Tiên Võ Đế Tôn
Chương 21: Có Thể Bán Rẻ Một Chút Hay Không 1



"Luyện chế Ngọc Linh Dịch thì cần phải có hỏa diễm do thiên địa sinh sôi ra, ít nhất cũng cần phải có Địa Hỏa, tu sĩ bình thường mua nó cũng không có tác dụng gì, bọn họ lại không có Địa Hỏa.

" Bàng Đại Hải móc lỗ tai một cái, đạo: "Hằng Nhạc Tông chúng ta chỉ có một luồng Địa Hỏa bị phong ấn ở trong Linh Đan Các, bị lão bất tử Từ Phúc coi như bảo bối, mà Linh Đan Các đó cũng kiếm tiền được nhiều hơn Vạn Bảo Các này của ta.

""Địa Hỏa?" Diệp Thiên hai mắt sáng lên, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu: "Vậy nếu dùng Chân Hỏa thì có luyện chế được không?”Nghe vậy, Bàng Đại Hải nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng ánh mắt sáng ngời có thần nhìn Diệp Thiên như đang nhìn một thằng ngu.

Chỉ nhìn ánh mắt của hắn thì Diệp Thiên biết ngay.

Không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng, hắn không khỏi gãi đầu một cái, cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngu ngốc.

Địa Hỏa và Chân Hỏa đều là hỏa diễm do thiên địa sinh sôi ra, nhưng bàn về đẳng cấp thì Địa Hỏa và Chân Hỏa cũng không cùng một cái cấp bậc, Địa Hỏa còn có thể luyện chế Ngọc Linh Dịch huống chi là Chân Hỏa mạnh hơn nó.

"Trưởng lão, ta muốn mua Ngọc Linh Cổ Quyển này.

" Nhét Ngọc Linh Cổ Quyển vào trong ngực, Diệp Thiên lập tức móc ra hai mươi viên linh thạch.

"Vậy ngươi cứ tiếp tục xem đi, đừng trộm đồ.


" Nhận lấy linh thạch, Bàng Đại Hải đạo một tiếng rồi đi ra ngoài.

Sau khi Bàng Đại Hải đi, trong lòng Diệp Thiên không khỏi có chút kích động, hắn có Chân Hỏa, đã có tư cách luyện chế Ngọc Linh Dịch, chỉ cần cẩn thận lĩnh ngộ pháp môn luyện chế thì nhất định hắn cũng có thể luyện ra Ngọc Linh Dịch.

Trong nháy mắt, hắn có cảm giác như có một bình Ngọc Linh Dịch đang bay qua bay lại trước mắt mình.

Tâm tình không tệ, Diệp Thiên vừa muốn quay đầu đi nhưng Chân Hỏa trong cơ thể hắn hơi chấn động một cái.

"Có bảo bối.

" Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Diệp Thiên, trước đó khi lãnh Linh khí thì Chân Hỏa trong cơ thể hắn cũng rung động, cho nên hắn lựa chọn Thiên Khuyết, sau khi nhận chủ thì nhận được bí pháp Man Hoang Luyện Thể.

Từ đó về sau, hắn suy đoán là Chân Hỏa huyền dị trong cơ thể hắn có năng lực phân biệt bảo bối.

"Có thể khiến cho ngươi coi trọng, chắc chắn bảo bối đó không bình thường.

"Diệp Thiên vỗ vỗ bụng dưới, hai mắt như đuốc, đảo qua từng món đồ được trưng bài trên kệ hàng, cho đến khi một cái Tử Kim Hồ Lô đập vào tầm mắt của hắn, lúc này Chân Hỏa mới bỗng nhiên chấn động một cái.

"Không cần phải đạo, chính là ngươi.

" Khóa chặt bảo bối, Diệp Thiên nhanh chân vọt qua đó, cầm cái tiểu hồ lô đó lên.

Tiểu hồ lô lớn chừng bằng bàn tay, là tử kim sắc, có chút cũ nát, ngoại trừ bốn phía khắc hoạ mấy đạo phù văn mà xem không hiểu thì cũng không có gì lạ thường.

Nhưng mà Diệp Thiên biết, bảo bối chân chính thì không thể chỉ nhìn bề ngoài, Thiên Khuyết của hắn cũng có bề ngoài không ra làm sao cả, nhưng kết quả nó lại là một thành trọng kiếm, còn ẩn giấu bí pháp luyện thể kinh khủng.

“Ba!”Nhẹ nhàng mở nắp hồ lô ra, Diệp Thiên nhắm một con mắt lại, nhìn vào bên trong tiểu trong hồ lô, lại kinh ngạc phát hiện bên trong lại tự thành một giới, không gian rất lớn, đựng mười mấy chum nước cũng không thành vấn đề.

"Ngươi nhìn trúng nó là vì không gian bên trong lớn?" Diệp Thiên liếc nhìn Chân Hỏa trong Đan Hải.

Chân Hỏa như có linh tính, chấn động một cái.

"Tin tưởng ngươi.


" Diệp Thiên không do dự, nhìn giá của cái tiểu hồ lô đó thì khóe miệng không khỏi giật giật.

"Mà của ta ơi, một ngàn ba trăm linh thạch.

""Táng gia bại sản cũng mua không nổi!" Diệp Thiên tắc lưỡi, nhưng Chân Hỏa lại là rung động không ngừng.

"Thằng nhóc, ngươi coi trọng cái tiểu hồ lô này?" Bàng Đại Hải đúng là xuất quỷ nhập thần, xuất hiện ở sau lưng Diệp Thiên nhưng không có phát ra một tiếng động nào, khiến cho Diệp Thiên bị dọa cho giật mình.

Diệp Thiên cười ha hả, có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái: "À ừm, Bàn trưởng lão, cái tiểu hồ lô này có thể bán rẻ một chút không.

""Không được, bên trong cái Tử Kim Hồ Lô này tự thành không gian, một ngàn ba trăm linh thạch đã rất rẻ rồi.

""Như vậy sao!" Diệp Thiên tiếc nuối.

Thấy Diệp Thiên lộ ra tư thái quẫn bách như vậy, Bàng Đại Hải bấm ngón tay hỏi: "Ngươi có bao nhiêu linh thạch.

""Một ngàn một trăm viên.

""Còn kém hai trăm, ngươi có muốn dùng những thứu khác thế chấp hai không?"Nghe vậy, Diệp Thiên ho khan một tiếng, khều khều Bàng Đại Hải một cái, sau đó lấy một cái bình đen trong túi trữ vật ra.

"Đây là thứ gì.

" Bàng Đại Hải cầm lấy bình đen, sau đó gỡ nắp bình ra, đưa lên trước mũi khẽ hít một cái.

Hắn lập tức bị sặc, cuống quít đóng nắp bình lại.

"Tiểu tử, đây là độc hoàn.

" Bị sặc một cái, Bàng Đại Hải dựng râu trừng mắt: "Ngươi lấy thứ quỷ này ở đâu ra.

""Nhặt.

" Diệp Thiên sờ chóp mũi, bình đen mà hắn đưa cho Bàng Đại Hải chính là lấy được từ lão giả lưng còng, tuyệt đối là thượng phẩm trong độc dược, hắn không còn thứ gì đáng giá hơn nên chỉ có thể dùng Thị Huyết Hoàn này góp cho đủ số.

"Nhặt, ngươi muốn lừa gạt ta đúng không?""Ta chỉ có một bình Thị Huyết Hoàn này.


" Diệp Thiên giang tay ra: "Nếu trưởng lão cảm thấy ổn thì dùng nó đắp vào hai trăm viên linh thạch còn thiếu đi!""Tuổi còn nhỏ, không muốn phát triển, chỉ toàn muốn những thứ tà môn ma đạo.

" Bàng Đại Hải bày ra tư thái trưởng bối giáo huấn vãn bối, nhưng miệng thì đạo nhưng tay lại rất tự giác nhét bình đen đó vào trong ngực.

"Thị Huyết Hoàn độc tính quá mạnh, để ta giữ cho ngươi! Cái Tử Kim Tiểu Hồ Lô đó miễn cưỡng bán cho ngươi.

"Nghe đạo như thế, dù với định lực của Diệp Thiên thì hắn cũng không khỏi co rút khóe miệng một cái, thầm đạo Bàng Đại Hải là cáo già, rõ ràng là muốn nhưng lại giả vờ thành như vậy, người không biết còn tưởng là hắn thiệt thòi lớn.

Mặc dù trong lòng thầm mắng một câu nhưng Diệp Thiên vẫn móc ra một ngàn một trăm linh thạch.

"Tử Kim Hồ Lô thuộc về ngươi.

""Cảm ơn trưởng lão.

"Diệp Thiên nhét cái Tử Kim Hồ Lô đó vào trong ngực, nhanh chóng vọt ra khỏi Vạn Bảo Các, sợ Bàng Đại Hải đổi ý lấy lại.

Sau khi Diệp Thiên đi, Bàng Đại Hải lại móc bình đen đó ra.

"Thị Huyết Hoàn của Thị Huyết Điện, lần này kiếm lời lớn.

" Bàng Đại Hải cầm bình đen, cười hắc hắc không ngừng.

Trở lại ngọn núi nhỏ, Diệp Thiên khoanh chân ngồi trên tảng đá, lấy cái Tử Kim Tiểu Hồ Lô đó ra.

Dùng dao găm cắt đứt ngón tay, nhỏ một giọt tiên huyết lên trên nó, giọt tiên huyết đó lập tức bị hấp thu.

.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương