Tân sủng của tra công rất ghét thụ, hắn không rõ, tại sao ban ngày tra công đều chẳng thèm liếc tiện nhân kia, buổi tối lại luôn tới phòng y.
Tân sủng hỏi thăm thật lâu, mới biết được hóa ra tra công thích giọng nói của thụ.
Hắn ghen tỵ như điên, uống độc dược giả vờ mình bị bệnh, lại mua chuộc được Độc y của Ma giáo, nói bệnh của hắn cần đến một loại máu đầu tim đặc thù, dùng dần suốt một năm mới có thể khỏe lên.
Tra công hỏi, máu đầu tim gì gọi là đặc thù?
Độc y nói, chính là máu đầu tim của một loại người có thể chất đặc thù, còn phải tươi. Loại thể chất đặc thù này không dễ tìm, hầy, giáo chủ chờ lo liệu hậu sự cho vị công tử này đi.
Khuôn mặt nhỏ của tân sủng trắng bệch như tuyết, nước mắt đầm đìa lông mi, lẳng lặng nhìn tra công mà khóc.
Hắn thật sự rất giống bạch nguyệt quang, tra công nhìn mà lòng đau xót, vô cùng buồn bực, bắt lấy Độc y hỏi: “Khó tìm đến nức nào?”
Độc y lắc đầu: “Ngàn năm khó gặp.”
Tra công suy sụp buông tay.
Từ đó về sau tra công đối xử cực kỳ tốt với tân sủng, ngày ngày ở bên cạnh hắn, vẻ mặt dịu dàng, muốn sao hái sao muốn trăng hái trăng. Đến buổi tối cũng ngủ ở bên tân sủng, vứt thụ ra sau đầu.
Cứ như vậy hai ba ngày, Độc y đột nhiên lại tìm đến tra công, nói là đã tìm được người có thể chất đặc thù kia rồi.
Tra công vui mừng khôn xiết, cực kì bá đạo ngông cuồng nói: “Ai?! Bổn tọa đi bắt về ngay lập tức!”
Độc y do dự.
Sắc mặt tra công trở nên lạnh lùng: “Bổn tọa nói ngươi cũng dám không nghe? Kêu ngươi nói thì nói đi!”
Độc y vội nói: “Không dối gạt giáo chủ, người nọ xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là, ờm, Lâu công tử trong hậu viện của ngài.”
Lâu công tử chính là thụ.
Tra công hơi do dự, tự nhiên có chút luyến tiếc dùng mạng thụ đi đổi cho tân sủng.
Tân sủng thấy tra công do dự, trong lòng càng thêm ghen ghét, trên mặt lại lộ ra vẻ ảm đạm, cố gắng mỉm cười: “Giáo chủ, hay là thôi đi, chỉ mong ngày sau ta không thể ở bên cạnh ngươi, Lâu công tử có thể đối xử tốt với ngươi một chút.”
Tra công đứng giữa ngã ba đường, luyến tiếc giọng nói của thụ, lại luyến tiếc gương mặt của tân sủng.
Độc y thấy thế bỏ thêm lửa: “Chỉ là lấy máu đầu tim một năm, có thuộc hạ che chở, sẽ không bị thương đến tính mạng.”
“Sao ngươi không nói sớm!” Tra công vui vẻ, không còn rối rắm nữa, cho người ngày ngày đến chỗ thụ một trản máu đầu tim cho tân sủng uống.
Tân sủng hỏi thăm thật lâu, mới biết được hóa ra tra công thích giọng nói của thụ.
Hắn ghen tỵ như điên, uống độc dược giả vờ mình bị bệnh, lại mua chuộc được Độc y của Ma giáo, nói bệnh của hắn cần đến một loại máu đầu tim đặc thù, dùng dần suốt một năm mới có thể khỏe lên.
Tra công hỏi, máu đầu tim gì gọi là đặc thù?
Độc y nói, chính là máu đầu tim của một loại người có thể chất đặc thù, còn phải tươi. Loại thể chất đặc thù này không dễ tìm, hầy, giáo chủ chờ lo liệu hậu sự cho vị công tử này đi.
Khuôn mặt nhỏ của tân sủng trắng bệch như tuyết, nước mắt đầm đìa lông mi, lẳng lặng nhìn tra công mà khóc.
Hắn thật sự rất giống bạch nguyệt quang, tra công nhìn mà lòng đau xót, vô cùng buồn bực, bắt lấy Độc y hỏi: “Khó tìm đến nức nào?”
Độc y lắc đầu: “Ngàn năm khó gặp.”
Tra công suy sụp buông tay.
Từ đó về sau tra công đối xử cực kỳ tốt với tân sủng, ngày ngày ở bên cạnh hắn, vẻ mặt dịu dàng, muốn sao hái sao muốn trăng hái trăng. Đến buổi tối cũng ngủ ở bên tân sủng, vứt thụ ra sau đầu.
Cứ như vậy hai ba ngày, Độc y đột nhiên lại tìm đến tra công, nói là đã tìm được người có thể chất đặc thù kia rồi.
Tra công vui mừng khôn xiết, cực kì bá đạo ngông cuồng nói: “Ai?! Bổn tọa đi bắt về ngay lập tức!”
Độc y do dự.
Sắc mặt tra công trở nên lạnh lùng: “Bổn tọa nói ngươi cũng dám không nghe? Kêu ngươi nói thì nói đi!”
Độc y vội nói: “Không dối gạt giáo chủ, người nọ xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là, ờm, Lâu công tử trong hậu viện của ngài.”
Lâu công tử chính là thụ.
Tra công hơi do dự, tự nhiên có chút luyến tiếc dùng mạng thụ đi đổi cho tân sủng.
Tân sủng thấy tra công do dự, trong lòng càng thêm ghen ghét, trên mặt lại lộ ra vẻ ảm đạm, cố gắng mỉm cười: “Giáo chủ, hay là thôi đi, chỉ mong ngày sau ta không thể ở bên cạnh ngươi, Lâu công tử có thể đối xử tốt với ngươi một chút.”
Tra công đứng giữa ngã ba đường, luyến tiếc giọng nói của thụ, lại luyến tiếc gương mặt của tân sủng.
Độc y thấy thế bỏ thêm lửa: “Chỉ là lấy máu đầu tim một năm, có thuộc hạ che chở, sẽ không bị thương đến tính mạng.”
“Sao ngươi không nói sớm!” Tra công vui vẻ, không còn rối rắm nữa, cho người ngày ngày đến chỗ thụ một trản máu đầu tim cho tân sủng uống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook