Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?
-
Chương 301
Lúc nhóm Hoàng đại sư vội vàng chạy tới phòng bệnh nói cho người của huyền học xã biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tống Triết phát hiện ảo cảnh tựa hồ chậm rãi trở nên máu tanh.
Cậu đang yên lành nằm trên giường, hô hấp đều đều như đã ngủ say. Giường dưới truyền tới động tĩnh, có người lén leo lên, thần kinh Tống Triết căng cứng, nhấc chân đạp đối phương ngã xuống.
Người nọ cho rằng Tống Triết đã ngủ say nên hoàn toàn không đề phòng, từ trên ngã xuống, đầu đập đất, ngay cả kêu rên cũng không kịp đã chết rồi.
Tống Triết ngồi dậy, leo xuống giường, mở đèn.
Bạn cùng phòng của cậu đã chết, máu tươi từ sau gáy hắn chảy ra làm mặt sàn vốn đã không sạch sẽ lại càng ô uế hơn.
Tống Triết nhìn hắn chằm chằm vài giây, thì ra người trong ảo cảnh không cần dùng thuật pháp cũng giết được, giống như giết người bình thường vậy.
Tống Triết sờ cằm liếc nhìn thi thể người kia, mặc dù không biết vì sao người này lại tập kích mình, thế nhưng hiển nhiên chính là chuyện tốt mà ảo cảnh làm ra.
Tống Triết suy nghĩ một chút rồi thuận tay ném thi thể vào túi càn khôn, sau đó xối nước chà lau sàn nhà, sau khi xác nhận không có sai lầm gì thì tiếp tục leo thang trở về giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa liền ồn ào, cảnh ngục cầm côn hung ác đi tới, thấy Tống Triết ngồi trên giường ngáp dài ngáp ngắn nhìn mình, biểu tình cảnh ngục biến đổi, ánh mắt hắn nhìn giường dưới, chất vấn Tống Triết: "Người đâu?"
Tống Triết vô tội nhìn lại: "Không biết, tôi ngủ rất sâu, không biết anh ta có đi ra ngoài đi vệ sinh hay không."
Cảnh ngục u ám nhìn Tống Triết, lại dò xét nhìn bốn phía một lần, xác nhận không có gì không đúng mới nhíu mày rời đi.
Những phạm nhân phòng khác đứng ở cửa nhìn Tống Triết, ánh mắt lộ rõ dâm tà. Ở trong tù chuyện này là rất bình thường, những người nam gầy yếu dáng dấp đẹp thường không có kết quả tốt.
Tống Triết cười cười vươn tay duỗi người, kẻ nào không có mắt muốn chết thì cứ đến, cậu chính là không ngại.
Cảnh ngục vừa rời đi thì có một tên hung ác cơ bắp rắn rỏi đi tới, ý tứ rất rõ ràng, hắn diễu võ dương oai nói với Tống Triết, hắn chính là lão đại ở đây, thức thời không muốn chết thì quy thuận hắn.
Tống Triết móc móc lỗ tai, từ trên giường leo xuống, đứng cách người kia mấy mét, so sánh hai bên, Tống Triết trông đặc biệt gầy yếu lại nhỏ xinh.
Đám phạm nhân ngoài cửa cười ha hả, hô hào bảo tên kia biểu diễn một màn XXOO cho bọn chúng xem, hiếm khi gặp một người ngon miệng như vậy ở trong tù, tất cả bọn chúng đều sôi trào màu sói.
Tên bị gọi là lão đại không chút khách khí nhào tới, Tống Triết thuận tay bấm pháp quyết cố định đối phương đứng im tại chỗ, sau đó một cước đạp tới, đạp hắn ngã xuống đất.
Vũ lực của Tống Triết không tốt, thế nhưng không sao, cậu còn có thuật pháp a!
Lúc tên kia gục xuống, cậu rõ ràng nhìn thấy bốn phía có sóng chấn động, trông giống như gợn nước, có vẻ thế giới này không chân thật.
Tống Triết nhíu mày, còn chưa kịp suy nghĩ thì chỉ thấy tên đàn ông kia giận dữ rống lớn: "Tụi mày lên hết cho tao, bắt thằng khốn này lại!"
Tên kia ra lệnh một tiếng, lập tức có không ít người tràn vào, căn phòng nhỏ chật hẹp lại càng chật chội hơn.
Người tiến vào đều cao to lực lưỡng hung ác, trên tay đều từng dính mạng người. Bọn chúng vây quanh Tống Triết, Tống Triết giống như chú cừu con bị lọt vào giữa bầy sói, chỉ cần nửa phút là bị xé nát.
Lão đại nằm dưới đất, làm thế nào cũng không bò dậy nổi, hắn tức giận không thôi: "Mày đã làm gì tao hả?"
Tống Triết mỉm cười, gương mặt tinh xảo cực kỳ dễ nhìn: "Đoán xem!"
Đám đàn em đỡ lão đại dậy, hắn không thể động đậy được nên cực kỳ sợ hãi, chỉ có thể lớn tiếng rống giận: "Dạy nó một bài học cho tao!"
"Vâng, lão đại!"
Cả đám hung ác vây tới, Tống Triết nhíu nhíu mày, ngay cả lệ quỷ cậu còn không sợ, lại sợ đám phạm nhân này sao?
Bùa vùn vụt từ trong tay cậu bay ra ngoài dán lên người mỗi người, đám phạm nhân sửng sốt, lập tức cười ha hả: "Thằng ngu từ đâu tới vậy? Tưởng mình là đại sư sao?"
Chỉ là ngay sau đó bùa đã nổ tung, bọn chúng đau tới gào rú, giống như gặp quỷ mà hoảng sợ tránh ra xa Tống Triết.
Tống Triết đứng im tại chỗ không nhúc nhích nhìn đám phạm nhân kia vuốt vuốt ngực ói ra mấy búng máu rồi kinh hoảng nhìn cậu.
Đám phạm vây xem ngoài cửa cũng khiếp sợ: "Đệt, vừa nãy là cái gì vậy?"
"Là cái gì nổ vậy? Nổ?"
"Thật sự hộc máu à? Thằng nhóc này có lai lịch thế nào vậy?"
...
"Làm gì? Làm gì đó hả?" Cảnh ngục nghe thấy có người đánh nhau lập tức cầm côn đi tới.
Nhìn thấy một đám phạm nhân hộc máu thì ánh mắt trở nên khiếp sợ, lập tức giận dữ quát lớn về phía Tống Triết: "Lại là mày! Nháo chuyện chưa đủ còn tụ tập đánh lộn, lập tức mang tới phòng tạm giam."
Nghe thấy ba chữ phòng tạm giam, nhóm phạm nhân cũng không khỏi run lên, phòng tạm giam không chỉ là nơi giam giữ, ở nơi đó có rất nhiều phương pháp hành hạ phạm nhân, đảm bảo họ đi một lần sẽ không muốn đi lần thứ hai.
"Tên nhóc này thoạt nhìn da non thịt mềm, vào đó rồi khẳng định chết chắc."
"Đúng rồi, để coi nó làm sao còn dám lớn lối."
...
Tống Triết từ biểu tình của đám phạm nhân nhìn thấu được chút gì đó, cậu không nói gì, chỉ im lặng đi theo cảnh ngục. Cảnh ngục nhìn cậu vài lần, đáy mắt ẩn giấu ác ý.
Tống Triết không phải người ngu, cũng không phải không cảm thụ được. Từ khi tiến vào ngục giam, ác ý của ảo cảnh đối với cậu càng lúc lại càng lớn. Nếu là người bình thường chỉ sợ hai ba lần đã không chịu nổi, thế nhưng không khéo, Tống Triết cậu không phải người bình thường.
Chỉ là Tống Triết bắt đầu lo lắng cho Tiêu Thiên, tuy anh có sát khí quấn thân nhưng dù sao cũng không giống thuật pháp hộ thân như cậu, lỡ như gặp phải vấn đề thì biết làm sao.
Nghĩ vậy, cảm xúc của Tống Triết có chút không vui.
Nghĩ tới dị tượng trong căn phòng vừa nãy, là kết giới đang chấn động sao?
Không sai, chính là kết giới đang chấn động.
Sau khi biết rõ tiền căn hậu quả các vị đại sư đã nhao nhao xuất ra bản lĩnh của mình, cho dù không phá được, có thể ảnh hưởng cũng tốt.
Bởi vì lo lắng Tiêu Thiên nên tâm tình Tống Triết không tốt, thậm chí còn muốn đánh nhau. Sau khi cảnh ngục nhốt cậu vào phòng tạm giam thì đột nhiên mở hết công xuất bóng đèn, muốn im lặng dằn vặt cậu, Tống Triết không chút khách khí bạo phát.
Loại đèn này mới nhìn thì không có gì, thế nhưng bị nó chiếu lâu sẽ bị mất nước, tróc da.
Một luồng linh khí từ đầu ngón tay bắn ra, thẳng tắp đập bể mấy cây đèn lớn, thủy tinh loảng xoảng rơi xuống đất, bốn phía lập tức tối sầm.
Ngay lúc này đột nhiên có một luồng sức mạnh từ phía sau nhào tới, Tống Triết nhạy bén xoay người, linh khí hạ bút thành văn cùng bùa chú bay tới, đùng một tiếng, thứ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi biến mất trong không khí.
Cùng lúc đó liên tục không ngừng có thứ gì đó ở bốn phía bắt đầu công kích cậu.
Tống Triết cười nhạt, ngón tay kết ấn, dựa vào linh khí, quang mang bắn ra bốn phía, cậu rốt cuộc cũng nhìn rõ thứ công kích mình. Hình như là con dơi biến dị, là cái gì nhỉ?
Dơi tinh?
Linh khí của Tống Triết đánh lên người sinh vật kia, những con bị đánh trúng nháy mắt kêu thảm thiết rồi biến thành sương đen biến mất.
Những thứ này cứ không ngừng công kích, tựa hồ không cần dừng lại nghỉ ngơi, linh khí trong cơ thể Tống Triết rất thuần hậu, không cần lo lắng. Thế nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, sớm muộn gì thể lực của cậu cũng không chịu nổi.
Giải quyết xong số dơi vòng trong, Tống Triết phòng ra bùa chúa, chuyển linh khí vào đó, rất nhanh quang mang trong phòng phóng ra bốn phía, rất sáng sủa, đám dơi phát ra tiếng kêu bén nhọn, tựa hồ nôn nóng bất an.
Tống Triết tinh mắt nhìn thấy dị dạng ở cửa, cậu hơi híp mắt, ngón tay kết ấn, rất nhanh một con linh long xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, linh long há to miệng phát ra tiếng rồng ngâm uy nghiêm, hoàn toàn tiêu diệt số dơi kia.
Cùng lúc đó, Tống Triết dùng linh khí huyễn hóa thành một thanh linh kiếm, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai xuyên qua tường, đâm về phía bóng người ở cửa, người nọ tựa hồ không ngờ Tống Triết cư nhiên có thể làm hai chuyện cùng một lúc như vậy nên không đề phòng bị đâm trúng, lộ ra diện mạo thật.
"Là cô!"
Tống Triết cực kỳ kinh ngạc, chính là xác sống đã nhìn thấy trong lần đi nghỉ phép với Tiêu Thiên---- Selena!
Selena ôm bên ngực bị đâm bị thương, phát ra tiếng gầm gừ, cô là xác sống, cho dù bị đâm trúng trái tim cũng sẽ không chết, thế nhưng cảm giác bị thương cũng chẳng tốt đẹp gì.
"Ảo cảnh này là cô tạo ra?" Tống Triết truy hỏi, lúc này cậu cảm thấy thật may mắn khi mình quyết chí bổ túc tiếng anh.
Selena mở miệng, dùng Hoa ngữ không lưu loát trả lời: "Không sai, là tôi!"
Tống Triết emmm, MMP, biết Hoa ngữ, vậy trước đây giả vờ giả vịt nói tiếng anh với cậu làm chi?
"Cô có mục đích gì? Tiêu Thiên đâu? Có phải cũng bị cô nhốt trong ảo cảnh không?"
Selena mặt không biến sắc nhìn cậu, không trả lời, Tống Triết nhíu mày, cậu không thể tìm ra cửa ra ảo cảnh, nhưng nếu giết cô ta thì sao? Có phải sẽ ra được không?
Nghĩ như vậy, Tống Triết lập tức tập kích bất ngờ, linh long cùng linh kiếm cùng công kích, bùa chú tung bay, quang mang phát ra lại càng chói mắt hơn.
Bối rối lóe lên trong đáy mắt Selena, cô ta dùng tiếng mẹ đẻ lẩm bẩm: "Không thể nào, vì sao năng lực của nó vẫn còn?"
Tống Triết không nghe rõ, cũng không có ý định hỏi rõ, cậu quát khẽ một tiếng: "Đi!"
Năng lượng từ ba phía giống chẻ tre ập tới làm Selena muốn tránh cũng không được, cô cắn răng ngửa đầu mặc niệm chú ngữ, rất nhanh đã có sương đen quấn quanh người.
Tống Triết híp mắt, gia tăng chuyển nhập linh khí, cùng lúc đó một thanh, hai thanh, ba thanh, bốn thanh linh kiếm không ngừng xuất hiện phía sau lưng cậu, vạn kiếm chỉnh tề dùng khí thế như chẻ tre vun vút bay tới, đâm xuyên qua lớp sương đen, thẳng tắp xuyên vào thân thể Selena.
Sương đen của Selena hiển nhiên không thể ngăn cản công kích của Tống Triết, linh kiếm tề tụ tổn thương thân thể cô ta rất nặng, sương đen nhanh chóng biến mất.
Sắc mặt Selena xám như tro tàn, kinh ngạc không thôi, tựa hồ không ngờ chỉ hơn nửa năm mà Tống Triết lại trở nên cường đại đến như vậy.
Tống Triết nhìn Selena ngã nhào xuống đất, trên người có vô số vết thương nhưng không có máu chảy ra. Selena tựa hồ còn yếu hơn so với cậu dự đoán, kỳ quái, chẳng lẽ gần nhất cậu rất lợi hại sao?
Tống Triết lắc lắc đầu, ném nghi vấn này ra sau đầu, cậu tiến tới gần, trong biểu tình vặn vẹo của Selena, dễ dàng lấy đi tính mạng của cô ta.
Cậu đang yên lành nằm trên giường, hô hấp đều đều như đã ngủ say. Giường dưới truyền tới động tĩnh, có người lén leo lên, thần kinh Tống Triết căng cứng, nhấc chân đạp đối phương ngã xuống.
Người nọ cho rằng Tống Triết đã ngủ say nên hoàn toàn không đề phòng, từ trên ngã xuống, đầu đập đất, ngay cả kêu rên cũng không kịp đã chết rồi.
Tống Triết ngồi dậy, leo xuống giường, mở đèn.
Bạn cùng phòng của cậu đã chết, máu tươi từ sau gáy hắn chảy ra làm mặt sàn vốn đã không sạch sẽ lại càng ô uế hơn.
Tống Triết nhìn hắn chằm chằm vài giây, thì ra người trong ảo cảnh không cần dùng thuật pháp cũng giết được, giống như giết người bình thường vậy.
Tống Triết sờ cằm liếc nhìn thi thể người kia, mặc dù không biết vì sao người này lại tập kích mình, thế nhưng hiển nhiên chính là chuyện tốt mà ảo cảnh làm ra.
Tống Triết suy nghĩ một chút rồi thuận tay ném thi thể vào túi càn khôn, sau đó xối nước chà lau sàn nhà, sau khi xác nhận không có sai lầm gì thì tiếp tục leo thang trở về giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa liền ồn ào, cảnh ngục cầm côn hung ác đi tới, thấy Tống Triết ngồi trên giường ngáp dài ngáp ngắn nhìn mình, biểu tình cảnh ngục biến đổi, ánh mắt hắn nhìn giường dưới, chất vấn Tống Triết: "Người đâu?"
Tống Triết vô tội nhìn lại: "Không biết, tôi ngủ rất sâu, không biết anh ta có đi ra ngoài đi vệ sinh hay không."
Cảnh ngục u ám nhìn Tống Triết, lại dò xét nhìn bốn phía một lần, xác nhận không có gì không đúng mới nhíu mày rời đi.
Những phạm nhân phòng khác đứng ở cửa nhìn Tống Triết, ánh mắt lộ rõ dâm tà. Ở trong tù chuyện này là rất bình thường, những người nam gầy yếu dáng dấp đẹp thường không có kết quả tốt.
Tống Triết cười cười vươn tay duỗi người, kẻ nào không có mắt muốn chết thì cứ đến, cậu chính là không ngại.
Cảnh ngục vừa rời đi thì có một tên hung ác cơ bắp rắn rỏi đi tới, ý tứ rất rõ ràng, hắn diễu võ dương oai nói với Tống Triết, hắn chính là lão đại ở đây, thức thời không muốn chết thì quy thuận hắn.
Tống Triết móc móc lỗ tai, từ trên giường leo xuống, đứng cách người kia mấy mét, so sánh hai bên, Tống Triết trông đặc biệt gầy yếu lại nhỏ xinh.
Đám phạm nhân ngoài cửa cười ha hả, hô hào bảo tên kia biểu diễn một màn XXOO cho bọn chúng xem, hiếm khi gặp một người ngon miệng như vậy ở trong tù, tất cả bọn chúng đều sôi trào màu sói.
Tên bị gọi là lão đại không chút khách khí nhào tới, Tống Triết thuận tay bấm pháp quyết cố định đối phương đứng im tại chỗ, sau đó một cước đạp tới, đạp hắn ngã xuống đất.
Vũ lực của Tống Triết không tốt, thế nhưng không sao, cậu còn có thuật pháp a!
Lúc tên kia gục xuống, cậu rõ ràng nhìn thấy bốn phía có sóng chấn động, trông giống như gợn nước, có vẻ thế giới này không chân thật.
Tống Triết nhíu mày, còn chưa kịp suy nghĩ thì chỉ thấy tên đàn ông kia giận dữ rống lớn: "Tụi mày lên hết cho tao, bắt thằng khốn này lại!"
Tên kia ra lệnh một tiếng, lập tức có không ít người tràn vào, căn phòng nhỏ chật hẹp lại càng chật chội hơn.
Người tiến vào đều cao to lực lưỡng hung ác, trên tay đều từng dính mạng người. Bọn chúng vây quanh Tống Triết, Tống Triết giống như chú cừu con bị lọt vào giữa bầy sói, chỉ cần nửa phút là bị xé nát.
Lão đại nằm dưới đất, làm thế nào cũng không bò dậy nổi, hắn tức giận không thôi: "Mày đã làm gì tao hả?"
Tống Triết mỉm cười, gương mặt tinh xảo cực kỳ dễ nhìn: "Đoán xem!"
Đám đàn em đỡ lão đại dậy, hắn không thể động đậy được nên cực kỳ sợ hãi, chỉ có thể lớn tiếng rống giận: "Dạy nó một bài học cho tao!"
"Vâng, lão đại!"
Cả đám hung ác vây tới, Tống Triết nhíu nhíu mày, ngay cả lệ quỷ cậu còn không sợ, lại sợ đám phạm nhân này sao?
Bùa vùn vụt từ trong tay cậu bay ra ngoài dán lên người mỗi người, đám phạm nhân sửng sốt, lập tức cười ha hả: "Thằng ngu từ đâu tới vậy? Tưởng mình là đại sư sao?"
Chỉ là ngay sau đó bùa đã nổ tung, bọn chúng đau tới gào rú, giống như gặp quỷ mà hoảng sợ tránh ra xa Tống Triết.
Tống Triết đứng im tại chỗ không nhúc nhích nhìn đám phạm nhân kia vuốt vuốt ngực ói ra mấy búng máu rồi kinh hoảng nhìn cậu.
Đám phạm vây xem ngoài cửa cũng khiếp sợ: "Đệt, vừa nãy là cái gì vậy?"
"Là cái gì nổ vậy? Nổ?"
"Thật sự hộc máu à? Thằng nhóc này có lai lịch thế nào vậy?"
...
"Làm gì? Làm gì đó hả?" Cảnh ngục nghe thấy có người đánh nhau lập tức cầm côn đi tới.
Nhìn thấy một đám phạm nhân hộc máu thì ánh mắt trở nên khiếp sợ, lập tức giận dữ quát lớn về phía Tống Triết: "Lại là mày! Nháo chuyện chưa đủ còn tụ tập đánh lộn, lập tức mang tới phòng tạm giam."
Nghe thấy ba chữ phòng tạm giam, nhóm phạm nhân cũng không khỏi run lên, phòng tạm giam không chỉ là nơi giam giữ, ở nơi đó có rất nhiều phương pháp hành hạ phạm nhân, đảm bảo họ đi một lần sẽ không muốn đi lần thứ hai.
"Tên nhóc này thoạt nhìn da non thịt mềm, vào đó rồi khẳng định chết chắc."
"Đúng rồi, để coi nó làm sao còn dám lớn lối."
...
Tống Triết từ biểu tình của đám phạm nhân nhìn thấu được chút gì đó, cậu không nói gì, chỉ im lặng đi theo cảnh ngục. Cảnh ngục nhìn cậu vài lần, đáy mắt ẩn giấu ác ý.
Tống Triết không phải người ngu, cũng không phải không cảm thụ được. Từ khi tiến vào ngục giam, ác ý của ảo cảnh đối với cậu càng lúc lại càng lớn. Nếu là người bình thường chỉ sợ hai ba lần đã không chịu nổi, thế nhưng không khéo, Tống Triết cậu không phải người bình thường.
Chỉ là Tống Triết bắt đầu lo lắng cho Tiêu Thiên, tuy anh có sát khí quấn thân nhưng dù sao cũng không giống thuật pháp hộ thân như cậu, lỡ như gặp phải vấn đề thì biết làm sao.
Nghĩ vậy, cảm xúc của Tống Triết có chút không vui.
Nghĩ tới dị tượng trong căn phòng vừa nãy, là kết giới đang chấn động sao?
Không sai, chính là kết giới đang chấn động.
Sau khi biết rõ tiền căn hậu quả các vị đại sư đã nhao nhao xuất ra bản lĩnh của mình, cho dù không phá được, có thể ảnh hưởng cũng tốt.
Bởi vì lo lắng Tiêu Thiên nên tâm tình Tống Triết không tốt, thậm chí còn muốn đánh nhau. Sau khi cảnh ngục nhốt cậu vào phòng tạm giam thì đột nhiên mở hết công xuất bóng đèn, muốn im lặng dằn vặt cậu, Tống Triết không chút khách khí bạo phát.
Loại đèn này mới nhìn thì không có gì, thế nhưng bị nó chiếu lâu sẽ bị mất nước, tróc da.
Một luồng linh khí từ đầu ngón tay bắn ra, thẳng tắp đập bể mấy cây đèn lớn, thủy tinh loảng xoảng rơi xuống đất, bốn phía lập tức tối sầm.
Ngay lúc này đột nhiên có một luồng sức mạnh từ phía sau nhào tới, Tống Triết nhạy bén xoay người, linh khí hạ bút thành văn cùng bùa chú bay tới, đùng một tiếng, thứ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi biến mất trong không khí.
Cùng lúc đó liên tục không ngừng có thứ gì đó ở bốn phía bắt đầu công kích cậu.
Tống Triết cười nhạt, ngón tay kết ấn, dựa vào linh khí, quang mang bắn ra bốn phía, cậu rốt cuộc cũng nhìn rõ thứ công kích mình. Hình như là con dơi biến dị, là cái gì nhỉ?
Dơi tinh?
Linh khí của Tống Triết đánh lên người sinh vật kia, những con bị đánh trúng nháy mắt kêu thảm thiết rồi biến thành sương đen biến mất.
Những thứ này cứ không ngừng công kích, tựa hồ không cần dừng lại nghỉ ngơi, linh khí trong cơ thể Tống Triết rất thuần hậu, không cần lo lắng. Thế nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, sớm muộn gì thể lực của cậu cũng không chịu nổi.
Giải quyết xong số dơi vòng trong, Tống Triết phòng ra bùa chúa, chuyển linh khí vào đó, rất nhanh quang mang trong phòng phóng ra bốn phía, rất sáng sủa, đám dơi phát ra tiếng kêu bén nhọn, tựa hồ nôn nóng bất an.
Tống Triết tinh mắt nhìn thấy dị dạng ở cửa, cậu hơi híp mắt, ngón tay kết ấn, rất nhanh một con linh long xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, linh long há to miệng phát ra tiếng rồng ngâm uy nghiêm, hoàn toàn tiêu diệt số dơi kia.
Cùng lúc đó, Tống Triết dùng linh khí huyễn hóa thành một thanh linh kiếm, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai xuyên qua tường, đâm về phía bóng người ở cửa, người nọ tựa hồ không ngờ Tống Triết cư nhiên có thể làm hai chuyện cùng một lúc như vậy nên không đề phòng bị đâm trúng, lộ ra diện mạo thật.
"Là cô!"
Tống Triết cực kỳ kinh ngạc, chính là xác sống đã nhìn thấy trong lần đi nghỉ phép với Tiêu Thiên---- Selena!
Selena ôm bên ngực bị đâm bị thương, phát ra tiếng gầm gừ, cô là xác sống, cho dù bị đâm trúng trái tim cũng sẽ không chết, thế nhưng cảm giác bị thương cũng chẳng tốt đẹp gì.
"Ảo cảnh này là cô tạo ra?" Tống Triết truy hỏi, lúc này cậu cảm thấy thật may mắn khi mình quyết chí bổ túc tiếng anh.
Selena mở miệng, dùng Hoa ngữ không lưu loát trả lời: "Không sai, là tôi!"
Tống Triết emmm, MMP, biết Hoa ngữ, vậy trước đây giả vờ giả vịt nói tiếng anh với cậu làm chi?
"Cô có mục đích gì? Tiêu Thiên đâu? Có phải cũng bị cô nhốt trong ảo cảnh không?"
Selena mặt không biến sắc nhìn cậu, không trả lời, Tống Triết nhíu mày, cậu không thể tìm ra cửa ra ảo cảnh, nhưng nếu giết cô ta thì sao? Có phải sẽ ra được không?
Nghĩ như vậy, Tống Triết lập tức tập kích bất ngờ, linh long cùng linh kiếm cùng công kích, bùa chú tung bay, quang mang phát ra lại càng chói mắt hơn.
Bối rối lóe lên trong đáy mắt Selena, cô ta dùng tiếng mẹ đẻ lẩm bẩm: "Không thể nào, vì sao năng lực của nó vẫn còn?"
Tống Triết không nghe rõ, cũng không có ý định hỏi rõ, cậu quát khẽ một tiếng: "Đi!"
Năng lượng từ ba phía giống chẻ tre ập tới làm Selena muốn tránh cũng không được, cô cắn răng ngửa đầu mặc niệm chú ngữ, rất nhanh đã có sương đen quấn quanh người.
Tống Triết híp mắt, gia tăng chuyển nhập linh khí, cùng lúc đó một thanh, hai thanh, ba thanh, bốn thanh linh kiếm không ngừng xuất hiện phía sau lưng cậu, vạn kiếm chỉnh tề dùng khí thế như chẻ tre vun vút bay tới, đâm xuyên qua lớp sương đen, thẳng tắp xuyên vào thân thể Selena.
Sương đen của Selena hiển nhiên không thể ngăn cản công kích của Tống Triết, linh kiếm tề tụ tổn thương thân thể cô ta rất nặng, sương đen nhanh chóng biến mất.
Sắc mặt Selena xám như tro tàn, kinh ngạc không thôi, tựa hồ không ngờ chỉ hơn nửa năm mà Tống Triết lại trở nên cường đại đến như vậy.
Tống Triết nhìn Selena ngã nhào xuống đất, trên người có vô số vết thương nhưng không có máu chảy ra. Selena tựa hồ còn yếu hơn so với cậu dự đoán, kỳ quái, chẳng lẽ gần nhất cậu rất lợi hại sao?
Tống Triết lắc lắc đầu, ném nghi vấn này ra sau đầu, cậu tiến tới gần, trong biểu tình vặn vẹo của Selena, dễ dàng lấy đi tính mạng của cô ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook