Tiến Vào Vòng Tay Anh
18: Đây Là Bạn Gái Của Tôi


Việc đầu tiên sau khi cùng Chu Khâm xác định mối quan hệ chính là đi du thuyền bên bờ sông.

Ôn Thành là thành phố du lịch nổi tiếng, cảnh đêm tuyệt đẹp, ở bờ sông chỉ còn 1 nửa số thuyền ngay ngắn xếp hàng.
Cố Khinh Âm đứng bên cạnh Chu Khâm, kéo xuống thuyền, mái tóc xoăn phía sau trong khoảnh khắc như thác nước rơi trên vai.

Chu Khâm sửa sang lại giúp cô, tự nhiên nắm lấy tay sau đó cùng quay đầu nhìn về một phía.

Cố Khinh Âm nghĩ đến việc như thế nào có thể khiến anh nỗ lực ức chế cảm xúc lâu đến như vậy, đến nay vẫn không yêu thêm một ai, bất giác nở một nụ cười.

Từ năm 19 tuổi ấy, anh đã thích cô, cho đến hôm nay đã được 9 năm, nguyện vọng của anh cuối cùng đã thành sự thật, đem cô trở thành bạn gái của mình.
Bước tới du thuyền, các cặp đôi chiếm đa số khoang, đôi nào cũng không khỏi khoe khoang show ân ái, chỉ trừ bọn họ.

Tuy rằng tay Cố Khinh Âm được Chu Khâm nắm chặt, nhưng khoảng cách lại rất xa, như thể cô bị anh ức hiếp.

Khả năng sau khi chấp nhận anh, cô đã liền hối hận đòi bỏ đi.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Chu Khâm không khỏi ảm đạm.
Cố Khinh Âm trong lòng quả đúng như anh dự đoán, đồng ý làm bạn gái anh dường như chỉ là xúc động nhất thời mà thôi, xong xuôi bình tĩnh lại liền sinh hối hận.
Bất quá, bọn họ phỏng chừng sẽ chẳng được lâu dài, bạn trai cô từ trước đến nay, không có ai quá được 5 tháng.
Ba mươi phút ở trên thuyền, gió thổi càng lạnh lẽo hơn, ở một đêm trăng đẹp như thế này thực sự là lãng mạng, nhưng Cố Khinh Âm chỉ cảm nhận được cái lạnh.
Chu Khâm cũng không cởi áo sơ mi cho cô nữa, rõ ràng vào thời điểm theo đuổi cô anh ân cần đến như vậy, còn cố ý mặc áo thun ở bên trong, bên ngoài khoác sơ mi,vậy mà nay,...
Haizz, đúng là đàn ông ai cũng giống nhau, theo đuổi được rồi liền không biết quý trọng.
Chàng trai bên cạnh liếc mắt một cái, cố ý ho khan 2 tiếng nhưng Cố Khinh Âm cũng không thèm để ý đến hắn.
Thấy Cố Khinh Âm lạnh đến run cả người, Chu Khâm mới đem cô ôm vào trong lồng ngực.

Anh cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, mê hoặc nói nhỏ: "Em có biết bạn trai đang ôm em không?
Mặt của cô dán cả vào ngực rắn chắc của anh, cánh tay ôm chặt giam cầm khiến cô cảm thấy cả người như đang bị giam cầm.
Bỗng nhiên cô ngẩng lên nhìn mặt trăng ngày rằm tròn vành vạch, đột nhiên nổi lên cảm giác tò mò hỏi: "Làm sao anh có thể nhịn được mà không yêu đương suốt ngần ấy thời gian, anh không cảm thấy sẽ nhịn đến hỏng sao?"
"Sẽ không", anh nghiêm túc trả lời: "Đối với chuyện tình cảm, anh không có biện pháp nào để có thể tạm chấp nhận." Khi đã gặp được người tốt nhất, những người khác liền trở nên vô cùng bình thường.
Cố Khinh Âm ngáp mệt mỏi trong lồng ngực anh, lười biếng giống như chú mèo con: Em cảm thấy không yêu đương, nhân sinh quan không có gì thú vị, nam nhân không chơi đùa thì còn có thể làm gì chứ, sinh hoạt thật tẻ nhật."
"..."
Sắc mặt Chu Khâm đột nhiên tối xầm lại, giơ tay che miệng cô lại: "Em có thể đừng nói nữa không." Làm như vậy thật là phá hỏng bầu không khí, cái gì cũng nên nói sao.
Kỳ thật, trong lòng anh vẫn còn suy nghĩ tưởng rằng cô vẫn còn suy nghĩ cô cũng chỉ vẫn đang muốn chơi đùa anh thôi, nhưng kể cả như vậy, anh cũng can tâm tình nguyện.
Thuyền nhỏ trên mặt sông bỗng nhiên lung lay theo dòng chảy, hai bên bờ sông được những chùm sáng chiếu xuống, tạo thành 1 dải áng sáng huyền ảo.

Mặt nước yên bình bỗng nhiên có một trận gió đêm thổi xuống tạo thành những tầng tầng gợn sóng.

Cố Khinh Âm tối qua không được nghỉ ngơi tốt, cứ như vậy mà ngủ trong lồng ngực của Chu Khâm.

Đến khi thuyền đã cập về bờ cô vẫn còn chưa tỉnh dậy.

Anh ôm cô về trong xe, lúc này, Cố Khinh Âm cũng chậm rãi mở mắt ra, hiện lên ở tia mắt vài phần hoang mang.
"Đêm nay đến chỗ anh không?"
Anh vén nhẹ mái tóc cô, dáng vẻ như đang dụ dỗ con gái nhà lành.

"Em với mẹ đã hẹn cùng nhau rồi, không bằng anh gọi cho mẹ nói đi."
Chu Khâm ngồi thẳng, chậm rãi khởi động xe: "Vẫn là không nên phá hỏng hình ảnh tốt đẹp của anh trong mắt mẹ vợ tương lai được."
Cố Khinh Âm nghe nói mà bĩu môi, cười khẩy, bọn họ còn có thể đi đến hôn nhân sao, trí tưởng tượng của anh cũng quá nhiều rồi.
Đến cửa tiểu khu, cô muốn xuống xe bỗng bị Chu Khâm kéo lại vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn cô.

Trải qua một đêm kia, kỹ thuật hôn của anh lại càng thêm thành thạo, ít nhất cũng không để cô chịu thiệt.Tay cô đặt lên vai Chu Khâm, mềm như nước mà dựa vào người anh.

Tuy cô không yêu Chu Khâm, nhưng cô cảm thấy hormone anh mang lại thật mạnh, bị anh hôn một lần, đại não cô như thể trống rỗng.
Cảm giác như hút hết sạch không khí, nhu cầu cấp bách được thỏa mãn, cô không biết đã ngồi trên đùi anh từ khi nào.

Bỗng Chu Khâm mang cô ấn vào tay lái, quyền chủ động hoàn toàn được anh nắm giữ.

Bên ngoài, người người đi lại, đèn đường rọi xuống khiến bóng cây phản chiếu trên đường, trong xe, không khí lại càng mãnh nhiệt, hai người hôn nhau mãnh liệt như không thể tách rời.
Cố Khinh Âm không nhịn được mà phát ra tiếng, bàn tay nghịch ngợm chui vào trong áo sơ mi của anh, tưởng rằng sẽ sờ được cơ bụng, lại phát hiện bên trong còn có thêm 1 chiếc áo thun.
"Anh..."
Cô phẫn nộ ngẩng đầu: "Rõ ràng là anh có mặc áo thun, vậy mà không cởi áo cho em khoác thêm."
"Làm như thế thì làm sao em biết bạn trai em hôn giỏi như thế nào?"
Anh bật cười kéo đai an toàn cho cô, không quên hôn thêm vài cái vào môi cô.
"Khinh Âm"
Chu Khâm nghiêm túc mà kêu tên cô.
Giọng anh vốn dễ nghe, nhưng khi anh kêu tên Cố Khinh Âm, âm cuối lên cao nghe lại càng triền miên, gợi cảm.
"Sao vậy"?
Đêm nay chính là thời khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời anh.
Cố Khinh Âm đưa ngón tay đặt lên mặt anh, nơi đó vẫn còn lớp son mỏng: "Trước đây thì sao?"
Anh nhận ra rất rõ lời cô đang muốn ám chỉ điều gì.
Chu Khâm kéo tay cô xương, đặt ở bên môi: "Ở thời điểm gặp được em,..."
-
Hôm sau là thứ bảy, Cố Khinh Âm đang ngủ ngon lành bỗng bị tiếng đập cửa đánh thứ.

Cô vừa ngáp vừa ra mở cửa, dụi dụi mắt hỏi: "Động đất sao"?
"Đừng có mà ba hoa với mẹ" Hạ Vi trừng mắt liếc con gái một cái, hạ giọng nói: "Ngôn Diệu tới, đang ở phòng khách đó."
"Anh ta tới làm gì?"
"Đón con đi chơi chứ làm gì.

Hạ Vi thúc giục Cố Khinh Âm mau đi thay quần áo.

"Khó lắm mới có ngày cuối tuần được thả lỏng, con phải nắm chặt lấy thời gian, đừng để nó sốt ruột chờ đợi."
Cố Khinh Âm bất lực: "Con làm gì có hẹn với anh ta, thế nào lại tiền trảm hậu tấu?"
"Là ta cho phép cậu ta hẹn"
Hạ Vi mở tủ quần áo ra, lấy một bộ váy màu tím: "Con mặc cái này đi, ra vẻ nữ tính một chút".
Cố Khinh Ấm nhận lấy váy: "Làm ơn mẹ nói anh ta về đi, rồi nói con có bạn trai rồi, để anh ta tìm nhà tiếp theo."
"Con có bạn trai? Chuyện từ khi nào mà mẹ không biết."
"Ngày hôm qua."

-
Hạ Vi chuyển đúng lời Cố Khinh Âm nói cho Ngôn Diệu, anh sau khi nghe xong lộ ra vẻ mặt mất mát.
"Con đi trước đây thưa dì." Vô cùng biết điều nhanh chóng rời đi.
"Aizz, tiểu tử này thật là tốt.
Hạ Vi đưa anh đến cửa thang máy, âm thầm luyến tiếc trong lòng.
XOay người trở về nhà, thấy Cố Khinh Âm đã ra khỏi phòng, bà hừ lạnh một tiếng nhìn về phía cô: "Con đừng nghĩ là thuận tiện bịa ra một người bạn trai."
"Mẹ muốn gặp thì con sẽ liền gọi anh ấy đến đây để mẹ gặp."
Nhìn Cố Khinh Âm có đến mười phần tự tin, Hạ Vi tin tưởng đây là sự thật, hạ bớt vài phần không tin tưởng: "Cũng không đến nỗi gấp gáp như thế, con có người thích là tốt rồi."
Cố Khinh Âm hiểu bà rất rõ, chuyện gì bà cũng biết tiết chế bản thân lại.
Ăn xong cơm trưa, Chu Khâm nhắn tin hỏi cô có muốn buổi chiều đi xem phim, Cố Khinh Âm chỉ nhắn lại 2 từ: Không rảnh".

Thời gian nghỉ ngơi quý giá như vậy, sao có thể dùng hết cho yêu đương được.

Nam nhân bất quá chỉ để tiêu khiển khi nhàm chán mà thôi.

Sau khi từ chối Chu Khâm, Cố Khinh Âm một mình ra hiệu sách, tự thư giãn một mình.

Có nhiều thời gian, cô vẫn tương đối hưởng thụ thời gian của một người độc thân, tự do tự tại.

Tiệm sách kia nằm trong trung tâm thương mại, một nửa là quán cà phê, khung cảnh tương đối ấm áp, thực sự rất thích hợp cho việc hẹn hò.

Cố Khinh Âm đánh xe xuống hầm gửi, sau khi kiểm tra lại liền xuống xe, vừa mới khoá cửa xoay người đã thấy bên cạnh có một chiếc xe chậm rãi dừng lại.

"Chị Khinh Âm"
Cố Khinh Âm mới đi được vài bước đã nghe thấy giọng nói, kinh ngạc quay đầu lại.

Quả nhiên, đó là chiếc xe mới của Tô Tử Diệc Diệc.

Cô quay đầu lại, thấy hắn mặc một chiếc hoodie màu trắng cộc tay, phía dưới là quần đùi màu kaki, trông sạch sẽ, thoải mái, rất có cảm giác như hồi trước.

"Là trùng hợp sao?" Cô nghiêm túc hỏi cậu ta.

"Là em ở trên đường nhìn thấy biển số xe chị, liền đi theo chị đến đây." Tô Tử Diệc Diệc tiến đến ôm lấy bả vai cô, làm nũng thấp giọng nói.

"Em sẽ không ngớ ngẩn như trước đây nữa đâu, chị đừng so đo với em."
Cố Khinh Âm ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trong không khí, cố ý nói tránh sang chuyện khác: "Nước hoa trên người cậu mùi khá tốt đó."
"Chị thích sao? Em mỗi ngày đều sẽ xịt mùi này."
Vừa dứt lời, cậu đã bị Cố Khinh Âm không hề lưu tình đẩy ra: "Cậu quay trở về London đi."
Tô Tử Diệc cũng cười tươi, vẻ mặt từ trước đến giờ hiện lên vẻ ăn chơi trác táng, bỗng nhiên biểu hiện ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Cố Khinh Âm nói: " Em không xác định được thời điểm cùng chị yêu đương, có phải em thích chị thật hay không, nhưng lúc ấy em là toàn tâm toàn ý với chị, nhưng em lại rất rõ ràng chị sớm muộn gì cũng chia tay với em thôi, nên em mới không dám quá để ý đến chị, nhưng bây giờ gặp lại, em bỗng ý thức được rằng em thật sự thích chị, không phải rung động nhất thời mà là thực sự muốn ở bên chị."
Tô Tử Diệc cũng ý thức được bọn họ có sự chênh lệch về tuổi tác, cô hơn cậu vài tuổi, so với cậu thành thục hơn nhiều, đứng cạnh cô như chị em, căn bản không hề xứng, nhưng cậu vẫn nỗ lực tranh thủ một chút.


Bãi đỗ xe yên tĩnh, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, Cố Khinh Âm nhìn thì thấy là Chu Khâm gọi tới, liền tắt không nghe.

Cô bình tĩnh nhìn Tô Tử Diệc, chậm rãi nói: Chị có bạn trai rồi.

Nói xong liền xoay người, còn không xem nét mặt cậu như thế nào.

Tô Tử Diệc cũng ngẩn ngơ nhìn theo bóng cô, nắm chặt bàn tay.

Trong thư phòng, không khí như đóng băng.
Chu Khâm cúi đầu chăm chú nhìn theo điện thoại, cực kỳ tức giận.

Hôm nay là ngày thứ 2 bọn họ yêu đương, nhưng mọi thứ hoàn toàn khác so với anh tưởng tượng, anh còn cho rằng bọn họ sẽ có ngày cuối tuần hạnh phúc, nhưng cuối cùng bị cô cự tuyệt, điện thoại thì bị tắt, như thể dùng phương thức này nói với anh cùng cô yêu đương sẽ càng khó khăn hơn so với trước đây.

Nửa tiếng sau khi bị Cố Khinh Âm tắt máy, Chu Khâm bỗng nhận được tin nhắn, mở đầu là ảnh chụp, một bên mặt chính là Cố Khinh Âm, đang bị một người đàn ông khác ôm ở trong ngực.

Cẩn thận quan sát thì thấy chính là Tô Tử Diệc.

"Anh Chu Khâm, anh không nắm chặt, có phải lại bỏ lỡ rồi không?"
"Sao em như thế nào cũng cảm thấy bọn họ có tình ý, không phải là đang hẹn hò chứ?"
Mạc Tử vừa đỗ xe xuống hầm liền gặp một màn này, do dự một lúc mới dám gửi cho Chu Khâm.

Nhưng hắn không biết, người bạn trai thực sự của cô chính là người được hắn gửi cho tin nhắn này.

Một hòn đá là nổi sóng cả mặt hồ.

Chu Khâm hỏi Mạc Tử địa chỉ nơi đó, lập tức ra khỏi cửa.

Trên môi anh nở nụ cười lạnh, thoạt nhìn tưởng chừng như không có gì, nhưng chỉ có anh mới biết, đã tức giận đến tột cùng.

Trong xe bỗng vang lên lời bài hát: "trong lồng ngực có một trái tim ấm áp, có biến thành đá cũng không dám cùng em tương ngộ."
Chu Khâm nghe xong bỗng chua xót mãnh liệt, trước mắt dần dần bị bịt kín bằng một tầng sương.

Ngón tay anh để ở bên môi, hàm răng dùng sức mà cắn lấy ngón tay, đè nén cảm xúc của mình lại.

Khuyết điểm lớn nhất của một người từ trước đến nay không phải là ích kỷ, đa tình hay ác độc, tuỳ hứng, mà chính là cố chấp yêu một người không yêu mình.

Không ý thức được mất bao lâu thời gian đến được trung tâm thương mại, Chu Khâm xuống xe, thong thả ung dung sửa sang lại quần áo, khôi phục vẻ lãnh đạm như trước, anh tuyệt đối không để bản thân phải chật vật như vậy.

Cuối tuần trung tâm thương mại rất đông người, Cố Khinh Âm đi bằng thang máy cửa sau, Tô Tử Diệc cũng lập tức đi theo, đứng cạnh bên cô, cánh tay che trước người cô, nhìn như thể tư thế bảo vệ.

Cố Khinh Âm lấy ra điện thoại, ấn vào ảnh đại diện của Chu Khâm, muốn giải thích một chút vì sao lại tắt máy.

"Bạn trai chị kiểm tra hành tung sao?"
Tô Tử Diệc chống tay phía trên đầu cô, hai tròng mắt sáng lên, khoé môi nở một nụ cười xấu xa.

Cố Khinh Âm mặt không đổi cất điện thoại, nhìn đến thang máy đã dừng lại ở tầng 4, lập tức đi ra ngoài.

Cô đi vào hiệu sách, chọn cho mình 2 quyển, sau đó tìm vị trí thích hợp ngồi xuống, gọi phục vụ một ly American Coffee.

Tô Tử Diệc cũng ngồi đối diện cô, lười biếng dựa trên sofa, tự nhìn khoá xe của chính mình.


Cố Khinh Âm không quan tâm đến hắn, chậm rãi mở ra một trang sách, nghiêm túc rèo.

Cô thực sự dễ dàng đưa mình vào trạng thái chú ý, Tô Tử Diệc ngồi đối diện nói gì cũng không quan tâm.

Tô Tử Diệc cũng làm càn, tự mình đánh giá cô, váy hai dây màu đen gợi cảm mà ma mị,lọn tóc mái thả hai bên thái dương, che lấp một nửa đôi hoa tai, ánh đèn rọi xuống càng khiến cô trông trắng hơn.

Cậu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, ở cuộc họp báo của một nhãn hiệu thời trang, cậu là người mẫu trên sân khấu, còn cô đi theo thầy của mình đến làm khách.

Lúc ấy cô đang gọi điện thoại, cậu không cẩn thận mà va vào, cô nhặt điện thoại lên, nói nhỏ: Không thể cẩn thận một chút sao?
Cố Khinh Âm vô cùng có mị lực, khiến đàn ông chỉ cần nhìn một lần không nhịn được nhìn lần 2, khí chất cô từ xương cốt toát ra bên ngoài không thể che dấu.

Cố Khinh Âm xem xong một quyển sách, cầm điện thoại lên xem giờ phát hiện mình đã ngồi đây gần 50 phút.

Đối diện Tô Tử Diệc vẫn yên tĩnh, cô dường như đã quên mất sự tồi tại của cậu, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện như đã ngủ say giấc.

Cô qua bên ghế, lấy sách đập lên đầu của cậu, tưởng sẽ đánh thức được cậu, để cậu đi về nhanh, nhưng cậu đột nhiên duỗi tay kéo cô, làm cô vô ý mà ngã vào lồng ngực.

"Chị, em vừa mơ một giấc mơ."
Ánh mắt vẫn còn vẻ buồn ngủ, nhàn nhạt mỉm cười: Trong mơ chúng ta làm hôn lễ bên bờ biển, chị mặc áo cưới màu trắng vô cùng đẹp.

Con ngươi cậu sáng long lanh, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Cố Khinh Âm không hề dao động, giãy giụa ra khỏi anh ta, bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến.

Phản xạ ngẩng đầy lên, là khuôn mặt nặng nề của Chu Khâm đang nhìn cô.

Anh đang đứng ngược với phía ánh sáng, như thể đến từ địa ngục.

Không chờ Cố Khinh Âm phản ứng, anh duỗi tay mang cô từ phía Tô Tử Diệc kéo ra ngoài.

Sau khi đẩy Cố Khinh Âm ra, anh túm áo Tô Tử Diệc kéo lên, đấm một quyền khiến cậu ngã lại về phía Sofa.

"Đây là bạn gái của tôi."
Trước đây anh không có tư cách để ghen, nhưng giờ phút này cuối cùng có thể phát tiết.

Chu Khâm tức giận nới lỏng cổ áo, mà Tô Tử Diệc cũng ngoắc tay, hướng về phía anh khiêu khích: Bên kia có đấu trường, không bằng chúng ta cùng đọ sức.

Hôm qua anh còn hôn Cố Khinh Âm, đến giờ dấu vết vẫn rõ ràng, vậy mà hôm nay cô đã công khai ở trong ngực người đàn ông khác.

Chu Khâm lúc này mới biết được, đối với cô, anh chưa bao giờ có giới hạn, nhưng cô không nể tình mà hết lần này đến lần khác chà đạp lên lòng tự tôn của anh.

Phục vụ của hiệu sách đã xuất hiện khuyên can, Tô Tử Diệc cũng đã đứng lên muốn cùng anh đánh một trận.

Có lẽ đây chính là cách giải quyết tốt nhất của đàn ông.

Lần ăn cơm trước đó, cậu đã phát hiện giữa hai người bọn họ có quan hệ không bình thường, chỉ là không ngờ bạn trai của Cố Khinh Âm chính là anh.

Tô Tử Diệc lau đi máu ở khoé môi, trừng mắt nhìn Chu Khâm, không hề có ý nhân nhượng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương