Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi
-
Chương 20: Ra tay đánh người
"Em cũng biết sợ sao? À? Không dám ra ngoài gặp người sao? Chị đã nói với em, Cố Vân Nam không phải đồ tốt, em xem hắn, ngồi không đúng tướng ngồi, đứng không đúng tướng đứng, nhìn như một tên du côn, làm một quán ăn phải đóng cửa mấy lần, nếu không phải là cha hắn chống cho hắn, thì đã sớm làm ăn xin đi, cả ngày ở đây quyến rũ con gái, làm sao em có thể ở cùng với hắn? Ba năm, con mẹ nó trước kia em bị đánh chưa đủ sao? Còn nhớ rõ lúc ấy là bị ai làm cho vào bệnh viện? Em nói đi, em nói cho chị!" Hung hăng lau đi nước mắt, dùng sức lôi kéo cửa, nhưng đối phương cũng không phải ngồi không, kéo thế nào cũng không ra, cuối cùng không lựa lời nói mắng: "Con mẹ nó em chính là bị coi thường, Hạ Nguyệt Đình, sớm biết em là người như vậy, nhà chúng tôi nói gì cũng sẽ không chứa chấp em, có bản lãnh em đợi mãi đi….."
Lạc Vân Hải mắng thầm một câu, mạnh mẽ che miệng cô lại, nhỏ giọng mắng: "Đầu cô bị kẹp cửa rồi hả? Lúc này em cô cần chính là an ủi, mà không phải chửi rủa!"
Quả nhiên, Hạ Nguyệt Đình buông lỏng tay ra, như chịu đựng cái gì ngồi xổm xuống, khàn khàn nói: "Đúng vậy, em chính là đê tiện, vậy thì thế nào? Chị cho rằng em rất muốn đợi ở chỗ này sao oa oa oa oa này hơn mười năm em đi theo làm việc, có oán trách qua sao oa oa oa chị cho rằng em không muốn tiếp tục đi học sao? Nếu không phải là các người nói gì anh họ còn chưa cưới vợ, em sẽ nghĩ học sao? Oa oa oa chị hiểu được cảm giác ăn nhờ ở đậu sao? Em chỉ muốn có một nhà chân chính thuộc về mình, mọi chuyện có thể do em quyết định, này cũng có lỗi sao?" Hạ Mộng Lộ đáng ghét, cư nhiên mắng cô đê tiện, Hạ Mộng Lộ đáng hận, tại sao có thể nói cô như vậy?
Hạ Mộng Lộ đưa tay che miệng lại nghẹn ngào ngồi xuống: "Chị cho là em giống như chị, không nghĩ đi học….. Em cảm giác chúng tôi đang hại em….. Cho là chúng tôi không coi em là người nhà, chỉ xem em là người làm miễn phí, Nguyệt Đình, em cũng quá không có lương tâm oa oa oa mẹ vì em thao tâm, bà ấy chính là sợ em có cảm giác này, chúng tôi cũng hi vọng em có thể buông ra, đem mình làm người trong nhà!"
"Oa oa oa em nên làm thế nào bây giờ? Chị nói cho em biết, nên làm cái gì đi? Chính bản thân anh ấy nói muốn kết hôn cùng em, nhưng hiện tại lại cùng người phụ nữ khác qua lại với nhau!" Ai tới nói cho cô biết, con đường sau này nên đi như thế nào?
Lạc Vân Hải day day thái dương, bên tai tất cả đều là tiếng than vãn của hai cô gái, kéo Hạ Mộng Lộ về phía sau nói: "Tìm hắn đi, Nguyệt Đình, cô mau chạy ra đây mặc quần áo tử tế!"
Hạ Mộng Lộ đưa tay đẩy ra: "Chỉ bằng anh? Tên kia không phải là người đứng đắn, cả ngày cùng nhóm bạn bè không tốt ở chung một chỗ, anh thật sự cho rằng hù dọa ba người kia đi là rất lợi hại sao? Lúc trước Cố Vân Nam đem tất cả cảnh sát đánh cho vào bệnh viện đấy!"
"Cô cứ như vậy xem thường tôi? Đứng lên!" Đã bị bắt nạt, còn phải im hơi lặng tiếng sao? Anh vĩnh viễn không làm được, trong mắt hiện ra tia lạnh, cả người tràn đầy sát khí.
Mộng Lộ hoài nghi nhìn về anh, có lẽ cô nên tin tưởng anh, trong nhà chỉ có duy nhất một người đàn ông, hít hít lỗ mũi, gật đầu nói: "Ừ, hôm nay phải cho hắn ta biết kết quả của việc bắt nạt chúng ta, Nguyệt Đình, em lập tức ra ngoài cho chị, nếu dám vì hắn nói chuyện, chị liền nói việc này cho cha mẹ!"
Hạ Nguyệt Đình lấy hết dũng khí, tìm ra một bộ quần áo mới mặc vào, việc đã đến nước này, cô quyết định không cần nhịn nữa, tốt nhất đánh chết, cô mới sẽ không đau lòng cái tên khốn kiếp này, dù sao cái tên khốn kiếp này cũng không cưới cô, càng không cam lòng bị lừa, lấy ra một bụng oán hận, về phần về sau như thế nào, sau này hãy nói, bây giờ cô phải tìm hắn ta nói chuyện, nếu không trong lòng không bỏ được, có lẽ sau buổi tối hôm nay, tất cả sẽ tốt.
"Cầm cái này lên!"
Chuẩn bị sẵn sàng sau, Hạ Mộng Lộ đem một cây côn gỗ nhét vào tay anh, sớm đã muốn dạy dỗ tên lưu manh này rồi, chỉ cần người không chết, có thể làm gì thì làm, cô cũng không tin Cố Vân Nam dám kiện, nơi này bằng chứng như núi, chỉ cần hắn còn muốn tiếp tục ở tại núi Phổ Đà, muốn kết hôn sinh con, nhất định sẽ không đem chuyện làm lớn.
"Đến đây, mấy anh em ăn uống và ca hát cho đã đi! Các em phục vụ cho tốt, nếu không không trả tiền đấy!"
Bên trong phòng ăn nhà họ Cố, mười mấy người đàn ông ôm ấp các cô gái xinh đẹp uống rượu mua vui, tràn đầy hào khí, uống hết lại rót, cực kỳ vui vẻ.
Cố Vân Nam được cho là một người nổi bật nhất, mắt to mày rậm, ngũ quan cân đối, vóc người to lớn cao ngạo, chọc cô gái trong lòng làm cô ta lộ vẻ thẹn thùng, sau đó nắm tay của đối phương lên cho vào trong vạt áo, dù qua mấy năm, loại đẹp trai này cực kỳ hiếm thấy.
Người đàn ông cũng không cũng không keo kiệt, trực tiếp mở áo ngực của cô gái, không e dè giày xéo: "Đồ ** phóng đãng!" Hài hước cúi đầu hôn khóe môi cô gái.
‘ Rầm! ’
Nhóm người đang định nâng chén lên lần nữa thì cửa bị một cước mạnh mẽ đá văng ra, nhưng họ cũng không kinh hoảng, mà cười nhìn về phía cửa.
Hạ Mộng Lộ dẫn đầu vào phòng, không khí bên trong ngột ngạt mùi thuốc lá làm người ta nôn mửa, nhăn mũi chán ghét trừng mắt về phía Cố Vân Nam: "Cố Vân Nam, anh thật quá đáng?" Cư nhiên tìm nhiều cô gái tới đây vui đùa như vậy, sẽ không sợ bị thiên lôi đánh sao? Dưới chân Bồ Tát, há lại cho hắn làm xằng làm bậy sao?
Cố Vân Nam cười nhạo một tiếng: "Tôi tưởng là ai chứ, thì ra là đại tiểu thư Hạ gia, thế nào? Là muốn bức hôn ông đây hay muốn cường gả?" Đùa giỡn nhìn về Hạ Nguyệt Đình phía sau.
"Cố Vân Nam, cái người này một tên lường gạt!" Hạ Nguyệt Đình trừng mắt liếc nhìn người đàn ông còn đang ôm một cô gái trong lòng, không nói lời gì, tiến lên cầm một ly rượu lên hất vào người hắn ta.
‘Ào!’
"A!"
Cô gái thét lên lui ra, Cố Vân Nam nhắm mắt đem rượu trên mặt lau khô, đứng dậy tát trên mặt Hạ Nguyệt Đình một cái, giận dữ hét: "Cũng không nhìn một chút mình là mặt hàng gì, cấp cho ông đây, ông đây còn ngại bẩn!" Mắt phượng lạnh lùng nheo lại, có thể thấy được cơn tức không nhỏ.
Hạ Nguyệt Đình che gương mặt nóng hừng hực, không dám tin nhìn về phía hắn ta: "Anh có ý tứ gì? À? Anh nói đi, anh có ý tứ gì?"
"Có ý tứ gì? Chính là không muốn nhặt giày rách, Hạ Nguyệt Đình, tôi rất bội phục kĩ năng diễn xuất của cô, thật, không biết bị bao nhiêu người đàn ông chơi đùa còn dám nói với ông đây là lần đầu tiên, thật cho rằng ông đây không biết gì sao? Lớp màng kia của cô đâu? Chạy đi đâu? Đừng nói với tôi cô trời sanh không có!" Khom lưng đạp cái bàn một cước, đôi tay chống nạnh cố gắng hít sâu.
"Ha ha, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!" Không trách được lại đột nhiên đổi tính, lúc ấy trời tối, cô quả thật không chú ý tới mình có chảy máu không, xem ra hôm nay nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, dĩ nhiên, cô cũng không muốn rửa sạch cái gì, ít nhất hiện tại cô biết không phải cô có chỗ nào không bằng người ta, chỉ là lớp màng kia làm hắn đổi ý mà thôi, trên mặt đau nhói nói cho cô biết, thật ra thì như vậy rất tốt, chị họ nói không sai, loại này uống rượu say động một chút là ra tay đánh phụ nữ, người đàn ông như vậy không thích hợp với cô.
Cô không chịu nổi giày vò, một tát này làm cô tỉnh táo hoàn toàn, hắn không thương cô, bởi vì hắn giống cô, chỉ là muốn có một người bầu bạn mà thôi, muốn xây dựng một gia đình, nhìn lại người đàn ông ở trước mắt cùng mấy cô gái một chút, muốn xây dựng gia đình với loại người này có ích lợi gì chứ?
"Anh nói cái gì?" Hạ Mộng Lộ đem em gái kéo ra phía sau, ngửa đầu nhìn chằm chằm người đàn ông: "Cố Vân Nam, con mẹ nó anh quả thật chính là đồ cặn bã!"
"Lặp lại lần nữa!" Cố Vân Nam một tay chống nạnh, chỉ vào lỗ mũi cô nói.
Hạ Mộng Lộ vốn cũng rất sợ nhưng bởi vì người nhà mình bị khi dễ mà biến mất, giận dữ hét: "Tôi nói anh là một tên cặn bã!"
Bàn tay trong nháy mắt nâng lên, vậy mà vừa muốn đánh rớt xuống …..
‘Bốp!’
Một cây gậy không biết từ chỗ nào bay tới, trúng ngay giữa mu bàn tay Cố Vân Nam.
‘Răng rắc’
"Đáng chết!"
Tiếng đầu khớp xương vỡ vụn làm đau hắn ta, mấy người chung quanh lập tức nhặt bình rượu lên đứng dậy đi ra cửa: "Là ai?"
Một bóng dáng chậm rãi đi vào, Lạc Vân Hải giống như khinh thường xem bọn họ, hai tay nhét vào túi cười tà đi tới sau lưng cô gái, lúc này mới ngửa đầu buồn cười nhìn đám người, sau đó dừng lại trên cánh tay Cố Vân Nam đang che: "Đánh phụ nữ, thật bản lĩnh đấy!" Sau đó nâng một cái chân lên dậm bàn thủy tinh, chỉ vào Hạ Nguyệt Đình và Hạ Mộng Lộ rồi nhìn Cố Vân Nam nói: "Nói xin lỗi!" Giọng điệu không cho cự tuyệt, quay đầu đùa giỡn nhìn mặt đất.
Hạ Mộng Lộ không ngờ lúc A Hải tức giận kinh người như vậy, chính cô cũng bị giật mình, một thân một mình xông vào trong đám người vẫn còn cười được, anh ta tin chắc chắn sẽ thắng sao, vấn đề là anh ta làm sao cũng đem cây côn ném đi? Chẳng lẽ muốn đấu tay không với mười mấy người đàn ông to lớn sao?
Hạ Nguyệt Đình ôm thật chặt cánh tay Hạ Mộng Lộ, trong lòng nói A Hải đẹp trai quá.
Lạc Vân Hải mắng thầm một câu, mạnh mẽ che miệng cô lại, nhỏ giọng mắng: "Đầu cô bị kẹp cửa rồi hả? Lúc này em cô cần chính là an ủi, mà không phải chửi rủa!"
Quả nhiên, Hạ Nguyệt Đình buông lỏng tay ra, như chịu đựng cái gì ngồi xổm xuống, khàn khàn nói: "Đúng vậy, em chính là đê tiện, vậy thì thế nào? Chị cho rằng em rất muốn đợi ở chỗ này sao oa oa oa oa này hơn mười năm em đi theo làm việc, có oán trách qua sao oa oa oa chị cho rằng em không muốn tiếp tục đi học sao? Nếu không phải là các người nói gì anh họ còn chưa cưới vợ, em sẽ nghĩ học sao? Oa oa oa chị hiểu được cảm giác ăn nhờ ở đậu sao? Em chỉ muốn có một nhà chân chính thuộc về mình, mọi chuyện có thể do em quyết định, này cũng có lỗi sao?" Hạ Mộng Lộ đáng ghét, cư nhiên mắng cô đê tiện, Hạ Mộng Lộ đáng hận, tại sao có thể nói cô như vậy?
Hạ Mộng Lộ đưa tay che miệng lại nghẹn ngào ngồi xuống: "Chị cho là em giống như chị, không nghĩ đi học….. Em cảm giác chúng tôi đang hại em….. Cho là chúng tôi không coi em là người nhà, chỉ xem em là người làm miễn phí, Nguyệt Đình, em cũng quá không có lương tâm oa oa oa mẹ vì em thao tâm, bà ấy chính là sợ em có cảm giác này, chúng tôi cũng hi vọng em có thể buông ra, đem mình làm người trong nhà!"
"Oa oa oa em nên làm thế nào bây giờ? Chị nói cho em biết, nên làm cái gì đi? Chính bản thân anh ấy nói muốn kết hôn cùng em, nhưng hiện tại lại cùng người phụ nữ khác qua lại với nhau!" Ai tới nói cho cô biết, con đường sau này nên đi như thế nào?
Lạc Vân Hải day day thái dương, bên tai tất cả đều là tiếng than vãn của hai cô gái, kéo Hạ Mộng Lộ về phía sau nói: "Tìm hắn đi, Nguyệt Đình, cô mau chạy ra đây mặc quần áo tử tế!"
Hạ Mộng Lộ đưa tay đẩy ra: "Chỉ bằng anh? Tên kia không phải là người đứng đắn, cả ngày cùng nhóm bạn bè không tốt ở chung một chỗ, anh thật sự cho rằng hù dọa ba người kia đi là rất lợi hại sao? Lúc trước Cố Vân Nam đem tất cả cảnh sát đánh cho vào bệnh viện đấy!"
"Cô cứ như vậy xem thường tôi? Đứng lên!" Đã bị bắt nạt, còn phải im hơi lặng tiếng sao? Anh vĩnh viễn không làm được, trong mắt hiện ra tia lạnh, cả người tràn đầy sát khí.
Mộng Lộ hoài nghi nhìn về anh, có lẽ cô nên tin tưởng anh, trong nhà chỉ có duy nhất một người đàn ông, hít hít lỗ mũi, gật đầu nói: "Ừ, hôm nay phải cho hắn ta biết kết quả của việc bắt nạt chúng ta, Nguyệt Đình, em lập tức ra ngoài cho chị, nếu dám vì hắn nói chuyện, chị liền nói việc này cho cha mẹ!"
Hạ Nguyệt Đình lấy hết dũng khí, tìm ra một bộ quần áo mới mặc vào, việc đã đến nước này, cô quyết định không cần nhịn nữa, tốt nhất đánh chết, cô mới sẽ không đau lòng cái tên khốn kiếp này, dù sao cái tên khốn kiếp này cũng không cưới cô, càng không cam lòng bị lừa, lấy ra một bụng oán hận, về phần về sau như thế nào, sau này hãy nói, bây giờ cô phải tìm hắn ta nói chuyện, nếu không trong lòng không bỏ được, có lẽ sau buổi tối hôm nay, tất cả sẽ tốt.
"Cầm cái này lên!"
Chuẩn bị sẵn sàng sau, Hạ Mộng Lộ đem một cây côn gỗ nhét vào tay anh, sớm đã muốn dạy dỗ tên lưu manh này rồi, chỉ cần người không chết, có thể làm gì thì làm, cô cũng không tin Cố Vân Nam dám kiện, nơi này bằng chứng như núi, chỉ cần hắn còn muốn tiếp tục ở tại núi Phổ Đà, muốn kết hôn sinh con, nhất định sẽ không đem chuyện làm lớn.
"Đến đây, mấy anh em ăn uống và ca hát cho đã đi! Các em phục vụ cho tốt, nếu không không trả tiền đấy!"
Bên trong phòng ăn nhà họ Cố, mười mấy người đàn ông ôm ấp các cô gái xinh đẹp uống rượu mua vui, tràn đầy hào khí, uống hết lại rót, cực kỳ vui vẻ.
Cố Vân Nam được cho là một người nổi bật nhất, mắt to mày rậm, ngũ quan cân đối, vóc người to lớn cao ngạo, chọc cô gái trong lòng làm cô ta lộ vẻ thẹn thùng, sau đó nắm tay của đối phương lên cho vào trong vạt áo, dù qua mấy năm, loại đẹp trai này cực kỳ hiếm thấy.
Người đàn ông cũng không cũng không keo kiệt, trực tiếp mở áo ngực của cô gái, không e dè giày xéo: "Đồ ** phóng đãng!" Hài hước cúi đầu hôn khóe môi cô gái.
‘ Rầm! ’
Nhóm người đang định nâng chén lên lần nữa thì cửa bị một cước mạnh mẽ đá văng ra, nhưng họ cũng không kinh hoảng, mà cười nhìn về phía cửa.
Hạ Mộng Lộ dẫn đầu vào phòng, không khí bên trong ngột ngạt mùi thuốc lá làm người ta nôn mửa, nhăn mũi chán ghét trừng mắt về phía Cố Vân Nam: "Cố Vân Nam, anh thật quá đáng?" Cư nhiên tìm nhiều cô gái tới đây vui đùa như vậy, sẽ không sợ bị thiên lôi đánh sao? Dưới chân Bồ Tát, há lại cho hắn làm xằng làm bậy sao?
Cố Vân Nam cười nhạo một tiếng: "Tôi tưởng là ai chứ, thì ra là đại tiểu thư Hạ gia, thế nào? Là muốn bức hôn ông đây hay muốn cường gả?" Đùa giỡn nhìn về Hạ Nguyệt Đình phía sau.
"Cố Vân Nam, cái người này một tên lường gạt!" Hạ Nguyệt Đình trừng mắt liếc nhìn người đàn ông còn đang ôm một cô gái trong lòng, không nói lời gì, tiến lên cầm một ly rượu lên hất vào người hắn ta.
‘Ào!’
"A!"
Cô gái thét lên lui ra, Cố Vân Nam nhắm mắt đem rượu trên mặt lau khô, đứng dậy tát trên mặt Hạ Nguyệt Đình một cái, giận dữ hét: "Cũng không nhìn một chút mình là mặt hàng gì, cấp cho ông đây, ông đây còn ngại bẩn!" Mắt phượng lạnh lùng nheo lại, có thể thấy được cơn tức không nhỏ.
Hạ Nguyệt Đình che gương mặt nóng hừng hực, không dám tin nhìn về phía hắn ta: "Anh có ý tứ gì? À? Anh nói đi, anh có ý tứ gì?"
"Có ý tứ gì? Chính là không muốn nhặt giày rách, Hạ Nguyệt Đình, tôi rất bội phục kĩ năng diễn xuất của cô, thật, không biết bị bao nhiêu người đàn ông chơi đùa còn dám nói với ông đây là lần đầu tiên, thật cho rằng ông đây không biết gì sao? Lớp màng kia của cô đâu? Chạy đi đâu? Đừng nói với tôi cô trời sanh không có!" Khom lưng đạp cái bàn một cước, đôi tay chống nạnh cố gắng hít sâu.
"Ha ha, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!" Không trách được lại đột nhiên đổi tính, lúc ấy trời tối, cô quả thật không chú ý tới mình có chảy máu không, xem ra hôm nay nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, dĩ nhiên, cô cũng không muốn rửa sạch cái gì, ít nhất hiện tại cô biết không phải cô có chỗ nào không bằng người ta, chỉ là lớp màng kia làm hắn đổi ý mà thôi, trên mặt đau nhói nói cho cô biết, thật ra thì như vậy rất tốt, chị họ nói không sai, loại này uống rượu say động một chút là ra tay đánh phụ nữ, người đàn ông như vậy không thích hợp với cô.
Cô không chịu nổi giày vò, một tát này làm cô tỉnh táo hoàn toàn, hắn không thương cô, bởi vì hắn giống cô, chỉ là muốn có một người bầu bạn mà thôi, muốn xây dựng một gia đình, nhìn lại người đàn ông ở trước mắt cùng mấy cô gái một chút, muốn xây dựng gia đình với loại người này có ích lợi gì chứ?
"Anh nói cái gì?" Hạ Mộng Lộ đem em gái kéo ra phía sau, ngửa đầu nhìn chằm chằm người đàn ông: "Cố Vân Nam, con mẹ nó anh quả thật chính là đồ cặn bã!"
"Lặp lại lần nữa!" Cố Vân Nam một tay chống nạnh, chỉ vào lỗ mũi cô nói.
Hạ Mộng Lộ vốn cũng rất sợ nhưng bởi vì người nhà mình bị khi dễ mà biến mất, giận dữ hét: "Tôi nói anh là một tên cặn bã!"
Bàn tay trong nháy mắt nâng lên, vậy mà vừa muốn đánh rớt xuống …..
‘Bốp!’
Một cây gậy không biết từ chỗ nào bay tới, trúng ngay giữa mu bàn tay Cố Vân Nam.
‘Răng rắc’
"Đáng chết!"
Tiếng đầu khớp xương vỡ vụn làm đau hắn ta, mấy người chung quanh lập tức nhặt bình rượu lên đứng dậy đi ra cửa: "Là ai?"
Một bóng dáng chậm rãi đi vào, Lạc Vân Hải giống như khinh thường xem bọn họ, hai tay nhét vào túi cười tà đi tới sau lưng cô gái, lúc này mới ngửa đầu buồn cười nhìn đám người, sau đó dừng lại trên cánh tay Cố Vân Nam đang che: "Đánh phụ nữ, thật bản lĩnh đấy!" Sau đó nâng một cái chân lên dậm bàn thủy tinh, chỉ vào Hạ Nguyệt Đình và Hạ Mộng Lộ rồi nhìn Cố Vân Nam nói: "Nói xin lỗi!" Giọng điệu không cho cự tuyệt, quay đầu đùa giỡn nhìn mặt đất.
Hạ Mộng Lộ không ngờ lúc A Hải tức giận kinh người như vậy, chính cô cũng bị giật mình, một thân một mình xông vào trong đám người vẫn còn cười được, anh ta tin chắc chắn sẽ thắng sao, vấn đề là anh ta làm sao cũng đem cây côn ném đi? Chẳng lẽ muốn đấu tay không với mười mấy người đàn ông to lớn sao?
Hạ Nguyệt Đình ôm thật chặt cánh tay Hạ Mộng Lộ, trong lòng nói A Hải đẹp trai quá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook