Tiên Môn
-
Chương 37: Chém Đoạn Xà Tiên
Trong số bốn đại tông môn đứng đầu chính đạo, so với Thiên Kiếm Môn, Lam Yên Tự và Cửu Hoa Cung thì Tam Tiên Đảo có phần đặc biệt. Thay vì chỉ dùng một hai loại vũ khí làm pháp bảo chính thức như các tông môn khác, tại Tam Tiên Đảo, hai chữ "chính thức" lại gần như không có giới hạn. Đạo pháp ở đây hết sức đa dạng, đến độ hỗn tạp. Vì lẽ đó, binh khí được sử dụng, nó cũng phong phú vô cùng.
Khi đấu với Chu Đại Trù, Lục Đan dung song hoàn; đánh với Lăng Thanh Trúc, sư thúc của nàng - hồng y thiếu phụ - lại sử dụng trường tiên, việc ấy là hết sức bình thường, chả có gì đáng nói. Hiện tại, thứ nên bận tâm hoạ chăng là phẩm cấp, uy năng của pháp bảo kia.
Cây trường tiên trên tay hồng y thiếu phụ, nó đã khác xa so với trước. Nếu như khi nãy, trường tiên có màu đen, bề mặt thô ráp sần sùi thì bây giờ, cái lớp vỏ xấu xí nọ đã được thay đi. Lúc này, đang hiện hữu đây là một chiếc lưỡi dài màu đỏ với hai hàng răng cưa sắc lẹm...
Nắm chặt trường tiên lưỡi đỏ có phần ghê rợn, hồng y thiếu phụ cấp tốc quán thâu linh lực, tùy thời xuất động.
Rõ ràng, nàng đang rất nghiêm túc, và cẩn trọng. Hoặc là nói, nàng quyết phải trả đũa tới cùng...
Không chỉ đơn giản vì Lục Đan - sư điệt của nàng - mà còn vì chính bản thân nàng nữa. Tất cả bởi những lời thô tục Lăng Thanh Trúc đã xổ ra ban nãy...
"Xú bà nương chưa già đã lẫn...", trong cả cuộc đời mình, suốt mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên có kẻ buông ra mấy lời đó với nàng. Đành rằng nàng đã sống khá lâu, tuổi tính bằng thế kỷ, nhưng là... Nhìn nàng đi, hình dáng này, dung mạo này, từ trên xuống dưới có chỗ nào đáng gọi là xấu xí, quê mùa bẩn thỉu?
"Được... Được lắm...".
Thanh âm lạnh lẽo, hồng y thiếu phụ nghiến răng nhìn Lăng Thanh Trúc nơi đối diện, nói mà như gằn: "Lăng Thanh Trúc, ta đã nghe thiên hạ đồn về ngươi rất nhiều. Hôm nay chạm mặt, vậy hãy để Ân Hồng ta đích thân lãnh giáo!".
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc hồng y thiếu phụ, tức Ân Hồng lao đi. Đích đến thì chính thị Lăng Thanh Trúc. Ân Hồng nàng muốn dạy cho đối phương một bài học!
Tất nhiên, đấy là Ân Hồng muốn, ý định của cá nhân nàng. Phần Lăng Thanh Trúc, nàng cũng muốn, nhưng là theo chiều hướng ngược lại cơ.
Ai dạy bảo ai, đánh rồi khắc biết!
"Hừ!".
Theo sau tiếng hừ khẽ, giống như Ân Hồng, Lăng Thanh Trúc cũng lao mình về phía trước. Thanh kiếm màu đen trong tay nàng, loáng cái đã dài thêm phân nửa; thanh quang phát ra, so với ban nãy còn mạnh hơn bội phần.
"Keng!".
"Keng!".
...
"Keng!".
Lấy tốc độ mắt thường vô pháp theo kịp, hắc kiếm và trường tiên chạm trán nhau liên tục. Chưa tới một nhịp thở, số lần va chạm đã vượt ngoài con số ba mươi.
Đến đây, không thể không nói: Trường tiên của Ân Hồng quả quỷ dị vô cùng. Nhìn thì mềm mại nhưng thời điểm cùng hắc kiếm của Lăng Thanh Trúc chạm trán, nó lại bỗng trở nên cứng rắn lạ thường. Nhưng, khi sự đối kháng vừa trôi qua, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trường tiên bất chợt thay đổi, chuyển từ cứng sang mềm, đem hắc kiếm quấn lấy...
Cách tấn công nọ thực rất khó chịu. Nó khiến cho Lăng Thanh Trúc muốn công không được, muốn thủ cũng không xong. Nếu chẳng nhờ nàng có trình độ kiếm thuật cao thâm thì e đã sớm bị Ân Hồng đoạt mất binh khí rồi.
"Cái ả Ân Hồng này nhìn vậy mà cũng khó chơi thật...".
Dạ thầm suy tính, trải qua một hồi giằng co trong thế bất lợi, Lăng Thanh Trúc đột nhiên thoái lui, thôi không cùng Ân Hồng cận chiến nữa.
Thấy vậy, bên kia Ân Hồng mới nhếch môi đắc ý, giọng khinh thường: "Lăng Thanh Trúc, bản lĩnh của ngươi chỉ tới đó thôi sao?".
"Hừ... Hoá ra người của Thiên Kiếm Môn các ngươi chỉ giỏi mạnh miệng, bất quá hư danh!".
"Xú bà nương, nói ngu cái gì đó".
Chẳng thèm để tâm xem những lời mình nói có quá xúc phạm người khác hay không, Lăng Thanh Trúc vẫn rất thản nhiên mà rằng: "Bộ ngươi không có mắt nhìn à? Thanh kiếm ta đang cầm đây, nó thậm chí còn chưa được tính pháp bảo chân chính. Ta đây chỉ mới khởi động cho dãn gân dãn cốt, còn chưa có thực sự ra tay, ngươi đắc ý cái gì?".
"Vậy sao?".
Giận quá hoá cười, Ân Hồng càng thêm quyết tâm. Với mục đích phải dạy cho Lăng Thanh Trúc một bài học thích đáng vì dám xem thường Tam Tiên Đảo, dám lăng mạ mình, một lần nữa, nàng niệm pháp quyết, quán thâu linh lực.
Có được sự bổ sung pháp lực từ chủ nhân, cây trường tiên trong tay Ân Hồng vốn đã quỷ dị nay càng trở nên khó lường. Linh quang phát ra, nó càng thêm khiếp đảm ghê người...
Những điều ấy, Lăng Thanh Trúc đương nhiên thấy rõ. Thế nhưng... Trông bộ dạng của nàng thì lại chả có vẻ gì là lo lắng, e ngại.
Thần tình nghiêm túc, nàng đem hắc kiểm búng thẳng lên cao; tiếp đấy, nàng hợp ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau, tay trái chỉ trời, tay phải chỉ đất, hô khẽ:
"Trọng!".
...
"Đại Trù sư huynh, là Cự Kiếm Thuật." Ở nơi gần đó, được bảo hộ bởi linh phù kết giới, Lăng Tiểu Ngư thốt ra.
Bên cạnh, Chu Đại Trù cũng gật gù nói tiếp: "Còn kết hợp thêm cả Trọng kiếm quyết nữa".
Hơn bất cứ ai có mặt tại đây, Chu Đại Trù nhận thức rất rõ về đạo thuật mà Lăng Thanh Trúc đang sử dụng. Đơn giản là bởi loại đạo thuật kia, Chu Đại Trù hắn cũng biết.
Ở Trúc Kiếm Phong, đạo pháp trụ cột thì nghiễm nhiên là Trường Sinh Tiên Thuật. Nó là nền tảng, cái căn bản nhất để người tu luyện có thể phát huy ra uy lực của các loại thuật pháp, thần thông. Trong số đó, tương thích và lợi hại nhất phải kể đến ba loại: Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, Thiên Diệp Thủ và Bát Tự Kiếm Quyết. Đạo thuật mà Lăng Thanh Trúc đang sử dụng chính là Trọng kiếm quyết trong Bát Tự Kiếm Quyết.
Nhìn thanh cự kiếm sừng sững giữa hư không, Chu Đại Trù không khỏi cảm thán: "Chậc, lão nhân gia thật là lợi hại. Cả Cự Kiếm Thuật lẫn Trọng kiếm quyết đều đã tu luyện tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh rồi".
...
Trong khi phía sau, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù đang vừa theo dõi vừa bàn tán, đưa ra các nhận định thì đằng trước, thân ảnh Lăng Thanh Trúc đã sớm chuyển di.
Đứng gần bên chuôi kiếm to lớn, nàng nhìn xuống Ân Hồng, nói: "Xú bà nương, đừng trách ta đây không báo trước. Đạo thuật của ta ngay đến huynh trưởng Ân Diệt của ngươi còn phải kiêng kị ba phần, bản lĩnh cỡ ngươi thì đừng mong sánh được. Xú bà nương ngươi biết điều thì hãy cúi đầu nhận lỗi, bằng vẫn ngoan cố...".
"Câm miệng!".
Bên trên Lăng Thanh Trúc còn chưa nói hết thì phía dưới Ân Hồng đã động thủ. Dưới ý niệm của nàng, trường tiên loáng cái đã vươn xa bốn trượng, hung hăng đánh tới đối thủ.
"Trò trẻ con!".
Mắt loé hàn quang, Lăng Thanh Trúc lập tức nghiêng mình né tránh. Tránh xong thì liền đáp trả. Song thủ bắt quyết, nàng chỉ tay về phía Ân Hồng, hô: "Trảm!".
"Cứ tới đây!".
Đối với đòn đáp trả kia, Ân Hồng vẫn không có bao nhiêu e ngại. Nàng thao túng trường tiên, thông qua thuật pháp đem nó biến thành một con rắn cao lớn, kích cỡ so ra thậm chí còn nhỉnh hơn hắc sắc cự kiếm của Lăng Thanh Trúc một bậc.
Và như thế, với sự kiên quyết phân định thắng - thua của đôi bên, chẳng có một tí gì gọi là khoan nhượng, hắc sắc cự kiếm và hồng sắc cự xà lao thẳng vào nhau.
"Rẹt!".
"Ầm... ầm... ầm...!!".
Hai loại thanh âm, cái trước rất khẽ, cái sau thì vang dội cực kỳ. Hiệu quả mang lại, nó cũng y hệt như tính chất của chúng vậy. Nếu ngay tại thời khắc va chạm, một tiếng "Rẹt" đem hồng sắc cự xà cắt thành hai nửa đã khiến Ân Hồng biến sắc cả kinh thì những thanh âm "Ầm ầm" bạo liệt phía sau, chúng lại làm cảm xúc ấy nối dài thêm ra.
...
Khác xa thời điểm Chu Đại Trù giao đấu cùng Lục Đan ở Đa Bảo Hội, nhát kiếm Lăng Thanh Trúc vừa chém xuống đây, nó không chỉ mang theo áp lực trầm trọng mà còn kèm lẫn cả sự sắc bén nữa. Rõ ràng, ngoại trừ Cự Kiếm Thuật và Trọng kiếm quyết, được Lăng Thanh Trúc sử dụng còn có thêm một loại khác.
"Cát kiếm quyết. Chắc chắn là Cát kiếm quyết!".
Quay qua nhìn Chu Đại Trù - người vừa bật thốt, Lăng Tiểu Ngư hỏi: "Sư huynh, thật sự là Cát kiếm quyết sao?".
"Ừm".
Chu Đại Trù gật đầu: "Kiếm khí sắc bén nhường ấy, chỉ vừa va chạm đã đem pháp bảo đối thủ cắt đôi, tuyệt đối chỉ có thể là Cát kiếm quyết. Không sai được".
"Nói vậy, trong nhát kiếm vừa rồi, sư phụ đã không chỉ dùng hai mà tận những ba loại đạo thuật... Sư phụ thật tài giỏi".
"Cái đó thì tất nhiên. Nếu lão nhân gia mà kém cỏi thì sao có thể làm sư phụ chúng ta được".
...
Mỗi kẻ một câu, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù cứ thế mà bày tỏ sự tán dương, cảm thán đối với bản lĩnh của sư phụ mình.
Trong khi ấy, kẻ đã bị sư phụ bọn họ hủy đi pháp bảo là Ân Hồng...
Nàng đứng đấy, không ở không trung mà ngay dưới mặt đất. Tình trạng thì trông có đôi chút chật vật. Khắp người dính bụi, miệng vương vết máu, thậm chí khí huyết bên trong cơ thể, nó hiện vẫn còn đang phập phồng bất ổn...
"Ta... bại rồi sao?".
Sau một hồi lâu đứng im bất động, Ân Hồng cuối cùng cũng lên tiếng. Nàng cúi nhìn đôi tay trống không, khó lòng tin nổi, rằng... mình đã thua.
Kết quả này...
"Ta... không... cam... tâm".
Ánh mắt phiêu hốt bất định loáng cái đã trở nên hung ác hữu thần, trong bộ dạng dữ dằn, Ân Hồng cắn nhẹ đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết. Song thủ bắt ấn, miệng niệm những câu từ tối nghĩa, tới chữ cuối cùng nàng mới hô lớn: "Hiện!".
Khi đấu với Chu Đại Trù, Lục Đan dung song hoàn; đánh với Lăng Thanh Trúc, sư thúc của nàng - hồng y thiếu phụ - lại sử dụng trường tiên, việc ấy là hết sức bình thường, chả có gì đáng nói. Hiện tại, thứ nên bận tâm hoạ chăng là phẩm cấp, uy năng của pháp bảo kia.
Cây trường tiên trên tay hồng y thiếu phụ, nó đã khác xa so với trước. Nếu như khi nãy, trường tiên có màu đen, bề mặt thô ráp sần sùi thì bây giờ, cái lớp vỏ xấu xí nọ đã được thay đi. Lúc này, đang hiện hữu đây là một chiếc lưỡi dài màu đỏ với hai hàng răng cưa sắc lẹm...
Nắm chặt trường tiên lưỡi đỏ có phần ghê rợn, hồng y thiếu phụ cấp tốc quán thâu linh lực, tùy thời xuất động.
Rõ ràng, nàng đang rất nghiêm túc, và cẩn trọng. Hoặc là nói, nàng quyết phải trả đũa tới cùng...
Không chỉ đơn giản vì Lục Đan - sư điệt của nàng - mà còn vì chính bản thân nàng nữa. Tất cả bởi những lời thô tục Lăng Thanh Trúc đã xổ ra ban nãy...
"Xú bà nương chưa già đã lẫn...", trong cả cuộc đời mình, suốt mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên có kẻ buông ra mấy lời đó với nàng. Đành rằng nàng đã sống khá lâu, tuổi tính bằng thế kỷ, nhưng là... Nhìn nàng đi, hình dáng này, dung mạo này, từ trên xuống dưới có chỗ nào đáng gọi là xấu xí, quê mùa bẩn thỉu?
"Được... Được lắm...".
Thanh âm lạnh lẽo, hồng y thiếu phụ nghiến răng nhìn Lăng Thanh Trúc nơi đối diện, nói mà như gằn: "Lăng Thanh Trúc, ta đã nghe thiên hạ đồn về ngươi rất nhiều. Hôm nay chạm mặt, vậy hãy để Ân Hồng ta đích thân lãnh giáo!".
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc hồng y thiếu phụ, tức Ân Hồng lao đi. Đích đến thì chính thị Lăng Thanh Trúc. Ân Hồng nàng muốn dạy cho đối phương một bài học!
Tất nhiên, đấy là Ân Hồng muốn, ý định của cá nhân nàng. Phần Lăng Thanh Trúc, nàng cũng muốn, nhưng là theo chiều hướng ngược lại cơ.
Ai dạy bảo ai, đánh rồi khắc biết!
"Hừ!".
Theo sau tiếng hừ khẽ, giống như Ân Hồng, Lăng Thanh Trúc cũng lao mình về phía trước. Thanh kiếm màu đen trong tay nàng, loáng cái đã dài thêm phân nửa; thanh quang phát ra, so với ban nãy còn mạnh hơn bội phần.
"Keng!".
"Keng!".
...
"Keng!".
Lấy tốc độ mắt thường vô pháp theo kịp, hắc kiếm và trường tiên chạm trán nhau liên tục. Chưa tới một nhịp thở, số lần va chạm đã vượt ngoài con số ba mươi.
Đến đây, không thể không nói: Trường tiên của Ân Hồng quả quỷ dị vô cùng. Nhìn thì mềm mại nhưng thời điểm cùng hắc kiếm của Lăng Thanh Trúc chạm trán, nó lại bỗng trở nên cứng rắn lạ thường. Nhưng, khi sự đối kháng vừa trôi qua, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trường tiên bất chợt thay đổi, chuyển từ cứng sang mềm, đem hắc kiếm quấn lấy...
Cách tấn công nọ thực rất khó chịu. Nó khiến cho Lăng Thanh Trúc muốn công không được, muốn thủ cũng không xong. Nếu chẳng nhờ nàng có trình độ kiếm thuật cao thâm thì e đã sớm bị Ân Hồng đoạt mất binh khí rồi.
"Cái ả Ân Hồng này nhìn vậy mà cũng khó chơi thật...".
Dạ thầm suy tính, trải qua một hồi giằng co trong thế bất lợi, Lăng Thanh Trúc đột nhiên thoái lui, thôi không cùng Ân Hồng cận chiến nữa.
Thấy vậy, bên kia Ân Hồng mới nhếch môi đắc ý, giọng khinh thường: "Lăng Thanh Trúc, bản lĩnh của ngươi chỉ tới đó thôi sao?".
"Hừ... Hoá ra người của Thiên Kiếm Môn các ngươi chỉ giỏi mạnh miệng, bất quá hư danh!".
"Xú bà nương, nói ngu cái gì đó".
Chẳng thèm để tâm xem những lời mình nói có quá xúc phạm người khác hay không, Lăng Thanh Trúc vẫn rất thản nhiên mà rằng: "Bộ ngươi không có mắt nhìn à? Thanh kiếm ta đang cầm đây, nó thậm chí còn chưa được tính pháp bảo chân chính. Ta đây chỉ mới khởi động cho dãn gân dãn cốt, còn chưa có thực sự ra tay, ngươi đắc ý cái gì?".
"Vậy sao?".
Giận quá hoá cười, Ân Hồng càng thêm quyết tâm. Với mục đích phải dạy cho Lăng Thanh Trúc một bài học thích đáng vì dám xem thường Tam Tiên Đảo, dám lăng mạ mình, một lần nữa, nàng niệm pháp quyết, quán thâu linh lực.
Có được sự bổ sung pháp lực từ chủ nhân, cây trường tiên trong tay Ân Hồng vốn đã quỷ dị nay càng trở nên khó lường. Linh quang phát ra, nó càng thêm khiếp đảm ghê người...
Những điều ấy, Lăng Thanh Trúc đương nhiên thấy rõ. Thế nhưng... Trông bộ dạng của nàng thì lại chả có vẻ gì là lo lắng, e ngại.
Thần tình nghiêm túc, nàng đem hắc kiểm búng thẳng lên cao; tiếp đấy, nàng hợp ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau, tay trái chỉ trời, tay phải chỉ đất, hô khẽ:
"Trọng!".
...
"Đại Trù sư huynh, là Cự Kiếm Thuật." Ở nơi gần đó, được bảo hộ bởi linh phù kết giới, Lăng Tiểu Ngư thốt ra.
Bên cạnh, Chu Đại Trù cũng gật gù nói tiếp: "Còn kết hợp thêm cả Trọng kiếm quyết nữa".
Hơn bất cứ ai có mặt tại đây, Chu Đại Trù nhận thức rất rõ về đạo thuật mà Lăng Thanh Trúc đang sử dụng. Đơn giản là bởi loại đạo thuật kia, Chu Đại Trù hắn cũng biết.
Ở Trúc Kiếm Phong, đạo pháp trụ cột thì nghiễm nhiên là Trường Sinh Tiên Thuật. Nó là nền tảng, cái căn bản nhất để người tu luyện có thể phát huy ra uy lực của các loại thuật pháp, thần thông. Trong số đó, tương thích và lợi hại nhất phải kể đến ba loại: Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, Thiên Diệp Thủ và Bát Tự Kiếm Quyết. Đạo thuật mà Lăng Thanh Trúc đang sử dụng chính là Trọng kiếm quyết trong Bát Tự Kiếm Quyết.
Nhìn thanh cự kiếm sừng sững giữa hư không, Chu Đại Trù không khỏi cảm thán: "Chậc, lão nhân gia thật là lợi hại. Cả Cự Kiếm Thuật lẫn Trọng kiếm quyết đều đã tu luyện tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh rồi".
...
Trong khi phía sau, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù đang vừa theo dõi vừa bàn tán, đưa ra các nhận định thì đằng trước, thân ảnh Lăng Thanh Trúc đã sớm chuyển di.
Đứng gần bên chuôi kiếm to lớn, nàng nhìn xuống Ân Hồng, nói: "Xú bà nương, đừng trách ta đây không báo trước. Đạo thuật của ta ngay đến huynh trưởng Ân Diệt của ngươi còn phải kiêng kị ba phần, bản lĩnh cỡ ngươi thì đừng mong sánh được. Xú bà nương ngươi biết điều thì hãy cúi đầu nhận lỗi, bằng vẫn ngoan cố...".
"Câm miệng!".
Bên trên Lăng Thanh Trúc còn chưa nói hết thì phía dưới Ân Hồng đã động thủ. Dưới ý niệm của nàng, trường tiên loáng cái đã vươn xa bốn trượng, hung hăng đánh tới đối thủ.
"Trò trẻ con!".
Mắt loé hàn quang, Lăng Thanh Trúc lập tức nghiêng mình né tránh. Tránh xong thì liền đáp trả. Song thủ bắt quyết, nàng chỉ tay về phía Ân Hồng, hô: "Trảm!".
"Cứ tới đây!".
Đối với đòn đáp trả kia, Ân Hồng vẫn không có bao nhiêu e ngại. Nàng thao túng trường tiên, thông qua thuật pháp đem nó biến thành một con rắn cao lớn, kích cỡ so ra thậm chí còn nhỉnh hơn hắc sắc cự kiếm của Lăng Thanh Trúc một bậc.
Và như thế, với sự kiên quyết phân định thắng - thua của đôi bên, chẳng có một tí gì gọi là khoan nhượng, hắc sắc cự kiếm và hồng sắc cự xà lao thẳng vào nhau.
"Rẹt!".
"Ầm... ầm... ầm...!!".
Hai loại thanh âm, cái trước rất khẽ, cái sau thì vang dội cực kỳ. Hiệu quả mang lại, nó cũng y hệt như tính chất của chúng vậy. Nếu ngay tại thời khắc va chạm, một tiếng "Rẹt" đem hồng sắc cự xà cắt thành hai nửa đã khiến Ân Hồng biến sắc cả kinh thì những thanh âm "Ầm ầm" bạo liệt phía sau, chúng lại làm cảm xúc ấy nối dài thêm ra.
...
Khác xa thời điểm Chu Đại Trù giao đấu cùng Lục Đan ở Đa Bảo Hội, nhát kiếm Lăng Thanh Trúc vừa chém xuống đây, nó không chỉ mang theo áp lực trầm trọng mà còn kèm lẫn cả sự sắc bén nữa. Rõ ràng, ngoại trừ Cự Kiếm Thuật và Trọng kiếm quyết, được Lăng Thanh Trúc sử dụng còn có thêm một loại khác.
"Cát kiếm quyết. Chắc chắn là Cát kiếm quyết!".
Quay qua nhìn Chu Đại Trù - người vừa bật thốt, Lăng Tiểu Ngư hỏi: "Sư huynh, thật sự là Cát kiếm quyết sao?".
"Ừm".
Chu Đại Trù gật đầu: "Kiếm khí sắc bén nhường ấy, chỉ vừa va chạm đã đem pháp bảo đối thủ cắt đôi, tuyệt đối chỉ có thể là Cát kiếm quyết. Không sai được".
"Nói vậy, trong nhát kiếm vừa rồi, sư phụ đã không chỉ dùng hai mà tận những ba loại đạo thuật... Sư phụ thật tài giỏi".
"Cái đó thì tất nhiên. Nếu lão nhân gia mà kém cỏi thì sao có thể làm sư phụ chúng ta được".
...
Mỗi kẻ một câu, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù cứ thế mà bày tỏ sự tán dương, cảm thán đối với bản lĩnh của sư phụ mình.
Trong khi ấy, kẻ đã bị sư phụ bọn họ hủy đi pháp bảo là Ân Hồng...
Nàng đứng đấy, không ở không trung mà ngay dưới mặt đất. Tình trạng thì trông có đôi chút chật vật. Khắp người dính bụi, miệng vương vết máu, thậm chí khí huyết bên trong cơ thể, nó hiện vẫn còn đang phập phồng bất ổn...
"Ta... bại rồi sao?".
Sau một hồi lâu đứng im bất động, Ân Hồng cuối cùng cũng lên tiếng. Nàng cúi nhìn đôi tay trống không, khó lòng tin nổi, rằng... mình đã thua.
Kết quả này...
"Ta... không... cam... tâm".
Ánh mắt phiêu hốt bất định loáng cái đã trở nên hung ác hữu thần, trong bộ dạng dữ dằn, Ân Hồng cắn nhẹ đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết. Song thủ bắt ấn, miệng niệm những câu từ tối nghĩa, tới chữ cuối cùng nàng mới hô lớn: "Hiện!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook