Tiên Sinh, Xin Ngài Đừng Yêu Tôi!
-
Chương 1: Cạm bẫy
Tôi tên là Thịnh Hạ, Thịnh có nghĩa là đóa hoa nở rộ, Hạ có nghĩa là nắng ngày hè.
Năm nay tôi 24 tuổi, thiếu chút nữa thì tôi đã trở thành mẹ của một bé gái một tuổi.
Chỉ là, về sau đứa bé đó đã không thể nhìn thấy thế giới trắng đen đảo lộn.
Tôi vẫn đang độc thân, có lẽ cả đời này tôi sẽ duy trì tình trạng độc thân.
Bởi vì, lòng tham của tôi nhỏ, chỉ có thể giấu người kế bên.
Tôi cũng rất cố chấp, yêu ai sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cho dù người tôi yêu là anh ấy, nhưng trong lòng của anh ấy chưa từng có một vị trí nào dành cho tôi,.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Thịnh Hạ! Ở đây...” Tô Tấn dùng sức vẫy tay, cách đó không xa dưới ánh sáng màu vàng của mặt trời, một cô gái mặc váy ngắn màu xanh nhạt nghe tiếng gọi vội ngẩng đầu lên, đôi mắt to xinh đẹp khi nhìn thấy rõ người đang đi tới thì đột nhiên sáng ngời lên, sau đó khom người như một đứa bé đáng yêu, mặt mày hớn hở vẫy tay với người đàn ông thanh tú đang đi đến, giọng nói ngọt ngào: “A Tấn!”
“Có thấy nóng không?” Tô Tấn vui sướng khi thấy cô gái chạy tới, hắn ôm cô vào trong lòng, cẩn thận dùng giấy khăn lau mồ hôi trên trán cô.
Thịnh Hạ nghiêng đầu cười một cách tinh quái: “Chắc anh đã phải chờ em lâu rồi đúng không?”
Tô Tấn nhẹ nhàng véo mũi cô, cưng chiều nói: “Hôm nay chính là sinh nhật của em, trong thế giới này em là người lớn nhất! Anh cũng không dám trách em.”
Thịnh Hạ cười hì hì nhìn hắn, chỉ cảm thấy hôm nay Tô Tấn cực kì anh tuấn, cô đi cà nhắc, ôm lấy cổ Tô Tấn rồi hôn lên mặt hắn: “A Tấn tốt nhất.”
“Biết rõ anh tốt, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời.” Tô Tấn giữ chặt tay của cô đi về hướng quán cà phê: “Đi uống chút nước đã, lát nữa anh sẽ dẫn em đi đến một nơi.”
“Là đi đâu?” Thịnh Hạ lập tức cảm thấy không thể chờ đợi được, Tô Tấn nhìn hai mắt cô tỏa sáng, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, nhịn không được nhéo má cô: “Giữ bí mật, anh sẽ khiến em vui vẻ.”
“A Tấn, em yêu anh nhất!” Thịnh Hạ lập tức bổ nhào lên lưng của hắn, ôm cổ hắn cười hì hì, hôn lên mặt hắn. Nụ cười trên mặt Tô Tấn lại hơi hoảng hốt, chỉ rất nhanh sau đó, hắn đã che hết tâm tình của mình vào trong.
Hai người cười cười nói nói, cùng nhau nói chuyện phiếm, sắc trời tối xuống mới đi ra khỏi quán cà phê, Tô Tấn lái chiếc xe mượn được chở Thịnh Hạ đi về hướng trung tâm thành phố.
Xe dừng tại một khách sạn rất đẹp, Thịnh Hạ nhìn trân trối có hơi nghẹn họng, nắm lấy ống tay áo của Tô Tấn không để hắn đi vào: “A Tấn, chúng ta đừng vào nơi này, quá mắc! Anh chỉ vừa mới đi làm được nửa năm, không thể quá lãng phí!”
Tô Tấn chỉ cảm thấy ngực mình tê rần, lại vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực: “Hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của em, anh đã sớm suy nghĩ sẽ làm gì đó thật tốt để chúc mừng, em không thể phá vỡ tâm nguyện của anh.”
Hắn nhẹ nhàng nhìn cô như vậy, Thịnh Hạ chỉ cảm thấy trong hốc mắt nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, “A Tấn, em không quan tâm chuyện đó, chúc mừng hay không chúc mừng cũng không sao cả, thật sự, chỉ cần anh đối xử tốt với em, em cũng thỏa mãn lắm rồi!”
“Nhưng anh không muốn Hạ Hạ của anh phải tủi thân.” Tô Tấn nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, Thịnh Hạ nhìn không tới góc đó, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mày nhăn thành hình chữ Xuyên (川).
“Em không tủi thân, chỉ cần ở cùng một chỗ với A Tấn, dù là khổ sở nhiều hơn nữa, em cũng không cảm thấy tủi thân.” Thịnh Hạ như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn cọ vào lồng ngực của hắn.
“Chúng ta vào đi thôi.” Tô Tấn nắm chặt tay Thịnh Hạ, hắn thật sự muốn kéo cô bước từng bước một đi vào khách sạn rực rỡ kia.
Năm nay tôi 24 tuổi, thiếu chút nữa thì tôi đã trở thành mẹ của một bé gái một tuổi.
Chỉ là, về sau đứa bé đó đã không thể nhìn thấy thế giới trắng đen đảo lộn.
Tôi vẫn đang độc thân, có lẽ cả đời này tôi sẽ duy trì tình trạng độc thân.
Bởi vì, lòng tham của tôi nhỏ, chỉ có thể giấu người kế bên.
Tôi cũng rất cố chấp, yêu ai sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cho dù người tôi yêu là anh ấy, nhưng trong lòng của anh ấy chưa từng có một vị trí nào dành cho tôi,.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Thịnh Hạ! Ở đây...” Tô Tấn dùng sức vẫy tay, cách đó không xa dưới ánh sáng màu vàng của mặt trời, một cô gái mặc váy ngắn màu xanh nhạt nghe tiếng gọi vội ngẩng đầu lên, đôi mắt to xinh đẹp khi nhìn thấy rõ người đang đi tới thì đột nhiên sáng ngời lên, sau đó khom người như một đứa bé đáng yêu, mặt mày hớn hở vẫy tay với người đàn ông thanh tú đang đi đến, giọng nói ngọt ngào: “A Tấn!”
“Có thấy nóng không?” Tô Tấn vui sướng khi thấy cô gái chạy tới, hắn ôm cô vào trong lòng, cẩn thận dùng giấy khăn lau mồ hôi trên trán cô.
Thịnh Hạ nghiêng đầu cười một cách tinh quái: “Chắc anh đã phải chờ em lâu rồi đúng không?”
Tô Tấn nhẹ nhàng véo mũi cô, cưng chiều nói: “Hôm nay chính là sinh nhật của em, trong thế giới này em là người lớn nhất! Anh cũng không dám trách em.”
Thịnh Hạ cười hì hì nhìn hắn, chỉ cảm thấy hôm nay Tô Tấn cực kì anh tuấn, cô đi cà nhắc, ôm lấy cổ Tô Tấn rồi hôn lên mặt hắn: “A Tấn tốt nhất.”
“Biết rõ anh tốt, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời.” Tô Tấn giữ chặt tay của cô đi về hướng quán cà phê: “Đi uống chút nước đã, lát nữa anh sẽ dẫn em đi đến một nơi.”
“Là đi đâu?” Thịnh Hạ lập tức cảm thấy không thể chờ đợi được, Tô Tấn nhìn hai mắt cô tỏa sáng, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, nhịn không được nhéo má cô: “Giữ bí mật, anh sẽ khiến em vui vẻ.”
“A Tấn, em yêu anh nhất!” Thịnh Hạ lập tức bổ nhào lên lưng của hắn, ôm cổ hắn cười hì hì, hôn lên mặt hắn. Nụ cười trên mặt Tô Tấn lại hơi hoảng hốt, chỉ rất nhanh sau đó, hắn đã che hết tâm tình của mình vào trong.
Hai người cười cười nói nói, cùng nhau nói chuyện phiếm, sắc trời tối xuống mới đi ra khỏi quán cà phê, Tô Tấn lái chiếc xe mượn được chở Thịnh Hạ đi về hướng trung tâm thành phố.
Xe dừng tại một khách sạn rất đẹp, Thịnh Hạ nhìn trân trối có hơi nghẹn họng, nắm lấy ống tay áo của Tô Tấn không để hắn đi vào: “A Tấn, chúng ta đừng vào nơi này, quá mắc! Anh chỉ vừa mới đi làm được nửa năm, không thể quá lãng phí!”
Tô Tấn chỉ cảm thấy ngực mình tê rần, lại vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực: “Hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của em, anh đã sớm suy nghĩ sẽ làm gì đó thật tốt để chúc mừng, em không thể phá vỡ tâm nguyện của anh.”
Hắn nhẹ nhàng nhìn cô như vậy, Thịnh Hạ chỉ cảm thấy trong hốc mắt nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, “A Tấn, em không quan tâm chuyện đó, chúc mừng hay không chúc mừng cũng không sao cả, thật sự, chỉ cần anh đối xử tốt với em, em cũng thỏa mãn lắm rồi!”
“Nhưng anh không muốn Hạ Hạ của anh phải tủi thân.” Tô Tấn nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, Thịnh Hạ nhìn không tới góc đó, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mày nhăn thành hình chữ Xuyên (川).
“Em không tủi thân, chỉ cần ở cùng một chỗ với A Tấn, dù là khổ sở nhiều hơn nữa, em cũng không cảm thấy tủi thân.” Thịnh Hạ như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn cọ vào lồng ngực của hắn.
“Chúng ta vào đi thôi.” Tô Tấn nắm chặt tay Thịnh Hạ, hắn thật sự muốn kéo cô bước từng bước một đi vào khách sạn rực rỡ kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook