôn thích chơi từ phía sau, hắn còn định đánh cho một vài thế lực trở tay không kịp đây!
Advertisement
Ba canh giờ sau, hắn đáp xuống một khu vườn nhỏ của thành cổ.
Đúng như hắn nghĩ, phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã không còn ở đây nữa, khả năng cao là đã chuyển đi nơi khác.
“Mình vẫn quá nhân từ”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, nếu biết trước sẽ thế này thì hắn đã phế luôn Cơ Tuyết Băng, như vậy sẽ không xảy ra những chuyện phía sau.
Nói xong hắn từ từ quay lại.
Chẳng mấy chốc, hai bóng người xuất hiện trước mặt hắn, nhìn kỹ lại thì thấy Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo cũng đang mặc áo choàng đen.
Nhìn thấy hai người, Diệp Thành sửng sốt: “Hai vẫn chưa đi?”
“Đi rồi lại quay về”, Chu Ngạo cười tươi: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà!”
“Xem ra hai ngươi cũng không phải kẻ ngốc!”
“Nhưng điều khiến chúng ta thấy lạ là Chính Dương Tông không phái người đến”, Lý Tinh Hồn gãi đầu.
“Không phái người đến?”, Diệp Thành nhướng mày, bất giác sờ cằm: “Lẽ nào Cơ Tuyết Băng không tiết lộ nơi này cho Chính Dương Tông?”
“Có lẽ là vậy”.
“Vậy thì thực sự khiến ta bất ngờ đấy”, Diệp Thành tiếp tục sờ cằm, hắn đã phải nhìn Cơ Tuyết Băng bằng con mắt khác, Chính Dương Tông không phái người tới lục soát thành, trong đó Cơ Tuyết Băng là một nhân tố lớn.
“Chúng ta đã nghe chuyện huynh độ kiếp rồi, mọi người đều nói huynh đã bị thiên kiếp đánh chết”, Diệp Thành đang suy nghĩ thì Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ: “Huynh sống sót kiểu gì vậy?”
“Nói linh tinh, ta còn phải đưa mọi người đi chinh chiến thiên hạ, sao có thể chết sớm vậy được!”, Diệp Thành nói xong còn lắc đầu, vuốt tóc tự cho rằng mình rất đẹp trai: “Đi theo ta là không sai đâu”.
Vậy đương nhiên phải đi theo huynh rồi!
Trong mắt Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều hiện lên vẻ tin tưởng.
Không nói đến chuyện khác, chỉ nói chuyện mấy ngày trước, hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn cảnh giới Không Minh mà cũng không bắt được Diệp Thành, còn bị thiên kiếp của hắn đánh cho chạy tán loạn.
Thử hỏi, ở Đại Sở này còn tìm ra được tu sĩ nào cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất lợi hại như vậy nữa không?
Điều quan trọng nhất là bọn họ nghe nói thiên kiếp mà Diệp Thành dẫn ra không phải người bình thường có thể độ được, Diệp Thành có thể sống sót trong tình hình đó, bây giờ vẫn có thể nhảy nhót tung tăng, tiềm lực của hắn phải lớn nhường nào?
“Những người khác đâu?”, Diệp Thành hỏi, nhâm nhi một ngụm rượu.
“Bọn họ đều ở trong thành cổ này, đang chờ huynh về đưa chúng ta ra ngoài ra oai đây”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều cười tươi rói.
“Ta thích nghe lời này”, Diệp Thành lắc đầu, lại vuốt tóc, khá giống tư thái của Trần Vinh Vân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook