Tiên Võ Truyền Kỳ
-
52: Lão Già Mặc Đồ Tím
Sau khi Dương Các Lão nói buổi đấu giá hôm nay kết thúc, người của Tàng Long Các lần lượt đứng dậy, bọn họ vẫn còn chưa hết bất ngờ với lần đấu giá cây gậy thiết bổng kia nên khi rời đi, tất cả đều quay sang nhìn Diệp Thành một cái.
“Ta đi lấy thiết bổng, ngươi về trước đi”, nhìn xung quanh một lượt, Diệp Thành liếc lên lầu hai sau đó mới nhìn sang Hùng Nhị: “Lúc ra ngoài nhớ để ý phía sau mình”.
“Không sao, có nhị đại gia của ta mà”, Hùng Nhị xua tay, cứ thế đi vào trong đám người, mới thoắt cái đã không thấy đâu.
Sau khi Hùng Nhị rời đi, Diệp Thành nhìn về phía Tàng Long Các.
Người đến lấy vật đấu giá rất đông, trong đó còn có Ngô Trường Thanh.
Thấy Diệp Thành, mặt Ngô Trường Thanh tối sầm cả lại, ông ta lạnh giọng: “Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết va chạm với Chính Dương Tông sẽ có kết cục thế nào”.
“Cạnh tranh công bằng, người nào ra giá cao thì được, tiền bối không nỡ bỏ tiền thì cũng không thể trách vãn bối được”, Diệp Thành đáp lại.
“Hy vọng tới khi buổi đấu giá kết thúc cái miệng của ngươi vẫn còn có thể lanh lợi được như vậy”, Ngô Trường Thanh phất áo rời đi.
“Ông tưởng tôi sẽ cho ông cơ hội sao?”, Diệp Thành nhìn theo bóng Ngô Trường Thanh rồi cũng quay người đi vào sau sân khấu.
Thấy Diệp Thành, Dương Các Lão ngồi trên đệm hương bồ không khỏi chú ý: “Tiểu tử, hôm nay ngươi gây được sự chú ý rồi đấy”.
“Tiền bối chê cười rồi”.
Dương Các Lão không hỏi gì thêm mà phất tay lấy ra cây thiết bổng màu đen, còn Diệp Thành đã lấy túi đựng đồ của mình ra từ lâu, đưa túi đựng đồ cho Dương Các Lão với ánh nhìn đầy tiếc nuối và xót xa.
Năm trăm nghìn linh thạch thật sự khiến hắn khuynh gia bại sản.
“Đa tạ tiền bối”, thu lại thiết bổng, Diệp Thành chắp tay, lần này hắn đang định rời đi thì bị Dương Các Lão gọi lại.
“Tiểu hữu xin dừng chân”.
Nghe vậy, Diệp Thành quay đầu lại, nhìn Dương Các Lão hỏi: “Tiền bối, người còn có việc gì sao?”
“Ta không có việc gì cả, có điều có người tìm ngươi có chút chuyện nhỏ”, Dương Các Lão tươi cười, khi nói còn không quên giơ tay ra, làm tư thế mời: “Tiểu hữu, mời vào trong”.
Dương Các Lão đột nhiên khách khí như vậy khiến Diệp Thành cảm thấy bất ngờ.
“Vào trong đi, có người đợi ngươi”, Dương Các Lão lại lần nữa nở nụ cười hiền từ.
Mặc dù bất ngờ nhưng Diệp Thành vẫn đi theo hướng Dương Các Lão chỉ, hắn biết khi đã ở Tàng Long Các này thì vào hay không vào không vào không phải hắn nói mà được, thay vì vậy thì chủ động vẫn hơn.
Cứ thế đi vào cánh cửa phía sau, Diệp Thành mới nhận ra ở đây là một cái sân nhỏ.
Khoảng sân này trở thành một thế giới mới, ánh sáng chan hoà, hòn non bộ sừng sững khiến Diệp Thành không khỏi ngỡ về nơi này, ai mà ngờ được bên trong chợ đen U Minh lại có một nơi đặc biệt thế này.
“Tiểu hữu, mời đi bên này”, đương lúc Diệp Thành còn đang thẫn thờ, bên trong khoảng sân chợt có một giọng nói ôn hoà vang lên.
Diệp Thành đưa mắt nhìn thì sững người nhìn người ngồi trong mái đình nghỉ ngơi kia, đây chính là lão già mặc đồ tím ngồi bên cạnh hắn trong buổi đấu giá.
“Ông ta là người của Thiên Huyền Môn?”, đây chính là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Thành, nếu không thì sao ông ta có thể xuất hiện ở khu vườn phía sau Tàng Long Các được, và càng không thể khiến Dương Các Lão tỏ thái độ khách khí như vậy.
“Đến đi”, lão già mặc đồ tím vẫy tay gọi Diệp Thành.
Diệp Thành không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn đi tới mái đình, cung kính chắp tay hành lễ với lão già mặc đồ tím: “Vãn bối chào tiền bối ạ”.
“Không phải đa lễ, ngươi ngồi xuống đi”, lão già mặc đồ tím bật cười, mặc dù là một kẻ mạnh nhưng ông ta không hề tỏ thái độ gì khác thường khiến Diệp Thành tưởng rằng đây chỉ là một người bình thường.
“Không biết tiền bối cho gọi vãn bối tới là vì việc gì ạ?”, Diệp Thành nhìn lão già mặc đồ tím với vẻ mặt tò mò.
“Ta muốn nhờ ngươi giúp một ta một chuyện”.
“Cần…cần con giúp sao ạ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, đường đường là Thiên Huyền Môn mà lại phải tìm người giúp đỡ sao.
“Nói chính xác hơn là ta muốn mượn chân hoả trong cơ thể ngươi để giúp ta một việc”, lão già mặc đồ tím nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ý tứ.
Nghe vậy, Diệp Thành khẽ cau mày, việc hắn có chân hoả cũng chỉ có hắn và Hùng Nhị biết, hắn tự nhận mình đã che giấu rất kỹ rồi, không ngờ vẫn bị lão già mặc đồ tím phát hiện.
Thấy Diệp Thành tỏ vẻ cảnh giác, ông ta mới tươi cười ôn hoà: “Tiểu hữu yên tâm, ta chỉ nhờ ngươi giúp đỡ mà thôi”.
Diệp Thành nghe vậy thì khẽ mỉm cười, hắn không yên tâm thì cũng chẳng thể làm gì hơn, ở dây, hắn chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới ngưng khí tầng thứ nhất, lão già mặc đồ tím không tiết lộ bí mật của hắn trước mặt người khác đã là rất khách khí với hắn rồi.
“Đương nhiên cũng không phải ta nhờ ngươi làm công không, ta sẽ báo đáp ngươi hậu hĩnh, hoặc có thể nói cho ta biết ngươi cần gì”, lão già mặc đồ tím lên tiếng.
Diệp Thành ho hắng một tiếng, gại gại mũi rồi nói: “Con cần tiền”.
Hắn vốn dĩ dành dụm tiền vì để mua huyền cương và huyền thiết, nào ngờ vì cây gậy thiết bổng kia mà giờ chẳng còn lấy một xu, lại còn nợ tên béo Hùng Nhị kia ba trăm nghìn, lúc này hắn thật sự chỉ thiếu tiền.
Đương nhiên hắn cũng không nói cần bao nhiêu.
Thứ nhất, hắn thật sự không biết nên đòi bao nhiêu.
Thứ hai, hắn dành quyền quyết định cho lão già mặc đồ tím, dù sao thì thứ hắn cần là tiền, ông ta muốn đưa bao nhiêu thì đưa, muốn đưa ít thì đưa ít, còn nếu không đưa thì hắn cũng chẳng dám làm gì.
Ở bên, lão già mặc đồ tím cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, thấy Diệp Thành không nói gì thì lên tiếng: “Chỉ vậy thôi sao?”
Vu chú chính là chú ấn kịch độc, cũng chỉ có trong tộc người Vu trong truyền thuyết, một khi trúng phải, nếu không kịp thời khắc chế hoặc giải trừ thì nhất định sẽ gặp hoạ diệt thân.
Còn Vu tộc chính là một tộc thần bí cổ xưa, được xưng là Viễn Cổ Cửu Tộc cùng với các tộc như Ma Tộc, Tiên Tộc, Linh Tộc, Cổ Tộc, Yêu Tộc, Thần Tộc, Long Tộc, Man Tộc, mỗi một tộc đều mạnh vô cùng.
Diệp Thành kinh ngạc, hắn không ngờ trong cơ thể lão già khoẻ mạnh thế này lại có phù ấn của Vu Tộc.
“Tiền bối, chân hoả của con có thể giúp người khắc chế vu chú sao?”, biết được sức mạnh của vu chú, Diệp Thành không mấy tự tin.
“Chân hoả bình thường đương nhiên không được, nhưng chân hoả của ngươi thì có lẽ là được”.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt sững người, hắn nhìn lão già mặc đồ tím mà hỏi: “Tiền bối, lẽ nào chân hoả còn phân yếu mạnh?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook