Tiên Phu Lâm Môn
-
6: Phiền Phức Không Phải Cứ Muốn Tránh Là Được
Hôm sau, lần đầu tiên Đại Đông Nguyệt ngủ quên.
" Tiểu thư, nên dậy rồi." Bối Nhi lay lay cánh tay cô, thấy cô cau mày mở mắt mới thở phào quay đi lấy khăn lau mặt.
Sau khi Đại Đông Nguyệt chính thức trở thành học trò của Huyền Thiên thì Bối Nhi liền hết sức biết điều không gọi cô là Nguyên Quân nữa mà đổi sang gọi là tiểu thư.
" Bối Nhi, bây giờ là giờ nào rồi?" Đại Đông Nguyệt ngồi dậy xoa xoa huyệt Thái Dương.
" Giờ Tỵ một khắc " 1 Bối Nhi vắt khăn đưa cho cô rồi sau đó quay người chỉ tay vào đống giấy vàng vàng xanh xanh trên bàn nói " Tiểu thư, người thiệt là làm loạn mà.
Mới vào giai đoạn sơ quan, linh lực đều không có tu luyện ra được bao nhiêu, làm sao có thể trong một lần mà vẽ ra nhiều phù lục như vậy chứ?"
Phù lục, đơn giản mà nói chính là người chế tạo dùng linh lực của bản thân làm mực, ở trên giấy vẽ ra các pháp thuật, thần chú, pháp trận tương ứng.
Mỗi một tấm phù lực chỉ có thể dùng một lần, uy lực còn phải xem linh lực được người chế tạo phong ấn vào phù lục mà quy định, cụ thể kêu gọi quỷ thần, hàng yêu phục ma, cầu phúc tai ương, phi thiên độn địa...Đối với tình trạng trước mắt của Đại Đông Nguyệt, một buổi tối có thể chế tạo ra nhiều phù lục như vậy, đương nhiên là linh lực tiêu hao hết mà ngủ quên.
Đại Đông Nguyệt bỉu môi: " Ta chỉ là cảm thấy quen thuộc với rất nhiều thứ ở trong sách sư phụ đưa cho, thế nên muốn thử xem sẽ nhớ được bao nhiêu, nhưng mà không nghĩ đến...."
" Không nghĩ đến khi đã chăm chú vào rồi thì không thoát ra được có phải hay không?" Bối Nhi liếc mắt " Thật may Đế Quân sáng sớm nay đã đi Thiên Cung rồi, nếu không lão nhân gia nhất định sẽ mắng người gan lớn hơn trời, vì cái cái lợi trước mắt mà không biết sống chết...!bla bla"
Đại Đông Nguyệt nhếch mép một cái: " Bối Nhi, ngươi dạo gần đây nói chuyện càng ngày càng không có chừng mực rồi a."
Bối Nhi nhát nháy mắt: " Có không? Nói chung...!là ở chung với tiểu thư thành quen rồi đi, hắc hắc!"
Có một loại người, khi chưa quen sẽ cảm thấy các nàng thật là dịu dàng và hòa nhã, chín chắn đáng tin cậy.
Nhưng khi đã quen thuộc rồi, ngươi sẽ phát hiện ra y từ đầu đến chân tuyệt đối chính là một tên bệnh thần kinh.
Thật không may, Huyền Thiên cấp cho nàng vị thiếp thân nha hoàn chính xác là loại người này.
" Tiểu thư, ta đã chuẩn bị xong rồi.
Người muốn ăn sáng không?" Đại Đông Nguyệt lấy lại tinh thần, phát hiện Bối Nhi không biết từ lúc nào đã sắp xếp xong đống phù lục, thuận tiện bày xong một bàn đồ ăn kiểu Trung tuyệt đẹp.
Cô không biểu tình nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cười haha của Bối Nhi, hai giây sau im lặng ngồi vào bàn ăn.
Quả nhiên vẫn là quá xem nhẹ cô nàng này rồi, Huyền Thiên cái loại siêu cấp thần tiên dạy dỗ ra nha hoàn thiếp thân, sao có thể chỉ có chút bản lãnh này...
Sau khi ăn sáng xong, Đại Đông Nguyệt không chút hứng thú đi xuống phân điện Huyền Vũ ở dưới núi.
Trước mắt, bên dưới tổng điện Huyền Vũ trở xuống, dựa theo thực lực để tử để chia làm năm phân điện Huyền Vũ, được chia tên từ số một đến số năm, đệ từ trong điện không phân biệt bối phận hệ phái, nếu muốn thăng cấp chỉ có một con đường là tăng lên thực lực bản thân.
Nói ra thì để tiện cho việc quản lý, nhưng Đại Đông Nguyệt nghi ngờ là do sư phụ tiện nghi nhà cô lười đặt tên và quản lý công việc nội bộ...
Khi đi qua cánh rừng nơi gặp tiểu hồ ly ngày hôm qua, cô theo bản năng ngừng lại -- nhắc mới nhớ, cánh rừng này vừa vẹn nằm ở giữa phân điện số 4 và phân điện số 5, cũng không biết mấy tên thiếu niên làm loạn ngày hôm qua rốt cuộc là thuộc phân điện nào, thật là không muốn lại gặp phải phiền toái a...hay là dứt khoát trốn vào không rừng nhỉ? Không được, không được, vị sư phụ đen tối nhà cô rõ ràng không vừa lòng với việc suốt ngày ru rú ở nhà của cô, muốn ép cô phải đi giao lưu với người khác, với tính cách của hắn ta, đã đi rồi còn lưu lại cái đuôi để giám thị cô, ví vụ như...!Bối Nhi?
Nghĩ đến đây, Đại Đông Nguyệt kiềm lòng không được mà run rẩy, Bối Nhi thật sự muốn việc lớn việc nhỏ gì cũng báo cáo với Huyền Thiên, như thế không phải cô chết chắc rồi sao?
Sau khi suy nghĩ lung tung một hồi, Đại Đông Nguyệt cuối cùng quyết định đi đến phân điện số 5 --- trước đây mấy tên thiếu niên nói tiểu hồ ly là sau khi nhập môn mới tiến vào, vậy thì mặc tệ hắn ta bối cảnh thâm hậu hay là thiên tư tốt, nghĩ rằng đều không thể được phân vào phân điện 5 là phân điện cấp thấp nhất đâu, ừ, quả nhiên đi dự thính ở nơi này là tương đối an toàn.
Nhưng sự thật tàn khốc đã chứng minh rằng, trong số mệnh đã định trước có một số người, không phải ngươi muốn trốn là có thể trốn được, Đại Đông Nguyệt hiển nhiên đã đánh giá thấp tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ công chính liêm khiết của núi Võ Đang.
(......)
Tiểu hồ ly vừa mới đến, thế lực lại thấp, bị các sư huynh khi dễ là chuyện bình thường, giống như ở thời hiện đại, người mới vào nghề đều đại đa số sẽ bị những tiền bối gây khó dễ.
Đại Đông Nguyệt khi đi vào giới nghệ sĩ cũng gặp không ít khó khăn, thế cho nên đối với việc hôm qua tiểu hồ ly bị bắt nạt cô cũng không có phản ứng quá lớn, nếu không phải vì gần đây cô có hứng thú đối với Hồ tộc Thanh Khâu thì căn bản cũng sẽ không ra mặt giúp đỡ.
Thế nhưng có hơn hai mươi thiếu niên đang vây xung quanh tiểu hồ ly, những đệ tử khác cũng đã co đầu rụt cổ không dám đến gần, bây giờ đã vượt quá giới hạn phạm vi chỉ bảo người mới rồi!
" Tiểu hồ ly, cắn răng làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn trông mong tam sư thúc sẽ đến cứu ngươi sao?" Tên cầm đầu ngồi xổm xuống, chọc chọc vào đầu tiểu hồ ly mà châm biếm, Đại Đông Nguyệt híp măt, rất nhanh nhận ra hắn ta chính là vị "sư huynh" cầm đầu bắt nạt tiểu hồ ly ngày hôm qua.
" Chớ hy vọng hão huyền! Trên dưới núi Võ Đang này, ai mà không biết tam sư thúc là do chính sư tôn đích thân chỉ dạy, nào giờ đều không rời Chân Vũ Tổng điện.
Hôm qua xuất hiện ở cánh rừng đó, chẳng quya cũng là thỉnh thoảng đi dạo mà thôi.
Nhưng ở nơi phân điện số 5 thấp nhất này, tam sư thúc lại như thế nào có thể rảnh rỗi mà đi dạo nơi đây!"
Lam hồ mềm nhũn nằm trên mặt đất, bộ lông màu lam vốn dĩ xinh đẹp bây giờ đã dính đầy máu và đất, chỉ có đôi mắt hoa đào đen như mực đang không cam lòng nhìn hắn.
" À, vẫn còn dám trợn mắt nhìn ta? Ngươi có tin bây giờ ta phế đi tu vi của ngươi, làm ngươi không cách nào khôi phục hình người không?
Tiểu hồ ly không nói gì, ngược lại từ đám đông phía sau vang lên một tiếng nói.
" Khẩu khí thật là lớn"
Tiếng nói này nhàn nhạt, không nghe ra bất cứ tâm tình gì, nhưng làm cho mọi người không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cực kỳ hoảng sợ mà rối rít quay đầu, đập vào mắt là một cô gái tuyệt sắc mặt không biểu cảm khoác một cái nón màu tím đậm làm từ tơ tằm.
Năm tên thiếu niên hôm qua đã gặp nàng lập tức quỳ xuống, hết sức lo sợ mà hành lễ " Ra mắt tam sư thúc!"
"......"
Toàn bộ người trên sân đều ngừng hoạt động.
Đại Đông Nguyệt nhíu mày, đôi môi khẽ mở, bình tĩnh phun ra một chữ " Cút"
" Vèo_________________"
Ba giây, thật là chỉ có ba giây sau, trên sân ngoại trừ thân hình đang đứng của Đại Đông Nguyệt và tiểu hồ ly đang nằm dưới đât ngây người thì không còn một ai!
Đại Đông Nguyệt thong thả đi đến ngồi xổm trước mặt tiểu hồ ly, chìa tay đưa cho nó một viên đan dược màu xanh, tiểu hồ ly ngơ ngác há miệng nuốt xuống, bên trong đan điền dân lên một luồng khí ấm, khiến tinh thần nó rung lên!
Đại Đông Nguyệt thấy nó không có gì đáng ngại, liền đứng dậy lạnh lụng nhìn một lượt khắp sân: " Các ngươi tu tiên, phải biết rằng trên đầu ba tấc có thần minh, việc ngày hôm nay, ta đã ghi nhớ, nếu có tái phạm, ta nhất định bẩm báo lên sư phụ, trục xuất sư môn!"
Nhất thời từ bốn phương tám hướng truyền đến tiếng quỳ gối trên đất, Đại Đông Nguyệt không để ý đến, quay đầu ra hiệu cho tiều hồ ly đứng dậy, lảo đảo theo cô rời đi phân điện số 5..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook