Tiến Vào Lòng Anh
-
Chương 55
Bên cạnh Lâm Hựu có hai đồng nghiệp mặc cảnh phục, một trước một sau bước ra khỏi sở cảnh sát. Điền Quân phải đưa sang nơi khác lấy lời khai, nên hắn ta bị áp giải lên xe cảnh sát.
Hắn ta mặc đồ tạm giam, đầu bị cạo trọc. Kiểu đầu này khiến vẻ lưu manh của hắn ta càng thêm mạnh mẽ. Vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Hựu bước tới, hắn ta giãy giụa một cái, còng bằng kim loại trên tay chân va vào nhau phát ra tiếng vang.
Lâm Hựu thấy Điền Quân như có lời muốn nói, anh ta bước đến gần, vẻ mặt tỉnh bơ nhìn hắn ta.
Điền Quân vẫn giữ dáng vẻ lưu manh ấy, “Cảnh sát Lâm đến đây làm gì, tiễn tôi hả?”
Lâm Hựu cúi đầu cười, “Đang tính ra ngoài phá án, nghe nói anh sắp đi nên tôi đến đây xem thử.”
Hắn ta bị người phía sau quở trách mấy câu, ấn đầu đẩy vào chiếc lồng trên xe chuyên chở phạm nhân. Điền Quân nắm chặt khung sắt, đứng từ bên trong nhìn ra bên ngoài, gương mặt hiện lên vẻ hung hăng và khinh thường, “Bọn bây tiễn ông thế nào thì sẽ có một ngày bọn bây cũng sẽ đón ông về như thế.”
Lâm Hựu nghe thấy thế thì lắc đầu, tên này tự tin quá đáng, lại càng chấp mê bất ngộ. Đến giờ mà hắn ta không xem tình hình thế nào, lại còn mơ đến ngày được thả ra. Chu Tuấn bây giờ còn chưa lo thân mình xong thì làm gì có cách nào cứu hắn ta.
Xe áp tải khóa cửa lại, làm quân lễ với nhóm người Lâm Hựu rồi lái xe rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng chiếc xe dần biết mất, Lâm Hựu mới thu hồi tầm mắt, đồng nghiệp đang đứng sau lưng tiến lên nói với anh ta, “Chuyện anh nhờ tôi tra Chu Tuấn cho người đến trấn Cửu Thủy đã có manh mối rồi.”
“Anh nói đi.” Lâm Hựu ngước mắt lên.
Đối phương nói, “Trong năm năm, Chu Tuấn đã phái ba người đến trấn Cửu Thủy. Bọn họ có chỗ ở trong trấn, nhưng khi trấn Cửu Thủy xảy ra động đất thì chỉ có hai người quay về, một người còn lại có lẽ đã chết rồi. Tình hình lúc ấy rối loạn, bản thân bọn họ cũng khó mà bảo toàn cho nên mặc kệ nhiệm vụ mà chạy về đây, vì thế mới không mang theo đối tượng giám sát.”
Lâm Hựu sờ cằm trầm tư một lúc, “Bên Chu Tuấn biết bọn họ không mang con tin quya về cũng không nói gì hết à?”
“Hiện giờ Chu Tuấn vì chuyện của Điền Quân mà thân ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên vẫn chưa xử lý bọn họ.”
Anh giương mắt nhìn người kia, “Tin tức này đáng tin cậy không?”
“Thám tử báo cáo đấy.”
Lâm Hựu gật đầu, “Để anh ta giấu thân phận cho kỹ, trừ tình huống khẩn cấp, còn không thì đừng để lộ thân phận.”
Chung cư Kim Tinh xảy ra một vụ án giết người, vừa nãy Lâm Hựu nhận được tin nên phải sang đó. Trên đường đi anh ta lật tài liệu tìm hiểu một chút, là một vụ tranh chấp tài sản. Chiều qua đã báo cảnh sát, sau khi nhận đơn thì cảnh sát tiếp nhận giải quyết tranh chấp đã sang đó tìm hiểu tình huống, đồng thời giải quyết ổn thỏa tại chỗ. Nhưng không ngờ sáng nay lại xảy ra án mạng.
Người nãy giờ không nói lời nào bắt đầu lên tiếng, “Tối qua người bị hại uống rượu rồi về nhà, bị vợ mình cũng chính là hung thủ đã dùng dao gọt hoa quả đâm ba nhát, nguyên nhân gây tử vong là do lá lách bị rách làm mất máu quá nhiều. Chúng tôi đã hỏi thăm tình hình hàng xóm gần đó, bọn họ nói dạo gần đây hung thủ vì chuyện phân chia tài sản không đều mà tinh thần không tốt, người bị hại lại nuôi tình nhân bên ngoài.”
Lâm Hựu gật đầu, khép tài liệu lại.
Điện thoại rung lên hai lần, anh ta nhìn thoáng qua nhưng không bắt máy.
Rất nhanh đã đến hiện trường, Lâm Hựu đứng bên ngoài dây cảnh báo rồi nói, “Tôi đi gọi điện thoại đã.”
Anh ta quay đầu bước ra ngoài vài mét, gọi điện cho Lý Đông Phóng.
“Em đang phá án.”
Lý Đông Phóng đổi tay cầm điện thoại, “Nghe nói Điền Quân đã được chuyển đi rồi, chuyện này cậu thấy thế nào. Đây là muốn chỉnh Chu Tuấn nên chuyển lên cấp cao hơn, hay là Chu Tuấn đã qua mặt cậu xử lý quan hệ phía trên hả?”
Lâm Hựu chậc một tiếng, “Anh đừng có nghĩ mấy công nhân viên chức nhà nước bọn em tham lam như thế có được không? Không phải ai cũng có thể mua chuộc được đâu.”
Lý Đông Phóng cười, “Dạo này tôi cứ có linh cảm không lành.”
“Sao?”
“Mọi chuyện có phải quá thuận lợi hay không? Chu Tuấn đâu phải cọp giấy, sao anh ta lại không hề phản kích lại.”
Lâm Hựu im lặng một lúc, “Anh có biết bây giờ em sợ cái gì nhất không?”
“Sợ cái gì?”
“Cái cô Nghiêu Trăn bên cạnh anh đấy.”
“…”
Lý Đông Phóng mím chặt môi, đôi mắt hờ hững khẽ chớp.
“Cô ta tựa như một quả bom hẹn giờ vậy, là người Chu Tuấn sắp đặt ở bên cạnh anh. Lòng người khó đoán, ai biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.”
Lâm Hựu nói đến đây thì châm một điếu thuốc, rít một hơi, sau đó nhả ra làn khói trắng rồi nói tiếp, “Sao lại có chuyện trùng hợp đến thế, một cô gái có hoàn cảnh đáng thương đến thê thảm đến thế thân làm cháu gái, kết quả lại được chú để ý, lại còn tình cảm đậm sâu. Mấy người đang đóng phim cổ tích đấy à?”
Lý Đông Phóng nhíu mày, “Hiện thực tàn khốc hơn cổ tích nhiều, không gì là không thể… Người trong tay tôi là người của tôi, tôi không tin một cô gái hai bốn, hai lăm tuổi lại diễn xuất kỳ tài như thế.”
“Anh lại thua trên tay một đứa con gái hai bốn hai lăm tuổi.” Lâm Hựu hới sốt ruột, “Đừng bỏ lời em nói ra ngoài tai, tốt xấu gì em cũng xuất thân từ lính đặc chủng, em hiểu nhất chính là điều tra và phản trinh sát đấy.”
Lý Đông Phóng xoa xoa hàng chân mày, từ từ nhắm hai mắt rồi bắt đầu xoa bóp, cất giọng nhàn nhạt đáp lại anh ta, “Được rồi, tôi nhớ rồi, tôi sẽ quan sát cô ấy.”
Anh cúp điện thoại rồi đặt nó lên bàn, khuỷu tay chống lên mặt bàn, chắp hai tay lại, đỡ trán.
Cửa thư phòng bỗng nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa.
Anh buông tay xuống, vẻ mặt hốt hoảng nhìn về phía cánh cửa.
Nghiêu Trăn bưng khay gõ cửa một cái, vặn chốt cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Vừa ngước mắt cô liền nhìn thấy Lý Đông Phóng đang dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn cô. Ánh mắt của anh quá dọa người, Nghiêu Trăn run lên, cảm thấy người trước mặt mình có hơi xa lạ. Cô dừng bước, chén cháo bo bo đậu đỏ khẽ sánh ra trên mâm.
Lý Đông Phóng nhận ra, anh cúi đầu nhắm mắt lại, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Nghiêu Trăn dè dặt nhìn anh, “Có phải em quấy rầy anh không?” Cô nói xong dợm bước quay người đi ra ngoài, “Thế anh làm việc tiếp đi.”
Lý Đông Phóng đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc đến chỗ cô, “Không có gì, vừa nãy anh tưởng ở trong công ty, không kịp lấy lại tinh thần.”
Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh, ngoẹo đầu nói, “Anh ở công ty luôn nghiêm túc như vừa nãy sao?”
Anh ừ một tiếng, cô không thể không nhìn ra tâm trạng anh đang không tốt, đưa chén cháo trong mâm cho anh, cất giọng nhẹ nhàng, “Cháo em mới nấu đấy, anh nếm thử đi.”
Lý Đông Phóng nhận lấy, không thèm nhìn mà đặt sang bên tủ nhỏ.
Cô nhìn thấy thế có hơi mất mát, thầm nói, “Đậu đỏ và hạt bo bo khó mềm lắm, tối qua em nấu cả đêm, nấu đến ba giờ sáng nay mới xong, anh chắc chắn là không thèm nhìn thử hả?”
Lúc này Lý Đông Phóng mới lấy lại tinh thần, anh sững sờ nhìn cô một lúc, sau đó xoay người cầm chén cháo lên.
Vì có đậu đỏ nên cháo màu đỏ sậm, vừa múc ra khỏi nồi nên màu sắc rất đẹp, hạt bo bo nở to như bắp rang, quả thật là cháo bo bo đậu đỏ. Đậu đỏ đúng là rất khó nấu, nhưng ưu điểm chính là trừ thấp khí rất tốt.
Anh bưng chén cháo lên múc một muỗng, đưa vào miệng dưới ánh mắt chăm chú của cô, nhai vài cái rồi nuốt xuống chứ không cảm nhận được mùi vị gì, lơ đãng đáp, “Cũng được, vào miệng là tan ngay.”
“Thật hả anh?” Cô cong môi nở nụ cười. Lần đầu tiên Lý Đông Phóng gặp cô đã phát hiện ra, khi cô cười đôi mắt sẽ cong lên thành vầng trăng khuyết, bên gò mái trái lộ ra một lúm đồng tiền, bên phải cũng có nhưng lại rất nhạt, không hề cân xứng.
Nhưng dáng vẻ vẫn hoạt bát như xưa, anh vẫn luôn thấy rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Anh chợt nhớ ra, quảng cáo kem đánh răng Colgate từ nhiều năm về trước, lúc ấy anh chỉ là một thằng nhóc con, TV trong nhà là màn hình LCD kiểu cũ, nên người trong TV mặt vừa to, dáng vừa thô.
Cô nhóc kia cầm thìa nếm thử một miếng, “Không bỏ đường phèn nhiều nên vị có hơi lạt, anh thích ngọt hay thích lạt, hay là em bỏ thêm đường nấu thêm một tí nhé?”
Lý Đông Phóng suy nghĩ một lát, cụp mắt nhìn cô, “Không cần thêm đường đâu, cháo này vừa miệng rồi.”
“Thế anh làm việc tiếp đi, em xuống bếp tắt lửa.”
Lý Đông Phóng gật đầu.
Hơn mười giờ, Lý Đông Phóng đến công ty, Nghiêu Trăn đọc được tin Trương Minh Côn đã về nước, chuyện bên Mỹ vẫn chưa có kết quả, nhưng cô cứ có cảm giác mọi chuyện sẽ không giải quyết được. Trong lòng cô bỗng thấy bất an, bảo sao hôm nay Lý Đông Phóng lại khó chịu như thế.
Cô không nói cho Lý Đông Phóng nghe chuyện hôm nay Lý Nguyệt hẹn cô ra uống cà phê ở quảng trường Minh Phong.
Đợi Lý Đông Phóng đến công ty rồi, cô mới thay đồ bắt taxi rời khỏi nhà.
Cô đến nơi vừa kịp lúc, Lý Nguyệt đã đến, gọi sẵn hai ly cà phê.
Nghiêu Trăn vừa ngồi xuống, bà liền đẩy một ly cà phê sang cho cô.
Nghiêu Trăn không đụng vào ly cà phê, nhấc tay lên tiếng, “Chị Nguyệt.”
“Sao thế?”
“Chị sẽ không ném cho em một tờ chi phiếu rồi bảo em rời khỏi Lý Đông Phóng chứ, hoặc là một bên giảng lý một bên giảng tình khiến em chia tay anh ấy… Nếu như là thế thì em xin phép không uống cà phê, tiền em sẽ lấy, nhưng em sẽ không làm theo ý chị.”
Lý Nguyệt bị lời cô làm cho nghẹn họng, sau khi lấy lại tinh thần mới đáp lại, “Không phải.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau lại nghe bà ấy nói tiếp, “Nhưng tôi vẫn không thay đổi ý của mình.”
Nghiêu Trăn cười, “Chị đừng nói ngắt quãng thế chứ, em chỉ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thôi mà.”
“Hôm đó nói chưa rõ ràng, hôm nay tôi gọi cô đến đây cũng là muốn hỏi chuyện của Trương Minh Côn.”
Nghiêu Trăn trợn mắt, “Đã sắp ly hôn rồi sao chị còn tìm hiểu loại người này làm gì, không phải càng khiến bản thân thêm khó chịu hay sao?”
Lý Nguyệt nói, “Nếu cô là tôi thì cô sẽ làm gì?”
Bà nói xong thì thở hắt ra, cúi đầu nở nụ cười khô khốc, “Tôi có cảm giác như sau khi biết chuyện của ông ta, tâm thái tôi bỗng trẻ hơn nhiều, khoảng thời gian trước còn thấy khó chịu chỗ này, bức rức chỗ kia. Mấy hôm nay, tuy căng thẳng nhưng đã không còn cảm giác gì.”
Nghiêu Trăn nói, “Em cũng thấy chị thay đổi rất lớn.”
Vừa dứt lời, cô quan sát bà từ trên xuống dưới, trang phục tươi tắn, người cũng có tinh thần hơn. Bây giờ bà là người độc thân, ăn mặc chỉn chu xinh đẹp là chuyện tốt, nói không chừng còn bất ngờ bắt gặp định mệnh đời mình.
Bà nhìn sang, “Trương Minh Côn đã về nước rồi.”
“Em biết rồi.” Nghiêu Trăn đáp, “Em đã xem tin tức.”
“Hôm nay ông ta gọi cho tôi hai cuộc điện thoại, một hai bảo tôi tìm thời gian rảnh gặp nhau, tôi không gặp ông ta, mà liên lạc với luật sư.”
Nghiêu Trăn hít sâu, tròng mắt đảo quanh, “Có cần em nói cho Lý Đông Phóng biết không, để anh ấy sắp xếp người bảo vệ tránh ông ta quấy rầy đến chị.”
“Tuổi trẻ thật là tốt.” Lý Nguyệt nhìn cô rồi thốt lên một câu chẳng liên quan gì.
Cô nghe thấy thế thì có hơi lo lắng, “Chẳng lẽ chị lại muốn tự tử ư?”
“Lúc sắp chết, tôi sẽ kéo Trương Minh Côn theo.”
“Thế thì chẳng có lời…” Nghiêu Trăn cất giọng khuyên giải, “Ông cụ Lý không khỏe, Ninh Mật vẫn còn lưu lạc bên ngoài chưa tìm được, ba mẹ Ninh Mật đã mất. Tập đoàn nhà họ Lý của chị lớn như thế chỉ dựa vào Lý Đông Phóng chống đỡ. Dù chị không xót tiền thì cũng phải xót cho em trai chị chứ…”
Cô vỗ vào người mình, “Chị nhìn đi, em còn thảm hơn chị nhiều, thứ nhất là không có tiền, thứ hai là thân phận giả, thứ ba là em có em gái nhưng lại không được đoàn tụ, thứ tư đến nay em vẫn một thân một mình. Nhưng em vẫn sống tốt, mỗi ngày lạc quan tiếp tục tiến bước. Chị là con nhà giàu, có biết bao nhiêu người hâm mộ chị đấy.”
“Hầu hết mọi người trên thế giới này đều muốn chăm chỉ làm việc và vươn lên mỗi ngày, vì để cuộc sống bản thân tốt hơn, vì cuộc sống gia đình tốt hơn. Con người tuy là một cá thể nhưng chưa bao giờ rời khỏi tập thể. Nếu có người già thì chị phải đóng vai người con có hiếu biết phụng dưỡng ba mẹ, có con thì chị phải đóng vai ba mẹ giáo dục con cái, có vợ có chồng thì chị phải đóng vai trung thành với bạn đời của mình… Chúng ta đều có trách nhiệm không thể chối bỏ.”
Lý Nguyệt lẳng lặng nghe cô nói hết, “Cô đúng là một cô gái có suy nghĩ. Trước đây khi cô là Ninh Mật, trước mắt tôi cô chỉ là một cô gái nhỏ chưa đến hai mươi, và tôi là trưởng bối của cô.”
Nghiêu Trăn nhìn bà suy tư, cúi đầu cười, “Vâng, em có thể hiểu, lúc ở cạnh A Thiện em gái em, em cũng nghĩ mình là trưởng bối.”
“Nghe Đông Phóng nói, những gì cô làm đều vì bất đắc dĩ, cô lớn hơn cô ấy bao nhiêuu tuổi?”
“Bọn em cùng tuổi với nhau.”
“Nghiêu Trăn.” Lý Nguyệt nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Cô thấy nếu lấy thân phận phức tạp lúc trước của mình mà có thể ở bên Đông Phóng sao? Giữa hai người là tình cảm chân thành hay là đôi bên cùng có lợi?”
Hắn ta mặc đồ tạm giam, đầu bị cạo trọc. Kiểu đầu này khiến vẻ lưu manh của hắn ta càng thêm mạnh mẽ. Vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Hựu bước tới, hắn ta giãy giụa một cái, còng bằng kim loại trên tay chân va vào nhau phát ra tiếng vang.
Lâm Hựu thấy Điền Quân như có lời muốn nói, anh ta bước đến gần, vẻ mặt tỉnh bơ nhìn hắn ta.
Điền Quân vẫn giữ dáng vẻ lưu manh ấy, “Cảnh sát Lâm đến đây làm gì, tiễn tôi hả?”
Lâm Hựu cúi đầu cười, “Đang tính ra ngoài phá án, nghe nói anh sắp đi nên tôi đến đây xem thử.”
Hắn ta bị người phía sau quở trách mấy câu, ấn đầu đẩy vào chiếc lồng trên xe chuyên chở phạm nhân. Điền Quân nắm chặt khung sắt, đứng từ bên trong nhìn ra bên ngoài, gương mặt hiện lên vẻ hung hăng và khinh thường, “Bọn bây tiễn ông thế nào thì sẽ có một ngày bọn bây cũng sẽ đón ông về như thế.”
Lâm Hựu nghe thấy thế thì lắc đầu, tên này tự tin quá đáng, lại càng chấp mê bất ngộ. Đến giờ mà hắn ta không xem tình hình thế nào, lại còn mơ đến ngày được thả ra. Chu Tuấn bây giờ còn chưa lo thân mình xong thì làm gì có cách nào cứu hắn ta.
Xe áp tải khóa cửa lại, làm quân lễ với nhóm người Lâm Hựu rồi lái xe rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng chiếc xe dần biết mất, Lâm Hựu mới thu hồi tầm mắt, đồng nghiệp đang đứng sau lưng tiến lên nói với anh ta, “Chuyện anh nhờ tôi tra Chu Tuấn cho người đến trấn Cửu Thủy đã có manh mối rồi.”
“Anh nói đi.” Lâm Hựu ngước mắt lên.
Đối phương nói, “Trong năm năm, Chu Tuấn đã phái ba người đến trấn Cửu Thủy. Bọn họ có chỗ ở trong trấn, nhưng khi trấn Cửu Thủy xảy ra động đất thì chỉ có hai người quay về, một người còn lại có lẽ đã chết rồi. Tình hình lúc ấy rối loạn, bản thân bọn họ cũng khó mà bảo toàn cho nên mặc kệ nhiệm vụ mà chạy về đây, vì thế mới không mang theo đối tượng giám sát.”
Lâm Hựu sờ cằm trầm tư một lúc, “Bên Chu Tuấn biết bọn họ không mang con tin quya về cũng không nói gì hết à?”
“Hiện giờ Chu Tuấn vì chuyện của Điền Quân mà thân ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên vẫn chưa xử lý bọn họ.”
Anh giương mắt nhìn người kia, “Tin tức này đáng tin cậy không?”
“Thám tử báo cáo đấy.”
Lâm Hựu gật đầu, “Để anh ta giấu thân phận cho kỹ, trừ tình huống khẩn cấp, còn không thì đừng để lộ thân phận.”
Chung cư Kim Tinh xảy ra một vụ án giết người, vừa nãy Lâm Hựu nhận được tin nên phải sang đó. Trên đường đi anh ta lật tài liệu tìm hiểu một chút, là một vụ tranh chấp tài sản. Chiều qua đã báo cảnh sát, sau khi nhận đơn thì cảnh sát tiếp nhận giải quyết tranh chấp đã sang đó tìm hiểu tình huống, đồng thời giải quyết ổn thỏa tại chỗ. Nhưng không ngờ sáng nay lại xảy ra án mạng.
Người nãy giờ không nói lời nào bắt đầu lên tiếng, “Tối qua người bị hại uống rượu rồi về nhà, bị vợ mình cũng chính là hung thủ đã dùng dao gọt hoa quả đâm ba nhát, nguyên nhân gây tử vong là do lá lách bị rách làm mất máu quá nhiều. Chúng tôi đã hỏi thăm tình hình hàng xóm gần đó, bọn họ nói dạo gần đây hung thủ vì chuyện phân chia tài sản không đều mà tinh thần không tốt, người bị hại lại nuôi tình nhân bên ngoài.”
Lâm Hựu gật đầu, khép tài liệu lại.
Điện thoại rung lên hai lần, anh ta nhìn thoáng qua nhưng không bắt máy.
Rất nhanh đã đến hiện trường, Lâm Hựu đứng bên ngoài dây cảnh báo rồi nói, “Tôi đi gọi điện thoại đã.”
Anh ta quay đầu bước ra ngoài vài mét, gọi điện cho Lý Đông Phóng.
“Em đang phá án.”
Lý Đông Phóng đổi tay cầm điện thoại, “Nghe nói Điền Quân đã được chuyển đi rồi, chuyện này cậu thấy thế nào. Đây là muốn chỉnh Chu Tuấn nên chuyển lên cấp cao hơn, hay là Chu Tuấn đã qua mặt cậu xử lý quan hệ phía trên hả?”
Lâm Hựu chậc một tiếng, “Anh đừng có nghĩ mấy công nhân viên chức nhà nước bọn em tham lam như thế có được không? Không phải ai cũng có thể mua chuộc được đâu.”
Lý Đông Phóng cười, “Dạo này tôi cứ có linh cảm không lành.”
“Sao?”
“Mọi chuyện có phải quá thuận lợi hay không? Chu Tuấn đâu phải cọp giấy, sao anh ta lại không hề phản kích lại.”
Lâm Hựu im lặng một lúc, “Anh có biết bây giờ em sợ cái gì nhất không?”
“Sợ cái gì?”
“Cái cô Nghiêu Trăn bên cạnh anh đấy.”
“…”
Lý Đông Phóng mím chặt môi, đôi mắt hờ hững khẽ chớp.
“Cô ta tựa như một quả bom hẹn giờ vậy, là người Chu Tuấn sắp đặt ở bên cạnh anh. Lòng người khó đoán, ai biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.”
Lâm Hựu nói đến đây thì châm một điếu thuốc, rít một hơi, sau đó nhả ra làn khói trắng rồi nói tiếp, “Sao lại có chuyện trùng hợp đến thế, một cô gái có hoàn cảnh đáng thương đến thê thảm đến thế thân làm cháu gái, kết quả lại được chú để ý, lại còn tình cảm đậm sâu. Mấy người đang đóng phim cổ tích đấy à?”
Lý Đông Phóng nhíu mày, “Hiện thực tàn khốc hơn cổ tích nhiều, không gì là không thể… Người trong tay tôi là người của tôi, tôi không tin một cô gái hai bốn, hai lăm tuổi lại diễn xuất kỳ tài như thế.”
“Anh lại thua trên tay một đứa con gái hai bốn hai lăm tuổi.” Lâm Hựu hới sốt ruột, “Đừng bỏ lời em nói ra ngoài tai, tốt xấu gì em cũng xuất thân từ lính đặc chủng, em hiểu nhất chính là điều tra và phản trinh sát đấy.”
Lý Đông Phóng xoa xoa hàng chân mày, từ từ nhắm hai mắt rồi bắt đầu xoa bóp, cất giọng nhàn nhạt đáp lại anh ta, “Được rồi, tôi nhớ rồi, tôi sẽ quan sát cô ấy.”
Anh cúp điện thoại rồi đặt nó lên bàn, khuỷu tay chống lên mặt bàn, chắp hai tay lại, đỡ trán.
Cửa thư phòng bỗng nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa.
Anh buông tay xuống, vẻ mặt hốt hoảng nhìn về phía cánh cửa.
Nghiêu Trăn bưng khay gõ cửa một cái, vặn chốt cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Vừa ngước mắt cô liền nhìn thấy Lý Đông Phóng đang dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn cô. Ánh mắt của anh quá dọa người, Nghiêu Trăn run lên, cảm thấy người trước mặt mình có hơi xa lạ. Cô dừng bước, chén cháo bo bo đậu đỏ khẽ sánh ra trên mâm.
Lý Đông Phóng nhận ra, anh cúi đầu nhắm mắt lại, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Nghiêu Trăn dè dặt nhìn anh, “Có phải em quấy rầy anh không?” Cô nói xong dợm bước quay người đi ra ngoài, “Thế anh làm việc tiếp đi.”
Lý Đông Phóng đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc đến chỗ cô, “Không có gì, vừa nãy anh tưởng ở trong công ty, không kịp lấy lại tinh thần.”
Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh, ngoẹo đầu nói, “Anh ở công ty luôn nghiêm túc như vừa nãy sao?”
Anh ừ một tiếng, cô không thể không nhìn ra tâm trạng anh đang không tốt, đưa chén cháo trong mâm cho anh, cất giọng nhẹ nhàng, “Cháo em mới nấu đấy, anh nếm thử đi.”
Lý Đông Phóng nhận lấy, không thèm nhìn mà đặt sang bên tủ nhỏ.
Cô nhìn thấy thế có hơi mất mát, thầm nói, “Đậu đỏ và hạt bo bo khó mềm lắm, tối qua em nấu cả đêm, nấu đến ba giờ sáng nay mới xong, anh chắc chắn là không thèm nhìn thử hả?”
Lúc này Lý Đông Phóng mới lấy lại tinh thần, anh sững sờ nhìn cô một lúc, sau đó xoay người cầm chén cháo lên.
Vì có đậu đỏ nên cháo màu đỏ sậm, vừa múc ra khỏi nồi nên màu sắc rất đẹp, hạt bo bo nở to như bắp rang, quả thật là cháo bo bo đậu đỏ. Đậu đỏ đúng là rất khó nấu, nhưng ưu điểm chính là trừ thấp khí rất tốt.
Anh bưng chén cháo lên múc một muỗng, đưa vào miệng dưới ánh mắt chăm chú của cô, nhai vài cái rồi nuốt xuống chứ không cảm nhận được mùi vị gì, lơ đãng đáp, “Cũng được, vào miệng là tan ngay.”
“Thật hả anh?” Cô cong môi nở nụ cười. Lần đầu tiên Lý Đông Phóng gặp cô đã phát hiện ra, khi cô cười đôi mắt sẽ cong lên thành vầng trăng khuyết, bên gò mái trái lộ ra một lúm đồng tiền, bên phải cũng có nhưng lại rất nhạt, không hề cân xứng.
Nhưng dáng vẻ vẫn hoạt bát như xưa, anh vẫn luôn thấy rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Anh chợt nhớ ra, quảng cáo kem đánh răng Colgate từ nhiều năm về trước, lúc ấy anh chỉ là một thằng nhóc con, TV trong nhà là màn hình LCD kiểu cũ, nên người trong TV mặt vừa to, dáng vừa thô.
Cô nhóc kia cầm thìa nếm thử một miếng, “Không bỏ đường phèn nhiều nên vị có hơi lạt, anh thích ngọt hay thích lạt, hay là em bỏ thêm đường nấu thêm một tí nhé?”
Lý Đông Phóng suy nghĩ một lát, cụp mắt nhìn cô, “Không cần thêm đường đâu, cháo này vừa miệng rồi.”
“Thế anh làm việc tiếp đi, em xuống bếp tắt lửa.”
Lý Đông Phóng gật đầu.
Hơn mười giờ, Lý Đông Phóng đến công ty, Nghiêu Trăn đọc được tin Trương Minh Côn đã về nước, chuyện bên Mỹ vẫn chưa có kết quả, nhưng cô cứ có cảm giác mọi chuyện sẽ không giải quyết được. Trong lòng cô bỗng thấy bất an, bảo sao hôm nay Lý Đông Phóng lại khó chịu như thế.
Cô không nói cho Lý Đông Phóng nghe chuyện hôm nay Lý Nguyệt hẹn cô ra uống cà phê ở quảng trường Minh Phong.
Đợi Lý Đông Phóng đến công ty rồi, cô mới thay đồ bắt taxi rời khỏi nhà.
Cô đến nơi vừa kịp lúc, Lý Nguyệt đã đến, gọi sẵn hai ly cà phê.
Nghiêu Trăn vừa ngồi xuống, bà liền đẩy một ly cà phê sang cho cô.
Nghiêu Trăn không đụng vào ly cà phê, nhấc tay lên tiếng, “Chị Nguyệt.”
“Sao thế?”
“Chị sẽ không ném cho em một tờ chi phiếu rồi bảo em rời khỏi Lý Đông Phóng chứ, hoặc là một bên giảng lý một bên giảng tình khiến em chia tay anh ấy… Nếu như là thế thì em xin phép không uống cà phê, tiền em sẽ lấy, nhưng em sẽ không làm theo ý chị.”
Lý Nguyệt bị lời cô làm cho nghẹn họng, sau khi lấy lại tinh thần mới đáp lại, “Không phải.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau lại nghe bà ấy nói tiếp, “Nhưng tôi vẫn không thay đổi ý của mình.”
Nghiêu Trăn cười, “Chị đừng nói ngắt quãng thế chứ, em chỉ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thôi mà.”
“Hôm đó nói chưa rõ ràng, hôm nay tôi gọi cô đến đây cũng là muốn hỏi chuyện của Trương Minh Côn.”
Nghiêu Trăn trợn mắt, “Đã sắp ly hôn rồi sao chị còn tìm hiểu loại người này làm gì, không phải càng khiến bản thân thêm khó chịu hay sao?”
Lý Nguyệt nói, “Nếu cô là tôi thì cô sẽ làm gì?”
Bà nói xong thì thở hắt ra, cúi đầu nở nụ cười khô khốc, “Tôi có cảm giác như sau khi biết chuyện của ông ta, tâm thái tôi bỗng trẻ hơn nhiều, khoảng thời gian trước còn thấy khó chịu chỗ này, bức rức chỗ kia. Mấy hôm nay, tuy căng thẳng nhưng đã không còn cảm giác gì.”
Nghiêu Trăn nói, “Em cũng thấy chị thay đổi rất lớn.”
Vừa dứt lời, cô quan sát bà từ trên xuống dưới, trang phục tươi tắn, người cũng có tinh thần hơn. Bây giờ bà là người độc thân, ăn mặc chỉn chu xinh đẹp là chuyện tốt, nói không chừng còn bất ngờ bắt gặp định mệnh đời mình.
Bà nhìn sang, “Trương Minh Côn đã về nước rồi.”
“Em biết rồi.” Nghiêu Trăn đáp, “Em đã xem tin tức.”
“Hôm nay ông ta gọi cho tôi hai cuộc điện thoại, một hai bảo tôi tìm thời gian rảnh gặp nhau, tôi không gặp ông ta, mà liên lạc với luật sư.”
Nghiêu Trăn hít sâu, tròng mắt đảo quanh, “Có cần em nói cho Lý Đông Phóng biết không, để anh ấy sắp xếp người bảo vệ tránh ông ta quấy rầy đến chị.”
“Tuổi trẻ thật là tốt.” Lý Nguyệt nhìn cô rồi thốt lên một câu chẳng liên quan gì.
Cô nghe thấy thế thì có hơi lo lắng, “Chẳng lẽ chị lại muốn tự tử ư?”
“Lúc sắp chết, tôi sẽ kéo Trương Minh Côn theo.”
“Thế thì chẳng có lời…” Nghiêu Trăn cất giọng khuyên giải, “Ông cụ Lý không khỏe, Ninh Mật vẫn còn lưu lạc bên ngoài chưa tìm được, ba mẹ Ninh Mật đã mất. Tập đoàn nhà họ Lý của chị lớn như thế chỉ dựa vào Lý Đông Phóng chống đỡ. Dù chị không xót tiền thì cũng phải xót cho em trai chị chứ…”
Cô vỗ vào người mình, “Chị nhìn đi, em còn thảm hơn chị nhiều, thứ nhất là không có tiền, thứ hai là thân phận giả, thứ ba là em có em gái nhưng lại không được đoàn tụ, thứ tư đến nay em vẫn một thân một mình. Nhưng em vẫn sống tốt, mỗi ngày lạc quan tiếp tục tiến bước. Chị là con nhà giàu, có biết bao nhiêu người hâm mộ chị đấy.”
“Hầu hết mọi người trên thế giới này đều muốn chăm chỉ làm việc và vươn lên mỗi ngày, vì để cuộc sống bản thân tốt hơn, vì cuộc sống gia đình tốt hơn. Con người tuy là một cá thể nhưng chưa bao giờ rời khỏi tập thể. Nếu có người già thì chị phải đóng vai người con có hiếu biết phụng dưỡng ba mẹ, có con thì chị phải đóng vai ba mẹ giáo dục con cái, có vợ có chồng thì chị phải đóng vai trung thành với bạn đời của mình… Chúng ta đều có trách nhiệm không thể chối bỏ.”
Lý Nguyệt lẳng lặng nghe cô nói hết, “Cô đúng là một cô gái có suy nghĩ. Trước đây khi cô là Ninh Mật, trước mắt tôi cô chỉ là một cô gái nhỏ chưa đến hai mươi, và tôi là trưởng bối của cô.”
Nghiêu Trăn nhìn bà suy tư, cúi đầu cười, “Vâng, em có thể hiểu, lúc ở cạnh A Thiện em gái em, em cũng nghĩ mình là trưởng bối.”
“Nghe Đông Phóng nói, những gì cô làm đều vì bất đắc dĩ, cô lớn hơn cô ấy bao nhiêuu tuổi?”
“Bọn em cùng tuổi với nhau.”
“Nghiêu Trăn.” Lý Nguyệt nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Cô thấy nếu lấy thân phận phức tạp lúc trước của mình mà có thể ở bên Đông Phóng sao? Giữa hai người là tình cảm chân thành hay là đôi bên cùng có lợi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook