Tiên Sinh Đến Từ 1930
-
Chương 25: Vàng anh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dờ
Lời tác giả: Update riêng một chương cho Kim tổng của tôi.
--------------------------
Một giây trước khi hôn xuống, Thế An hối hận, kinh hoảng, nhưng không thể kháng cự.
Hắn vừa vui vừa hối hận, vừa hối hận lại vừa sợ hãi: Vui là bởi từ trước tới nay Bạch Dương luôn hồn nhiên vô tư, hóa ra lại ôm ấp loại tình cảm này với hắn. Hối hận là từ sau khi ly biệt với Lộ Sinh, hắn tự cho rằng mình đã không còn xem trọng yêu hận nữa. Hiện giờ bước sai đi nhầm, lòng hắn rối bời không biết phải làm sao, lại hối hận vì lợi dụng Bạch Dương, nhân lúc cậu đang khó khăn mà thuận nước đẩy thuyền. Bạch Dương không thể tự kiềm chế, hắn thân là một người đã trải qua hai kiếp, sao lại cũng chẳng thể tự khống chế lòng mình? Còn sợ là sợ tình cảm của Bạch Dương chỉ là nhất thời. Sớm mai tỉnh lại, hai người nên đối mặt với nhau thế nào?
Cứ trăn trở như vậy, suy cho cùng là ngũ vị tạp trần. Thế An càng nghĩ lại càng băn khoăn. Bạch Dương ở trong lồng ngực hắn, dụi mặt vào lòng hắn.
Thế An cảm thấy vui sướng ngọt ngào một cách khó diễn tả thành lời, tất cả mọi thứ như lu mờ đi trước cảm giác này.
Nếu bảo hắn không có tư tâm thì là giả. Đúng, hắn muốn lại gần Bạch Dương thêm một chút --- Nếu Bạch Dương thấy phiền, hắn nhất định sẽ không tiến lên một bước nữa. Nếu Bạch Dương không chủ động trêu ghẹo hắn, hắn cũng nguyện ý im lặng nhìn cậu ngủ cả đêm.
Đàn ông luôn thích kiếm cớ, tìm kiếm một lý do chính đáng cho hành động không chính đáng của mình. Kim Thế An biết hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng thực sự không phải cầm thú. Nói một cách thật lòng, hắn muốn ngủ cùng Bạch Dương, tư tâm là có, nhưng càng nhiều hơn là sự lo lắng cho cậu, sợ đêm đến cậu đau nhức, muốn canh giữ bên cạnh cậu. Tựa như một thứ mình cực kỳ trân trọng, sợ rằng một khi chạm vào sẽ vỡ vụn trong khoảnh khắc, chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Người với người đúng là có duyên phận. Hắn không nói rõ được vì sao lại trân trọng Bạch Dương. Nếu nói rằng chỉ vì cậu và Lộ Sinh mang khuôn mặt giống nhau như đúc, vậy thì bạn quá coi thường Kim Thế An rồi. Trong thâm tâm, hắn rất rõ ràng đây là hai người khác nhau, cho dù Bạch Dương và Lộ Sinh có đứng song song cùng một chỗ, bất kỳ ai cũng không thể nhận lầm hai người này.
Lộ Sinh rất tốt, Bạch Dương cũng rất tốt. Lộ Sinh thông minh, chịu được khổ, nhẫn nại. Còn Bạch Dương thì sao?
Bạch Dương bốc đồng, thích làm biếng, hơi ngốc nghếch, tự cao tự đại. Thế An nghĩ rồi bỗng bật cười, vì sao mà cẩn thận suy nghĩ lại, hắn có thể liệt kê ra một đống những điểm không tốt của Bạch Dương, nhưng khi những cái không tốt ấy ghép lại với nhau, lại biến thành cái gì cũng tốt. Bao nhiêu điều khiến người ta đem lòng yêu thích, giống như ánh mặt trời mới ló rạng, chỉ cần nhìn cậu cười thì bao nhiêu phiền não bỗng tan biến. Nhìn cậu bốc đồng thiếu suy nghĩ tùy hứng làm càn, lại có cảm giác muốn bảo hộ cậu từ đáy lòng.
Người của thời đại này nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, chỉ cần cậu muốn, chỉ cần hắn có*.
*Nguyên là lời trong "Ái Mi Tiểu Trát" (爱眉小札) của Từ Chí Ma viết cho Lục Tiểu Mạn: Chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có. Trút hết khả năng tôi, dốc hết những gì tôi sở hữu. Những gì tôi cho em, không thể cho người thứ hai. Những gì em cho tôi, cũng xin đừng đưa lại cho người thứ hai nào khác.(只要你要、只要我有。倾我所能、尽我所有。我给过你的,给不了第二个人。你给过我的,也请不要再给第二个人).
Thế An nghĩ, hắn đã hai kiếp làm người, những người hắn từng gặp, những con đường hắn đi qua thật sự kể không hết. Nhưng Bạch Dương quả thực là người đáng yêu nhất, hỏi cậu đáng yêu ra sao, hắn không thể trả lời rõ. Chính là chỉ cần cậu ở đó, cuộc sống của Kim Thế An sẽ trở nên đầy màu sắc, tâm hồn như bay lên chín tầng mây, nhẹ nhàng thoảng qua trong làn gió xuân.
- --- Thứ Bạch Dương muốn không nhiều, hắn cũng có thể cho được, vậy cớ gì mà không dung túng? Duyên phận như giọt sương sớm, cũng giống như cánh bèo trôi, hiện tại Bạch Dương bị hắn trói buộc bên người, nhưng có lẽ một ngày nào đó sẽ chia ngả đôi đường. Vậy thì trước lúc đó, Bạch Dương nguyện ý đối tốt với hắn một chút, hắn cũng sẽ nguyện ý đối tốt với Bạch Dương thêm một chút.
Về phần "tốt một chút" này là tốt nhường nào, chỉ có mình Thế An biết.
Hoặc chỉ có trời mới biết.
Thế An rất sợ hắn phải lòng Bạch Dương.
Nhưng Bạch Dương lại quá tùy hứng.
Đời này Thế An gặp được cậu, xem như gặp được người đáng yêu nhất trong số những người đáng yêu, cũng là tùy hứng nhất trong những người tùy hứng. Một người sao có thể tốt đến vậy, ngay cả khi thiếp đi cũng tỏa ra một hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, không phải là hương vị của phụ nữ, là cái vẻ phấn chấn thoải mái của thanh niên, giống ánh mặt trời, lại tựa ánh trăng, xuyên qua tầng tầng mây sương mà chiếu xuống.
Khiến cho hắn không thể chạy trốn.
Vì vậy khi nghe thấy Bạch Dương đột nhiên bật khóc, hắn lập tức cảm thấy lúng túng. Sau đó, bọn họ nói gì, làm gì, Thế An đều như lạc trong giấc mộng mơ hồ không rõ.
Nhưng hắn không dám nói là không rõ, bởi vì hắn nhớ rất rõ ràng.
Hắn nghe thấy Bạch Dương khóc, nước mắt chảy xuống gối, từng tiếng vang vọng trong màn đêm. Hai người đều nín thở, một người sợ người kia biết, một người lại sợ người kia biết rằng mình biết.
Hắn thật sự không thể chịu đựng khi nghe Bạch Dương im lặng rơi nước mắt trong màn đêm như vậy, Thế An đứng dậy bật đèn ngủ, hỏi cậu làm sao vậy.
Sau đó, Bạch Dương kéo hắn xuống dưới, dụi đầu vào ngực hắn, Thế An cơ bản là không thể từ chối. Hỏi hắn vì sao khi đó lại hôn Bạch Dương, đây quả thực là câu hỏi sỉ nhục đàn ông, không, là sỉ nhục tất cả những người có tình khắp thiên hạ này.
Thế An hôn Bạch Dương, Bạch Dương cũng hôn đáp trả. Lúc bắt đầu còn trúc trắc, giống như hôn môi là một chuyện vô cùng đau đớn, sau đó hai người đều mặt đỏ tim đập, tách không ra. Bạch Dương vươn tay tắt đèn, bọn họ hôn nhau rất lâu trong bóng tối. Thế An hơi ngạc nhiên vì Bạch Dương hôn rất thành thạo, thậm chí có một khoảnh khắc hắn hụt hẫng nghĩ, Bạch Dương đã từng nhiệt tình hôn ai khác như thế này sao?
Nhưng điều đó không quan trọng.
Hắn biết chính xác rằng hiện tại hắn không thể rời bỏ Bạch Dương, thực sự phải lòng cậu rồi. Trước kia hắn không dám tin, hiện giờ hắn không thể không tin.
Bạch Dương ngủ trong lòng hắn, tựa sát gần nhau, vành tai chạm tóc mai. Đêm mùa hạ nơi rừng núi, vô số âm thanh hoang dã vọng lại, nhưng ở góc tối của bọn họ thì lại tĩnh lặng không hề có một tiếng động. Thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của nhau đang đập dữ dội.
Thế An nhớ lại khi hắn năm tuổi, ngồi một mình trong căn nhà ở Cú Dung Lão Trạch, chim vàng anh sà xuống đầu vai hắn. Khi ấy là cuối xuân, hoàng hôn mờ mờ ảo ảo, trước mắt là bao cây cỏ hoa lá, hắn ngồi giữa màu xanh như lụa gấm của cỏ lá mùa xuân, chim vàng anh cứ như vậy mà bay xuống. Bất ngờ xảy đến, tựa như ái tình.
Vành anh nhảy qua nhảy lại trên vai Thế An rồi đậu xuống tay, gần trong gang tấc, chân chim quét nhẹ qua bàn tay hắn.
Cảm giác đó là sự vui sướng không nói nên lời, giây phút ấy hắn chỉ muốn lớn tiếng hét lên để tất cả mọi người đều biết. Nhưng từ đầu tới cuối lại chẳng dám cử động, sợ rằng chỉ nhúc nhích một chút thôi sẽ khiến chú chim nhỏ sợ hãi mà bay đi.
Thế An cúi đầu nhìn Bạch Dương đang ngủ, hắn chăm chú nhìn thân thể khỏe mạnh của cậu thanh niên, dẻo dai lại cao gầy. Hắn rất muốn ôm Bạch Dương chặt hơn chút nữa, tựa như muốn ấp lấy chú chim vàng anh ở trong tay, nhưng hắn không dám.
Tập tập minh châu, quang hà như chi, nhất triêu tại thủ, hạnh hà như chi, lưỡng thế thù đồ, vô cảm trì chi*.
*Tạm dịch: Minh châu rực rỡ, chói sáng nhường nào, một khi tới tay, hạnh phúc biết bao, hai kiếp hai đường, không dám nắm giữ.
Hắn cảm thấy mình đã phải lòng một người xa vời không thể với tới. Bởi vì quá tốt, cho nên đã định trước sẽ không thuộc về hắn.
- -- Nhưng tình cảm của con người chưa bao giờ có thể tự khống chế, giống như chú chim nhỏ đột nhiên sà xuống, giống như bước chân đi lên vách núi cao, chẳng ai biết cánh chim kia khi nào sẽ rớt xuống, tình nồng cũng như vực thẳm, từng bước lún sâu, quay đầu không kịp.
- -----------------
Ảnh Cú Dung Lão Trạch đào từ weibo chị ☁️:
Còn đây là bé chiêm của Kim baba:
Edit: Dờ
Lời tác giả: Update riêng một chương cho Kim tổng của tôi.
--------------------------
Một giây trước khi hôn xuống, Thế An hối hận, kinh hoảng, nhưng không thể kháng cự.
Hắn vừa vui vừa hối hận, vừa hối hận lại vừa sợ hãi: Vui là bởi từ trước tới nay Bạch Dương luôn hồn nhiên vô tư, hóa ra lại ôm ấp loại tình cảm này với hắn. Hối hận là từ sau khi ly biệt với Lộ Sinh, hắn tự cho rằng mình đã không còn xem trọng yêu hận nữa. Hiện giờ bước sai đi nhầm, lòng hắn rối bời không biết phải làm sao, lại hối hận vì lợi dụng Bạch Dương, nhân lúc cậu đang khó khăn mà thuận nước đẩy thuyền. Bạch Dương không thể tự kiềm chế, hắn thân là một người đã trải qua hai kiếp, sao lại cũng chẳng thể tự khống chế lòng mình? Còn sợ là sợ tình cảm của Bạch Dương chỉ là nhất thời. Sớm mai tỉnh lại, hai người nên đối mặt với nhau thế nào?
Cứ trăn trở như vậy, suy cho cùng là ngũ vị tạp trần. Thế An càng nghĩ lại càng băn khoăn. Bạch Dương ở trong lồng ngực hắn, dụi mặt vào lòng hắn.
Thế An cảm thấy vui sướng ngọt ngào một cách khó diễn tả thành lời, tất cả mọi thứ như lu mờ đi trước cảm giác này.
Nếu bảo hắn không có tư tâm thì là giả. Đúng, hắn muốn lại gần Bạch Dương thêm một chút --- Nếu Bạch Dương thấy phiền, hắn nhất định sẽ không tiến lên một bước nữa. Nếu Bạch Dương không chủ động trêu ghẹo hắn, hắn cũng nguyện ý im lặng nhìn cậu ngủ cả đêm.
Đàn ông luôn thích kiếm cớ, tìm kiếm một lý do chính đáng cho hành động không chính đáng của mình. Kim Thế An biết hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng thực sự không phải cầm thú. Nói một cách thật lòng, hắn muốn ngủ cùng Bạch Dương, tư tâm là có, nhưng càng nhiều hơn là sự lo lắng cho cậu, sợ đêm đến cậu đau nhức, muốn canh giữ bên cạnh cậu. Tựa như một thứ mình cực kỳ trân trọng, sợ rằng một khi chạm vào sẽ vỡ vụn trong khoảnh khắc, chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Người với người đúng là có duyên phận. Hắn không nói rõ được vì sao lại trân trọng Bạch Dương. Nếu nói rằng chỉ vì cậu và Lộ Sinh mang khuôn mặt giống nhau như đúc, vậy thì bạn quá coi thường Kim Thế An rồi. Trong thâm tâm, hắn rất rõ ràng đây là hai người khác nhau, cho dù Bạch Dương và Lộ Sinh có đứng song song cùng một chỗ, bất kỳ ai cũng không thể nhận lầm hai người này.
Lộ Sinh rất tốt, Bạch Dương cũng rất tốt. Lộ Sinh thông minh, chịu được khổ, nhẫn nại. Còn Bạch Dương thì sao?
Bạch Dương bốc đồng, thích làm biếng, hơi ngốc nghếch, tự cao tự đại. Thế An nghĩ rồi bỗng bật cười, vì sao mà cẩn thận suy nghĩ lại, hắn có thể liệt kê ra một đống những điểm không tốt của Bạch Dương, nhưng khi những cái không tốt ấy ghép lại với nhau, lại biến thành cái gì cũng tốt. Bao nhiêu điều khiến người ta đem lòng yêu thích, giống như ánh mặt trời mới ló rạng, chỉ cần nhìn cậu cười thì bao nhiêu phiền não bỗng tan biến. Nhìn cậu bốc đồng thiếu suy nghĩ tùy hứng làm càn, lại có cảm giác muốn bảo hộ cậu từ đáy lòng.
Người của thời đại này nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, chỉ cần cậu muốn, chỉ cần hắn có*.
*Nguyên là lời trong "Ái Mi Tiểu Trát" (爱眉小札) của Từ Chí Ma viết cho Lục Tiểu Mạn: Chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có. Trút hết khả năng tôi, dốc hết những gì tôi sở hữu. Những gì tôi cho em, không thể cho người thứ hai. Những gì em cho tôi, cũng xin đừng đưa lại cho người thứ hai nào khác.(只要你要、只要我有。倾我所能、尽我所有。我给过你的,给不了第二个人。你给过我的,也请不要再给第二个人).
Thế An nghĩ, hắn đã hai kiếp làm người, những người hắn từng gặp, những con đường hắn đi qua thật sự kể không hết. Nhưng Bạch Dương quả thực là người đáng yêu nhất, hỏi cậu đáng yêu ra sao, hắn không thể trả lời rõ. Chính là chỉ cần cậu ở đó, cuộc sống của Kim Thế An sẽ trở nên đầy màu sắc, tâm hồn như bay lên chín tầng mây, nhẹ nhàng thoảng qua trong làn gió xuân.
- --- Thứ Bạch Dương muốn không nhiều, hắn cũng có thể cho được, vậy cớ gì mà không dung túng? Duyên phận như giọt sương sớm, cũng giống như cánh bèo trôi, hiện tại Bạch Dương bị hắn trói buộc bên người, nhưng có lẽ một ngày nào đó sẽ chia ngả đôi đường. Vậy thì trước lúc đó, Bạch Dương nguyện ý đối tốt với hắn một chút, hắn cũng sẽ nguyện ý đối tốt với Bạch Dương thêm một chút.
Về phần "tốt một chút" này là tốt nhường nào, chỉ có mình Thế An biết.
Hoặc chỉ có trời mới biết.
Thế An rất sợ hắn phải lòng Bạch Dương.
Nhưng Bạch Dương lại quá tùy hứng.
Đời này Thế An gặp được cậu, xem như gặp được người đáng yêu nhất trong số những người đáng yêu, cũng là tùy hứng nhất trong những người tùy hứng. Một người sao có thể tốt đến vậy, ngay cả khi thiếp đi cũng tỏa ra một hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, không phải là hương vị của phụ nữ, là cái vẻ phấn chấn thoải mái của thanh niên, giống ánh mặt trời, lại tựa ánh trăng, xuyên qua tầng tầng mây sương mà chiếu xuống.
Khiến cho hắn không thể chạy trốn.
Vì vậy khi nghe thấy Bạch Dương đột nhiên bật khóc, hắn lập tức cảm thấy lúng túng. Sau đó, bọn họ nói gì, làm gì, Thế An đều như lạc trong giấc mộng mơ hồ không rõ.
Nhưng hắn không dám nói là không rõ, bởi vì hắn nhớ rất rõ ràng.
Hắn nghe thấy Bạch Dương khóc, nước mắt chảy xuống gối, từng tiếng vang vọng trong màn đêm. Hai người đều nín thở, một người sợ người kia biết, một người lại sợ người kia biết rằng mình biết.
Hắn thật sự không thể chịu đựng khi nghe Bạch Dương im lặng rơi nước mắt trong màn đêm như vậy, Thế An đứng dậy bật đèn ngủ, hỏi cậu làm sao vậy.
Sau đó, Bạch Dương kéo hắn xuống dưới, dụi đầu vào ngực hắn, Thế An cơ bản là không thể từ chối. Hỏi hắn vì sao khi đó lại hôn Bạch Dương, đây quả thực là câu hỏi sỉ nhục đàn ông, không, là sỉ nhục tất cả những người có tình khắp thiên hạ này.
Thế An hôn Bạch Dương, Bạch Dương cũng hôn đáp trả. Lúc bắt đầu còn trúc trắc, giống như hôn môi là một chuyện vô cùng đau đớn, sau đó hai người đều mặt đỏ tim đập, tách không ra. Bạch Dương vươn tay tắt đèn, bọn họ hôn nhau rất lâu trong bóng tối. Thế An hơi ngạc nhiên vì Bạch Dương hôn rất thành thạo, thậm chí có một khoảnh khắc hắn hụt hẫng nghĩ, Bạch Dương đã từng nhiệt tình hôn ai khác như thế này sao?
Nhưng điều đó không quan trọng.
Hắn biết chính xác rằng hiện tại hắn không thể rời bỏ Bạch Dương, thực sự phải lòng cậu rồi. Trước kia hắn không dám tin, hiện giờ hắn không thể không tin.
Bạch Dương ngủ trong lòng hắn, tựa sát gần nhau, vành tai chạm tóc mai. Đêm mùa hạ nơi rừng núi, vô số âm thanh hoang dã vọng lại, nhưng ở góc tối của bọn họ thì lại tĩnh lặng không hề có một tiếng động. Thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của nhau đang đập dữ dội.
Thế An nhớ lại khi hắn năm tuổi, ngồi một mình trong căn nhà ở Cú Dung Lão Trạch, chim vàng anh sà xuống đầu vai hắn. Khi ấy là cuối xuân, hoàng hôn mờ mờ ảo ảo, trước mắt là bao cây cỏ hoa lá, hắn ngồi giữa màu xanh như lụa gấm của cỏ lá mùa xuân, chim vàng anh cứ như vậy mà bay xuống. Bất ngờ xảy đến, tựa như ái tình.
Vành anh nhảy qua nhảy lại trên vai Thế An rồi đậu xuống tay, gần trong gang tấc, chân chim quét nhẹ qua bàn tay hắn.
Cảm giác đó là sự vui sướng không nói nên lời, giây phút ấy hắn chỉ muốn lớn tiếng hét lên để tất cả mọi người đều biết. Nhưng từ đầu tới cuối lại chẳng dám cử động, sợ rằng chỉ nhúc nhích một chút thôi sẽ khiến chú chim nhỏ sợ hãi mà bay đi.
Thế An cúi đầu nhìn Bạch Dương đang ngủ, hắn chăm chú nhìn thân thể khỏe mạnh của cậu thanh niên, dẻo dai lại cao gầy. Hắn rất muốn ôm Bạch Dương chặt hơn chút nữa, tựa như muốn ấp lấy chú chim vàng anh ở trong tay, nhưng hắn không dám.
Tập tập minh châu, quang hà như chi, nhất triêu tại thủ, hạnh hà như chi, lưỡng thế thù đồ, vô cảm trì chi*.
*Tạm dịch: Minh châu rực rỡ, chói sáng nhường nào, một khi tới tay, hạnh phúc biết bao, hai kiếp hai đường, không dám nắm giữ.
Hắn cảm thấy mình đã phải lòng một người xa vời không thể với tới. Bởi vì quá tốt, cho nên đã định trước sẽ không thuộc về hắn.
- -- Nhưng tình cảm của con người chưa bao giờ có thể tự khống chế, giống như chú chim nhỏ đột nhiên sà xuống, giống như bước chân đi lên vách núi cao, chẳng ai biết cánh chim kia khi nào sẽ rớt xuống, tình nồng cũng như vực thẳm, từng bước lún sâu, quay đầu không kịp.
- -----------------
Ảnh Cú Dung Lão Trạch đào từ weibo chị ☁️:
Còn đây là bé chiêm của Kim baba:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook