Kết thúc cuộc trò chuyện với Thomas, anh ngẫm nghĩ rồi gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.

Người nhận là một người phụ nữ.
"Elena, lâu rồi không gặp.

Cô vẫn khỏe chứ?"
Bên kia, người phụ nữ tên Elena mỉm cười: "William.

Mới sáng sớm gọi cho tôi có việc gì sao?"
"Cũng không có gì, chỉ là muốn nhờ cô một việc mà thôi.

Không biết cô có nhận lời giúp tôi hay không?"
"Anh mà cũng có chuyện cần nhờ tôi sao?" Elena cười lớn.

"Nói đi, có chuyện gì cần đến tôi, tôi dĩ nhiên không từ chối!"
"Vậy tôi không khách sáo!" Khải Phong cũng cười to.

"Muốn nhờ cô thiết kế áo cưới cho vợ tôi.

Có điều hơi gấp đấy!"
Elena đang ngồi trên ghế dựa liền ngồi thẳng dậy, nói chuyện nghiêm túc: "William, tôi không nghe nhầm có phải không?"
"Elena, chuyện đại sự, tôi chưa từng nói giỡn!" Khải Phong cũng nói khá nghiêm túc.
"Oh!" Elena tỏ ra hòa hoãn hơn, nói tiếp: "Chuyện tôi đã hứa, dĩ nhiên tôi sẽ thực hiện.

Nói tôi nghe, khi nào cần?"
"Ngày 9 tháng 9, Việt Nam".
"Việt Nam sao?" Elena thắc mắc.
"Uhm!" Khải Phong gật đầu.

"Cô cũng sẽ về Việt Nam tham dự lễ đính hôn của tôi có phải không?"
"Lễ đính hôn? Không phải là kết hôn sao?" Elena hỏi.
"Uhm.

Một thời gian nữa mới về Mỹ kết hôn".
"Vậy thì.." Elena ngập ngừng.

"Kết hôn tôi sẽ thiết kế lại được không? Thời gian hơi gấp rút, có thể sử dụng bộ sưu tập mới nhất hay không? Chỉ mới vừa được ra mắt hai tuần mà thôi!"
"Cũng được".


Khải Phong gật đầu.
"Vậy tôi chuẩn bị một chút.

Vài ngày nữa tôi sẽ mang đồ về Việt Nam cho vợ cậu chọn, có cần chỉnh sửa thì sẽ sửa ngay cho kịp, tiện thể tham dự hôn lễ của anh luôn.

Thế nào?"
"Vậy thì còn gì bằng!" Khải Phong tỏ vẻ mừng rỡ.
"Nè, tôi không quen ai ở Việt Nam, cho nên, anh phải sắp xếp chỗ ở cho tôi đấy!" Elena cười hòa ái.
"Không thành vấn đề.

Đó là điều dĩ nhiên".
"Ok.

Quyết định như vậy".
"Ok!"
Tắt điện thoại, Khải Phong nhìn đồng hồ hiển thị, cũng đã điểm 10 giờ 30, thời gian cũng đã qua một giờ, vậy mà người anh muốn thấy vẫn còn chưa có xuất hiện.

Khẽ thở dài trong lòng, xem ra cô vẫn còn khá e thẹn, đành phải đi bắt người thôi.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, anh liền đi sang phòng kế bên tìm người.

Kết quả lại chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Ra cầu thang nhìn lên sân thượng, không có ánh đèn, hẳn là cô không có lên đó rồi.

Quyết định đi xuống lầu dưới là sáng suốt.

Quả nhiên, cô đang ở trong nhà ăn.

Thế nhưng, sắc mặt có vẻ không ổn lắm.
Anh từ từ bước đến bên cạnh cô, đang định lên tiếng hỏi han thì chị dâu của cô, Thảo Nhi đã cầm một ly nước màu vàng vàng đưa đến cho cô, cất giọng: "Uống ly nước đường đỏ này đi, sẽ ổn thôi!"
Cô mỉm cười: "Cảm ơn chị!"
"Uhm".

Thảo Nhi gật đầu.

"Uống xong lên ngủ một giấc là khỏe thôi".
Sau đó quay sang người đàn ông vừa mới bước vào, gật đầu chào hỏi, lên tiếng: "Đợi con Bé uống xong, phiền cậu đưa nó lên phòng".
Khải Phong nhíu mày: "Cô ấy bị gì vậy?"
Thảo Nhi nhìn sang cô em chồng, xong mới trả lời: "Không có gì.


Chỉ là nguyệt sự đến mà thôi.

Có điều, hậu vận của bốn năm về trước khiến nó không được ổn, hiện tại đã là đỡ lắm rồi.

Trước đây còn.."
"Chị!" Cô lên tiếng cắt ngang.

"Không cần nói những điều này".
Thảo Nhi chợt nhíu mày.

Cũng biết rằng con Bé vẫn không thích nói đến chuyện trước đây, nhưng là vấn đề sinh lý này, cô nghĩ cần phải nói cho cậu ta biết, để sau này cậu ta còn biết đường chăm sóc con Bé vào những ngày này.

Nếu chẳng may sơ sảy, không biết chừng sẽ gặp nguy hiểm.
"Bé à!" Thảo Nhi khuyên.

"Chuyện này chị không thể không nói.

Sau này em qua Mỹ rồi, chị với mẹ không ở cạnh em, ai sẽ lo cho em chứ? Sẽ rất nguy hiểm có biết không?"
Nghe Thảo Nhi nói như vậy, Khải Phong mi tâm nhíu chặt.

Nguy hiểm? Đây là chuyện gì chứ?
"Chị có thể nói rõ hay không?" Anh lên tiếng hỏi.

"Chị cứ kệ cô ấy.

Chuyện liên quan đến cô ấy, tôi cần phải biết".
Thảo Nhi cân nhắc.

Nhìn cô em chồng rồi quay sang nhìn người đàn ông kia, thở dài rồi lên tiếng: "Nguyệt sự của nó thường không đều.

Có khi một tháng, có khi hai ba tháng mới đến một lần.

Nhưng là mỗi lần đến kỳ, nó sẽ vô cùng khổ sở.

Hiếm lắm mới có lần nó bình thường.


Chính là có lần, nó đau cùng xuất huyết quá nhiều đến ngất xỉu.

Cũng may lúc ấy trong nhà có người, nếu không, hậu quả thật không lường được.

Tính tình nó hẳn cậu cũng biết, lúc nào cũng cắn răng chịu đựng một mình.

Haizzz..

Cả nhà đều hết cách!"
"Là như vậy sao?" Khải Phong băn khoăn.

"Không thể chữa trị sao?"
Thảo Nhi lắc đầu: "Đây là vấn đề tâm sinh lý, có lẽ do ảnh hưởng của chuyện năm đó.

Không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể làm giảm cơn đau nhất thời mà thôi.

Hơn nữa, uống quá nhiều thuốc giảm đau là không tốt, chỉ có thể dùng nước đường đỏ để xoa dịu đôi chút mà thôi".
Khải Phong lúc này dường như đã hiểu.

Phải chăng đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước cô bất chợt biến mất ba ngày? Vấn đề này, anh cần phải lưu ý nhiều hơn mới được.
"Tôi biết rồi.

Cảm ơn chị!" Anh gật đầu.
Thảo Nhi nở nụ cười hòa nhã: "Vậy cậu ở đây với con Bé.

Đợi nó uống xong rồi cậu đưa nó lên phòng giúp tôi.

Tôi đi trước".
Nói dứt lời, cô nhìn sang Diễm Linh rồi trở về phòng của mình.
Thảo Nhi đi rồi, Khải Phong liền đi đến ngồi bên cạnh cô, lên tiếng hỏi: "Em sao rồi?"
Cô nở nụ cười gượng gạo: "Em không sao, anh không cần để ý lời chị ấy nói.

Chị ấy làm lớn chuyện mà thôi!"
Vuốt ve mặt cô, anh cất giọng: "Nhìn sắc mặt em xem, còn mạnh miệng".
"Em không sao thật mà!" Cô cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Được, vậy thì mau uống hết ly nước, rồi lên phòng nghỉ ngơi".
"Dạ!"
Cô gật đầu rồi ngoan ngoãn uống ly nước đường đỏ.

Qua một lúc, sự khó chịu cũng dần lắng xuống, sắc mặt cũng không còn khó coi như trước.

Cô quay sang nhìn người bên cạnh, lên tiếng: "Em ổn rồi.

Lên phòng thôi!"

Khải Phong gật đầu đỡ cô đứng dậy.

Những tưởng sẽ có thể bước đi, nào ngờ cơn choáng váng nhất thời kéo đến khiến cô xây xẩm, liền vịn vào cánh tay người bên cạnh mà bấu víu.
Khải Phong liền nhíu mày.

Ổn rồi mà thế này sao?
Không cần suy nghĩ thêm, anh liền bế bổng cô lên khi mà cô còn chưa kịp định thần, mạnh mẽ bước về phía cầu thang hướng lên lầu mà đi.
Thấy anh hành động bất ngờ như vậy, cô liền la lên: "Khải Phong, không cần, em tự đi được!"
"Không cần cậy mạnh với anh có được không?"
Người nọ miệng thì nói, chân vẫn cứ bước đi chưa dừng nửa nhịp.

Chính là, cho dù cô có nói gì đi chăng nữa, anh vẫn là phải bồng cô về đến nơi, không để cho cô lại kì kèo thêm nữa.
Bước vào phòng, đặt thẳng cô nằm trên giường của mình, sau đó kéo mền đắp lại để giữ ấm.

Xong xuôi, anh ngồi kế bên mép giường, dịu dàng nói: "Đã đỡ hơn chưa? Còn khó chịu chỗ nào hay không?"
"Không có!" Cô lắc đầu.

"Em thật sự không sao mà.

Ngủ một giấc là sẽ không sao nữa!"
"Được, vậy nhắm mắt ngủ đi.

Sức khỏe là quan trọng, những việc khác, không cần nghĩ ngợi gì nữa có biết không?"
"Anh không ngủ sao?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn cô đầy ý vị, cũng không nói câu gì mà trực tiếp vén mền chui vào.

Đây chính là câu trả lời của anh.
Cô nằm đó, thoáng sững sờ, nhưng sau đó liền mỉm cười, không khó đoán người kia sẽ làm như vậy.
Ôm chặt lấy cô, để cô gối đầu lên cánh tay mình, cất giọng: "Ngoan, nhắm mắt lại ngủ đi.

Nếu thấy khó chịu phải nói anh có biết không?" Rồi in xuống trán cô một nụ hôn.
Cô nằm trong lòng anh trúc trắc gật đầu, trong lòng thấy ấm áp vô cùng.

Có một người quan tâm đến mình như vậy, còn trông mong gì hơn.
Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, khóe miệng vẽ lên một đường cong, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Còn người đàn ông kia thì lại khác, cứ trằn trọc cả đêm, suy nghĩ về bệnh tình của cô.

Vấn đề này, anh thật sự không có bất cứ một khái niệm nào trong đầu, bởi vì anh chưa từng có đối tượng nào để quan tâm.

Nhưng mà bây giờ, có lẽ anh cần phải hỏi chuyên gia về lĩnh vực này, nếu như bệnh tình này nghiêm trọng, anh phải can thiệp thôi, không thể để cô chịu đựng như vậy được.
Còn người đàn ông kia..
Ánh mắt anh bất chợt trở nên rét lạnh, không ngờ hắn lại khiến cho cô khổ sở như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều phải chịu dày vò.
Trần Trung Đức, anh đợi nhận trừng phạt đi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương