Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu lại, cười hỏi: "Đông ca có chuyện gì không?"

Nói đến trở mặt, không ai bằng cô đâu.

Đột nhiên vai bị bắt lấy, cô bị xoay người lại đối mặt với người đàn ông đó. Anh cúi xuống nhìn cô, "Chúng ta có nên nói đến việc em lấy hết quần áo của tôi không?"

Chu Nghi Ninh có chết cũng không thừa nhận: "Sao anh biết là em lấy, có tận mắt nhìn thấy không?"

Quý Đông Dương nhìn cô, bỗng cười, vuốt tóc cô, hạ giọng: "Hôm đó tôi đi sớm, công việc đã sắp xếp từ trước rồi, mà tôi không có thói quen thông báo lịch trình cho người khác."

Anh đang giải thích với cô? Chu Nghi Ninh ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, cô muốn biết hiện tại quan hệ của hai người là gì, thế nên cô thử tiến lên một bước.

Quý Đông Dương cúi đầu nhìn cô xem thử cô muốn làm gì, ngay sau đó, cô ôm lấy anh.

Chu Nghi Ninh cọ đầu vào ngực anh, tay ôm chặt eo anh, cũng như lần trước, anh không đẩy ra, cô rất vui, nhưng cũng hơi không vui vì có áo khoác cản trở, cô nhích đầu ra kéo khóa áo của anh xuống.

Quý Đông Dương giữ tay cô lại, cô gái này thích làm bừa quá.

Chu Nghi Ninh ngẩng đầu cười, nói một cách nghiêm túc: "Nhiều áo quá, ôm không đã."

Vừa nói vừa kéo khóa áo khoác của anh xuống, áp người mình vào người anh, lần tay ôm eo anh. Bên trong anh chỉ mặc áo len màu đen, tay cô lần từ eo anh đi lên trên, cảm nhận những thớ thịt và đường cong săn chắc trên lưng anh, cô vui vẻ ôm chặt hơn nữa.

Đang vui? Chỉ cần cho cô sờ soạng mấy cái mà cũng đã vui đến thế rồi.

Quý Đông Dương im lặng, cánh tay giơ lên rồi khẽ khàng rơi xuống lưng cô.

Hôm nay trời âm u, ánh đèn hành lang mờ mờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của nhau, tim Chu Nghi Ninh đập thình thịch, đứng trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, "Lần sau đi xa phải nói cho em biết đó, được không?"

Quý Đông Dương quan sát cô gái đột nhiên trở nên dịu dàng trong lòng mình, anh thấy cô rất lạ, lúc giận thì quậy tung nhà anh lên, còn lúc vui thì mềm mại như một cô mèo nhỏ, chỉ cần anh gãi cằm thì sẽ ngoan ngoãn nằm trên đùi anh.

Anh vuốt sống lưng cô, cúi đầu đáp ừ.

Chu Nghi Ninh vui sướng nhoẻn miệng cười, kiễng chân định hôn anh.

"Đinh!" Thang máy vang lên.

Quý Đông Dương nhanh chóng ấn bả vai cô rồi đẩy nhẹ cô ra, chắc là Dương Huân tới.

Chu Nghi Ninh nào quan tâm có ai tới hay không, cô không vui khi bị anh đẩy ra, giương mắt trừng anh.

Dương Huân ra hành lang, nhìn hai người kề sát, vẻ mặt Quý Đông Dương lãnh đạm, Chu Nghi Ninh xoay người cúi đầu tìm chìa khóa, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chẳng lẽ anh ta tới không đúng lúc?

Chu Nghi Ninh quay đầu cười: "Chào anh Dương."

Dương Huân gật đầu, Chu Nghi Ninh mở cửa rồi đi vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.

Quý Đông Dương xoay người ấn mật mã, Dương Huân đi tới, "Đừng nói với tớ là vừa nãy hai người đứng ngoài hành lang hôn nhau nhé."

"Không có."

Quý Đông Dương ném áo khoác lên sofa, tựa người vào ghế, Dương Huân vứt kịch bản lên bàn, "Kịch bản mới nhất, cậu xem đi, khoảng tháng sau sẽ công bố tin tức."

Quý Đông Dương lật kịch bản, Dương Huân nhìn anh: "Cậu định hẹn hò với Chu Nghi Ninh thật hả?"

Động tác trên tay Quý Đông Dương khẽ ngừng lại, không phủ nhận cũng không thừa nhận, rất nhiều kế hoạch bị phá vỡ, anh phải nghĩ ra đường lui và kế hoạch mới. Thực sự thì anh vẫn chưa nghĩ kỹ, đây không phải là chuyện có thể tính toán, anh đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, còn về phần Chu Nghi Ninh sẽ có cảm giác gì khi biết mọi chuyện lại không nằm trong kiểm soát của anh.

Dương Huân cho rằng anh ngầm thừa nhận, cảm thấy hơi khó tin, Quý Đông Dương từ chối không biết bao nhiêu nữ nghệ sĩ mà lại chẳng thoát khỏi cô nàng Chu Nghi Ninh có tính cách quái dị.

Ở đối diện, Chu Nghi Ninh vừa về tới nhà, chuông điện thoại liền vang lên.

"Cục cưng Nghi Ninh, bọn tớ đến mừng sinh nhật cậu nè, tới dưới chung cư rồi, mau xuống đón đi!" Alice nói xong liền cúp máy.

Chu Nghi Ninh nhìn điện thoại, sau đó lại mặc áo khoác vào.

Dưới chung cư, một cô gái mặc trang phục trung tính đứng cùng cô gái ăn vận xinh đẹp, Chu Nghi Ninh ngoắc tay với họ, "Làm màu quá đấy, không tự lên được à? Bắt người ta xuống đón mới chịu cơ."

Trương Hội ôm vai Alice đi tới, Alice ôm Chu Nghi Ninh, "Lâu lắm rồi mới gặp nhau, mấy dịp sinh nhật sau khi từ Anh về cậu chẳng cho tớ ôm gì cả, đồ vô lương tâm."

Chu Nghi Ninh đánh tay cô ấy, nói vẻ ruồng bỏ: "Đi mà ôm Trương Hội ấy."

Chu Nghi Ninh quen hai người họ khi đi du học ở Anh, đó là quãng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời cô, cũng may có hai người họ ở bên cạnh cô. Ở Trung Quốc, họ bị dị nghị rất nhiều, nhưng ở nước ngoài thì không, vì thế họ không muốn về nước.

Ba người đi vào nhà, Trương Hội hỏi cô, "Đóng phim vui không?"

Chu Nghi Ninh gật đầu: "Không những vui mà còn rất thú vị nữa!"

Alice không có hứng thú với showbiz, giục cô: "Cậu mau thay quần áo đi, chúng ta đi chơi."

Chu Nghi Ninh định ngủ trưa, nhưng giờ thì không ngủ được rồi, đành phải đi thay quần áo. Alice theo cô vào phòng treo đồ, lập tức hét lên: "Oh my God! Cậu có đàn ông?!"

Chu Nghi Ninh nhìn hai hàng trang phục dành cho nam, có cả âu phục, quần áo mặc thường ngày lẫn đồ mặc ở nhà, nếu nói không có đàn ông thì cũng chẳng biết nói sao, cô ngoảnh đầu nhìn Alice, nháy mắt: "Đúng vậy đó."

Alice hoảng hốt, đi qua sờ mấy bộ âu phục, "Gu thẩm mỹ tốt đấy, ai thế? Có phải là anh chàng Thẩm lần trước gặp không?"

Chu Nghi Ninh: "Không phải."

Cô và Thẩm Ngôn Quân là chuyện không thể nào, cô sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân do bố cô sắp đặt, mặc kệ người đó là ai, hôn nhân của bản thân ông và mẹ đã đáng xấu hổ rồi mà còn muốn hủy hoại cô, chẳng lẽ còn chưa rút ra được bài học nào ư?

Alice thở dài: "Tội nghiệp chàng Thẩm."

Chu Nghi Ninh chọn quần áo, thay đồ rồi trang điểm, không thèm để ý tới Alice.

Khi ba người ra khỏi nhà đúng lúc đụng phải Dương Huân đứng ở cửa nhà đối diện, Chu Nghi Ninh nhìn anh ta, cười nói: "Bạn em."

Dương Huân gật đầu chào hai người, vị để tóc ngắn có vóc người cao ráo kia là nam hay nữ vậy nhỉ?

Quý Đông Dương vừa về nước hôm qua, tính tới bây giờ đã ba ngày không ngủ đủ giấc, sau khi Dương Huân về, anh tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ bù.

Chuông điện thoại vang lên đánh thức anh, trong bóng tối, anh quơ lấy điện thoại ở tủ đầu giường, giọng nói trầm thấp: "Ai đó?"

Chu Nghi Ninh hơi sửng sốt, "Anh đang ngủ hả?"

Mới hơn tám giờ tối thôi mà! À cũng phải, mấy ngày vừa qua anh không được ngủ đủ giấc, nghe giọng anh thấy sợ quá, cô vội nói trước khi anh nổi giận: "Hôm nay là sinh nhật em."

Quý Đông Dương nhắm hai mắt, gỡ miếng bịt mắt ra, hơi mơ màng không rõ bây giờ là mấy giờ, cô vừa nói hôm nay là sinh nhật cô? Hít sâu một hơi, giọng nói dịu đi nhiều, "Sinh nhật hả, muốn anh làm gì?"

Chu Nghi Ninh vui vẻ: "Làm gì cũng được ạ?"

Quý Đông Dương: "Em nói thử đi."

Chu Nghi Ninh bĩu môi, nói nhỏ: "Vậy anh tới đây cắt bánh mừng năm mới với em nhé."

Sinh nhật cô rơi vào ngày 31 tháng 12, hằng năm có thể vừa tổ chức sinh nhật vừa đón năm mới, trong phòng hiện có mười mấy người, đèn chiếu óng ánh, cô núp đằng sau cánh cửa gọi điện, giọng nói mang theo sự mất mát: "Em quên mất anh là ảnh đế, ở đâu cũng có phóng viên theo dõi, thôi vậy."

Quý Đông Dương bật đèn, vừa xoa tóc vừa đứng dậy, mở tủ quần áo ra, "Ở đâu?"

Chu Nghi Ninh lập tức nở nụ cười, phấn khởi báo địa điểm cho anh.

Gần mười giờ Quý Đông Dương tới nơi. Trong phòng hết sức náo nhiệt, mọi người hát hò nhảy múa hết mình, tiếng nhạc xập xình, khi trông thấy một người đàn ông đẩy cửa đi vào thì sửng sờ, có mấy người trên sàn nhảy dừng lại. Chu Nghi Ninh mặc cái áo đỏ rực hở rốn để lộ vòng eo như phát sáng dưới ánh đèn.

Cô lắc mông nhảy tới trước mặt anh, câu tay lên cổ anh, cười rạng rỡ, "Anh tới rồi!"

Tiếng nhạc như rung chuyển trời đất khiến anh không nghe thấy cô nói gì, chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng của cô mà đoán lời cô nói.

Thấy anh chau mày, Chu Nghi Ninh liền đứng thẳng lên.

Chu Thân giảm tiếng nhạc, lúc Quý Đông Dương lấy mũ và tháo khẩu trang xuống, ai nấy đều kinh ngạc, sao Đông ca lại tới đây?

Chu Nghi Ninh quay đầu cảnh cáo bọn họ: "Đừng ngừng lại, đừng nói gì cả, không có ai nhận ra anh ấy hết!"

Trước kia Chu Thân bị cô chỉnh mấy lần nên hơi tởn, lập tức quay đầu mở nhạc lớn hơn nữa, giữa tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ai nhảy nhót tiếp tục nhảy nhót, ai uống rượu tiếp tục uống rượu.

Quý Đông Dương mím chặt môi, cúi đầu nhìn Chu Nghi Ninh, cô kéo anh tới ngồi xuống sofa, chỉ vào bát cháo trên bàn, nhích tới gần anh, vì sợ anh không nghe thấy nên ghé sát vào tai anh hét to: "Em bảo phòng bếp chuẩn bị cho anh đó."

Quý Đông Dương nhíu mày, kéo cô ra, tiếng hét làm anh muốn rách màng nhĩ luôn.

Chu Nghi Ninh dẩu môi, cô hiểu tính anh nên khi Alice tới kéo cô ra nhảy, cô lập tức đi theo.

Quý Đông Dương nheo mắt nhìn cô gái xinh đẹp dưới ánh đèn nhấp nháy, anh ít khi tới mấy chỗ thế này, thỉnh thoảng mới đi cùng đoàn phim hoặc nhà sản xuất và đạo diễn, nhưng chỉ ngồi một lúc là về. Anh chưa ăn tối, nhìn bát cháo, vuốt thân bát, vẫn còn nóng.

Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn anh, thấy anh đang ăn thì nở nụ cười rạng rỡ.

Cô chơi vui vẻ, còn anh ngồi im.

Một lát sau, Chu Nghi Ninh quay đầu lại thì không thấy anh đâu cả!

Vội vàng giảm âm lượng xuống, đi tới kéo tay Chu Thân, "Anh ấy đâu?"

Chu Thân liếc mắt, "Cầm điện thoại đi ra ngoài rồi, áo mũ còn ở đây thì chắc là chưa về đâu."

Chu Nghi Ninh à một tiếng, Alice vội hỏi: "Là anh ấy hả? Chẳng phải cậu ghét anh ấy lắm ư?"

Chu Nghi Ninh nhìn cô ấy: "Ai nói tớ ghét anh ấy?"

Alice định nói gì đó thì bị Trương Hội ngăn lại, Alice vội nuốt câu định nói vào bụng, cười với Chu Nghi Ninh: "Đẹp trai dã man."

Chu Nghi Ninh chờ rất lâu mà không thấy anh quay lại, hơn mười một giờ rồi, cô bật dậy đi ra ngoài tìm anh.

Cô đứng ở hành lang, điện thoại thì gọi không được, đứng ngoài nhìn vào nhà vệ sinh cũng không thấy anh đâu, thế là đành phải đi qua đi lại ở hành lang.

Quý Đông Dương đứng trong một căn phòng trống nghe điện thoại, qua ô cửa kính nhìn thấy cô qua qua lại lại ngoài hành lang với vẻ mặt lo lắng, anh mở cửa ra, dựa vào cửa nhìn cô.

Chu Nghi Ninh ngoảnh đầu thấy anh, trong nháy mắt, cô nhoẻn miệng cười, chạy tới trước mặt anh.

Anh xoay người đi lại vào phòng, đưa lưng về phía cô nói thêm mấy câu rồi cúp máy, cất điện thoại vào túi quần, xoay người lại nhìn cô, "Tìm anh hả? Tới lúc cắt bánh rồi?"

Chu Nghi Ninh đứng cạnh cửa, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Không có."

Cô thấy hơi lạ, ngày 31 tháng 12 mà có phòng trống, chẳng lẽ là do Chu Thân đặt?

Quý Đông Dương đi tới, cúi đầu nhìn cô, "Tìm không thấy anh nên lo hả?"

Cô gật đầu, giơ tay ôm anh, "Em tưởng anh về rồi."

Chu Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn anh, tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn ngoài hành lang xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng, vừa khéo có thể nhìn thấy mặt anh, gương mặt góc cạnh điển trai trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Tim chợt đập thình thịch, cô ôm chặt cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh, cô rất muốn anh đáp lại mình, vừa liếm và gặm môi anh, cô uống hơi nhiều, cơ thể bắt đầu lên men, sốt ruột: "Quý Đông Dương, anh hôn em đi, hôm nay là sinh nhật em đó."

Anh kéo cô xuống khỏi người mình, cúi đầu nhìn cô, tỏ vẻ như đang suy nghĩ để nói gì đó.

Chu Nghi Ninh càng sốt ruột, cô lại kiễng chân hôn lên môi anh, cô không tin cô không châm được lửa trên người anh, nhưng qua một lát mà anh vẫn không hề đáp lại. Cánh tay cô ôm chặt anh dần buông ra, mắt rũ xuống, định rời khỏi môi anh.

Nhưng ngay lập tức, thắt lưng bị ghì siết, cô không thể động đậy mà vẫn giữ tư thế ôm anh, mũi chân chạm đất, cả người như được anh nâng lên.

Môi kề môi.

Môi Quý Đông Dương khẽ cử động, ngậm lấy môi cô, dừng lại một chút, giống như đang do dự, cũng giống như đang nếm thử mùi vị của cô.

Chỉ một động tác nhỏ đó đã khiến Chu Nghi Ninh mềm nhũn, trong khoảnh khắc đó, cô như nghe thấy tiếng trái tim đập trật một nhịp, đó là tiếng động làm say lòng người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương