Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh
-
Chương 119: C119: Quan tưởng cảnh nguyền rủa mục vân thanh
- Đại nhân, thần hồn của ta bất ổn, nếu bây giờ đổi thân thể, có lẽ sẽ thân tử đạo tiêu.
Trương Thiên Thành yên lặng cúi đầu.
Giờ phút này ngoại trừ trí nhớ hỗn loạn, những thứ khác gã cơ hồ cùng người bình thường không có khác biệt.
Nhưng chung quy là khôi lỗi thân thể, có tốt hơn thân thể tự nhiên có thể đổi.
Nhưng tu vi gã thấp, thần hồn thậm chí cũng không ngưng tụ, đổi thân thể nguy hiểm quá lớn.
- Cũng đúng.
Mục Vân Thanh nghe vậy gật đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa,
- Vậy quên đi.
Không đổi cũng không sao.
Y đã quyết định hạ thủ với "Vương Thủ Chân".
Chuyện Liễu Thanh Huyền thu hắn làm đồ đệ, đối với y mà nói quả thực như nghẹn ở cổ họng.
Nguyên bản, trước đó y còn muốn để cho "Vương Thủ Chân" ở tại bên cạnh mình, hảo hảo thăm dò.
Kết quả Vương Thủ Chân bế quan đến bây giờ, vẫn không có cơ hội.
Đã như vậy, vậy thì trực tiếp xuống tay đi.
Ngay cả Ôn Tri Hành cũng làm xong, cũng không kém một "Vương Thủ Chân" này.
Nhưng mà, "Vương Thủ Chân" hiện tại dù sao cũng là sư đệ của y, nếu là chết, có chút không tốt cùng Liễu Thanh Huyền ăn nói.
Nếu đã như thế, vậy luyện chế thành khôi lỗi giống như Trương Thiên Thành là được.
Trương Thiên Thành là lần đầu tiên, không luyện chế quá tốt, lúc này đây, hẳn là vấn đề không lớn.
Cho dù là Liễu Thanh Huyền cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Qua một thời gian nữa, lại tìm một cơ hội tốt hơn để xử lý.
- Vương sư đệ, cũng chỉ trách ngươi cản đường ta.
Trên mặt Mục Vân Thanh lộ ra biểu tình trách trời thương dân.
Y thật sự không muốn giết người.
Đáng tiếc.
* * *
Bên kia, Hoa Hữu Dung âm thầm triệu tập tứ đại ma tướng.
Lần này, ngoại trừ Trầm Linh Quân vừa trở về, ba người khác đều là tân tấn nội môn đệ tử, đều cần ra ngoài tiến hành lịch lãm.
Mượn cơ hội này, cũng vừa vặn thần không biết quỷ không hay mà đem tất cả ma tướng đưa ra Chính Dương Tông.
- Đại nhân, vì sao phiền toái như vậy, sao không trước tiên âm thầm đem Chính Dương Tông khuấy cái long trời lở đất.. Chúng ta giấu kín thân phận, bọn họ lại không phát hiện được..
Trầm Linh Quân bị nhập vào người khó hiểu mở miệng.
Giờ phút này nàng thay một bộ váy lụa mỏng màu tím, vén mái tóc đen hỗn loạn lên, lộ ra cổ trắng như tuyết, không còn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như trước nữa.
- Đúng vậy, đại nhân, những đệ tử Chính Dương Tông này mỗi người đều đại bổ.
Lại có một người đứng ra mở miệng, nói xong, một cái lưỡi dài màu đen không khỏi vươn ra li3m láp môi dưới.
Biểu tình trên mặt giống như đặc biệt đói khát.
Sau khi từ Trấn Ma Quật đi ra, bọn họ Tứ Ma liền nghẹn đến hoảng, vẫn muốn âm thầm nuốt mấy tên đệ tử Chính Dương Tông.
Nhưng lại bị Hoa Hữu Dung ngăn cản.
Hiện tại, chuyện gì cũng không làm, lại còn bảo bọn họ mượn nhiệm vụ rèn luyện trực tiếp chạy đi.
Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu.
Hoa Hữu Dung mi mắt buông xuống, liếc mắt bốn người, nói:
- Lúc trước giết mấy tên đệ tử Chính Dương tông, cũng đã khiến cho cao tầng Chính Dương tông hoài nghi, nếu là lại chết một ít người, vậy Liễu Thanh Huyền kia sợ là muốn tự mình đi ra điều tra, Liễu Thanh Huyền sở hữu thần thông thời gian hồi tưởng, trước đó phát sinh hết thảy, gã đều có thể thấy rõ ràng.
- Liễu Thanh Huyền..
Tứ ma tướng vừa nghe đến cái tên này, nhất thời biến sắc, thậm chí có người nhịn không được run rẩy.
Đây là một loại bản năng sợ hãi, giống như khắc sâu trong linh hồn bọn họ.
- Đại nhân, chúng ta giết một số người, sau đó trực tiếp chạy không được sao?
Trầm Linh Quân vẫn có chút không cam lòng, trong mắt của nàng mang theo bạo ngược tàn nhẫn, như dã thú khát máu.
- Thân phận của ta còn không thể bại lộ, chờ lần này lịch lãm kết thúc, ta vẫn sẽ trở về Chính Dương tông, ngươi muốn hại chết ta sao.
- Huống chi, nếu Liễu Thanh Huyền ra tay, Vũ trưởng lão cũng sẽ bại lộ.
Hoa Hữu Dung đồng tử hơi híp lại, hai tròng mắt trở nên sắc bén, nói:
- Vì nhất thời, bại lộ thân phận của ta và Vũ trưởng lão, mất nhiều hơn được.
- Cái này..
Tứ Ma Tướng không dám nhìn nhau, vội cúi đầu cao ngạo.
Hoa Hữu Dung hừ lạnh một tiếng, lần nữa mở miệng phân phó:
- Lui ra đi, nhớ kỹ, tính mạng mấy người này cũng phải lưu lại, chờ các ngươi thoát khỏi thân thể bọn họ, liền gieo ma chủng.
- Vâng, đại nhân.
Tứ ma tướng mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn không dám cãi lại mệnh lệnh của Hoa Hữu Dung.
Hưu!
Tứ đại ma tướng trong nháy mắt hóa thành hắc vụ tiêu tán tại chỗ.
- Ma tộc quả nhiên ngu xuẩn đến cực điểm, một đám phế vật!
Ánh mắt Hoa Hữu Dung sâu thẳm, trong ánh mắt lộ ra thất vọng.
Những ma tướng này, không thành đại sự.
Hơn nữa còn có tai họa ngầm rất lớn.
Nàng vốn muốn mượn thực lực những ma tướng này, dùng đến đối kháng Chính Dương tông, hiện tại xem ra là lúc ấy bản thân nghĩ đến quá ngây thơ.
Sau khi trở về, liền đem những ma tướng này luyện thành ma chủng.
Hoa Hữu Dung trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
Dùng ma tướng luyện chế thành ma chủng, có tác dụng rất lớn.
Mục Vân Thanh, Bạch Lộ Thu, Liễu Thanh Đại..
Những người này vừa vặn mỗi người một viên, còn có một viên giữ lại cho Ôn Tri Hành.
Hoa Hữu Dung trong lòng hơi tính toán.
Lần này lịch lãm chính là một lần cơ hội thật tốt, nàng muốn tìm cơ hội đem tất cả mọi người hết thảy bắt được.
Chính Dương tông này quá cứng rắn, bản thân không có cách nào mạnh mẽ chạm vào, vậy cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn từ từ sẽ tới..
- Liễu Thanh Huyền, đệ tử của ngươi, con gái của ngươi, thậm chí trưởng lão trong tông môn ngươi, ngày sau đều là người của ta..
Hoa Hữu Dung thản nhiên cười, trong ánh mắt tràn đầy âm tà.
Nghĩ đến đây, nàng quả thực kích động muốn run rẩy..
Ngày mai, mau tới đi..
Nàng không biết là, tứ đại ma tướng sau khi rời đi, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên âm ngoan.
Bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thần phục.
Bọn họ vì biểu thị trung thành, dâng lên ma hạch quý giá nhất, nhưng đây cũng chỉ là kế tạm thời.
Làm Ma tộc, sao có thể dễ dàng thần phục như vậy.
Cùng lắm thì không cần ma hạch, làm lại từ đầu.
Nếu có khả năng.. bọn họ sẽ nuốt chửng Hoa Hữu Dung, vậy bọn họ có thể bước vào cảnh giới thứ sáu..
Tất nhiên, bước này rất nguy hiểm.
Bọn họ muốn ra tay ở Chính Dương tông, cũng là vì để cho Chính Dương tông loạn lên.
Chỉ tiếc Hoa Hữu Dung thông minh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Song phương có thể nói đều là đang cùng hổ lột da.
- -
Ngày hôm sau.
Ôn Tri Hành chậm rãi mở hai mắt.
Trải qua một đêm tu hành, thức hải của hắn lại lớn hơn không ít.
Ma chủng kia cũng dần dần bắt đầu cuộn tròn, không chủ động phóng thích năng lượng khiêu khích nữa.
- Thứ này ngược lại thông minh hơn ma chủng lúc trước.
Ôn Tri Hành mỉm cười.
Vốn hắn còn muốn nhổ nhiều lông cừu một chút.
Kết quả ma chủng này phóng thích năng lượng vài lần, liền phát hiện không thích hợp.
Dù cho hắn lại yếu thế vài lần, vẫn là rùa rụt lại, hẳn là đang tìm kiếm cơ hội.
- Co đầu rụt cổ cũng vô dụng.
Ôn Tri Hành thầm nghĩ, không được liền trực tiếp nuốt chửng Ma Chủng.
Sau đó lại nhìn vào thức hải. Truyện Dị Giới
Những hắc vụ kia giờ phút này lần nữa mỏng manh một ít, phỏng chừng còn cần tu hành một ít thời gian, mới có thể hoàn toàn loại trừ.
Đến lúc đó, mình liền có thể linh đài thức hải thông minh, bước vào cảnh giới Quan Tưởng.
Tiến nhập Quan Tưởng Cảnh, đó chính là cấp độ mới.
- Không được, chậm quá.
Ôn Tri Hành lại nhíu mày.
Nếu là bình thường, hắn còn có thể từ từ.
Nhưng hiện tại cũng không phải bình thường, lần này sẽ phải ra ngoài lịch lãm.
Mà những người lịch lãm này, đều không phải thứ tốt lành gì.
Tu vi Huyền Diệu Cảnh cũng không thể cho hắn cảm giác an toàn gì.
Chỉ có thể thử thăng cấp thiên phú [thông tuệ hơn người] thôi.
Ôn Tri Hành nghĩ tới thiên phú mình đạt được lúc trước.
Thiên phú này đã giúp ích cho bản thân rất nhiều.
- Bắt đầu thăng cấp!
Ôn Tri Hành tâm niệm vừa động, trực tiếp thăng cấp.
Điểm Tạo Hóa nên dùng thì dùng!
[Ngươi tiêu hao 100 Điểm Tạo Hóa, thiên phú "Trí tuệ hơn người" (màu trắng) bắt đầu thăng cấp.]
[ thăng cấp xong, ngươi đạt được thiên phú: Ngộ tính vô song!]
Phẩm chất màu lam có thể tăng cường ngộ tính của ngươi, đồng thời tăng cường cường độ thần hồn, tu hành công pháp, bí pháp một chút là thông.
Tiêu hao một ngàn Điểm Tạo Hóa, có thể thăng cấp thành phẩm chất màu tím.
[Điểm Tạo Hóa trước mắt: 60.]
* * *
- Ngộ tính vô song! Đến rồi!
Trong thoáng chốc, Ôn Tri Hành cảm giác đầu lạnh lẽo.
Tâm thần của hắn hoàn toàn đắm chìm ở trên thức hải, quả nhiên một cỗ khí lưu trong trẻo lạnh lùng đột nhiên xuất hiện.
Đám sương đen lưu lại trong khoảnh khắc luồng khí này xuất hiện, bắt đầu tan rã rất nhanh, hóa thành lực lượng thần thức, tiến vào trong thức hải.
- Quả nhiên!
Khóe miệng Ôn Tri Hành lộ ra một nụ cười như có như không.
Không chỉ như thế, thần hồn của hắn cũng bắt đầu chậm rãi ngưng tụ thành hình.
100 Điểm Tạo Hóa không có bạch hoa!
Ôn Tri Hành mừng rỡ.
Phải biết rằng, hiện tại hắn chỉ là Huyền Diệu cảnh, nhưng thần hồn cũng đã bắt đầu bước đầu ngưng tụ thành hình.
Điều này đại biểu cho khởi điểm của hắn hoàn toàn vượt qua người bình thường.
Không chỉ như thế, Cửu Thiên Lôi Chủng biến thành tiểu thụ miêu sau khi cảm nhận được tất cả, cũng bắt đầu không ngừng lay động.
Giống như đang nói: "Đại gia, lại đây chơi đi."
Ôn Tri Hành tâm niệm khẽ động, thần hồn vừa mới có chút hình dáng chậm rãi bay qua.
Khoảnh khắc tiếp theo,
Thần hồn phúc linh tâm tới, trực tiếp ngồi ngay ngắn trên gốc cây nhỏ kia.
Ong ong!
Đột nhiên, có lôi đình trực tiếp xuyên qua thần hồn.
Tê..
Ôn Tri Hành nhất thời cảm nhận được một trận sảng khoái trước nay chưa từng có.
Cảm giác này..
Quả thực chính là xông lên tận trời!
Thức hải cũng bắt đầu gió nổi mây phun, gia tốc lột xác về phía Lôi Trì.
Ma chủng vốn còn muốn tìm cơ hội đánh lén, giờ phút này chỉ có thể run lẩy bẩy dưới đáy thức hải.
Nó không biết phải làm gì nữa.
- Tiếp tục tu luyện!
Đến nước này, Ôn Tri Hành cũng không quản có phải đã đến thời gian tập hợp hay không, tu hành trước rồi nói sau!
Trùng kích Quan Tưởng Cảnh!
* * *
Thời gian không biết đã qua bao lâu.
Ôn Tri Hành rốt cục lần nữa chậm rãi mở hai mắt.
Đùng đùng!
Đồng thời, kim sắc lôi đình ở đáy mắt của hắn hiện lên.
Ngay sau đó,
Một cỗ lực lượng thần hồn cuồng bạo hướng ra ngoài cuồng trào!
Thức hải của hắn đã hoàn toàn hóa thành một mảnh lôi trì.
Đồng thời, Cửu Thiên Lôi Chủng biến thành một gốc cây nhỏ, Cửu Thiên Lôi Lực hội tụ ở giữa tán cây.
Thần hồn Ôn Tri Hành cũng cô đọng một ít, đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn dưới tàng cây.
Vô số lôi đình vây quanh hắn.
Đây là đang ôn dưỡng thần hồn của hắn.
[Trải qua nỗ lực tu hành của ngươi, cảnh giới của ngươi đột phá tới cảnh giới Quan Tưởng!]
[Thọ Nguyên +40, Thọ Nguyên trước mắt: 279.]
- Rốt cục.. Quan Tưởng Cảnh, thọ nguyên cũng bắt đầu gia tăng!
Khóe miệng Ôn Tri Hành khẽ nhếch, Quan Tưởng Cảnh, tu vi bực này mặc dù không quá mạnh mẽ.
Nhưng cũng đã hoàn toàn thoát ly tầng thứ phàm nhân.
Thuế Phàm Cảnh là thân thể thoát ly phàm thai, mà Quan Tưởng Cảnh chính là lúc thần hồn ngưng tụ hiện ra.
Mặc dù không phải quá mạnh, nhưng thực lực bực này trong Vạn Diệu cung cũng không tính là yếu.
Hai mắt Ôn Tri Hành ngưng tụ.
Hắn còn nhớ rõ, đại bộ phận đệ tử trong Vạn Diệu cung cũng chỉ là Huyền Diệu cảnh.
Cho dù là Vân Tâm Nguyệt cũng chỉ là vừa mới đột phá tới Quan Tưởng Cảnh không lâu.
Cũng không biết Mục Vân Thanh cùng Bạch Lộ Thu là tu sĩ cảnh giới gì.
Ôn Tri Hành đột nhiên nghĩ tới điểm này.
Bạch Lộ Thu là đại đệ tử của Liễu Thanh Huyền, bình thường mà nói tu vi thực lực hẳn là cao nhất.
Nhưng hắn có loại cảm giác, Mục Vân Thanh thực lực hẳn là mạnh nhất.
Cho dù là tu hành đến Quan Tưởng Cảnh, cũng không thể lơ là..
Ôn Tri Hành vẫn chưa buông lỏng, chợt nảy ra ý nghĩ,
- Đúng rồi, thử xem thực lực của Mục Vân Thanh trước.
Đúng vậy, hắn chuẩn bị sử dụng Vô Vọng Pháp Chú.
Pháp chú này, hắn đã rất lâu không có sử dụng.
Bởi vì lúc trước thực lực hắn quá thấp, duy nhất có thể sử dụng đối tượng, đã bị hắn giế t chết.
Hiện tại hắn bước vào Quan Tưởng Cảnh, tự nhiên có thể thử xem.
- Khai làm, khai làm, vô vọng pháp chú!
Ôn Tri Hành khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu miêu tả khuôn mặt Mục Vân Thanh trong lòng.
- Ta ngược lại muốn xem ngươi ngậm bao nhiêu!
- -
Lúc này, Chính Dương tông, chỗ sơn môn.
Đoàn người đang chán muốn chết chờ xuất phát.
- Vương Thủ Chân sao còn chưa tới?
Liễu Thanh Đại nhón chân, ánh mắt nhìn về phía nhà gỗ của Ôn Tri Hành.
Những người khác đã sớm đến, chỉ chờ Ôn Tri Hành.
Kết quả Ôn Tri Hành vẫn chưa tới, điều này làm cho mọi người có chút xốc nổi.
Nói xong, ánh mắt của nàng liếc về phía Hoa Hữu Dung bên cạnh.
Nàng còn tưởng rằng Hoa Hữu Dung sẽ cùng Ôn Tri Hành đến đây, kết quả Hoa Hữu Dung lại một mình đến đây.
- Liễu sư muội, sư đệ ngày hôm qua hẳn là mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng là việc nên làm.
Hoa Hữu Dung thấy Liễu Thanh Đại nhìn tới, cũng mỉm cười mở miệng.
Chẳng qua, lời này rõ ràng là có ý ám chỉ.
- Mệt?
Liễu Thanh Đại sửng sốt, nàng là hoàng hoa đại khuê nữ còn chưa kịp phản ứng.
Bạch Lộ Thu bên cạnh cũng nhíu mày.
Nàng xem như đã nhìn ra, từ sau khi mình nhốt Hoa Hữu Dung lại, Hoa Hữu Dung đang cố ý nhằm vào nàng.
Lời này chính là cố ý nói cho nàng nghe.
- Sư muội, bình tĩnh một chút là được, quá nôn nóng cũng không tốt.
Đúng lúc này, Mục Vân Thanh cũng ôn hòa mở miệng.
Hình ảnh của gã luôn như vậy, nam hài tốt bụng.
- Tu hành cũng giống như vậy, quá vội vàng xao động có thể dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, tâm bình..
Nhưng mà vừa dứt lời, Mục Vân Thanh biến sắc, khí tức quanh thân bắt đầu hỗn loạn.
Phốc!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng gã phun ra.
Đồng tử Mục Vân Thanh phóng to, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin.
- Hả?
Những người khác cũng lập tức bối rối.
Chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên lại hộc máu?
Đã nói là không vội vàng xao động mà?
- Mục sư huynh, ngươi làm sao vậy?
Đám người Liễu Thanh Đại trong nháy mắt vây quanh.
- Không.. Không có việc gì..
Mục Vân Thanh cười xua tay, nhưng ngay sau đó, khóe miệng lại có máu trào ra.
Lần này, gã cũng bất chấp những thứ khác, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.
Trong cơ thể gã xuất hiện một cỗ lực lượng quỷ dị, làm cho khí huyết của gã cuồn cuộn, linh khí càng là tán loạn, phảng phất tùy thời đều có xu thế bạo tẩu.
Tất cả mọi người bên cạnh đều ngạc nhiên.
Không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có trong đôi mắt Hoa Hữu Dung hiện lên một tia dị sắc.
Cái dạng này, hình như nàng đã từng thấy qua.
Lúc đó, Khâu Oanh Nhi bị nguyền rủa cũng là như thế.
Mục Vân Thanh cũng bị nguyền rủa?
Hoa Hữu Dung nhíu mày.
Lời nguyền này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là ngẫu nhiên thiên phạt?
Sắc mặt Hoa Hữu Dung ngưng trọng, hơi lùi về phía sau vài bước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook