Tiến Vào Vòng Tay Anh
-
Chương 10
Trans: Jojo
Edit: Aiko
Beta: Kong
Đến cửa hàng, khung cảnh tiểu tư sản trước mắt sáng sủa, tổng thể được trang trí vàng rực, rộng rãi sáng ngời, toát lên phong thái đậm chất nước Thái, giống như đang đi du lịch nước ngoài.
Nhân viên bộ phận thị trường rất nhiều, bàn trong nhà hàng kiểu này thường không lớn, vì vậy mọi người được chia thành nhiều bàn nhỏ.
Chu Khâm tới sau cùng, trợ lý đã dành cho anh một chỗ ngồi rất tốt, nằm ở trong góc, bởi cậu ấy biết Chu tổng không thích ồn ào.
Cậu ta cho rằng Chu tổng sẽ cảm nhận sự dụng tâm lương khổ* của mình, nhưng sau khi anh ngồi xuống lại nói ánh đèn quá lòe loẹt, chiếu đến đau mắt.
(*dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại)
Trợ lý vội vàng đứng dậy nhìn xung quanh, chỉ có bàn ở giữa kia là tương đối không chói mắt, bởi vì bốn phía rực rỡ, khiến ánh đèn chỗ đó không quá mạnh.
"Chu tổng, hay là chúng ta lại bàn kia ngồi?"
Chu Khâm liếc mắt, giả vờ nhíu mày không kiên nhẫn, cơ thể lại rất thành thật mà đứng lên.
Cố Khinh Âm đang ăn cơm dứa thì một bóng người đột nhiên đổ xuống, cô ngẩng đầu nhìn thấy Chu Khâm, ánh mắt khựng lại.
Hàng cúc áo sơ mi trắng của anh được cài cẩn thận đến hàng trên cùng, khuôn mặt tuấn tú không thua kém gì cảnh đẹp phía sau càng làm nổi bật sự cao quý của anh.
Triệu Ấu Lâm ở cạnh bên lại sợ tới mức nấc lên, chẳng lẽ Chu tổng muốn tìm cô tính sổ nên mới cố ý lại đây ngồi đấy chứ?
Nhưng rất nhanh cô nàng biết bản thân nghĩ nhiều, trợ lý liếc mắt nhìn cô rồi nói, "Đổi chỗ ngồi nào, Chu tổng thấy ánh đèn bên kia quá chói mắt, cô qua đó ngồi đi."
Nói với Triệu Ấu Lâm xong, trợ lý lại nhìn cố Khinh Âm, "Cả cô nữa."
Chu Khâm: "........."
Anh có thể sa thải cái tên trợ lý vừa ngu ngốc vừa nhiều chuyện này ngay tại chỗ được không?
Triệu Ấu Lâm đang muốn đứng dậy, lại nghe Chu tổng nói: "Không cần phải phiền phức như vậy, ngồi dồn lại là được."
Bàn bọn họ chỉ có hai nam hai nữ, quả thực rất rộng, sau khi Chu tổng ngồi xuống, trừng mắt nhìn trợ lý, "Không cần cậu bồi tôi ăn cơm."
Trợ lý ủy khuất mà xoa mũi, trở về chỗ ngồi cũ.
Cố Khinh Âm cúi đầu, mắt nhìn mũi, Chu Khâm có phải thể hiện quá rõ ràng rồi không, lỡ có người nhìn ra được...
"Khinh Âm, cậu nếm thử món xôi xoài này xem, rất ngọt, ngon hơn cả cơm dứa nữa."
Giọng Triệu Ấu Lâm lọt vào tai, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Khinh Âm, cô không nghe rõ cô ấy nói gì, cô vô thức nhận lấy chén cô ấy đưa qua, sau đó cầm muỗng lên ăn ——
"Xoài và dứa đều dễ bị dị ứng, lúc mọi người ăn phải cẩn thận."
Chu Khâm lớn tiếng nhắc nhở, Cố Khinh Âm nhìn qua, đối diện với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sâu thẳm của anh.
Mọi chuyện của cô anh đều nhớ rõ, hơn cả những gì cô nhớ về chính mình.
"Chu tổng cũng thật chu đáo." Lý Tử Khiêm đúng lúc vuốt mông ngựa, còn hỏi: "Có phải Chu tổng dị ứng với hai món này, nên mới đặt biệt chú ý tới không?"
"Không, là người trong lòng của tôi."
Trên bàn trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, mọi người lặng lẽ nhìn Chu Khâm, không dám tin những gì mình vừa nghe được là sự thật.
Chu Khâm thong thả dùng muỗng khuấy Sago soup, khóe môi nở một nụ cười nham hiểm, "Sao vậy? Tôi ở tuổi này có người trong lòng bộ rất lạ sao?"
Người trong lòng...
Anh nhấn mạnh lặp lại ba chữ này.
Nhịp tim của Cố Khinh Âm tăng nhanh một cách khó hiểu, đập cực kỳ nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô với Chu Khâm như đang chơi trò săn bắt, anh là tên thợ săn âm hiểm xảo trá, nhàn nhã nhìn con mồi là cô làm cách nào chạy trốn khỏi lưới của anh.
Thấy Chu tổng khó có được một lần buông bỏ dáng vẻ người lãnh đạo, cùng nhân viên nói chuyện đời tư, tính nhiều chuyện của Triệu Ấu Lâm không kìm được.
"Chu tổng, người trong lòng của anh là kiểu cô gái như thế nào? Với điều kiện ưu tú như anh, nhất định tiêu chuẩn của anh cũng rất cao."
Chu Khâm: "Hoàn toàn ngược lại."
Cố Khinh Âm:???
Những người khác nghi hoặc nhìn Chu tổng, anh liếc mắt nhìn Cố Khinh Âm qua khóe mắt, cười xấu xa: "Người trong lòng của tôi ngạo mạn và thô lỗ, kiệu ngạo và độc đoán, không để ai vào mắt, giống như không sợ trời không sợ đất, trước khi gặp cô ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích kiểu người như vậy, điều này đã hạ thấp tiêu chuẩn của tôi."
Cố Khinh Âm càng nghe càng tức giận nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
Giỏi lắm, Chu Khâm.
Quang minh chính đại mắng cô trước mặt cô.
Thật thẳng thắn và lỗi lạc.
Sau khi tạm dừng vài giây, Chu Khâm lại đột nhiên thay đổi chủ đề, "Nhưng thích chính là thích, làm sao có thể thay đổi được? Dù cho cô ấy có nhiều khuyết điểm đi chăng nữa thì trong lòng tôi cũng là tốt nhất."
Ngoại trừ Cố Khinh Âm, hai cô gái khác trên bàn đều cảm động, nhìn Chu Khâm, trong ánh mắt điên cuồng trào ra sự ngưỡng mộ.
Triệu Ấu Lâm lại càng khoa trương hơn, nước mắt chảy ra, rút khăn giấy vừa lau vừa hỏi: "Chu tổng, vậy hiện tại hai người có ở bên nhau không?"
"Không có."
"Vì sao? Anh thâm tình như vậy, ai nỡ từ chối được cơ chứ?"
Chu Khâm tỏ vẻ tiếc nuối mà rũ mắt nhìn mặt bàn, "Có lần cô ấy đạp xe tông vào cây, ngã hư đầu óc."
"A? Thành người thực vật?" Triệu Ấu Lâm theo bản năng khiếp sợ.
"........." Cố Khinh Âm mím chặt môi, mỉm cười, "Sao tôi lại cảm thấy lời này của Chu tổng là nói, do đầu óc cô gái kia hỏng rồi mới không thích anh? Thật ra, nếu bị người ta từ chối thì nhất định phải có vấn đề nào đó, mà phần nhiều là ở mình, anh nên tìm nguyên nhân ở bản thân đi."
Những người khác nghe thấy lời này của Cố Khinh Âm, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh.
Điên rồi sao? Lại dám châm chọc lãnh đạo???
Cố Khinh Âm im lặng vài giây, cầm ly lên uống, "Coi như tôi chưa nói gì."
Sau khi bữa tiệc kết thúc, cùng Triệu Ấu Lâm đi toilet, cô ấy vẫn còn đang tức giận bất bình mà mắng mỏ cô gái đã từ chối Chu Khâm.
"Thật ra lúc ấy tớ muốn nói rằng cô gái kia mắt mù mới chướng mắt Chu tổng, sợ Chu tổng không vui nên nhịn xuống không nói, anh ấy kiểu gì cũng bảo vệ cô gái đó, người trong lòng mà."
"Này, cậu nói xem sao lại có cô gái không có mắt như vậy, người đàn ông thâm tình, đẹp trai còn giàu có như Chu tổng lại không thích, chẳng lẽ muốn ra ngoài vũ trụ tìm sao?"
"Đoán chừng cô ấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với Chu tổng, sợ sau này anh ấy ở bên người khác sẽ bỏ rơi mình."
"Dừng dừng dừng, dừng lại."
Cố Khinh Âm sợ nếu mình không kêu dừng, không biết chừng Triệu Ấu Lâm còn có thể nói những lời khó nghe hơn nữa.
"Sao cậu không nghĩ tới, lỡ như cô gái kia không thích Chu tổng là vì bản thân cô ấy rất ưu tú thì sao?"
Triệu Ấu Lâm thấy cô kích động như vậy, nhíu mày nghi ngờ, "Khinh Âm, cậu nói thay cho cô gái kia như thế, làm giống như cậu là cô gái đó vậy."
"Tớ? Tớ sao có thể!" Cố Khinh Âm cố tình rửa tay để che giấu sự hoảng loạn của mình.
"Nói như vậy, nếu là cậu, cậu sẽ thích Chu tổng."
"Sẽ không."
Cố Khinh Âm tắt vòi nước, đi qua lau khô tay, "Tớ không chắc mình có thể đánh bại cô gái đó rồi thay thế vị trí của cô ấy trong lòng Chu tổng, có thể được Chu tổng coi trọng thì nhất định không đơn giản."
Triệu Ấu Lâm chậm nửa nhịp mới phản ứng lại —— sao Cố Khinh Âm lại khen người đó?!
——
Ôn Thành mới khai trương trò chơi mật thất mới, Hàn Lộ gửi địa chỉ cho Cố Khinh Âm, hẹn cô cuối tuần đi chơi, đối với những người trẻ tuổi, đây là cách giải tỏa áp lực tốt nhất vào cuối tuần.
Cố Khinh Âm sau khi nghe xong, chỉ hỏi một câu:
"Không cẩn thận đánh NPC thì phải bồi thường bao nhiêu?"
Cô sợ đến lúc đó cô không kiềm chế được.
2 giờ chiều, Cố Khinh Âm lái xe đến đúng giờ, nơi này khá rộng và ở vùng ngoại ô, từ cổng đi vào, ở đâu cũng có thể cảm nhận được bầu không khí kì quái.
Tất nhiên Hàn Lộ không thể chỉ gọi một mình cô, hai cô gái mà không có con trai đi cùng thì không được, vì thế cô ấy còn gọi thêm Bùi Cảnh Trạch, mà Bùi Cảnh Trạch không muốn thành cục nhân ở giữa bánh mì kẹp thịt, nên gọi thêm Chu Khâm và các bạn học nam khác.
Khi Cố Khinh Âm bước vào đại sảnh đã có vài người đợi sẵn, cô mặc một chiếc váy màu đỏ tươi vô cùng quyến rũ, thu hút sự chú ý của những người ở đây.
Đôi hoa tai hình trăng lưỡi liềm tự do đung đưa khi cô bước đi, mỗi bước đi như có gió, cả góc váy cũng đang nhảy múa.
"Mẹ kiếp, sao cậu ăn mặc bắt mắt vậy? Sợ NPC không nhìn thấy cậu sao?" Bùi Cảnh Trạch nhìn từ trên xuống dưới, trêu chọc cô.
"Màu đỏ trừ tà."
Dứt lời, "Phì" một tiếng cười vang lên, là từ Lâm Tri Châu phát ra.
Cố Khinh Âm nhíu mày nhìn về phía cậu, thấy cậu vén ống quần lên, để lộ đôi vớ màu hồng, "Cô xem chúng ta mặc thật ăn ý, chi bằng đi cùng nhau đi."
"Người ta là con gái sợ là bình thường, một tên đàn ông như cậu......" Mạc Tục chịu không nổi mà nhíu mày khinh bỉ, "Tớ sẽ không cùng một tổ với cậu."
"Cậu nghĩ tớ muốn đi cùng cậu chắc."
Ánh mắt Lâm Tri Châu như có như không nhìn Cố Khinh Âm, cho thấy cô là nơi trái tim anh hướng về.
Ám hiệu của cậu bị bỏ qua, Cố Khinh Âm xoay chuyển tình hình, nói: "Đừng lãng phí thời gian, vào đi thôi."
Hai nữ bốn nam mang sau khi bịt mắt xong được đưa vào căn phòng mật thất, chủ đề này là Bùi Cảnh Trạch chọn, lấy chủ đề vụ án giết người ở trường học làm mở đầu, mức độ kinh dị......!ba sao.
Được rồi.
Cậu định chọn năm sao, nhưng trên mạng xác định và đánh giá rằng sẽ sợ tới mức tiểu ra quần, cậu không thể nào chịu được sự xấu hổ như vậy.
Cánh cửa từ từ đóng lại, mọi người tháo bịt mắt xuống, khung cảnh một lớp học đột nhiên xuất hiện, mọi thứ tối tăm loe lóe ánh đèn đỏ, bàn ghế đều cũ nát, trên bảng đen còn có dấu vết của móng tay cào qua, nhìn đến khiến lòng người khó chịu.
"Các cậu nhìn dòng chữ trên bảng đen xem, đó có phải là manh mối không?"
Bùi Cảnh Trạch duỗi tay chỉ những dòng chữ dày đặc toàn là tiếng Anh, Cố Khinh Âm nhìn qua, phiên dịch: "Đại khái là nói, những người không thoát khỏi mật thất sẽ bị NPC bắt đi, nhốt trong phòng tối."
Có ba cánh cửa ở một bên phòng học chỉ rất rõ các trình độ khác nhau, đến gần nhìn những dòng chữ trên đó "Khó, trung, dễ", Bùi Cảnh Trạch lập tức chọn cánh cửa dễ nhất.
"Các cậu đều biết, tớ học rất dở, lỡ như có câu hỏi toán cao cấp nào, chắc chắn tớ không trả lời được."
"Cậu có thể đừng nói những câu làm ô nhục chúng tớ được không?" Mạc tục trừng cậu liếc mắt một cái, "Tớ cũng chọn dễ."
"Mẹ nó, hai người các cậu......" Lâm Tri Châu cắn chặt răng, nhìn về phía Cố Khinh Âm, "Nữ thần, cô chọn cái nào?"
Đương nhiên cậu cũng muốn chọn giống cô.
Cố Khinh Âm không chút do dự, chỉ về cánh cửa khó nhất.
"Tôi đi cùng cô."
Lâm Tri Châu còn chưa dứt lời, Chu Khâm đã đẩy cửa đi vào.
???
Đoạt nguời công khai vậy sao?
Cố Khinh Âm theo sau Chu Khâm tiến vào, cánh cửa đóng lại theo âm thanh, khung cảnh tối đen đột nhiên sáng vài phần.
Đây rõ ràng là một phòng dụng cụ thể thao cũ, bóng rổ, bóng đá và tạ tay chất đống ở một góc phòng, hai bên còn chất đầy các tấm đệm.
Cô chú ý cẩn thận dưới chân mình, sợ bị trượt chân, cũng tập trung tinh thần tìm manh mối.
Chu Khâm dù bận vẫn ung dung nhìn cô, đánh giá cao với sự nghiêm túc của cô.
Bất kể làm chuyện gì, cô luôn phân cao thấp, không ngại thử thách bản thân.
"Bệnh cảm của anh sao rồi?"
Cố Khinh Âm hỏi, đưa lưng về phía Chu Khâm, kiễng chân nhìn phía trên.
"Đã không sao, cảm ơn đã quan tâm."
Cô "Ồ" một tiếng, lẩm bẩm vài câu tiếng Anh trên tường, lại đi tới cửa, lay cánh cửa sắt rỉ sét.
Chu Khâm khâm phục lòng can đảm của cô, ở nơi kinh dị khủng bố như này lại dám đi lung tung.
"Anh có phát hiện ra gì không?" Cố Khinh Âm dò hỏi xong, tự giễu mà nói: "Tôi thật sự không có đầu óc trinh thám."
"Em luôn có những nhận thức sáng suốt về bản thân."
"............"
Bỗng nhiên, âm thanh "Chít chít" vang lên trong không gian yên tĩnh, đầu óc Cố Khinh Âm còn chưa kịp phản ứng lại, lưng cô đã tê dại.
Khi cô đang sững sờ, một con chuột đã bò lên mu bàn chân của cô, trong nháy mắt, máu của Cố Khinh Âm đều dồn lên đầu.
"A ——"
Cô hét lớn một tiếng, lập tức đi tìm Chu Khâm.
Hai tay ôm chặt cánh tay anh, giống như bắt lấy một cái cây di động, "Có chuột."
Trước khi tới đây, cô đã chuẩn bị tâm lý tốt, đối với những NPC khủng bố cũng không sợ, cô biết tất cả đều do người đóng giả, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có sinh vật ghê tởm như chuột xuất hiện.
Anh cúi đầu nhìn những ngón tay trắng như ngọc của cô, khóe môi Chu Khâm nhẹ cong thành một vòng cung.
Tác giả có lời muốn nói: Lại thêm một chương, chúc mọi người nghỉ lễ quốc khánh vui vẻ~ muốn mỗi ngày đều vui!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook