Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc FULL
-
79: Lại Trở Thành Tâm Điểm
Nhìn nụ cười không mấy thiện cảm của ai đó, cô thật sự muốn nhào tới bịt chặt cái miệng gian kia lại.
Chính là, sao anh lại có thể trước mặt mọi người mà nói câu này đây, lại còn hùa theo thằng em trai đáng đánh đòn kia nữa.
"Trọng Hải!" Cô nhìn thẳng mặt cậu ta mà nói.
"Em thật sự không nói được lời hay ho nào sao? Chuyện em khi nào đi Mỹ thì có liên quan gì đến việc chị lập gia đình chứ?"
Trọng Hải nháy mắt với Khải Phong.
Nhận được ánh mắt đồng tình của người nọ, cậu nở nụ cười gian xảo, lại ra vẻ lưỡng lự chống tay lên bàn, huyên thuyên.
"Chị, chị nói xem, em qua Mỹ sẽ ở đâu đây? Chị lấy anh rể rồi dĩ nhiên cũng sẽ qua Mỹ.
Khi đó em có thể ở nhà chị bao lâu cũng được không phải sao? Anh rể cũng nói vậy đó.
Cho nên, chị nghĩ cho tương lai em trai chị một chút đi, chị nhanh nhanh theo anh rể qua Mỹ cho em có chỗ ở nha!"
Khải Phong đang nhấp nháp ly cafe, khi nghe câu này cũng phải bị sặc.
Cậu em vợ này, đang yên đang lành lại có thể mang anh ra hứng mũi chịu sào.
Thật không hiểu cậu ta là đang nói thật hay là cố tình đây?
Trọng Khang cùng Gia Huy ở một bên nghe không có ý chen vào, đến lúc này cũng nhịn không được cười thành tiếng.
Cậu em trai này, thật sự quá đáo để, những lời này, e là chỉ có mình nó dám nói ra mà thôi.
Trọng Huy cùng Mộc Diệp mặc dù không cười thành tiếng, nhưng cũng không nén được cười, miệng cũng khẽ nhếch lên.
Thân là ba mẹ của cô, không có lý nào lại không mong cô sớm được gả đi, huống chi cậu con rể này, ông bà vừa ý vô cùng, chỉ sợ tuột mất nhưng lại cũng không dám hối thúc.
Bây giờ đã có người gan to dám nói ra lời trong lòng, ông bà mong còn không kịp, lại có thể ngăn cản hay sao?
Diễm Linh lúc này cũng không nhịn được nữa, cả nhà đều hùa vào ức hiếp cô.
Cô xụ mặt, chống tay lên bàn, cất giọng uể oải: "Ai nấy đều muốn bán con đi nhanh như vậy hay sao?"
"Diễm Linh à!" Gia Huy lên tiếng.
"Đây là mọi người đều muốn tốt cho em mới nói ra lời này.
Hơn nữa em xem, cũng không còn nhỏ nữa có biết không?"
"Anh rể à, anh nói em già rồi? Cũng là nói vợ anh cũng già rồi có phải hay không?" Cô lém lỉnh hỏi.
Khóe miệng Gia Huy giựt giựt.
Ông trời ơi, anh đâu có ý gì đâu chứ mà cô em vợ lại có thể lôi vợ anh vào cuộc đây? Vợ anh mà biết anh nói cô ấy già, có mà một tháng không cho anh bước lên giường, làm sao sống nổi đây? Anh đã bị một lần, không dám có lần hai đâu nha.
Gia Huy làm động tác kéo khóa miệng, rút lại lời vừa nói, xem như anh chưa có nói gì.
"Anh hai, còn anh thì sao? Anh cũng hùa theo Trọng Hải có phải không?" Quay sang Trọng Khang, cô nháy mắt hỏi.
Trọng Khang đưa hai tay lên đầu hàng: "Em thấy đó, anh chưa có nói gì!"
Anh cũng có điểm yếu bị cô em gái nắm thót, anh dĩ nhiên khôn ngoan một chút, không cần lại chọc vào tổ ong chúa này, sẽ chết vô cùng thảm.
Quay sang hai vị trưởng bối trong nhà, cô cũng cười đầy ý vị: Ba, mẹ! Hai người cũng muốn nhanh gả con đi sao? "
Mộc Diệp lúc này cũng lên tiếng cứu mọi người:" Bé à, mấy năm nay con vì cái nhà này đã hao tổn không ít tâm tư, hiện tại nên nghĩ cho bản thân mình rồi, cũng nên sống cuộc sống con mong muốn.
Ba, mẹ và các anh, chị, em của con đều chỉ mong con được hạnh phúc mà thôi.
Dù con có quyết định như thế nào, mọi người đều sẽ ủng hộ con, sẽ luôn là chỗ dựa của con, có biết không? "
Cô nhìn mẹ mình đầy trìu mến.
Lời mẹ nói, cô dĩ nhiên hiểu, nên không hề có ý trách mọi người, bởi cô biết, ai nấy đều là đang quan tâm cô mà thôi.
Cô gật đầu:" Mẹ, con hiểu.
Nhưng là con! "Cô ấp úng, không biết phải nói sao cho phải.
Chính là, những lời này đều là ý định của người nhà cô, còn đương sự đang ngồi cạnh lại chưa hề lên tiếng.
Đây không phải nói, người có tình nhưng lại không có ý hay sao?
Nhìn vẻ mặt bối rối của cô, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên bàn trước ánh nhìn của mọi người.
Sau đó nhìn về phía hai vị trưởng bối, cất giọng kiên định:" Bác trai, bác gái, hiện tại có mọi người ở đây, con cam đoan sẽ thật tốt với cô ấy, sẽ khiến cô ấy thật vui vẻ hạnh phúc.
Vì vậy, con mong mọi người cũng thật yên tâm giao cô ấy cho con, con sẽ không làm mọi người thất vọng! "
Từ lúc anh nắm lấy tay cô, cô liền nhíu mày nhìn anh đầy ngạc nhiên.
Cho đến khi anh nói những lời này, tảng đá trong lòng cũng bất giác bị hòa tan.
Chính là cái cảm giác ấm áp và hạnh phúc cùng lúc lan tỏa, khiến cho trái tim băng giá của cô chợt dâng lên một khát vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Người đàn ông này, cô lại có thể một lần nữa bỏ qua được hay sao?
Đôi mắt cô đã muốn nhiễm một tầng hơi sương.
Cô chính là cảm động đến muốn khóc.
Lần đầu tiên trong cuộc đời có thể chỉ vì một câu nói mà khóc như một đứa trẻ, sẽ bị cười chết mất.
Nhưng là có bao nhiêu người ở đây, cô cố gắng dằn lòng lại, mỉm cười nhìn anh.
Trọng Huy và Mộc Diệp đồng thời mỉm cười gật đầu.
Có những lời này, họ có thể yên tâm được rồi.
Trước mắt là như vậy, còn lại còn phải xem đứa con gái này có chịu nhận hay không mà thôi!
" Được, những lời này bác nhận.
Chuyện chung thân đại sự của con cái, bác chưa từng xen vào, cho nên, bác không thể quyết định thay nó được.
Khuyên thì cũng đã khuyên rồi, còn lại là do nó quyết định.
Mọi người chỉ có thể giúp tới đây thôi! "
" Dạ con hiểu! Con biết phải làm gì ạ! "
Khải Phong gật đầu, nở nụ cười điềm nhiên.
Chính là, trong đầu đã có quyết định, sẽ phải nhanh chóng thực hiện, như vậy có thể cùng cô tiến thêm một bước, thay đổi danh phận rồi.
Trọng Huy gật đầu hài lòng.
Những gì cần nói đều đã nói, có lẽ cũng đã phần nào đả thông tư tưởng cho hai đứa nhỏ rồi.
Còn lại phải do tụi nó thôi.
Chuyện của con cái, bậc làm cha mẹ không thể cưỡng cầu, chỉ có thể tôn trọng mà thôi.
" Được rồi.
Các con cứ ngồi đây nói chuyện đi, ba mẹ đi dạo một lát ".
Nói dứt lời, Trọng Huy cùng Mộc Diệp đứng lên rời khỏi.
Liền sau đó, Khải Phong cũng đứng lên đi vào trong khách sạn.
Khi chỉ còn ba anh em, Trọng Khang bèn lên tiếng:" Em còn phân vân điều gì sao? Nói cho anh nghe một chút, tối hôm qua thế nào rồi? "
" Tối hôm qua? "Cô thắc mắc.
" Uhm ".
Trọng Khang gật đầu." Em, Khải Phong cùng hắn ta, kết quả thế nào? Lúc nãy có cậu ấy, anh không tiện hỏi ".
" Đã xong.
Khải Phong anh ấy đã biết rồi, em đã nói tất cả mọi chuyện ".
Cô trả lời.
" Tất cả? Có bao gồm chuyện việc kia hay không? "Trọng Khang hỏi tiếp.
Cô gật đầu:" Em đã nói hết rồi, không giấu chuyện gì cả ".
" Vậy, cậu ta phản ứng thế nào? "
Cô nhìn xa xăm một chút, sau đó mới lên tiếng:" Khi em mới chỉ nói được một nửa, anh ấy đã không muốn nghe tiếp, vì không muốn em đau lòng.
Nhưng em lại muốn nói hết một lần, anh ấy cũng sẵn lòng nghe.
Sau cùng anh ấy nói, mọi chuyện qua rồi thì em cũng nên quên hết đi, không cần suy nghĩ lung tung, bởi vì anh ấy nói không để tâm đến chuyện quá khứ của em.
Còn có, chuyện con cái, anh ấy cũng không có chấp nhất! "
" Thật sự? "Trọng Khang ngạc nhiên, sau đó lại lưỡng lự:" Vậy..
em..
tin cậu ấy sao? "
Cô gật đầu:" Em tin anh ấy.
Em không có lý do gì cho rằng anh ấy đang gạt em.
Bởi vì đối với em, anh ấy vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi em cảm thấy bản thân mình có quá nhiều khuyết điểm, không thể nào xứng với anh ấy.
Gặp được anh ấy, có lẽ là điều may mắn nhất mà ông trời ban cho em.
Dù sau này em và anh ấy có không đi đến được bước cuối cùng, em cũng thấy không có gì hối tiếc! "
Cô vừa nói vừa nhìn anh hai của mình bằng ánh mắt kiên định, trên miệng là nụ cười thỏa mãn chưa từng có.
Phải, trước đây cũng vậy, hiện tại cũng là như vậy.
Người đàn ông này yêu thương cô như vậy, cưng chiều cô như vậy, lại cũng vô cùng bao dung với cô, thử hỏi, cô còn có thể nói không hay sao?
Từ giây phút cô trở thành người phụ nữ của anh, cô đã hứa bản thân phải không ngừng cố gắng và cố gắng hơn nữa để bản thân hoàn thiện hơn, để có thể xứng với anh.
Không những thế, cô còn phải dốc lòng đáp lại tấm chân tình của anh dành cho cô, là yêu tâm tâm niệm niệm chứ không phải là sự thương hại!
Nhìn vẻ mặt mãn nguyện hiếm có của cô, Trọng Khang, Gia Huy thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra có thể thật sự an tâm về đứa em gái này rồi.
Trọng Hải lên tiếng:" Chị, em tin chị có suy nghĩ của mình, cũng tin anh rể cũng thật sự yêu chị.
Cho nên, từ bây giờ, chị hãy vì bản thân mình mà sống cho tốt, cũng mở lòng ra với anh ấy, em tin tưởng, hai người sẽ thật hạnh phúc ".
Gia Huy cũng thêm lời:" Trọng Hải nói đúng.
Cứ nhìn anh đây, tấm gương trước mắt.
Hạnh phúc của bản thân là phải biết tự mình đi tìm, tự mình giữ lấy, cũng phải biết đáp trả.
Đừng để cơ hội trôi qua rồi mới thấy hối hận, chưa chắc đã còn cơ hội nữa, có biết không? "
Cô gật đầu:" Em biết.
Cảm ơn mọi người!"
Đúng vậy, hạnh phúc đến rồi thì phải biết nắm bắt.
Hơn nữa, người đàn ông kia rất đáng để cô tự vượt lên chính mình.
Cô quyết định rồi, từ nay cô phải thay đổi bản thân, cô đã không hoàn hảo thì nhất định phải trở nên tốt nhất, để có thể xứng với anh, để có thể đường hoàng đứng cạnh anh, trở thành người phụ nữ được mọi người ngưỡng mộ.
Vì anh, cô có thể làm được tất cả!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook