Tiên Tử Xin Tự Trọng
-
Chương 42: Dạy Sai Rồi?
Tần Dịch từ từ mở mắt.
Sắc trời sớm đã sáng rõ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người trong vương phủ đi tới đi lui làm việc, xa xa bay tới, mơ hồ mà xa xôi. Tựa như xây nhà trong nhân cảnh, mà nhà này lại tự thành tiên cảnh.
Hắn thành công bước ra bước đầu tiên của việc tu tiên.
Mặc dù chỉ là một tia linh khí trụ cột nhất, hắn biết rõ từ nay về sau mình đã không như trước.
Vẫy tay, hồ lô rượu dán Lơ Lửng Phù kia bay tới, giống như có dây thừng buộc. Trước kia dùng chân khí thúc đẩy, chỉ có thể miễn cưỡng phát huy hiệu quả, phiêu phiêu hốt hốt; dùng tới "Pháp lực", vậy không chỉ lơ lửng, giống như điện xạ.
- Ngự vật, đặc thù điển hình nhất của pháp lực.
Âm thanh của Lưu Tô ung dung truyền đến.
- Trước khi ngươi tu đến cảnh giới nhất định, pháp lực bản thân cũng không có uy năng đả thương người, công dụng của nó ở khống chế, ngự vật, ngự khí, thao túng ngũ hành, hô phong hoán vũ, dẫn dắt lôi điện. Đối với cường độ của bản thân, hiệu quả bình thường. Đây là khác biệt lớn nhất so với chân khí của ngươi, nhưng chớ có cảm thấy cả hai không sai biệt lắm.
Quả nhiên Lưu Tô biết rõ hắn lúc đầu sẽ cảm thấy cả hai không sai biệt lắm. Tần Dịch nhe răng cười.
- Ta vẫn biết khác biệt giữa chiến sĩ cùng pháp sư đấy.
- Chiến sĩ cùng pháp sư...
Lưu Tô nhấm nuốt hai từ này, cũng lý giải, chậm rãi nói.
- Bề ngoài là như thế, nhưng ngươi phải nhận thức được một chuyện... Gốc rễ của tu tiên là trường sinh. Bề ngoài biểu hiện như thế nào, đều chỉ là thủ đoạn vì trường sinh mà bảo hộ mình mà thôi. Nói cách khác, võ đạo của ngươi cũng là thủ đoạn, đồng dạng hữu dụng, bất kể chân khí hay bổng pháp.
Tần Dịch giật mình.
- Cho nên lúc trước ngươi cũng dạy ta học võ đạo, ta vốn tưởng rằng dùng để làm nền tảng sau đó thay đổi, theo ý của ngươi, có thể một mực học?
- Là đề nghị ngươi phải một mực học, luyện đến chỗ sâu của lộ tuyến võ tu, trọng thân thể, trọng chiến pháp, đây vốn là một bộ hệ thống tu hành —— nếu không ngươi nên nhìn thấy pháp khí trên Tiên Tích Sơn mới đúng, vì sao sẽ có Lang Nha bổng?
- Đúng đúng, vậy đương nhiên tốt, ta xách theo ngươi vốn nên đi võ đạo mới hợp.
- Cái gì gọi là xách theo ta!
- Ách... Không không, ta cung phụng ngươi.
- Hừ. Dù sao, hệ thống võ tu có chút không đủ trong phương diện trường sinh, nhưng chiến lực rất mạnh, ngươi kiêm tu cả hai thì có thể kiêm cả chỗ tốt.
Lưu Tô lại nói.
- Minh Hà là đơn tu tiên thuật, điển hình chỉ trọng dương thần, không trọng thân thể, có thể hô phong hoán vũ, mình dẫn theo kiếm lại như thêu hoa. Đương nhiên cũng không phải không được, tu đến cực điểm cũng vô địch thiên hạ, chỉ là trong mắt của ta chung quy có chỗ lệch lạc. Vạn nhất pháp lực tạm mất, bác gái bán rau đầu phố cũng có thể cưỡi lên người nàng đánh mà.
"..."
Cảm giác hình ảnh thật mạnh, chỉ sợ chính ngươi muốn làm như vậy.
- Đương nhiên, tinh lực người có hạn. Đạo tu hành phong phú, cả đời cũng chưa chắc có thể lĩnh hội một phần vạn, người bình thường thật sự không có tâm lực kiêm tu cả hai, đành phải tiến hành chọn lựa. Nhưng ngươi bất đồng...
Lưu Tô dừng một chút.
- Ngươi trời sinh ra để luyện cái môn này đấy, ngay cả ngươi cũng không dám kiêm tu thì không ai có thể.
Tần Dịch im lặng một lát, bỗng nhiên nói.
- Lưu Tô...
- Ách? Sao thế???
Lưu Tô chấn động, đây hình như là lần đầu tiên Tần Dịch gọi tên nó!
Tần Dịch đứng dậy, bái nó chạm tới đất.
- Cho dù bái sư phụ ba quỳ chín khấu cũng không có mấy người có thể ân cần mà dạy bảo như ngươi. Tần Dịch mặc dù đần độn, cũng biết lương tâm. Hôm nay ở đây thề, nhất định dùng hết tâm lực giúp ngươi đúc lại thân thể.
Lưu Tô không đáp, thật lâu mới yếu ớt nói.
- Muốn dùng lời này ngăn chặn ý tưởng đoạt xá của ta?
Tần Dịch "Chậc" một tiếng.
- Tốt rồi, đừng ngạo kiều.
"..."
- Nếu có thể đúc lại thân thể, cần gì phải luôn thèm nhỏ dãi đối với thân thể này của ta...
- Ai thèm nhỏ dãi đối với thân thể của ngươi!!
Tần Dịch cười ra tiếng, tiếp theo xoay chuyển nói.
- Nếu có một ngày... Ta chung quy không cách nào thích ứng thế giới có sức mạnh to lớn này, nói không chừng ngay cả Nam Ly đều ra không được... Vậy ngươi cứ chiếm thân thể này đi.
Lưu Tô không có đáp lời.
Tần Dịch đi tới cửa, nhìn hướng chỗ ở của Lý Thanh Lân cách đó không xa. Nhìn sắc trời này qua giờ Thìn, nói cách khác, mình đã tĩnh tọa vượt qua bảy tám tiếng, lại phảng phất như một cái chớp mắt.
Thời gian chạy như bay, chắc cũng sẽ chỉ trong chốc láy Nam Ly mày sẽ nổi mây gió, không biết Lý Thanh Lân chuẩn bị thế nào rồi?
Chân chính không tin sức mạnh to lớn chính là Lý Thanh Lân.
Hoặc nói, hắn biết rất rõ lại không muốn tin tưởng.
Tần Dịch có được Lưu Tô, có đôi khi sẽ có chút đồng tình với hắn. Giống như nhìn Don Quixote xông về phía cối xay gió.
Trong thoáng chốc cũng có chút hiểu ra loại cảm giác bao quát của Lưu Tô và Minh Hà, đó thật sự là khoảng cách như xem giống loài khác.
Minh Hà chắc chắn sẽ không trao đổi cùng một phàm nhân bình thường nhiều như vậy, không phải tự cho là thanh cao, mà là con ếch trong giếng nói chuyện biển, con sâu mùa hè nói chuyện băng tuyết, căn bản không có gì để nói. Vì sao sẽ nguyện ý ngang hàng trao đổi cùng mình? Đơn giản bởi vì mình là một "Tu đạo", bất luận tu hành cao thấp, thân phận như thế nào, trong tư duy không có chênh lệch một trời một vực.
Nhưng thật ra, trong lòng Tần Dịch mơ hồ càng tán thành Lý Thanh Lân, điều kiện tiên quyết là hắn đêm hôm đó nấu rượu nói thật lòng, mà không phải vì tư dục.
Bởi vì mình chung quy là một phàm nhân, còn không phải tiên.
Chỉ không biết vào cái ngày thật sự tu tiên thành công, mình liệu có giống như Minh Hà cùng Lưu Tô hay không.
Có lẽ có.
- Tần Dịch, Tần Dịch!
Lý Thanh Quân xách váy chạy tới, tóc dài tung bay, sắc mặt tràn đầy vui mừng khi gặp được người trong lòng.
- Huynh đã dậy rồi? Ta còn tưởng rằng huynh tối qua nói chuyện với ca ca đến khuya đấy.
Tần Dịch mở ra hai tay, đợi nàng nhào vào.
Nói thật, nhìn thấy Lý Thanh Quân thật sự có thể khiến cho tâm tình lập tức vui sướng, tâm cảnh vốn mang theo chút áp lực cùng trầm tư đảo mắt liền đi lên chín tầng mây.
Lý Thanh Quân phanh lại trước mặt hắn, nghiêng đầu nói.
- Bớt nghĩ chuyện xấu. Nói mau, tối hôm qua các ngươi mưu đồ bí mật chuyện hạ lưu gì?
- Chính là dược ngã muội.
Tần Dịch cười nói.
- Ngay cả làm sao tuyên dương dư luận đều đã làm xong dự án, để cho toàn bộ người Nam Ly đều biết Chiêu Dương công chúa là của Tần Dịch ta, mọi rợ Tây Hoang cút xa một chút.
Lý Thanh Quân vẫn nghiêng đầu nhìn hắn, con mắt nháy cũng không nháy.
- Làm sao vậy?
Tần Dịch buồn bực mà gãi đầu, lời nói đùa rõ ràng như vậy muội sẽ không coi là thật đó chứ...
Lý Thanh Quân nói.
- Hynh tối qua dùng dược phẩm dưỡng nhan, dưỡng da nào à?
"Hả?"
- Một đêm không thấy, trở nên càng đẹp mắt hơn rồi. Hơn nữa đứng ở chỗ này bất động lại như cưỡi gió mà đi.
- Đây không phải rất tốt sao.
Tần Dịch rốt cuộc biết tình huống như thế nào, tu tiên tu tiên, không nói cải thiện da thịt, ngay cả khí chất cũng sẽ nảy sinh biến hóa, mình bây giờ khẳng định nhiều thêm vài phần tiên ý nếu so với ngày hôm qua.
Lý Thanh Quân có chút do dự.
- Tần Dịch, huynh cũng đừng tu đạo tu đến cưỡi gió mà đi, không cần ta nữa đó.
- Nói gì vậy?
Tần Dịch thò tay ôm lấy nàng, kề tai nói.
- Phụ vương của muội tu đạo, còn không phải tu ra hậu cung ba nghìn giai lệ?
"Phì!"
Lý Thanh Quân quả nhiên bị chuyển dời lực chú ý, một cước giẫm lên giày hắn.
- Chúng ta còn chưa đâu vào đâu, huynh đã nghĩ ngợi ba nghìn giai lệ!
Tần Dịch ôm chân nhảy cẩng cẩng.
- Chẳng qua thuận miệng nêu ví dụ thôi...
Lý Thanh Quân liếc xéo hắn, khóe miệng hiện một vòng vui vẻ.
- Loại thuận miệng này mới lộ rõ nội tâm. Tần Dịch, huynh không quân tử giống mặt ngoài rồi.
Lưu Tô giơ tứ chi đồng ý.
Tần Dịch cũng có chút ngạc nhiên, ta nói sao nha đầu ngốc nghếch như muội gặp được chuyện thì lại trở nên tinh tế tỉ mỉ như thế? Thiên phú của nữ nhân đáng sợ như vậy sao? Hắn không có đi cãi lại lời này, trong lòng nam nhân không nghĩ qua ba nghìn giai lệ mới gọi dối trá, có làm hay không mới là mấu chốt, cãi lại không có ý nghĩa.
Vì vậy mặt dày lại ôm tới, cười nhẹ nói.
- Ta đương nhiên không phải quân tử, ví dụ như hiện tại rất muốn gặm công chúa một cái.
Lưu Tô giơ cả người lên khen.
Nam nhân ở phương diện này trưởng thành thật sự rất nhanh, mấy ngày hôm trước Tần Dịch còn rất thuần túy, một khi đã có người yêu, chậc chậc, thoát thai hoán cốt.
Lý Thanh Quân mặc hắn ôm, trên mặt đỏ bừng nhìn hắn, lần này không còn xấu hổ như lần trước, ngược lại rất nhanh nhắm mắt lại.
Cổ họng Tần Dịch ừng ực một cái, cúi đầu hôn xuống.
Hai môi đụng vào nhau, một dòng điện ầm ầm bùng nổ, đầu hai người đồng thời trở nên hỗn loạn, như bay trên mây, tìm không thấy phương hướng, thần hồn đều say.
Lưu Tô dựa vào khung cửa nhìn xem, vốn tràn ngập ý vị xem cuộc vui, nhưng chẳng biết tại sao xem một hồi có chút không thoải mái.
Có lẽ mình giờ phút này tựa như một tư thục tiên sinh trông thấy đệ tử phía dưới không nghe giảng lại đang anh anh em em, đương nhiên không thoải mái.
Thế nhưng đích thân trải qua hồng trần, nếm qua mới biết được, đây vốn là việc chính nó đề nghị Tần Dịch phải làm, nhưng lúc này vì sao cảm giác mình dạy sai rồi...
Sắc trời sớm đã sáng rõ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người trong vương phủ đi tới đi lui làm việc, xa xa bay tới, mơ hồ mà xa xôi. Tựa như xây nhà trong nhân cảnh, mà nhà này lại tự thành tiên cảnh.
Hắn thành công bước ra bước đầu tiên của việc tu tiên.
Mặc dù chỉ là một tia linh khí trụ cột nhất, hắn biết rõ từ nay về sau mình đã không như trước.
Vẫy tay, hồ lô rượu dán Lơ Lửng Phù kia bay tới, giống như có dây thừng buộc. Trước kia dùng chân khí thúc đẩy, chỉ có thể miễn cưỡng phát huy hiệu quả, phiêu phiêu hốt hốt; dùng tới "Pháp lực", vậy không chỉ lơ lửng, giống như điện xạ.
- Ngự vật, đặc thù điển hình nhất của pháp lực.
Âm thanh của Lưu Tô ung dung truyền đến.
- Trước khi ngươi tu đến cảnh giới nhất định, pháp lực bản thân cũng không có uy năng đả thương người, công dụng của nó ở khống chế, ngự vật, ngự khí, thao túng ngũ hành, hô phong hoán vũ, dẫn dắt lôi điện. Đối với cường độ của bản thân, hiệu quả bình thường. Đây là khác biệt lớn nhất so với chân khí của ngươi, nhưng chớ có cảm thấy cả hai không sai biệt lắm.
Quả nhiên Lưu Tô biết rõ hắn lúc đầu sẽ cảm thấy cả hai không sai biệt lắm. Tần Dịch nhe răng cười.
- Ta vẫn biết khác biệt giữa chiến sĩ cùng pháp sư đấy.
- Chiến sĩ cùng pháp sư...
Lưu Tô nhấm nuốt hai từ này, cũng lý giải, chậm rãi nói.
- Bề ngoài là như thế, nhưng ngươi phải nhận thức được một chuyện... Gốc rễ của tu tiên là trường sinh. Bề ngoài biểu hiện như thế nào, đều chỉ là thủ đoạn vì trường sinh mà bảo hộ mình mà thôi. Nói cách khác, võ đạo của ngươi cũng là thủ đoạn, đồng dạng hữu dụng, bất kể chân khí hay bổng pháp.
Tần Dịch giật mình.
- Cho nên lúc trước ngươi cũng dạy ta học võ đạo, ta vốn tưởng rằng dùng để làm nền tảng sau đó thay đổi, theo ý của ngươi, có thể một mực học?
- Là đề nghị ngươi phải một mực học, luyện đến chỗ sâu của lộ tuyến võ tu, trọng thân thể, trọng chiến pháp, đây vốn là một bộ hệ thống tu hành —— nếu không ngươi nên nhìn thấy pháp khí trên Tiên Tích Sơn mới đúng, vì sao sẽ có Lang Nha bổng?
- Đúng đúng, vậy đương nhiên tốt, ta xách theo ngươi vốn nên đi võ đạo mới hợp.
- Cái gì gọi là xách theo ta!
- Ách... Không không, ta cung phụng ngươi.
- Hừ. Dù sao, hệ thống võ tu có chút không đủ trong phương diện trường sinh, nhưng chiến lực rất mạnh, ngươi kiêm tu cả hai thì có thể kiêm cả chỗ tốt.
Lưu Tô lại nói.
- Minh Hà là đơn tu tiên thuật, điển hình chỉ trọng dương thần, không trọng thân thể, có thể hô phong hoán vũ, mình dẫn theo kiếm lại như thêu hoa. Đương nhiên cũng không phải không được, tu đến cực điểm cũng vô địch thiên hạ, chỉ là trong mắt của ta chung quy có chỗ lệch lạc. Vạn nhất pháp lực tạm mất, bác gái bán rau đầu phố cũng có thể cưỡi lên người nàng đánh mà.
"..."
Cảm giác hình ảnh thật mạnh, chỉ sợ chính ngươi muốn làm như vậy.
- Đương nhiên, tinh lực người có hạn. Đạo tu hành phong phú, cả đời cũng chưa chắc có thể lĩnh hội một phần vạn, người bình thường thật sự không có tâm lực kiêm tu cả hai, đành phải tiến hành chọn lựa. Nhưng ngươi bất đồng...
Lưu Tô dừng một chút.
- Ngươi trời sinh ra để luyện cái môn này đấy, ngay cả ngươi cũng không dám kiêm tu thì không ai có thể.
Tần Dịch im lặng một lát, bỗng nhiên nói.
- Lưu Tô...
- Ách? Sao thế???
Lưu Tô chấn động, đây hình như là lần đầu tiên Tần Dịch gọi tên nó!
Tần Dịch đứng dậy, bái nó chạm tới đất.
- Cho dù bái sư phụ ba quỳ chín khấu cũng không có mấy người có thể ân cần mà dạy bảo như ngươi. Tần Dịch mặc dù đần độn, cũng biết lương tâm. Hôm nay ở đây thề, nhất định dùng hết tâm lực giúp ngươi đúc lại thân thể.
Lưu Tô không đáp, thật lâu mới yếu ớt nói.
- Muốn dùng lời này ngăn chặn ý tưởng đoạt xá của ta?
Tần Dịch "Chậc" một tiếng.
- Tốt rồi, đừng ngạo kiều.
"..."
- Nếu có thể đúc lại thân thể, cần gì phải luôn thèm nhỏ dãi đối với thân thể này của ta...
- Ai thèm nhỏ dãi đối với thân thể của ngươi!!
Tần Dịch cười ra tiếng, tiếp theo xoay chuyển nói.
- Nếu có một ngày... Ta chung quy không cách nào thích ứng thế giới có sức mạnh to lớn này, nói không chừng ngay cả Nam Ly đều ra không được... Vậy ngươi cứ chiếm thân thể này đi.
Lưu Tô không có đáp lời.
Tần Dịch đi tới cửa, nhìn hướng chỗ ở của Lý Thanh Lân cách đó không xa. Nhìn sắc trời này qua giờ Thìn, nói cách khác, mình đã tĩnh tọa vượt qua bảy tám tiếng, lại phảng phất như một cái chớp mắt.
Thời gian chạy như bay, chắc cũng sẽ chỉ trong chốc láy Nam Ly mày sẽ nổi mây gió, không biết Lý Thanh Lân chuẩn bị thế nào rồi?
Chân chính không tin sức mạnh to lớn chính là Lý Thanh Lân.
Hoặc nói, hắn biết rất rõ lại không muốn tin tưởng.
Tần Dịch có được Lưu Tô, có đôi khi sẽ có chút đồng tình với hắn. Giống như nhìn Don Quixote xông về phía cối xay gió.
Trong thoáng chốc cũng có chút hiểu ra loại cảm giác bao quát của Lưu Tô và Minh Hà, đó thật sự là khoảng cách như xem giống loài khác.
Minh Hà chắc chắn sẽ không trao đổi cùng một phàm nhân bình thường nhiều như vậy, không phải tự cho là thanh cao, mà là con ếch trong giếng nói chuyện biển, con sâu mùa hè nói chuyện băng tuyết, căn bản không có gì để nói. Vì sao sẽ nguyện ý ngang hàng trao đổi cùng mình? Đơn giản bởi vì mình là một "Tu đạo", bất luận tu hành cao thấp, thân phận như thế nào, trong tư duy không có chênh lệch một trời một vực.
Nhưng thật ra, trong lòng Tần Dịch mơ hồ càng tán thành Lý Thanh Lân, điều kiện tiên quyết là hắn đêm hôm đó nấu rượu nói thật lòng, mà không phải vì tư dục.
Bởi vì mình chung quy là một phàm nhân, còn không phải tiên.
Chỉ không biết vào cái ngày thật sự tu tiên thành công, mình liệu có giống như Minh Hà cùng Lưu Tô hay không.
Có lẽ có.
- Tần Dịch, Tần Dịch!
Lý Thanh Quân xách váy chạy tới, tóc dài tung bay, sắc mặt tràn đầy vui mừng khi gặp được người trong lòng.
- Huynh đã dậy rồi? Ta còn tưởng rằng huynh tối qua nói chuyện với ca ca đến khuya đấy.
Tần Dịch mở ra hai tay, đợi nàng nhào vào.
Nói thật, nhìn thấy Lý Thanh Quân thật sự có thể khiến cho tâm tình lập tức vui sướng, tâm cảnh vốn mang theo chút áp lực cùng trầm tư đảo mắt liền đi lên chín tầng mây.
Lý Thanh Quân phanh lại trước mặt hắn, nghiêng đầu nói.
- Bớt nghĩ chuyện xấu. Nói mau, tối hôm qua các ngươi mưu đồ bí mật chuyện hạ lưu gì?
- Chính là dược ngã muội.
Tần Dịch cười nói.
- Ngay cả làm sao tuyên dương dư luận đều đã làm xong dự án, để cho toàn bộ người Nam Ly đều biết Chiêu Dương công chúa là của Tần Dịch ta, mọi rợ Tây Hoang cút xa một chút.
Lý Thanh Quân vẫn nghiêng đầu nhìn hắn, con mắt nháy cũng không nháy.
- Làm sao vậy?
Tần Dịch buồn bực mà gãi đầu, lời nói đùa rõ ràng như vậy muội sẽ không coi là thật đó chứ...
Lý Thanh Quân nói.
- Hynh tối qua dùng dược phẩm dưỡng nhan, dưỡng da nào à?
"Hả?"
- Một đêm không thấy, trở nên càng đẹp mắt hơn rồi. Hơn nữa đứng ở chỗ này bất động lại như cưỡi gió mà đi.
- Đây không phải rất tốt sao.
Tần Dịch rốt cuộc biết tình huống như thế nào, tu tiên tu tiên, không nói cải thiện da thịt, ngay cả khí chất cũng sẽ nảy sinh biến hóa, mình bây giờ khẳng định nhiều thêm vài phần tiên ý nếu so với ngày hôm qua.
Lý Thanh Quân có chút do dự.
- Tần Dịch, huynh cũng đừng tu đạo tu đến cưỡi gió mà đi, không cần ta nữa đó.
- Nói gì vậy?
Tần Dịch thò tay ôm lấy nàng, kề tai nói.
- Phụ vương của muội tu đạo, còn không phải tu ra hậu cung ba nghìn giai lệ?
"Phì!"
Lý Thanh Quân quả nhiên bị chuyển dời lực chú ý, một cước giẫm lên giày hắn.
- Chúng ta còn chưa đâu vào đâu, huynh đã nghĩ ngợi ba nghìn giai lệ!
Tần Dịch ôm chân nhảy cẩng cẩng.
- Chẳng qua thuận miệng nêu ví dụ thôi...
Lý Thanh Quân liếc xéo hắn, khóe miệng hiện một vòng vui vẻ.
- Loại thuận miệng này mới lộ rõ nội tâm. Tần Dịch, huynh không quân tử giống mặt ngoài rồi.
Lưu Tô giơ tứ chi đồng ý.
Tần Dịch cũng có chút ngạc nhiên, ta nói sao nha đầu ngốc nghếch như muội gặp được chuyện thì lại trở nên tinh tế tỉ mỉ như thế? Thiên phú của nữ nhân đáng sợ như vậy sao? Hắn không có đi cãi lại lời này, trong lòng nam nhân không nghĩ qua ba nghìn giai lệ mới gọi dối trá, có làm hay không mới là mấu chốt, cãi lại không có ý nghĩa.
Vì vậy mặt dày lại ôm tới, cười nhẹ nói.
- Ta đương nhiên không phải quân tử, ví dụ như hiện tại rất muốn gặm công chúa một cái.
Lưu Tô giơ cả người lên khen.
Nam nhân ở phương diện này trưởng thành thật sự rất nhanh, mấy ngày hôm trước Tần Dịch còn rất thuần túy, một khi đã có người yêu, chậc chậc, thoát thai hoán cốt.
Lý Thanh Quân mặc hắn ôm, trên mặt đỏ bừng nhìn hắn, lần này không còn xấu hổ như lần trước, ngược lại rất nhanh nhắm mắt lại.
Cổ họng Tần Dịch ừng ực một cái, cúi đầu hôn xuống.
Hai môi đụng vào nhau, một dòng điện ầm ầm bùng nổ, đầu hai người đồng thời trở nên hỗn loạn, như bay trên mây, tìm không thấy phương hướng, thần hồn đều say.
Lưu Tô dựa vào khung cửa nhìn xem, vốn tràn ngập ý vị xem cuộc vui, nhưng chẳng biết tại sao xem một hồi có chút không thoải mái.
Có lẽ mình giờ phút này tựa như một tư thục tiên sinh trông thấy đệ tử phía dưới không nghe giảng lại đang anh anh em em, đương nhiên không thoải mái.
Thế nhưng đích thân trải qua hồng trần, nếm qua mới biết được, đây vốn là việc chính nó đề nghị Tần Dịch phải làm, nhưng lúc này vì sao cảm giác mình dạy sai rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook