Tiên Sinh Đến Từ 1930
-
Chương 19: Sỉ nhục
Edit: Dờ
Thế An thực sự đứng ở ngoài hành lang hút nốt nửa bao thuốc, hút hết còn chưa muốn ngừng, lại về phòng ngậm một điếu ngồi suy tư.
Hắn nghĩ, có lẽ ngày mai phải đi theo Bạch Dương, sao phải quan tâm Tần Nùng nói gì chứ? Tần Nùng có độc ác đến thế nào cũng chẳng giết Bạch Dương được. Vả lại, chẳng phải Lý Niệm đã nói Tần Nùng nhắm vào Chung Việt hay sao?
Trằn trọc tới hai ba giờ sáng, Thế An vẫn còn ngồi hút thuốc cạnh cửa sổ.
Có người gõ cửa phòng hắn.
Thế An nghĩ mình nghe lầm.
Qua một lát, tiếng gõ cửa lại vang lên. Giọng nói rầu rĩ của Bạch Dương vọng vào: "Kim Thế An...Anh đã ngủ chưa..."
Kim Thế An không nhịn được cười. Giọng nói nhỏ như vậy, nếu hắn ngủ rồi sẽ chẳng thể nghe thấy, may mà hắn chưa ngủ. Thế An vừa cười vừa lặng lẽ tiến ra phía cửa.
Bạch Dương dường như thở mạnh hai tiếng, lại tủi tủi nhỏ giọng gọi cửa: "Kim Thế An...Anh ngủ chưa?"
Sao lại giống một chú cún nhỏ bị bỏ rơi thế này, Thế An đứng cạnh cửa mỉm cười, không lên tiếng.
Bạch Dương lại rầm rì, có vẻ như muốn đi về. Thế An vừa định mở cửa, chợt nghe Bạch Dương thầm thì: "Đồ đầu heo, vừa nằm xuống đã ngủ ngay được." Nói xong lại thấy không cam lòng, tiếp tục hỏi lại Kim Thế An đã ngủ chưa.
Thế An cười, mở cửa ra, "Ngủ rồi."
Bạch Dương không quay lại, ôm đầu bỏ chạy.
Thế An túm cậu vào phòng, "Sao còn chưa ngủ, đã bảo là năm giờ phải dậy mà."
Bạch Dương thấy hắn không giận, tức thì bao nhiêu tủi thân bỗng trào ra, cậu vùi đầu vào lồng ngực Kim Thế An, "Kim tổng tài, Kim gia gia, giúp tôi một tay đi mà."
Thế An bị cậu bổ nhào vào ngực, lòng hắn như rơi trên một tấm nệm bông mềm mại.
Đêm nay đêm nào, xuôi thuyền giữa dòng, hôm nay hôm nào, đuốc soi đêm tối.
Bạch Dương vùi mặt trong lòng hắn, Thế An cảm thấy một thứ gì đó rất kiều diễm dâng lên khiến mặt hắn bỗng nóng rực.
Hắn đặt Bạch Dương ngồi xuống, "Làm sao vậy? Ngồi xuống rồi nói."
Bạch Dương lấy kịch bản ra, "Tôi muốn anh nghĩ giúp tôi xem ngày mai phải diễn ra sao..."
Lần này Bạch Dương coi như mèo mù vớ cá rán, cậu tìm đúng người rồi.
Hai người thức cả đêm, Thế An sớm thuộc lòng kịch bản, lại nghe Bạch Dương mô tả lại thần thái của Khương Duệ Quân. Cậu vừa nói vừa diễn lại, Thế An cười lớn: "Cậu mô phỏng thực sự rất xuất sắc."
Nói xong, chính hắn cũng sửng sốt: "Biết đâu đây lại là thiên phú của cậu."
Bạch Dương rất giỏi bắt chước. Cậu không phải là người có trí tưởng tượng phong phú, nhưng nếu đã từng thấy qua thứ gì đó, cậu có thể mô phỏng lại một cách máy móc, nhưng cực kỳ tiêu chuẩn.
Trước kia cậu được lên sàn diễn cũng là vì bắt chước lại người mẫu mà cậu từng nhìn thấy - chính là Lý Kim. Cậu biểu diễn không có sáng tạo, chỉ là trông mèo vẽ hổ bắt chước lại người ta. Chung Việt dạy thế nào cậu hát thế đó.
Thế An đọc kịch bản, đó là một câu chuyện hư cấu không liên quan đến đời thực, chưa từng có ai diễn vai thư sinh nho nhã trước mặt Bạch Dương. Bạch Dương không có đối tượng bắt chước, đương nhiên là không biết phải diễn thế nào.
Bạch Dương thấy Thế An thất thần, cũng không dám nói chuyện, chỉ ngồi bên cạnh chống cằm nhìn hắn.
Thế An và Lộ Sinh từng trải qua không ít vở kịch, tâm trí hắn dần nhớ tới những nhân vật giống với vai diễn thư sinh này. Thư sinh trong hý kịch rất nhiều, toàn là tài tử giai nhân. Thế An nghĩ tới nghĩ lui, mỉm cười: "Có rồi."
Hắn đứng lên khẽ hành lễ với Bạch Dương một cái, lại nhẹ nhàng vén vạt tay áo không tồn tại, "Vị huynh đài này, ta nhìn tướng mạo huynh anh tuấn đoan chính, chi bằng chúng ta đồng hành?"
Hắn mô phỏng lại Liễu Mộng Mai trong《 Mẫu Đơn Đình 》.
Hắn thầm nghĩ có lẽ Bạch Dương không biết Mẫu Đơn Đình là gì, cũng không biết Liễu Mộng Mai là ai. Thế An chỉ cười với cậu: "Cậu học theo tôi."
Bạch Dương đã trợn tròn mắt, "Kim Thế An, anh còn biết cả cái này cơ à?"
Thế An giục cậu, "Muốn học thì mau lên, trời sắp sáng rồi."
Cứ như vậy, một người vừa nhớ lại vừa mô phỏng, một người vừa nhìn vừa học theo, tới khi trời tờ mờ sáng. Thế An thầm buồn cười, đúng là ra vẻ ta đây, trong kịch gốc là Liễu Mộng Mai nói với Đỗ Lệ Nương, giờ đổi thành nói với một nam diễn viên, thực sự rất buồn cười.
Mà thế thì đã sao, đạo diễn còn dám để Bạch Dương hát Việt nhân ca cho nam chính mà.
Bạch Dương cũng thật thông minh, học rất nhanh rất tốt. Gần tới năm giờ, Thế An nói: "Lần này tôi không hướng dẫn cậu nữa, tôi đóng vai Khương Duệ Quân, cậu thử diễn một lần đi."
Bạch Dương tràn đầy tự tin, diễn một hơi từ đầu tới cuối --- Thực sự mà nói, Thế An mắt sâu mũi cao, dáng người to lớn, đóng vai này không hợp, còn hơi tức cười. Bạch Dương lại được trời ban cho khuôn mặt tài tử giai nhân, phong lưu tuấn tú, đóng như không đóng --- Cậu khẽ cười rồi hành lễ, vén một bên tay áo không tồn tại lên, ngẩng đầu lộ ra đôi mắt lanh lợi: "Vị huynh đài này! Ta nhìn tướng mạo huynh anh tuấn đoan chính~ Chi bằng chúng ta đồng hành, được chăng?"
Cậu vừa nói, vừa đối diện với ánh mắt của Thế An.
Cảnh ấy vốn là Liễu sinh vén tay áo lụa của Đỗ Lệ Nương: "Tỷ tỷ, chỗ ở của tiểu sinh không cho các tiểu thư tới, vậy thì cứ ở đây đi!"
Là nơi nào từng gặp nhau, tựa như từng quen biết.
Thế An hơi thất thần.
Bạch Dương diễn xong một lần, nhìn Thế An thật lâu, thấy hắn không nói chuyện thì chỉ im lặng nhìn hắn.
Cậu không biết ý Thế An ra sao, căng thẳng tới mức nói lắp: "R...rốt cuộc là thế nào?"
Lúc này Thế An mới hồi thần, tươi cười nói: "Không thể tốt hơn được nữa."
Bạch Dương vội lấy điện thoại ra xem giờ, "Tốt tốt tốt, Kim gia gia, thực sự anh giúp tôi một cái ân huệ lớn đấy, yêu anh chết mất! Chờ tôi quay về sẽ cho anh một trăm cái hôn!!!"
Nói xong cậu bỏ chạy.
Thế An giật mình đứng sững tại chỗ. Làn gió mát lạnh buổi sớm tinh mơ thổi vào, từng hồi từng hồi, mùi hoa hương lá đọng lại trên khuôn mặt, quét nhẹ vào lòng người, càng khiến người ta bỗng nhiên nhớ tới những từ ngữ diễm lệ hoa mỹ trong vở kịch:
Oanh phùng nhật noãn ca thanh hoạt, nhân ngộ phong tình tiếu khẩu khai.
Nhất kính lạc hoa tùy thủy nhập, kim triêu Nguyễn Triệu đáo thiên thai*.
*Trích thoại trong Mẫu Đơn Đình (tạm dịch): Oanh gặp nắng ấm cất tiếng ca, người thấy phong tình cười hé miệng. Một cánh hoa rơi hòa dòng nước, sớm nay Nguyễn Triệu tới thiên thai.
Bạch Dương lại mũ giáp ra trận một lần nữa. Lần này cậu rất tự tin, nhất định phải nở mày nở mặt với Khương Duệ Quân.
Nhưng kế hoạch không thể chống lại sự thay đổi đột ngột.
Tới trường quay, hóa trang đã sẵn sàng, Bạch Dương nhìn quần áo: "Sao hôm nay lại không giống hôm qua?"
Thợ trang điểm tỏ vẻ, tôi chỉ quan tâm tới việc trát phấn cho cậu, những cái khác tôi mặc kệ.
Có trách thì trách Thế An hôm qua thầm mắng Đinh Thông Nguyên trong lòng, hôm nay Đinh Thông Nguyên thế mà tự dưng sáng dạ, Bạch Dương đi từ phòng trang điểm ra, Đạo diễn Đinh thành khẩn dặn dò: "Ngày hôm qua đối diễn với Tiểu Khương không tốt lắm, cậu cứ nghiền ngẫm lời thoại trước đi, hôm nay chúng ta diễn cảnh khác."
Bạch Dương ngu người.
Lý Niệm đứng bên cạnh hỏi: "Hôm nay diễn cảnh nào?"
Đạo diễn Đinh đáp: "Cậu yên tâm, hôm nay sẽ không dọa người như hôm qua nữa, hôm nay diễn cảnh Độc Cô kiếm khách."
Nháy mắt, mặt Lý Niệm đen sì.
Bạch Dương cũng đần ra.
Lý Niệm đứng ở bên ngoài hút thuốc nửa ngày, Bạch Dương lo âu lén nhìn anh.
Giờ khắc này Bạch Dương cảm thấy cậu đã hiểu lầm Lý Niệm. Lý Niệm thực sự muốn tốt cho cậu, vừa nghe đạo diễn Đinh nói đổi cảnh, mặt anh lập tức cứng lại. Bạch Dương rất áy náy, đồng thời thầm hậm hực trong lòng.
Có đổi thì phải báo sớm chứ! Phí cả công sức luyện nguyên một đêm. Bây giờ phải làm sao đây? Lại diễn lung tung như hôm qua?
Vẻ mặt của Lý Niệm chưa từng hung tàn đến thế, chỉ im lặng chà xát điếu thuốc trong tay, tàn thuốc rơi đầy đất.
Lý Niệm ngẩng mặt lên nhẹ giọng nói: "Bạch Dương, hôm nay để bọn Tiểu Ngưu đi cùng cậu, được không?"
Bạch Dương sợ ngây người: "Anh không đi với tôi à Lý tổng?" Cậu sắp khóc rồi, "Ai diễn Độc Cô kiếm khách vậy?"
Đừng nói là một người khác cũng cùng cấp bậc quái vật như Khương Duệ Quân nhé!
Ánh mắt Lý Niệm đột nhiên trở nên nguy hiểm, "Đừng nhắc tới tên đó trước mặt tôi."
Bạch Dương bị anh dọa sợ rồi.
Lý Niệm lại thả lỏng, "Không phải ai cũng có kỹ năng diễn xuất kinh người như Khương Duệ Quân, cậu không phải sợ. Hôm qua tôi nặng lời, hôm nay cậu cứ cố gắng hết sức đi."
Nói xong, anh gọi Tiểu Ngưu và Tiểu Tạ: "Đi theo anh Tiểu Bạch của các cậu đi, có việc gì cứ gọi cho anh."
Bạch Dương mờ mịt nhìn anh rời đi.
Lý Niệm đang đào hố chôn cậu sao?
Uổng công năm phút trước cậu còn cảm thấy Lý tổng là người tốt!
Hố to hơn còn ở phía sau.
Bạch Dương là một người dễ bị cảm xúc chi phối. Chính cậu biết rõ điều đó. Nhưng cái "dễ bị chi phối" ấy dễ đến thế nào, Bạch Dương không biết nữa.
Lúc cậu nhìn thấy Lý Kim, cậu biết rồi.
Bạch Dương học thuộc lời thoại lâu như vậy, ngàn lần không ngờ Độc Cô kiếm khách lại là Lý Kim. Vừa đối mặt với nhau, mặt Bạch Dương tái mét.
Bạch Dương bỗng có xúc động muốn treo Lý Niệm lên đánh một trận, nhưng ngẫm lại, Lý Niệm không biết cậu với Lý Kim từng có một đoạn tình cảm.
Đại khái là Lý Niệm trực tiếp vứt gánh giữa đường.
Lý Kim ngồi trong trường quay xem kịch bản.
Anh ta vẫn dễ gần như vậy, vừa cao vừa gầy, thoạt nhìn thật giống một chàng trai ấm áp đến vô hại.
Bạch Dương đã nghĩ mình chẳng còn cảm giác gì với Lý Kim, nhưng giáp mặt rồi mới biết, cậu vẫn thấy tức tới tăng xông. Đầu nóng lên, mắt trướng đau, cậu nhớ lại những chuyện Lý Kim đã làm, những lời Lý Kim từng nói. Một cảm giác ghê tởm không nói nên lời chợt dâng tràn.
Lý Kim cũng nhìn thấy Bạch Dương. Hắn ta nở một nụ cười, khách khí gật đầu với Bạch Dương.
Nếu Bạch Dương ăn chơi đàng điếm giống như Kim Thế An trong quá khứ, cậu sẽ biết rằng ánh mắt ấy chỉ xuất hiện ở những kẻ thích gạ chịch. Ánh mắt nhìn những người trong bộ sưu tập của mình, nhìn những cô gái mình từng thưởng thức, chính là như vậy.
Mà sự chú ý của Lý Kim dường như tập trung hết vào Bạch Dương, hắn ta nhìn những người đi bên cạnh cậu rồi mỉm cười.
Bạch Dương cảm nhận được, nụ cười của hắn ta như thể thất vọng, lại như đắc ý.
Tóm lại là rất kinh tởm.
Đạo diễn không có thời gian để ý tới cảm xúc vi diệu giữa hai người, "Tất cả chú ý, Độc Cô kiếm khách và Thạch Hiểu Sinh, cảnh đầu tiên, đi một vòng trước đã."
Chúng ta không nói tới quá trình nữa. Rất thảm.
Lòng đạo diễn Đinh chợt dâng trào một cảm giác cực khổ lầm than. Ông đã tạo nghiệt gì, vì sao phải tham lam ba ngàn vạn kia của Lý Niệm, thực sự tự mình hận chết chính mình!
Ông đã sắp năm mươi tuổi, không đỡ nổi loại tra tấn này, nếu còn xem tiếp, có lẽ bệnh xuất huyết não sẽ phát tác.
Bạch Dương vẫn còn đang nói lời thoại như đọc: "Tên ma giáo yêu nghiệt nhà ngươi...Hôm nay bắt ta tới đây...Vân Trung Phong nhất định sẽ đến cứu ta...Mau khai ra, sư phụ của huynh đệ ta đang ở đâu....á..."
Đừng á nữa, đạo diễn Đinh khóc, cậu định khóc tang ông nội tôi đấy à?
Lý Kim đã từng dạy Bạch Dương đối diện với ống kính máy quay một cách tự nhiên.
Hôm nay Bạch Dương gặp tận mặt trả hết lại cho Lý Kim.
Bạch Dương không diễn ra được vẻ phong lưu như sáng sớm hôm nay, Bạch Dương bị cương thi nhập vào người, từ đầu chí cuối vừa dữ tợn vừa run rẩy.
Nhân viên đoàn làm phim đều thầm nghĩ, cảnh này chẳng hề giống Độc Cô kiếm khách bắt cóc đe dọa Thạch Hiểu Sinh, mà là Thạch Hiểu Sinh đang uy hiếp Độc Cô kiếm khách mới đúng.
Đạo diễn Đinh tự giải thoát, kéo đạo diễn Lương qua, "Ông tới đây, ông tới đây."
Đạo diễn Đinh rất cần một lọ thuốc trợ tim ngay lúc này.
Quay cả buổi sáng tới suốt buổi trưa, không cảnh nào được thông qua.
Tất cả mọi người cảm thấy như vừa hốc phân. Tuy đã hốc phân thành thói quen, nhưng một bãi phân lớn như Bạch Dương, mọi người hốc trong sự khó xử.
Rốt cuộc còn có thể quay phim nữa hay không vậy. Lý Niệm làm cái trò gì không biết, đưa một thằng ngốc qua đây.
Tất cả mọi người đều nghĩ, có lẽ đạo diễn Đinh sẽ bỏ cuộc, cắt hết đất diễn của Bạch Dương rồi tùy tiện cho cậu vài cảnh quay sau gáy là được.
Mọi người giải tán, đạo diễn Đinh dặn dò nhân viên chuyển sang cảnh quay khác. Thời gian gấp rút, ông đã không còn hơi đâu gây sức ép cho Bạch Dương, phải quay cảnh của Khương Duệ Quân và nữ chính trước đã.
Bạch Dương ngồi một mình trong đại điện Ma giáo.
Lý Kim cũng đứng ở đó.
Tiểu Ngưu và Tiểu Tạ rất căng thẳng, hai người cấp tốc gọi điện thoại cho Lý Niệm, nhưng gọi không được. Hai người lại quay ra tìm Tiểu Mã, Tiểu Mã mất tích rồi.
"Không ai tới đón cậu?" Lý Kim hỏi.
Bạch Dương mặc kệ hắn ta.
"Muốn tôi đưa cậu về không?"
Bạch Dương phục Lý Kim luôn rồi, sao lại có thể vô liêm sỉ tới mức này chứ. Biết rõ cậu hận không thể giết chết hắn ta, lại còn giả vờ giả vịt ở lại ban phát lòng nhân từ.
Lý Kim đi đến bên cạnh cậu, cất tiếng dịu dàng hỏi: "Bạch Dương, em còn giận anh đúng không?"
Bạch Dương đang cố gắng kiềm chế chính mình, kiềm chế không chấp nhặt với Lý Kim, không vươn tay tát Lý Kim một phát, nhưng cậu không thể khống chế nổi phản xạ của mình, đứng phắt dậy.
Lý Kim nhìn Bạch Dương, đột nhiên phá lên cười.
Cười như phát điên phát dại.
"Cậu chỉ là một thằng phế vật, tức giận cái gì?"
Bạch Dương không thể tin được Lý Kim lại có gan nói ra lời ác độc đến vậy, tuy rằng lời hắn ta nói là sự thật.
Lý Kim ngừng phát dại, cúi đầu nhìn Bạch Dương, "Tôi nghe nói cậu tìm thằng ngu ngốc lắm tiền lúc trước của Tần Nùng? Chắc nó chịch cậu sướng lắm nhỉ? Cằc nó to không?"
Nói xong, hắn ta vỗ mông Bạch Dương, "Nếu nó không thỏa mãn được cậu, cậu có thể tới tìm tôi."
Bạch Dương chưa bao giờ nghĩ người nhã nhặn ấm áp như Lý Kim có thể thốt ra những lời dơ bẩn đến thế, trong khoảnh khắc, cậu chẳng có sức lực vươn tay ra tát nữa, chỉ thấy sững người.
Lý Kim vui sướng, "Cậu đó, tốt nhất là nên tự lượng sức. Nếu cậu có thể đóng phim thì tôi đã dẫn dắt cậu từ lâu rồi. Cậu có biết cậu ngu đến thế nào không, tôi dắt cậu phiền không chịu nổi. Trên giường cũng chẳng thú vị gì hết, chịch cậu còn không bằng đi đá phò." Nói xong, hắn ta lại sung sướng cười, "Cậu tốt nhất là nên ngoan ngoãn quay về để thằng ngu lắm tiền kia nuôi đi, cậu cũng chỉ có cái bản lĩnh bị bao dưỡng ấy thôi, hiểu không?"
"----- Cậu ấy không cần hiểu, ai nói với cậu là Bạch tiên sinh bị bao dưỡng?"
Bạch Dương mờ mịt đứng sững người, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu nghe thấy có người cao giọng cất tiếng nói phía sau mình.
Có người kéo cậu vào lồng ngực hắn.
Là Kim Thế An.
Kim Thế An bảo hộ Bạch Dương ở phía sau, mặt không cảm xúc, chậm rãi hỏi: "Vị này là Lý Kim tiên sinh phải không?"
Trợ lý Tiểu Mã đi theo lớn tiếng đáp lời: "Vâng ạ."
Thế An chẳng thèm nhìn Lý Kim, chỉ dịu giọng hỏi Tiểu Mã: "Hắn ta có bao nhiêu đất diễn?"
Tiểu Mã sảng khoái trả lời: "Không nhiều bằng anh Tiểu Bạch của chúng ta."
Thế An quay ra cười nhã nhặn với Lý Kim, "Nghe nói Lý tiên sinh xuất đạo đã lâu, sao vẫn phải lăn lộn diễn vai tôm tép thế này?"
Sắc mặt Lý Kim rất khó coi.
Thế An đánh giá Lý Kim, quay ra nói với Tiểu Mã: "Đạo diễn Đinh thật có con mắt nhìn người, vai diễn này rất hợp với Lý tiên sinh."
Tiểu Mã toét miệng cười: "Ai biết được chứ? Có lẽ là nể mặt chị Nùng!"
Lý Kim xoay người rời đi.
Thế An chẳng cản lại, chỉ nói với Bạch Dương: "Đừng giận, cậu chỉ cần nỗ lực phấn đấu cùng bạn bè, sao phải chấp nhặt với loại người này?" Rồi quay ra cất cao giọng nói với Lý Kim lúc này đang nổi sùng, "Loại như hắn ta thì gọi là gì đây?"
Tiểu Mã vui vẻ đáp: "Ăn cơm mềm!"
Lý Kim đã sớm mất dạng.
Thế An thực sự đứng ở ngoài hành lang hút nốt nửa bao thuốc, hút hết còn chưa muốn ngừng, lại về phòng ngậm một điếu ngồi suy tư.
Hắn nghĩ, có lẽ ngày mai phải đi theo Bạch Dương, sao phải quan tâm Tần Nùng nói gì chứ? Tần Nùng có độc ác đến thế nào cũng chẳng giết Bạch Dương được. Vả lại, chẳng phải Lý Niệm đã nói Tần Nùng nhắm vào Chung Việt hay sao?
Trằn trọc tới hai ba giờ sáng, Thế An vẫn còn ngồi hút thuốc cạnh cửa sổ.
Có người gõ cửa phòng hắn.
Thế An nghĩ mình nghe lầm.
Qua một lát, tiếng gõ cửa lại vang lên. Giọng nói rầu rĩ của Bạch Dương vọng vào: "Kim Thế An...Anh đã ngủ chưa..."
Kim Thế An không nhịn được cười. Giọng nói nhỏ như vậy, nếu hắn ngủ rồi sẽ chẳng thể nghe thấy, may mà hắn chưa ngủ. Thế An vừa cười vừa lặng lẽ tiến ra phía cửa.
Bạch Dương dường như thở mạnh hai tiếng, lại tủi tủi nhỏ giọng gọi cửa: "Kim Thế An...Anh ngủ chưa?"
Sao lại giống một chú cún nhỏ bị bỏ rơi thế này, Thế An đứng cạnh cửa mỉm cười, không lên tiếng.
Bạch Dương lại rầm rì, có vẻ như muốn đi về. Thế An vừa định mở cửa, chợt nghe Bạch Dương thầm thì: "Đồ đầu heo, vừa nằm xuống đã ngủ ngay được." Nói xong lại thấy không cam lòng, tiếp tục hỏi lại Kim Thế An đã ngủ chưa.
Thế An cười, mở cửa ra, "Ngủ rồi."
Bạch Dương không quay lại, ôm đầu bỏ chạy.
Thế An túm cậu vào phòng, "Sao còn chưa ngủ, đã bảo là năm giờ phải dậy mà."
Bạch Dương thấy hắn không giận, tức thì bao nhiêu tủi thân bỗng trào ra, cậu vùi đầu vào lồng ngực Kim Thế An, "Kim tổng tài, Kim gia gia, giúp tôi một tay đi mà."
Thế An bị cậu bổ nhào vào ngực, lòng hắn như rơi trên một tấm nệm bông mềm mại.
Đêm nay đêm nào, xuôi thuyền giữa dòng, hôm nay hôm nào, đuốc soi đêm tối.
Bạch Dương vùi mặt trong lòng hắn, Thế An cảm thấy một thứ gì đó rất kiều diễm dâng lên khiến mặt hắn bỗng nóng rực.
Hắn đặt Bạch Dương ngồi xuống, "Làm sao vậy? Ngồi xuống rồi nói."
Bạch Dương lấy kịch bản ra, "Tôi muốn anh nghĩ giúp tôi xem ngày mai phải diễn ra sao..."
Lần này Bạch Dương coi như mèo mù vớ cá rán, cậu tìm đúng người rồi.
Hai người thức cả đêm, Thế An sớm thuộc lòng kịch bản, lại nghe Bạch Dương mô tả lại thần thái của Khương Duệ Quân. Cậu vừa nói vừa diễn lại, Thế An cười lớn: "Cậu mô phỏng thực sự rất xuất sắc."
Nói xong, chính hắn cũng sửng sốt: "Biết đâu đây lại là thiên phú của cậu."
Bạch Dương rất giỏi bắt chước. Cậu không phải là người có trí tưởng tượng phong phú, nhưng nếu đã từng thấy qua thứ gì đó, cậu có thể mô phỏng lại một cách máy móc, nhưng cực kỳ tiêu chuẩn.
Trước kia cậu được lên sàn diễn cũng là vì bắt chước lại người mẫu mà cậu từng nhìn thấy - chính là Lý Kim. Cậu biểu diễn không có sáng tạo, chỉ là trông mèo vẽ hổ bắt chước lại người ta. Chung Việt dạy thế nào cậu hát thế đó.
Thế An đọc kịch bản, đó là một câu chuyện hư cấu không liên quan đến đời thực, chưa từng có ai diễn vai thư sinh nho nhã trước mặt Bạch Dương. Bạch Dương không có đối tượng bắt chước, đương nhiên là không biết phải diễn thế nào.
Bạch Dương thấy Thế An thất thần, cũng không dám nói chuyện, chỉ ngồi bên cạnh chống cằm nhìn hắn.
Thế An và Lộ Sinh từng trải qua không ít vở kịch, tâm trí hắn dần nhớ tới những nhân vật giống với vai diễn thư sinh này. Thư sinh trong hý kịch rất nhiều, toàn là tài tử giai nhân. Thế An nghĩ tới nghĩ lui, mỉm cười: "Có rồi."
Hắn đứng lên khẽ hành lễ với Bạch Dương một cái, lại nhẹ nhàng vén vạt tay áo không tồn tại, "Vị huynh đài này, ta nhìn tướng mạo huynh anh tuấn đoan chính, chi bằng chúng ta đồng hành?"
Hắn mô phỏng lại Liễu Mộng Mai trong《 Mẫu Đơn Đình 》.
Hắn thầm nghĩ có lẽ Bạch Dương không biết Mẫu Đơn Đình là gì, cũng không biết Liễu Mộng Mai là ai. Thế An chỉ cười với cậu: "Cậu học theo tôi."
Bạch Dương đã trợn tròn mắt, "Kim Thế An, anh còn biết cả cái này cơ à?"
Thế An giục cậu, "Muốn học thì mau lên, trời sắp sáng rồi."
Cứ như vậy, một người vừa nhớ lại vừa mô phỏng, một người vừa nhìn vừa học theo, tới khi trời tờ mờ sáng. Thế An thầm buồn cười, đúng là ra vẻ ta đây, trong kịch gốc là Liễu Mộng Mai nói với Đỗ Lệ Nương, giờ đổi thành nói với một nam diễn viên, thực sự rất buồn cười.
Mà thế thì đã sao, đạo diễn còn dám để Bạch Dương hát Việt nhân ca cho nam chính mà.
Bạch Dương cũng thật thông minh, học rất nhanh rất tốt. Gần tới năm giờ, Thế An nói: "Lần này tôi không hướng dẫn cậu nữa, tôi đóng vai Khương Duệ Quân, cậu thử diễn một lần đi."
Bạch Dương tràn đầy tự tin, diễn một hơi từ đầu tới cuối --- Thực sự mà nói, Thế An mắt sâu mũi cao, dáng người to lớn, đóng vai này không hợp, còn hơi tức cười. Bạch Dương lại được trời ban cho khuôn mặt tài tử giai nhân, phong lưu tuấn tú, đóng như không đóng --- Cậu khẽ cười rồi hành lễ, vén một bên tay áo không tồn tại lên, ngẩng đầu lộ ra đôi mắt lanh lợi: "Vị huynh đài này! Ta nhìn tướng mạo huynh anh tuấn đoan chính~ Chi bằng chúng ta đồng hành, được chăng?"
Cậu vừa nói, vừa đối diện với ánh mắt của Thế An.
Cảnh ấy vốn là Liễu sinh vén tay áo lụa của Đỗ Lệ Nương: "Tỷ tỷ, chỗ ở của tiểu sinh không cho các tiểu thư tới, vậy thì cứ ở đây đi!"
Là nơi nào từng gặp nhau, tựa như từng quen biết.
Thế An hơi thất thần.
Bạch Dương diễn xong một lần, nhìn Thế An thật lâu, thấy hắn không nói chuyện thì chỉ im lặng nhìn hắn.
Cậu không biết ý Thế An ra sao, căng thẳng tới mức nói lắp: "R...rốt cuộc là thế nào?"
Lúc này Thế An mới hồi thần, tươi cười nói: "Không thể tốt hơn được nữa."
Bạch Dương vội lấy điện thoại ra xem giờ, "Tốt tốt tốt, Kim gia gia, thực sự anh giúp tôi một cái ân huệ lớn đấy, yêu anh chết mất! Chờ tôi quay về sẽ cho anh một trăm cái hôn!!!"
Nói xong cậu bỏ chạy.
Thế An giật mình đứng sững tại chỗ. Làn gió mát lạnh buổi sớm tinh mơ thổi vào, từng hồi từng hồi, mùi hoa hương lá đọng lại trên khuôn mặt, quét nhẹ vào lòng người, càng khiến người ta bỗng nhiên nhớ tới những từ ngữ diễm lệ hoa mỹ trong vở kịch:
Oanh phùng nhật noãn ca thanh hoạt, nhân ngộ phong tình tiếu khẩu khai.
Nhất kính lạc hoa tùy thủy nhập, kim triêu Nguyễn Triệu đáo thiên thai*.
*Trích thoại trong Mẫu Đơn Đình (tạm dịch): Oanh gặp nắng ấm cất tiếng ca, người thấy phong tình cười hé miệng. Một cánh hoa rơi hòa dòng nước, sớm nay Nguyễn Triệu tới thiên thai.
Bạch Dương lại mũ giáp ra trận một lần nữa. Lần này cậu rất tự tin, nhất định phải nở mày nở mặt với Khương Duệ Quân.
Nhưng kế hoạch không thể chống lại sự thay đổi đột ngột.
Tới trường quay, hóa trang đã sẵn sàng, Bạch Dương nhìn quần áo: "Sao hôm nay lại không giống hôm qua?"
Thợ trang điểm tỏ vẻ, tôi chỉ quan tâm tới việc trát phấn cho cậu, những cái khác tôi mặc kệ.
Có trách thì trách Thế An hôm qua thầm mắng Đinh Thông Nguyên trong lòng, hôm nay Đinh Thông Nguyên thế mà tự dưng sáng dạ, Bạch Dương đi từ phòng trang điểm ra, Đạo diễn Đinh thành khẩn dặn dò: "Ngày hôm qua đối diễn với Tiểu Khương không tốt lắm, cậu cứ nghiền ngẫm lời thoại trước đi, hôm nay chúng ta diễn cảnh khác."
Bạch Dương ngu người.
Lý Niệm đứng bên cạnh hỏi: "Hôm nay diễn cảnh nào?"
Đạo diễn Đinh đáp: "Cậu yên tâm, hôm nay sẽ không dọa người như hôm qua nữa, hôm nay diễn cảnh Độc Cô kiếm khách."
Nháy mắt, mặt Lý Niệm đen sì.
Bạch Dương cũng đần ra.
Lý Niệm đứng ở bên ngoài hút thuốc nửa ngày, Bạch Dương lo âu lén nhìn anh.
Giờ khắc này Bạch Dương cảm thấy cậu đã hiểu lầm Lý Niệm. Lý Niệm thực sự muốn tốt cho cậu, vừa nghe đạo diễn Đinh nói đổi cảnh, mặt anh lập tức cứng lại. Bạch Dương rất áy náy, đồng thời thầm hậm hực trong lòng.
Có đổi thì phải báo sớm chứ! Phí cả công sức luyện nguyên một đêm. Bây giờ phải làm sao đây? Lại diễn lung tung như hôm qua?
Vẻ mặt của Lý Niệm chưa từng hung tàn đến thế, chỉ im lặng chà xát điếu thuốc trong tay, tàn thuốc rơi đầy đất.
Lý Niệm ngẩng mặt lên nhẹ giọng nói: "Bạch Dương, hôm nay để bọn Tiểu Ngưu đi cùng cậu, được không?"
Bạch Dương sợ ngây người: "Anh không đi với tôi à Lý tổng?" Cậu sắp khóc rồi, "Ai diễn Độc Cô kiếm khách vậy?"
Đừng nói là một người khác cũng cùng cấp bậc quái vật như Khương Duệ Quân nhé!
Ánh mắt Lý Niệm đột nhiên trở nên nguy hiểm, "Đừng nhắc tới tên đó trước mặt tôi."
Bạch Dương bị anh dọa sợ rồi.
Lý Niệm lại thả lỏng, "Không phải ai cũng có kỹ năng diễn xuất kinh người như Khương Duệ Quân, cậu không phải sợ. Hôm qua tôi nặng lời, hôm nay cậu cứ cố gắng hết sức đi."
Nói xong, anh gọi Tiểu Ngưu và Tiểu Tạ: "Đi theo anh Tiểu Bạch của các cậu đi, có việc gì cứ gọi cho anh."
Bạch Dương mờ mịt nhìn anh rời đi.
Lý Niệm đang đào hố chôn cậu sao?
Uổng công năm phút trước cậu còn cảm thấy Lý tổng là người tốt!
Hố to hơn còn ở phía sau.
Bạch Dương là một người dễ bị cảm xúc chi phối. Chính cậu biết rõ điều đó. Nhưng cái "dễ bị chi phối" ấy dễ đến thế nào, Bạch Dương không biết nữa.
Lúc cậu nhìn thấy Lý Kim, cậu biết rồi.
Bạch Dương học thuộc lời thoại lâu như vậy, ngàn lần không ngờ Độc Cô kiếm khách lại là Lý Kim. Vừa đối mặt với nhau, mặt Bạch Dương tái mét.
Bạch Dương bỗng có xúc động muốn treo Lý Niệm lên đánh một trận, nhưng ngẫm lại, Lý Niệm không biết cậu với Lý Kim từng có một đoạn tình cảm.
Đại khái là Lý Niệm trực tiếp vứt gánh giữa đường.
Lý Kim ngồi trong trường quay xem kịch bản.
Anh ta vẫn dễ gần như vậy, vừa cao vừa gầy, thoạt nhìn thật giống một chàng trai ấm áp đến vô hại.
Bạch Dương đã nghĩ mình chẳng còn cảm giác gì với Lý Kim, nhưng giáp mặt rồi mới biết, cậu vẫn thấy tức tới tăng xông. Đầu nóng lên, mắt trướng đau, cậu nhớ lại những chuyện Lý Kim đã làm, những lời Lý Kim từng nói. Một cảm giác ghê tởm không nói nên lời chợt dâng tràn.
Lý Kim cũng nhìn thấy Bạch Dương. Hắn ta nở một nụ cười, khách khí gật đầu với Bạch Dương.
Nếu Bạch Dương ăn chơi đàng điếm giống như Kim Thế An trong quá khứ, cậu sẽ biết rằng ánh mắt ấy chỉ xuất hiện ở những kẻ thích gạ chịch. Ánh mắt nhìn những người trong bộ sưu tập của mình, nhìn những cô gái mình từng thưởng thức, chính là như vậy.
Mà sự chú ý của Lý Kim dường như tập trung hết vào Bạch Dương, hắn ta nhìn những người đi bên cạnh cậu rồi mỉm cười.
Bạch Dương cảm nhận được, nụ cười của hắn ta như thể thất vọng, lại như đắc ý.
Tóm lại là rất kinh tởm.
Đạo diễn không có thời gian để ý tới cảm xúc vi diệu giữa hai người, "Tất cả chú ý, Độc Cô kiếm khách và Thạch Hiểu Sinh, cảnh đầu tiên, đi một vòng trước đã."
Chúng ta không nói tới quá trình nữa. Rất thảm.
Lòng đạo diễn Đinh chợt dâng trào một cảm giác cực khổ lầm than. Ông đã tạo nghiệt gì, vì sao phải tham lam ba ngàn vạn kia của Lý Niệm, thực sự tự mình hận chết chính mình!
Ông đã sắp năm mươi tuổi, không đỡ nổi loại tra tấn này, nếu còn xem tiếp, có lẽ bệnh xuất huyết não sẽ phát tác.
Bạch Dương vẫn còn đang nói lời thoại như đọc: "Tên ma giáo yêu nghiệt nhà ngươi...Hôm nay bắt ta tới đây...Vân Trung Phong nhất định sẽ đến cứu ta...Mau khai ra, sư phụ của huynh đệ ta đang ở đâu....á..."
Đừng á nữa, đạo diễn Đinh khóc, cậu định khóc tang ông nội tôi đấy à?
Lý Kim đã từng dạy Bạch Dương đối diện với ống kính máy quay một cách tự nhiên.
Hôm nay Bạch Dương gặp tận mặt trả hết lại cho Lý Kim.
Bạch Dương không diễn ra được vẻ phong lưu như sáng sớm hôm nay, Bạch Dương bị cương thi nhập vào người, từ đầu chí cuối vừa dữ tợn vừa run rẩy.
Nhân viên đoàn làm phim đều thầm nghĩ, cảnh này chẳng hề giống Độc Cô kiếm khách bắt cóc đe dọa Thạch Hiểu Sinh, mà là Thạch Hiểu Sinh đang uy hiếp Độc Cô kiếm khách mới đúng.
Đạo diễn Đinh tự giải thoát, kéo đạo diễn Lương qua, "Ông tới đây, ông tới đây."
Đạo diễn Đinh rất cần một lọ thuốc trợ tim ngay lúc này.
Quay cả buổi sáng tới suốt buổi trưa, không cảnh nào được thông qua.
Tất cả mọi người cảm thấy như vừa hốc phân. Tuy đã hốc phân thành thói quen, nhưng một bãi phân lớn như Bạch Dương, mọi người hốc trong sự khó xử.
Rốt cuộc còn có thể quay phim nữa hay không vậy. Lý Niệm làm cái trò gì không biết, đưa một thằng ngốc qua đây.
Tất cả mọi người đều nghĩ, có lẽ đạo diễn Đinh sẽ bỏ cuộc, cắt hết đất diễn của Bạch Dương rồi tùy tiện cho cậu vài cảnh quay sau gáy là được.
Mọi người giải tán, đạo diễn Đinh dặn dò nhân viên chuyển sang cảnh quay khác. Thời gian gấp rút, ông đã không còn hơi đâu gây sức ép cho Bạch Dương, phải quay cảnh của Khương Duệ Quân và nữ chính trước đã.
Bạch Dương ngồi một mình trong đại điện Ma giáo.
Lý Kim cũng đứng ở đó.
Tiểu Ngưu và Tiểu Tạ rất căng thẳng, hai người cấp tốc gọi điện thoại cho Lý Niệm, nhưng gọi không được. Hai người lại quay ra tìm Tiểu Mã, Tiểu Mã mất tích rồi.
"Không ai tới đón cậu?" Lý Kim hỏi.
Bạch Dương mặc kệ hắn ta.
"Muốn tôi đưa cậu về không?"
Bạch Dương phục Lý Kim luôn rồi, sao lại có thể vô liêm sỉ tới mức này chứ. Biết rõ cậu hận không thể giết chết hắn ta, lại còn giả vờ giả vịt ở lại ban phát lòng nhân từ.
Lý Kim đi đến bên cạnh cậu, cất tiếng dịu dàng hỏi: "Bạch Dương, em còn giận anh đúng không?"
Bạch Dương đang cố gắng kiềm chế chính mình, kiềm chế không chấp nhặt với Lý Kim, không vươn tay tát Lý Kim một phát, nhưng cậu không thể khống chế nổi phản xạ của mình, đứng phắt dậy.
Lý Kim nhìn Bạch Dương, đột nhiên phá lên cười.
Cười như phát điên phát dại.
"Cậu chỉ là một thằng phế vật, tức giận cái gì?"
Bạch Dương không thể tin được Lý Kim lại có gan nói ra lời ác độc đến vậy, tuy rằng lời hắn ta nói là sự thật.
Lý Kim ngừng phát dại, cúi đầu nhìn Bạch Dương, "Tôi nghe nói cậu tìm thằng ngu ngốc lắm tiền lúc trước của Tần Nùng? Chắc nó chịch cậu sướng lắm nhỉ? Cằc nó to không?"
Nói xong, hắn ta vỗ mông Bạch Dương, "Nếu nó không thỏa mãn được cậu, cậu có thể tới tìm tôi."
Bạch Dương chưa bao giờ nghĩ người nhã nhặn ấm áp như Lý Kim có thể thốt ra những lời dơ bẩn đến thế, trong khoảnh khắc, cậu chẳng có sức lực vươn tay ra tát nữa, chỉ thấy sững người.
Lý Kim vui sướng, "Cậu đó, tốt nhất là nên tự lượng sức. Nếu cậu có thể đóng phim thì tôi đã dẫn dắt cậu từ lâu rồi. Cậu có biết cậu ngu đến thế nào không, tôi dắt cậu phiền không chịu nổi. Trên giường cũng chẳng thú vị gì hết, chịch cậu còn không bằng đi đá phò." Nói xong, hắn ta lại sung sướng cười, "Cậu tốt nhất là nên ngoan ngoãn quay về để thằng ngu lắm tiền kia nuôi đi, cậu cũng chỉ có cái bản lĩnh bị bao dưỡng ấy thôi, hiểu không?"
"----- Cậu ấy không cần hiểu, ai nói với cậu là Bạch tiên sinh bị bao dưỡng?"
Bạch Dương mờ mịt đứng sững người, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu nghe thấy có người cao giọng cất tiếng nói phía sau mình.
Có người kéo cậu vào lồng ngực hắn.
Là Kim Thế An.
Kim Thế An bảo hộ Bạch Dương ở phía sau, mặt không cảm xúc, chậm rãi hỏi: "Vị này là Lý Kim tiên sinh phải không?"
Trợ lý Tiểu Mã đi theo lớn tiếng đáp lời: "Vâng ạ."
Thế An chẳng thèm nhìn Lý Kim, chỉ dịu giọng hỏi Tiểu Mã: "Hắn ta có bao nhiêu đất diễn?"
Tiểu Mã sảng khoái trả lời: "Không nhiều bằng anh Tiểu Bạch của chúng ta."
Thế An quay ra cười nhã nhặn với Lý Kim, "Nghe nói Lý tiên sinh xuất đạo đã lâu, sao vẫn phải lăn lộn diễn vai tôm tép thế này?"
Sắc mặt Lý Kim rất khó coi.
Thế An đánh giá Lý Kim, quay ra nói với Tiểu Mã: "Đạo diễn Đinh thật có con mắt nhìn người, vai diễn này rất hợp với Lý tiên sinh."
Tiểu Mã toét miệng cười: "Ai biết được chứ? Có lẽ là nể mặt chị Nùng!"
Lý Kim xoay người rời đi.
Thế An chẳng cản lại, chỉ nói với Bạch Dương: "Đừng giận, cậu chỉ cần nỗ lực phấn đấu cùng bạn bè, sao phải chấp nhặt với loại người này?" Rồi quay ra cất cao giọng nói với Lý Kim lúc này đang nổi sùng, "Loại như hắn ta thì gọi là gì đây?"
Tiểu Mã vui vẻ đáp: "Ăn cơm mềm!"
Lý Kim đã sớm mất dạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook