Tiền Phu, Nhĩ Hảo (Chào Anh, Chồng Trước)
Chương 8: Tuyệt đối không dễ dàng buông em ra

Tựa đề: tuyệt đối không dễ dàng buông em ra.

Nội dung chính: đây là con trai anh, tên nó là Lăng Tiêu.

Hai người đàn ông nổi bật, phong thái ưu tú đứng ở cổng trường tiểu học quý tộc, suy nghĩ làm cách nào ứng phó “chiêu thức” tiếp theo của đối phương, ngay cả tiếng chuông tan học cũng không thể xen ngang bầu không khí kì lạ này. Cho đến khi ——–

“Cha!” Tiếng con nít vui vẻ lại kinh hỉ(1) vang lên, cả hai không hẹn mà cùng nhìn sang một cậu bé có khuôn mặt hồng hào xinh trai đang chạy đến, lao về phía Lăng Dục Vũ.

“Tiêu Tiêu là con của anh?” Tiêu Sanh cố gắng khống chế nét mặt, không để cho bề ngoài biểu lộ tâm trạng dao động trong lòng, lại không kiểm soát được giọng nói run run để lộ tia kinh ngạc.

Lăng Dục Vũ yêu thương ôm con trai, gật đầu vẻ tự hào, định mở miệng, đã bị một tiếng “Anh Tiêu ” của con trai cắt ngang, nhìn con trai, nghe thấy thanh âm anh Tiêu của nó, tại lòng ngực mình quay đầu lại, vui vẻ nhìn về phía Tiêu Sanh. Đứa nhỏ này hôm nay thấy chính mình tới đón nó tan học liền mừng rỡ lao đến, trong mắt chỉ có mình cha nó, không chú ý tới anh Tiêu của nó cũng ở bên cạnh. Lúc này vừa nhìn thấy anh Tiêu của nó liền quên luôn lão cha đang làm ghế ngồi cho nó.

Tiêu Tiêu vui vẻ chỉ Tiêu Sanh, “Cha, đây chính là Anh Tiêu mà con từng nhắc với cha” “Anh Tiêu, đây chính là cha em.” Tiêu Tiêu từ bé đã được giáo dục tốt nghĩ rằng hai người đều không biết đối phương, liền ngắn gọn giới thiệu cho hai người.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lăng Tiêu, nhớ tới lời nói sáng nay của Duệ Duệ, Tiêu Sanh khó khăn trưng ra nụ cười hoà nhã, gật đầu với Lăng Dục Vũ, “Chà, anh chính là người cha mà Tiêu Tiêu hay nhắc đến, con của anh rất đáng yêu, tôi rất quý nó.” Trốn tránh ánh mắt thâm trầm thăm dò của Lăng Dục Vũ, không để anh ta nhận ra tâm trạng kích động của mình.

Bốn năm thân nhau ở chung, cuộc sống hôn nhân hơn ba năm, đã khiến Lăng Dục Vũ hiểu sâu sắc tính cách lẫn tính khí của Tiêu Sanh, mặc dù suy nghĩ trong tâm trí của vị công tử thanh tú này người bình thường khó có thể nắm bắt, nhưng những biến hoá tâm lý mạnh mẽ chính mình vẫn cảm nhận được. Lăng Dục Vũ nhìn đứa con trước ngực, lại nhìn người đàn ông đẹp trước mắt có khuôn mặt cực kì giống con trai mình, trong mắt loé lên tia sáng, dùng giọng nói kiêu ngạo của bề trên mà đáp: “Ha ha, đây là Lăng Tiêu – con anh, không ngờ rằng hợp ý em như vậy, duyên phận thực sự kì diệu quá. Sanh, em nói đúng không?” Cố tình nhấn mạnh âm tiết của hai chữ Lăng Tiêu, có con trai Tiêu Tiêu ở đây, xem ra bản thân lại có phần thắng trái tim cao ngạo kia.

Lăng Tiêu, Lăng Tiêu, anh ta nói con trai anh ta tên Lăng Tiêu!

… … … … … …

“Sanh, sau này chúng ta nuôi con, tên đặt theo họ của hai người, gọi Lăng Tiêu.”

“Tại sao phải tên Lăng Tiêu, mà không phải là Tiêu Lăng, em muốn tên nó kêu Tiêu Lăng.”

“Ha ha, Sanh, em nghĩ thử xem, Lăng Tiêu, tiểu danh(2) là Tiêu Tiêu. Nếu như gọi Tiêu Lăng, tiểu danh là Lăng Lăng, Lăng Lăng — Linh Linh(3), em nỡ để con trai của chúng ta bị gọi giống con gái sao?” …

… … … … … …

“Ơ, cha biết anh Tiêu?”

“Đúng thế, cha và anh Tiêu là…”

“Là bạn cũ nhiều năm không gặp.” Tiêu Sanh chen ngang lời nói của Lăng Dục Vũ, tiếp lời. Tiêu Sanh cố gắng khống chế biểu tình trên mặt, nhìn về phía con của Lăng Dục Vũ, đứa trẻ tên gọi Lăng Tiêu kia, tiểu danh là Tiêu Tiêu chính xác là một thiên sứ nhỏ, đứa trẻ theo Duệ Duệ phát hiện lớn lên cực kì giống mình kia chính là một thiên sứ nhỏ. Tiêu Sanh bỗng cảm thấy sự tình có chỗ không kiểm soát được, luôn tự tin mình có thể nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay vậy mà không thể xác định chuyện này, cậu cần xem xét lại kế hoạch của mình.

Tiêu Sanh nét mặt thản nhiên cố ý nhìn lên bầu trời: “Thời gian cũng không còn sớm, tôi phải về rồi, tạm biệt.” Hướng hai cha con Lăng Dục Vũ gật đầu, lại hướng hai người Lăng Dục Dương đang ở một bên gật đầu, Tiêu Sanh xoay người rời đi.

Tiêu Tiêu đang ở trong lòng Lăng Dục Vũ, lẳng lặng nhìn từng cử động của cha mình và anh Tiêu, đột nhiên lên tiếng: “Anh Tiêu, để cha em đưa anh về nhà nhé, em muốn đến thăm Duệ Duệ, được không?”

Tiêu Sanh đã xoay người đi được vài bước liền dừng lại, lúc lâu sau mới quay lại, cười dịu dàng với Tiêu Tiêu rồi nói: “Thôi, không cần đâu. Cảm ơn Tiêu Tiêu đã quan tâm, anh còn định đi mua một ít đồ, với lại Duệ Duệ không muốn Tiêu Tiêu cũng bị cảm. Thứ hai Duệ Duệ có thể đi học rồi, Tiêu Tiêu có thể đến gặp Duệ Duệ, được không?” Giọng nói êm ái của Tiêu Sanh khiến Tiêu Tiêu gật đầu, Tiêu Sanh cũng mỉm cười gật đầu: “Thật xin lỗi, không thể tham gia tiệc sinh nhật của Tiêu Tiêu. Chúc Tiêu Tiêu sinh nhật vui vẻ. Lần sau anh Tiêu sẽ tặng quà, hẹn gặp lại.” Tiêu Sanh đời này cũng chưa từng chật vật như vậy, nói bằng tốc độ tên lửa mà người khác không thể chen vào, không đợi Tiêu Tiêu trả lời đã nhanh chóng bước đi.

“Cha, anh Tiêu vì sao phải đi nhanh như thế?” Tiêu Tiêu tò mò hỏi cha, lại thấy cha mình đang lặng lẽ dõi theo hình bóng anh Tiêu xa dần, lay lay cánh tay Lăng Dục Vũ: “Cha?”

Thu hồi ánh mắt tha thiết, Lăng Dục Vũ cười yêu thương nhìn con trai: “Tiêu Tiêu, con có biết Duệ Duệ, con của anh Tiêu, năm nay bao nhiêu tuổi không?” Ánh mắt trầm lắng khiến hai người Lăng Dục Dương đang đi tới không khỏi lo lắng.

“Biết ạ, Duệ Duệ năm nay sáu tuổi, Duệ Duệ lúc mới vào lớp tự giới thiệu cậu ấy năm nay sáu tuổi, lớn bằng con đấy.”

Câu trả lời của con trai khiến cơ thể Lăng Dục Vũ chấn động: “Sáu tuổi?” Lăng Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy bầu trời chưa bao giờ xanh đến khó chịu như bây giờ, gió mát chưa bao giờ êm dịu đến chết tiệt như bây giờ, thế nhưng tất cả có gia tăng đi nữa cũng không khó chịu đến đáng chết như con số “Sáu” kia*, giống như đang cười nhạo anh.

“Dục Vũ, mọi người đều đi rồi, em còn ngây người ở đây làm gì” Phương Cạnh trêu chọc, nhìn cảnh tượng Minh vương thương giới đang ngẩn người trăm năm khó gặp.

“Anh thử nói xem có người mang thai hai năm hay không.” Vốn định nói phụ nữ mang thai, nhưng suy nghĩ lại, cụm từ kia hình như không thích hợp.

Cơ thể “em ấy”… Lăng Dục Vũ mắt không có tiêu cự, không biết đang nhìn nơi nào, hỏi Phương Cạnh.

“Hả, cái đó… Bây giờ thế giới thiếu gì chuyện lạ, chắc là có đi…” Phương Cạnh cười méo xệch, ngay cả bản thân cũng không thể tin loại chuyện này.

“Ừm, anh nói đúng, thế giới này không ít chuyện lạ. Huống gì Sanh là đàn ông, biết đâu đàn ông mang thai mất nhiều thời gian hơn, huống gì…” Lăng Dục Vũ tựa như đang thản nhiên nói, nhưng không nói được giả thiết “huống gì” thứ hai, bởi vì: huống gì đứa bé Duệ Duệ kia có thể sau hai năm rời đi, Sanh cùng người đàn bà khác sinh ra.

Lăng Dục Dương mặt không biểu tình nhìn em trai đang tự an ủi mình, hỏi Phương Cạnh: “Cạnh, có thông tin điều tra về hai cha con Tiểu Sanh chưa?”

“Ừm, nếu không có gì ngoài ý muốn, tối mai sẽ có.” Hắn đã cử thủ hạ giỏi nhất trong các tình báo viên đi điều tra, nếu Tiểu Sanh còn ở trong nước, vậy sẽ dễ tra hơn.

Lăng Dục Dương suy nghĩ, đi đến vỗ vỗ em trai: “Đừng hù dọa Tiêu Tiêu nữa, hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tiêu, chúng ta về thôi.” Ôm lấy cháu trai đang im lặng trong lòng em mình. Đứa nhỏ này tương lai nhất định rất rạng rỡ, nhìn thấy sự thất thường chưa bao giờ có của cha mình cũng không sợ hãi gào khóc giống như những đứa trẻ khác, hiểu được lúc này cha mình cần nhất chính là yên lặng, thì lẳng lặng nhìn cha, không hề quấy rối. Lăng Dục Dương bắt đầu lo lắng làm cách nào thuyết phục em trai để Tiêu Tiêu thừa kế vị trí của hắn.

“Vâng, về thôi” Lăng Dục Vũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp tương tự người ấy, nhớ tới con người cao ngạo ấy. Lần đầu tiên anh sơ suất buông ra khối trân bảo hiếm có kia. Lần thứ hai, anh sẽ không bao giờ buông tay. Anh cần nghiêm túc suy nghĩ phương án tác chiến.

————————————

(1) Kinh hỉ: vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ

(2) Tiểu danh: nhũ danh, tên khi bé.

(3) Lăng Lăng – Linh Linh: “Lăng” với “Linh” phát âm tiếng Trung đều là [ling]. “Linh linh” chỉ tiếng leng keng, lanh canh.

* Có lẽ do câu trả lời của Tiêu Tiêu là “Lục – sáu” nên Lăng Dục Vũ mới cảm thấy thế. Tớ nghĩ, “lam – xanh” của bầu trời với “thanh” của gió mát và “lục” đều có thể hiểu để chỉ màu xanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương