Tiền Phu, Nhĩ Hảo (Chào Anh, Chồng Trước)
-
Chương 28: Sanh có thai rồi?
Tựa đề: Sanh có thai rồi?
Nội dung chính: Em có thể nói phản đối hay sao?
“Anh Cạnh, đã lâu không gặp, anh gầy đi nhiều quá!”
“Phải, đã lâu không gặp, A Vũ, em cũng gầy đi nhiều a!”
“Uầy! Thần tượng, ba tháng không gặp, cậu sao lại gầy nhiều như vậy, cậu dùng loại thuốc giảm béo nào thế?…… Oa! Chó đốm, quầng mắt thâm của cậu đáng yêu quá nha, còn đáng yêu hơn cả gấu trúc, ha ha ha ha “
“Ôi trời, Tiêu Hoằng, ba tháng không gặp, sao anh chẳng thay đổi gì thế.” vẫn ngu ngốc như cũ.
“Oa, Phương Cạnh, ha ha ha, quầng mắt của cậu thâm còn lợi hại hơn chó đốm nữa, rất giống con báo nha, ha ha ha……”
“… >< … A Vũ, anh vô cùng tán thành với suy nghĩ của em vào lúc này!” “Đồng cảm sâu sắc, động thủ!” @#¥%—! [email protected]&*#%^&* Trước cửa Tiêu gia, cát bụi mù mịt, Chu Thánh Văn đuổi tới chỉ kịp đỡ Tiêu Hoằng sau khi bị mọi người đánh bầm dập thì bị đẩy xuống đất. “Ai, đã bảo anh không nên đi chọc tức bọn họ. Biết rõ mấy người bọn họ bị A Sanh giở trò bận bịu suốt ba tháng liền, đang lo một bụng đầy oán khí không có chỗ xả ra, vậy mà anh còn dám tới làm bia đỡ đạn!” “Hức, người ta biết sao được, chúng ta cũng bị A Sanh giở trò bận rộn ba tháng trời mà! Bọn họ rõ ràng là bụng dạ hẹp hòi!” “Ai, cho dù là ai nhìn thấy bộ dạng sảng khoái thoải mái của anh đều muốn đánh anh một trận hết.” Dựa vào cái gì cùng người này sống khổ sở ba tháng, mà người này không gầy còn béo lên. “Oa, bọn họ ganh tị với anh, nhưng em cũng không đánh anh mà!” “Ây dà………” Thực ra em cũng rất muốn đánh anh một trận, nếu không đã không đợi mọi người đánh anh xong mới xuất hiện. “Đi thôi, ba tháng không gặp đám Tiêu Tiêu, nhớ bọn nhỏ quá.” Kéo người yêu đi, Chu Thánh Văn vượt qua mấy người vừa được giãn gân cốt phía trước, đi qua cửa lớn Tiêu gia. “Duệ Duệ, Tiêu Tiêu, bác đã về!” Giọng nói như chuông đồng của Tiêu Hoằng vang khắp Tiêu gia, giang rộng hai tay chuẩn bị đón lấy đứa cháu đang nhào tới như mọi lần: “Duệ Duệ, Tiêu Tiêu, bác đã về rồi nè, các cháu không nhận ra uncle Hoằng bác sao, bác đâu có gầy như nô lệ bị ngược đãi giống cha các cháu đâu?!” Không nhận được cái ôm như trong dự đoán, Tiêu Hoằng không thể tin nổi mà giang hai tay rộng hơn nữa. “Uncle Hoằng, bác dù cho có gầy đến trơ xương, chúng cháu cũng nhận ra bác, huống chi bác chỉ béo như con hà mã thôi.” Duệ Duệ nhỏ giọng mỉa mai khiến Tiêu Hoằng kinh ngạc há hốc miệng: “Chuyện gì thế này? Cùng lắm là ba tháng không gặp, tại sao Duệ Duệ cháu lại đối xử với bác như vậy, hức……” đảo mắt khắp xung quanh: “Ế, pa pa cháu đâu?” “Đúng vậy, Duệ Duệ, pa pa đâu?” Lăng Dục Vũ cũng ngạc nhiên hỏi con trai, sao hai đứa đều nói nhỏ. “Pa pa đang ngủ, nên con mới không muốn để mọi người nói lớn tiếng đánh thức pa pa, pa pa vừa mới ngủ.” Duệ Duệ trợn mắt, ngăn cản Tiêu Hoằng đang định bật ti vi. “Ngủ á?” bàn tay đang mở túi khoai tây ngừng lại: “Ban ngày ban mặt, bây giờ mới hơn mười giờ sáng, đi ngủ?” “Duệ Duệ, có phải pa pa bị bệnh không?” Lăng Dục Vũ vội hỏi con trai. Bị Sanh giở trò bận rộn với công việc của Lăng thị cùng Tiêu thị, ba tháng không gặp cậu ấy, đã xảy ra chuyện gì? “Cả đêm qua pa pa thức dậy mấy lần, vào toilet nôn mửa.” Tiêu Tiêu nhìn lên cửa phòng của Tiêu Sanh ở trên tầng, lo lắng lắc lắc cánh tay Lăng Dục Vũ: “Pa pa mấy hôm nay đều như vậy hết.” “Mấy hôm nay?” Chu Thánh Văn cũng cùng lúc quay sang nhìn Tiêu Hoằng, đảo mắt: “Thế pa pa cháu còn có biểu hiện gì khác thường không?” “Ưm, pa pa gần đây rất dễ mệt, không muốn ăn gì………” “Còn có, pa pa gần đây rất thích ăn đồ chua.” “Oa!” Giọng nói Duệ Duệ kể ra tình trạng của Tiêu Sanh bị tiếng hô nhỏ đầy vui mừng của Tiêu Hoằng cắt ngang, trợn mắt nhìn sang, chỉ thấy uncle Hoằng cùng chú Thánh Văn kinh hỉ trao đổi ánh mắt, khó hiểu đảo mắt qua lại, nhìn về phía Lăng Dục Vũ: “Pa pa gầy đi rất nhiều.” “Gầy rất nhiều?” Tiêu Hoằng cùng Chu Thánh Văn trăm miệng một lời la lên. “Tại sao có thể như vậy?” Chu Thánh Văn nhíu mày nhìn về Tiêu Hoằng cũng đang lo lắng: “Chúng ta lên trên xem A Sanh!” Sao không mập mà lại gầy? “Ừ, anh đi lấy ống nghe, em đi trước bắt mạch giúp A Sanh!” Vừa nói, đã chạy lên lầu. “Xảy ra chuyện gì?” Lăng Dục Vũ lòng nóng như lửa đốt cũng chạy lên. “Chúng ta cũng đi xem đi.” Ôm lấy Tiêu Tiêu, Lăng Dục Dương cùng Phương Cạnh cũng đi theo. “Anh?” Bị ống nghe lạnh lẽo đánh thức, Tiêu Sanh cau mày nhìn ống nghe đang nghe nhịp tim: “Anh nghe nhịp tim của em làm gì? Em không bị bệnh.” “Anh biết mà, há há………” “Anh hai, rốt cuộc Sanh có chuyện gì?” Lăng Dục Vũ lo lắng nhìn về phía Tiêu Hoằng đang cười rú lên, chắc không phải là bệnh của Sanh nghiêm trọng đến nỗi khiến Tiêu Hoằng kích động đến phát điên chứ? “Há há……” “Tiểu Sanh không phải bị bệnh, là có tin vui đấy!” Lắc đầu với người yêu đang rú lên, Chu Thánh Văn vui mừng tuyên bố chuyện vui trọng đại này. Ha ha, A Hoằng có thể có người thừa kế rồi! “Sanh mang thai?………” Lăng Dục Vũ không dám tin, ngồi xuống bên giường, nhìn Tiêu Sanh không lộ chút thắc mắc nào: “Anh lại có thể làm cha sao?” Ha ha, cuối cùng lần này cũng có thể tận mắt chứng kiến con mình được sinh ra! Ha ha……… “Ha ha, tốt quá rồi, A Vũ, Tiểu Sanh, chúc mừng, chúc mừng!” Phương Cạnh vui sướng kéo người yêu cũng đang lộ ra vẻ mặt vui mừng, tiến lên chúc mừng. Y đã biết được lúc trước Tiểu Sanh lừa bọn họ là để biết được mấy kẻ đồng loã, thể chất đăc biệt như vậy sao có thể biến mất dễ dàng được? Ai, chỉ mong bé cưng sắp chào đời sẽ không kế thừa sự giảo hoạt của Tiểu Sanh. “Phải” Lăng Dục Dương mỉm cười nhìn về phía em trai đang cười ngây ngất “A Vũ, Tiểu Sanh, chúc mừng các em!” “Nên là tôi chúc mừng mấy người đi?” Đảo đảo mắt, Tiêu Sanh bất đắc dĩ nhìn mấy con người đang mừng rỡ, cậu còn không biết quỷ kế trong bụng bọn họ? Kéo con trai qua một bên: “Tiêu Tiêu, Duệ Duệ, các con sắp được làm anh rồi, có thích không?” Mấy hôm nay tình trạng kì lạ của cơ thể khiến cậu cũng đoán được mình có thể là……… “Thích ạ!” “Thích ạ!” Hai đứa trẻ nhỏ vui vẻ lắc lắc tay của Tiêu Sanh: “Pa pa, chúng con sắp được làm anh rồi!” “A Hoằng, chúng ta đến bệnh viện lấy thuốc dưỡng thai.” Chu Thánh Văn kéo người yêu đang cười ngớ ngẩn bên cạnh đi: “Tiện thể dọn hành lí về đây.” “Anh muốn ở lại đây? Tại sao anh lại muốn ở đây?” Lăng Dục Vũ thắc mắc. “Cậu sủa cái gì mà sủa, A Văn là vợ tôi, đương nhiên ở tại Tiêu gia, hơn nữa bọn tôi là bác sĩ, tình hình của A Sanh như vậy, bọn tôi đương nhiên phải ở lại đây trông nom chứ.” Nhìn Lăng Dục Vũ như nhìn một kẻ ngốc, mặc cho vợ đang kéo đi. “Vợ à, bây giờ em cũng đang nghĩ đến điều đó phải không?” Tiến đến lỗ tai Chu Thánh Văn nhỏ giọng hỏi. “Ừm, cho nên chúng ta phải nhanh hơn bọn họ một bước, như vậy bé cưng mới có cơ hội nhìn thấy chúng ta nhiều hơn một ít! Lớn lên giống chúng ta.” Nhỏ giọng kéo Tiêu Hoằng xuống nhà. Dõi theo hai vợ chồng Tiêu Hoằng đang nhanh chân rời đi, Lăng Dục Vũ kéo tay Tiêu Sanh: “Anh cũng muốn ở đây! Sanh, bây giờ em đang có thai, còn gầy như vậy, anh rất lo đấy! Cho phép anh ở lại đây đi mà!” “Em có thể nói phản đối hay sao?” Bất đắc dĩ thở dài, Tiêu Sanh nhìn theo bóng Lăng Dục Vũ đang chạy nhanh như gió.
Nội dung chính: Em có thể nói phản đối hay sao?
“Anh Cạnh, đã lâu không gặp, anh gầy đi nhiều quá!”
“Phải, đã lâu không gặp, A Vũ, em cũng gầy đi nhiều a!”
“Uầy! Thần tượng, ba tháng không gặp, cậu sao lại gầy nhiều như vậy, cậu dùng loại thuốc giảm béo nào thế?…… Oa! Chó đốm, quầng mắt thâm của cậu đáng yêu quá nha, còn đáng yêu hơn cả gấu trúc, ha ha ha ha “
“Ôi trời, Tiêu Hoằng, ba tháng không gặp, sao anh chẳng thay đổi gì thế.” vẫn ngu ngốc như cũ.
“Oa, Phương Cạnh, ha ha ha, quầng mắt của cậu thâm còn lợi hại hơn chó đốm nữa, rất giống con báo nha, ha ha ha……”
“… >< … A Vũ, anh vô cùng tán thành với suy nghĩ của em vào lúc này!” “Đồng cảm sâu sắc, động thủ!” @#¥%—! [email protected]&*#%^&* Trước cửa Tiêu gia, cát bụi mù mịt, Chu Thánh Văn đuổi tới chỉ kịp đỡ Tiêu Hoằng sau khi bị mọi người đánh bầm dập thì bị đẩy xuống đất. “Ai, đã bảo anh không nên đi chọc tức bọn họ. Biết rõ mấy người bọn họ bị A Sanh giở trò bận bịu suốt ba tháng liền, đang lo một bụng đầy oán khí không có chỗ xả ra, vậy mà anh còn dám tới làm bia đỡ đạn!” “Hức, người ta biết sao được, chúng ta cũng bị A Sanh giở trò bận rộn ba tháng trời mà! Bọn họ rõ ràng là bụng dạ hẹp hòi!” “Ai, cho dù là ai nhìn thấy bộ dạng sảng khoái thoải mái của anh đều muốn đánh anh một trận hết.” Dựa vào cái gì cùng người này sống khổ sở ba tháng, mà người này không gầy còn béo lên. “Oa, bọn họ ganh tị với anh, nhưng em cũng không đánh anh mà!” “Ây dà………” Thực ra em cũng rất muốn đánh anh một trận, nếu không đã không đợi mọi người đánh anh xong mới xuất hiện. “Đi thôi, ba tháng không gặp đám Tiêu Tiêu, nhớ bọn nhỏ quá.” Kéo người yêu đi, Chu Thánh Văn vượt qua mấy người vừa được giãn gân cốt phía trước, đi qua cửa lớn Tiêu gia. “Duệ Duệ, Tiêu Tiêu, bác đã về!” Giọng nói như chuông đồng của Tiêu Hoằng vang khắp Tiêu gia, giang rộng hai tay chuẩn bị đón lấy đứa cháu đang nhào tới như mọi lần: “Duệ Duệ, Tiêu Tiêu, bác đã về rồi nè, các cháu không nhận ra uncle Hoằng bác sao, bác đâu có gầy như nô lệ bị ngược đãi giống cha các cháu đâu?!” Không nhận được cái ôm như trong dự đoán, Tiêu Hoằng không thể tin nổi mà giang hai tay rộng hơn nữa. “Uncle Hoằng, bác dù cho có gầy đến trơ xương, chúng cháu cũng nhận ra bác, huống chi bác chỉ béo như con hà mã thôi.” Duệ Duệ nhỏ giọng mỉa mai khiến Tiêu Hoằng kinh ngạc há hốc miệng: “Chuyện gì thế này? Cùng lắm là ba tháng không gặp, tại sao Duệ Duệ cháu lại đối xử với bác như vậy, hức……” đảo mắt khắp xung quanh: “Ế, pa pa cháu đâu?” “Đúng vậy, Duệ Duệ, pa pa đâu?” Lăng Dục Vũ cũng ngạc nhiên hỏi con trai, sao hai đứa đều nói nhỏ. “Pa pa đang ngủ, nên con mới không muốn để mọi người nói lớn tiếng đánh thức pa pa, pa pa vừa mới ngủ.” Duệ Duệ trợn mắt, ngăn cản Tiêu Hoằng đang định bật ti vi. “Ngủ á?” bàn tay đang mở túi khoai tây ngừng lại: “Ban ngày ban mặt, bây giờ mới hơn mười giờ sáng, đi ngủ?” “Duệ Duệ, có phải pa pa bị bệnh không?” Lăng Dục Vũ vội hỏi con trai. Bị Sanh giở trò bận rộn với công việc của Lăng thị cùng Tiêu thị, ba tháng không gặp cậu ấy, đã xảy ra chuyện gì? “Cả đêm qua pa pa thức dậy mấy lần, vào toilet nôn mửa.” Tiêu Tiêu nhìn lên cửa phòng của Tiêu Sanh ở trên tầng, lo lắng lắc lắc cánh tay Lăng Dục Vũ: “Pa pa mấy hôm nay đều như vậy hết.” “Mấy hôm nay?” Chu Thánh Văn cũng cùng lúc quay sang nhìn Tiêu Hoằng, đảo mắt: “Thế pa pa cháu còn có biểu hiện gì khác thường không?” “Ưm, pa pa gần đây rất dễ mệt, không muốn ăn gì………” “Còn có, pa pa gần đây rất thích ăn đồ chua.” “Oa!” Giọng nói Duệ Duệ kể ra tình trạng của Tiêu Sanh bị tiếng hô nhỏ đầy vui mừng của Tiêu Hoằng cắt ngang, trợn mắt nhìn sang, chỉ thấy uncle Hoằng cùng chú Thánh Văn kinh hỉ trao đổi ánh mắt, khó hiểu đảo mắt qua lại, nhìn về phía Lăng Dục Vũ: “Pa pa gầy đi rất nhiều.” “Gầy rất nhiều?” Tiêu Hoằng cùng Chu Thánh Văn trăm miệng một lời la lên. “Tại sao có thể như vậy?” Chu Thánh Văn nhíu mày nhìn về Tiêu Hoằng cũng đang lo lắng: “Chúng ta lên trên xem A Sanh!” Sao không mập mà lại gầy? “Ừ, anh đi lấy ống nghe, em đi trước bắt mạch giúp A Sanh!” Vừa nói, đã chạy lên lầu. “Xảy ra chuyện gì?” Lăng Dục Vũ lòng nóng như lửa đốt cũng chạy lên. “Chúng ta cũng đi xem đi.” Ôm lấy Tiêu Tiêu, Lăng Dục Dương cùng Phương Cạnh cũng đi theo. “Anh?” Bị ống nghe lạnh lẽo đánh thức, Tiêu Sanh cau mày nhìn ống nghe đang nghe nhịp tim: “Anh nghe nhịp tim của em làm gì? Em không bị bệnh.” “Anh biết mà, há há………” “Anh hai, rốt cuộc Sanh có chuyện gì?” Lăng Dục Vũ lo lắng nhìn về phía Tiêu Hoằng đang cười rú lên, chắc không phải là bệnh của Sanh nghiêm trọng đến nỗi khiến Tiêu Hoằng kích động đến phát điên chứ? “Há há……” “Tiểu Sanh không phải bị bệnh, là có tin vui đấy!” Lắc đầu với người yêu đang rú lên, Chu Thánh Văn vui mừng tuyên bố chuyện vui trọng đại này. Ha ha, A Hoằng có thể có người thừa kế rồi! “Sanh mang thai?………” Lăng Dục Vũ không dám tin, ngồi xuống bên giường, nhìn Tiêu Sanh không lộ chút thắc mắc nào: “Anh lại có thể làm cha sao?” Ha ha, cuối cùng lần này cũng có thể tận mắt chứng kiến con mình được sinh ra! Ha ha……… “Ha ha, tốt quá rồi, A Vũ, Tiểu Sanh, chúc mừng, chúc mừng!” Phương Cạnh vui sướng kéo người yêu cũng đang lộ ra vẻ mặt vui mừng, tiến lên chúc mừng. Y đã biết được lúc trước Tiểu Sanh lừa bọn họ là để biết được mấy kẻ đồng loã, thể chất đăc biệt như vậy sao có thể biến mất dễ dàng được? Ai, chỉ mong bé cưng sắp chào đời sẽ không kế thừa sự giảo hoạt của Tiểu Sanh. “Phải” Lăng Dục Dương mỉm cười nhìn về phía em trai đang cười ngây ngất “A Vũ, Tiểu Sanh, chúc mừng các em!” “Nên là tôi chúc mừng mấy người đi?” Đảo đảo mắt, Tiêu Sanh bất đắc dĩ nhìn mấy con người đang mừng rỡ, cậu còn không biết quỷ kế trong bụng bọn họ? Kéo con trai qua một bên: “Tiêu Tiêu, Duệ Duệ, các con sắp được làm anh rồi, có thích không?” Mấy hôm nay tình trạng kì lạ của cơ thể khiến cậu cũng đoán được mình có thể là……… “Thích ạ!” “Thích ạ!” Hai đứa trẻ nhỏ vui vẻ lắc lắc tay của Tiêu Sanh: “Pa pa, chúng con sắp được làm anh rồi!” “A Hoằng, chúng ta đến bệnh viện lấy thuốc dưỡng thai.” Chu Thánh Văn kéo người yêu đang cười ngớ ngẩn bên cạnh đi: “Tiện thể dọn hành lí về đây.” “Anh muốn ở lại đây? Tại sao anh lại muốn ở đây?” Lăng Dục Vũ thắc mắc. “Cậu sủa cái gì mà sủa, A Văn là vợ tôi, đương nhiên ở tại Tiêu gia, hơn nữa bọn tôi là bác sĩ, tình hình của A Sanh như vậy, bọn tôi đương nhiên phải ở lại đây trông nom chứ.” Nhìn Lăng Dục Vũ như nhìn một kẻ ngốc, mặc cho vợ đang kéo đi. “Vợ à, bây giờ em cũng đang nghĩ đến điều đó phải không?” Tiến đến lỗ tai Chu Thánh Văn nhỏ giọng hỏi. “Ừm, cho nên chúng ta phải nhanh hơn bọn họ một bước, như vậy bé cưng mới có cơ hội nhìn thấy chúng ta nhiều hơn một ít! Lớn lên giống chúng ta.” Nhỏ giọng kéo Tiêu Hoằng xuống nhà. Dõi theo hai vợ chồng Tiêu Hoằng đang nhanh chân rời đi, Lăng Dục Vũ kéo tay Tiêu Sanh: “Anh cũng muốn ở đây! Sanh, bây giờ em đang có thai, còn gầy như vậy, anh rất lo đấy! Cho phép anh ở lại đây đi mà!” “Em có thể nói phản đối hay sao?” Bất đắc dĩ thở dài, Tiêu Sanh nhìn theo bóng Lăng Dục Vũ đang chạy nhanh như gió.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook