Tiên Nữ Hạ Phàm
-
Chương 26: Hắc y nhân
Bệnh trạng của thái hậu quả nhiên khỏi rất nhanh. Sáng sớm 29 tết, theo đúng dự định ban đầu. Một đoàn người xuất phát từ hoàng cung đi đến Ngũ Đài Sơn. Lần xuất môn này, ngoại trừ đế hậu, thái hậu, công chúa, thái sư, tể tướng, còn có hơn 5000 binh mã hộ giá. Chưa kể đến vô số tướng lĩnh và cả Lư Tiểu Uyển cũng cùng đi.
Bách Lý Tịnh sau khi chuẩn tấu lời đề nghị điều động một lực lượng quân lính hùng hậu đi hộ giá của Lư Ngạc thì âm thầm cười lạnh. Nếu ngươi đã chờ không nổi thì trẫm cũng sẽ cùng ngươi kết thúc sớm mọi việc. Lư Ngạc thì vẫn đinh ninh không ai biết hắn đang định làm gì.
Bách Lý Vân theo lời dặn của Ngọc Băng ở sát bên cạnh thái hậu không rời nửa bước. Đúng ra, hoàng đế ngồi long xa, hoàng hậu ngồi phượng xa, thái hậu cũng ngồi một phượng xa khác, công chúa cũng có xe ngựa riêng. Nhưng mà Ngọc Băng không yên tâm thái hậu, sợ Lư Tiểu Uyển tranh thủ giở trò dọc đường đi nên mới căn dặn Bách Lý Vân theo sát một bên. Cô nàng thấy Lư Tiểu Uyển ba bốn phen tìm cách lấy lòng thái hậu thì tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt. Nếu là trước đây, có lẽ thái hậu đã lên tiếng giáo huấn nàng vài câu. Nhưng sau sự kiện vừa rồi, tâm bà đã nguội lạnh đi rất nhiều. Cái loại cảm giác bị người mình thương yêu dội một gáo nước lạnh dĩ nhiên không hề dễ chịu. Bây giờ bà đang âm thầm so sánh giữa Ngọc Băng và Tiểu Uyển, việc mà trước đây bà chưa hề làm. Kết quả cũng dễ đoán, Lư Tiểu Uyển vốn chỉ có dung mạo dễ nhìn, còn lại đầu óc, tác phong, cách làm người đều kém hoàng hậu rất xa. Vậy mà không hiểu tại sao, trước đây bà vẫn luôn cho rằng Tiểu Uyển là người thích hợp làm chủ hậu cung.
Ngọc Băng ngồi trong phượng xa. Nàng đang âm thầm tính toán, thời gian, giờ giấc tạo phản. Từ sớm, nàng đã sai người thông báo về nhà. Nàng biết, có cha làm chủ, đối phó mười Lư Ngạc cũng không phải vấn đề gì to tát. Huống hồ, phụ tử nàng xưa này tâm ý tương thông. Chỉ cần người này bắt đầu hành động, người kia lập tức đoán được các bước đi tiếp theo. Cộng thêm các muội muội của nàng cũng không phải loại vô dụng. Mọi việc vốn không có gì phải lo lắng. Chỉ là cảm giác ngồi chờ một sự kiện động trời xảy ra vẫn khiến người ta có chút khác lạ.
Đột nhiên, nàng khẽ vén rèm nhìn ra ngoài. Hừ, cảm giác của nàng quả không sai. Xa giá đang đi về một hướng khác. Đường này, tuyệt đối không phải đường lên Ngũ Đài Sơn. Nàng từ nhỏ đông bôn tây tẩu, có chỗ nào chưa từng đi qua. Quãng đường này là dẫn đến Hắc Phong Nhai, một địa thế hiểm trở nhất kinh thành, chung quanh bốn bề cỏ dại, đường xá gập ghềnh, sơn lam chướng khí trập trùng, thuận lợi cho việc mai phục. Cộng thêm, nàng cảm nhận được, một cỗ sát khí đang từ từ bốc lên. Nhưng đồng thời, nàng cũng cảm nhận được, các muội muội của nàng đang lẩn nấp xung quanh.
Đường càng đi càng sai. Ngũ Đài Sơn đã ở lại rất xa phía sau. Lúc này, ngay cả thái hậu cũng cảm thấy có chút không đúng. Ngũ Đài Sơn một năm bà vẫn đi một hai lần. Đường xá không đến nỗi xấu như thế này. Theo lẽ thường, bà yêu cầu dừng xa giá.
“Mẫu hậu, có chuyện gì vậy ạ?” Bách Lý Vân tò mò hỏi.
“Ta cảm thấy đường đi có chút không đúng. Ngươi đi hỏi hoàng huynh của ngươi, có phải đã đi nhầm đường không?” Thái hậu cau mày.
Bách Lý Vân xuống xe, đến truyền lời cho Bách Lý Tịnh. Hắn vốn chưa từng lên Ngũ Đài Sơn. Vị hoàng đế này của chúng ta luôn băng lãnh, không tin thần phật, dĩ nhiên không thể biết được đường đi có gì không ổn. Mà đám quân sĩ hộ giá, mười phần hết chín phần là người của Lư Ngạc, dĩ nhiên họ một chút sơ hở cũng không để lộ. Hỏi một chút, đám quân sĩ dẫn đường đều mồm năm miệng mười khẳng định đang đi đúng hướng. Phụ tử Lư Ngạc cũng gật đầu phụ họa.
Nhưng mà Bách Lý Tịnh biết thái hậu có lý do nghi ngờ của thái hậu. Và hắn cũng để ý thấy tiểu nương tử của mình nãy giờ vẫn án binh bất động, vì thế quyết định đến hỏi thử nàng một chút. Bách Lý Vân cũng đi theo.
Trong phượng xa, hai huynh muội nhà hoàng đế sững người, không thể tin vào những gì Ngọc Băng vừa nói. “Mẫu hậu nói không sai đâu. Đường này không những không tới được Ngũ Đài Sơn, mà trái lại, còn dẫn tới Hắc Phong Nhai, nơi hiểm trở nhất kinh thành.”
“Tẩu tẩu, sao tẩu tẩu không nói sớm. Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Không phải tất cả ám vệ của chúng ta đều đã chờ lệnh ở Ngũ Đài Sơn sao? Nếu bây giờ trúng mai phục thì phải làm sao?” Bách Lý Vân mặt mày xanh mét.
“Không sao. Hoàng gia tướng vẫn luôn theo sát chúng ta. Hơn nữa, trẫm đã ra lệnh cho ám vệ tuân theo sự điều động của Định Đông thân vương. Tin chắc bây giờ họ cũng đã đổi vị trí.” Bách Lý Tịnh khẽ cau mày, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ ung dung. Chuyện này tuy có chút ngoài dự đoán, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới toàn cục.
“Vậy, đã đến lúc chúng ta cho mẫu hậu biết bộ mặt thật của phụ tử Lư Ngạc chưa?” Chuyện mà Bách Lý Vân luôn canh cánh trong lòng chính là chuyện này. Suốt ngày ở cạnh thái hậu nhưng cứ phải cẩn thận giấu giếm khiến nàng rất mệt mỏi.
“Có lẽ sẽ rất nhanh họ sẽ tự lộ ra bộ mặt thật của mình. Hiện tại chúng ta đi nói một chút với mẫu hậu.” Ngọc Băng lành lạnh đáp. Dứt lời, nàng vén rèm, xuống xe, ra hiệu đoàn người tiếp tục đi.
“Chuyện gì vậy? Không phải đi nhầm đường sao?” Đột nhiên thấy mọi người kéo vào trong xe của mình, thái hậu hồ nghi hỏi.
“Mẫu hậu, đúng là đường này không đến Ngũ Đài Sơn, trái lại còn dẫn đến một nơi hiểm trở nhất kinh thành.” Ngọc Băng mở lời trước.
“Vậy tại sao còn đi tiếp? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Thái hậu không hiểu gì cả.
“Mẫu hậu, từ lâu nhi thần đã cảm thấy có thế lực muốn tạo phản. Lần này, hình như là thời điểm chúng chọn để ra tay.” Bách Lý Tịnh tiếp lời.
“Cái gì?” Thái hậu quát khẽ. “Tạo phản? Ai?”
“Trước mắt còn chưa thể khẳng định, nhưng mà xin mẫu hậu giữ kín chuyện này, không thể để lộ cho chúng biết chúng ta đã có chuẩn bị. Lần này hoàng thượng là muốn giăng một mẻ lưới tóm gọn bọn chúng nên cần phải giữ bí mật đến lúc cuối cùng.” Ngọc Băng chọn lọc từ ngữ. “Đặc biệt là phụ tử tướng gia.”
“Tại sao lại là tướng gia?” Thái hậu mày liễu nhíu chặt.
“Bởi vì hiện tại họ mang hiềm nghi lớn nhất.” Bách Lý Tịnh nhẹ giọng nói.
“Không thể nào. Tướng gia tại sao lại muốn tạo phản?” Thái hậu vẫn không tin.
“Mẫu hậu.” Ngọc Băng đưa mắt chặn Bách Lý Tịnh, nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ. “Nguyên nhân thì chưa rõ, vả lại ngộ nhỡ nếu chúng ta hiểu lầm họ, quân phản động là nhóm khác thì cũng không đến nỗi mất hòa khí.”
“Được, được, ta nghe đám trẻ các ngươi. Nhưng mà, ta vẫn không tin tướng gia tạo phản.” Thái hậu cố chấp.
“Không ai hi vọng họ tạo phản cả, mẫu hậu.” Ngọc Băng chốt lại một câu. Nàng chỉ là đang trấn an thái hậu. Một câu nói của nàng có thể đứng trên nhiều phương diện mà hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau.
Xa giá vẫn cứ tiếp tục đi theo lộ trình lệch lạc, và mọi người vẫn cứ vờ như mọi chuyện đang diễn ra hết sức bình thường. Đột nhiên ven đường truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ.
“Nương nương!” Cẩm Tú không chờ Ngọc Băng lên tiếng hỏi đã vội báo cáo tình hình. “Trong rừng cây ven đường có một nhóm cô nương đang hái thuốc. Không liên quan đến chúng ta.”
“Ừ.” Ngọc Băng chỉ khẽ gật đầu một cái tựa hồ như chẳng quan tâm. Nhưng ngay sau đó, nàng đã vén rèm nhìn ra ngoài. Tuy chỉ là những thân ảnh thấp thoáng ẩn hiện trong cây rừng nhưng nàng lập tức nhận ra đó là đám tiểu muội của nàng đang cải trang. Nàng biết họ sợ nàng lo lắng nên mới hiện thân báo tin họ đang theo sát nàng, cũng thuận tiện giúp nàng một tay. Trên gương mặt lạnh lùng cố hữu thoáng hiện một nụ cười. Chỉ tiếc Bách Lý Tịnh không nhìn thấy.
Không lâu sau, đường đi càng lúc càng hẹp, càng lúc càng tăm tối, âm u. Rồi chuyện gì đến cuối cùng cũng đến. Một tiếng quát vang lên, vài trăm hắc y nhân bịt kín mặt mũi nhảy ra bao vây cả đoàn người.
“To gan! Dám chặn đường thiên tử! Còn không mau cút sang một bên.” Thái sư Quách Nghị lớn tiếng quát.
Đúng như dự đoán, trước tình hình hiện tại, phụ tử Lư Ngạc mang vẻ mặt hết sức dửng dưng, tướng sĩ hộ giá cũng không có ai có vẻ muốn chiến đấu. Lư Ngạc lững thững lên tiếng: “Thái sư đừng nóng vội, hãy hỏi xem bọn chúng muốn gì.”
“Giao ngọc tỷ ra đây.” Tên thủ lĩnh hắc y nhân lên tiếng.
“Hừ, khốn khiếp! Các ngươi nghĩ mình là ai?” Lần này, người mở miệng mắng là Bách Lý Vân, nàng thật sự không chịu nổi đám khốn khiếp này. Nghĩ gì vậy hả trời, ngọc tỷ, bọn chúng xứng sao?
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đuổi bọn chúng đi.” Thái hậu ra lệnh cho toán tướng sĩ hộ giá. Rất tiếc, tất cả đều án binh bất động, Lư Ngạc lại khuyên ngược thái hậu: “Thái hậu, bọn họ là có chuẩn bị mà đến. Thần nghĩ chúng ta nên giao ra ngọc tỷ để tránh thương vong không cần thiết.”
“Ngươi!” Thái hậu tức đến nghẹn lời. “Ngươi là đồ khốn! Ngươi nói gì? Giao ngọc tỷ cho chúng? Khác gì muốn hoàng thượng thoái vị nhường ngôi? Ngươi thật sự muốn tạo phản?”
“Thái hậu, phụ thân thần chỉ là nghĩ cho đại cuộc. Bây giờ giao chiến nhất định phần bại sẽ thuộc về chúng ta.” Lư Tiểu Uyển trơ trẽn cất tiếng.
Sắc mặt thái hậu chuyển từ đỏ tới trắng xanh, tay chân run rẩy, máu nóng muốn trào lên tận não. Tình huống trước mặt đã là hai năm rõ mười. Kẻ nào có mắt có tai đều thấy được Lư Ngạc có mưu đồ bất chính và đám quân sĩ trước mặt đều là người của họ. Bà quay sang quát đám quân sĩ cầu may: “Các ngươi còn không động thủ?”
Dĩ nhiên chẳng ai động đậy gì. Chỉ càng lúc càng lùi về phía xa giá. Đến khi hắc y nhân càng ép càng chặt, không còn chỗ để lùi nữa thì chư tướng bắt đầu muốn cho quân sĩ hạ vũ khí đầu hàng. Đúng lúc này, đột nhiên trong phượng xa của hoàng hậu và long xa của hoàng thượng, hai giọng nói đồng thời cất lên: “Dừng tay.”
Mục quang của mọi người đều dời về phía phát ra tiếng nói. Chỉ thấy đế hậu đồng thời xuống xe. Hoàng đế mâu quang lạnh lẽo, khí phách bức người, khiến người có cảm giác hít thở không thông. Hoàng hậu không giận mà uy, so với hoàng đế còn thâm trầm hơn, trên mặt mang một tấm sa mỏng che đi dung mạo mỹ miều, chỉ để lại đôi mắt đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo, làm người ta không dám đắc tội.
Hai người từ hai chiếc xe khác nhau bước xuống, cũng nhìn về hai phía khác nhau. Nhưng thần thái, cử chỉ, khí phách lại có tới chín phần tương tự, cao sang, ngạo nghễ, cuồng vọng, là nhân trung long phượng theo đúng nghĩa đen. Bách Lý Vân hộ tống cạnh thái hậu, vô tình đưa mắt nhìn sang, trong lòng không khỏi thầm thán phục, hoàng huynh và hoàng tẩu quả nhiên là một cặp kim đồng ngọc nữ trời sinh. Giữa trời xanh mây trắng, ánh nắng chói chang nhưng hào quang toát ra từ người họ còn sáng hơn cả ánh thái dương, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người. Không khí âm u của núi rừng hoang vắng chỉ khiến người ta sởn gai ốc rùng mình, nhưng hàn khí toát ra từ họ lại có thể thấm vào trong xương tủy, nhắc nhở những người xung quanh tốt nhất đừng nên manh động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook