Tiền Nhiệm Vô Song
-
Chương 30: Gặp phải trắc trở!
Hắn ta chỉ có thể mỉm cười gật đầu, đáp:
"Chu tiểu thư tốt."
Điều này đồng nghĩa chấp nhận tặng hoa cho nàng.
Chu Lỵ cũng có lòng kết giao với khách hàng lớn này, nàng lập tức chủ động bắt chuyện, Triệu Nguyên Thần không thể mặc kệ, chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười ứng phó.
Ngược lại Tần Nghi đứng một bên đã chuyển dời tiêu điểm, thoát thân rời đi.
Ánh mắt Triệu Nguyên Thần liếc sang vừa im lặng vừa bất đắc dĩ, bản thân bị Chu Lỵ quấn lấy, không cách nào bỏ mặc Chu Lỵ để đuổi theo.
Cách đó không xa, Phan Lang Vân thiếu chút nữa cười thành tiếng khi thấy Triệu Nguyên Thần xấu hổ đến mức muốn nhảy xuống giếng, đoán chừng Triệu Nguyên Thần nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải một màn này.
Họ Triệu muốn tạo thế, muốn gây ra một chút tin đồn, từ đó về sau dễ dàng làm việc, kết quả Tần Nghi có thể nhẹ nhàng hóa giải hiềm nghi.
Họ Triệu vừa ra tay, ngay lập tức bị Tần Nghi chấn trụ.
Ánh mắt nàng ta khóa chặt thân hình Tần Nghi rời đi, nữ nhân này chân chính nhận được sự coi trọng từ nàng ta.
Nàng ta cũng hành động lướt ngang qua, ngăn cản trước mặt Tần Nghi, đồng thời phơi bày thân phận.
Hai người biểu lộ hân hạnh với nhau, bất quá Tần Nghi không có ý định ở lại, Phan Lăng Vân cũng biểu hiện ngầm hiểu, không phải vậy lại đi vào vết xe đổ của Triệu Nguyên Thần.
Hai người đã hẹn ngày mai chính thức đàm luận.
Phan Lăng Vân dõi mắt nhìn Tần Nghi rời đi, quay đầu nhìn về phía Triệu Nguyên Thần có chút gấp gáp, cảm thấy buồn cười không thôi.
Nàng ta có thể hiểu tâm trạng của Triệu Nguyên Thần, Tần Nghi không phải không biết ý đồ của bọn họ, qua đêm nay, người cấp bậc như Tần Nghi không phải Triệu Nguyên Thần muốn gặp là có thể tùy tiện, người ta không muốn gặp ngươi, có thể mượn cớ từ chối, dù có là ngay trên địa bàn của ngươi cũng thế, không phải tùy tiện chặn xe giữa đường là có thể gặp mặt.
Phan Lăng Vân hơi nghiêng đầu, nói với người nam tử đi bên cạnh:
"Vừa gặp mặt đã biến thành tình trạng này, sau khi tin tức truyền về Chu thị, ắt sẽ bị người khác chất vấn năng lực, họ Triệu sợ rằng không thấy ánh sáng trên mặt, làm không tốt rất có thể bị chửi sấp mặt không chừng."
Nam tử nói:
"Cũng thế, muốn chơi chiêu trò, kết quả tự làm mất mặt. Bất quá nữ nhân này thật đúng là không một chút nương tay, họ Triệu muốn chơi nàng một vố, nàng lập tức không chút khách khí lấy lại lợi thế, hoàn toàn không bận tâm đến bối cảnh của Chu thị, loại người này, tiểu thư tốt nhất vẫn nên cẩn thận."
"Ngày mai tự nhiên có thể thấy rõ ràng, đi thôi." Phan Lăng Vân quay người rời đi.
...
Trời sáng, La Khang An tinh thần phấn chấn mặc một bộ trang phục mới, duỗi lưng một cái đi ra ngoài.
Gia Cát Man ăn mặc phóng khoáng cũng ra cửa, trên người đầy mùi nước hoa, chủ động xách lấy cánh tay của y, cùng nhau lên xe đi làm.
Tối hôm qua hai người cùng nhau đi xem phim, Gia Cát Man trễ giờ không kịp trở về, kết quả La Khang An dẫn nàng trở về chỗ ở.
Về phần có phải thật hay không, chỉ có trong lòng Gia Cát Man tự mình rõ ràng, dù sao cũng là ngươi tình ta nguyện cùng nhau qua đêm.
Đến Tần thị, La Khang An xuống xe mới phát hiện Lâm Uyên đã tới trước, rõ ràng đang đợi mình.
"Lâm huynh, tới sớm thật đấy!"
La Khang An vui tươi hớn hở.
Lâm Uyên chú ý tình huống Gia Cát Man xuống xe, người sau đầy sức sống phất tay chào hỏi, nói:
"Lâm tiên sinh."
Lâm Uyên gật nhẹ đầu, thấp giọng nói với La Khang An:
"Cần ngươi hỗ trợ chút việc."
La Khang An sửng sốt một hồi, trong lúc hai người nói chuyện, lúc này nhìn thấy Gia Cát Man đến gần, quay sang nói:
"Ngươi vào làm trước đi, chúng ta có chút chuyện cần bàn."
"Được, vậy ta đi trước."
Gia Cát Man phất phất tay với hai người, lắc cái mông vui sướng rời đi, có thấy thấy tâm trạng rất tốt.
Lâm Uyên đã nhìn ra, tối hôm qua đôi nam nữ này sợ rằng đã chăn êm nệm ấm với nhau, bất quá hắn không có hứng thú với chuyện này.
La Khang An chợt hỏi:
"Chuyện gì?"
Lâm Uyên đáp:
"Ngươi còn nhớ cô nương Quan Tiểu Thành hôm qua không?"
La Khang An không hiểu, hỏi tiếp:
"Nhớ rõ chứ, không phải tối hôm qua các ngươi có hẹn với nhau sao? Thế nào?"
Lâm Uyên đáp:
"Hôm qua nàng nhận được thông báo, quản lý phòng kinh doanh điều động nàng đi mỏ quặng, mà khu mỏ quặng kia lại cách xa thành, hoàn cảnh ác liệt chẳng kém, ngược lại nàng muốn ở lại trong thành, cho nên tìm ta hỗ trợ mà năng lực của ta có hạn, La huynh có thể tìm người nói chuyện giúp hay không."
Hắn không muốn chính mình ra mặt, cũng không muốn nói chuyện này với Tần Nghi, nếu như La Khang An có thể giải quyết êm đẹp thì tốt.
La Khang An ngạc nhiên nói:
"Điều đến khu mỏ quặng, vậy là chuyện tốt mới đúng."
"Chuyện tốt á?"
Lâm Uyên ngạc nhiên, không biết tốt ở chỗ nào.
La Khang An nhìn trái ngó phải rồi nhích lại gần, nháy mắt ra hiệu thấp giọng nói:
"Ta nói này huynh đệ, tốt xấu gì ngươi cũng là học viên của Linh Sơn, Quan Tiểu Thanh kia chỉ là một nhân viên thống kê ở tầng dưới chót, chủ động ở trước mặt ngươi cầu cái gì chứ? Chẳng lẽ vừa thấy đã yêu rồi sao? Ngươi đừng có ảo tưởng, người ta chỉ là nhìn trúng địa vị của ngươi mà thôi, không phải hạng người tốt lành đâu, nói thẳng ra là không xứng, ngươi chơi đùa là được rồi, không cần phải xem đùa thành thật? Điều đến khu mỏ quặng là tốt, khoảng cách có hơi xa, muốn liên lạc cũng không tiện, thuận theo tự nhiên cắt đứt, bớt được nhiều việc, cần gì phải giữ người lại tạo phiền phức cho bản thân."
Lâm Uyên nghe xong mới biết ý, nói:
"Không phải chuyện như ngươi nghĩ, ngươi cứ nói thẳng một câu là có thể giữ nàng ở lại hay không."
La Khang An đáp:
"Ngươi cũng không phải không biết, chúng ta căn bản chẳng có quyền lực gì trong Tần thị, chỉ có thể lừa gạt những nhân việt dưới chót chưa hiểu chuyện kia, ta lấy quyền gì can thiệp nội bộ Tần thị điều động nhân viên, ngươi làm vậy có khác nào khiến ta phải có xử?"
Lâm Uyên hỏi:
"Không có biện pháp khác?"
La Khang An nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói:
"Làm gì, ta nói các ngươi vừa mới quen biết, một ngày cũng chưa tròn, ngươi sẽ không đùa thành thật với Quan Tiểu Thanh kia chứ?"
Lâm Uyên nói: "La huynh, thẳng thắn một câu, có thể giúp hay không?"
La Khang An muốn nói “không được”, bất quá nghe giọng điệu của đối phương như ngươi đã bị ta nắm thóp rồi đấy, cho nên do dự gãi gãi mặt, nói:
"Chuyện này, Lâm huynh, ta chỉ có một chút năng lực nhỏ nhoi ấy, chẳng có biện pháp nào tốt hơn, ta đến phòng kinh doanh nói chuyện một chút, nếu như người ta không nể mặt mũi, vậy thì ta cũng hết cách."
Lâm Uyên nhắc nhở:
"Thực sự không được, ngươi có thể tìm Bạch Linh Lung hoặc hội trưởng nói chuyện một chút."
"Không phải chứ?"
La Khang An nhích thân thể về sau, bất mãn nói:
"Ngươi cảm thấy chuyện này có thể không? Tần Nghi nữ nhân kia đã rất khó nói chuyện, vì một chuyện nam nữ bảo nàng lầm tư làm công, ngươi bảo ta phải mở miệng thế nào đây?"
Nhưng đối phương nhìn mình với ánh mắt lạnh lẻo một trận, tiếp theo xoay người rời đi, lúc này trong lòng có chút hoảng, kêu một tiếng rồi bước nhanh về phía trước, kéo lấy cánh tay của Lâm Uyên, cười nói:
"Chuyện của Lâm huynh chính là chuyện của ta. Nhưng mà ta phải cảnh báo trước, ta sẽ cố gắng hết sức, về phần có thể thành công hay không thì không thể cam đoan."
Lâm Uyên đưa tay đẩy lưng đối phương một cái, bảo y nhanh đi, nói:
"Làm tốt chuyện này trước lúc đến Thần Về Doanh, ta chờ tin tức của ngươi ở văn phòng."
La Khang An đành phải kiên trì đi...
Bạch Linh Lung bước vào văn phòng Tần Nghi, đưa một phần văn bản tới trước mặt Tần Nghi, người đang xử lý những vấn đề khác, loại tình huống này bình thường đều là việc khẩn cấp cần xử lý.
Không phải cái gì khác, là bản hợp đồng làm ăn với truyền hình trực tiếp của thành Bất Khuyết, tối hôm qua hai bên đã cho người bàn bạc tốt.
Bạch Linh Lung đã xem qua một lần, không phát hiện có vấn đề gì, nhưng mà vẫn cần Tần Nghi xác nhận lần nữa, có ý kiến gì cũng kịp thời chỉnh sửa.
Chuyện này nhất định phải xử lý thật nhanh, một lúc sau Chu Lỵ sẽ đến ký hợp đồng, có vấn đề phát sinh gì cũng kịp thời thông báo cho nàng ta.
Tần Nghi nhìn qua một lượt cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vẫn là dựa theo ý kiến của nàng, sau đó trả lại nói:
"Cứ làm như thế đi."
Bạch Linh Lung thu dọn văn bản rồi ngập ngừng một lúc, rốt cuộc vẫn nói thành lời:
"Hôm qua cô nương qua lại với Lâm Uyên kia, ta bảo quản lý Vương của phòng kinh doanh điều nàng đến khu mỏ quặng."
Tần Nghi ngẫm nghĩ nói:
"Loại chuyện này, ngươi tự mình xử lý là được rồi"
Bạch Linh Lung đáp:
"Vốn là không có vấn đề gì, nhưng mà vừa rồi quản lý Vương điện thoại tới, bảo rằng La Khang An đến tìm nàng ta bảo hộ cho cô nương kia, hy vọng cô nương kia có thể được giữ lại trong tổng bộ. Quản lý Vương không rõ nội tình của La Khang An, cho nên tìm lấy lý do rồi hỏi ý kiến của ta, bên kia vẫn còn đang chờ đáp án."
"La Khang An lấy quyền gì nhúng tay vào việc này?"
Tần Nghi quét ánh mắt lạnh lẽo sang, sau một lúc yên lặng như nghĩ đến điều gì, chậm rãi nói:
"Đây là Lâm Uyên giật dây, thật đúng là tình sâu ý nặng. La Khang An không có quyền gì can thiệp, cứ mặc kệ y."
Bạch Linh Lung hiểu rõ ý của nàng, không cần phải bàn thêm, bất quá lại nói thêm một chuyện khác:
"Một nữ nhân viên ở phòng tài chính tên là Gia Cát Man, hôm qua cũng ngồi đối diện ăn cơm trưa với La Khang An, có trao đổi vài câu rồi lúc tan ca đi theo y, sau đó cả hai còn cùng nhau qua đêm."
"Chu tiểu thư tốt."
Điều này đồng nghĩa chấp nhận tặng hoa cho nàng.
Chu Lỵ cũng có lòng kết giao với khách hàng lớn này, nàng lập tức chủ động bắt chuyện, Triệu Nguyên Thần không thể mặc kệ, chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười ứng phó.
Ngược lại Tần Nghi đứng một bên đã chuyển dời tiêu điểm, thoát thân rời đi.
Ánh mắt Triệu Nguyên Thần liếc sang vừa im lặng vừa bất đắc dĩ, bản thân bị Chu Lỵ quấn lấy, không cách nào bỏ mặc Chu Lỵ để đuổi theo.
Cách đó không xa, Phan Lang Vân thiếu chút nữa cười thành tiếng khi thấy Triệu Nguyên Thần xấu hổ đến mức muốn nhảy xuống giếng, đoán chừng Triệu Nguyên Thần nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải một màn này.
Họ Triệu muốn tạo thế, muốn gây ra một chút tin đồn, từ đó về sau dễ dàng làm việc, kết quả Tần Nghi có thể nhẹ nhàng hóa giải hiềm nghi.
Họ Triệu vừa ra tay, ngay lập tức bị Tần Nghi chấn trụ.
Ánh mắt nàng ta khóa chặt thân hình Tần Nghi rời đi, nữ nhân này chân chính nhận được sự coi trọng từ nàng ta.
Nàng ta cũng hành động lướt ngang qua, ngăn cản trước mặt Tần Nghi, đồng thời phơi bày thân phận.
Hai người biểu lộ hân hạnh với nhau, bất quá Tần Nghi không có ý định ở lại, Phan Lăng Vân cũng biểu hiện ngầm hiểu, không phải vậy lại đi vào vết xe đổ của Triệu Nguyên Thần.
Hai người đã hẹn ngày mai chính thức đàm luận.
Phan Lăng Vân dõi mắt nhìn Tần Nghi rời đi, quay đầu nhìn về phía Triệu Nguyên Thần có chút gấp gáp, cảm thấy buồn cười không thôi.
Nàng ta có thể hiểu tâm trạng của Triệu Nguyên Thần, Tần Nghi không phải không biết ý đồ của bọn họ, qua đêm nay, người cấp bậc như Tần Nghi không phải Triệu Nguyên Thần muốn gặp là có thể tùy tiện, người ta không muốn gặp ngươi, có thể mượn cớ từ chối, dù có là ngay trên địa bàn của ngươi cũng thế, không phải tùy tiện chặn xe giữa đường là có thể gặp mặt.
Phan Lăng Vân hơi nghiêng đầu, nói với người nam tử đi bên cạnh:
"Vừa gặp mặt đã biến thành tình trạng này, sau khi tin tức truyền về Chu thị, ắt sẽ bị người khác chất vấn năng lực, họ Triệu sợ rằng không thấy ánh sáng trên mặt, làm không tốt rất có thể bị chửi sấp mặt không chừng."
Nam tử nói:
"Cũng thế, muốn chơi chiêu trò, kết quả tự làm mất mặt. Bất quá nữ nhân này thật đúng là không một chút nương tay, họ Triệu muốn chơi nàng một vố, nàng lập tức không chút khách khí lấy lại lợi thế, hoàn toàn không bận tâm đến bối cảnh của Chu thị, loại người này, tiểu thư tốt nhất vẫn nên cẩn thận."
"Ngày mai tự nhiên có thể thấy rõ ràng, đi thôi." Phan Lăng Vân quay người rời đi.
...
Trời sáng, La Khang An tinh thần phấn chấn mặc một bộ trang phục mới, duỗi lưng một cái đi ra ngoài.
Gia Cát Man ăn mặc phóng khoáng cũng ra cửa, trên người đầy mùi nước hoa, chủ động xách lấy cánh tay của y, cùng nhau lên xe đi làm.
Tối hôm qua hai người cùng nhau đi xem phim, Gia Cát Man trễ giờ không kịp trở về, kết quả La Khang An dẫn nàng trở về chỗ ở.
Về phần có phải thật hay không, chỉ có trong lòng Gia Cát Man tự mình rõ ràng, dù sao cũng là ngươi tình ta nguyện cùng nhau qua đêm.
Đến Tần thị, La Khang An xuống xe mới phát hiện Lâm Uyên đã tới trước, rõ ràng đang đợi mình.
"Lâm huynh, tới sớm thật đấy!"
La Khang An vui tươi hớn hở.
Lâm Uyên chú ý tình huống Gia Cát Man xuống xe, người sau đầy sức sống phất tay chào hỏi, nói:
"Lâm tiên sinh."
Lâm Uyên gật nhẹ đầu, thấp giọng nói với La Khang An:
"Cần ngươi hỗ trợ chút việc."
La Khang An sửng sốt một hồi, trong lúc hai người nói chuyện, lúc này nhìn thấy Gia Cát Man đến gần, quay sang nói:
"Ngươi vào làm trước đi, chúng ta có chút chuyện cần bàn."
"Được, vậy ta đi trước."
Gia Cát Man phất phất tay với hai người, lắc cái mông vui sướng rời đi, có thấy thấy tâm trạng rất tốt.
Lâm Uyên đã nhìn ra, tối hôm qua đôi nam nữ này sợ rằng đã chăn êm nệm ấm với nhau, bất quá hắn không có hứng thú với chuyện này.
La Khang An chợt hỏi:
"Chuyện gì?"
Lâm Uyên đáp:
"Ngươi còn nhớ cô nương Quan Tiểu Thành hôm qua không?"
La Khang An không hiểu, hỏi tiếp:
"Nhớ rõ chứ, không phải tối hôm qua các ngươi có hẹn với nhau sao? Thế nào?"
Lâm Uyên đáp:
"Hôm qua nàng nhận được thông báo, quản lý phòng kinh doanh điều động nàng đi mỏ quặng, mà khu mỏ quặng kia lại cách xa thành, hoàn cảnh ác liệt chẳng kém, ngược lại nàng muốn ở lại trong thành, cho nên tìm ta hỗ trợ mà năng lực của ta có hạn, La huynh có thể tìm người nói chuyện giúp hay không."
Hắn không muốn chính mình ra mặt, cũng không muốn nói chuyện này với Tần Nghi, nếu như La Khang An có thể giải quyết êm đẹp thì tốt.
La Khang An ngạc nhiên nói:
"Điều đến khu mỏ quặng, vậy là chuyện tốt mới đúng."
"Chuyện tốt á?"
Lâm Uyên ngạc nhiên, không biết tốt ở chỗ nào.
La Khang An nhìn trái ngó phải rồi nhích lại gần, nháy mắt ra hiệu thấp giọng nói:
"Ta nói này huynh đệ, tốt xấu gì ngươi cũng là học viên của Linh Sơn, Quan Tiểu Thanh kia chỉ là một nhân viên thống kê ở tầng dưới chót, chủ động ở trước mặt ngươi cầu cái gì chứ? Chẳng lẽ vừa thấy đã yêu rồi sao? Ngươi đừng có ảo tưởng, người ta chỉ là nhìn trúng địa vị của ngươi mà thôi, không phải hạng người tốt lành đâu, nói thẳng ra là không xứng, ngươi chơi đùa là được rồi, không cần phải xem đùa thành thật? Điều đến khu mỏ quặng là tốt, khoảng cách có hơi xa, muốn liên lạc cũng không tiện, thuận theo tự nhiên cắt đứt, bớt được nhiều việc, cần gì phải giữ người lại tạo phiền phức cho bản thân."
Lâm Uyên nghe xong mới biết ý, nói:
"Không phải chuyện như ngươi nghĩ, ngươi cứ nói thẳng một câu là có thể giữ nàng ở lại hay không."
La Khang An đáp:
"Ngươi cũng không phải không biết, chúng ta căn bản chẳng có quyền lực gì trong Tần thị, chỉ có thể lừa gạt những nhân việt dưới chót chưa hiểu chuyện kia, ta lấy quyền gì can thiệp nội bộ Tần thị điều động nhân viên, ngươi làm vậy có khác nào khiến ta phải có xử?"
Lâm Uyên hỏi:
"Không có biện pháp khác?"
La Khang An nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói:
"Làm gì, ta nói các ngươi vừa mới quen biết, một ngày cũng chưa tròn, ngươi sẽ không đùa thành thật với Quan Tiểu Thanh kia chứ?"
Lâm Uyên nói: "La huynh, thẳng thắn một câu, có thể giúp hay không?"
La Khang An muốn nói “không được”, bất quá nghe giọng điệu của đối phương như ngươi đã bị ta nắm thóp rồi đấy, cho nên do dự gãi gãi mặt, nói:
"Chuyện này, Lâm huynh, ta chỉ có một chút năng lực nhỏ nhoi ấy, chẳng có biện pháp nào tốt hơn, ta đến phòng kinh doanh nói chuyện một chút, nếu như người ta không nể mặt mũi, vậy thì ta cũng hết cách."
Lâm Uyên nhắc nhở:
"Thực sự không được, ngươi có thể tìm Bạch Linh Lung hoặc hội trưởng nói chuyện một chút."
"Không phải chứ?"
La Khang An nhích thân thể về sau, bất mãn nói:
"Ngươi cảm thấy chuyện này có thể không? Tần Nghi nữ nhân kia đã rất khó nói chuyện, vì một chuyện nam nữ bảo nàng lầm tư làm công, ngươi bảo ta phải mở miệng thế nào đây?"
Nhưng đối phương nhìn mình với ánh mắt lạnh lẻo một trận, tiếp theo xoay người rời đi, lúc này trong lòng có chút hoảng, kêu một tiếng rồi bước nhanh về phía trước, kéo lấy cánh tay của Lâm Uyên, cười nói:
"Chuyện của Lâm huynh chính là chuyện của ta. Nhưng mà ta phải cảnh báo trước, ta sẽ cố gắng hết sức, về phần có thể thành công hay không thì không thể cam đoan."
Lâm Uyên đưa tay đẩy lưng đối phương một cái, bảo y nhanh đi, nói:
"Làm tốt chuyện này trước lúc đến Thần Về Doanh, ta chờ tin tức của ngươi ở văn phòng."
La Khang An đành phải kiên trì đi...
Bạch Linh Lung bước vào văn phòng Tần Nghi, đưa một phần văn bản tới trước mặt Tần Nghi, người đang xử lý những vấn đề khác, loại tình huống này bình thường đều là việc khẩn cấp cần xử lý.
Không phải cái gì khác, là bản hợp đồng làm ăn với truyền hình trực tiếp của thành Bất Khuyết, tối hôm qua hai bên đã cho người bàn bạc tốt.
Bạch Linh Lung đã xem qua một lần, không phát hiện có vấn đề gì, nhưng mà vẫn cần Tần Nghi xác nhận lần nữa, có ý kiến gì cũng kịp thời chỉnh sửa.
Chuyện này nhất định phải xử lý thật nhanh, một lúc sau Chu Lỵ sẽ đến ký hợp đồng, có vấn đề phát sinh gì cũng kịp thời thông báo cho nàng ta.
Tần Nghi nhìn qua một lượt cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vẫn là dựa theo ý kiến của nàng, sau đó trả lại nói:
"Cứ làm như thế đi."
Bạch Linh Lung thu dọn văn bản rồi ngập ngừng một lúc, rốt cuộc vẫn nói thành lời:
"Hôm qua cô nương qua lại với Lâm Uyên kia, ta bảo quản lý Vương của phòng kinh doanh điều nàng đến khu mỏ quặng."
Tần Nghi ngẫm nghĩ nói:
"Loại chuyện này, ngươi tự mình xử lý là được rồi"
Bạch Linh Lung đáp:
"Vốn là không có vấn đề gì, nhưng mà vừa rồi quản lý Vương điện thoại tới, bảo rằng La Khang An đến tìm nàng ta bảo hộ cho cô nương kia, hy vọng cô nương kia có thể được giữ lại trong tổng bộ. Quản lý Vương không rõ nội tình của La Khang An, cho nên tìm lấy lý do rồi hỏi ý kiến của ta, bên kia vẫn còn đang chờ đáp án."
"La Khang An lấy quyền gì nhúng tay vào việc này?"
Tần Nghi quét ánh mắt lạnh lẽo sang, sau một lúc yên lặng như nghĩ đến điều gì, chậm rãi nói:
"Đây là Lâm Uyên giật dây, thật đúng là tình sâu ý nặng. La Khang An không có quyền gì can thiệp, cứ mặc kệ y."
Bạch Linh Lung hiểu rõ ý của nàng, không cần phải bàn thêm, bất quá lại nói thêm một chuyện khác:
"Một nữ nhân viên ở phòng tài chính tên là Gia Cát Man, hôm qua cũng ngồi đối diện ăn cơm trưa với La Khang An, có trao đổi vài câu rồi lúc tan ca đi theo y, sau đó cả hai còn cùng nhau qua đêm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook