Tiên Môn
-
Chương 41: Trường Sinh Thụ
Hai ngàn vạn, một con số mà Cơ Thành Tử đã không hề nghĩ đến. Nó quá nhiều đi. Cần biết, ở cấp bậc chân nhân như bọn họ, hai chữ "linh thạch" được dùng, ý nghĩa đã sai biệt so với tu sĩ thông thường.
Linh thạch ở đây, nó chả phải hạ phẩm. Trung phẩm? Cũng không. Là thượng thẩm cơ!
Hai ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, đó là một con số thiên văn đấy!
Theo quy ước của giới tu sĩ thì mười viên hạ phẩm linh thạch mới đổi được một viên trung phẩm linh thạch, mười viên trung phẩm linh thạch mới đổi được một viên thượng phẩm linh thạch. Như vậy, hai ngàn vạn thượng phẩm linh thạch nếu đổi ra hạ phẩm linh thạch, vị chi sẽ là hai mươi ức - một con số đủ để đè chết không biết bao nhiêu người rồi.
Khỏi nghĩ, Cơ Thành Tử dĩ nhiên là đã lắc đầu từ chối bỏ ra mức chi phí lớn tới nhường ấy. Lăng Thanh Trúc có những suy nghĩ bất thường nhưng đầu óc của Cơ Thành Tử hắn thì vẫn còn bình thường lắm. Hắn theo không nổi.
Tuy nhiên, nói thế không đồng nghĩa rằng Cơ Thành Tử đã từ bỏ, thôi truy hỏi. Đối với đan dược có thể trợ giúp tu sĩ đột phá chân nhân hậu kỳ, hắn quả rất mong được biết. Nhưng, thay vì bỏ ra hai ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, hắn đã thương nghị, mặc cả để giảm bớt rồi thêm thắt những điều kiện khác vào. Ví như sẽ gia tăng lượng tài nguyên cung cấp hằng năm cho Trúc Kiếm Phong chẳng hạn.
Sự thể nó là như vậy. Một cuộc trao đổi đầy "giá trị". Lăng Thanh Trúc rất lời, trong khi sư huynh của nàng - Cơ Thành Tử, hắn cũng không hề lỗ.
Đúng vậy. Mặc dù chỉ là một chút thông tin, vài ba câu nói nhưng Cơ Thành Tử thực sự hài lòng. Thậm chí bây giờ, sau khi nghe xong, hắn đã chẳng còn tí bất mãn hay ủy khuất nào nữa. Nếu có thì đó cũng chỉ là một chút vui mừng, mong đợi...
Theo như lời sư muội Lăng Thanh Trúc của hắn kể thì đan dược mà nàng đã luyện chế và phục dụng chính là Hoá Thần Đan - một loại đan dược cổ xưa, gần như đã hoàn toàn tuyệt tích tại tu tiên giới ngày nay. Nguyên do là bởi để luyện chế loại đan dược này thì cần phải có được Ngũ Sắc Linh Chi và Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo - hai loại chủ dược quan trọng nhất. Mà chúng thì...
Tại thời thượng cổ xa xưa, Ngũ Sắc Linh Chi và Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo đúng đều tồn tại rất nhiều. Nhưng từ lúc thời đại thượng cổ kết thúc, cùng với vô số các giống loài linh thú dị chủng biến mất, hai loại dược liệu kia cũng trở nên khan hiếm, đến nay thì tưởng chừng đã hoàn toàn tuyệt tích...
Giống như mọi người, Cơ Thành Tử hắn chưa bao giờ có những ý nghĩ xa vời đối với Ngũ Sắc Linh Chi và Cửu Diêp Tuyền Minh Thảo, hay đúng hơn là đối với Hoá Thần Đan. Mãi tới hôm nay, khi nghe chính miệng Lăng Thanh Trúc nói ra...
Tâm hướng đến, Cơ Thành Tử nhìn Lăng Thanh Trúc, xác nhận lại: "Thanh Trúc, muội khẳng định là bên trong thạch động kia vẫn còn hai loại dược liệu đó?".
"Chắc chắn còn." Lăng Thanh Trúc chả cần nghĩ, lập tức đáp ngay.
Nàng nói tiếp: "Không những Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi, tại Ô Long Cốc còn có mấy loại thảo mộc trân quý khác nữa. Ừm, đều là những dược liệu vốn đã bị cho rằng tuyệt chủng hết".
"Sư muội, muội hẳn là không phóng đại đấy chứ?".
"Phóng đại?".
Lăng Thanh Trúc lắc đầu, thanh âm nghiêm túc lên nhiều: "Chưởng môn sư huynh, muội đây thật không có nói chơi. Bên trong thạch động ở Ô Long Cốc kia đích xác vẫn còn đến những chín mười loại thảo mộc quý báu cực kỳ".
"Nếu vậy... Tại sao sư muội chỉ lấy đi một cây Ngũ Sắc Linh Chi và một cây Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo? Thật chẳng giống muội chút nào".
"Haizzz... Nếu mà lấy được thì muội đây đã lấy hết rồi...".
"Sư muội, có uẩn khúc gì chăng?".
"Một chút".
Lăng Thanh Trúc thoáng hồi tưởng rồi thuật lại: "Năm đó, thời điểm muội tiến vào Ô Long Cốc tầm bảo, vốn cũng không nghĩ sẽ tìm được các loại thảo mộc trân quý nhường ấy. Thú thật với huynh, giây phút nhìn thấy chúng, muội đã kích động đến độ muốn ngửa mặt cười to. Nhưng còn chưa kịp cười thì đã...".
"Chưởng môn sư huynh, trừ bỏ thảo dược trân quý khó cầu, huynh biết là muội đã nhìn thấy thứ gì tại thạch động kia không?".
"Là cái gì?".
"Một đôi Kim Tước".
"Kim Tước...".
Cơ Thành Tử nhất thời chưa kịp hiểu, vừa nhẩm vừa lục tìm trong trí óc. Tới chừng lần ra, hắn không khỏi trở nên thất thố. Mặt mày rung động thấy rõ, hắn hỏi lại: "Thanh Trúc, ý muội không phải là thượng cổ linh chủng Kim Tước đấy chứ?".
"Chính là nó".
Lăng Thanh Trúc ngẫm mà e ngại: "Chưởng môn sư huynh, tại thạch động ở Ô Long Cốc năm đó, muội đã tận mắt nhìn thấy chúng. Còn nhớ, lúc muội hái xuống Ngũ Sắc Linh Chi và Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo xong tiến vào bên trong, đang định hái tiếp những thảo dược khác thì bất ngờ nghe được một tiếng kêu vang, âm ba hùng hậu vô cùng. Kế đó, từ sâu bên trong thạch động, một đôi linh điểu toàn thân vàng rực bay ra".
"Thần minh ơi, chúng vậy mà lại là Kim Tước - một trong số ít những thượng cổ linh chủng hiếm hoi còn tồn tại cho đến ngày nay...".
"Chưởng môn sư huynh, huynh thừa biết rồi đấy, linh chủng thượng cổ là cỡ nào lợi hại. Kim Tước tuy không phải loài quá mạnh mẽ ở thời thượng cổ, nhưng suy cho cùng vẫn thuộc chi hệ đại tộc phượng hoàng, là hậu duệ đời sau của Huỳnh Điểu. Thần thông của nó, đừng nói tu vị chân nhân trung kỳ năm đó của muội, thậm chí kể cả có là hậu kỳ hôm nay, chạm mặt cũng chỉ đành quay đầu bỏ chạy".
Lăng Thanh Trúc thở ra một hơi, giọng thấp xuống: "Còn may, trên người muội có mang theo Vô Tướng Y, nếu không chắc hôm ấy đã phải bỏ mạng lại Ô Long Cốc rồi".
Nghe tới đây, Cơ Thành Tử rốt cuộc đã hoàn toàn minh bạch. Hắn đã hiểu tại sao Lăng Thanh Trúc chỉ lấy đi hai gốc Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi mà bỏ qua số thảo dược còn lại. Nàng căn bản là không kịp ra tay.
Kim Tước - loài linh chủng sót lại từ thời thượng cổ này, nó quá mạnh mẽ so với tu sĩ ngày nay. Trừ phi là đạt tới chân nhân hậu kỳ đại viên mãn, hoặc sở hữu những bảo vật uy lực kinh nhân, thần kỳ diệu dụng, bằng không, muốn đối phó mà nói... thật bất khả thi.
"Thanh Trúc, nói vậy kể từ đó đến nay muội vẫn chưa trở lại Ô Long Cốc lần nào sao?".
Hồi đáp Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc thành thật nói ra: "Thật ra cũng có vài lần. Nhưng mà... không dám tiến vào thạch động".
Như chợt nghĩ tới điều gì, nàng khuyên: "Chưởng môn sư huynh, đừng nói là huynh muốn đến Ô Long Cốc tầm bảo nhé? Muội khuyên huynh tốt nhất nên từ bỏ ý nghĩ này đi".
"Huynh không biết đâu, sau lần chạm mặt với muội năm đó thì đôi Kim Tước kia đã trở nên hết sức cảnh giác. Nhiều năm qua bọn chúng vẫn đêm ngày canh giữ thạch động a".
"Sao lại như vậy...".
Dạ vướng mắc, Cơ Thành Tử khẽ cau mày nghi hoặc: "Mấy loại thảo dược như Ngũ Sắc Linh Chi, Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo tuy rằng trân quý nhưng đối với Kim Tước cũng chẳng phải đồ vật quan trọng gì. Theo lý bọn chúng không cần quá để ý như vậy mới đúng...".
"Thanh Trúc, lẽ nào ngoài những Ngũ Sắc Linh Chi, Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo kia, bên trong thạch động còn có loại thảo dược quý báu hơn?".
"Chưởng môn sư huynh, huynh tinh ý đấy".
Lăng Thanh Trúc cũng không giấu diếm, gật đầu xác nhận. Nàng nói tiếp: "Trong số những thứ mà muội nhìn thấy bên trong thạch động nọ, Ngũ Sắc Linh Chi, Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo, chúng bất quá chỉ là loại "bình thường". Thực sự "giá trị" phải kể đến thứ nằm ở bên trong hồ nước - nơi muội vừa tiến đến đã liền bị đôi Kim Tước kia phát hiện kìa".
"Sư muội, đó là thứ gì?".
"Ba chữ "Trường Sinh Thụ" không biết sư huynh đã từng nghe?".
...
Cơ Thành Tử không đáp, mặc dù đã nghe rất rõ.
"Trường Sinh Thụ", Cơ Thành Tử hắn biết. Và chính bởi vì biết mà giờ phút này đây hắn mới khó lòng kiềm chế cảm xúc, cơn kích động.
Từ xưa đến nay, cái mà tu sĩ bao đời tìm kiếm, nỗ lực truy cầu, nó là gì?
Chính là trường sinh.
Sức mạnh, thần thông, tu vị,..., hết thảy đều chỉ là hình thức, cái thứ yếu; chính yếu thì vẫn là sống lâu, là thọ nguyên dồi dào. Vì muốn được trường sinh, tu sĩ hết đời này qua đời khác đã bỏ ra vô số mồ hôi, nước mắt và cả máu xương để tu tập đạo pháp, đề cao cảnh giới. Thế nhưng...
Tiên - phàm hai chữ, cuối cùng vẫn là chẳng ai thông suốt. Thọ nguyên có được, chung quy vẫn là hữu hạn, hai ba ngàn năm bất quá.
Lẽ dĩ nhiên, với khao khát, tham vọng của mình, tu sĩ sẽ không cam lòng chấp nhận mức thọ nguyên giới hạn ấy. Song song với việc tu luyện đạo pháp, họ còn áp dụng nhiều cách khác nữa để gia tăng thọ nguyên của bản thân lên. Trong số ấy, điển hình, cũng là phổ biến nhất chính là phục dụng đan dược.
Có điều, những đan dược loại này, đừng nói hôm nay, dẫu là ngày xưa cũng đã hết sức trân quý rồi. Vì lẽ đó, giá trị của chúng là chẳng cần bàn cãi. Dược liệu dùng để luyện chế ra, hiển nhiên cũng đắt đỏ vô cùng. Thậm chí có loại còn khan hiếm, quý giá tới nỗi mà dù bỏ ra ngàn vạn ức linh thạch vẫn chỉ đành thở dài luyến tiếc, vô vọng thu được.
Trường Sinh Thụ chính là một trong số ấy.
Thử hỏi bảo vật trân quý nhường ấy, có ai lại không mơ ước, mong cầu? Cơ Thành Tử động tâm, rung động âu cũng bình thường.
Âm thầm hít sâu một hơi, qua hồi lâu im lặng, Cơ Thành Tử rốt cuộc lên tiếng: "Thanh Trúc, muội xác định mình không nhìn lầm chứ? Thứ mà muội thấy, nó thật là Trường Sinh Thụ?".
"Sư huynh, tốt xấu gì muội cũng là một vị đan sư đỉnh cấp, cổ thư điển tịch đã xem qua vô số, há có khả năng lầm lẫn?".
Lăng Thanh Trúc nói thêm: "Huống chi, thời điểm muội phát hiện ra, trên cây lại còn đang kết quả. Lá cành có thể nhận sai nhưng quả của nó thì muội liếc qua liền biết ngay a".
Linh thạch ở đây, nó chả phải hạ phẩm. Trung phẩm? Cũng không. Là thượng thẩm cơ!
Hai ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, đó là một con số thiên văn đấy!
Theo quy ước của giới tu sĩ thì mười viên hạ phẩm linh thạch mới đổi được một viên trung phẩm linh thạch, mười viên trung phẩm linh thạch mới đổi được một viên thượng phẩm linh thạch. Như vậy, hai ngàn vạn thượng phẩm linh thạch nếu đổi ra hạ phẩm linh thạch, vị chi sẽ là hai mươi ức - một con số đủ để đè chết không biết bao nhiêu người rồi.
Khỏi nghĩ, Cơ Thành Tử dĩ nhiên là đã lắc đầu từ chối bỏ ra mức chi phí lớn tới nhường ấy. Lăng Thanh Trúc có những suy nghĩ bất thường nhưng đầu óc của Cơ Thành Tử hắn thì vẫn còn bình thường lắm. Hắn theo không nổi.
Tuy nhiên, nói thế không đồng nghĩa rằng Cơ Thành Tử đã từ bỏ, thôi truy hỏi. Đối với đan dược có thể trợ giúp tu sĩ đột phá chân nhân hậu kỳ, hắn quả rất mong được biết. Nhưng, thay vì bỏ ra hai ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, hắn đã thương nghị, mặc cả để giảm bớt rồi thêm thắt những điều kiện khác vào. Ví như sẽ gia tăng lượng tài nguyên cung cấp hằng năm cho Trúc Kiếm Phong chẳng hạn.
Sự thể nó là như vậy. Một cuộc trao đổi đầy "giá trị". Lăng Thanh Trúc rất lời, trong khi sư huynh của nàng - Cơ Thành Tử, hắn cũng không hề lỗ.
Đúng vậy. Mặc dù chỉ là một chút thông tin, vài ba câu nói nhưng Cơ Thành Tử thực sự hài lòng. Thậm chí bây giờ, sau khi nghe xong, hắn đã chẳng còn tí bất mãn hay ủy khuất nào nữa. Nếu có thì đó cũng chỉ là một chút vui mừng, mong đợi...
Theo như lời sư muội Lăng Thanh Trúc của hắn kể thì đan dược mà nàng đã luyện chế và phục dụng chính là Hoá Thần Đan - một loại đan dược cổ xưa, gần như đã hoàn toàn tuyệt tích tại tu tiên giới ngày nay. Nguyên do là bởi để luyện chế loại đan dược này thì cần phải có được Ngũ Sắc Linh Chi và Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo - hai loại chủ dược quan trọng nhất. Mà chúng thì...
Tại thời thượng cổ xa xưa, Ngũ Sắc Linh Chi và Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo đúng đều tồn tại rất nhiều. Nhưng từ lúc thời đại thượng cổ kết thúc, cùng với vô số các giống loài linh thú dị chủng biến mất, hai loại dược liệu kia cũng trở nên khan hiếm, đến nay thì tưởng chừng đã hoàn toàn tuyệt tích...
Giống như mọi người, Cơ Thành Tử hắn chưa bao giờ có những ý nghĩ xa vời đối với Ngũ Sắc Linh Chi và Cửu Diêp Tuyền Minh Thảo, hay đúng hơn là đối với Hoá Thần Đan. Mãi tới hôm nay, khi nghe chính miệng Lăng Thanh Trúc nói ra...
Tâm hướng đến, Cơ Thành Tử nhìn Lăng Thanh Trúc, xác nhận lại: "Thanh Trúc, muội khẳng định là bên trong thạch động kia vẫn còn hai loại dược liệu đó?".
"Chắc chắn còn." Lăng Thanh Trúc chả cần nghĩ, lập tức đáp ngay.
Nàng nói tiếp: "Không những Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi, tại Ô Long Cốc còn có mấy loại thảo mộc trân quý khác nữa. Ừm, đều là những dược liệu vốn đã bị cho rằng tuyệt chủng hết".
"Sư muội, muội hẳn là không phóng đại đấy chứ?".
"Phóng đại?".
Lăng Thanh Trúc lắc đầu, thanh âm nghiêm túc lên nhiều: "Chưởng môn sư huynh, muội đây thật không có nói chơi. Bên trong thạch động ở Ô Long Cốc kia đích xác vẫn còn đến những chín mười loại thảo mộc quý báu cực kỳ".
"Nếu vậy... Tại sao sư muội chỉ lấy đi một cây Ngũ Sắc Linh Chi và một cây Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo? Thật chẳng giống muội chút nào".
"Haizzz... Nếu mà lấy được thì muội đây đã lấy hết rồi...".
"Sư muội, có uẩn khúc gì chăng?".
"Một chút".
Lăng Thanh Trúc thoáng hồi tưởng rồi thuật lại: "Năm đó, thời điểm muội tiến vào Ô Long Cốc tầm bảo, vốn cũng không nghĩ sẽ tìm được các loại thảo mộc trân quý nhường ấy. Thú thật với huynh, giây phút nhìn thấy chúng, muội đã kích động đến độ muốn ngửa mặt cười to. Nhưng còn chưa kịp cười thì đã...".
"Chưởng môn sư huynh, trừ bỏ thảo dược trân quý khó cầu, huynh biết là muội đã nhìn thấy thứ gì tại thạch động kia không?".
"Là cái gì?".
"Một đôi Kim Tước".
"Kim Tước...".
Cơ Thành Tử nhất thời chưa kịp hiểu, vừa nhẩm vừa lục tìm trong trí óc. Tới chừng lần ra, hắn không khỏi trở nên thất thố. Mặt mày rung động thấy rõ, hắn hỏi lại: "Thanh Trúc, ý muội không phải là thượng cổ linh chủng Kim Tước đấy chứ?".
"Chính là nó".
Lăng Thanh Trúc ngẫm mà e ngại: "Chưởng môn sư huynh, tại thạch động ở Ô Long Cốc năm đó, muội đã tận mắt nhìn thấy chúng. Còn nhớ, lúc muội hái xuống Ngũ Sắc Linh Chi và Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo xong tiến vào bên trong, đang định hái tiếp những thảo dược khác thì bất ngờ nghe được một tiếng kêu vang, âm ba hùng hậu vô cùng. Kế đó, từ sâu bên trong thạch động, một đôi linh điểu toàn thân vàng rực bay ra".
"Thần minh ơi, chúng vậy mà lại là Kim Tước - một trong số ít những thượng cổ linh chủng hiếm hoi còn tồn tại cho đến ngày nay...".
"Chưởng môn sư huynh, huynh thừa biết rồi đấy, linh chủng thượng cổ là cỡ nào lợi hại. Kim Tước tuy không phải loài quá mạnh mẽ ở thời thượng cổ, nhưng suy cho cùng vẫn thuộc chi hệ đại tộc phượng hoàng, là hậu duệ đời sau của Huỳnh Điểu. Thần thông của nó, đừng nói tu vị chân nhân trung kỳ năm đó của muội, thậm chí kể cả có là hậu kỳ hôm nay, chạm mặt cũng chỉ đành quay đầu bỏ chạy".
Lăng Thanh Trúc thở ra một hơi, giọng thấp xuống: "Còn may, trên người muội có mang theo Vô Tướng Y, nếu không chắc hôm ấy đã phải bỏ mạng lại Ô Long Cốc rồi".
Nghe tới đây, Cơ Thành Tử rốt cuộc đã hoàn toàn minh bạch. Hắn đã hiểu tại sao Lăng Thanh Trúc chỉ lấy đi hai gốc Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi mà bỏ qua số thảo dược còn lại. Nàng căn bản là không kịp ra tay.
Kim Tước - loài linh chủng sót lại từ thời thượng cổ này, nó quá mạnh mẽ so với tu sĩ ngày nay. Trừ phi là đạt tới chân nhân hậu kỳ đại viên mãn, hoặc sở hữu những bảo vật uy lực kinh nhân, thần kỳ diệu dụng, bằng không, muốn đối phó mà nói... thật bất khả thi.
"Thanh Trúc, nói vậy kể từ đó đến nay muội vẫn chưa trở lại Ô Long Cốc lần nào sao?".
Hồi đáp Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc thành thật nói ra: "Thật ra cũng có vài lần. Nhưng mà... không dám tiến vào thạch động".
Như chợt nghĩ tới điều gì, nàng khuyên: "Chưởng môn sư huynh, đừng nói là huynh muốn đến Ô Long Cốc tầm bảo nhé? Muội khuyên huynh tốt nhất nên từ bỏ ý nghĩ này đi".
"Huynh không biết đâu, sau lần chạm mặt với muội năm đó thì đôi Kim Tước kia đã trở nên hết sức cảnh giác. Nhiều năm qua bọn chúng vẫn đêm ngày canh giữ thạch động a".
"Sao lại như vậy...".
Dạ vướng mắc, Cơ Thành Tử khẽ cau mày nghi hoặc: "Mấy loại thảo dược như Ngũ Sắc Linh Chi, Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo tuy rằng trân quý nhưng đối với Kim Tước cũng chẳng phải đồ vật quan trọng gì. Theo lý bọn chúng không cần quá để ý như vậy mới đúng...".
"Thanh Trúc, lẽ nào ngoài những Ngũ Sắc Linh Chi, Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo kia, bên trong thạch động còn có loại thảo dược quý báu hơn?".
"Chưởng môn sư huynh, huynh tinh ý đấy".
Lăng Thanh Trúc cũng không giấu diếm, gật đầu xác nhận. Nàng nói tiếp: "Trong số những thứ mà muội nhìn thấy bên trong thạch động nọ, Ngũ Sắc Linh Chi, Cửu Diệp Tuyền Minh Thảo, chúng bất quá chỉ là loại "bình thường". Thực sự "giá trị" phải kể đến thứ nằm ở bên trong hồ nước - nơi muội vừa tiến đến đã liền bị đôi Kim Tước kia phát hiện kìa".
"Sư muội, đó là thứ gì?".
"Ba chữ "Trường Sinh Thụ" không biết sư huynh đã từng nghe?".
...
Cơ Thành Tử không đáp, mặc dù đã nghe rất rõ.
"Trường Sinh Thụ", Cơ Thành Tử hắn biết. Và chính bởi vì biết mà giờ phút này đây hắn mới khó lòng kiềm chế cảm xúc, cơn kích động.
Từ xưa đến nay, cái mà tu sĩ bao đời tìm kiếm, nỗ lực truy cầu, nó là gì?
Chính là trường sinh.
Sức mạnh, thần thông, tu vị,..., hết thảy đều chỉ là hình thức, cái thứ yếu; chính yếu thì vẫn là sống lâu, là thọ nguyên dồi dào. Vì muốn được trường sinh, tu sĩ hết đời này qua đời khác đã bỏ ra vô số mồ hôi, nước mắt và cả máu xương để tu tập đạo pháp, đề cao cảnh giới. Thế nhưng...
Tiên - phàm hai chữ, cuối cùng vẫn là chẳng ai thông suốt. Thọ nguyên có được, chung quy vẫn là hữu hạn, hai ba ngàn năm bất quá.
Lẽ dĩ nhiên, với khao khát, tham vọng của mình, tu sĩ sẽ không cam lòng chấp nhận mức thọ nguyên giới hạn ấy. Song song với việc tu luyện đạo pháp, họ còn áp dụng nhiều cách khác nữa để gia tăng thọ nguyên của bản thân lên. Trong số ấy, điển hình, cũng là phổ biến nhất chính là phục dụng đan dược.
Có điều, những đan dược loại này, đừng nói hôm nay, dẫu là ngày xưa cũng đã hết sức trân quý rồi. Vì lẽ đó, giá trị của chúng là chẳng cần bàn cãi. Dược liệu dùng để luyện chế ra, hiển nhiên cũng đắt đỏ vô cùng. Thậm chí có loại còn khan hiếm, quý giá tới nỗi mà dù bỏ ra ngàn vạn ức linh thạch vẫn chỉ đành thở dài luyến tiếc, vô vọng thu được.
Trường Sinh Thụ chính là một trong số ấy.
Thử hỏi bảo vật trân quý nhường ấy, có ai lại không mơ ước, mong cầu? Cơ Thành Tử động tâm, rung động âu cũng bình thường.
Âm thầm hít sâu một hơi, qua hồi lâu im lặng, Cơ Thành Tử rốt cuộc lên tiếng: "Thanh Trúc, muội xác định mình không nhìn lầm chứ? Thứ mà muội thấy, nó thật là Trường Sinh Thụ?".
"Sư huynh, tốt xấu gì muội cũng là một vị đan sư đỉnh cấp, cổ thư điển tịch đã xem qua vô số, há có khả năng lầm lẫn?".
Lăng Thanh Trúc nói thêm: "Huống chi, thời điểm muội phát hiện ra, trên cây lại còn đang kết quả. Lá cành có thể nhận sai nhưng quả của nó thì muội liếc qua liền biết ngay a".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook