Tiên Sinh Đến Từ 1930
-
Chương 15: Ác điểu
Edit: Dờ
Chung Việt không phải là người nhỏ nhen, ít nhất đối với Bạch Dương thì không phải.
Cho dù Bạch Dương không tới thăm thì cậu cũng chẳng so đo, nhưng thấy Bạch Dương lấp ló trước cửa phòng bệnh, Chung Việt vẫn vui vẻ mỉm cười.
Lý Niệm không ở đó, Bạch Dương rất vui. Cậu lấy túi bánh Ganso từ sau mông ra, chạy vụt vào trong phòng bệnh: "Tiểu Chung! Cho cậu này! Có muốn ăn tôm hùm cay không? Ngày mai tôi mang đến cho cậu."
Chung Việt cười híp mắt nhìn Bạch Dương, "Đồ, đồ ngọt... đừng ăn, nhiều quá.... Không, không tốt, cho cổ họng... đồ, đồ cay cũng thế."
Miệng thì nói vậy, tay Chung Việt vẫn mở túi bánh của Bạch Dương ra thử ăn một miếng.
"Ngon lắm."
Một câu ít hơn ba chữ thì Chung Việt sẽ không nói lắp.
Bạch Dương sâu sắc hiểu được câu "nhan sắc là chính nghĩa". Nếu là người khác chê quà của cậu, cậu đã sớm đánh người. Nhưng nếu là Tiểu Chung xinh đẹp, cậu ấy nói gì cũng là đúng.
Hai người ngồi ăn bánh ngọt, Bạch Dương trông mong nhìn Chung Việt.
"Tiểu Chung, cậu có thể dạy tôi hát không?"
Chung Việt chưa kịp đáp, Bạch Dương đã cắt ngang, "Tiểu Chung, cổ họng cậu đang bị thương! Chúng ta nhắn tin đi!"
Chung Việt hơi tủi thân.
Tủi thì tủi, hai người vẫn nhắn tin qua wechat.
Bạch Dương luôn cảm thấy mình hát khá ổn, dù gì từ nhỏ tới lớn luôn là bá chủ KTV. Đương nhiên, bây giờ cậu đã nhận ra mình thực sự hát không tốt chút nào.
Bạch Dương:【Có phải tôi hát rất dở không?】
Chung Việt: 【Cũng không hẳn.... Nhưng mà đúng là có một số vấn đề nhỏ.】
Bạch Dương: 【 Vấn đề gì? 】
Chung Việt: 【.....Cậu hát chuẩn âm rồi, nhịp điệu cũng tốt luôn. Nhưng mà lấy hơi kém, rất vội vàng. Nhịp điệu đúng nhưng cảm giác cậu cứ như đang đuổi theo cái gì đó vậy. Hơn nữa, cậu cứ thích hát giả thanh ở một số chỗ không nên dùng kỹ xảo.... 】
Bạch Dương: 【.......... 】Không, tôi chẳng có kỹ xảo kỹ thuật gì cả, mấy đoạn đó không giả thanh thì tôi không lên cao được.....
Chung Việt: 【 Bài hát ở vòng loại ấy, thực ra tôi hy vọng chất giọng trong trẻo của cậu có thể nổi bật hơn. Nhưng mỗi lần cậu hát tới cuối câu là vội vàng ngừng lại, tôi chỉ đành che đậy giúp cậu... 】
Bạch Dương: 【 Vậy phải làm sao? Kéo dài âm à? 】
Bạch Dương a a a a a a một đoạn.
Chung Việt bật cười.
Chung Việt: 【 Nói thế nào đây, thực ra dùng giả thanh mấy chỗ đó cũng được, nghe có vẻ mượt mà hơn. Nhưng bài hát của chúng ta là dân dao vườn trường, tôi muốn hát giống như một cậu thiếu niên buột miệng ngâm nga vậy. Cậu dùng giả thanh, cảm giác mất đi sự hồn nhiên. Thành ngữ nói thế nào nhỉ, đừng "dĩ từ hại ý". Cá nhân tôi thấy, so với chỉ chú trọng vào kỹ xảo, tình cảm càng có thể chạm tới cảm xúc người nghe.】
Bạch Dương: 【...... Tiểu Chung. 】
Chung Việt: 【? 】
Bạch Dương:【Cậu giỏi thật đấy, cậu chính là nam thần của tôi. 】
Chung Việt: 【...... 】
Bạch Dương: 【Tôi không có cái "kỹ xảo" mà cậu nói đâu, thực sự tôi không hát nốt cao được nên mới gào rống như vậy đấy.....】
Chung Việt tự dưng có cảm giác mình đang gảy đàn bên cạnh tai trâu.
Chung Việt: 【...... Cậu chạy bộ đi, tập điều chỉnh hơi thở. Mà nhớ phải luyện giọng mỗi ngày, cứ đến phòng luyện tập, tôi hướng dẫn cậu luyện thanh.】
Bạch Dương cảm kích nói không nên lời, ôm chầm lấy cổ Chung Việt. Hai người đang tán gẫu vui vẻ thì Lý Niệm bước vào.
"Hai cậu đang làm gì vậy?"
Lý Niệm vừa vào đã nổi sùng lên: "Có mồm nói đàng hoàng, mắc gì phải gõ chữ? Chung Việt! Nói cho hẳn hoi, cậu không phải là câm điếc!"
Bạch Dương mất hứng, "Chẳng phải đã bảo hôm nay anh không đến à?"
Lý Niệm lườm cậu, "Bệnh viện là do Kim ba ba của cậu mở, không phải cậu mở. Cậu nói không tính, tìm Kim ba ba của cậu mà cáo trạng."
Bạch Dương chuồn thẳng.
Lý Niệm bình tĩnh nhìn Chung Việt.
Chung Việt cầm điện thoại, cố gắng bình tĩnh đối diện với anh.
"Nói bằng miệng mệt lắm chắc? Mở miệng thì cậu chết à?"
Chung Việt tủi thân lại không muốn giải thích, hờn dỗi nghịch điện thoại.
Lý Niệm sờ cổ Chung Việt, "Còn đau không?"
Quá bất ngờ, tim Chung Việt giật thót.
"Đã, đã... tốt hơn rồi."
Lý Niệm vẫn chưa bỏ tay ra, chậm rãi xoa mặt cậu.
Chung Việt nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại.
Vành tai cậu rất mỏng, bây giờ đã đỏ rực lên rồi.
Cũng không biết vì sao, Lý Niệm cứ nhìn cậu là cậu không dám đối mặt. Lý Niệm càng nhìn cậu, cậu lại càng không có dũng khí.
Chỉ dám nhìn anh khi anh không biết.
Lý Niệm cười, buông tay ra. Anh ngồi xuống cạnh Chung Việt, "Tiểu Chung, đừng trách anh, là do anh quá lo lắng. Cậu rất tốt và có thể tốt hơn thế nữa."
Lúc không có ai, Lý Niệm mới gọi cậu là "Tiểu Chung".
Chung Việt ngẩng đầu lên rồi lại rũ mắt xuống.
Lý Niệm tự nhiên kéo tay Chung Việt, chậm rãi vuốt những ngón tay cậu, giống như vuốt ve những điếu thuốc anh thường hút.
"Ở với Bạch Dương có hợp không?"
Chung Việt gật gật đầu.
Lý Niệm đột nhiên bóp chặt ngón tay cậu, "Nói."
Chung Việt ăn đau, chóp mũi rịn mồ hôi, "Được, được."
Lý Niệm không buông ra, vẫn nắm tay Chung Việt, "Cậu ta gọi cậu là Tiểu Chung, anh thấy cậu có vẻ rất thích."
Chung Việt không nói nên lời, cực lực nhịn lại không phát ra tiếng.
Lý Niệm chậm rãi vuốt đầu ngón tay cậu, từ ngón trỏ tới ngón giữa, ngón áp út. Không hiểu sao sắc mặt anh bỗng tối lại, "Cậu ta chỗ nào cũng không sánh bằng cậu, mẹ kiếp, có những người quả thực quá may mắn."
Chung Việt chịu đựng đau đớn, "Bạch Dương... rất, rất nỗ lực."
Lý Niệm ngẩng lên nhìn cậu.
Chung Việt không lảng tránh ánh mắt anh, lặp lại một lần: "Rất nỗ lực."
Lý Niệm nhìn hồi lâu rồi buông tay cậu ra, cười rộ lên. Dưới nắng xuân, nụ cười của anh như tán cây rung rinh trong gió, vừa dịu dàng vừa vô hại.
"Cậu là tốt bụng nhất." Lý Niệm nói.
Nói xong, anh đứng lên ra cửa sổ hút thuốc.
"Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ xuất viện. Cuối tuần anh liên hệ với hãng thu âm PT, chuẩn bị thu âm album digital." Lý Niệm cười dịu dàng, "Lấy cả năm bài đã hủy bỏ kia cho vào album luôn, một bài cũng không được lãng phí. Dù gì cũng có kỹ thuật viên chỉnh âm rồi."
Chung Việt rất mê đắm vẻ mặt này của anh, tuy cậu biết rõ ràng đó chỉ là giả dối.
Lý Niệm hút thuốc rất nhanh, rất vội vã, giống như Bạch Dương lúc hát vậy. Hút xong một điếu, anh lười lấy bật lửa, liền dùng điếu cũ để mồi, "Thời gian hơi gấp gáp, bây giờ các cậu không còn thời giờ nghỉ ngơi lại sức đâu. Anh đã liên hệ với mấy nền tảng âm nhạc rồi, cuối tuần thu âm xong phát luôn. Cho các cậu một tuần, cậu cố gắng dạy bảo Bạch Dương."
Chung Việt gật đầu.
Lý Niệm nhìn cậu.
Chung Việt cuống quýt mở miệng, "Vâng."
Lý Niệm hài lòng nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ mặt Chung Việt, "Đi đây, mai tới đón cậu."
Chung Việt thấy anh đi ra cửa, muốn gọi anh lại: "Anh, anh Niệm!"
Lý Niệm quay đầu.
"Anh, anh... hút thuốc ít thôi."
Lý Niệm gật gật đầu, "Là lỗi của anh, lẽ ra không nên hút trong phòng bệnh."
"Không, không phải..." Chung Việt đỏ mặt, "Không, không tốt... cho anh."
Lý Niệm hứng thú nhìn cậu, tiện tay dụi điếu thuốc. Anh vừa đi vừa phất tay chào Chung Việt.
Chung Việt rướn cổ nhìn Lý Niệm ung dung bước đi, biến mất sau cánh cửa.
Cậu chán nản phát hiện ra mình "lên" rồi.
Một tuần sau, công tác thu âm được triển khai đúng hạn. Quá trình cụ thể chúng ta sẽ không bàn tới, bởi vì rất khó tả. Công lao lớn nhất thuộc về kỹ thuật viên chỉnh giọng, mỗi nốt trầm âm bổng đều là máu và nước mắt của anh ta.
"Là, là do tôi, tôi viết bài hát này... quá khó." Chung Việt áy náy.
Bạch Dương không rảnh để ý đến Chung Việt, cậu đang say mê thưởng thức giọng ca sau 7749 lần chỉnh sửa của mình.
Chung Việt ai oán nhìn cậu.
Công bằng mà nói, Chung Việt dạy dỗ Bạch Dương một tuần liền, Bạch Dương vẫn có chút tiến bộ. Thậm chí có thể nói là tiến bộ rõ rệt. Ít nhất nốt cao nốt thấp không còn run rẩy nữa, tuy vẫn không lên được nốt cao một cách hoàn mỹ, nhưng lấy hơi đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều.
Chung Việt đặc biệt đánh dấu những đoạn được lấy hơi trong bài, "Cậu đừng lấy hơi lung tung, chỗ nào cần lấy hơi thì mới lấy hơi."
Chúng ta sẽ không đánh dấu chấm lửng và dấu phẩy nữa, các bạn tự tưởng tượng đi.
Lời khuyên của Chung Việt giúp đỡ Bạch Dương rất nhiều. Bạch Dương vừa thu âm xong thì nghe đi nghe lại không biết chán, vui sướng tháo một bên tai nghe ra nói: "Tiểu Chung! Đều nhờ công lao của cậu!"
Vốn Chung Việt còn đang dỗi, nghe Bạch Dương nói vậy thì hơi ngại ngùng, "Là, là do cậu cố gắng."
"Thì tôi có cố gắng mà," Bạch Dương rất đắc ý, "Ngày nào tôi cũng chạy bộ đó."
"Kim, Kim tổng, có phải cũng...chạy, chạy cùng cậu không?"
"Đúng vậy, tôi lôi kéo anh ta chạy cùng đó."
Chung Việt hâm mộ nhìn Bạch Dương.
Bên kia Chung Việt và Bạch Dương đang hừng hực khí thế thu âm, bên này Kim Thế An nhàn rỗi không có việc gì làm, hắn gọi Trịnh Mỹ Dung vào văn phòng.
"Cô xem khu Kiến Nghiệp hoặc gần đó có tiểu khu nào mới lên sàn giao dịch hay không? Dùng tiền trong tài khoản cá nhân của tôi mua hai căn hộ nhỏ ở đó, phải là nhà mới."
Trịnh Mỹ Dung thầm khẩu nghiệp trong lòng, mới lên sàn giao dịch mà còn có nhà cũ hay sao? Mới đầu chị nghĩ Thế An muốn đầu tư bất động sản, đang định bảo có hai phần bất động sản ở Kiến Nghiệp mà chị đang triển khai, nhưng sau đó chị lại nghĩ mình nghe lầm, "Căn hộ nhỏ? Nhỏ thế nào?"
Thế An vươn tay mời chị ngồi xuống, "Đủ cho một hai người ở.... Có phải bây giờ người ta gọi là nhà ở quy mô nhỏ không?"
Trịnh Mỹ Dung ngạc nhiên nhìn hắn, "Mua cho ai?"
Thế An thản nhiên đáp: "Cho Bạch Dương. Lần trước đến nhà cậu ấy, tôi thấy phòng ở của cậu ấy vẫn là đi thuê. Thật sự không phải là cho người ở, phong cảnh xung quanh rất đẹp, nhưng nhà cũ nát quá rồi."
"........" Trịnh Mỹ Dung thầm nghĩ, cậu có bao nhiêu nhà ở cao cấp như thế, Bạch Dương còn chê? Lại còn đi mua hai căn hộ nhỏ, Kim Thế An cậu tính dọn ra ở với nhau đấy à?
Thế An nhìn ra chị đang nghĩ gì, mỉm cười: "Lòng tự trọng của Bạch Dương rất lớn, cho nhà lớn cậu ấy nhất quyết không chịu nhận---- Tôi cũng không thể dẫn cậu ấy vào nhà tôi được đúng không? Vậy nên tôi tính mua một căn hộ nhỏ cho cậu ấy, dù gì cũng coi như an cư lạc nghiệp ở Nam Kinh. Có lẽ cậu ấy sẽ không từ chối."
Trịnh Mỹ Dung nói: "Khu Bạch Hạ cũng có nhiều miếng đất đẹp... Sao lại phải mua ở Kiến Nghiệp?"
Thế An gật đầu, "Tôi hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy tốt nghiệp xong là ở Kiến Nghiệp từ đó tới giờ. Đồ đạc trong nhà để lâu ngại dời, cậu ấy lười chuyển đi chỗ khác. Mà việc chuyển nhà này, bớt đi mấy bước cũng là tốt rồi."
Trịnh Mỹ Dung đáp, "Vâng, Kim tổng."
Nói xong lại nhìn Thế An, hồi lâu sau chị mới cười nói: "A Thế, cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả."
Một tiếng "A Thế" quá thân mật, Thế An không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Mỹ Dung. Chị vừa dứt lời cũng cảm thấy mình lỡ miệng, liền ngại ngùng cúi đầu cười.
Thế An thấy rất thú vị, "A Thế..... Trước kia cô gọi tôi như vậy sao?"
Trịnh Mỹ Dung vén tóc, "Chuyện quá khứ mà thôi.... Hồi đi học đã gọi cậu như vậy. Dù gì trước kia vẫn còn trẻ người non dạ."
Thế An cười hỏi: "Trước kia tôi là người thế nào?"
Trịnh Mỹ Dung hơi thổn thức. Nói thật, từ lúc Thế An tỉnh lại sau khi gặp chuyện không may, chị luôn cảm thấy Thế An thay đổi quá nhiều ----- Lịch sự nho nhã hơn trước kia, khiến cho chị thấy xa cách, giống như một người lạ vậy.
Không biết vì sao, hôm nay Kim Thế An bộc lộ một chút dịu dàng như thế, khiến cho Trịnh Mỹ Dung cảm thấy được Thế An vẫn không hề thay đổi.
Tuy không còn phóng khoáng như trước, nhưng với bạn bè thì vẫn đối xử rất có nghĩa khí. Cũng chính vì cái nghĩa khí ấy mà Trịnh Mỹ Dung mới đặt Kim Thế An vào trong mắt.
"Trước kia cậu là một người rất có tình có nghĩa." Trịnh Mỹ Dung nói, "Tuy làm gì cũng như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng đối xử với bạn bè tốt lắm."
Thế An vuốt cằm gật gù nói, "Bây giờ tôi vẫn có tình có nghĩa mà."
Trịnh Mỹ Dung ngẩng đầu cười, "Nếu cậu không trọng tình nghĩa, tôi đã chẳng theo cậu tới Hải Long."
Chị cười rất tươi, vẻ mặt lộ ra một chút gì đó rất tự hào.
Thế An thầm tán thưởng trong lòng.
"Không có chuyện gì thì tôi đi đây." Trịnh Mỹ Dung ra cửa, quay đầu lại hỏi: "Cậu bảo mua hai căn hộ, đều đứng tên Bạch Dương chứ?"
Thế An nhìn chị, bình thản cười: "Một căn cho con gái cô."
Trịnh Mỹ Dung sửng sốt.
"Tôi nghe nói tháng sau là sinh nhật cô, dù gì cũng là đồng nghiệp, chẳng có thứ gì khác. Thấy cô một thân một mình nuôi con gái, tôi không tiện tặng cô cái gì, thôi thì tặng cho cháu gái một căn hộ, coi như của hồi môn. Chờ tới khi con bé hai mươi tuổi, tôi sẽ tặng con bé một căn nhà lớn hơn." Thế An chậm rãi nói, "Hôm sinh nhật cô cứ nghỉ đi, đưa con bé ra ngoài chơi. Hôm đó cũng phát tiền thưởng cho cả công ty, xem như ké một chút vận khí của Trịnh tổng."
Trịnh Mỹ Dung không biết nên nói gì.
Quà cáp không quan trọng, quan trọng là, hiếm thấy Kim Thế An chu đáo như vậy.
Trịnh Mỹ Dung không hiểu sao thấy hơi xúc động, lại rất vui mừng.
"Cảm ơn cậu, A Thế."
Thế An cũng cười đáp lại.
- ---- Tình cũng được, nghĩa cũng vậy thôi. Tuy hắn không phải là Kim Thế An chân chính kia, nhưng dù gì cũng là đồng nghiệp với Trịnh Mỹ Dung. Tướng tài khó có được, nhân tình khó đạt được, lòng trung thành lại càng khó nắm giữ trong tay.
Thế An nhìn Trịnh Mỹ Dung bước trên đôi giày cao gót đi xuống lầu, lòng thầm nghĩ, nếu hắn có thể thu phục con ác điểu giống cái này thì mới chân chính là như hổ thêm cánh.
Chung Việt không phải là người nhỏ nhen, ít nhất đối với Bạch Dương thì không phải.
Cho dù Bạch Dương không tới thăm thì cậu cũng chẳng so đo, nhưng thấy Bạch Dương lấp ló trước cửa phòng bệnh, Chung Việt vẫn vui vẻ mỉm cười.
Lý Niệm không ở đó, Bạch Dương rất vui. Cậu lấy túi bánh Ganso từ sau mông ra, chạy vụt vào trong phòng bệnh: "Tiểu Chung! Cho cậu này! Có muốn ăn tôm hùm cay không? Ngày mai tôi mang đến cho cậu."
Chung Việt cười híp mắt nhìn Bạch Dương, "Đồ, đồ ngọt... đừng ăn, nhiều quá.... Không, không tốt, cho cổ họng... đồ, đồ cay cũng thế."
Miệng thì nói vậy, tay Chung Việt vẫn mở túi bánh của Bạch Dương ra thử ăn một miếng.
"Ngon lắm."
Một câu ít hơn ba chữ thì Chung Việt sẽ không nói lắp.
Bạch Dương sâu sắc hiểu được câu "nhan sắc là chính nghĩa". Nếu là người khác chê quà của cậu, cậu đã sớm đánh người. Nhưng nếu là Tiểu Chung xinh đẹp, cậu ấy nói gì cũng là đúng.
Hai người ngồi ăn bánh ngọt, Bạch Dương trông mong nhìn Chung Việt.
"Tiểu Chung, cậu có thể dạy tôi hát không?"
Chung Việt chưa kịp đáp, Bạch Dương đã cắt ngang, "Tiểu Chung, cổ họng cậu đang bị thương! Chúng ta nhắn tin đi!"
Chung Việt hơi tủi thân.
Tủi thì tủi, hai người vẫn nhắn tin qua wechat.
Bạch Dương luôn cảm thấy mình hát khá ổn, dù gì từ nhỏ tới lớn luôn là bá chủ KTV. Đương nhiên, bây giờ cậu đã nhận ra mình thực sự hát không tốt chút nào.
Bạch Dương:【Có phải tôi hát rất dở không?】
Chung Việt: 【Cũng không hẳn.... Nhưng mà đúng là có một số vấn đề nhỏ.】
Bạch Dương: 【 Vấn đề gì? 】
Chung Việt: 【.....Cậu hát chuẩn âm rồi, nhịp điệu cũng tốt luôn. Nhưng mà lấy hơi kém, rất vội vàng. Nhịp điệu đúng nhưng cảm giác cậu cứ như đang đuổi theo cái gì đó vậy. Hơn nữa, cậu cứ thích hát giả thanh ở một số chỗ không nên dùng kỹ xảo.... 】
Bạch Dương: 【.......... 】Không, tôi chẳng có kỹ xảo kỹ thuật gì cả, mấy đoạn đó không giả thanh thì tôi không lên cao được.....
Chung Việt: 【 Bài hát ở vòng loại ấy, thực ra tôi hy vọng chất giọng trong trẻo của cậu có thể nổi bật hơn. Nhưng mỗi lần cậu hát tới cuối câu là vội vàng ngừng lại, tôi chỉ đành che đậy giúp cậu... 】
Bạch Dương: 【 Vậy phải làm sao? Kéo dài âm à? 】
Bạch Dương a a a a a a một đoạn.
Chung Việt bật cười.
Chung Việt: 【 Nói thế nào đây, thực ra dùng giả thanh mấy chỗ đó cũng được, nghe có vẻ mượt mà hơn. Nhưng bài hát của chúng ta là dân dao vườn trường, tôi muốn hát giống như một cậu thiếu niên buột miệng ngâm nga vậy. Cậu dùng giả thanh, cảm giác mất đi sự hồn nhiên. Thành ngữ nói thế nào nhỉ, đừng "dĩ từ hại ý". Cá nhân tôi thấy, so với chỉ chú trọng vào kỹ xảo, tình cảm càng có thể chạm tới cảm xúc người nghe.】
Bạch Dương: 【...... Tiểu Chung. 】
Chung Việt: 【? 】
Bạch Dương:【Cậu giỏi thật đấy, cậu chính là nam thần của tôi. 】
Chung Việt: 【...... 】
Bạch Dương: 【Tôi không có cái "kỹ xảo" mà cậu nói đâu, thực sự tôi không hát nốt cao được nên mới gào rống như vậy đấy.....】
Chung Việt tự dưng có cảm giác mình đang gảy đàn bên cạnh tai trâu.
Chung Việt: 【...... Cậu chạy bộ đi, tập điều chỉnh hơi thở. Mà nhớ phải luyện giọng mỗi ngày, cứ đến phòng luyện tập, tôi hướng dẫn cậu luyện thanh.】
Bạch Dương cảm kích nói không nên lời, ôm chầm lấy cổ Chung Việt. Hai người đang tán gẫu vui vẻ thì Lý Niệm bước vào.
"Hai cậu đang làm gì vậy?"
Lý Niệm vừa vào đã nổi sùng lên: "Có mồm nói đàng hoàng, mắc gì phải gõ chữ? Chung Việt! Nói cho hẳn hoi, cậu không phải là câm điếc!"
Bạch Dương mất hứng, "Chẳng phải đã bảo hôm nay anh không đến à?"
Lý Niệm lườm cậu, "Bệnh viện là do Kim ba ba của cậu mở, không phải cậu mở. Cậu nói không tính, tìm Kim ba ba của cậu mà cáo trạng."
Bạch Dương chuồn thẳng.
Lý Niệm bình tĩnh nhìn Chung Việt.
Chung Việt cầm điện thoại, cố gắng bình tĩnh đối diện với anh.
"Nói bằng miệng mệt lắm chắc? Mở miệng thì cậu chết à?"
Chung Việt tủi thân lại không muốn giải thích, hờn dỗi nghịch điện thoại.
Lý Niệm sờ cổ Chung Việt, "Còn đau không?"
Quá bất ngờ, tim Chung Việt giật thót.
"Đã, đã... tốt hơn rồi."
Lý Niệm vẫn chưa bỏ tay ra, chậm rãi xoa mặt cậu.
Chung Việt nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại.
Vành tai cậu rất mỏng, bây giờ đã đỏ rực lên rồi.
Cũng không biết vì sao, Lý Niệm cứ nhìn cậu là cậu không dám đối mặt. Lý Niệm càng nhìn cậu, cậu lại càng không có dũng khí.
Chỉ dám nhìn anh khi anh không biết.
Lý Niệm cười, buông tay ra. Anh ngồi xuống cạnh Chung Việt, "Tiểu Chung, đừng trách anh, là do anh quá lo lắng. Cậu rất tốt và có thể tốt hơn thế nữa."
Lúc không có ai, Lý Niệm mới gọi cậu là "Tiểu Chung".
Chung Việt ngẩng đầu lên rồi lại rũ mắt xuống.
Lý Niệm tự nhiên kéo tay Chung Việt, chậm rãi vuốt những ngón tay cậu, giống như vuốt ve những điếu thuốc anh thường hút.
"Ở với Bạch Dương có hợp không?"
Chung Việt gật gật đầu.
Lý Niệm đột nhiên bóp chặt ngón tay cậu, "Nói."
Chung Việt ăn đau, chóp mũi rịn mồ hôi, "Được, được."
Lý Niệm không buông ra, vẫn nắm tay Chung Việt, "Cậu ta gọi cậu là Tiểu Chung, anh thấy cậu có vẻ rất thích."
Chung Việt không nói nên lời, cực lực nhịn lại không phát ra tiếng.
Lý Niệm chậm rãi vuốt đầu ngón tay cậu, từ ngón trỏ tới ngón giữa, ngón áp út. Không hiểu sao sắc mặt anh bỗng tối lại, "Cậu ta chỗ nào cũng không sánh bằng cậu, mẹ kiếp, có những người quả thực quá may mắn."
Chung Việt chịu đựng đau đớn, "Bạch Dương... rất, rất nỗ lực."
Lý Niệm ngẩng lên nhìn cậu.
Chung Việt không lảng tránh ánh mắt anh, lặp lại một lần: "Rất nỗ lực."
Lý Niệm nhìn hồi lâu rồi buông tay cậu ra, cười rộ lên. Dưới nắng xuân, nụ cười của anh như tán cây rung rinh trong gió, vừa dịu dàng vừa vô hại.
"Cậu là tốt bụng nhất." Lý Niệm nói.
Nói xong, anh đứng lên ra cửa sổ hút thuốc.
"Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ xuất viện. Cuối tuần anh liên hệ với hãng thu âm PT, chuẩn bị thu âm album digital." Lý Niệm cười dịu dàng, "Lấy cả năm bài đã hủy bỏ kia cho vào album luôn, một bài cũng không được lãng phí. Dù gì cũng có kỹ thuật viên chỉnh âm rồi."
Chung Việt rất mê đắm vẻ mặt này của anh, tuy cậu biết rõ ràng đó chỉ là giả dối.
Lý Niệm hút thuốc rất nhanh, rất vội vã, giống như Bạch Dương lúc hát vậy. Hút xong một điếu, anh lười lấy bật lửa, liền dùng điếu cũ để mồi, "Thời gian hơi gấp gáp, bây giờ các cậu không còn thời giờ nghỉ ngơi lại sức đâu. Anh đã liên hệ với mấy nền tảng âm nhạc rồi, cuối tuần thu âm xong phát luôn. Cho các cậu một tuần, cậu cố gắng dạy bảo Bạch Dương."
Chung Việt gật đầu.
Lý Niệm nhìn cậu.
Chung Việt cuống quýt mở miệng, "Vâng."
Lý Niệm hài lòng nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ mặt Chung Việt, "Đi đây, mai tới đón cậu."
Chung Việt thấy anh đi ra cửa, muốn gọi anh lại: "Anh, anh Niệm!"
Lý Niệm quay đầu.
"Anh, anh... hút thuốc ít thôi."
Lý Niệm gật gật đầu, "Là lỗi của anh, lẽ ra không nên hút trong phòng bệnh."
"Không, không phải..." Chung Việt đỏ mặt, "Không, không tốt... cho anh."
Lý Niệm hứng thú nhìn cậu, tiện tay dụi điếu thuốc. Anh vừa đi vừa phất tay chào Chung Việt.
Chung Việt rướn cổ nhìn Lý Niệm ung dung bước đi, biến mất sau cánh cửa.
Cậu chán nản phát hiện ra mình "lên" rồi.
Một tuần sau, công tác thu âm được triển khai đúng hạn. Quá trình cụ thể chúng ta sẽ không bàn tới, bởi vì rất khó tả. Công lao lớn nhất thuộc về kỹ thuật viên chỉnh giọng, mỗi nốt trầm âm bổng đều là máu và nước mắt của anh ta.
"Là, là do tôi, tôi viết bài hát này... quá khó." Chung Việt áy náy.
Bạch Dương không rảnh để ý đến Chung Việt, cậu đang say mê thưởng thức giọng ca sau 7749 lần chỉnh sửa của mình.
Chung Việt ai oán nhìn cậu.
Công bằng mà nói, Chung Việt dạy dỗ Bạch Dương một tuần liền, Bạch Dương vẫn có chút tiến bộ. Thậm chí có thể nói là tiến bộ rõ rệt. Ít nhất nốt cao nốt thấp không còn run rẩy nữa, tuy vẫn không lên được nốt cao một cách hoàn mỹ, nhưng lấy hơi đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều.
Chung Việt đặc biệt đánh dấu những đoạn được lấy hơi trong bài, "Cậu đừng lấy hơi lung tung, chỗ nào cần lấy hơi thì mới lấy hơi."
Chúng ta sẽ không đánh dấu chấm lửng và dấu phẩy nữa, các bạn tự tưởng tượng đi.
Lời khuyên của Chung Việt giúp đỡ Bạch Dương rất nhiều. Bạch Dương vừa thu âm xong thì nghe đi nghe lại không biết chán, vui sướng tháo một bên tai nghe ra nói: "Tiểu Chung! Đều nhờ công lao của cậu!"
Vốn Chung Việt còn đang dỗi, nghe Bạch Dương nói vậy thì hơi ngại ngùng, "Là, là do cậu cố gắng."
"Thì tôi có cố gắng mà," Bạch Dương rất đắc ý, "Ngày nào tôi cũng chạy bộ đó."
"Kim, Kim tổng, có phải cũng...chạy, chạy cùng cậu không?"
"Đúng vậy, tôi lôi kéo anh ta chạy cùng đó."
Chung Việt hâm mộ nhìn Bạch Dương.
Bên kia Chung Việt và Bạch Dương đang hừng hực khí thế thu âm, bên này Kim Thế An nhàn rỗi không có việc gì làm, hắn gọi Trịnh Mỹ Dung vào văn phòng.
"Cô xem khu Kiến Nghiệp hoặc gần đó có tiểu khu nào mới lên sàn giao dịch hay không? Dùng tiền trong tài khoản cá nhân của tôi mua hai căn hộ nhỏ ở đó, phải là nhà mới."
Trịnh Mỹ Dung thầm khẩu nghiệp trong lòng, mới lên sàn giao dịch mà còn có nhà cũ hay sao? Mới đầu chị nghĩ Thế An muốn đầu tư bất động sản, đang định bảo có hai phần bất động sản ở Kiến Nghiệp mà chị đang triển khai, nhưng sau đó chị lại nghĩ mình nghe lầm, "Căn hộ nhỏ? Nhỏ thế nào?"
Thế An vươn tay mời chị ngồi xuống, "Đủ cho một hai người ở.... Có phải bây giờ người ta gọi là nhà ở quy mô nhỏ không?"
Trịnh Mỹ Dung ngạc nhiên nhìn hắn, "Mua cho ai?"
Thế An thản nhiên đáp: "Cho Bạch Dương. Lần trước đến nhà cậu ấy, tôi thấy phòng ở của cậu ấy vẫn là đi thuê. Thật sự không phải là cho người ở, phong cảnh xung quanh rất đẹp, nhưng nhà cũ nát quá rồi."
"........" Trịnh Mỹ Dung thầm nghĩ, cậu có bao nhiêu nhà ở cao cấp như thế, Bạch Dương còn chê? Lại còn đi mua hai căn hộ nhỏ, Kim Thế An cậu tính dọn ra ở với nhau đấy à?
Thế An nhìn ra chị đang nghĩ gì, mỉm cười: "Lòng tự trọng của Bạch Dương rất lớn, cho nhà lớn cậu ấy nhất quyết không chịu nhận---- Tôi cũng không thể dẫn cậu ấy vào nhà tôi được đúng không? Vậy nên tôi tính mua một căn hộ nhỏ cho cậu ấy, dù gì cũng coi như an cư lạc nghiệp ở Nam Kinh. Có lẽ cậu ấy sẽ không từ chối."
Trịnh Mỹ Dung nói: "Khu Bạch Hạ cũng có nhiều miếng đất đẹp... Sao lại phải mua ở Kiến Nghiệp?"
Thế An gật đầu, "Tôi hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy tốt nghiệp xong là ở Kiến Nghiệp từ đó tới giờ. Đồ đạc trong nhà để lâu ngại dời, cậu ấy lười chuyển đi chỗ khác. Mà việc chuyển nhà này, bớt đi mấy bước cũng là tốt rồi."
Trịnh Mỹ Dung đáp, "Vâng, Kim tổng."
Nói xong lại nhìn Thế An, hồi lâu sau chị mới cười nói: "A Thế, cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả."
Một tiếng "A Thế" quá thân mật, Thế An không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Mỹ Dung. Chị vừa dứt lời cũng cảm thấy mình lỡ miệng, liền ngại ngùng cúi đầu cười.
Thế An thấy rất thú vị, "A Thế..... Trước kia cô gọi tôi như vậy sao?"
Trịnh Mỹ Dung vén tóc, "Chuyện quá khứ mà thôi.... Hồi đi học đã gọi cậu như vậy. Dù gì trước kia vẫn còn trẻ người non dạ."
Thế An cười hỏi: "Trước kia tôi là người thế nào?"
Trịnh Mỹ Dung hơi thổn thức. Nói thật, từ lúc Thế An tỉnh lại sau khi gặp chuyện không may, chị luôn cảm thấy Thế An thay đổi quá nhiều ----- Lịch sự nho nhã hơn trước kia, khiến cho chị thấy xa cách, giống như một người lạ vậy.
Không biết vì sao, hôm nay Kim Thế An bộc lộ một chút dịu dàng như thế, khiến cho Trịnh Mỹ Dung cảm thấy được Thế An vẫn không hề thay đổi.
Tuy không còn phóng khoáng như trước, nhưng với bạn bè thì vẫn đối xử rất có nghĩa khí. Cũng chính vì cái nghĩa khí ấy mà Trịnh Mỹ Dung mới đặt Kim Thế An vào trong mắt.
"Trước kia cậu là một người rất có tình có nghĩa." Trịnh Mỹ Dung nói, "Tuy làm gì cũng như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng đối xử với bạn bè tốt lắm."
Thế An vuốt cằm gật gù nói, "Bây giờ tôi vẫn có tình có nghĩa mà."
Trịnh Mỹ Dung ngẩng đầu cười, "Nếu cậu không trọng tình nghĩa, tôi đã chẳng theo cậu tới Hải Long."
Chị cười rất tươi, vẻ mặt lộ ra một chút gì đó rất tự hào.
Thế An thầm tán thưởng trong lòng.
"Không có chuyện gì thì tôi đi đây." Trịnh Mỹ Dung ra cửa, quay đầu lại hỏi: "Cậu bảo mua hai căn hộ, đều đứng tên Bạch Dương chứ?"
Thế An nhìn chị, bình thản cười: "Một căn cho con gái cô."
Trịnh Mỹ Dung sửng sốt.
"Tôi nghe nói tháng sau là sinh nhật cô, dù gì cũng là đồng nghiệp, chẳng có thứ gì khác. Thấy cô một thân một mình nuôi con gái, tôi không tiện tặng cô cái gì, thôi thì tặng cho cháu gái một căn hộ, coi như của hồi môn. Chờ tới khi con bé hai mươi tuổi, tôi sẽ tặng con bé một căn nhà lớn hơn." Thế An chậm rãi nói, "Hôm sinh nhật cô cứ nghỉ đi, đưa con bé ra ngoài chơi. Hôm đó cũng phát tiền thưởng cho cả công ty, xem như ké một chút vận khí của Trịnh tổng."
Trịnh Mỹ Dung không biết nên nói gì.
Quà cáp không quan trọng, quan trọng là, hiếm thấy Kim Thế An chu đáo như vậy.
Trịnh Mỹ Dung không hiểu sao thấy hơi xúc động, lại rất vui mừng.
"Cảm ơn cậu, A Thế."
Thế An cũng cười đáp lại.
- ---- Tình cũng được, nghĩa cũng vậy thôi. Tuy hắn không phải là Kim Thế An chân chính kia, nhưng dù gì cũng là đồng nghiệp với Trịnh Mỹ Dung. Tướng tài khó có được, nhân tình khó đạt được, lòng trung thành lại càng khó nắm giữ trong tay.
Thế An nhìn Trịnh Mỹ Dung bước trên đôi giày cao gót đi xuống lầu, lòng thầm nghĩ, nếu hắn có thể thu phục con ác điểu giống cái này thì mới chân chính là như hổ thêm cánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook