Cửa chợt mở ra, còn chưa kịp nhìn vào trong thì một bóng người nhỏ nhắn nhào vào lòng ôm chặt lấy anh.

Quý Đông Dương sửng sốt, giơ cao hai tay, cúi đầu nheo mắt nhìn cô gái chôn trong lòng mình, chỉ mấy ngày không gặp mà nhớ anh đến thế cơ à?

Chu Nghi Ninh cọ nhẹ đầu vào ngực anh, giống như đang nài xin một chút cảm giác an toàn.

Qua một lúc lâu, hai cánh tay đang giơ cao của Quý Đông Dương chậm rãi hạ xuống. Cô chỉ mặc cái áo trắng mỏng, mái tóc dài buông xoã sau lưng, anh khẽ vuốt tóc cô, hỏi nhỏ: "Không lạnh hả?"

Cô lắc đầu, hai tay ôm chặt anh hơn.

A Minh đứng đằng sau vò đầu, buộc phải phá vỡ cảnh tượng lãng mạn này, nhắc nhở: "Ờ thì, Đông ca... Hai người có thể vào nhà rồi ôm tiếp không?"

Lúc này Chu Nghi Ninh mới nhận ra sự hiện diện của A Minh, cô ngượng ngùng rời khỏi lồng ngực Quý Đông Dương, cúi đầu định đi vào nhà thì bị anh kéo lại, "Qua nhà anh."

Chu Nghi Ninh ngoan ngoãn đi tới cạnh anh, Quý Đông Dương nhắc, "Đóng cửa trước đã."

Cô xoay người rồi lập tức đóng cửa làm Quý Đông Dương không kịp ngăn lại, anh cúi đầu nhìn hai bàn tay trống trơn của cô, biết ngay là không mang theo chìa khóa mà, anh thở dài đầy bất lực, quay đầu nhìn A Minh: "Mở cửa đi."

A Minh vội vàng nhấn mật mã mở cửa, Quý Đông Dương dắt cô vào nhà, A Minh đặt đồ lên bàn ăn, sau đó mở túi ra, Quý Đông Dương nhìn cô: "Anh đi tắm, em ngồi với A Minh một lát nhé."

Cô gật đầu, ngoan ngoãn đến mức khiến Quý Đông Dương thoáng hoài nghi, lẽ nào bạn gái của anh bị hoán đổi rồi? Anh cười, ném áo khoác lên sofa.

A Minh nói với Chu Nghi Ninh: "Cô Chu đã ăn tối chưa? Tôi đem nhiều thức ăn lắm, đều là của mẹ tôi nấu hết đó, ngon cực kỳ."

Chu Nghi Ninh sờ bụng, nghe mùi thức ăn mới thấy đói, cô đi tới nhìn bàn ăn, có sủi cảo, thịt kho tàu, cá chiên xù, khô bò, cô gắp một miếng cá chiên xù bỏ vào miệng, mắt sáng rực, "Ngon quá."

A Minh cười tự hào: "Tất nhiên là ngon rồi, tối nay Đông ca tới nhà tôi ăn cơm nên mẹ tôi mới nấu nhiều vậy đó."

Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn Quý Đông Dương nhưng anh đã vào phòng ngủ, "Anh ấy tới nhà anh ăn cơm?"

A Minh: "Thỉnh thoảng anh ấy mới tới, mấy năm trước bố mẹ tôi mời anh ấy về ăn cơm một lần, tuy Đông ca không nói nhưng chúng tôi biết anh ấy thích nhà chúng tôi. À đúng rồi, hai năm vừa rồi anh ấy ăn cơm tất niên ở nhà tôi đó."

Chu Nghi Ninh gật đầu, lại ăn thêm miếng cá nữa, A Minh vội vàng nói: "Cô chớ ăn vội, để tôi hâm cái đã."

A Minh bỏ thức ăn vào lò vi sóng rồi lại cất sủi cảo vào tủ lạnh, chu đáo vô cùng, Chu Nghi Ninh trêu: "Anh đảm đang ghê, cô gái nào lấy anh chắc sẽ hạnh phúc lắm."

A Mình cười ha hả: "Tôi cũng thấy vậy, nhưng mà cô nào hẹn hò với tôi cũng nhăm nhe Đông ca hết."

Chu Nghi Ninh bật cười, rửa tay rồi ngồi xuống bàn chờ ăn.

Lúc Quý Đông Dương đi ra thì A Minh đã về rồi, còn cô gái kia đang ngồi ăn cơm, dáng ngồi rất đàng hoàng, tướng ăn hệt như mèo, cứ nhấm nháp từng miếng nhỏ.

Cô ngoảnh đầu, đặt đũa xuống, bưng đĩa cá chiên xù đi tới chỗ anh, nở nụ cười ngọt ngào: "Anh ăn không?"

Quý Đông Dương thấy cô đích xác là một cô mèo, anh nhoẻn miệng cười, "Không, em ăn đi."

Cô ừ, bưng đĩa ngồi xuống sofa, mở ti vi vừa xem vừa ăn.

Quý Đông Dương lau tóc một lát rồi ném khăn qua một bên, ngồi xuống cạnh cô. Cô ăn xong, cầm đĩa đứng dậy, thu dọn bát đĩa trên bàn ăn rồi vào bếp rửa chén.

Trực giác mách bảo Quý Đông Dương rằng cô có chuyện gì đó, anh nhíu mày, sau đó cũng theo vào phòng bếp.

Chu Nghi Ninh rửa chén xong, lau khô tay, vừa quay người liền thấy anh dựa vào tường chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Cô cười đi tới chỗ anh, ngay sau đó được kéo vào một lồng ngực. Một tay anh ôm cô, một tay khẽ khàng vuốt tóc cô, giọng nói nhỏ nhẹ vô cùng: "Sao thế?"

Cô ngẩng đầu khỏi lồng ngực anh, vẻ mặt mông lung: "Cái gì sao cơ?"

Quý Đông Dương không tin, nhìn vào mắt cô để tìm ra điều bị che giấu, nhưng ánh mắt cô sáng trong hệt như trẻ con, không thể nhìn ra điều gì.

Chu Nghi Ninh lại vùi đầu vào lòng anh, hỏi nhỏ: "Tối nay em ngủ ở đây được không?"

Anh cúi đầu nhìn cô, "Ừ."

Cô vui sướng đẩy anh ra, sau đó bỏ chạy, "Em đi tắm đây."

Không cần anh nhắc nhở, cô ngoan ngoãn mặc quần áo thể thao của anh, che kín cả người mình, cũng không nghĩ cách sờ soạng anh. Cô hệt như một đứa trẻ, chỉ cần có người ở bên cạnh là được.

Mười một giờ, Quý Đông Dương dắt cô vào phòng ngủ, lúc định đi ra thì vạt áo bị nắm chặt.

Anh cúi đầu, cô gái nhỏ bé cũng đang ngẩng đầu trao anh cái nhìn mang theo sự sợ hãi: "Em ngủ với anh được không?"

Trước đó không lâu cô cũng nói câu này với sự khiêu khích và trêu chọc, nhưng tối nay thì khác. Quý Đông Dương chăm chú nhìn cô, sau đó xoa đầu cô, vén chăn lên, nằm xuống giường, "Ừ, ngủ thôi."

Cô nhanh chóng chui vào chăn, cuộn vào lòng anh, tay chân ôm chặt lấy anh, không hôn anh mà nói bằng giọng ngọt ngào: "Ngủ ngon."

Quý Đông Dương nương theo ánh đèn bàn cúi đầu nhìn cô gái đã nhắm mắt lại, đôi lông mi dài tạo thành cái bóng trên gò má dịu dàng của cô. Anh nhìn cô rất lâu, cho đến khi hơi thở của cô trở nên nhẹ bẫng, cô ngủ thật rồi.

Anh không buồn ngủ chút nào, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, mày nhíu lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô.

Có đôi khi anh thực sự không hiểu cô, lúc thì cô bám người đến mức nhen nhóm ngọn lửa trong anh, nhưng khi anh bảo A Minh nhắn lịch trình làm việc của anh cho cô thì cô chẳng tìm anh, cũng không tức giận mà chỉ thỉnh thoảng nhắn tin trêu chọc anh, anh nghĩ khi về chắc cô sẽ lại bám chặt lấy anh, nhưng không ngờ cô lại ngoan ngoãn đến mức đáng kinh ngạc, khiến anh không biết phải làm sao, thậm chí anh còn hoài nghi có phải đây là một cách để cô thể hiện sự bất mãn?

Cô thực sự thích anh, hay chỉ là hứng thú nhất thời? Hoặc là đến khi anh đồng ý hẹn hò với cô rồi thì cô không muốn nữa?

Quý Đông Dương cảm thấy suy nghĩ của mình rất buồn cười, nhưng anh thực sự không hiểu cô, cũng không đoán được cô nghĩ gì.

***

Sáng hôm sau, Chu Nghi Ninh tỉnh giấc ở trong lòng Quý Đông Dương, căn phòng tối đen như mực, giơ tay không nhìn rõ năm ngón tay, cô sờ lên lồng ngực anh, những thớ thịt săn chắc nằm bên dưới lớp áo làm cô càng muốn sờ thêm nữa, nhưng tay cô nhanh chóng bị bàn tay to lớn nắm chặt đè xuống bên người.

Trong bóng tối, khóe môi cô cong lên thành nụ cười đầy đắc ý, tay cô lướt qua người anh lần về phía đèn bàn, nhưng vì không quen chỗ nên vô ý đánh rơi đồ trên bàn xuống đất.

Tiếng động ồn ào này đã thành công đánh thức người đàn ông trên giường.

Anh kéo mạnh người cô nằm về chỗ cũ, giơ tay bật đèn bàn một cách chuẩn xác, ánh sáng bao trùm đầu giường, vừa dịu dàng vừa mờ ám.

Chu Nghi Ninh bị ném lại xuống giường nhưng cũng không giận, nhìn người đàn ông đeo bịt mắt màu đen có đôi môi rất mỏng. Cô lật người, nằm sấp ngắm anh. Anh rất đẹp trai, nếu không cũng chẳng có hậu cung khổng lồ như vậy, sống mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi, hầu kết quyến rũ tạo thành một đường thẳng hoàn hảo.

Cô đưa tay ra sờ hầu kết của anh.

Phiền quá, anh kéo chăn trùm kín mặt.

Cô dẩu môi, anh định ngủ tới khi nào chứ? Cô nào biết tối qua người đàn ông ấy chẳng ngủ được vì sự khác thường của cô.

Nằm yên được một lát, cô lại trườn lên người anh rồi hôn vào môi anh, nhưng lúc anh không phối hợp thì cô không biết làm gì trừ việc liếm và cắn. Quý Đông Dương tỉnh giấc, trong đầu vẫn biết ai đang quấy rầy giấc ngủ của mình nên nén sự bực tức mà đẩy nhẹ cô ra, ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Chu Nghi Ninh lại sáp tới gần, dang chân ngồi lên đùi anh, ôm lấy mặt anh hôn lên đó.

Lúc đầu cô liếm nhẹ môi anh, sau đó cắn khẽ, ngón tay từ từ luồn vào mái tóc đen của anh, áp người vào cơ thể anh, cô cho rằng kỹ thuật của mình rất tốt, nhưng thực chất là cô còn chẳng biết lấy hơi, chỉ một lát đã thở hổn hển. Cô nổi giận, nhìn anh chằm chằm. Nhưng anh đeo bịt mắt nên cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, và anh cũng không thấy cô đang trừng mình.

Cô giơ tay định tháo miếng bịt mắt xuống, nhưng vừa đụng vào mặt anh liền bị anh giữ tay lại, tay kia của anh đặt lên gáy cô rồi kéo xuống, môi cô lại chạm vào môi anh.

Đây là lần thứ hai anh hôn cô, và nụ hôn này vẫn làm cô đắm chìm.

Giống như lần trước, phải đợi cô chủ động đến mức sắp bỏ cuộc thì anh mới giành thế tiến công.

Cô rất muốn biết đằng sau miếng bịt mắt, đôi mắt của anh ra sao, nhưng vừa đưa tay lên, còn chưa kịp làm gì đã bị anh nắm lấy đặt lên ngực.

Cô nhìn người đàn ông đeo bịt mắt, mái tóc đen hơi rối, vẫn là dáng vẻ tránh xa nữ sắc ấy nhưng nụ hôn của anh càng lúc càng mãnh liệt, cô dần không thở nổi, từ từ dựa hẳn vào người anh, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của anh.

Tay anh lần đến vùng da mềm mại nơi eo cô rồi bất giác siết chặt, Chu Nghi Ninh thấy hơi đau, cô đẩy nhẹ anh.

Anh như sực tỉnh, ngay sau đó liền đẩy cô ra nửa chiếc giường còn lại, anh đứng dậy, đưa lưng về phía cô tháo bịt mặt ra rồi đi vào phòng tắm.

Chu Nghi Ninh nhìn bóng dáng anh dần biến mất với vẻ mặt mông lung, lúc nãy là cướp cò đúng không?

Cô ngồi trên giường, đột nhiên thấy rất vui, sau đó cũng đứng dậy đi tới phòng tắm, lúc định gõ cửa thì cửa đột ngột mở ra.

Trước mắt tối thui, một cái khăn mặt phủ lên đầu cô, Quý Đông Dương nói: "Rửa mặt rồi ra ăn sáng."

Giật khăn xuống, anh đã đi mất tiêu.

Đợi cô vệ sinh cá nhân xong, Quý Đông Dương đã nấu xong sủi cảo, bưng lên đặt trên bàn, thấy cô thì vẫy tay gọi cô.

Chu Nghi Ninh kéo ống quần lên đi qua, phát hiện có đủ cả tương ớt và giấm, cô thấy vui vui: "Anh mua hả?"

Quý Đông Dương kéo ghế ra, "Tương ớt là do mẹ A Minh làm, giấm là do A Minh mua."

Cô bĩu môi, bắt đầu trộn nước chấm, mùi tương ớt thơm quá, "Sủi cảo cũng do mẹ A Minh làm hả? Ngon hơn lần trước nhiều."

Tất nhiên, sủi cảo đông lạnh ở siêu thị làm sao so được với sủi cảo do mẹ A Minh làm.

Lúc Quý Đông Dương rửa chén, Chu Nghi Ninh đi tới ôm anh từ đằng sau, ngón tay lướt nhẹ trên lưng anh. Người Quý Đông Dương khẽ cứng đờ, thầm nghĩ cô lại quay về là tiểu ma nữ rồi.

Rửa chén xong, anh xoay người, cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô: "Tối qua không có chuyện gì thật chứ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương