Edit: Yunchan

“Thiên quân, ngài nói xem cách này có hay không?”

Trong Vân Tiêu bảo điện rực rỡ ánh vàng, ta hăm hở thuật lại một mạch phương án phản xạ có điều kiện này mà không giấu được vẻ hân hoan.

“Muốn ta lởn vởn quanh Thiên Thanh như cá với nước sao?”

Trên tháp lưu ly phỉ thúy, Nhị Lang Thần đang thong thả vuốt ve con thiên điêu cánh vàng mắt bạc đậu trên vai hắn, mắt phượng lập tức trừng lên hệt như mắt ưng.

“Cách này làm thế nào? Là xuất quỷ nhập thần như hồn ma? Hay là vừa thấy hắn thì lăn ra đất ăn vạ?”

Hắn nhếch mép hỏi vặn lại.

Ta rủa thầm tên này đúng là biết nói móc người khác, nhưng vẫn không buồn phiền, nhẫn nại giải thích tiếp: “Ý là, phải xuất hiện trong tầm mắt hắn từng giây từng phút, dịu dàng chăm sóc hắn, bảo vệ hắn, nghĩ đến suy nghĩ của hắn, tặng những thứ hắn cần, đó gọi là quan tâm lặng thầm, như thế một ngày nào đó băng cứng cũng phải tan, chúng ta chỉ cần lấy nhu thắng cương thôi.”

“Sao nghe ẻo lả quá vậy?” Nhị Lang Thần hất đầu phản bác, tay gãi gãi chiếc cằm diễm danh lan xa —- các tiên tử đều nói, đó là động tác gợi cảm có sức sát thương nhất của nam tử.

“Đối với kiểu người cao ngạo ăn vào xương tủy như Thiên Thanh thánh quân, chúng ta phải dùng chút thủ đoạn phi thường.”

Ta không dằn được thì thầm trong bụng, hóa ra ngươi còn muốn làm phúc hắc công, không biết có phúc hưởng thụ nữ vương thụ kiêu ngạo Thiên Thanh không ấy chứ.

“… Thì ra là thế, tiểu Giang Đậu thấy cách này được chứ?”

Nhị Lang Thần híp mắt lại, đỡ cằm nhìn ta mỉm cười.

“Tất nhiên hay rồi, không hay sao lại đề cử cho Thiên quân được chứ?” Ta nghiêm túc trừng to hai mắt.

“… Thật sao, vậy thì tốt rồi.” Độ cong trên môi Nhị Lang Thần càng rõ nét hơn.

“Lại đây.” Hắn bỗng nhiên ngoắc ta lại, điệu bộ thờ ơ.

Nào ngờ ta vừa tới ngay trước mặt, hắn lập tức cởi bộ hoàng bào thêu rồng ra.

“Á!” Ta quýnh quáng quay đầu nhắm mắt lại, máu nóng vọt nhanh lên má.

“Ấy, vẫn biết xấu hổ à?” Giọng sung sướng của Nhị Lang Thần vang lên cực lớn bên tai: “Ngươi tưởng bổn tọa sẽ thoát y múa cho ngươi xem sao?”

Vừa thẹn vừa giận quay phắt đầu lại, quả nhiên trên cơ thể màu đồng đối diện vẫn còn che một lớp trung y màu trắng mỏng tanh.

“Giờ đã tháng sáu đầu hạ, không ngờ Thiên quân còn sợ lạnh như vậy.” Ta cấp tốc lấy lại vẻ bình tĩnh: “Quả nhiên là Chiến thần Thiên vương máu lạnh.”

Kỳ thực ta chỉ sợ bị đau mắt hột nên mới né thôi —– trai xấu đã đủ làm ta xuất huyết bên trong, trai xấu không che thể nào cũng khiến ta tắt thở tại trận.

Mắt phượng của Nhị Lang Thần híp lại chỉ còn một đường hẹp dài.

Nhưng khóe miệng hắn lại cong lên rất nhanh, cười phá lên vui sướng.

“Giận rồi sao? Giận làm gì chứ.”

Hắn chậm chạp lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp đỏ bằng gấm nhung, đặt lên tay ta: “Bổn tọa chỉ muốn cho ngươi xem một vật.”

Ta mở hộp gấm ra nhìn thử, kinh hoàng tới mức muốn rớt cằm.

Là một viên kim cương khổng lồ, to ước chừng cả nắm tay! Dưới sự phản quang của viên kim cương khổng lồ, cả kim điện như chìm trong ánh hào quang ướt át kiều diễm.

“Kim cương đẹp tặng giai nhân.” Nhị Lang Thần nhìn bộ mặt trợn mắt há mồm của ta, cười thâm ý: “… Tiểu Giang Đậu, ngươi nói xem, Thiên Thanh có thích không?”

Nửa câu đầu của hắn làm ta xúc động dâng trào, nhưng nửa câu sau lại làm mặt ta xám xịt như tro.

Dù có đẹp có quý đi nữa thì cũng không phải của ta, có nghĩa gì đâu?

“Thiên Thanh thánh quân thấy nhiều biết rộng, chỉ sợ một viên kim cương… nhỏ cỡ này sẽ làm ngài ấy chướng mắt.” Tiu nghỉu đóng nắp hộp lại, đồng thời đóng luôn cánh cửa màu hồng xinh đẹp đang mở ra trước mắt, ta thừa nhận, câu này của mình hơi điêu.

“Hình như cũng có lý lắm.” Nhị Lang Thần gật đầu như đang suy nghĩ điều gì: “Vậy thứ này vô ích.”

Sau đó hắn giật hộp gấm khỏi tay ta, ném bừa lên chiếc tháp phỉ thúy, chỉ nghe “Cốp” một tiếng, màn bụi tung lên dưới ánh mặt trời.

Nhất thời lòng ta đau tới nỗi lục phủ ngũ tạng thắt thành một nút, xé tim xé phổi, ruột gan đứt ra từng khúc.

“Ngươi nói xem, Thiên Thanh cần gì?”

Nhị Lang Thần trở mình trên tháp, dáng vẻ buồn bã tư xuân của thiếu niên mới biết yêu.

“Có phải Thiên Thanh thích gì thì Thiên quân sẽ tặng ngài ấy cái đó không?” Ánh mắt ta thổi nhẹ tới góc nhỏ nơi hộp gấm hạ cánh.

“Để có được nụ cười của người trong lòng, đương nhiên phải dốc hết tiền tài.” Nhị Lang Thần đáp như đinh đóng cột.

Ta méo miệng, chưa bao giờ hâm mộ Thiên Thanh như bây giờ.

Trong một khoảnh khắc, trong óc ta thậm chí còn ngoi lên ý nghĩ xấu xa, giá như người Nhị Lang Thần thích là mình thì tốt biết mấy.

“Đúng rồi, không phải tiên tử đi hỏi thăm tin tức giúp ta sao? Thế nào rồi? Có hỏi được sở thích của Thiên Thanh chưa?”

Giọng lười biếng của Nhị Lang Thần lôi ta về với hiện thực.

Ta vừa thấy bản mặt thảm tới không nỡ nhìn của hắn, tức tốc giật mình, tỉnh táo lại.

Tuy thích những thứ xinh đẹp, tuy ước ao những thứ xinh đẹp, nhưng nếu cái giá là phải đi theo thành viên GODFIVE suốt cả quãng đời còn lại, thì ta vẫn không tài nào chấp nhận nổi.

Hai thứ hại cùng quăng tới mặt, tất nhiên phải chọn cái nào nhẹ hơn rồi, ta tình nguyện không ôm được kim cương về, chứ không muốn dây dưa suốt đời với tên xấu xí này đâu.

“Hình như Thánh quân không đặc biệt thích thứ gì.” Xác định được điểm này, ta định thần lại, nghiêng nhẹ đầu qua bên: “Do ngài ấy có đủ mọi thứ, không thiếu thứ gì.”

“Haizz, chính vì hoàn mỹ như thế nên mới khiến người ta có khát vọng đập phá.” Nhị Lang Thần thở dài, mắt phượng hất lên không giấu nổi dục vọng sục sôi.

“… Không ngờ Thiên quân lại là người theo chủ nghĩa khuyết tật.” Ta liếc hắn với vẻ vô cùng kinh ngạc: “Vậy ngài nên thích nữ thần Venus ở Tây Thiên mới đúng chứ?”

“Đáng tiếc tượng của nàng mới cụt tay, chứ bản thân nàng thì không cụt.” Nhị Lang Thần mở hai tay ra, vẻ mặt rất ư tiếc nuối: “Nếu hôm nào xảy ra tai nạn giao thông thì hay rồi.”

Ta nhất thời câm nín, nhủ với lòng, may mắn may mắn, may mà tên đầu óc khuyết tật này không thích ta!

“Chẳng qua là, nếu như thật sự không tìm được thứ hắn thích, thì mỗi ngày tới Thương Nam tản bộ của không tệ.”

Suy nghĩ của Nhị Lang Thần về lại với người trong lòng: “Có gương mặt anh tuấn tuyệt vời này của bổn tọa soi sáng, cho dù hắn không thích bổn tọa, thì cũng rất khó có hứng thú với ai khác.”

Ta nín thinh nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu, nín thinh tiếp.

Nhị Lang Thần quả nhiên không hổ là Nhị giả trong giới thần tiên, từ cách ăn mặc tới lối suy diễn, đều cực hợp với chữ “Nhị”(*) này.

(*) Chữ “Nhị” trong tiếng Trung còn có ý chỉ người ngốc.

“Chi bằng đi ngay bây giờ đi!” Chưa đợi ta rủa thầm xong, một bàn tay lớn đã bất ngờ thò tới, cầm chắc lấy năm ngón tay của ta: “Chúng ta sẽ tới Thương Nam ngay bây giờ!”

Ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là bản mặt hớn hở của Nhị Lang Thần, hắn đã thay khôi giáp vào, chiếc áo bào vàng chói làm nổi bật ánh hồng tỏa ra ngập mặt, bản chất của tên nhà giàu mới nổi lộ hết ra ngoài.

Bất kể thế nào, Thiên Thanh cũng không thích nổi loại tài chủ vườn này đâu.

Ta thầm thở dài ngao ngán.

“Thánh quân, ngài nghe ta nói nè.” Ta nhấc ngón tay hoa lên, chọc nhẹ vào miếng vàng khối trước ngực Nhị Lang Thần: “Áo giáp này tuy tốt, nhưng lại cực kỳ phô trương, đi ngược lại với phương châm tác chiến dịu dàng như nước mà ta nói.”

“Vậy tiên tử thấy nên làm sao?” Chân mày Nhị Lang Thần cau lại.

“Chi bằng… để ta tự làm một bộ xiêm y cho Thánh quân mặc, thế nào?”

Ta ngẩng mặt lên, cười ngọt ngào với Nhị Lang Thần.

Mấy trăm năm qua, mỗi lần ta tới Thương Nam đều không dám nhìn mặt Thiên Thanh, buộc lòng phải nhìn vào áo quần của hắn thay thế. Nhìn hoài nhìn mãi, cũng nhìn ra được tý ngõ ngách, chí ít cũng biết được sơ sơ kiểu y phục mà Thiên Thanh thích. Mà ta trước giờ luôn thích chính tay nhuộm vải làm áo, hôm nay mượn cơ hội Nhị Lang Thần thích Thiên Thanh để phô diễn sở trường, còn có thể thuận nước đẩy thuyền bán ra một món nợ nhân tình, không phải quá đúng lúc rồi sao?

Trong mắt Nhị Lang Thần chợt lóe lên u quang.

“Như vậy rất tốt, rất tốt.” Hắn mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóng, như thể rất vui mừng.

Điểm ngón tay hóa ra một cây thước mềm thật dài, ta bắt đầu lúi húi đo số đo ba vòng của Nhị Lang Thần.

Tuy đồ mới chỉ cần dùng pháp thuật là có thể đổi được ngay, nhưng thân là một phần tử tao nhã từ đầu tới đuôi, trước giờ ta luôn khịt mũi khinh bỉ loại phù phép thức ăn nhanh này —- ta thích quá trình may đồ thủ công, cũng cực kỳ si mê những thành phẩm thô sơ tạo ra bằng mồ hôi và tâm huyết.

“Có cần cởi sạch y phục hay không?”

Nhị Lang Thần thấy ta cầm cây thước mềm khua loạn xạ ngầu trên người hắn, miệng toét ra còn to hơn cái chậu rửa mặt, mắt phượng lóe lên tinh quang sáng quắc.

“Nếu ngài muốn biểu diễn thoát y thì cứ làm đi.”

Vừa rồi bị hắn trêu cho một vố, bây giờ ta đã bình tĩnh như lão tăng nhập định.

Có lẽ vì thấy vô vị, nên khóe miệng Nhị Lang Thần lại cụp xuống.

“Sao ngươi lại muốn tự tay may?” Hắn nghĩ ngợi một lúc, liếc mắt nhìn ta: “Chẳng phải Thiên đình có Chức Nữ sao? Hoàng Đạo bà cũng ở đây.”

“Tại y phục của họ may ta không mua nổi.” Không nhắc còn đỡ, một khi nhắc tới ta lại oán giận, bộ sưu tập “Hương Thái nhi” của Chức Nữ, với cả tiên bào “Ái Lư Sĩ” của Hoàng Đạo bà, món nào cũng hét giá vạn lượng vàng, khiến cho ta tới dũng khí bước chân vào cửa cũng chẳng có. Cả ngày lẫn đêm đều chỉ có thể ngắm ảnh trên tạp chí mà thèm chảy nước dãi, loại thích mà không thể có này đối với ta mà nói, quả thật là một kiểu tra tấn tàn khốc nhất.

“Đây chính là nỗi khổ của người nghèo.” Nhị Lang Thần nhướng mày, thọc cho ta thêm một đao vào tim: “Bổn tọa đã là khách hàng SVIP của họ từ lâu rồi, số y phục mua vào đếm không hết nổi.”

Mặt ta cứng lại, dừng tay ngẩng đầu.

“Đừng hoang tưởng, ta không tặng cho ngươi đâu.” Nhị Lang Thần liếc ta, cười gian trá: “Bảo vật chỉ tặng mỹ nhân tuyệt thế, còn ngươi có xin cũng chẳng ích gì đâu.”

Ta lặng thinh nuốt ực nước bọt, cúi đầu tiếp tục công việc.

Thật ra ta muốn hỏi: Chẳng lẽ ngươi có đam mê mặc đồ con gái thật à? Lẽ nào Nhị Lang Thần không phải công, mà là thụ núp dưới lớp công?

Đằng sau mỗi tên nhà giàu mới nổi, chắc chắn đều có một bí mật âm u không muốn cho ai biết.

Thôi thôi, ta là người thông tình đạt lý hiểu lòng người, không hỏi làm gì.

Đo xong kích thước, cầm giấy bút lên, ta nằm bò ra bàn cặm cụi phác thảo bản thiết kế.

Cổ áo, ống tay áo, đường viền, nếp gấp, mỗi một chi tiết đều cố đạt tới hoàn hảo, tập trung tới quên mình, khiến Nhị Lang Thần mất kiên nhẫn.

“Tiểu Đậu tiên, rốt cuộc ngươi còn muốn vẽ bao lâu nữa?” Nhà giàu mới nổi ngồi phịch xuống chiếc ghế cổ thượng hạng, duỗi cái lưng dài thật dài.

“Sáng tác nghệ thuật thì cần phải trau chuốt cẩn thận.” Ta nhẫn nại giải thích với hắn: “Chẳng lẽ chân quân muốn khoác đại một cái bao tải đi gặp người trong lòng sao?”

“Bổn tọa là giá treo quần áo trời sinh, mặc thứ gì cũng đẹp.” Nhị Lang Thần ngáp một cái, phản bác.

Ta nhìn số đo cơ thể của hắn trên giấy, gật đầu.

Nhưng nhớ tới cái mặt của hắn, lại lắc đầu.

“Haizz, xem truyền hình trực tiếp còn tốt hơn.”

Nhị Lang Thần gõ ngón tay buồn chán, chỉ nghe cạch một tiếng, ngay giữa kim điện chậm rãi thả xuống một màn hình siêu lớn.

Hắn lấy cái điều khiển từ xa ra nhấn một nút, trên màn ảnh lập tức hiện lên gương mặt hết sức cung kính của một phụ nữ.

“… Xin thần tiên phù hộ cho con gái tôi sớm lấy được người giàu có…”

Trong màn sương khói lượn lờ vọng tới giọng già nua gấp gáp, dư âm vang dội như đang ở ngay tại hiện trường, làm người ta phải thán phục về hiệu quả ưu việt của dàn âm thanh nổi 3D.

“Mấy chuyện loại này nên đi khấn Nguyệt lão mới đúng chứ, sao lại vào miếu của ta mà xin?”

Nhị Lang Thần cười giễu, chiếc điều khiển từ xa rung lên lần nữa, hình ảnh trên màn hình lập tức thay đổi.

Xuất hiện trong màn hình là một cô gái trẻ tuổi trang điểm dầy cui, cô ta nhắm nghiền hai mắt, cầm nén hương khấn thành tâm: “Xin thần tiên phù hộ cho con giảm béo thành công, thi đậu vào học viện điện ảnh…”

“Bây giờ tới chuyện giảm béo cũng tới làm phiền ta!” Chân mày Nhị Lang Thần nhíu lại thật sâu.

Đây chính là hệ thống đường truyền miếu thờ toàn cầu sao. Ngày nay dưới trần gian có đầy rẫy miếu thờ, thần tiên nào mà đủ sức tới từng cái miếu để nhận cúng bái chứ? Do đó những thần tiên có chút đỉnh tiền sẽ bố trí trong phủ một bộ thiết bị thế này, hôm nay muốn xem tình hình thực tế ở miếu thờ Dương Châu, thì định vị hệ thống tới Dương Châu, ngày mai muốn xem miếu ở Kim Lăng, thì chuyển hệ thống qua Kim Lăng, như vậy có thể nắm được tình hình mới nhất của các tín đồ bất cứ lúc nào.

Chẳng qua hôm nay được tận mắt nhìn thấy truyền hình trực tiếp này, khiến ta cảm thấy mấy thiện nam tín nữ ngày nay rõ là có bệnh thì vái tứ phương, làm người ta không biết nên khóc hay cười nữa.

“Trong nhà của Tiểu Đậu tiên có thứ này không?”

Nhị Lang Thần vừa bấm lung tung trên cái điều khiển từ xa, vừa lơ đãng nói chuyện với ta.

“Không có.” Ta lắc đầu: “Tiểu tiên chưa từng có tín đồ nào, dưới trần cũng không có ai xây miếu nặn tượng cho ta.”

“Chỉ tán tiên mới nghèo túng thế thôi, còn ngươi dầu gì cũng là tiên tử chính thống được liệt vào hàng tiên ban, sao lại không có một ngôi miếu nào được?” Nhị Lang Thần nheo mắt lại có vẻ không dám tin: “Rốt cuộc trước khi thăng tiên ngươi làm nghề gì thế?”

“Làm một cây Đậu Đũa nho nhã hiền lành tuân thủ pháp luật.” Ta phác một nét cuối cùng trên giấy, sau đó hài lòng ưỡn thẳng lưng lên: “Y phục thiết kế xong rồi, chân quân có muốn qua ngắm thử cái không?”

Nhị Lang Thần xòe một bàn tay ra, bức tranh lập tức bay là là vào tay hắn, mở ra mềm mại hệt như một thiếu nữ dịu ngoan.

Mới liếc mắt qua bức tranh, luồng khí lỗ mãng bao quanh người hắn bỗng nhiên biến mất sạch, cả người cứng đờ ra như đá.

“Đen thui?” Hắn xoắn chân mày, ba mắt sáng như đuốc phóng về phía ta: “Ngươi muốn ta mặc đen thui từ đầu tới chân?!”

“Chân quân không thích sao?” Ta nghĩ là hắn quá cố chấp với màu vàng chói thô tục, nên đành nhỏ nhẹ phổ cập giáo dục về cách phối màu cho hắn: “Màu đen là màu sắc tốt nhất để làm nổi bật khí phách của nam tử, đại diện cho sự ẩn nhẫn, huyền bí và lạnh lùng, là màu mà Thiên Thanh thánh quân thích nhất!”

Mấy câu trước là nói theo suy nghĩ của ta, còn câu cuối là ta đoán đại.

“Thật vậy sao?” Khóe miệng Nhị Lang Thần hơi cong lên, ánh mắt lạnh lùng: “Sao từ trước tới giờ ta chưa từng thấy y mặc đồ đen? Trong Thương Nam cũng không có đồ trang sức nào màu đen.”

Ngẫm lại cũng có vẻ đúng, Thiên Thanh dường như chưa mặc đồ có màu đen bao giờ.

Nhưng ta thật sự rất hài lòng với bức thiết kế này, lo nhiều vậy làm gì, trước hết cứ lừa tên nhà giàu mới nổi này mặc vào rồi bàn tiếp.

“… Nếu màu đen chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của Thiên Thanh, thì một khi chân quân khoác lên người diện mạo này xuất hiện trước mắt ngài ấy, nhất định sẽ khiến ngài ấy ấn tượng khó quên.” Ta rút bức tranh ra khỏi tay của Nhị Lang Thần, ngắm nghía say mê: “Tiểu tiên muốn đặt một cái tên cho bộ y phục này, gọi là —- “Bóng đêm” đi.”

Chỉ có đen thui như đêm ba mươi thế này, mới có thể ngăn được hào quang nhà giàu mới nổi của Nhị Lang Thần bắn phá ra ngoài thôi.

Nếu như không nhìn lầm, thì kiểu người Thiên Thanh thích chắc là kiểu khiêm tốn trời sinh.

“Ngươi bắt đường đường một chiến thần bậc nhất Thiên đình, một đại tướng quân quý tộc quang minh lỗi lạc như ta phải mặc đồ đen sao?”

Nhị Lang Thần như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, ngửa đầu lên cười sằng sặc.

Cười xong thì hung hăng trừng ta ngay lập tức, ánh mắt ám đặc khói mù: “Ngươi có biết, từ xưa chính tà không chung đường, trắng đen không lẫn lộn chứ?”

“Tiểu tiên không biết.” Ta bực mình lườm hắn, tính nhẫn nại vất vả lắm mới đào tạo ra hầu như đều bị hắn ủi sập: “Tiểu tiên chỉ biết màu đen mặc vào rất đẹp thôi.”

Mấy tên gọi là Thượng tiên này đúng là không biết co duỗi, mặc vào đẹp không phải là xong rồi sao? Tài chủ vườn cần gì phải đẩy màu sắc lên tầm cao đạo đức chính trị chứ, vậy chẳng phải đang tự ngược đãi mình sao? Còn muốn lên giọng giảng đạo, chưa đủ tuổi đâu!

“Ngươi thích màu đen sao?” Nhị Lang Thần liếc mắt nhìn ta có hơi bất ngờ.

“Ta thích màu thuần.” Ta chỉ vào bộ váy đỏ trên người mình: “Đỏ, đen, lam, hễ là màu thuần ta đều thích hết.”

Nhị Lang Thần cau mày quan sát ta từ đầu tới chân một hồi, cuối cùng không nói gì nữa, coi như là thỏa hiệp.

Ban đầu ta cứ tưởng phải tốn nhiều nước bọt để thuyết phục, nào ngờ lại trót lọt như vậy, lập tức vui mừng quá đỗi, cuốn bức tranh lại định ra về.

“Xin thần tiên phù hộ cho con, kiếp sau có thể làm vợ chồng với cô ấy, mãi mãi không xa nhau!”

Chiếc màn hình siêu lớn trong sảnh đột nhiên xuất hiện một chàng trai tướng tá cường tráng mặt mày thanh tú đang thành tâm khấn nguyện. Sau lưng anh ta là một cô gái đáng yêu đang ôm một bó hoa tươi.

Trai tài gái sắc, lời thề này khiến ta cảm động, bèn dừng bước lại liếc nhìn người đàn ông kia.

“Tiểu Đậu tiên, ngươi có tin tình yêu vĩnh cữu không?” Nhị Lang Thần chống khủy tay lên bàn, đỡ cằm, hỏi ta một câu bâng quơ.

“Tin chứ.” Ta đáp chẳng cần suy nghĩ: “Không phải trước mắt là một ví dụ sao?”

Nhị Lang Thần cười nhạt, từ chối cho ý kiến.

“Xin thần tiên phù hộ!” Rất nhanh sau đó tới lượt cô gái kia bước lên cầu khấn, cô ta nhíu chặt đôi mày, nét mặt hết sức khẩn thiết: “Để ông chồng đầu heo của con xảy ra bất trắc càng sớm càng tốt, để hết tài sản lại cho con!”

Chân mày của Nhị Lang Thần nhướng lên, độ cong trên khóe môi càng sâu thêm, còn ta thì hết hồn tới nỗi lông mày cũng phải dựng đứng.

“Nhân lúc chưa sinh con! Nhân lúc chưa sinh con!” Cô gái kia khấn vái trong lòng thêm vài câu, sau đó mở mắt ra, quay đầu cười ngọt ngào với người đàn ông kia: “Chồng ơi, người ta thề xong rồi đó!”

Chàng trai thỏa mãn ôm cô gái vào lòng, hai người nắm tay nhau mỉm cười thân mật, tay trong tay rời khỏi miếu thờ.

Trong đại sảnh im phăng phắc.

Ta không dám phát biểu câu nào, Nhị Lang Thần sụp mi ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, cạch, cạch, cạch.

Người chồng nhìn đẹp trai lắm mà, sao lại bị bà xã gọi là đầu heo? Xem ra quan niệm thẩm mỹ của người này cũng hỏng luôn rồi.

Ta hồi tưởng lại quá trình lạ lùng vừa rồi, không dằn được thầm chắc lưỡi.

“Ngươi thấy hết rồi chứ?” Bầu không khí im ắng bị phá tan, giọng trêu chọc của Nhị Lang Thần vang lên, dường như rất sung sướng: “Sao nào? Tiểu Đậu tiên, ngươi còn tin tình yêu vĩnh cữu chứ?”

“Tin.” Ta liếc hắn: “Chẳng phải người chồng đó là ví dụ hùng hồn nhất sao? Tuy người vợ không thích anh ta, nhưng anh ta vẫn tình nguyện đánh liều mỗi kiếp đều có khả năng chết bất thình lình, nguyện ở cạnh vợ mình mãi mãi, ngài không thấy rất cảm động sao?”

Giọng vừa lắng xuống, ta đã thấy sắc mặt Nhị Lang Thần lúc xanh lúc đỏ, trông hệt như bảng pha màu.

“…  Nàng đã từng nói yêu ta, yêu ta mãi mãi, tình yêu này ta rõ, nhưng mãi mãi là thứ gì?(*)” Trầm ngâm một lúc lâu, Nhị Lang Thần cất giọng ngập ngừng, tựa như vô cùng gượng ép: “Tiểu Giang Đậu, ngươi từng nghe bài thơ này chưa?”

(*) Là bài hát “Tình ca 1980” của La Đại Hựu.

Mới thoáng nghe nửa câu đầu, ta còn ngỡ Nhị Lang Thần đang định tỏ tình với mình, sợ tới nỗi suýt nữa tim nhảy tót ra ngoài, gian nan lắm mới chịu đựng được tới nửa câu sau, tới đây tim mới đập lại bình thường.

“Chưa nghe chưa nghe.” Ta nhanh nhảu lắc đầu xua tay.

Thật ra ta còn muốn nhiều chuyện hỏi thêm một câu, chân quân à, ngài nghĩ đây là thơ thật à? Tiểu tiên thật lòng nghi ngờ ngài có đọc tác phẩm văn học chân chính không đấy.

“… Ngươi không biết.” Nhị Lang Thần mỉm cười, ánh sáng sặc sỡ chiếu lên gò má, hiện lên vài nét đau thương: “Có lẽ mọi thần tiên đều biết mãi mãi là thứ gì, nhưng lại không thể hiểu, tình là thứ gì.”

Ta nhìn hắn im thin thít.

Nhìn một con cóc bình luận thánh thi quả là một chuyện khiến người ta buồn nôn biết bao. Ta không liêu xiêu nổi trước bộ dạng u buồn của Nhị Lang Thần, cũng không mê nổi kiểu ăn nói thâm trầm của hắn, đành phải nhanh chóng mượn cớ, tra dầu vào chân chạy thật lẹ.

Tình là thứ gì?

Tình chính là được ở bên cạnh người đẹp, chàng ăn cá, ta ăn thịt, nhìn đám người xấu xí kia gặm xương.

Trên đường về, ta thả sức tưởng tượng về một cảnh tượng lãng mạng như thế.

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương