Tiền Nhiệm Vô Song
-
Chương 32: Biện hộ thay (2)!
Tô Xảo Lâm hơi có chút khó xử, không biết vị này có chuyện gì, cô nương khó có thể nói rõ hội trưởng đang ở đây hay không, trên cương vị thân phận biết chuyện gì nên tránh, cho nên uyển chuyển nói:
"Ta không rõ lắm, phiền ngài vui lòng chờ chút, trợ lý Bạch đang xuống phía dưới nghênh khách, hẳn là rất nhanh sẽ trở về."
Chuyện đã như thế, Lâm Uyên cũng không làm khó dễ đối phương, đành phải đứng chờ cùng với La Khang An.
Hắn cũng chỉ có thể đứng chờ, không cách nào xông vào trong, bởi vì nơi này còn có người bảo vệ Tần Nghi, xông bừa vào khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
La Khang An bất đắc dĩ đứng dựa vào tường, có chút bất lực đối với Lâm Uyên, nếu như nói không thông, y cũng lười mở miệng.
Đối với y, chuyện này không hẳn là xấu, Lâm Uyên kẻ chủ mưu này tự đưa mình ra ngoài sáng, y cũng không cần phải cõng lấy trách nhiệm kia.
Đợi không bao lâu, nhìn thấy một đám người xuất hiện từ hướng rẽ hành lang, người đi đầu chính là Bạch Linh Lung và Chu Lỵ.
Bạch Linh Lung đang trò chuyện khách khí với Chu Lỵ, cô nàng bỗng sửng sốt một chút khi nhìn thấy Lâm Uyên đứng ở phía trước.
Chu Lỵ cũng thuận mắt nhìn sang, nàng ta lập tức nhận ra La Khang An đầu tiên, hơn nữa Lâm Uyên đứng bên cạnh cũng khá quen mắt, cặp mắt của nàng ta bỗng sáng lên, rất nhanh nhận ra đây là ai.
Bằng việc Lâm Uyên với tinh thần sa sút trên thuyền Côn đã chuyển biến, bất quá nàng ta vẫn khắc sâu ấn tượng về hắn, nhất là trên cổ tay Lâm Uyên đang đặt lên tay còn lại, phía trên cổ tay có một vòng hình đặc thù khiến nàng nhớ mãi không quên.
Bởi vì nàng từng quan sát tỉ mỉ Lâm Uyên trong khoảng cách gần, ngay tức khắc có thể xác nhận Lâm Uyên là người đi cùng chuyên thuyền Côn kia.
Chu Lỵ có hơi kinh ngạc, không ngờ tới được nhìn thấy vị này trong trung tâm làm việc của Tần thị, càng không nghĩ tới La Khang An và người này sẽ xuất hiện cùng một chỗ, nàng ta có thể xác định trước đó hai vị này khẳng định không quen nhau.
Lâm Uyên nhìn thấy Chu Lỵ, tinh thần cũng hơi sững sờ, không ngờ lại gặp mặt đối phương ở nơi này.
La Khang An nhìn thấy rõ vị khách đi cùng Bạch Linh Lung là ai xong, hai con mắt bỗng trợn to, nhịp tim đập có hơi nhanh, tranh thủ quay mặt vào tường, hy vọng Chu Lỵ không nhận ra mình, tâm trạng trong lòng hoảng hốt cùng với hơi tức giận, ông đây cớ sao lại xui đến vậy?
Một nhóm tiến đến, Chu Lỵ chỉ nhìn La Khang An nhiều hơn một chút, sau đó toàn bộ sự tò mò đặt ở trên người Lâm Uyên.
Từ trên thuyền Côn, trực giác của nàng ta đã mách bảo trên người Lâm Uyên có điều thú vị.
Tô Xảo Lâm tiến lên trước, nói:
"Trợ lý Bạch, Lâm tiên sinh tìm ngài."
Bạch Linh Lung lập tức quay sang Lâm Uyên, hỏi:
"Có việc gì?"
Lâm Uyên không tiện nói ở trước mặt nhiều người, chỉ là gật nhẹ đầu, không có lên tiếng.
"Ngươi họ Lâm?"
Chu Lỵ bỗng lên tiếng, chủ động đưa tay ra với Lâm Uyên, cũng cười nói:
"Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt ở nơi này."
Lâm Uyên bày ra bộ dáng ta không quen, đồng thời không có bắt tay đối phương.
Bạch Linh Lung nhíu mày, nhìn thấy người phía sau Chu Lỵ nhìn Lâm Uyên với đôi mắt lạnh lùng, lúc này lên tiếng nói:
"Lâm Uyên, đây là khách của hội trưởng, không được vô lễ."
Chu Lỵ khoát tay áo biểu đạt không có gì, đưa tay chỉ về hướng La Khang An, nói:
"Lâm tiên sinh, ngươi cùng với ta và y, ba người chúng ta đi cùng một chuyến thuyền Côn, lúc ấy cả ba chúng ta còn ngồi chung một chỗ."
Vẫn là bị nhận ra! La Khang An quay mặt vào tường thầm kêu khổ trong lòng.
Lâm Uyên đáp:
"Trí nhớ của ta không được tốt cho lắm, xin đừng chấp nhặt."
Ánh mắt Bạch Linh Lung biểu lộ sự sắc bén, cô nàng nhớ không lầm thì Lâm Uyên từng nhắc tới chuyện này lúc gặp gỡ với La Khang An, bây giờ nhìn thấy La Khang An bày dáng vẻ như gặp quỷ, cảm thấy chuyện này có ẩn giấu gì đó.
Chu Lỵ cười nói:
"Không sao, chẳng phải bây giờ chúng ta nhận thức hay sao? Lâm sinh, ngươi tốt, ta tên là Chu Lỵ."
Nàng ta lại đưa tay ra lần nữa, đây là tố chất nghề nghiệp của nàng, chính là da mặt phải dày một chút, ví dụ phỏng vấn đối tượng không quá nhiệt tình, nàng ta đã gặp nhiều trường hợp này, sớm tạo thành thói quen.
Nhiều người nhìn như vậy, hơn nữa chức vụ cũng chẳng cao, Lâm Uyên không tốt thể hiện quá mức vô lễ, đành phải miễn cưỡng đưa tay bắt nhẹ với nàng ta một chút, nói:
"Ngươi tốt."
"Ngươi đứng chờ một chút."
Bạch Linh Lung nói một tiếng ra hiệu với Lâm Uyên, sau đó đưa tay sang bên cạnh nói:
"Tiểu thư Chu Lỵ, mời vào bên trong đi."
Không có cách, thời điểm này đang tiến hành kế hoạch của Tần Nghi, không thể để Chu Lỵ tốn quá nhiều thời gian, bằng không kế hoạch rất dễ phát sinh ngoài ý muốn.
Chu Lỵ cũng không tiện để Bạch Linh Lung đứng bên cạnh chờ quá lâu, đành phải khách thuận theo chủ, nhẹ gật đầu với Lâm Uyên, một lần nữa nhìn sang La Khang An, lúc này mới đi theo Bạch Linh Lung.
La Khang An thấy người vừa đi, lập tức quay sang nói với Lâm Uyên:
"Chuyện kia, ta trở về chờ tin tức của ngươi."
Nói xong liền chạy, y không muốn lại thấy Chu Lỵ, hiện giờ tinh thần rất bất ổn, không biết Chu Lỵ sẽ nói cái gì với Tần Nghi.
Lâm Uyên dõi mắt nhìn theo, biết vị này đang lo lắng điều gì.
Chu Lỵ cũng không có trực tiếp gặp mặt Tần Nghi, Bạch Linh Lung tìm cái lý do bảo Tần Nghi có việc, sắp xếp cho Chu Lỵ ngồi chờ trong một phòng khách, đồng thời bảo nhóm người xin đợi một chút.
Bạch Linh Lung sắp xếp ổn thỏa cho những người này xong, lập tức trở về, trước khi tiến vào phòng làm việc của mình, phất tay ra hiệu với Lâm Uyên đang ở xa xa.
Tô Xảo Lâm đương nhiên sẽ không tiếp tục ngăn cản, mặc cho Lâm Uyên đi qua.
Bạch Linh Lung nhìn thấy Lâm Uyên tiến đến, đứng đấy chờ hỏi:
"Chuyện gì?"
Cô nàng tỏ thái độ đối đãi với Lâm Uyên không giống những người khác, cô nàng là người biết nội tình, biết Tần Nghi muốn làm gì.
Lâm Uyên nhìn về phía một cánh cửa khác, phía sau cánh cửa kia chính là văn phòng của Tần Nghi, muốn tiến vào phòng của đối phương thì phải đi qua văn phòng của Bạch Linh Lung.
"Có chút việc tìm nàng."
Lâm Uyên đáp một câu.
Bạch Linh Lung đương nhiên biết “nàng” là ai, trong lòng có hơi do dự, đại khái đoán được ý đồ của tên này, hẳn là biết La Khang An ra tay không có hiệu quả, cho nên tự mình cưỡi ngựa ra trận, bất quá chuyện này... Nếu như tới đây là vì vấn đề này, nàng thật muốn hỏi Lâm Uyên một câu, ngươi làm như vậy không thấy quá phận hay sao?
Tuy là quan hệ giữa Tần Nghi và Lâm Uyên chưa từng công khai, nhưng dù sao nàng thật sự từng là bạn gái của hắn, hiện giờ Lâm Uyên qua lại cùng với một nữ nhân khác, lại còn đến tìm Tần Nghi vì nữ nhân đó, bảo Tần Nghi làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Cô nàng không tiện cự tuyệt thay cho Tần Nghi, quay người cầm lên điện thoại trên bàn, đợi có tín hiệu thì thông báo:
"Hội trưởng, Lâm Uyên tới, nói có chuyện tìm ngài."
Cô nàng tin tưởng Tần Nghi hẳn là phải biết Lâm Uyên đến vì lý do gì, cho nên quyết định như thế nào đều là do Tần Nghi.
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc, sau đó trả lời:
"Cho hắn vào đi."
Bạch Linh Lung buông điện thoại xuống, đưa tay xin mời, tự mình bồi hắn tiến vào trong.
Tần Nghi phía sau bàn làm việc kẹp lấy một điếu thuốc hít một hơi nhả khói, ngồi tựa vào lưng ghế, nhìn thấy hai người tiến vào, trong ánh mắt không toát ra sắc thái gì, thay vào đó chỉ nhìn chằm chằm Lâm Uyên, rốt cuộc nói:
"Hiện giờ ta có chút chuyện gấp cần xử lý, thời gian không nhiều, có gì cứ nói thẳng ra."
Lâm Uyên cũng không tìm lý do dài dòng, thừa nhận nói:
"Hội trưởng, trước đó La Khang An đến đây nhắc đến một chuyện, thực chất chính là đang giúp đỡ ta."
Tần Nghi đáp:
"Vậy thì thế nào? Ngươi cảm thấy mặt mũi của mình lớn hơn y sao? Hay là cảm thấy giữa chúng ta có quá khứ đặc thù, cho nên ngươi có quyền nhúng tay vào việc điều động nhân viên của thương hội?"
Lại nhắc chuyện xưa, Lâm Uyên rất bất lực, nói:
"Ngươi hiểu lầm, chỉ là trong nhà Quan Tiểu Thanh có chút vấn đề, mẫu thân nàng đã lớn tuổi, cần sự giúp đỡ của nàng, không thích hợp làm việc quá xa, hy vọng hội trưởng có thể dàn xếp."
Tần Nghi cười lạnh, nói với giọng giễu cợt:
"Không tệ, nhanh như vậy đã tìm hiểu tình huống nhà người ta rồi, lại còn biện hộ thay cho nàng, nàng là nữ nhân của ngươi sao?"
Lâm Uyên đáp:
"Không phải, ngươi suy nghĩ nhiều. Ca ca của nàng - Quan Tiểu Bạch là bạn thân của ta, ta từng chịu ơn của nhà nàng, cho nên thiếu người ta ân tình, lần này muốn trả lại. Ta biết không thích hợp nói chuyện này với ngươi, nhưng mà mỏ linh thạch bên kia cũng không hẳn cần đến Quan Tiểu Thanh, hy vọng hội trưởng có thể giơ cao đánh khẽ."
Quan Tiểu Bạch? Tần Nghi khẽ giật mình, nàng cũng không quá xa lạ với cái tên này, mặc dù hai bên chưa từng tiếp xúc, nhưng mà nàng sớm đã biết rõ nội tình của Lâm Uyên trong thành Bất Khuyết.
Quan Tiểu Thanh? Quan Tiểu Bạch? Tần Nghi không khỏi nhìn về hướng Bạch Linh Lung, dường như muốn hỏi muội muội của Quan Tiểu Bạch tiến vào Tần thị?
Bạch Linh Lung bỗng nhiên có hơi lúng túng, cô nàng cũng biết Quan Tiểu Bạch, bất quá nhân viên phía dưới đông đúc như vậy, cô nàng cũng không thể kiểm tra bối cảnh từng nhà.
Hai cái tên thân cận như thế nhưng lại không hề chú ý đến, Bạch Linh Lung biết đây là sơ sót của mình.
Ánh mắt Lâm Uyên biểu lộ sự mong chờ, dõi theo nữ nhân đang hút thuốc có chút quen thuộc lẫn xa lạ này.
Tần Nghi yên lặng một hồi, chậm rãi nói:
"Nếu tình huống gia đình của nàng đúng như lời ngươi nói, vậy thì ta sẽ cân nhắc."
Lâm Uyên vừa muốn nói lời cảm ơn, nào ngờ Tần Nghi liếc xéo, hỏi:
"Nhưng ta dựa vào cái gì phải đáp ứng ngươi?"
"Ta không rõ lắm, phiền ngài vui lòng chờ chút, trợ lý Bạch đang xuống phía dưới nghênh khách, hẳn là rất nhanh sẽ trở về."
Chuyện đã như thế, Lâm Uyên cũng không làm khó dễ đối phương, đành phải đứng chờ cùng với La Khang An.
Hắn cũng chỉ có thể đứng chờ, không cách nào xông vào trong, bởi vì nơi này còn có người bảo vệ Tần Nghi, xông bừa vào khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
La Khang An bất đắc dĩ đứng dựa vào tường, có chút bất lực đối với Lâm Uyên, nếu như nói không thông, y cũng lười mở miệng.
Đối với y, chuyện này không hẳn là xấu, Lâm Uyên kẻ chủ mưu này tự đưa mình ra ngoài sáng, y cũng không cần phải cõng lấy trách nhiệm kia.
Đợi không bao lâu, nhìn thấy một đám người xuất hiện từ hướng rẽ hành lang, người đi đầu chính là Bạch Linh Lung và Chu Lỵ.
Bạch Linh Lung đang trò chuyện khách khí với Chu Lỵ, cô nàng bỗng sửng sốt một chút khi nhìn thấy Lâm Uyên đứng ở phía trước.
Chu Lỵ cũng thuận mắt nhìn sang, nàng ta lập tức nhận ra La Khang An đầu tiên, hơn nữa Lâm Uyên đứng bên cạnh cũng khá quen mắt, cặp mắt của nàng ta bỗng sáng lên, rất nhanh nhận ra đây là ai.
Bằng việc Lâm Uyên với tinh thần sa sút trên thuyền Côn đã chuyển biến, bất quá nàng ta vẫn khắc sâu ấn tượng về hắn, nhất là trên cổ tay Lâm Uyên đang đặt lên tay còn lại, phía trên cổ tay có một vòng hình đặc thù khiến nàng nhớ mãi không quên.
Bởi vì nàng từng quan sát tỉ mỉ Lâm Uyên trong khoảng cách gần, ngay tức khắc có thể xác nhận Lâm Uyên là người đi cùng chuyên thuyền Côn kia.
Chu Lỵ có hơi kinh ngạc, không ngờ tới được nhìn thấy vị này trong trung tâm làm việc của Tần thị, càng không nghĩ tới La Khang An và người này sẽ xuất hiện cùng một chỗ, nàng ta có thể xác định trước đó hai vị này khẳng định không quen nhau.
Lâm Uyên nhìn thấy Chu Lỵ, tinh thần cũng hơi sững sờ, không ngờ lại gặp mặt đối phương ở nơi này.
La Khang An nhìn thấy rõ vị khách đi cùng Bạch Linh Lung là ai xong, hai con mắt bỗng trợn to, nhịp tim đập có hơi nhanh, tranh thủ quay mặt vào tường, hy vọng Chu Lỵ không nhận ra mình, tâm trạng trong lòng hoảng hốt cùng với hơi tức giận, ông đây cớ sao lại xui đến vậy?
Một nhóm tiến đến, Chu Lỵ chỉ nhìn La Khang An nhiều hơn một chút, sau đó toàn bộ sự tò mò đặt ở trên người Lâm Uyên.
Từ trên thuyền Côn, trực giác của nàng ta đã mách bảo trên người Lâm Uyên có điều thú vị.
Tô Xảo Lâm tiến lên trước, nói:
"Trợ lý Bạch, Lâm tiên sinh tìm ngài."
Bạch Linh Lung lập tức quay sang Lâm Uyên, hỏi:
"Có việc gì?"
Lâm Uyên không tiện nói ở trước mặt nhiều người, chỉ là gật nhẹ đầu, không có lên tiếng.
"Ngươi họ Lâm?"
Chu Lỵ bỗng lên tiếng, chủ động đưa tay ra với Lâm Uyên, cũng cười nói:
"Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt ở nơi này."
Lâm Uyên bày ra bộ dáng ta không quen, đồng thời không có bắt tay đối phương.
Bạch Linh Lung nhíu mày, nhìn thấy người phía sau Chu Lỵ nhìn Lâm Uyên với đôi mắt lạnh lùng, lúc này lên tiếng nói:
"Lâm Uyên, đây là khách của hội trưởng, không được vô lễ."
Chu Lỵ khoát tay áo biểu đạt không có gì, đưa tay chỉ về hướng La Khang An, nói:
"Lâm tiên sinh, ngươi cùng với ta và y, ba người chúng ta đi cùng một chuyến thuyền Côn, lúc ấy cả ba chúng ta còn ngồi chung một chỗ."
Vẫn là bị nhận ra! La Khang An quay mặt vào tường thầm kêu khổ trong lòng.
Lâm Uyên đáp:
"Trí nhớ của ta không được tốt cho lắm, xin đừng chấp nhặt."
Ánh mắt Bạch Linh Lung biểu lộ sự sắc bén, cô nàng nhớ không lầm thì Lâm Uyên từng nhắc tới chuyện này lúc gặp gỡ với La Khang An, bây giờ nhìn thấy La Khang An bày dáng vẻ như gặp quỷ, cảm thấy chuyện này có ẩn giấu gì đó.
Chu Lỵ cười nói:
"Không sao, chẳng phải bây giờ chúng ta nhận thức hay sao? Lâm sinh, ngươi tốt, ta tên là Chu Lỵ."
Nàng ta lại đưa tay ra lần nữa, đây là tố chất nghề nghiệp của nàng, chính là da mặt phải dày một chút, ví dụ phỏng vấn đối tượng không quá nhiệt tình, nàng ta đã gặp nhiều trường hợp này, sớm tạo thành thói quen.
Nhiều người nhìn như vậy, hơn nữa chức vụ cũng chẳng cao, Lâm Uyên không tốt thể hiện quá mức vô lễ, đành phải miễn cưỡng đưa tay bắt nhẹ với nàng ta một chút, nói:
"Ngươi tốt."
"Ngươi đứng chờ một chút."
Bạch Linh Lung nói một tiếng ra hiệu với Lâm Uyên, sau đó đưa tay sang bên cạnh nói:
"Tiểu thư Chu Lỵ, mời vào bên trong đi."
Không có cách, thời điểm này đang tiến hành kế hoạch của Tần Nghi, không thể để Chu Lỵ tốn quá nhiều thời gian, bằng không kế hoạch rất dễ phát sinh ngoài ý muốn.
Chu Lỵ cũng không tiện để Bạch Linh Lung đứng bên cạnh chờ quá lâu, đành phải khách thuận theo chủ, nhẹ gật đầu với Lâm Uyên, một lần nữa nhìn sang La Khang An, lúc này mới đi theo Bạch Linh Lung.
La Khang An thấy người vừa đi, lập tức quay sang nói với Lâm Uyên:
"Chuyện kia, ta trở về chờ tin tức của ngươi."
Nói xong liền chạy, y không muốn lại thấy Chu Lỵ, hiện giờ tinh thần rất bất ổn, không biết Chu Lỵ sẽ nói cái gì với Tần Nghi.
Lâm Uyên dõi mắt nhìn theo, biết vị này đang lo lắng điều gì.
Chu Lỵ cũng không có trực tiếp gặp mặt Tần Nghi, Bạch Linh Lung tìm cái lý do bảo Tần Nghi có việc, sắp xếp cho Chu Lỵ ngồi chờ trong một phòng khách, đồng thời bảo nhóm người xin đợi một chút.
Bạch Linh Lung sắp xếp ổn thỏa cho những người này xong, lập tức trở về, trước khi tiến vào phòng làm việc của mình, phất tay ra hiệu với Lâm Uyên đang ở xa xa.
Tô Xảo Lâm đương nhiên sẽ không tiếp tục ngăn cản, mặc cho Lâm Uyên đi qua.
Bạch Linh Lung nhìn thấy Lâm Uyên tiến đến, đứng đấy chờ hỏi:
"Chuyện gì?"
Cô nàng tỏ thái độ đối đãi với Lâm Uyên không giống những người khác, cô nàng là người biết nội tình, biết Tần Nghi muốn làm gì.
Lâm Uyên nhìn về phía một cánh cửa khác, phía sau cánh cửa kia chính là văn phòng của Tần Nghi, muốn tiến vào phòng của đối phương thì phải đi qua văn phòng của Bạch Linh Lung.
"Có chút việc tìm nàng."
Lâm Uyên đáp một câu.
Bạch Linh Lung đương nhiên biết “nàng” là ai, trong lòng có hơi do dự, đại khái đoán được ý đồ của tên này, hẳn là biết La Khang An ra tay không có hiệu quả, cho nên tự mình cưỡi ngựa ra trận, bất quá chuyện này... Nếu như tới đây là vì vấn đề này, nàng thật muốn hỏi Lâm Uyên một câu, ngươi làm như vậy không thấy quá phận hay sao?
Tuy là quan hệ giữa Tần Nghi và Lâm Uyên chưa từng công khai, nhưng dù sao nàng thật sự từng là bạn gái của hắn, hiện giờ Lâm Uyên qua lại cùng với một nữ nhân khác, lại còn đến tìm Tần Nghi vì nữ nhân đó, bảo Tần Nghi làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Cô nàng không tiện cự tuyệt thay cho Tần Nghi, quay người cầm lên điện thoại trên bàn, đợi có tín hiệu thì thông báo:
"Hội trưởng, Lâm Uyên tới, nói có chuyện tìm ngài."
Cô nàng tin tưởng Tần Nghi hẳn là phải biết Lâm Uyên đến vì lý do gì, cho nên quyết định như thế nào đều là do Tần Nghi.
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc, sau đó trả lời:
"Cho hắn vào đi."
Bạch Linh Lung buông điện thoại xuống, đưa tay xin mời, tự mình bồi hắn tiến vào trong.
Tần Nghi phía sau bàn làm việc kẹp lấy một điếu thuốc hít một hơi nhả khói, ngồi tựa vào lưng ghế, nhìn thấy hai người tiến vào, trong ánh mắt không toát ra sắc thái gì, thay vào đó chỉ nhìn chằm chằm Lâm Uyên, rốt cuộc nói:
"Hiện giờ ta có chút chuyện gấp cần xử lý, thời gian không nhiều, có gì cứ nói thẳng ra."
Lâm Uyên cũng không tìm lý do dài dòng, thừa nhận nói:
"Hội trưởng, trước đó La Khang An đến đây nhắc đến một chuyện, thực chất chính là đang giúp đỡ ta."
Tần Nghi đáp:
"Vậy thì thế nào? Ngươi cảm thấy mặt mũi của mình lớn hơn y sao? Hay là cảm thấy giữa chúng ta có quá khứ đặc thù, cho nên ngươi có quyền nhúng tay vào việc điều động nhân viên của thương hội?"
Lại nhắc chuyện xưa, Lâm Uyên rất bất lực, nói:
"Ngươi hiểu lầm, chỉ là trong nhà Quan Tiểu Thanh có chút vấn đề, mẫu thân nàng đã lớn tuổi, cần sự giúp đỡ của nàng, không thích hợp làm việc quá xa, hy vọng hội trưởng có thể dàn xếp."
Tần Nghi cười lạnh, nói với giọng giễu cợt:
"Không tệ, nhanh như vậy đã tìm hiểu tình huống nhà người ta rồi, lại còn biện hộ thay cho nàng, nàng là nữ nhân của ngươi sao?"
Lâm Uyên đáp:
"Không phải, ngươi suy nghĩ nhiều. Ca ca của nàng - Quan Tiểu Bạch là bạn thân của ta, ta từng chịu ơn của nhà nàng, cho nên thiếu người ta ân tình, lần này muốn trả lại. Ta biết không thích hợp nói chuyện này với ngươi, nhưng mà mỏ linh thạch bên kia cũng không hẳn cần đến Quan Tiểu Thanh, hy vọng hội trưởng có thể giơ cao đánh khẽ."
Quan Tiểu Bạch? Tần Nghi khẽ giật mình, nàng cũng không quá xa lạ với cái tên này, mặc dù hai bên chưa từng tiếp xúc, nhưng mà nàng sớm đã biết rõ nội tình của Lâm Uyên trong thành Bất Khuyết.
Quan Tiểu Thanh? Quan Tiểu Bạch? Tần Nghi không khỏi nhìn về hướng Bạch Linh Lung, dường như muốn hỏi muội muội của Quan Tiểu Bạch tiến vào Tần thị?
Bạch Linh Lung bỗng nhiên có hơi lúng túng, cô nàng cũng biết Quan Tiểu Bạch, bất quá nhân viên phía dưới đông đúc như vậy, cô nàng cũng không thể kiểm tra bối cảnh từng nhà.
Hai cái tên thân cận như thế nhưng lại không hề chú ý đến, Bạch Linh Lung biết đây là sơ sót của mình.
Ánh mắt Lâm Uyên biểu lộ sự mong chờ, dõi theo nữ nhân đang hút thuốc có chút quen thuộc lẫn xa lạ này.
Tần Nghi yên lặng một hồi, chậm rãi nói:
"Nếu tình huống gia đình của nàng đúng như lời ngươi nói, vậy thì ta sẽ cân nhắc."
Lâm Uyên vừa muốn nói lời cảm ơn, nào ngờ Tần Nghi liếc xéo, hỏi:
"Nhưng ta dựa vào cái gì phải đáp ứng ngươi?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook