Tiên Thê Nam Đương
-
Chương 54: Quỷ Nhỏ Bướng Bỉnh
Edit: Cinis
Beta: LP
_____
Mặc Đình dẫn Phượng Dương đi qua vài nơi nhưng vẫn không tìm được địa điểm thích hợp để trồng cây, hoặc là Phượng Dương không muốn phá hỏng phong cảnh, hoặc là Mặc Đình cảm thấy cách chỗ ở quá xa.
Tuy rằng nếu họ dùng thuật di chuyển tức thời là gần như có thể đi tới bất cứ nơi nào nhưng dù sao cũng không tiện bằng ở ngay trước mắt.
Vì vậy cuối cùng hai người rất không sáng tạo mà trồng cây ở trong hoa viên nhỏ bên ngoài tẩm điện.
Còn rừng ngô đồng Sấu Nguyệt rộng lớn Mặc Đình từng nói muốn tặng cho Phượng Dương thì sau này chỉ cần chuyển từ núi Bàn Vân qua là được.
Dù sao nhà họ Mặc cũng chỉ có một đứa con dâu duy nhất là Phượng Dương, đừng nói là vài cây ngô đồng, dù cậu có muốn chuyển toàn bộ rừng ngô đồng đi cũng không ai có ý kiến.
Phượng Dương không có bất cứ bình luận gì đối với ý nghĩ như thổ phỉ kia cả, cậu nhờ Yến Lưu kiếm cho mình một cái xẻng, bắt đầu hì hục tự mình đào hốc cây.
Rõ ràng có thể bảo Mặc Đình dùng pháp thuật đào nhưng cậu lại không làm như thế.
Kết quả cậu cũng không làm việc nặng bao giờ, mới làm một lúc đã toát hết mồ hôi.
Làm sao Mặc Đình có thể để Phượng Dương phải chịu mệt nhọc được? Y nhận lấy cái xẻng rồi tiếp tục tự mình đào.
“Yến Lưu ngươi đi ra phía sau núi xách hai thùng nước suối đến đây.”, Mặc Đình nói xong thì nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán Phượng Dương, động tác vô cùng dịu dàng: “Một lúc nữa bảo bối phụ trách tưới nước là được.”
“Hình như trời càng lúc càng nóng thì phải?”, Phượng Dương đứng ở bên cạnh dùng tay áo quạt gió nói.
“Nóng ư?”, Mặc Đình kinh ngạc: “Không thể nào? Trừ phi anh cố ý làm cái gì đó chứ nơi này một năm bốn mùa đều là nhiệt độ này thôi mà”.
Bản thân y vẫn luôn thích thời tiết mát mẻ, vậy nên nhiệt độ ở chỗ ở của y cũng không cao.
“Thật sao?”, Phượng Dương cẩn thận cảm nhận một lúc, nhưng cậu vẫn cảm thấy nóng bức.
Tuy nói cũng có liên quan với việc cậu đào đất, thế nhưng mới đào có một chút như vậy, theo lý mà nói thì tuyệt đối không thể làm cậu mệt đến mức mồ hôi túa ra như suối được.
“Em có muốn uống chút nước không?”, Mặc Đình hỏi.
“Muốn!”, Phượng Dương nói.
Mặc Đình cũng không di chuyển mà đưa tay về phía suối nước, bên trong suối nước nhanh chóng tạo thành một con rồng nước tinh khiết trong suốt.
Con rồng nước này dài khoảng chừng một mét hai, một mét ba, to như miệng chén, mới nhìn có cảm giác như Tiểu Ngũ bị rút sạch màu sắc đi vậy.
Rồng nước nhanh chóng lội về hướng tẩm điện.
Mặc Đình ra hiệu cho Phượng Dương há miệng, Phượng Dương vừa há miệng ra đã nếm được hương vị ấm áp, ngọt ngào.
Phượng Dương nhíu mày.
Mặc Đình hỏi cậu: “Làm sao thế? Uống không ngon à?”
Phượng Dương liếm môi nói: “Em muốn uống nước lạnh.”
Cậu không ngờ y lấy nước nóng cho mình uống, càng không có nghĩ tới có một ngày cậu uống nước nóng sẽ cảm thấy không ngon miệng.
Bản thân cậu không sợ nóng, thế nhưng ngày hôm nay sau khi uống nước nóng xong, cậu luôn cảm thấy trong người có như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, mồ hôi cũng chảy ra nhiều hơn, thậm chí vì vậy mà lần đầu tiên trong đời cậu nảy ra ý nghĩ muốn tắm nước lạnh.
Phượng Dương không nhịn được hỏi: “Không phải anh lại cho em ăn Tam Diệp Kim Lân đấy chứ?”
Mặc Đình tỏ vẻ oan uổng: “Tam Diệp Kim Lân của anh đã cho em ăn hết rồi, lấy đâu ra Tam Diệp Kim Lân nữa cơ chứ?”, nói xong y nắm chặt cổ tay của Phượng Dương, bắt mạch cho cậu.
Không tìm được gì cả nên y nói: “Hay là ngày hôm nay đừng trồng cây nữa, chúng ta về núi Bàn Long để phụ vương và mẫu hậu nhìn thử xem.”
Y cảm thấy phản ứng của Phượng Dương giống hệt có thai, thế nhưng y lại không cảm thấy được dòng chảy linh khí mới, vậy thì khá là kì quái.
Nếu như Phượng Dương thật sự có thai thì cho dù tư chất của đứa trẻ có kém một chút cũng không thể không cảm thấy gì được.
Chẳng lẽ là bởi vì Rồng và Phượng Hoàng kết hợp cho nên mới khác với tất cả mọi người như vậy? Nếu như y nhớ không lầm thì y hẳn là người đầu tiên trong tộc Rồng lấy Phượng Hoàng làm vợ.
Phượng Dương hơi do dự.
Đúng lúc này Yến Lưu nhấc theo hai thùng nước bay đến gần đó nên nói: “Cứ gieo cây vào trước đi đã, hố cũng đào rồi, cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu mà.”
Mặc Đình thực sự quan tâm đến tình trạng của Phượng Dương nên cũng không phản đối.
Y nhanh chóng mở túi càn khôn lấy ngô đồng Sấu Nguyệt được bảo quản cẩn thận ở trong đó ra.
Ngô đồng Sấu Nguyệt vẫn còn giữ nguyên trạng thái lúc bị thu nhỏ, Mặc Đình đặt nó vào trong hố đất, đất đai xung quanh giống như tự có ý thức tự giác lấp đầy hố đất.
Chỉ chốc lát sau, đất đã lấp xong, Phượng Dương tưới nước xung quanh cây một vòng.
Cái cây này liều mạng hút nước rồi nhanh chóng biến trở về độ cao như khi ở trong nhà Bạch Thần, khoảng chừng hai mét năm.
Phượng Dương yêu thích vỗ về thân cây: “Bây giờ phía trên không có trần nhà, rốt cuộc mi cũng có thể tự do sinh trưởng rồi.”
Mặc Đình nói: “Tại sao anh lại có cảm giác mình vừa bị thất sủng, nó lại tới tranh sủng với anh nhỉ?”
Phượng Dương nhướn mày, cười xấu xa hỏi lại y: “Em đã cưng chiều anh bao giờ đâu?”
Mặc Đình ôm chặt cậu vào lòng: “Nói thật một câu cho chồng em vui vẻ một chút cũng không được đúng không?”
Phượng Dương ôm lấy cổ Mặc Đình: “Ừ, không được”, cậu nói xong cũng không quan tâm Yến Lưu có ở đó hay không, kiễng chân lên hôn Mặc Đình một cái.
Cậu cảm thấy trên người Mặc Đình có hơi lạnh dìu dịu khiến cậu rất thoải mái!
Yến Lưu nhanh chóng che mắt lại bay ra ngoài đến hơn ba dặm, chỉ sợ quấy rầy đến hai vị chủ nhân.
Mà Diệp Hân Lan ở bên trong cây thì lại tức giận sắp nổ phổi, suýt chút nữa liều lĩnh lao ra.
Nếu như Phượng Vũ Viêm không ngăn cản thì chắc chắn ả ta sẽ đi ra ngoài tách hai người đang ôm chặt lấy nhau ra.
“Cô bình tĩnh cho ta đi! Lẽ nào cô muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?” Phượng Vũ Viêm không nhịn được tức giận rống lên.
Ông ta và Diệp Hân Lan có thể cùng nhau bám vào bên trong ngô đồng Sấu Nguyệt đi ra ngoài, đồng thời che lấp linh khí không bị phát hiện là do ông ta đã sử dụng đến tám phần mười linh lực vào món pháp khi kia của Diệp Hân Lan.
Ông ta đánh cược cả quãng đời còn lại mới dám làm như thế, vì vậy tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào được.
“Thứ đê tiện!”, Diệp Hân Lan nhìn hai người càng ôm càng chặt, con mắt đều sắp trừng ra máu.
“Ở đây luôn à?”, lúc này Mặc Đình bế thốc Phượng Dương lên cười hỏi.
“Em không mặt dày như anh, đương nhiên là vào trong phòng rồi”, lỗ tai Phượng Dương đỏ ửng.
Cậu ôm eo Mặc Đình nhỏ giọng nói: “Đồ dê già.”
Mặc Đình bị nói thế cũng không hề tức giận, cười ha ha ôm Phượng Dương về phía tẩm điện, hoàn toàn không chú ý tới con bướm đuôi én màu vàng kim vẫn luôn theo sát bên cạnh cậu và Phượng Dương đột nhiên không đi theo nữa.
Một lát sau, bên trong tẩm điện truyền đến tiếng kêu ám muội đứt quãng, mà hai người trốn ở bên trong cây ngô đồng thấy cơ hội tốt như vậy thì nhanh chóng rời khỏi cây ngô đồng.
Tiếng kêu bên trong tẩm điện kéo dài gần hai tiếng đồng hồ mới ngừng lại.
Phượng Dương mệt đến ngủ thiếp đi, còn Mặc Đình thấy Phượng Dương hình như trong mộng vẫn còn cảm thấy nóng nên mới mở ra cửa sổ, tạo ra một cơn mưa để giảm nhiệt độ trong phòng.
Mặc Đình lại thử nghiêm túc cảm nhận dòng chảy của linh khí nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Thế là y cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này nữa, kéo lại góc chăn cho Phượng Dương rồi ra ngoài xem cây ngô đồng Sấu Nguyệt vừa mới gieo xuống kia, miễn cho y ở gần Phượng Dương thêm một lúc nữa lại không khống chế được mình.
Cây ngô đồng vẫn là dáng vẻ khi y ôm Phượng Dương trở về nhà, thế nhưng hai con bướm đuôi én màu vàng kim lại ngoài ý muốn rơi xuống đất, trong đó có một con còn bị hạt mưa đánh nát cánh, Mặc Đình thấy thế không khỏi cau mày.
Tuy rằng lúc này trên người hai con bướm đuôi én đều là nước mưa, thế nhưng y cũng không ngây thơ đến mức thực sự cho rằng chúng nó bị hạt mưa đánh chết.
Bướm đuôi én màu vàng kim là một trong những linh hồn trong sạch nhất trên thế gian này, chỉ khi chúng nó cảm nhận được ác ý to lớn mới có thể bị thương, thậm chí mất đi tính mạng.
Thế nhưng ai sẽ toả ra ác ý lớn như vậy ở đây cơ chứ?
Lúc trước rõ ràng chúng nó có cơ hội đi theo y và Phượng Dương vào nhà, thế nhưng chúng nó không đi.
Sau đó y vì hạ thấp nhiệt độ mà bắt đầu làm mưa xuống, trước khi mưa đã có mây đen tụ tập, cũng coi như là thông báo cho tất cả sinh linh trên tiên giới này.
Thế nhưng chúng nó cũng không thể trốn mưa.
Vậy điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là rất có khả năng chúng nó đã bị ác ý tấn công từ trước khi mưa xuống rồi.
Mặc Đình dùng pháp thuật tái hiện lại những chuyện đã xảy ra xung quanh cây ngô đồng cũng không nhìn thấy bất cứ bóng người khả nghi nào cả.
Ánh mắt của y không khỏi nhìn vào cây ngô đồng.
Cây ngô đồng này là y lấy ra từ trong túi càn khôn, mà trong túi càn khôn của y lại chứa Phượng Vũ Viêm.
Mặc Đình dùng thần thức đi thăm dò xem Phượng Vũ Viêm còn ở đó hay không, kết quả làm người ta giật mình.
Phượng Vũ Viêm bỏ lại thân thể rời khỏi túi càn khôn của y từ bao giờ mà y lại không hề hay biết.
“Yến Lưu?”
“Có thuộc hạ.”
“Tới núi Phượng Đài, mời Tiên quân Húc Dương đến đây một chuyến.”
“Tuân mệnh”, bóng người Yến Lưu lóe lên một cái rồi biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh như một tia chớp lóe lên.
Mặc Đình nhặt hai con bướm đuôi én trên đất lên rồi mang chúng nó vào trong phòng chữa trị cho chúng.
Sau khi hai con bướm đuôi én này khôi phục sự sống thì nhẹ nhàng đáp xuống bên người Phượng Dương.
Mặc Đình thấy thế, chẳng biết vì sao đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sát khí.
Y bày kết giới xung quanh Phượng Dương, đồng thời cũng bao lại hai con bướm đuôi én ở bên trong, sau khi dùng một phép thuật nhỏ mở ra kính linh liên lạc.
Tấm kính này được tạo nên từ linh khí, bên ngoài là một vòng linh khí tỏa sáng màu trắng tinh, bên trong trống không.
Không bao lâu sau, bóng Long Hậu xuất hiện bên trong vòng ánh sáng vốn đang trống rỗng ấy.
“Đình nhi đột nhiên liên lạc với mẫu hậu là có chuyện tốt gì sao?”, Long Hậu cười nói.
“Mẫu hậu, Diệp Hân Lan còn ở núi Bàn Long không?”
“Đang yên đang lành sao lại hỏi đến ả ta?”, Long Hậu còn đang nghĩ dưới trần gian đã trôi qua nhiều ngày rồi, không biết con dâu đã có thai chưa? Ai biết con trai mình vừa mở miệng đã hỏi đến cái người không biết điều kia.
“Con hoài nghi ả ta đã một mình rời khỏi núi Bàn Long mà không nói cho chúng ta biết.
Việc này liên quan đến an toàn của Dương Dương, làm phiền mẫu hậu đi xác nhận lại xem sao.”
“Được, con đợi chút”, Long Hậu vừa nghe thấy chuyện này có quan hệ đến sự an toàn của con dâu thì nhanh chóng thu hồi vẻ mặt tươi cười rồi dẫn người đi tìm kiếm.
Ngày ấy sau khi Diệp Hân Lan ở đình Yến Minh chơi một khúc nhạc đám tang thì bị đuổi về phòng, ả ta vẫn chưa từng đi ra ngoài.
Trong sân thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng đàn nên Long Hậu vẫn cho rằng ả ta ở bên trong, không ngờ đi vào tận nơi kiểm tra mới phát hiện, người đánh đàn lại là một con rối!
Bà vội vàng báo lại chuyện này cho Mặc Đình, đồng thời hỏi Mặc Đình đã xảy ra chuyện gì.
Mặc Đình thấy chỉ dăm ba câu cũng không nói rõ ràng được nên chỉ chặn sẽ nói cho bà biết sau rồi đóng kính linh lại.
Y biết Diệp Hân Lan vẫn luôn một lòng thầm thương trộm nhớ y, nhưng lúc này y không nghĩ đến chuyện này, mà là nghĩ tới món pháp khí tổ tiên nhà họ Diệp để lại cho Diệp Hân Lan trước khi mất.
Trên thế gian này, pháp khí có thể che chắn linh khí, không để người ta phát hiện không chỉ một, hai món, thế nhưng có thể dùng ở đây để đối phó y thì chỉ có cây quạt tròn Tước Linh trong tay Diệp Hân Lan mà thôi.
Đó là đồ người nhà ả ta để lại cho ả ta, nếu không ả ta cũng không có bản lĩnh để sử dụng thứ pháp khí cao cấp như vậy.
Mặc Đình nhắm hai mắt cũng có thể đoán ra được Diệp Hân Lan trốn vào bên trong ngô đồng Sấu Nguyệt từ lúc nào, chỉ là y không biết rốt cuộc ả ta đang muốn làm trò gì.
Lúc này Yến Lưu đã trở về, bên cạnh còn có Tiên quân Húc Dương đi cùng.
Mặc Đình quay đầu lại nhìn, y thấy hai con bướm đuôi én màu vàng kim trong kết giới vẫn còn sống khỏe mạnh thì lặng yên đi ra ngoài.
Chúng nó không bị tổn thương chút nào là bằng chứng tốt nhất cho việc Phượng Dương vẫn còn an toàn.
Nhưng nếu chúng nó bị tổn thương…
Mặc Đình âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Phượng Vũ Viêm đắc ý nhìn Diệp Hân Lan, không tiếng động nói: “Ta đã nói rồi, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.”
Lúc Diệp Hân Lan vừa rời khỏi cây ngô đồng Sấu Nguyệt đã định trở về núi Bàn Long, tránh cho bị phát hiện.
Thế nhưng Phượng Vũ Viêm nói có trở lại cũng vô dụng nên bảo ả ta ở lại cùng, còn nhập vào bướm đuôi én.
Bây giờ ả ta không thể trở về, Tiên quân Mặc Đình lại biết ả ta đã không còn ở trên núi Bàn Long, chỉ sợ sau này có muốn trở về cũng không về nổi nữa.
Ả ta nghĩ tới chuyện này liền cảm thấy rất bực bội.
Phượng Vũ Viêm thấy thế thì sầm mặt xuống: “Đã đến lúc này rồi chẳng lẽ cô còn muốn đổi ý hay sao? Chỉ cần nó vẫn còn sống thì cô vĩnh viễn không thể có được Tiên quân Mặc Đình!”
Không biết tại sao Diệp Hân Lan đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, ả ta hạ quyết tâm, thù hận trừng mắt nhìn Phượng Dương đang ngủ say.
Mà khi ả ta làm thế, Phượng Vũ Viêm vốn khỏe mạnh cũng bắt đầu cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Bướm đuôi én màu vàng kim cảm nhận được ác ý thì giống như thiêu thân bị bão tuyết quét đến vậy, căn bản là không chịu nổi, cuối cùng “bộp bộp” hai tiếng, rơi xuống trên giường Phượng Dương.
Phượng Vũ Viêm: “!!!”
Diệp Hân Lan: “???”
Hai con bươm bướm yếu ớt nằm bẹp dí ở trên giường ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì!
Không phải kế hoạch là giết Phượng Dương rồi thế chỗ cậu hay sao?
Hai con bươm bướm bắt đầu cố sống cố chết bay nhảy.
Nếu lúc này thoát ly cơ thể bươm bướm thì chắc chắn linh hồn của họ sẽ bị phát hiện, nhưng nếu cứ ở mãi trong cơ thể bươm bướm, bươm bướm mà chết thật thì họ cũng tiêu đời! Chết như thế này thì quá oan uổng!
Phượng Vũ Viêm dùng hết toàn bộ sức lực tích cóp được từ khi bú sữa mới có thể nhấc người bay lên lần nữa, vì trong đầu ông ta không còn ý nghĩ độc ác muốn làm hại Phượng Dương nên ông ta đã lấy lại được một ít sức mạnh, nhưng đến lúc ông ta muốn bay ra ngoài thì mới bàng hoàng phát hiện, nơi này có kết giới!
Diệp Hân Lan cũng phát hiện ra, cho dù cố gắng thế nào ả ta cũng không thể bay ra được! Không những ả ta không bay ra khỏi kết giới được mà còn không thể tách linh hồn của mình ra khỏi cơ thể bươm bướm nữa kìa!
Lúc này cửa kêu “kẽo kẹt” một tiếng, Mặc Đình dẫn Tiên quân Húc Dương vào.
Lúc Yến Lưu đi tìm Tiên quân Húc Dương thì ông đã cảm thấy sự việc không ổn, thế nhưng ông không nghĩ tới sẽ nát bét đến mức này.
Tiên quân Mặc Đình vừa mới kéo hai con bướm này ra khỏi kết giới thì ông đã nhìn thấy cái thứ chết bầm Phượng Vũ Viêm kia bay ra từ trong cơ thể của một trong hai con bươm bướm đó, hơn nữa còn nhào thẳng vào Phượng Dương vẫn đang say giấc nồng! Ông còn nghĩ dù thế nào đi nữa thì ông ta cũng không thể ngu xuẩn tới mức đó đâu? Kết quả Phượng Vũ Viêm lại thật sự ngu xuẩn như vậy! Sau khi đi ra được không thèm tranh thủ chạy trốn mà lại nhập vào người bươm bướm muốn hại Phượng Dương làn nữa!
“Tiên quân Húc Dương, ta rất muốn cho ông ta thêm một cơ hội, nhưng ông ta thật sự ngu xuẩn hết thuốc chữa rồi.” Mặc Đình chặn lại đòn tấn công của Phượng Vũ Viêm rồi lạnh lùng lên tiếng.
“Là tiểu tiên không biết cách dạy dỗ, khiến Tiên quân gặp phải nhiều phiền phức.” Tiên quân Húc Dương cũng rất đau “trứng”, không tạo được ấn tượng tốt thì thôi, lại còn làm cho người ta bực bội thêm là chuyện quái gì thế này? Có bao nhiêu người muốn nịnh bợ thượng tiên Mặc Đình còn không có cơ hội, họ vốn có một cơ hội tốt như vậy, kết quả đều bị sự ngu xuẩn của Phượng Vũ Viêm phá hỏng cả!
“Cứ làm theo lời ngài nói lúc trước đi.”, Tiên quân Húc Dương sầm mặt nói.
“Ông nội, ngài nói vậy là có ý gì?”, Phượng Vũ Viêm không hiểu ra sao.
“Có ý gì hả? Ngươi còn có mặt mũi mà hỏi câu này nữa sao?”, Tiên quân Húc Dương chỉ thẳng mặt Phượng Vũ Viêm: “Ngươi! Sau này ngươi không được phép bước vào núi Phượng Đài một bước! Tộc Thần Phượng cũng không nhận thứ không có lương tâm như ngươi là người trong tộc nữa!”, Tiên quân Húc Dương ôm quyền tạ lỗi với Mặc Đình: “Sau này nếu nó lại gây thêm chuyện gì thì Húc Dương cũng sẽ không xen vào nữa, thượng tiên Mặc Đình cứ tùy ý xử lí!”
“Được.
/ Sao lại như vậy được!”, hiếm khi thấy Mặc Đình và Phượng Vũ Viêm đồng thanh, nhưng ý tứ lại hoàn toàn trái ngược.
Tiên quân Húc Dương ngó lơ Phượng Vũ Viêm, chỉ nói với Mặc Đình: “Mong rằng Tiên quân vẫn nhớ cam kết lúc trước của ngài.”
Mặc Đình cười đáp: “Chờ Dương Dương tỉnh lại, nhất định ta sẽ hỏi em ấy cho ông.”
Tiên quân Húc Dương gật đầu, ông thấy tuy Phượng Dương ngủ say bất thường nhưng hơi thở đều đặn, sắc mặt hồng hào nên cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng mở cửa giới rời đi.
Phượng Vũ Viêm đang muốn về cùng với ông thấy thế thì nghẹn họng, không khỏi mắng thầm trong lòng.
Mà ác ý của ông ta lại vô tình tấn công vào Diệp Hân Lan vừa mới khôi phục một chút.
Thân thể của con bươm bướm bị Diệp Hân Lan nhập vào kia co quắp một trận, ngay sau đó ả ta không chịu nổi nữa phải thoát linh hồn ra ngoài.
Mặc Đình liếc ả ta một cái rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Phượng Dương.
Y chậm rãi vuốt ve mái tóc của Phượng Dương, thấy trên trán Phượng Dương có một tầng mồ hôi mỏng thì lấy ra khăn sạch lau cho cậu, có vẻ không hề vội vã xử lý những chuyện khác.
Nhưng chính dáng vẻ này lại làm cho Phượng Vũ Viêm và Diệp Hân Lan càng hoảng sợ hơn.
Diệp Hân Lan ấp a ấp úng, tỏ vẻ đáng thương hối lỗi dè dặt nhìn Mặc Đình: “Anh Mặc Đình…”
Mặc Đình không thèm liếc nhìn ả ta lấy một cái.
Lúc này không biết Phượng Vũ Viêm lấy đâu ra lá gan nhảy bổ về hướng cửa sổ định chạy trốn nhưng lại bị Mặc Đình cong ngón tay hút trở về, ném xuống mặt đất.
Lúc này Phượng Dương tỉnh lại, mơ mơ màng màng kêu một tiếng: “Phu quân ơi?”
Mặc Đình lập tức cười híp mắt: “Ừ, sao bảo bối không ngủ nhiều thêm chút nữa?”
Phượng Dương: “Em khát.”
Mặc Đình lấy nước giống như lúc trước cho Phượng Dương uống, chỉ có điều lần này là nước mát.
Phượng Dương uống xong thì cười nhìn y rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, giống như không nhìn thấy trong phòng vẫn còn có những người khác.
Điều này khiến Phượng Vũ Viêm và Diệp Hân Lan đều cực kì tức giận…
Phượng Vũ Viêm nghiến răng hỏi: “Tiên quân, xin hỏi làm thế nào mà ngài phát hiện chúng ta đang trong thân thể của bươm bướm?”
Ông ta tự thấy mình đã trốn rất kĩ rồi!
Mặc Đình nói: “Sau khi các ngươi được ta chữa khỏi thì đều rơi xuống người Dương Dương.
Mà trước lúc đó, có một con vẫn luôn đi theo bên cạnh ta.
Các ngươi bại lộ ý đồ quá sớm.
Em ấy chính là bảo bối mà ta tìm hơn ba trăm năm mới được, sao ta có thể cho phép các ngươi làm em ấy bị thương cơ chứ?”
Mặc Đình cười khẩy một tiếng.
Ngay sau đó dưới chân Phượng Vũ Viêm và Diệp Hân Lan bỗng xuất hiện một cái hố đen hút họ vào đó.
Phượng Vũ Viêm và Diệp Hân Lan còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng chưa kịp há mồm thì trước mắt đã lại biến thành bóng tối quen thuộc! Chỉ sợ là lần này họ có muốn đi ra ngoài cũng vô cùng khó khăn!
Mặc Đình quay đầu gọi: “Yến Lưu?”
Yến Lưu chỉ mất một giây đã xuất hiện trước mặt Mặc Đình: “Tiên quân, ngài có gì sai bảo ạ?”
Mặc Đình nói: “Đi mời lão Vương Hậu tới đây, cứ nói là thân thể của thái tử phi không thoải mái, nhờ bà đến giúp…”
Y chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một đợt tiếng rồng ngâm vang rất có khí thế.
Ngay sau đó cửa phòng bị mở tung ra kêu “ầm” một tiếng: “Không cần mời! Mẹ đến rồi đây!”
Sau khi Long Hậu nghe nói là chuyện liên quan đến vấn đề an toàn của Phượng Dương thì nghĩ thế nào cũng thấy không đúng nên dứt khoát gọi lão Long Vương cùng tới: “Con dâu mẹ đâu? Làm sao mà không thoải mái?”
Kết giới mà Mặc Đình bày ra vẫn còn.
Phượng Dương đang ngủ say, không nghe được giọng nói của bất cứ ai ngoài y, cũng không nhìn thấy bất cứ người nào ngoài y.
Mặc Đình vẫn làm động tác giữ yên lặng theo bản năng, sau đó kể lại tóm tắt chuyện vừa xảy ra với cha mẹ, bao gồm cả hai người Phượng Vũ Viêm và Diệp Hân Lan.
Long Hậu thấp giọng mắng: “Cái thứ không có não Diệp Hân Lan này, bây giờ Dương Dương thế nào rồi?”
Lão Long Vương cũng nói: “Đúng vậy, sao thằng bé lại ngủ vào ban ngày thế này?”
Mặc Đình ho nhẹ một tiếng: “Ban ngày ngủ là bởi vì con làm em ấy mệt, thế nhưng chuyện đột nhiên thích uống nước lạnh thích ăn thịt này thì…”
Long Hậu nói: “Cái này thì mẹ có biện pháp!”, bà vô cùng thần bí lấy ra một đóa hoa nhỏ bằng ngọc từ trong tay áo: “Cái này là hoa Tầm Long!”
Mặc Đình chưa nghe đến thứ này bao giờ, y cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Long Hậu nói: “Bảo bối có thể phát hiện ra Rồng đấy, mẹ mới kiếm được xong.
Chỉ cần nó nở ra thì tất cả Rồng xung quanh nó đều không trốn được đi đâu cả.
Nếu như Dương Dương thật sự có thai, vậy chắc chắn là chúng ta có thể nhìn ra được.”
Mặc Đình nói: “Mẹ có chắc là không có nguy hiểm gì không?”
Long Hậu nói: “Đương nhiên là chắc rồi”.
Nói xong bà ném bông hoa ngọc này lên không trung, đóa hoa bắt đầu tự xoay tròn, đồng thời tỏa ra tia sáng dìu dịu.
Tia sáng này tràn ngập cả phòng, mà ánh mắt của mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bụng của Phượng Dương.
Trong đó có hai con Rồng Vàng nho nhỏ! Cơ thể còn chưa dài bằng ngón tay giữa của người trưởng thành nhưng cũng đã có dáng có hình.
Chúng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vuốt rồng nho nhỏ thỉnh thoảng lại động đậy.
Không biết có phải là vì cảm thấy được có người đang nhìn hay không mà hai đứa nhỏ lại đồng loạt trở mình, sau đó phơi cái bụng tiếp tục ngủ say, còn lúc trước chúng vẫn nằm nghiêng ngủ.
Nguyên do khiến Mặc Đình không thể phát hiện được là bởi vì hai thằng nhóc này trốn vào trong cỏ Tiên Giác sinh trưởng!
Phượng Dương vẫn có thể cảm giác được cỏ Tiên Giác trong cơ thể, thế nhưng cậu không biết cỏ Tiên Giác trong cơ thể mình đã bị hai đứa nhỏ lén lút chiếm đoạt, cũng không biết đang có ba đôi mắt đang vui mừng nhìn cậu.
Cậu vẫn ngủ rất ngon, hơn nữa dường như còn thấy ngứa nên vô thức giơ tay gãi mặt.
Điều thú vị là cậu vừa gãi thì hai đứa nhỏ cũng gãi theo, có điều thứ chúng gãi là cái bụng nhỏ của mình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook