Tiên Môn
-
Chương 24: Chia Ly
...
"Không biết thần tiên sư phụ và Yến cô cô đang nói chuyện gì nhỉ?".
Trước mái hiên, dưới tán cây hoa đào, Lăng Tiểu Ngư nhặt một cành khô, tay chống cằm nhìn về phía căn nhà, tự hỏi. Nó có chút tò mò muốn biết.
"Thần tiên sư phụ kêu mình đi ra, Yến cô cô cũng bảo mình đi ra, chắc là chuyện của người lớn...".
"Ừm... Cũng có thể thần tiên sư phụ sẽ căn dặn Yến cô cô gì đó. Dù sao Yến cô cô chỉ mới vừa khỏi bệnh...".
"Mấy ngày tới mình nhất định không được để cho cô cô làm gì. Mình phải chăm sóc cho cô cô thật tốt...".
Vẻ mặt hằn lên nét kiên định, Lăng Tiểu Ngư co tay thành nấm nhỏ, tự hứa với lòng.
Nó rất thực tâm, cực kỳ nghiêm túc. Thậm chí bây giờ, sau khi tự hứa xong, nó đã bắt đầu suy nghĩ về những việc mình sẽ phải làm để chăm sóc cho Lăng Ngọc Yến. Nào là nấu ăn, tắm gội, thuốc thang bồi bổ, thói quen sinh hoạt,..., mọi khía cạnh nó hầu như đều lần ra đến.
Đối với nó thì điều đó chả có khó khăn gì lắm. Kinh thư, mặt chữ đúng là nó hay quên thật, thế nhưng hễ chỉ cần là việc liên quan tới Lăng Ngọc Yến, từng chi tiết nhỏ nó đều cố tâm ghi nhớ. Trong lòng nó, Lăng Ngọc Yến thật sự rất quan trọng. Giống như mong ước của Lăng Ngọc Yến, Lăng Tiểu Ngư nó cũng muốn được quấn quýt bên cạnh nàng cả đời.
Chỉ tiếc rằng...
Trời cao mấy khi chiều lòng người?
Mong ước... rốt cuộc cũng chỉ là mong ước...
...
"Tiểu tử, ngươi lại đây!".
Đã sẵn đợi chờ, Lăng Tiểu Ngư vừa trông thấy Lăng Thanh Trúc từ trong nhà đi ra cất tiếng kêu gọi thì liền buông bỏ nhành cây khô đang cầm, vội vội vàng vàng chạy đến.
"Thần tiên sư phụ".
"Hmmm".
Lăng Thanh Trúc ưm khẽ, nói: "Tiểu tử, vừa rồi ta và Yến cô cô ngươi đã bàn qua. Theo đó, cô cô ngươi muốn tiểu tử ngươi cùng ta lên núi học đạo. Nói cách khác, nàng muốn ta thu nhận ngươi làm đệ tử, hướng ngươi tu tiên".
"Tu... tiên?".
Lăng Tiểu Ngư nghe xong thì thần tình mờ mịt. Nó hỏi lại: "Thần tiên sư phụ, tu tiên là phải lên núi ở sao?".
"Đúng vậy".
"Thế thì con không tu tiên đâu." - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Con muốn ở đây với Yến cô cô".
Nói rồi, nó lướt qua người Lăng Thanh Trúc, chạy thẳng vào bên trong nhà. Dừng lại sát bên chân Lăng Ngọc Yến, nó bày tỏ: "Yến cô cô, Tiểu Ngư không muốn tu tiên. Tiểu Ngư chỉ muốn sống ở đây với cô cô. Yến cô cô đừng bắt Tiểu Ngư lên núi...".
"Tiểu Ngư...".
Cúi nhìn con trẻ, dạ Lăng Ngọc Yến bất giác nhói đau. Nàng nào mong để nó phải cách xa mình. Ngặt nỗi... không để nó đi thì lại không được. Lăng Ngọc Yến nàng làm sao có thể đan tâm giữ nó bên cạnh, để rồi nó phải...
Mười năm sinh mệnh, thật ít ỏi lắm.
"Tiểu Ngư à..." - Cố kiềm lòng, Lăng Ngọc Yến khuyên nhủ - "Thế tục phàm nhân tính mệnh mong manh, chẳng thể sống lâu được. Chỉ có tầm đạo tu tiên mới có thể giúp con trường sinh, giúp con tìm ra được một chân trời mới rộng lớn và tốt đẹp hơn...".
"Nay tiên gia muốn thu nhận con, đấy là phúc phần của con... Tiểu Ngư, đây chính là cơ hội muôn người được một, đừng bỏ lỡ. Nghe cô cô, hãy theo tiên gia tu hành".
"Yến cô cô, Tiểu Ngư không muốn!".
Thanh âm non nớt mà kiên định, Lăng Tiểu Ngư liên tục lắc đầu: "Tiểu Ngư không cần trường sinh! Tiểu Ngư chỉ muốn ở đây với Yến cô cô!".
"Yến cô cô, cô cô đừng có bắt Tiểu Ngư đi. Tiểu Ngư không có muốn lên núi đâu...".
"Tiểu Ngư...".
"Haizzz...".
Đứng ở trước cửa, Lăng Thanh Trúc chứng kiến tràng cảnh trước mắt thì thở dài, bảo với Lăng Ngọc Yến: "Thằng bé này rất cứng đầu. Ta thấy ngươi không cần phải che giấu nữa, hãy nói cho nó biết sự thật đi".
Lời vừa ra hết cũng là lúc Lăng Thanh Trúc xoay người bước đi, chính thức ra khỏi căn nhà. Đối với những cảnh lâm li này, nàng thực là rất ngại đứng xem.
...
Bên trong căn nhà, Lăng Ngọc Yến và Lăng Tiểu Ngư đã nói chuyện rất lâu. Thời gian tính ra hẳn cũng đủ cho một lần bắt nước pha trà.
Thế nhưng, câu chữ dù nhiều, so với nước mắt, có lẽ cũng chả đáng bao nhiêu. Hương vị làm sao bì được?
Mặn hay đắng? Là đúng hay sai? Cuộc chia ly hôm nay, ngày sau liệu có khiến người dấy lên niềm ân hận?
Lăng Thanh Trúc không nghĩ, Lăng Ngọc Yến không biết, còn Lăng Tiểu Ngư... nó cũng không hay.
Hiện tại, nó vẫn đang khóc. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, với khuôn mặt đẫm lệ, nó cúi đầu bước ra khỏi căn nhà. Chừng khi tới cửa, lúc nó quay đầu lại gọi "Yến cô cô" thì...
"Đi đi... Nếu thương cô cô thì hãy cùng tiên gia lên núi, chuyên tâm tu hành...".
"Híc híc... Yến cô cô...".
Lăng Tiểu Ngư dùng tay quẹt đi nước mắt, giọng đứt quãng mà rằng: "Tiểu Ngư... híc... hứa với Yến cô cô... Híc híc... Tiểu Ngư sẽ... híc... chăm chỉ tu hành...".
"... Chờ Tiểu Ngư có thành tựu... híc... Tiểu Ngư sẽ về...".
"Yến cô cô... nhất định... nhất định phải chờ Tiểu Ngư về".
...
"Haizzz...".
Thân ảnh ban nãy rời đi nay đã quay lại, Lăng Thanh Trúc tiến đến bên cạnh đứa trẻ đang thương tâm nức nở, an ủi: "Tiểu tử ngươi cũng đừng quá lo lắng. Đợi ngươi trúc cơ thành công thì sẽ liền có thể hạ sơn thôi. Phần Yến cô cô ngươi ta sẽ thỉnh thoảng cho người lui tới trông nôm...".
"Được rồi, thời gian đã không còn sớm nữa. Chúng ta đi thôi".
...
"Yến cô cô! Tiểu Ngư sẽ chăm chỉ tu hành! Tiểu Ngư sẽ nhanh chóng về thăm cô cô...!".
Ngay khi những lời cuối cùng ấy được thốt ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư thì cũng chính là lúc phi kiếm phá không bay đi. Tại khoảnh khắc này, bên trong căn nhà, Lăng Ngọc Yến bỗng vội vã quay người rồi chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa hô gọi:
"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!".
"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư! Tiểu Ngư...!".
"Tiểu Ngư...!".
Lăng Ngọc Yến đã chạy rất mau, cũng đã gọi rất to, nhưng... chỉ là vô ích. Lăng Tiểu Ngư, nó đã không thể nghe thấy nữa rồi.
Dẫu vậy, Lăng Ngọc Yến vẫn cứ gọi; và đôi chân nàng, chúng vẫn đang còn chạy đi.
Nàng chạy mãi... chạy mãi, tận đến khi vấp phải một hòn đá thì mới chịu ngừng lại. Gục ngã bên đường, với đôi mắt nhoà lệ, nàng ngẩng đầu nhìn hướng phi kiếm bay đi, thanh âm nức nở: "Tiểu Ngư... hức...".
...
...
Sáng hôm sau.
Trên núi Ngũ Đài, đỉnh Trúc Kiếm.
Bên trái Tĩnh Hương Đường, một trong số mười hai căn phòng dành cho đệ tử chân truyền cư ngụ, Lăng Tiểu Ngư hiện đang nằm ở đấy.
Trên chiếc giường gỗ đỏ, nó cuộn mình trong chăn, mắt sưng trông thấy. Rõ ràng, đêm qua nó đã khóc rất nhiều.
...
"Tiểu Ngư, ngươi dậy chưa?".
Giữa bầu không khí yên ả thanh bình, chợt từ cửa phòng Lăng Tiểu Ngư, một giọng nói cất lên. Nghe khá non nớt.
"Tiểu Ngư, ngươi dậy chưa Tiểu Ngư?".
...
"Sao im lặng thế nhỉ? Lẽ nào Tiểu Ngư vẫn chưa thức dậy? Hay là nói ta đến nhầm phòng?".
"Mộng Kiều sư tỷ bảo là căn thứ sáu, đúng phòng này mà".
Trước cửa, Chu Đại Trù đứng lẩm bẩm một lúc, cuối cùng quyết định đưa tay mở thử.
Tức thì, cửa lớn hé ra.
"Ồ, cửa không khoá này".
Chẳng hề có chút khái niệm phép tắc lễ nghi nào, Chu Đại Trù thản nhiên nhấc chân tiến vào bên trong căn phòng. Nó đi thẳng tới giường, chừng trông thấy Lăng Tiểu Ngư vẫn còn đang cuộn mình trong chăn thì chép miệng nói ra: "Chậc, cái tên này còn ham ngủ hơn ta nữa".
Cánh tay tròn trịa đưa về trước, Chu Đại Trù bắt đầu lay gọi: "Tiểu Ngư, mau dậy đi!".
"Mau dậy đi Tiểu Ngư! Chúng ta phải đi làm lễ bái sư...".
"Dậy! Dậy...!".
...
"Ưm...".
Trước những động tác cùng thanh âm hô gọi của Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư dẫu muốn cũng khó lòng ngủ thêm. Đôi mắt sưng húp khẽ mở, nó nhìn đứa trẻ mập mạp bên cạnh, nghi hoặc: "Đại Trù?".
"Ừ, ta nè".
"Sao ngươi lại ở đây?".
"Cái gì mà tại sao ta ở đây. Ta bây giờ đã là đệ tử Trúc Kiếm Phong, không ở đây thì ở đâu".
Nhớ đến mục đích của mình, Chu Đại Trù giục: "Tiểu Ngư, ngươi mau đi rửa mặt đi. Mộng Kiều sư tỷ nói lát nữa chúng ta phải tới gặp sư phụ để làm lễ bái sư đấy".
"Thần tiên sư phụ...".
Lăng Tiểu Ngư ngẫm lại, rốt cuộc cũng lần ra sự tình. Đêm qua, trước lúc rời khỏi phòng hắn, Lăng Thanh Trúc đúng là có bảo hôm nay sẽ làm lễ bái sư.
"Đại Trù, ta biết rồi. Ta đi rửa mặt đây".
...
Vài phút sau.
Lăng Tiểu Ngư đã rửa mặt xong; tóc tai cũng là tương tự, được chải chuốt gọn gàng.
"Đại Trù, ta xong rồi".
Chưa nghe hồi âm, ngó qua lại thấy Chu Đại Trù đứng nhăn mặt cau mày, Lăng Tiểu Ngư không khỏi thắc mắc: "Đại Trù, ngươi làm sao vậy?".
"Tiểu Ngư, ngươi... ngươi định ăn mặc thế này đi gặp sư phụ hả?".
Vốn dĩ Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng để ý, nhưng giờ nghe Chu Đại Trù nhắc nhở, nó mới chợt nhận ra rằng bộ đồ mình đang mặc quả có hơi bẩn, lại còn bốc mùi.
"Hôm qua ta chưa có tắm".
"Vậy ngươi đi thay đồ đi".
"Nhưng mà... ta không có đồ để thay".
...
"Đại Trù, thần tiên sư phụ chắc sẽ không trách đâu".
"Sao ngươi biết là sẽ không trách?".
Chu Đại Trù thuật lại: "Tiểu Ngư ngươi chưa biết đó chứ. Mấy hôm trước, lúc mà ngươi vẫn còn đang hôn mê á. Lúc ấy, ta thấy sư phụ bé xíu, cao hơn ta có một chút, trong lòng thắc mắc nên mới hỏi thử. Ai ngờ, ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị sư phụ đấm cho một phát. Tiếp đấy, sư phụ nhún chân bay tới, lại đá ta thêm một phát...".
"Chưa hết đâu. Sư phụ đấm xong, đá xong rồi còn mắng ta thêm một trận nữa. Chậc, bộ dạng của sư phụ khi đó thật là đáng sợ lắm".
p/s: Mình nghe bảo là đồ buff truyện (Nguyệt phiếu, Hoả tinh châu, Kim sa châu, Thất thải châu, Bố cáo lệnh...) đã được tách riêng ra, hình như không giao dịch được nữa. Thay vào đó, độc giả khi đọc truyện sẽ có xác suất ngẫu nhiên nhặt được.
"Không biết thần tiên sư phụ và Yến cô cô đang nói chuyện gì nhỉ?".
Trước mái hiên, dưới tán cây hoa đào, Lăng Tiểu Ngư nhặt một cành khô, tay chống cằm nhìn về phía căn nhà, tự hỏi. Nó có chút tò mò muốn biết.
"Thần tiên sư phụ kêu mình đi ra, Yến cô cô cũng bảo mình đi ra, chắc là chuyện của người lớn...".
"Ừm... Cũng có thể thần tiên sư phụ sẽ căn dặn Yến cô cô gì đó. Dù sao Yến cô cô chỉ mới vừa khỏi bệnh...".
"Mấy ngày tới mình nhất định không được để cho cô cô làm gì. Mình phải chăm sóc cho cô cô thật tốt...".
Vẻ mặt hằn lên nét kiên định, Lăng Tiểu Ngư co tay thành nấm nhỏ, tự hứa với lòng.
Nó rất thực tâm, cực kỳ nghiêm túc. Thậm chí bây giờ, sau khi tự hứa xong, nó đã bắt đầu suy nghĩ về những việc mình sẽ phải làm để chăm sóc cho Lăng Ngọc Yến. Nào là nấu ăn, tắm gội, thuốc thang bồi bổ, thói quen sinh hoạt,..., mọi khía cạnh nó hầu như đều lần ra đến.
Đối với nó thì điều đó chả có khó khăn gì lắm. Kinh thư, mặt chữ đúng là nó hay quên thật, thế nhưng hễ chỉ cần là việc liên quan tới Lăng Ngọc Yến, từng chi tiết nhỏ nó đều cố tâm ghi nhớ. Trong lòng nó, Lăng Ngọc Yến thật sự rất quan trọng. Giống như mong ước của Lăng Ngọc Yến, Lăng Tiểu Ngư nó cũng muốn được quấn quýt bên cạnh nàng cả đời.
Chỉ tiếc rằng...
Trời cao mấy khi chiều lòng người?
Mong ước... rốt cuộc cũng chỉ là mong ước...
...
"Tiểu tử, ngươi lại đây!".
Đã sẵn đợi chờ, Lăng Tiểu Ngư vừa trông thấy Lăng Thanh Trúc từ trong nhà đi ra cất tiếng kêu gọi thì liền buông bỏ nhành cây khô đang cầm, vội vội vàng vàng chạy đến.
"Thần tiên sư phụ".
"Hmmm".
Lăng Thanh Trúc ưm khẽ, nói: "Tiểu tử, vừa rồi ta và Yến cô cô ngươi đã bàn qua. Theo đó, cô cô ngươi muốn tiểu tử ngươi cùng ta lên núi học đạo. Nói cách khác, nàng muốn ta thu nhận ngươi làm đệ tử, hướng ngươi tu tiên".
"Tu... tiên?".
Lăng Tiểu Ngư nghe xong thì thần tình mờ mịt. Nó hỏi lại: "Thần tiên sư phụ, tu tiên là phải lên núi ở sao?".
"Đúng vậy".
"Thế thì con không tu tiên đâu." - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Con muốn ở đây với Yến cô cô".
Nói rồi, nó lướt qua người Lăng Thanh Trúc, chạy thẳng vào bên trong nhà. Dừng lại sát bên chân Lăng Ngọc Yến, nó bày tỏ: "Yến cô cô, Tiểu Ngư không muốn tu tiên. Tiểu Ngư chỉ muốn sống ở đây với cô cô. Yến cô cô đừng bắt Tiểu Ngư lên núi...".
"Tiểu Ngư...".
Cúi nhìn con trẻ, dạ Lăng Ngọc Yến bất giác nhói đau. Nàng nào mong để nó phải cách xa mình. Ngặt nỗi... không để nó đi thì lại không được. Lăng Ngọc Yến nàng làm sao có thể đan tâm giữ nó bên cạnh, để rồi nó phải...
Mười năm sinh mệnh, thật ít ỏi lắm.
"Tiểu Ngư à..." - Cố kiềm lòng, Lăng Ngọc Yến khuyên nhủ - "Thế tục phàm nhân tính mệnh mong manh, chẳng thể sống lâu được. Chỉ có tầm đạo tu tiên mới có thể giúp con trường sinh, giúp con tìm ra được một chân trời mới rộng lớn và tốt đẹp hơn...".
"Nay tiên gia muốn thu nhận con, đấy là phúc phần của con... Tiểu Ngư, đây chính là cơ hội muôn người được một, đừng bỏ lỡ. Nghe cô cô, hãy theo tiên gia tu hành".
"Yến cô cô, Tiểu Ngư không muốn!".
Thanh âm non nớt mà kiên định, Lăng Tiểu Ngư liên tục lắc đầu: "Tiểu Ngư không cần trường sinh! Tiểu Ngư chỉ muốn ở đây với Yến cô cô!".
"Yến cô cô, cô cô đừng có bắt Tiểu Ngư đi. Tiểu Ngư không có muốn lên núi đâu...".
"Tiểu Ngư...".
"Haizzz...".
Đứng ở trước cửa, Lăng Thanh Trúc chứng kiến tràng cảnh trước mắt thì thở dài, bảo với Lăng Ngọc Yến: "Thằng bé này rất cứng đầu. Ta thấy ngươi không cần phải che giấu nữa, hãy nói cho nó biết sự thật đi".
Lời vừa ra hết cũng là lúc Lăng Thanh Trúc xoay người bước đi, chính thức ra khỏi căn nhà. Đối với những cảnh lâm li này, nàng thực là rất ngại đứng xem.
...
Bên trong căn nhà, Lăng Ngọc Yến và Lăng Tiểu Ngư đã nói chuyện rất lâu. Thời gian tính ra hẳn cũng đủ cho một lần bắt nước pha trà.
Thế nhưng, câu chữ dù nhiều, so với nước mắt, có lẽ cũng chả đáng bao nhiêu. Hương vị làm sao bì được?
Mặn hay đắng? Là đúng hay sai? Cuộc chia ly hôm nay, ngày sau liệu có khiến người dấy lên niềm ân hận?
Lăng Thanh Trúc không nghĩ, Lăng Ngọc Yến không biết, còn Lăng Tiểu Ngư... nó cũng không hay.
Hiện tại, nó vẫn đang khóc. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, với khuôn mặt đẫm lệ, nó cúi đầu bước ra khỏi căn nhà. Chừng khi tới cửa, lúc nó quay đầu lại gọi "Yến cô cô" thì...
"Đi đi... Nếu thương cô cô thì hãy cùng tiên gia lên núi, chuyên tâm tu hành...".
"Híc híc... Yến cô cô...".
Lăng Tiểu Ngư dùng tay quẹt đi nước mắt, giọng đứt quãng mà rằng: "Tiểu Ngư... híc... hứa với Yến cô cô... Híc híc... Tiểu Ngư sẽ... híc... chăm chỉ tu hành...".
"... Chờ Tiểu Ngư có thành tựu... híc... Tiểu Ngư sẽ về...".
"Yến cô cô... nhất định... nhất định phải chờ Tiểu Ngư về".
...
"Haizzz...".
Thân ảnh ban nãy rời đi nay đã quay lại, Lăng Thanh Trúc tiến đến bên cạnh đứa trẻ đang thương tâm nức nở, an ủi: "Tiểu tử ngươi cũng đừng quá lo lắng. Đợi ngươi trúc cơ thành công thì sẽ liền có thể hạ sơn thôi. Phần Yến cô cô ngươi ta sẽ thỉnh thoảng cho người lui tới trông nôm...".
"Được rồi, thời gian đã không còn sớm nữa. Chúng ta đi thôi".
...
"Yến cô cô! Tiểu Ngư sẽ chăm chỉ tu hành! Tiểu Ngư sẽ nhanh chóng về thăm cô cô...!".
Ngay khi những lời cuối cùng ấy được thốt ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư thì cũng chính là lúc phi kiếm phá không bay đi. Tại khoảnh khắc này, bên trong căn nhà, Lăng Ngọc Yến bỗng vội vã quay người rồi chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa hô gọi:
"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!".
"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư! Tiểu Ngư...!".
"Tiểu Ngư...!".
Lăng Ngọc Yến đã chạy rất mau, cũng đã gọi rất to, nhưng... chỉ là vô ích. Lăng Tiểu Ngư, nó đã không thể nghe thấy nữa rồi.
Dẫu vậy, Lăng Ngọc Yến vẫn cứ gọi; và đôi chân nàng, chúng vẫn đang còn chạy đi.
Nàng chạy mãi... chạy mãi, tận đến khi vấp phải một hòn đá thì mới chịu ngừng lại. Gục ngã bên đường, với đôi mắt nhoà lệ, nàng ngẩng đầu nhìn hướng phi kiếm bay đi, thanh âm nức nở: "Tiểu Ngư... hức...".
...
...
Sáng hôm sau.
Trên núi Ngũ Đài, đỉnh Trúc Kiếm.
Bên trái Tĩnh Hương Đường, một trong số mười hai căn phòng dành cho đệ tử chân truyền cư ngụ, Lăng Tiểu Ngư hiện đang nằm ở đấy.
Trên chiếc giường gỗ đỏ, nó cuộn mình trong chăn, mắt sưng trông thấy. Rõ ràng, đêm qua nó đã khóc rất nhiều.
...
"Tiểu Ngư, ngươi dậy chưa?".
Giữa bầu không khí yên ả thanh bình, chợt từ cửa phòng Lăng Tiểu Ngư, một giọng nói cất lên. Nghe khá non nớt.
"Tiểu Ngư, ngươi dậy chưa Tiểu Ngư?".
...
"Sao im lặng thế nhỉ? Lẽ nào Tiểu Ngư vẫn chưa thức dậy? Hay là nói ta đến nhầm phòng?".
"Mộng Kiều sư tỷ bảo là căn thứ sáu, đúng phòng này mà".
Trước cửa, Chu Đại Trù đứng lẩm bẩm một lúc, cuối cùng quyết định đưa tay mở thử.
Tức thì, cửa lớn hé ra.
"Ồ, cửa không khoá này".
Chẳng hề có chút khái niệm phép tắc lễ nghi nào, Chu Đại Trù thản nhiên nhấc chân tiến vào bên trong căn phòng. Nó đi thẳng tới giường, chừng trông thấy Lăng Tiểu Ngư vẫn còn đang cuộn mình trong chăn thì chép miệng nói ra: "Chậc, cái tên này còn ham ngủ hơn ta nữa".
Cánh tay tròn trịa đưa về trước, Chu Đại Trù bắt đầu lay gọi: "Tiểu Ngư, mau dậy đi!".
"Mau dậy đi Tiểu Ngư! Chúng ta phải đi làm lễ bái sư...".
"Dậy! Dậy...!".
...
"Ưm...".
Trước những động tác cùng thanh âm hô gọi của Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư dẫu muốn cũng khó lòng ngủ thêm. Đôi mắt sưng húp khẽ mở, nó nhìn đứa trẻ mập mạp bên cạnh, nghi hoặc: "Đại Trù?".
"Ừ, ta nè".
"Sao ngươi lại ở đây?".
"Cái gì mà tại sao ta ở đây. Ta bây giờ đã là đệ tử Trúc Kiếm Phong, không ở đây thì ở đâu".
Nhớ đến mục đích của mình, Chu Đại Trù giục: "Tiểu Ngư, ngươi mau đi rửa mặt đi. Mộng Kiều sư tỷ nói lát nữa chúng ta phải tới gặp sư phụ để làm lễ bái sư đấy".
"Thần tiên sư phụ...".
Lăng Tiểu Ngư ngẫm lại, rốt cuộc cũng lần ra sự tình. Đêm qua, trước lúc rời khỏi phòng hắn, Lăng Thanh Trúc đúng là có bảo hôm nay sẽ làm lễ bái sư.
"Đại Trù, ta biết rồi. Ta đi rửa mặt đây".
...
Vài phút sau.
Lăng Tiểu Ngư đã rửa mặt xong; tóc tai cũng là tương tự, được chải chuốt gọn gàng.
"Đại Trù, ta xong rồi".
Chưa nghe hồi âm, ngó qua lại thấy Chu Đại Trù đứng nhăn mặt cau mày, Lăng Tiểu Ngư không khỏi thắc mắc: "Đại Trù, ngươi làm sao vậy?".
"Tiểu Ngư, ngươi... ngươi định ăn mặc thế này đi gặp sư phụ hả?".
Vốn dĩ Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng để ý, nhưng giờ nghe Chu Đại Trù nhắc nhở, nó mới chợt nhận ra rằng bộ đồ mình đang mặc quả có hơi bẩn, lại còn bốc mùi.
"Hôm qua ta chưa có tắm".
"Vậy ngươi đi thay đồ đi".
"Nhưng mà... ta không có đồ để thay".
...
"Đại Trù, thần tiên sư phụ chắc sẽ không trách đâu".
"Sao ngươi biết là sẽ không trách?".
Chu Đại Trù thuật lại: "Tiểu Ngư ngươi chưa biết đó chứ. Mấy hôm trước, lúc mà ngươi vẫn còn đang hôn mê á. Lúc ấy, ta thấy sư phụ bé xíu, cao hơn ta có một chút, trong lòng thắc mắc nên mới hỏi thử. Ai ngờ, ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị sư phụ đấm cho một phát. Tiếp đấy, sư phụ nhún chân bay tới, lại đá ta thêm một phát...".
"Chưa hết đâu. Sư phụ đấm xong, đá xong rồi còn mắng ta thêm một trận nữa. Chậc, bộ dạng của sư phụ khi đó thật là đáng sợ lắm".
p/s: Mình nghe bảo là đồ buff truyện (Nguyệt phiếu, Hoả tinh châu, Kim sa châu, Thất thải châu, Bố cáo lệnh...) đã được tách riêng ra, hình như không giao dịch được nữa. Thay vào đó, độc giả khi đọc truyện sẽ có xác suất ngẫu nhiên nhặt được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook