Edit: Yunchan

Dòng người xếp trước mặt ta ngày một ngắn đi, trong khi cái lồng đèn sứa thì hệt như bị thời gian đông cứng, chẳng có lấy chút động tĩnh nào.

Ta dần bình tĩnh lại, rốt cuộc đã có thể ngẩng đầu nhìn chung quanh một cách quang minh chính đại.

Mắt thấy đội ngũ càng ngày càng ngắn lại, tiên tử thất vọng cũng càng ngày càng nhiều lên —- đao quang hỏa ảnh, tất tần tật mọi loại pháp thuật đều tung ra, nhưng ngọn đèn Linh Lung như bị trúng phải định thân chú, mãi chẳng sứt mẻ gì, tiếng thở dài ảo não tràn ngập đại sảnh, mặt của Ngọc đế và Vương mẫu cũng bắt đầu cứng ngắc.

Bạch Lộ tiên quân thu hết can đảm bước ra, nhưng rốt cuộc không thể thắp sáng Thánh đăng, giậm chân một cái, bưng mặt chạy ào đi, bóng lưng toát lên vẻ thê lương tuyệt vọng khó nói nên lời.

Ta bày tỏ lòng đồng cảm với cảnh ngộ của hắn, đồng thời cũng thấy hơi may mắn —- ngộ nhỡ Thánh đăng bị hắn thắp sáng, vậy thì những người xếp hàng còn lại sẽ không được tính, nước mắt người cá sắp tới tay cũng phải bay mất.

Tiếp đó là đến lượt Thiển Giáng.

Tỷ ấy xếp trước ta, khi nghe kêu tên, lập tức bước tới lằn ranh lĩnh hộp châu trước.

Mở ra nhìn vào, rồi ngẩng nhanh đầu lên nháy đôi mắt xinh đẹp với ta mấy cái, như muốn nói cho ta biết: “Hàng cao cấp, là đồ thật.”

Nháy xong Thiển Giáng mới nhấc tay sờ vào Thánh đăng, không nằm ngoài dự đoán, mấy con sứa vẫn không nhúc nhích tí nào, hoàn toàn không phản ứng.

Đám đông dưới đài thở dài, không biết là nhẹ nhõm hay tiếc nuối.

Thiển Giáng lễ phép khoanh tay với người trong màn, sau đó xoay người thở ra một hơi thật dài.

Trái tim đang treo lửng lơ của ta cũng buông xuống, thở hắt ra theo.

“Số một ngàn lẻ một!” Lão đầu gầy nhom gọi số tiếp theo, biểu cảm trên mặt đông cứng như cương thi.

Đến lượt ta, ta dè dặt bước tới trước đài, dè dặt nhận hạt châu, rồi dè dặt xoay người xoải chân, vào tư thế chuẩn bị lao xuống đài.

“Vị tiên tử này, cô còn chưa đốt đèn!”

Đáng tiếc áo lại bị người ta túm lại, hai chân treo lủng lẳng giữa không trung, đá tứ tung —— quay đầu nhìn lại, hai đại hán đen thui cao như cột sắt đang lườm tám con mắt trừng về phía ta.

Trái tim yếu đuối xách lên, ta nhanh chóng rụt cổ lại, khẩn khoản: “Tiểu tiên nhất định đốt không sáng, hai vị tráng sĩ thả ta ra trước đi mà…”

Thế mà những tráng sĩ nhìn bề ngoài có vẻ nghiêm trang này, lại chẳng thương tiếc ta chút nào: “Lưu manh ở đâu tới đây cố ý tới làm loạn? Dám coi rẻ Thánh uy của vua bọn ta! Phải vứt ngươi vào a tì địa ngục để làm mồi cho sói mắt trắng!”

Ta sợ tới giật bắn, thấp thỏm nhìn xuống dưới đài, thấy Thiển Giáng vừa cau mày vừa nháy mắt với ta, có lẽ là muốn ra hiệu cho ta giá nào cũng đừng gây rối trong thời khắc mấu chốt.

Không còn cách nào, không còn chỗ trốn, không thể làm gì hơn là chắp tay nhận lỗi.

“Vừa rồi tiểu tiên nhất thời kích động nên quên mất, nếu có gì thất lễ, xin Đại vương nghìn vạn lần đừng phiền lòng.”

Đại hán đen thui hừ lạnh một tiếng, đặt ta xuống đất, ta cắn răng chia một bước thành ba bước, lề mà lề mề lết tới đèn lồng.

Khi bước tới trước Thánh đăng trong truyền thuyết, ta không cầm lòng được thấp giọng kêu lên —– mấy con sứa trông như ráng mây trong suốt rùng mình khe khẽ, xúc tu mềm mại bơi bơi bốn phía, trông như chiếc lưới không ranh giới được dệt thành từ giấc mộng. Ta nhìn chúng mà vô thức nín thở, chỉ sợ làm mấy đứa trẻ xinh đẹp này thức tỉnh.

“Đẹp quá…”

Cái đẹp ở ngay trước mắt, ta tạm thời quên đi bất an trong lòng, lấy tâm trạng hướng tới thánh vật sờ vào con sứa ở gần mình nhất.

Mềm mại không xương, mịn như tơ lụa, lại như một áng mây trắng bị thu nhỏ, nhẹ nhàng nằm trên đầu ngón tay yên giấc nghỉ ngơi.

“Tách!”

Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng động nho nhỏ, trong không khí tựa hồ có dòng điện chạy qua.

Chẳng qua chỉ trong giây lát mà ta tựa như rơi vào huyễn cảnh thật sự, trước mắt đột nhiên hóa thành muôn loại màu sắc —– đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, tất cả con sứa trong phút chốc đều giật mình thức giấc, tách ra bảy màu sặc sỡ lóa mắt. Chúng đong đưa xúc tu thật dài, bơi lội phấn khích trong không trung, thần khí cao ngạo như thi nhân ngâm thơ.

Ta bị đợt biến hóa bất thình lình này làm chết đứng, trợn trắng mắt hóa đá tại chỗ.

“Chúc mừng Vương Thượng! Chúc mừng Vương Thượng!” Mấy đại hán đen thui sau lưng bổ nhào xuống đất, hô to thành kính.

Hở? Ta máy móc xoay cái cổ cứng, cảm giác như mình đã chọc vào một chuyện cực lớn.

Bọn sứa thôi múa rất nhanh, sau đó quay quần lại bay nhanh vào sâu trong hàng ghế lầu hai.

Màn che trên lầu được vén lên, lộ ra áo bào hoa lệ màu lam biển, mái tóc dài trôi nổi ánh sáng xõa xuống lười biếng, và cả một khuôn mặt đeo mặt nạ chỉ lộ ra cái cằm.

Mặc dù ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng vẫn biết người nọ đang tập trung nhìn ta.

Bọn sứa vờn quanh hắn như xà phòng bảy màu, tản ra huỳnh quang nhàn nhạt.

Ta vô thức nuốt ực nước miếng.

Người nọ thấy vẻ mặt mê man của ta thì mỉm cười, thả chuôi đèn thủy tinh trong tay ra, giẫm chân bay tới.

Ta không thể miêu tả nổi cảnh tượng khi đó, chỉ biết là phía sau hắn có vô số cầu vồng lóng lánh, tóc đen bồng bềnh như tơ, lam bào bay phấp phới, như một con hạc ung dung ngạo nghễ, từ từ cuốn lên bão táp giữa trời quang mây tạnh. Như nghệ thuật điện ảnh đang lưu hành nhất dưới trần thế, động tác khoan thai chậm rãi, ánh sáng nhu hoà, đặc tả, rực rỡ tới nỗi không cần lời thoại.

Đầu óc ta hoàn toàn treo máy, tay chân lạnh lẽo.

“Rốt cuộc đã tìm được nàng rồi, Vương hậu.”

Người đeo mặt nạ từ bầu trời đáp xuống trước mặt ta, cầm lên bàn tay đã đóng băng của ta, nhẹ nhàng thả ra một câu.

Rầm! Rầm! Rầm!

Ta nghe phía sau nổi lên tiếng khóc thét vang trời, tiếng té ngã bịch bịch, ta lại liếc qua Thiển Giáng sắc mặt trắng bệch đang lấy tay che trán, ta cũng nhìn thấy Bạch Lộ tiên quân vừa ra ngoài giờ đã quay trở lại, hắn nhìn ta, mồm há ra đủ để nhét vừa một con ngựa, và biểu cảm kỳ lạ nhất, không ai qua nổi lão đầu mặt cương thi, lúc này mặt của lão như nhìn thấy minh chủ võ lâm bị dân lang thang đánh bại, bóp méo tín ngưỡng mà mình cả đời tôn thờ.

“Ngài… gọi ta?”

Ta kéo sự chú ý của mình về lại người đeo mặt nạ trước mắt, nơm nớp lo sợ.

“Không thì còn ai nữa?” Người đeo mặt nạ bật cười, hắn đưa tay xoa tóc trên trán ta, giọng say đắm, hơi thở thơm như hoa sen: “Có toàn bộ tiên nhân của Thiên đình làm chứng cho ta, chẳng lẽ Vương hậu còn muốn đổi ý sao?”

“Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng Yêu vương tìm được mỹ kiều nương!”

Giọng như chuông lớn của Ngọc đế đột ngột chen ngang, làm như thở phào một hơi: “Không ngờ Yêu hậu tương lai quả nhiên lại ẩn thân trong Thiên đình, thực sự là một giai thoại khiến người người tán thưởng. Người đâu, mau tới cửa Nam Thiên khua chuông trời, trẫm muốn chiêu cáo thiên hạ! Nhanh lên! Nhanh lên!”

Yêu vương? Yêu hậu?

Câu này của Ngọc đế đã lôi ta về với hiện thực, đến đây ta mới trễ tràng nhớ ra, bản thân rơi nhầm vào khâu quan trọng cỡ nào.

Rầm!

Thế là ta lại nghe thêm một tiếng té xỉu, vừa giòn vừa vang, kèm theo cả tiếng ong vo ve vù vù.

Đời nặng khó kham!

Trước khi nhắm mắt, trong đầu ta chớp lên một câu danh ngôn lớn của tác gia MiLan người Tiệp Khắc.

Ta vùi trong bóng tối vô biên vô tận, dù thế nào cũng không thể tỉnh lại.

Ta nhìn thấy xa xa có một vị tiên tử áo xanh váy đỏ đứng ngạo nghễ trên mây tía, nhìn mấy nam tử phủ phục dưới chân mình chửi bậy: “Bổn tiên rau chân vịt là mầm cây dòng dõi quý tộc, há lại để đám tiên cải trắng các ngươi nhúng chàm?!”

Đám nam tử không dám cãi lại, cứ cam tâm tình nguyện quỳ tiếp.

“Tỷ tỷ đẹp quá!” Ta nhìn thần thái nhu mì, khí phách phong lưu của tiên tử kia, không cầm lòng được ngơ ngác chảy nước dãi.

“Nhìn cái gì mà nhìn?!” Vậy mà đôi mắt đẹp lại liếc xéo tới, tiên tử trừng mắt nhìn ta, giận dữ: “Nhìn nữa bổn tọa sẽ móc mắt ngươi ra!”

“Tỷ tỷ, đừng ghét ta!” Ta hoảng, thò tay muốn túm vạt váy của tiên tử xin tha.

Không ngờ phía sau chợt có người vọt lên đá cho một cước, đá ta bay vút lên trời.

“Bóng thối! Kêu ngươi sút gôn sao lại sút thú cưng?!” Có người sau lưng chửi ầm lên: “Đúng là không nên cho ngươi tham gia bóng đá nam!”

Bẹp một tiếng, ta vẽ ra một đường pa-ra-bôn duyên dáng giữa không trung, sau đó rớt oạch xuống đám mây.

Lăn tròn mấy vòng, rơi xuống trước mặt đám nam tử kia, vài người bị ta đập cho hôn mê, số còn lại bỏ chạy tán loạn.

“Ôi, thời buổi này thật là, cải trắng hiền lành cũng bị heo cụng.”

Trên đầu vang lên tiếng thở dài sâu sắc.

Giấc mộng này làm người ta rất khó chịu, cả người ta nóng lên, không nhịn được kêu ú ớ.

“Ta không phải… ta không phải…” Ta muốn nói ta không phải heo, ta là một tiên tử rau cải có tôn nghiêm có phong độ, tính tình kiên cường cứng cỏi, thích đọc sách mê thủ công. Cái tên nói bậy nói bạ kia, ngươi có biết ai là Milan Kundera* không? Ngươi có biết ai là Mishima Yukio** không? Ngươi có biết cái gì là dòng ý thức***, phái ấn tượng không?”

(*) Nhà văn Tiệp Khắc.

(**) Nhà Văn Nhật Bản.

(**) Là một thuật ngữ văn học chỉ một xu hướng sáng tạo văn học (chủ yếu là văn xuôi) khởi điểm từ đầu thế kỷ 20, tái hiện trực tiếp đời sống nội tâm, xúc cảm và liên tưởng ở con người.

“Nói mớ sao?”

Trong hỗn độn có giọng nam dễ nghe vang lên, bàn tay lạnh lẽo xoa xoa mắt ta.

“Đừng sợ, có ta ở đây.” Giọng nam kia kề bên tai ta, dịu dàng trấn an.

Sau đó vẻ dịu dàng mất đi, mang theo tức giận đanh thép: “Sao còn chưa tỉnh? Lý Thời Trân đâu? Biển Thước đâu? Đám Y tiên chết hết ở chỗ nào rồi hả? Còn không mau tính cách? Không sợ bổn vương đập hết bảng hiệu của chúng sao?!”

“Vương Thượng xin chớ nóng.” Rất xa có một giọng già nua đáp lại, gặp sóng to vẫn không ngã: “Thái Thượng Lão Quân nói, nương nương chỉ nhất thời khí huyết công tâm, chưa tiêu hóa kịp chuyện kinh hỉ to lớn, ngài để nương nương ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”

Nam tử đang kích động dường như đã hơi bình tĩnh lại, sau đó cúi người dựa vào ta.

Hắn dựa vào ta rất gần, ta thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn, đợt này tới đợt khác.

Mộng gì mà thật quá đáng thế này!

“Đậu nhi đừng sợ, ngủ xong một giấc sẽ tỉnh lại ngay, còn có vui mừng lớn hơn đang chờ nàng, nhưng giá nào cũng đừng ngất nữa.”

Hắn vừa nói vừa sờ má ta, động tác nhu hòa như đang chạm vào áng mây mịn màng, hơi cố sức một tý sẽ đánh tan.

Ta thấy ngứa ngáy khó chịu, không nhịn được trề môi, hừ một tiếng.

Nam tử nở nụ cười, cực kỳ sung sướng, sau đó ta cảm giác có thứ gì mềm mềm nóng hổi rơi xuống miệng ta, mổ nhẹ một cái.

Có con ruồi! Ta nôn! Ta mơ mơ màng màng muốn phủi, nào dè tay đang quơ giữa không trung lại bị ai đó nắm.

“Cô nhóc muốn mưu sát chồng à.” Giọng kia phì cười, nghe như xuân phong đắc ý, sau đó thứ mềm mềm nóng hổi lại phủ xuống lần nữa, dán lên đầu ngón tay ta cắn nhẹ như thú nhỏ.

“Còn không chịu xếp hàng, làm cho ta tốn bao nhiêu là sức!” Hắn vừa cắn vừa mập mờ oán giận, không biết là giận thật hay giả bộ: “Tỉnh lại rồi cũng đừng khóc với ta, trách ta phá của.”

Ta không hiểu hắn đang nói gì, lại cảm thấy nhột nhột khó chịu, nhưng vùng mãi vẫn không thoát được, hừ hừ tức giận.

“Đừng giận, đừng giận.” Nam tử vội vàng buông tay ta ra, dùng chóp mũi cọ vào gáy cổ ta: “Về rồi sẽ sưu tập lại cho nàng, ta sẽ nuôi thêm một ao thật lớn, đủ cho nàng dùng.”

Ta chỉ cho đây là mơ, vốn định đẩy hắn ra, khổ nỗi thân thể không nghe theo sai khiến, không thể làm gì hơn là nhăn mày, buồn bực kháng nghị.

Có lẽ thấy ta từ đầu tới cuối không chịu an phận, hắn không khỏi thở dài, rốt cuộc thỏa hiệp, tách ra.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

“Đậu nhi, nàng không biết ta chờ đợi ngày này bao lâu đâu.”

Bất thình lình thân thể bị một vòng tay nóng hầm hập ôm lấy, vững vàng tiến vào trong lồng ngực rộng lớn ấm áp.

“Ai cũng nói nàng là họa thủy, là kiếp nạn, là tai tinh.”

Giọng nam trầm kề sát bên tai ta, trong giọng nói là nhu tình nồng đậm.

“Chỉ có ta biết, nàng là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế, ta chỉ có nàng, ta chỉ muốn nàng.”

Hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến ta an tâm. Thế là ta lại ngủ say tiếp.

Giấc mộng này cũng không tệ lắm, cảm giác được người ta dỗ dành nâng niu cũng khá được, ta vừa ngủ vừa nghĩ thế.

“Ôi, cải trắng tốt lại bị heo cụng mất rồi!”

Trong bóng tối, ta lại nghe người nào đó thở dài nặng nề.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương