Tiên Môn
-
Chương 29: Trừng Phạt
Đối với lời đề nghị của Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư đồng tình hay không tạm còn chưa rõ. Nhưng chí ít, dựa vào tràng cảnh trước mắt, có thể khẳng định một điều: nó cũng rất muốn ăn quả trứng của Ngọc Dương Điểu kia.
Đấy là sự thật. Bởi suốt từ nãy giờ, hệt như Chu Đại Trù, hai mắt nó vẫn luôn tập trung vào đống lửa, hay đúng hơn là cái thùng mất quai đặt trên đống lửa. Quả trứng của Ngọc Dương Điểu, nó nằm ở trong đấy.
Tay cầm que củi, Chu Đại Trù vừa đem bỏ vào cái bếp tạm bợ vừa nói: "Biết pháp thuật tiện thật, chỉ cần phẩy tay một cái là nhóm được một lò lửa ngay".
"Ừm, thêm cái thùng được chế bằng tinh kim này nữa. Bây giờ ta mới thấy nó thật sự hữu ích...".
"Đại Trù sư huynh...".
"Gì vậy Tiểu Ngư?".
"Sư huynh, chúng ta luộc quả trứng này... Liệu có bị sư phụ trách phạt không?".
"Trách phạt?".
Chu Đại Trù thoáng nghĩ, vài giây sau thì lắc đầu: "Ta cũng không biết. Con người của sư phụ cổ quái lắm, ai mà đoán được".
"Nhưng mà Tiểu Ngư, ngươi không nói ta không nói, sư phụ làm sao biết được? Mà không biết thì lấy gì trách phạt? Tiểu Ngư, chẳng lẽ ngươi sẽ đi báo lại với sư phụ à?".
"Không." - Lăng Tiểu Ngư chả cần nghĩ, lập tức lắc mạnh - "Đệ sẽ không nói cho sư phụ đâu".
"Hmmm... Giả sử sư phụ truy vấn, đánh đập, như vậy ngươi cũng sẽ không nói sao?".
"Đệ sẽ không nói".
"Chậc, thế thì Tiểu Ngư ngươi ngốc thật".
Tuy rằng ngoài miệng buông lời chê bai nhưng trong thâm tâm, Chu Đại Trù lại rất khâm phục Lăng Tiểu Ngư. Hai năm chung sống, tính cách của vị sư đệ này, Chu Đại Trù nó ít nhiều cũng đã hiểu được. Một khi đã quyết thì cực kỳ cố chấp.
...
Theo thời gian trôi, dưới sức nóng của ngọn lửa từ hàng tá cây củi lẫn linh hoả do chính Chu Đại Trù tạo ra, số nước bên trong chiếc thùng cũng mau chóng bốc hơi. Phần quả trứng của Ngọc Dương Điểu, kết cục lại càng bi thảm. Mười mươi tuyệt chẳng thể nào còn có thể nở ra được nữa.
"Chẹp... Chắc là trứng chín rồi đấy".
Sau cái chép miệng, Chu Đại Trù vươn tay đem thùng nước nhấc xuống, vớt trứng ra ngoài.
Qua một đỗi ngâm nước làm nguội, nó bắt đầu tiến hành lột vỏ... Rất nhanh, vỏ trứng đã được lột xong.
Đem trứng cắt đôi, Chu Đại Trù giữ lại một nửa, nửa còn lại thì đưa qua cho Lăng Tiểu Ngư, bảo: "Tiểu Ngư, cầm lấy".
"Cảm ơn sư huynh".
"Chúng ta là huynh đệ, không cần khách khí".
Nói rồi, Chu Đại Trù tập trung vào phân nửa quả trứng còn đang toả hơi nghi ngút của mình, hít mạnh một cái.
"Chà, thơm quá".
"Để ăn một miếng thử xem mùi vị thế nào".
...
"Waaa...!! Ngon thật a!!".
"Tiểu Ngư, ngươi cũng ăn đi! Trứng này ngon ghê lắm!".
...
Chu Đại Trù đã chẳng hề nói ngoa. Trứng của Ngọc Dương Điểu quả có mùi vị rất đặc biệt, thơm ngon vô cùng. Xét cả tuổi thơ của nó, những năm tháng đã đi qua, chắc chắn chưa từng có thứ nào nó ăn mà so bì được.
Lăng Tiểu Ngư tất nhiên cũng không hề phản đối. Tương tự Chu Đại Trù, sau khi cắn miếng trứng đầu tiên, Lăng Tiểu Ngư nó đã phải buộc miệng thốt lên, rằng trứng rất ngon.
Trước món ăn mới lạ, trân quý và hấp dẫn ấy, hai đứa trẻ cứ thế vừa ăn vừa xuýt xoa, cảm thán.
Thế rồi... hai nửa quả trứng vơi dần... vơi dần... Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đã được người xử lý sạch sẽ.
...
"Haaa... Ta sống lại rồi".
Chu Đại Trù uống xong ngụm nước suối liền ngả lưng ra đất, thư thái thốt ra. Quay nhìn Lăng Tiểu Ngư cũng vừa mới nằm xuống bên cạnh, nó cười hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi no chưa?".
"Đệ no rồi".
"Hì hì... Ta cũng no rồi. Nhưng mà nếu bây giờ có thêm một quả trứng nữa chắc là ta vẫn ăn hết được".
"Ăn nhiều như vậy, Đại Trù sư huynh sẽ đau bụng đấy".
"Sẽ không đâu. Dạ dày ta lớn lắm...".
Trong cơn no nê, hai đứa trẻ cứ vậy mà nằm tán gẫu. Ngươi một câu, ta một câu, râm ran mãi cả buổi trời mới chịu dừng lại.
Ngó thấy mặt trời đã lên cao, Chu Đại Trù mới bảo: "Tiểu Ngư, trời cũng muộn rồi. Chúng ta xách nước về thôi".
"Vâng".
Lăng Tiểu Ngư nhu thuận gật đầu, nhanh chóng chuyển mình đứng lên. Nó đang toan tiến lại chỗ mấy cái thùng thì... bỗng chợt lặng người đi.
"Tiểu Ngư, ngươi làm sao...".
Sau mấy con chữ ít ỏi nọ, Chu Đại Trù cũng rơi vào tình trạng giống y hệt vị sư đệ của mình: hai mắt mở trừng, toàn thân chết lặng.
Trước mặt hai đứa chúng nó, không rõ tự bao giờ đã xuất hiện thêm một người nữa. Người này mặc bộ đồ màu tím, kiểu cách tinh kỳ quý phái, bề ngoài tuổi độ sáu, bảy... Chẳng phải Lăng Thanh Trúc thì còn ai?
"Ực...".
"Ực...".
Lăng Tiểu Ngư lẫn Chu Đại Trù, ai nấy đều sợ hãi. Mặt mày tái mét, thần tình khiếp đảm, Chu Đại Trù hé môi định nói, chỉ là mãi cũng chưa thể thốt ra được lời nào.
Nó đương nhiên là rất muốn giả trang, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Ngặt nỗi... làm sao qua mặt được Lăng Thanh Trúc khi mà bếp lò còn đây, vỏ trứng Ngọc Dương Điểu còn đó...
Lăng Thanh Trúc, nàng đang cầm một mảnh trứng, chăm chăm nhìn ngắm a!
"Tiêu rồi! Tiêu rồi!".
"Lần này thì chết chắc rồi!".
...
Những thanh âm bởi do e sợ mà thầm hô hoán của Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, bên này Lăng Thanh Trúc đương nhiên chẳng hề nghe thấy. Lại nói, giờ phút này nàng làm gì còn tâm trạng để lắng nghe?
Nếu nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù vì sợ tội mà mất đi năng lực phản ứng thì ở bên này, thần kinh Lăng Thanh Trúc nàng cũng gần như sắp ngưng hoạt động mất rồi.
Nàng sốc. Cực kỳ sốc!
Lúc nãy, khi dạo quanh khu vực phòng ăn, nhà bếp mà chẳng thấy tăm hơi Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù đâu, liếc qua mấy lu nước thì phát hiện chúng lại trống không nên Lăng Thanh Trúc mới sinh lòng nghi hoặc, đích thân lần ra con suối này. Ai dè đâu...
Thiên địa thần minh ơi, Lăng Thanh Trúc nàng đã chứng kiến cảnh tượng gì thế này?
Trong khi nàng đang lo lắng cho hai tên đồ đệ của mình thì chúng lại nằm thẳng cẳng ở đây, bên bờ suối này tán gẫu...
Được rồi, như thế cũng thôi, Lăng Thanh Trúc nàng miễn cưỡng có thể cho qua. Nhưng còn mấy cái vỏ trứng...
Nàng xem kỹ rồi. Những vỏ trứng nằm vương vãi trên mặt đất, toàn bộ đều rất quen thuộc. Rõ ràng là trứng của Ngọc Dương Điểu - thứ mà chính tay nàng đã trao cho Chu Đại Trù vào ngày làm lễ bái sư hai năm về trước...
Có bếp lửa, có vỏ trứng, vậy còn chưa đủ rõ ư?
Lăng Thanh Trúc nàng dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là chuyện gì đã xảy ra!
Trứng của linh thú, một bảo vật trân quý khó cầu nhường ấy, hai tên đệ tử của nàng lại nỡ lòng nào...
Con tim quặn đau, Lăng Thanh Trúc khóc không ra nước mắt. Từ trong đau khổ, nàng dần chuyển sang giận dữ. Mang theo khuôn mặt đằng đằng sát khí, nàng tiến từng bước một về phía trước.
Trông bộ dạng âm trầm, hung dữ ấy của nàng, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù lại càng thêm lo sợ. Theo bản năng, chúng thụt lùi về sau.
"Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù..." - Lăng Thanh Trúc gằn lên từng chữ - "Hai tên tiểu tử các ngươi... Có phải quả trứng Ngọc Dương Điểu đã bị các ngươi ăn mất?".
"Ực...".
Mặt cắt không còn giọt máu, Chu Đại Trù ú ớ: "Sư... sư phụ... Không... không phải...".
"Không phải?".
Lăng Thanh Trúc quát to: "Các ngươi còn dám chối?!".
Thanh âm vừa dứt thì từ tay Lăng Thanh Trúc, một sợi dây dài vươn ra. Ngay tức khắc, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù liền bị trói lại.
"A...! Sư phụ lão nhân gia xin hãy tha mạng!".
"Tha ư? Hừ!".
"Hai cái tên mắc dịch, đồ thứ chết giẫm các ngươi! Hôm nay ta nhất định phải đem các ngươi lột da, róc xương hết!".
"Sư phụ đừng a! Đừng a..!!".
...
Mặc kệ những lời hô hoán, van nài của hai đứa trẻ, Lăng Thanh Trúc trước sau không đổi, vẫn nhất quyết ra tay trừng phạt.
Nàng đem Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù treo luôn lên gốc đại thụ bên suối, nơi mà trước đó Chu Đại Trù đã nằm úp mặt ngủ.
Lấy từ giới chỉ ra một thanh kiếm dài màu đen, nàng tách riêng vỏ kiếm, hướng hai tên đệ tử của mình, bắt đầu giáo huấn.
"Hai cái tên khốn các ngươi, trứng linh thú mà các ngươi cũng dám ăn...".
"Này thì ăn này!".
"Ui da...!".
"Ui da...!".
Mông bị đánh, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù điếng người la toáng, vội vã cầu xin.
"Đệ tử sai rồi, sư phụ hãy tha cho đệ tử một lần đi...!".
"Sư phụ, đệ tử biết tội rồi...!".
"Biết cái con khỉ!".
Thái độ chưa thấy có dấu hiệu gì là sẽ hoà hoãn, Lăng Thanh Trúc tiếp tục mắng mỏ.
"Hôm qua mới phạt các ngươi, hôm nay các ngươi đã lại đem trứng Ngọc Dương Điểu ăn mất... Hai cái tên khốn các ngươi thì biết sợ ai!".
Dứt câu, vỏ kiếm trong tay nàng một lần nữa lại được vung lên.
"A a a... đau...!!".
"Ui da...!".
"Dám ăn trứng này! Ta cho các ngươi ăn trứng này!".
"Ăn trứng này! Ăn trứng này!...".
...
Cái điệp khúc ấy, nó cứ lặp đi lặp lại mãi. Cứ sau mỗi câu "Ăn trứng này!" là một đòn được đánh xuống. Tất nhiên là chả nhẹ tí nào.
Cứ xem phản ứng của hai đứa trẻ liền biết. Thậm chí Lăng Tiểu Ngư, người vốn vẫn rất mực kiên cường nay cũng đã ứa nước mắt. Có thể thấy trận đòn mà Lăng Thanh Trúc vừa "ban tặng" kia, nó quả rất đau.
Nhưng, còn chưa hết. Lớn tiếng mắng mỏ, mạnh tay đánh đập, bấy nhiêu nào đã xong. Hình phạt, nó hãy còn đang tiếp diễn.
Sau khi đánh mắng, thay vì thả thì Lăng Thanh Trúc đã đem Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù trói luôn vào gốc cây rồi quay gót trở về, bỏ mặc bọn chúng...
Đấy là sự thật. Bởi suốt từ nãy giờ, hệt như Chu Đại Trù, hai mắt nó vẫn luôn tập trung vào đống lửa, hay đúng hơn là cái thùng mất quai đặt trên đống lửa. Quả trứng của Ngọc Dương Điểu, nó nằm ở trong đấy.
Tay cầm que củi, Chu Đại Trù vừa đem bỏ vào cái bếp tạm bợ vừa nói: "Biết pháp thuật tiện thật, chỉ cần phẩy tay một cái là nhóm được một lò lửa ngay".
"Ừm, thêm cái thùng được chế bằng tinh kim này nữa. Bây giờ ta mới thấy nó thật sự hữu ích...".
"Đại Trù sư huynh...".
"Gì vậy Tiểu Ngư?".
"Sư huynh, chúng ta luộc quả trứng này... Liệu có bị sư phụ trách phạt không?".
"Trách phạt?".
Chu Đại Trù thoáng nghĩ, vài giây sau thì lắc đầu: "Ta cũng không biết. Con người của sư phụ cổ quái lắm, ai mà đoán được".
"Nhưng mà Tiểu Ngư, ngươi không nói ta không nói, sư phụ làm sao biết được? Mà không biết thì lấy gì trách phạt? Tiểu Ngư, chẳng lẽ ngươi sẽ đi báo lại với sư phụ à?".
"Không." - Lăng Tiểu Ngư chả cần nghĩ, lập tức lắc mạnh - "Đệ sẽ không nói cho sư phụ đâu".
"Hmmm... Giả sử sư phụ truy vấn, đánh đập, như vậy ngươi cũng sẽ không nói sao?".
"Đệ sẽ không nói".
"Chậc, thế thì Tiểu Ngư ngươi ngốc thật".
Tuy rằng ngoài miệng buông lời chê bai nhưng trong thâm tâm, Chu Đại Trù lại rất khâm phục Lăng Tiểu Ngư. Hai năm chung sống, tính cách của vị sư đệ này, Chu Đại Trù nó ít nhiều cũng đã hiểu được. Một khi đã quyết thì cực kỳ cố chấp.
...
Theo thời gian trôi, dưới sức nóng của ngọn lửa từ hàng tá cây củi lẫn linh hoả do chính Chu Đại Trù tạo ra, số nước bên trong chiếc thùng cũng mau chóng bốc hơi. Phần quả trứng của Ngọc Dương Điểu, kết cục lại càng bi thảm. Mười mươi tuyệt chẳng thể nào còn có thể nở ra được nữa.
"Chẹp... Chắc là trứng chín rồi đấy".
Sau cái chép miệng, Chu Đại Trù vươn tay đem thùng nước nhấc xuống, vớt trứng ra ngoài.
Qua một đỗi ngâm nước làm nguội, nó bắt đầu tiến hành lột vỏ... Rất nhanh, vỏ trứng đã được lột xong.
Đem trứng cắt đôi, Chu Đại Trù giữ lại một nửa, nửa còn lại thì đưa qua cho Lăng Tiểu Ngư, bảo: "Tiểu Ngư, cầm lấy".
"Cảm ơn sư huynh".
"Chúng ta là huynh đệ, không cần khách khí".
Nói rồi, Chu Đại Trù tập trung vào phân nửa quả trứng còn đang toả hơi nghi ngút của mình, hít mạnh một cái.
"Chà, thơm quá".
"Để ăn một miếng thử xem mùi vị thế nào".
...
"Waaa...!! Ngon thật a!!".
"Tiểu Ngư, ngươi cũng ăn đi! Trứng này ngon ghê lắm!".
...
Chu Đại Trù đã chẳng hề nói ngoa. Trứng của Ngọc Dương Điểu quả có mùi vị rất đặc biệt, thơm ngon vô cùng. Xét cả tuổi thơ của nó, những năm tháng đã đi qua, chắc chắn chưa từng có thứ nào nó ăn mà so bì được.
Lăng Tiểu Ngư tất nhiên cũng không hề phản đối. Tương tự Chu Đại Trù, sau khi cắn miếng trứng đầu tiên, Lăng Tiểu Ngư nó đã phải buộc miệng thốt lên, rằng trứng rất ngon.
Trước món ăn mới lạ, trân quý và hấp dẫn ấy, hai đứa trẻ cứ thế vừa ăn vừa xuýt xoa, cảm thán.
Thế rồi... hai nửa quả trứng vơi dần... vơi dần... Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đã được người xử lý sạch sẽ.
...
"Haaa... Ta sống lại rồi".
Chu Đại Trù uống xong ngụm nước suối liền ngả lưng ra đất, thư thái thốt ra. Quay nhìn Lăng Tiểu Ngư cũng vừa mới nằm xuống bên cạnh, nó cười hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi no chưa?".
"Đệ no rồi".
"Hì hì... Ta cũng no rồi. Nhưng mà nếu bây giờ có thêm một quả trứng nữa chắc là ta vẫn ăn hết được".
"Ăn nhiều như vậy, Đại Trù sư huynh sẽ đau bụng đấy".
"Sẽ không đâu. Dạ dày ta lớn lắm...".
Trong cơn no nê, hai đứa trẻ cứ vậy mà nằm tán gẫu. Ngươi một câu, ta một câu, râm ran mãi cả buổi trời mới chịu dừng lại.
Ngó thấy mặt trời đã lên cao, Chu Đại Trù mới bảo: "Tiểu Ngư, trời cũng muộn rồi. Chúng ta xách nước về thôi".
"Vâng".
Lăng Tiểu Ngư nhu thuận gật đầu, nhanh chóng chuyển mình đứng lên. Nó đang toan tiến lại chỗ mấy cái thùng thì... bỗng chợt lặng người đi.
"Tiểu Ngư, ngươi làm sao...".
Sau mấy con chữ ít ỏi nọ, Chu Đại Trù cũng rơi vào tình trạng giống y hệt vị sư đệ của mình: hai mắt mở trừng, toàn thân chết lặng.
Trước mặt hai đứa chúng nó, không rõ tự bao giờ đã xuất hiện thêm một người nữa. Người này mặc bộ đồ màu tím, kiểu cách tinh kỳ quý phái, bề ngoài tuổi độ sáu, bảy... Chẳng phải Lăng Thanh Trúc thì còn ai?
"Ực...".
"Ực...".
Lăng Tiểu Ngư lẫn Chu Đại Trù, ai nấy đều sợ hãi. Mặt mày tái mét, thần tình khiếp đảm, Chu Đại Trù hé môi định nói, chỉ là mãi cũng chưa thể thốt ra được lời nào.
Nó đương nhiên là rất muốn giả trang, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Ngặt nỗi... làm sao qua mặt được Lăng Thanh Trúc khi mà bếp lò còn đây, vỏ trứng Ngọc Dương Điểu còn đó...
Lăng Thanh Trúc, nàng đang cầm một mảnh trứng, chăm chăm nhìn ngắm a!
"Tiêu rồi! Tiêu rồi!".
"Lần này thì chết chắc rồi!".
...
Những thanh âm bởi do e sợ mà thầm hô hoán của Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, bên này Lăng Thanh Trúc đương nhiên chẳng hề nghe thấy. Lại nói, giờ phút này nàng làm gì còn tâm trạng để lắng nghe?
Nếu nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù vì sợ tội mà mất đi năng lực phản ứng thì ở bên này, thần kinh Lăng Thanh Trúc nàng cũng gần như sắp ngưng hoạt động mất rồi.
Nàng sốc. Cực kỳ sốc!
Lúc nãy, khi dạo quanh khu vực phòng ăn, nhà bếp mà chẳng thấy tăm hơi Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù đâu, liếc qua mấy lu nước thì phát hiện chúng lại trống không nên Lăng Thanh Trúc mới sinh lòng nghi hoặc, đích thân lần ra con suối này. Ai dè đâu...
Thiên địa thần minh ơi, Lăng Thanh Trúc nàng đã chứng kiến cảnh tượng gì thế này?
Trong khi nàng đang lo lắng cho hai tên đồ đệ của mình thì chúng lại nằm thẳng cẳng ở đây, bên bờ suối này tán gẫu...
Được rồi, như thế cũng thôi, Lăng Thanh Trúc nàng miễn cưỡng có thể cho qua. Nhưng còn mấy cái vỏ trứng...
Nàng xem kỹ rồi. Những vỏ trứng nằm vương vãi trên mặt đất, toàn bộ đều rất quen thuộc. Rõ ràng là trứng của Ngọc Dương Điểu - thứ mà chính tay nàng đã trao cho Chu Đại Trù vào ngày làm lễ bái sư hai năm về trước...
Có bếp lửa, có vỏ trứng, vậy còn chưa đủ rõ ư?
Lăng Thanh Trúc nàng dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là chuyện gì đã xảy ra!
Trứng của linh thú, một bảo vật trân quý khó cầu nhường ấy, hai tên đệ tử của nàng lại nỡ lòng nào...
Con tim quặn đau, Lăng Thanh Trúc khóc không ra nước mắt. Từ trong đau khổ, nàng dần chuyển sang giận dữ. Mang theo khuôn mặt đằng đằng sát khí, nàng tiến từng bước một về phía trước.
Trông bộ dạng âm trầm, hung dữ ấy của nàng, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù lại càng thêm lo sợ. Theo bản năng, chúng thụt lùi về sau.
"Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù..." - Lăng Thanh Trúc gằn lên từng chữ - "Hai tên tiểu tử các ngươi... Có phải quả trứng Ngọc Dương Điểu đã bị các ngươi ăn mất?".
"Ực...".
Mặt cắt không còn giọt máu, Chu Đại Trù ú ớ: "Sư... sư phụ... Không... không phải...".
"Không phải?".
Lăng Thanh Trúc quát to: "Các ngươi còn dám chối?!".
Thanh âm vừa dứt thì từ tay Lăng Thanh Trúc, một sợi dây dài vươn ra. Ngay tức khắc, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù liền bị trói lại.
"A...! Sư phụ lão nhân gia xin hãy tha mạng!".
"Tha ư? Hừ!".
"Hai cái tên mắc dịch, đồ thứ chết giẫm các ngươi! Hôm nay ta nhất định phải đem các ngươi lột da, róc xương hết!".
"Sư phụ đừng a! Đừng a..!!".
...
Mặc kệ những lời hô hoán, van nài của hai đứa trẻ, Lăng Thanh Trúc trước sau không đổi, vẫn nhất quyết ra tay trừng phạt.
Nàng đem Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù treo luôn lên gốc đại thụ bên suối, nơi mà trước đó Chu Đại Trù đã nằm úp mặt ngủ.
Lấy từ giới chỉ ra một thanh kiếm dài màu đen, nàng tách riêng vỏ kiếm, hướng hai tên đệ tử của mình, bắt đầu giáo huấn.
"Hai cái tên khốn các ngươi, trứng linh thú mà các ngươi cũng dám ăn...".
"Này thì ăn này!".
"Ui da...!".
"Ui da...!".
Mông bị đánh, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù điếng người la toáng, vội vã cầu xin.
"Đệ tử sai rồi, sư phụ hãy tha cho đệ tử một lần đi...!".
"Sư phụ, đệ tử biết tội rồi...!".
"Biết cái con khỉ!".
Thái độ chưa thấy có dấu hiệu gì là sẽ hoà hoãn, Lăng Thanh Trúc tiếp tục mắng mỏ.
"Hôm qua mới phạt các ngươi, hôm nay các ngươi đã lại đem trứng Ngọc Dương Điểu ăn mất... Hai cái tên khốn các ngươi thì biết sợ ai!".
Dứt câu, vỏ kiếm trong tay nàng một lần nữa lại được vung lên.
"A a a... đau...!!".
"Ui da...!".
"Dám ăn trứng này! Ta cho các ngươi ăn trứng này!".
"Ăn trứng này! Ăn trứng này!...".
...
Cái điệp khúc ấy, nó cứ lặp đi lặp lại mãi. Cứ sau mỗi câu "Ăn trứng này!" là một đòn được đánh xuống. Tất nhiên là chả nhẹ tí nào.
Cứ xem phản ứng của hai đứa trẻ liền biết. Thậm chí Lăng Tiểu Ngư, người vốn vẫn rất mực kiên cường nay cũng đã ứa nước mắt. Có thể thấy trận đòn mà Lăng Thanh Trúc vừa "ban tặng" kia, nó quả rất đau.
Nhưng, còn chưa hết. Lớn tiếng mắng mỏ, mạnh tay đánh đập, bấy nhiêu nào đã xong. Hình phạt, nó hãy còn đang tiếp diễn.
Sau khi đánh mắng, thay vì thả thì Lăng Thanh Trúc đã đem Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù trói luôn vào gốc cây rồi quay gót trở về, bỏ mặc bọn chúng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook