Tiên Tử Xin Tự Trọng
Chương 79: Không Muốn Quay Đầu

Có cọng lông ý, trước đó còn muốn cắt đầu nhỏ, sau đó liền hỏi ngươi có ý không, thái độ trước sau không đồng nhất này gần như có thể khẳng định là cố ý trêu chọc, nếu như dám trả lời có ý nhất định phải chết. Tần Dịch chật vật chạy ra khỏi hoàng cung, đến cửa cung vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa.

Loại yêu nữ tâm tư khó lường này thật sự rất phiền toái, ngươi căn bản không biết âm thanh mị hoặc như rót mật vào tai của nàng câu nào là thật, nhưng mị thái kia thật sự quá mê người, không có chút ý chí thì qua vài phút đồng hồ sẽ bị đùa chơi chết.

Sớm biết sẽ gặp phải loại yêu nữ này, trước khi xuyên việt nên mua một vài tiểu thuyết tương quan để học tập một chút kinh nghiệm quý báu đối phó với yêu nữ của các tiền bối xuyên việt, ví dụ như "Ngu Nhạc Xuân Thu" loại bảo điển một mẻ hốt gọn đã các loại yêu nữ, đáng tiếc hiện tại muốn ôn lại cũng không có cơ hội.

Ưng Lệ chậm rãi chắp tay đi thong thả đến bên cạnh hắn, có chút hứng thú nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên cười nói.

- Thái độ của Tần tiên sinh đối với yêu quái có chút đặc biệt. Chân ngôn trong gương kia, không nhắc tới nửa câu sau, ý tứ tổng thể quả thật vô cùng quan tâm đối với Dạ Linh... Là vì Dạ Linh không ăn thịt người? Hay là duyên cớ khác?

- Đều có.

Tần Dịch nghĩ nghĩ một hồi, đáp.

- Dù sao ta khẳng định không cách nào chung sống cùng yêu quái ăn thịt người, cho dù tính nết hợp khẩu vị, cũng tránh không được loại cảm giác chán ghét kia.

Ưng Lệ cười nhẹ một tiếng.

- Trước khi đạt thành Ích Cốc, yêu quái không ăn thịt người không nhiều lắm.

Tần Dịch không nói chuyện.

Không biết hắn nói cái này có dụng ý gì, nhưng phản ứng đầu tiên của Tần Dịch chính là Ưng Lệ hiển nhiên đã ăn qua thịt người, Yêu Vương có lẽ cũng như thế.

Là đang nhắc nhở mọi người không phải một đường, khách khí nhằm vào Dạ Linh, mà không phải nhân loại như ngươi?

Nghĩ tới đây, liền nói.

- Đợi khi tìm được giải pháp cho Cộng Tử Chú, ta sẽ đi ngay, Dạ Linh không hiểu chuyện, mong Ưng soái chiếu cố nhiều hơn.

Ưng Lệ giống như rất hài lòng việc hắn hiểu chuyện, vuốt cằm nói.

- Lúc ngươi tắm rửa, ta đã phân phó người đi treo bảng, chỉ cần Bạch Quốc tồn tại vật này, rất nhanh sẽ có kết quả. Cho dù đồ vật ở hai nước khác, dưới trọng thưởng cũng sẽ có người nghe tiếng mà đến.

Tần Dịch nói cảm ơn, hai người một đường hồi phủ, cũng không còn chủ đề.

Ngăn cách nhìn không thấy, rõ ràng cảm giác được Ưng Lệ chướng mắt nhân loại, mà Tần Dịch cũng không có ý định đi mặt nóng dán mông lạnh. Nói thật thái độ của Ưng Lệ đã xem như không tệ, không có gì phải cưỡng cầu.

Đi không bao lâu, Ưng Lệ đã dẫn hắn đến một căn nhà lớn.

- Đây là biệt viện của ta, bên trong có đầy đủ người hầu, ta đã phân phó tốt rồi, ngươi có thể yên tâm ở lại đây.

- Đa tạ.

Thấy Ưng Lệ quay người muốn đi, Tần Dịch do dự một chút, rốt cuộc vẫn hỏi.

- Xin hỏi Ưng soái, có biết nữ tử nhân loại ngày đó đang ở nơi nào không? Chung quy xem như bạn cũ, Tần mỗ muốn bái phỏng một chút.

Ánh mắt Ưng Lệ có vài phần cổ quái, chậm rãi nói.

- Nữ tử kia là chủ nhân của Cẩm Tú Phường thành Đông.

- Chủ?

- Như thế nào?

- Ách, không có gì, vốn tưởng chỉ là một tiểu thư thế gia vọng tộc, không nghĩ tới chính là bà chủ.

- Cha mẹ của nàng mất sớm, độc lập chèo chống tại Yêu Thành. Cân nhắc đến sản nghiệp của Bạch Quốc ta, bản soái cho rằng nàng vẫn nên tuyển một vị hôn phu yêu quái đến giúp đỡ thì tốt hơn.

Ưng Lệ nhìn Tần Dịch.

- Nếu Tần tiên sinh không có chuyện gì quan trọng, vẫn không nên đi trêu chọc nàng thì tốt hơn, dù sao ngươi sẽ không ở lâu.

Tần Dịch thở dài.

- Đã biết.

Đưa mắt nhìn Ưng Lệ đi xa, ý niệm Tần Dịch tiến vào giới chỉ.

- Bổng Bổng, có ý kiến gì không?

- Ngươi chỉ ai? Thừa Hoàng? Ưng Lệ? Hay là Trình Trình?

- Đều nói một chút đi.

- Trình Trình, ngươi xác thực không cần đi tìm, có ý nghĩa sao?

- Ách, hình như không có, chỉ cảm thấy kỳ lạ... Ưng Lệ này rõ ràng lại đi cân nhắc chuyện cưới gả của một nữ nhân loại...

- Nếu như từ nay không gặp gỡ, kỳ lạ đến mấy cũng không có quan hệ gì với ngươi, chẳng qua là một vị khách qua đường mà thôi.

- Cũng đúng...

Lưu Tô nói đến vấn đề chính.

- Ưng Lệ này là Ngưng Đan ba bốn tầng. Yêu Vương Thừa Hoàng là yêu quái Ngưng Đan Kỳ viên mãn, cũng tương đương với Kim Đan viên mãn của nhân loại. Thật ra ta không biết vì sao chỉ đến Ngưng Đan Kỳ đã có thể xưng vương, chẳng lẽ Tu Tiên Giới thời đại này xuống dốc đến nước như hiện tại sao?

Lão đại, Kim Đan viên mãn rất trâu bò rồi đó, nhân vật chính trong rất nhiều tiểu thuyết muốn phát triển đến loại cảnh giới này đều cần trăm vạn, mấy trăm vạn chữ mới có thể đạt đến đấy...

Tần Dịch chỉ có thể nói.

- Đây là một Yêu Thành được di thể của Côn Bằng che chở, ở dưới đáy cốc hoang vắng không gặp thế nhân, cũng không thể đại biểu Tu Tiên Giới chân chính. Hơn nữa nàng vẫn chỉ là một trong tam Vương của Yêu Thành.

- Có lẽ thế.

Lưu Tô nói.

- Theo đó mà phán đoán, có lẽ vu sư kia cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, mượn nhờ lợi thế sân nhà nhưng vẫn đánh không lại Yêu Vương. Nhưng chung quy là sân nhà của hắn, Yêu Vương cũng không dám quá vô lễ, tìm đúng thời cơ mới động thủ.

Tần Dịch gật gật đầu, hẳn là như vậy, mặc dù điều này đã không quan trọng, nhưng chỉnh lý mọi chuyện rõ ràng vẫn thoải mái hơn một chút.

Lưu Tô lại nói.

- Lần sau ngươi nhìn thấy Chiếu Tâm Kính kia, trực tiếp vận Thanh Tâm Quyết thì sẽ không bị nhìn trộm nội tâm, giá trị chân chính của tấm gương kia là dùng để soi nội tâm của mình, không phải đối địch.

- Soi nội tâm của mình?

- Đúng vậy, ngươi cho rằng ngươi thật sự thấy rõ tâm của mình?

Tần Dịch có chút sững sờ, im lặng.

Một bên trao đổi, một bên đẩy cửa nhà ra. Bên trong, hai hàng sinh vật có hình thù kỳ quái dưới sự dẫn dắt của một sinh vật hình người gầy như gậy trúc đang nghênh đón.

Thấy Tần Dịch vào cửa, gậy trúc gầy trơ xương kia nói.

- Ngài là Tần tiên sinh?

Tần Dịch không có tâm tư xã giao, thuận miệng nói.

- Ta là Tần Dịch.

- Tần nào, Dịch nào?

Tần Dịch thu hồi tâm tư, cả giận nói.

- Chẳng lẽ Ưng soái còn nói cho các ngươi ta là Dịch nào à? Chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không biết!

Gậy trúc gầy nói.

- Mặc dù Ưng soái chưa nói qua, chúng ta cũng nên xác nhận một chút, miễn cho ngay cả tính danh của khách quý mà cũng không biết.

Tần Dịch cảm thấy đối phương cố ý làm khó dễ, mặt không biểu lộ.

- Các ngươi cũng không cần phải biết, nếu như cảm thấy ta là đồ giả mạo, không ngại tìm Ưng soái xác nhận một chút.

- Cái gì gọi là giả mạo, ngươi có mang lệnh bài không?

Tần Dịch thật sự chẳng muốn dây dưa, trực tiếp đi vào bên trong, trong miệng châm chọc nói.

- Quá mức 'Trung với cương vị công tác' cũng là kiếm hai lưỡi, tự giải quyết cho tốt.

Gậy trúc gầy truy ở phía sau.

- Kiếm vốn có hai lưỡi, một lưỡi đó là đao.

Tần Dịch không thể nhịn được nữa mà xoay người.

- Bới móc này do Ưng soái phân phó các ngươi?

Liền có một tên mập mặt tròn cười làm lành chạy tới.

- Xin lỗi xin lỗi, vị này vốn là một cây xà nhà được Ưng soái làm phép thành tinh, chuyên trách giữ nhà hộ viện, tính cách xưa nay đã như vậy, không phải nhằm vào khách quý, mong rộng lòng tha thứ...

- Con mẹ nó thì ra là xà tinh!

Tần Dịch dở khóc dở cười, vung tay vào phòng, lập tức đóng cửa lại.

(Xà tinh: Chỉ người thường xuyên thu hoạch khoái cảm thông qua tranh cãi, chuyên đi ngược lại mới người khác, lúc tranh luận cố ý giữ ý kiến trái ngược.)

Lưu Tô bật cười nói.

- Ưng Lệ này, thái độ rất thú vị.

"Ừm."

Trong lòng Tần Dịch hiểu rõ, cố ý an bài xà tinh ở chỗ này tranh cãi thành tính cũng không phải nhằm vào ngươi, ngươi muốn vì chút chuyện này mà đi cáo trạng lại lộ ra vẻ không có khí lượng, thật ra dụng ý chính là không muốn để cho mình có cảm giác "Xem như ở nhà" gì đó, ở không được thì sớm cút đi.

- Có cần như vậy không? Lão tử không ăn gạo nhà hắn nha.

Tần Dịch thật sự không biết hình dung như thế nào mới tốt, một vị Yêu Soái nhìn mặt ngoài rất trầm ổn sắc bén, tại sao sẽ làm ra cử động hiếm thấy như thế?

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Thời điểm Tần Dịch ly khai hoàng cung, Dạ Linh sợ hãi mà nhìn Thừa Hoàng trước mặt.

Tư thái của nàng vẫn yêu mị như cũ, nhưng ngữ khí nói chuyện lại đã nghiêm túc hơn rất nhiều, không còn bộ dạng trêu chọc đối với Tần Dịch.

Đương nhiên, đối với một tiểu thí hài thì cũng không có gì để trêu chọc.

- Dạ Linh, ngươi có biết bản tính của ngươi bị cao nhân tẩy trừ qua hay không?

Dạ Linh ngạc nhiên.

- Ta một mực chính là như vậy mà.

Thừa Hoàng ý vị thâm trường mà nhìn nàng.

- Thật sự sao? Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.

Dạ Linh vò đầu nghĩ một chút, cảm giác mình trước kia xác thực có chút không giống với hiện tại, đó là bởi vì mình đi theo người khác nhau. Lý Thanh Lân tối ngày âm trầm, suốt ngày giáo huấn, suy nghĩ nghĩ đều là làm sao đối phó Đông Hoa Tử, bảo nàng làm việc chính là giết người; Tần Dịch mỗi ngày sẽ cười ha hả, sẽ kể chuyện cho nàng, sẽ bảo vệ nàng, trong đầu nghĩ chính là làm sao để cho nàng không bị khi dễ.

Cho nên hiện tại đâu thể giống với khi đó.

Thấy nàng đang vò đầu bức tai không hiểu gì, Thừa Hoàng lắc đầu, dứt khoát trực tiếp hỏi.

- Bất kể ngươi cảm thấy có biến hóa hay không, tóm lại nếu vi sư để ngươi khôi phục bộ dạng Đằng Xà nên có, ý của ngươi như thế nào?

Dạ Linh vô ý thức nói.

- Ta mới mặc kệ Đằng Xà nên là như thế nào đấy, ca ca ưa thích bộ dạng này của ta, ta không cần thay đổi.

- Nếu như vậy sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn không có khả năng tu luyện thành người lợi hại nhất, ngươi cũng muốn kiên trì?

Dạ Linh lẽ thẳng khí hùng nói.

- Cần lợi hại như vậy làm gì, biết chạy trốn là được rồi nha!

Thừa Hoàng bật cười.

- Mặc dù tại phương diện này, ngươi xác thực bái đúng sư phụ, nhưng ngươi không có khả năng vĩnh viễn dựa vào chạy trốn.

Dạ Linh suy nghĩ một chút, nói.

- Ta có ca ca, hắn sẽ che ở trước mặt ta.

Thừa Hoàng không nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên trở nên có chút phức tạp.

Đã qua rất lâu mới nhẹ giọng thở dài, đưa qua một phần ngọc giản.

- Ngươi đã không muốn quay đầu, vi sư cũng không ép ngươi. Đây là tàn thiên của bảo điển Yêu Tộc ta, "Vãng Thánh Khai Thiên Quyết", xem qua liền hủy, không thể tiết lộ ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương