Trước hôn lễ một ngày, mọi người ai đều trở về chỗ của người nấy.

Đám Thomas cùng những người trong nhà Khải Phong từ Mỹ đến đều cũng đã cùng nhau chuyển về khách sạn, nơi tổ chức hôn lễ, Khải Phong cũng không ngoại lệ.
Buổi tối ngày cuối cùng, lúc này Khải Phong đang ở nhà cô, cứ bịn rịn mãi không muốn về.

Chính là đêm nay không được ở cùng cô, cho nên nhất thời có chút chưa thể thích ứng.
Ôm cô vào lòng, anh cất giọng dịu dàng: "Anh thật sự không muốn xa em có biết không?"
Giữ lấy bàn tay đang vòng quanh eo của người phía sau, cô mỉm cười lên tiếng: "Khải Phong, ngày mai không phải là gặp rồi sao?"
"Haizzz.." Anh thở dài, sau đó lại khẽ nhếch khóe miệng.

"Đêm nay chắc anh không thể ngủ được rồi! Chưa xa mà đã thấy nhớ rồi!"
Anh chính là quen có cô ở bên cạnh, mỗi tối ôm cô đi vào giấc ngủ, đêm nay lại trở về như trước đây, dĩ nhiên sẽ thấy thiếu thiếu gì đó.

Nhiều lúc thói quen cũng thật sự đáng sợ.
Cô im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười, giữ chặt lấy cánh tay kia.

Cô hiện tại cũng có tâm trạng giống anh, cũng không muốn anh rời đi.
Từ ngày có anh ở bên, được anh ôm vào lòng, giấc ngủ của cô thật sự đã được cải thiện, lại có thể ngủ một mạch đến sáng không mộng mị, vô cùng yên bình, có lẽ phần lớn là do người đàn ông kia đem lại.
Ngày mai, tuy không phải là ngày thành hôn chính thức của cả hai, nhưng trong tiềm thức của mỗi người đều đã nhận định đối phương.

Hơn nữa, lễ Vu Quy ở Việt Nam cũng chính là một phần của lễ Thành hôn không phải sao? Cho nên, từ ngày mai, hai người cũng có thể được xưng là vợ chồng rồi.
"Khải Phong!"
Cô ngoài gọi tên anh cũng chẳng biết phải nói gì.


Tâm trạng cô lúc này cũng hồi hộp không kém.

Sau chuyện của bốn năm trước, cô cũng chưa từng dám nghĩ sẽ có một ngày được ở trong vòng tay của bất cứ một ai, chứ đừng nói đến sẽ cùng người ấy trở thành vợ chồng.

Với cô, đó là mong ước xa vời biết bao.
Những tưởng nó sẽ thật xa xôi diệu vợi, thế nhưng bây giờ, lại có một người bằng xương bằng thịt ôm cô vào lòng, khiến cho cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên cõi đời này.

Thế nhưng, len lỏi đâu đó lại có một nỗi bất an vô hình, sợ rằng sự hạnh phúc này sẽ giống như những bong bóng xà phòng, lớn dần lớn dần rồi lại vỡ tan không còn chút dấu vết.
"Vợ! Bà xã!"
Người đàn ông phía sau thủ thỉ bên tai, lại khẽ siết chặt vòng tay ôm chặt cô vào lòng, như thể muốn hòa tan làm một cùng cô.
Cô thoáng sững sờ trong giây lát.

Những ngôn từ kia tuy bình thường, nhưng qua giọng nói cùng cử chỉ của người đàn ông kia, có bao nhiêu nhu tình cùng ái muội!
Cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng có cảm xúc, hiển nhiên cũng sẽ cảm động, cho dù có sắt đá đến mấy cũng sẽ không thể tự chủ mà tan chảy không còn sót lại bất cứ gì.
Từ từ xoay người cô lại để cô đối diện chính mình, cô vẫn là có chút xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Khóe miệng người nọ lại khẽ nhếch lên.

Sự rụt rè của cô càng khiến anh muốn lấn tới.
Đưa tay giữ lấy chiếc cằm thanh tú của cô, nhẹ nhàng đẩy lên để anh có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt diễm lệ của cô.

Từ vành tai đến đôi gò má đều hồng lên trông thấy, đáng yêu đến nỗi anh chỉ muốn một lần ăn trọn không chừa một mảnh.
Thế nhưng, suy nghĩ cũng chỉ là nghĩ suy, thời điểm này không cho phép anh làm điều đó, chỉ có thể một mình áp chế dục vọng đang dâng trào mãnh liệt.
"Bà xã, anh yêu em!"
Giọng nói khàn khàn cất lên, liền sau đó là nụ hôn nồng nàn áp tới, vô cùng ôn nhu dịu dàng nhưng lại mang theo sự chiếm hữu tuyệt đối.


Cô chỉ có thể nhận lấy, hùa theo không có sức chống cự.

Cho đến khi không khí đã muốn cạn kiệt, anh mới từ từ buông tha, nhẹ nhàng rời khỏi làn môi anh đào mà trong lòng vẫn còn luyến tiếc không thôi.
In một nụ hôn lên cái trán nhẵn mịn, sau đó lại ôm chặt cô vào trong ngực cất giọng khàn khàn mang theo chút tư vị dục vọng bị áp chế: "Anh thật sự muốn ăn em có biết không, tiểu yêu tinh!"
Câu nói ái muội này, cô nghe mà không thấy xấu hổ mới là lạ, liền chôn mặt mình trong ngực anh.

Mà cái người kia nhìn thấy biểu hiện làm nũng này của cô, có bao nhiêu đáng yêu trong đó, anh dĩ nhiên nắm lấy không buông.
"Không cần xấu hổ như vậy, anh sẽ lại muốn ứp hiếp có biết không?"
Buông người trong lòng ra, lại khẽ nhếch khoé miệng, tay đưa lên điểm nhẹ vào mũi cô, khẽ thở dài: "Được rồi, không chọc em nữa.

Mau đi ngủ sớm, ngủ một giấc thật ngon để ngày mai làm cô dâu của anh!"
Cô khẽ gật đầu, trong lòng lại khẽ chảy qua một dòng nước ấm.

Người đàn ông này đối với cô có bao nhiêu ôn nhu chân tình, cô hoàn toàn cảm nhận một cách rõ ràng, mà cô đối với anh cũng đã chẳng còn tia chống cự, cứ ngày càng hãm sâu vào không lối thoát.
Cho đến giờ phút này, có lẽ chỉ còn lại là sự tự nguyện, tự nguyện sà vào lòng anh tìm sự ấm áp và bình yên, mà trái tim cô, tự lúc nào cũng đã tự nguyện mở ra để anh bước vào, và nghiễm nhiên để cho anh chiếm giữ một cách triệt để, không ai có thể tiến vào dù chỉ là nửa bước chân.
Anh và cô, có lẽ sinh ra là để dành cho nhau, và chỉ thuộc về nhau!
* * *
Ở một nơi khác phía Tây thành phố, người đàn ông vừa nhận được tin tức về người phụ nữ kia thì lập tức phát hỏa.
Chiếc điện thoại hắn vừa nhận cuộc gọi ngay lập tức in một nụ hôn lên cánh cửa và rớt xuống thành nhiều mảnh vụn.

Đây chứng tỏ một điều, người vừa ném nó có bao nhiêu tức giận đều dồn cả vào lực ném.
Hắn bất ngờ hét lớn: "Hà Diễm Linh, em là của tôi, tôi không cho phép em ở cạnh người đàn ông khác, em chỉ có thể là của tôi, chỉ có thể là của tôi!"

Đến những chữ cuối cùng, thanh âm phát ra từ miệng hắn ngày một nhỏ dần.

Hắn bắt đầu suy nghĩ, hắn vò đầu bức tóc, đi qua đi lại lẩm bẩm trong miệng những lời gì đó không rõ ràng.
Qua một lúc, hắn bất chợt nở nụ cười âm hiểm.

Hắn chính là đã nghĩ ra điều gì đó chăng?
"Chỉ là đính hôn thôi không phải sao? Hà Diễm Linh, tôi sẽ bắt em phải trả giá vì đã phản bội tôi.

Tôi sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy.

Ha ha ha!"
Hắn bất ngờ cười lớn, nụ cười có bao nhiêu ghê rợn thì có bấy nhiêu sự thê lương.

Có lẽ, hắn thật sự yêu cô, chỉ là hắn không biết cách biểu đạt mới khiến cô chịu tổn thương sâu sắc.
Làm thì cũng đã làm rồi, hắn có hối hận cũng đã muộn.

Nhưng hắn lại không cam tâm dâng cô cho kẻ khác.

Hắn không thể chấp nhận thua một cách thảm hại như vậy.

Tuyệt đối không!
Hắn quyết định rồi, cho dù có phải trả giá như thế nào, người phụ nữ của hắn cũng phải trở về bên hắn.

Cô, chỉ có thể là của một mình hắn mà thôi.
Cầm lấy một chiếc điện thoại khác, lấy thẻ sim từ chiếc điện thoại vừa vỡ vụn, lắp vào.
Sau khi điện thoại đã ở chế độ vận hành, hắn lập tức tra danh bạ tìm đến một cái tên đã rất lâu rồi hắn chưa chạm đến, bấm gọi đi.
Điện thoại vừa kết nối, hắn liền cất giọng: "Là tôi.

Đã lâu rồi không liên lạc!"

""
"Không khách khí!"
""
"Ân tình anh nợ tôi, bây giờ tôi muốn lấy!"
""
"Được, ngày mai gặp tôi sẽ nói điều tôi muốn".
Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười nham hiểm.

Hai tay hắn cuộn lại thành quyền.

Hắn nghiến răng lẩm bẩm trong miệng: "Hà Diễm Linh, tôi sẽ đợi em tự nguyện trở về bên cạnh tôi!"
Sau khi gác điện thoại, hắn trở lại bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo bàn lấy ra chiếc chìa khóa.

Sau đó, hắn đi vào phòng ngủ của mình, mở cánh cửa tủ áo, gạt quần áo ra hai bên, lấy ra một két sắt nhỏ được đồ dùng phủ lên.
Thứ đồ được hắn giấu kỹ như vậy, hẳn không phải là đồ tầm thường.
Hắn săm soi két sắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó lấy chiếc chìa khóa kia cắm vào, xoay nhẹ hai vòng.

Một tiếng cạch nhỏ vang lên, cửa két sắt cũng theo đó từ từ mở ra.
Hắn thò tay vào trong lấy ra một chiếc thẻ nhớ, kẹp trên hai đầu ngón tay.

Khóe miệng hắn vẽ lên một nụ cười nham hiểm, ánh mắt loé lên tia rét lạnh đáng sợ.
"Hà Diễm Linh, tôi sẽ chống mắt lên xem, khi hắn ta nhìn thấy thứ này sẽ có biểu hiện gì.

Quà cưới của em, tôi sẽ chuẩn bị thật chu đáo..

Em, chỉ có thể là của tôi, chỉ có thể là của tôi!"
Hắn khẽ lẩm bẩm trong miệng, nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi không còn nghe được thanh âm nào nữa...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương