Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa FULL
41: Cung Trung Kinh Biến


Hai người mặt đối mắt, Kiêm Trúc không nói gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hàng mi Hoài Vọng run run cụp xuống, dường như có hơi căng thẳng.

Hắn nhìn Kiêm Trúc, ánh mắt y trong veo, một đóa hoa bay phất phơ lướt qua trước mặt y.
Sau đó, Kiêm Trúc mở miệng nói, “Ta là người của Tiên tôn.”
Nhịp thở của Hoài Vọng dồn dập hai lần, lại nghe thấy y nói tiếp, “Tiên tôn nói lời đó có ý gì, thì tất nhiên ta cũng có ý đó.”
Đến lúc này Hoài Vọng mới hiểu ra Kiêm Trúc đang nói gì.

Câu đó hắn nói ra đương nhiên không chỉ có ý là để giải vây, nhưng trong mắt Kiêm Trúc thì hẳn chỉ là lời thoái thác mà thôi.

Hắn ngẩn ngơ, vậy là…
Kiêm Trúc nói rồi nở nụ cười, dứt khoát tăng tốc đuổi theo những người phía trước, để Hoài Vọng một mình phía sau từ từ suy nghĩ.

Cả bọn đến nhà Tử Đàm.
Kiêm Trúc đứng bên ngoài gõ gõ cửa, Tử Đàm là người mở cửa.

Nàng trông thấy Kiêm Trúc đi rồi mà quay lại, bên cạnh còn có Vương tử theo cùng, không khỏi kinh ngạc, “Điện hạ?”
Tầm mắt nàng đảo một cái lại nhìn thấy Hoài Vọng đằng sau, và hai người xa lạ bất ngờ thêm vào, là “người” lạ thật sự —— đôi chân dưới vạt áo thể hiện thân phận nhân tu của bọn họ một cách rõ ràng.

Tử Đàm hỏi, “Có chuyện gì xảy ra sao.”
Niệm La nói, “Ta nghe vương phi…” Cậu ta vừa mở miệng đã bị ánh mắt mà Kiêm Trúc quăng đến cắt ngang, chỉ có thể đổi giọng, “Ta nghe A Trúc nói về bệnh tình của huynh trưởng của ngươi, đúng lúc khách của bản vương có biết một ít y thuật, bèn cho hắn đến xem thử.”
Tử Đàm được thương mà lo, vội vàng thi lễ tạ ơn mọi người, nghiêng người nghênh đón bọn họ vào trong sân.
“Ca —— Vương tử điện hạ cùng các khách quý đến rồi!”
Cửa phòng lại kẹt kẹt mở ra, Tử Thâm từ bên trong đi ra, hắn nhìn thấy Niệm La mau chóng hành lễ, “Thứ dân bái kiến điện hạ!”
Tử Thâm ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiêm Trúc và Hoại Vọng cũng có mặt, khó tránh kinh ngạc, vui mừng, “Ôi, đôi huynh đệ cỏ cây!”
“…”
Trong sân vườn nho nhỏ chìm trong yên tĩnh trong chốc lát.
Nụ cười của phật tử vẫn kín kẽ trước sau như một, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì khác.

Tiết Kiến Hiểu thì đang khó khăn khống chế biểu cảm, cậu hoàn toàn không biết là trong quãng thời gian không gặp nhau này, rốt cuộc thì hai người đó có chuyện gì xảy ra.
Nhất là Tiên tôn, sao lại lưu lạc đến mức này cơ chứ.
Tiết Kiến Hiểu lén lút nhìn xem sắc mặt của Hoài Vọng, nhưng lại thấy hình như hắn không quá là để ý, chỉ cụp mi mắt vẻ mặt thản nhiên, không biết đang suy nghĩ gì.
Mồ hôi nhỏ giọt lấm tấm tích trữ trên trán Tử Đàm, nhanh chóng mời phật tử vào nhà để hắn xem bệnh —— huynh trưởng của nàng có lẽ là bệnh không nhẹ thật rồi.
Phòng ngủ của Tử Thâm không lớn, Thầm Thù lần chuỗi hạt đi vào, Niệm La cũng đi theo vào cùng.

Tử Đàm đứng bên cạnh, làm cho không gian nho nhỏ có cảm giác hơi chen chúc.
Kiêm Trúc không theo vào cùng, cửa phòng đóng lại, y và Hoài Vọng đứng chờ ngoài cửa.

Tiết Kiến Hiểu đứng đối diện hai người cùng chờ chung, ở ngoài nhà chỉ có ba người họ.
Tiết Kiến Hiểu đột nhiên cảm thấy mình không nên ở đây, đáng lẽ nên ở trong phòng mới đúng.
Kiêm Trúc thấy cậu ta chộn rộn chộn rộn là biết ngay cậu ta đang nghĩ gì.

Y bèn lên tưởng tìm đề tài, “Lúc truyền tin nói chuyện gấp quá, cuối cùng sau khi chúng ta từ giã nhau đã có chuyện gì xảy ra?”
Tiết Kiến Hiểu nghe vậy hơi buông lỏng một chút, liến thoắng nói với cả hai người.

“Bọn ta tránh được truy đuổi của Thiên Khuyết Tông và Dược Tông rồi, thì lại không biết đi đâu cả.

Hòa thượng mới nảy ra ý tưởng, bảo là “ngàn núi vạn sông không so được dưới chân đèn”, đúng lúc bản thiếu chủ cũng muốn hóng hớt chuyện Dược Tông, thế là hai ta cùng đồng lòng, cải trang cái rồi xâm nhập vào trong đám tu sĩ cần y tu trước Dược tông.”

Kiêm Trúc than thở, “Thế thì hai người đúng là nhanh trí quá.”
Khóe miệng Hoài Vọng dường như hơi nhếch lên, Tiết Kiến Hiểu tự nhiên thấy mình bĩ xỉ vã.

Cậu ta nghẹn họng một lát rồi tiếp lời, “Tạm thời nghe ta nói hết trước đã —— tên chó già Tạ Thanh Mạc vẫn nhất quyết không chịu chữa, ban đầu các tu sĩ đó còn hết lời cầu xin, mãi đến năm sáu ngày sau, chuyện mới có chuyển biến.”
Nói đến đây, ngữ điệu của Tiết Kiến Hiểu nặng nề hẳn, “Trong nhóm tu sĩ bỗng nhiên có người cứ như là phát điên lên cắn xé đồng bạn, sợ hãi chôn giấu trước đó khi này mới bùng lên, trong lúc nhất thời phát điên, không phát điên thì cũng bắt đầu tự giết lẫn nhau.”
Trên mặt cậu ta mang theo vẻ căm ghét, “Chậc, không khác gì kẻ điên.”
“Đồng loại tương tàn, cũng không hiếm thấy.” Kiêm Trúc ôm tay áo bào nhẹ nhàng phất phơ theo gió.
“Nhưng đích thân trải qua thì vẫn rất là chấn động.” Tiết Kiến Hiểu nói, “Lúc đó thương vong không ngừng tăng thêm, lan ra đến đệ tử của Dược Tông luôn.

Một lần kia ta với hòa thượng tưởng là xong đời cả lũ rồi, kết qua mấy ngày, những người phát điên lại bình thường.”
“Bình thường?”
“Cũng không tính là hết hẳn, chỉ là tạm thời bình phục lại, thoạt trông không khác gì người khác.

Nhưng mà những người đó đọa ma hết, không biết lần tiếp theo bùng phát là khi nào nữa.”
Cậu ta dứt lời, Kiêm Trúc lặng đi một hồi.

Hoài Vọng hỏi, “Những người còn lại thì sao.”
Hắn nói “những người còn lại” ý chỉ những người còn chưa phát bệnh đọa ma.

Tiết Kiến Hiểu trả lời, “Hình như là Tạ Thanh Mạc thỏa hiệp, dù sao một đám người cứ che trước cửa nhà, Dược Tông đứng mũi chịu sào, hắn ta cho gọi những người còn lại vào nói là đồng ý chữa trị.”
Kiêm Trúc hỏi, “Hắn ta tự mình đứng ra nói?”
Tiết Kiến Hiểu lắc đầu, “Đệ tử truyền tin nói.”
Hoài Vọng bình thản nói chen vào, “Sau đó thì đi vào rồi như thế nào, người ngoài sẽ không thể nào biết được.”
Tiết Kiến Hiểu giật mình trong lòng, nhất thời yên lặng, với cái nết đó của Tạ Thanh Mạc thì đúng là không thể nói chắc được điều gì.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng, ba người bất chợt không ai nói gì.
Trong bầu không khí nghiêm túc nhìn nhau không còn lời nào để nói này, Kiêm Trúc đột nhiên hỏi, “Hai ngươi làm gì mà bị đuổi giết, Tạ Thanh Mạc phát hiện ra các ngươi sao?”
“Tất nhiên là không phải rồi, tên cờ hó đó làm gì đi ra khỏi tông môn?” Tiết Kiến Hiểu xì một tiếng, “Do đệ tử Dược Tông nhận ra bọn ta.”
Kiêm Trúc nhíu mày: Cho dù kỹ năng ngụy trang của Tiết Kiến Hiểu không được cao siêu cho lắm, nhưng với tu vi của phật tử thì không thể bị phát hiện bởi một đệ tử được.
Y nghi ngờ, “Hai người đã làm gì?”
“Bọn ta không có làm gì hết á.” Tiết Kiến Hiểu nói, “Ờ thì, có điều là lúc đệ tử Dược Tông đến đón người vào trong tông môn, bản thiếu chủ tức không chịu nổi, buột mồm nói câu “Tạ Thanh Mạc là chó hả?”, phật tử trả lời “đúng rồi”.

Sau đó chúng ta bị nhận ra.”
Kiêm Trúc, “…”
Hoài Vọng, “…”
Kiêm Trúc cảm thấy hai cái tên này bị rớt ngựa không oan chút nào.
Chuyên mục hỏi thăm chuyện xưa đến lúc kết thúc.
Mấy người phật tử vẫn còn ở trong phòng chưa ra, Tiết Kiến Hiểu rảnh rỗi không có việc gì làm, tầm mắt rơi vào cái đuôi của Kiêm Trúc.
Cậu ta hết sức tò mò thò tay sang hòng muốn chọc thử, “Cái đuôi này của ngươi, trông dính răng thế.”
Kiêm Trúc vẫn còn chưa hết di chứng sau tai nạn, người chợt cứng đờ, “Ngươi đừng…”
Lời còn chưa dứt, một luồng gió từ bên hông quét đến, một cái đuôi cá màu bạc to lớn hất bay bàn tay rục rịch của Tiết Kiến Hiểu ra.
Tiết Kiến Hiểu sợ đến bật ra phía sau vài bước, giọng Hoài Vọng lành lạnh, “Đừng mó lung tung.”
Kiêm Trúc buồn cười nhìn hắn, đuôi vỗ nhẹ lên mặt đất.
Tiết Kiến Hiểu, “Không động vào không động vào.”
Kiêm Trúc an ủi cậu ta, “Đừng để ý, mấy nay tâm trạng hắn không tốt, tháng nào cũng sẽ có vài ngày như vậy, chúng ta nên bao dung cho hắn.”
Hoài Vọng, “…”
Trong lúc ba người đang nói chuyện, cánh cửa phòng bên cạnh cọt kẹt một tiếng đẩy ra.
Thầm Thù, Niệm La và Tử Đàm đi ra.


Kiêm Trúc nhìn về phía Thầm Thù, “Tình hình thế nào?”
“A di đà phật, giống như ở ngoài, nhưng lại không giống hoàn toàn.”
“…” Kiêm Trúc rơi vào trong sương mù, khiêm tốn thỉnh giáo, “Phật tử có thể nói tiếng người không?”
Tiết Kiến Hiểu mất cảm giác, “Khoảng thời gian này ta đã vượt qua như thế đó.”
Hạt tràng tráng men sáng ngời rực rỡ được lần qua từng hạt một, Thầm Thù nói, “Ra ngoài rồi nói rõ.”
Tử Đàm vẫn còn đứng ngay cửa phòng, nàng lo lắng bất an, “Xin hỏi bệnh tình của huynh trưởng ta có phải không tốt lắm không?”
“Thí chủ yên tâm, bần tăng chỉ đến thăm hỏi bệnh thôi, Tử Thâm thí chủ khôi phục tốt lắm.”
Tử Đàm thở phào nhẹ nhõm.

An ủi nàng một hồi rồi cả nhóm người rời đi.
Tơ liễu bên ngoài sườn núi Vân Nhứ tung bay phất phới, Kiêm Trúc nhìn phật tử đi phía trước, tăng bào rộng rãi bị gió thổi tung bay, bóng lưng thoáng ngỡ như là có thể mọc cánh thành tiên bất cứ lúc nào.
“A di đà phật.” Một tiếng niệm phật kéo sự chú ý của Kiêm Trúc về.

Thầm Thù xoay đầu lại, “Triệu chứng với cái mà chúng ta gặp có chung một gốc, có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng phương pháp chữa trị thì không giống nhau.”
Hắn cười híp mắt nhìn về phía Niệm La, “Còn phải xin nhờ điện hạ thuật lại tình huống cụ thể.”
“Ừm.” Niệm La nói lại một lần nữa, cách cậu ta miêu tả giống y như lúc nói cho Kiêm Trúc, Hoài Vọng nghe, lúc “phong hàn” bộc phát trên quy mô lớn trong tộc giao nhân, nhờ có y sư trong cung đúng lúc nghiên cứu phương thuốc chữa trị cho dân chúng, thì mới khống chế được bệnh tình.
Chờ cậu ta nói xong, Thầm Thù đăm chiêu, “Quả đúng như thế.”

Tình thế trước mắt cần gấp một điểm đột phá.
Tất cả cùng thương lượng một hồi, Niệm La bảo muốn về cung bẩm báo cho vua giao nhân.

Kiêm Trúc nói, “Nếu trong tộc chúng ta có thuốc ức chế phát bệnh, không bằng xin chỉ thị ngô vương mang ra bên ngoài chữa cho mọi người trong Tam giới đi.”
Niệm La hớn hở nói, “Ngươi muốn hồi cung với bản vương sao?”
Hoài Vọng lên tiếng, nhấn mạnh lặp lại, “Mang ra bên ngoài.”
Niệm La ủ rũ buồn thiu, “Ờm.”
Kiêm Trúc và Niệm La phải hồi cung.

Bây giờ Hoài Vọng còn khoác vỏ bọc không thể đi cùng, Kiêm Trúc bèn truyền âm cho hắn: Vào cung gặp lại.
Y nói xong quay đầu theo bước Niệm La định rời đi, Hoài Vọng theo bản năng đưa tay kéo y lại.

Kiêm Trúc quay đầu lại, liếc nhìn tay của hai người, vừa cười vừa ngước mắt lên nhìn về phía Hoài Vọng, “Huynh trưởng làm gì vậy, bám người thế?”
Hoài Vọng thoắt cái buông tay.
Tiết Kiến Hiểu, “…” Ặc.
Kiêm Trúc gật đầu với Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù, “Chờ ta ngoài cung.”
Nói dứt lời lập tức đi theo Niệm La bay thẳng về phía vương cung.
Đường hồi cung vắng lặng bốn bề, Kiêm Trúc ngay bên cạnh, Niệm La không ngừng quay đầu, muốn nói rồi thôi.
Vảy cá của thiếu niên Vương tử màu vàng sáng lập lè, xoay tới xoay lui làm cho Kiêm Trúc hoa cả mắt, y không nhịn được mở miệng, “Điện hạ có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Niệm La thở dài, “Ai… lúc này không có người ngoài, ngươi nói cho bản vương nghe thử, ngươi thật lòng muốn theo Tiên tôn, hay là bị dâm uy ép buộc, hắn đe dọa ngươi?”
“Sao điện hạ lại nghĩ như vậy chứ?” Kiêm Trúc đính chính thay cho Hoài Vọng, “Tiên tôn là một người đứng đắn.”
Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, tương đối là nghiêm chỉnh.
Niệm La hơi nghẹn một chút, vẫn nói, “Ngươi đừng nghĩ người ta tốt quá, tộc giao nhân của chúng ta không lớn, ngươi lại trạch như thế, chẳng gặp được bao nhiêu người.

Ngươi đừng cho là như Tiên tôn thế đã là rất tốt rồi…” Cậu ta vừa nói vừa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Mặc dù đúng là không tệ lắm.”
Kiêm Trúc bật cười, cảm thấy vị tiểu điện hạ này cũng đáng yêu lắm.
Tường vách cung điện đằng trước đã có thể mơ hồ nhìn thấy, nghiêm cẩn nguy nga.


Thành trấn mênh mông bên dưới đập vào mắt, ý cười nơi đáy mắt Kiêm Trúc dịu dàng, “Điện hạ cứ xem như là ta gặp ít người quá.

Nên gặp được người ấy rồi, đã cảm thấy đó là tốt nhất thế gian.”

Hai người trở về cung, Niệm La nói muốn dẫn Kiêm Trúc đi gặp mặt vua giao nhân.
Đang nói, Hoài Vọng đã từ một hướng khác đi tới, Kiêm Trúc tự nhủ trong lòng Hoài Vọng đến cũng nhanh thế.

Niệm La nhìn thấy hắn, nhăn mũi, “Sao Tiên tôn cũng đến đây?”
Ánh mắt Hoài Vọng dời sang Kiêm Trúc, “Đến đón y.”
“Bản vương còn phải dẫn y đi gặp phụ vương.” Niệm La đối diện với ánh mắt của Hoài Vọng, lại không vui khoát khoát tay, “Ôi dào không phải là nói chuyện nạp phi, mà là A Trúc có việc tìm phụ vương.”
“Bản tôn dẫn y đi là được.”
Niệm La còn định nói gì đó, Kiêm Trúc ngăn cậu ta lại, “Đa tạ điện hạ.

Nhưng thuốc là Nhân giới cần, thì Tiên tôn đi cùng với ta sẽ thích hợp hơn.”
Niệm La nhất thời không tìm được lý do phản bác, tóm lại thì hai người này đã như keo như sơn rồi, chính chủ Hoài Vọng người ta còn đang ở ngay trước mắt, cậu ta cũng ngại nói thêm, “Thôi được rồi, ngươi đi đi, nhớ lời bản vương nói là được.”
Cậu ta nói xong rồi nguẩy đuôi.
Kiêm Trúc nhìn bóng lưng kiêu ngạo rời đi của tiểu Vương tử, “Đa tạ điện hạ.”
Niệm La đi rồi, các cung nhân ở phía trước lập tức dẫn đường cho hai người Hoài Vọng.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng sóng vai đi phía sau, bước đi được chừng mười bước Hoài Vọng mở miệng, “Nó nói gì với ngươi thế?”
“Tâm sự linh tinh thôi.”
Hoài Vọng im lìm không nói gì, Kiêm Trúc quay sang thấy mặt hắn hơi không vui, bèn bổ sung, “Điện hạ dặn ta, bảo ta không nên làm quen với những người không rõ ràng.”
Hơi không vui tức thì biến thành rất không vui.
Áp suất không khí xung quanh kéo xuống, Hoài Vọng hỏi, “Ngươi trả lời nó như thế nào?”
Kiêm Trúc đáp, “Tất nhiên ta trả lời là, điện hạ lo thừa rồi.”
Lông mày Hoài Vọng sụ xuống… lo thừa, câu này hình như có hai ý.
Một là y tin tưởng mình, hai là y theo mình, cả hai người họ chỉ là gặp dịp thì vui thôi, không hề tồn tại vấn đề quen với người không rõ ràng.
Tiên tôn lần thứ hai cầu kiến, vua giao nhân hiển nhiên không thể thất lễ, mời luôn cả Kiêm Trúc vào trong điện.
“Không biết Tiên tôn quay, là vì chuyện gì?”
“Nghe nói trước đó vài ngày phong hàn truyền nhiễm trong tộc giao nhân, trùng hợp tương đồng với một chứng bệnh trong Nhân giới.” Một tay Hoài Vọng khoác lên bàn, sống lưng thẳng tắp, “Bản tôn thấy tộc giao nhân thế mà đã chữa khỏi, nên muốn xin vua giao nhân phương thuốc hay ấy.”
Trên kia, vua giao nhân dường như ngưng mình trong thoáng chốc, Sau đó hắn giơ tay cười cười, “Nếu Tiên tôn mở miệng, mà còn là phúc che chở cho Tam giới, bản vương chắc chắn sẽ không tiếc rẻ.”
Vua giao nhân cho dặn kẻ dưới.
Hoài Vọng nói, “Bản tôn thay mọi người tam giới tạ ơn vua giao nhân.”
“Ha ha ha, không có gì.”
Bọn họ ngồi hàn huyên một hồi trong bữa tiệc, bỗng nhiên bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng náo loạn.
Kiêm Trúc ngồi dưới Hoài Vọng, với thần thức của Hậu kỳ Hợp Thể mà y mới loáng thoáng cảm nhận được, vậy thì nơi xảy ra chuyện náo động hẳn phải cách cung một khoảng.
Y liếc nhìn sang Hoài Vọng ngồi bên, tu vi của người nào đó cao hơn y hẳn một cảnh giới, chắc chắn cảm giác được tình hình sẽ còn rõ ràng hơn nữa.

Song Hoài Vọng ngồi yên sắc mặt vẫn như bình thường, dường như không chú ý đến.
Không qua bao lâu, ngoài điện có thị vệ yết kiến.
Thị vệ mặc khôi giáp vội vã đi lên điện, thoạt tiên là liếc mắt nhìn Kiêm Trúc, Hoài Vọng một cái, sau đó mới dường như có gì đó e dè đi đến trước mặt vua giao nhân, kề tai thấp giọng thì thầm vài câu.
Vua giao nhân hơi biến sắc.
Kiêm Trúc bất động thanh sắc ngước mắt lên.
Thấy mặt mày hắn trắng xám như mái tóc sau lưng, qua hai ngày tiếp xúc, cả người hắn luôn hiện một cảm giác bệnh trạng.

Nhưng trong một cái chớp mắt vừa qua đó, đáy mắt vẩn đục lại hơi lộ ra nét sắc bén cay nghiệt.
Thị vệ đứng dậy lui ra, Kiêm Trúc lại cụp mắt chuyên tâm đối phó bánh ngọt trước mắt, còn tiện thể đánh rơi hai vụn bánh lên vạt áo hoa lệ của Hoài Vọng.
Hoài Vọng giơ tay phủi đi, đưa cho y một chén trà.
Kiêm Trúc làm ra vẻ như được thương mà sợ, “Sợ ta nghẹn?”
Hoài Vọng, “Tìm bừa thứ nào đấy cho ngươi chụp.”
“…”
Trong điện yên tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ có hai người họ đong đưa buôn tình như chốn không người.
Vua giao nhân thấy thế mới hơi dỡ xuống chút đề phòng, rất nhanh đã chuyển sang vẻ mặt nhẹ nhõm, “Ban nãy có kẻ dưới báo lại, nói là thuốc trong cung đã dùng hết rồi, có mấy loại phương thức phối chế là đặc hữu trong tộc giao nhân, y sư suốt đêm bào chế thì nhanh nhất cũng phải ngày mai mới xong được.”
Ánh mắt Hoài Vọng từ quai hàm phình ra của Kiêm Trúc chuyển dời sang ghế thượng vị của vua giao nhân, “Làm phiền quá rồi.”
Vua giao nhân nói, “Không phiền, có điều là phải mời Tiên tôn ở lại thêm một đêm nữa rồi.”
Hoài Vọng gật đầu đáp lại, nói tiếng đa tạ.


Chỗ họ bên này vẫn chưa rời khỏi chủ điện, náo loạn bên ngoài lại càng lúc càng lớn.

Kiêm Trúc có thể cảm giác được có cái gì đó đang nhằm về hướng vương cung.
Đúng lúc này, lại có thị vệ vội vàng tiến vào điện, trên mặt vua giao nhân hiếm khi hiện lên vẻ nóng nảy.

Sau khi người ngoài lui ra thì hắn nói với Hoài Vọng, “Rất mong Tiên tôn không trách, trong tộc xảy ra một chút chuyện nhỏ, e là bản vương phải đi xử lý một lúc.”
Hoài Vọng nghe vậy đứng dậy, “Không quấy rầy vua giao nhân.”
Kiêm Trúc vỗ vỗ vụn bánh trên tay, sau khi hành lễ xin cáo lui thì cũng đi theo Hoài Vọng rời điện.
Vừa ra đến cửa điện, đã có chừng mười cung nhân tiến lên trước dẫn đường, cung nhân dẫn đầu cung kính nói, “Ngoài cung có sự cố nhỏ, sợ quấy nhiễu đến Tiên tôn, nên xin mời Tiên tôn dời bước đến điện Tẩy Trần.”
Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc nhỉn nhau một cái.

Từ đằng xa xa đã có thể có nhìn thấy một vài thị vệ xuyên qua cửa cung chạy về một hướng khác.
Hai người đi theo phía sau cung nhân đi được vài bước, Kiêm Trúc bỗng nhiên che bụng khom lưng cau mày, vẻ mặt đau đớn, “A… Đau…”
Cung nhân ở đó thất kinh, “Bị gì thế này?”
Hai vị cung nhân ở gần đó đang định bước đến, thì lại thấy Hoài Vọng Tiên tôn thường ngày vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo tự mình cúi người xuống, vươn tay bế giao nhân mặc thanh y vào lòng ——
Thế mà tên giao nhân đó vẫn không biết ngại, cứ như thế vươn hai cánh tay lên vòng quanh cổ Tiên tôn, nghiêng đầu tựa vào vai Tiên tôn.
Lại còn rên rỉ hai tiếng, nói là tóc của Tiên tôn chọc vào tai y.
“…”
Các cung nhân choáng váng tập thể trong một giây.
Hình như Hoài Vọng cũng không có gì không ổn, áp lực mạnh mẽ tràn đầy tản từ khắp người hắn, “Y quán trong cung ở đâu?”
Cung nhân dẫn đầu lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra trước dẫn đường.
Trong lúc đi, Kiêm Trúc chôn mặt vào ngực Hoài Vọng, sợ rằng khóe miệng đang kéo lên rất cao của mình bị người khác phát hiện ra.

Lọn tóc bạc lành lạnh cọ cọ vào bên gò má y, y vừa ôm cổ Hoài Vọng vừa chuyên nghiệp nhỏ giọng rên rỉ.
Cánh tay đang bế y của Hoài Vọng chợt siết chặt hơn mấy phần.
Kiêm Trúc ưm hừm hai tiếng rồi lại áp vào lồng ngực Hoài Vọng thì thầm thì thầm, “Thấy sao nào, có phải ta diễn mượt mà tự nhiên quá không?”
Bên trên, đôi môi mỏng của Hoài Vọng mấp máy, “Tất cả là nhờ ta phối hợp.”
Kiêm Trúc, “…”
Y bị Hoài Vọng ôm một đường thẳng đến y quán.
Vào cửa thì Kiêm Trúc quay đầu quét một vòng, trên tường có tám cái nan trúc khắc tên tất cả các y sư, trong y quán không thiếu một ai, tám y sư đều đang làm việc trong tay đâu vào đấy, không hề có vẻ gì là như bận rộn điều chế thuốc cả.
Xác nhận được cái cớ ban nãy của vua giao nhân xong, trong lòng Kiêm Trúc đã có suy tính riêng.
Các cung nhân không hay về cuộc nói chuyện trong điện, nên lúc này đang gọi y sư đến chữa bệnh cho Kiêm Trúc.
Hoài Vọng đi vào trong đặt Kiêm Trúc lên giường, có y sư chạy đến hỏi.

Kiêm Trúc sợ lòi chuyện giả mạo thân phận, lần nữa phô bày kỹ thuật diễn xuất vụng về của mình, nắm chặt vạt áo của Hoài Vọng nước mắt rưng rưng.
“Thứ dân từ nhỏ đã sợ xem bệnh, chỉ là bệnh cũ thôi, kê chút thuốc là tốt rồi.”
“…theo ý ngươi.”
Vị y sư đó còn định nói thêm gì nữa, nhưng Hoài Vọng đã quay đầu lại, dáng vẻ không có gì là hung hãn, lại lộ ra hàm ý không cho phép từ chối, “Bốc thuốc theo lời y nói là được rồi.”
“Vâng thưa Tiên tôn.”
Các cung nhân đứng cạnh liếc mắt nhìn nhau: Chậc chậc chậc, chết, tên giao nhân này đúng là đã được Tiên tôn cưng lên tới trời rồi.
Bốc thuốc xong, Hoài Vọng dẫn Kiêm Trúc rời đi.
Ra khỏi y quán, các cung nhân nơm nớp lo sợ nhắc nhở, “Tiên tôn, nên trở về điện Tẩy Trần rồi.”
Náo loạn ở một nơi khác từ từ lan rộng ra, trong khoảng thời gian khám bệnh thế mà đã chuyển vào trong cung.
Âu sầu trong mắt Kiêm Trúc ào ào chảy trôi, “Ôi, thật lo lắng cho ngô vương, thật lo lắng cho tộc giao nhân chúng ta.”
“…” Hoài Vọng lấy lại bình tĩnh, phối hợp nói, “Bản tôn đi hỗ trợ.”
Vừa nói dứt lời đã không cho các cung nhân có thời gian phản ứng, xách theo Kiêm Trúclo nước thương dân phi thân bay thẳng đến nơi đang tán loạn.
“Tiên tôn! Tiên tôn!!” Tiếng la hét của các cung nhân rất nhanh đã bị bỏ lại đằng xa xa.
Tường cung bên dưới nhanh chóng lùi về sau, chỉ qua mấy hơi, Kiêm Trúc và Hoài Vọng đã đến một bãi sân trống rộng rãi bên ngoài cổng cung.

Bên dưới là mấy chục thị vệ giao nhân đang đứng bao vây một người, binh khí và thuật pháp giao lưu ngổn ngang, làm cho bóng người đang một mình hăng hái chiến đấu đó lại có vẻ ung dung tự tại.
Làn tóc như mực quanh co, thanh y như sen, trông hết sức là quen mắt.
Tim Kiêm Trúc bỗng dưng thót lên một cái, đúng lúc đó Hoài Vọng cũng ngừng lại.
Giữa khung cảnh loạn lạc, chỉ thấy bóng người áo xanh quay đầu, chớp mắt cái đã bắt được Kiêm Trúc đứng cách đó hơn mười thước, khuôn mặt giống y gần như đúc đó ngập tràn niềm vui hân hoan khi sum vầy!
Tay áo nó lần nữa quét bay hơn mười tên giao nhân bao vây mình, há mồm hạnh phúc kêu Kiêm Trúc một tiếng, “Be~~~ ”
Kiêm Trúc, “…!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương