Tiên Ma Biến
-
Chương 800: Thất Vọng Nhưng Không Thể Tuyệt Vọng
Tần Tích Nguyệt và đám người Trì Vũ Âm đáp xuống.
Ở nơi xa, âm thanh nổ vang khổng lồ không ngừng truyền đến, khiến cho âm thanh tuyết rơi trong thành Trung Châu liên tục vang lên.
Trên cổng thành, sắc mặt của Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt vô cùng ảm đạm.
- Hẳn là âm thanh từ học viện Lôi Đình truyền đến.
Tần Tích Nguyệt nhìn Lâm Tịch rất lâu, sau đó lên tiếng, chậm rãi nói:
- Chỉ có thể là hắn.
Lâm Tịch nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì.
- Ta biết ngươi không muốn tin, chắc hẳn trong lòng ngươi còn nghĩ đến nguyên nhân khác, tỷ như hắn đã bị giết chết, hoặc là bị người khác khống chế. Nhưng ngươi phải hiểu rằng khôi lỗi Thánh sư và Hỏa khôi chính là vật giúp hắn nắm quyền ở núi Luyện Ngục, mà phương pháp luyện chế khôi lỗi Thánh sư cũng chỉ có hắn biết. Bảy ngày trước, Dung gia đã bắt đầu chế tạo linh kiện cấu thành khôi lỗi Thánh sư, nhưng bảy ngày trước hắn lại gặp chúng ta, nên không thể có chuyện hắn ta bị khống chế được. Ngoài ra, ngươi không được quên nếu như hắn đã có thể giết chết tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia, vậy cũng chỉ có Thánh sư vô địch như Nam Cung Vị Ương mới giết hắn được. Một khi cuộc chiến đó bộc phát trong thành Trung Châu, không thể không có ai phát hiện.
Sắc mặt Tần Tích Nguyệt càng lúc càng lạnh lùng, giống như có một lớp băng ở trên. Nàng nói:
- Ta biết ngươi rất thất vọng, ta cũng rất thất vọng về hắn. Nhưng bất kể đang có chuyện gì xảy ra, chuyện đó cũng xảy ra rồi, ta hi vọng ngươi có thể hoàn toàn tỉnh táo, có thể ứng phó như bình thường.
Lâm Tịch trầm mặc một hồi, chậm rãi gật đầu, nói:
- Mấy người An lão sư đã rời khỏi quân doanh Trung Châu vệ rồi sao?
Tần Tích Nguyệt rất hiểu Lâm Tịch, nàng cũng đang có tâm trạng như Lâm Tịch. Nhưng nàng biết bản thân nàng có thể không chịu nổi, nhưng nhất định phải giúp Lâm Tịch khôi phục năng lực thống lĩnh và ứng biến như bình thường, nếu không, sẽ càng có nhiều chuyện khiến nàng và Lâm Tịch phải thất vọng hơn, thậm chí là tuyệt vọng, sẽ diễn ra.
Cho nên, nàng không trả lời câu hỏi của Lâm Tịch trước, mà chăm chú nhìn hắn, hỏi ngược lại:
- Ngươi hi vọng bọn họ rời khỏi quân doanh Trung Châu vệ ở Nam Giao, hay là ở lại đó để khống chế Trung Châu vệ?
Lâm Tịch nhìn nàng, nói:
- Sức mạnh càng phân tán, chúng ta càng dễ gặp chuyện, nên bọn họ không thể ở lại quân doanh Trung Châu vệ.
- Cách nghĩ của ngươi rất giống với chúng ta.
Tần Tích Nguyệt nhìn Lâm Tịch, gật đầu nói:
- Mấy người An lão sư đã rời khỏi Nam Giao, chỉ vì Thần mộc phi hạc không còn an toàn nữa, mà mấy người Trì Vũ Âm không thể cùng lúc điều khiển hoa Tiên Diệp quá nhiều, nên bọn họ còn đang trên đường chạy đến.
- Dặn dò mọi người không nên bại lộ tung tích, đồng thời không thể dùng phương thức liên lạc của học viện Thanh Loan.
Lâm Tịch nắm thật chặt chiếc áo mà chính hắn cũng cảm thấy thật lạnh lẽo, nhẹ giọng nói:
- Bởi vì hắn rất hiểu cách liên lạc của chúng ta, mà chúng ta chưa chắc chiến thắng hắn được.
...
Đám người Cao Á Nam bò dậy khỏi một sơn cốc bị loạn thạch bao phủ.
Trên người các nàng đầy đá vụn, bộ áo bào đen đang mặc bị bụi mù bao phủ, mỗi người đều có rất nhiều vết thương đang chảy máu. Cho dù là một Thánh sư như Từ Sinh Mạt, ánh mắt hắn ta bây giờ cũng đầy sự sợ hãi và cảm thấy không thể tin được, chật vật vô cùng.
Núi Lôi Minh cao và hùng vĩ đằng sau bọn họ tựa như một quả bí đỏ bị một cây gậy đập mạnh vào, tất cả đền đài, đạo quán, kiến trúc...nguy nga hùng vĩ đều sụp đổ.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Cao Á Nam cố gắng gượng qua cảm giác hồn lực suy yếu và vô cùng kinh hãi, nhìn một người tu hành khác cũng đang khó khăn đứng dậy khỏi cát đá, hỏi.
Người tu hành mặc giáp đen Vân Tần, khuôn mặt cũng dùng nón sắt che kín lại, khẽ ho ra bụi bậm và chút bọt máu, nói:
- Hoàng Hỏa Tiếu.
Cao Á Nam nhớ lại những chuyện Lâm Tịch đã kể với mình về trận đại chiến ở trong vùng đất hoang vu, nên nàng lập tức biết người này là ai.
- Đại thống lĩnh Hắc Long quân Hoàng Hỏa Tiếu? Ngươi không chết trong vùng đất hoang vu sao?
Có lẽ vì cảm thấy khó thở nên người tu hành này gỡ mặt nạ kim loại của mình xuống, mặc dù khuôn mặt hiện đầy tro bụi và máu tươi, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một người có khuôn mặt rất đẹp.
- Ngày xưa hắn đã cứu ta một mạng ở vùng đất hoang vu, giúp ta trở về Đại Mãng, hôm nay ta phải giúp hắn một lần.
Tên đại thống lĩnh Hắc Long quân ngày xưa của sơn mạch Long Xà, có khuôn mặt rất đẹp này, khẽ ho nhẹ một cái rồi nói.
Cao Á Nam vẫn không thể nào bình tĩnh lại sau khi tận mắt chứng kiến học viện Lôi Đình bị hủy diệt hoàn toàn, nên nàng nhìn Hoàng Hỏa Tiếu, rồi nhìn rất nhiều người tu hành học viện Lôi Đình chết xung quanh, run giọng nói:
- Nếu như ngươi đã quyết định phải giúp, vậy tại sao không xuất hiện sớm hơn? Tại sao để cho nhiều người tu hành chết như vậy?
- Bởi vì không còn kịp nữa.
Hoàng Hỏa Tiếu nhìn nàng, đau đớn nói:
- Khi ta tuân lệnh tới đây, ta mới phát hiện người phải đối phó chính là bọn ngươi. Mà đến lúc ta phát hiện thủ đoạn ở nơi này khủng khiếp đến thế, ta cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Sau khi dừng lại một hồi, hắn nhìn những người còn đứng đây đang rất yếu ớt, bởi vì vừa rồi đã gần như sử dụng hồn lực trong người mình, trầm giọng nói:
- Hơn nữa, dù như vậy, ta cũng không dám chắc chúng ta có thể còn sống rời khỏi nơi đây.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Cao Á Nam mới cố gắng cẩn thận suy nghĩ lại, bắt đầu nắm lấy được một vấn đề rất nghiêm trọng, khiến cho khuôn mặt vốn đã đầy máu và bụi của nàng càng tái nhợt hơn:
- Khi trước ngươi là tiềm ẩn của núi Luyện Ngục?
- Đúng.
Hoàng Hỏa Tiếu hít sâu một hơi, ho ra nhiều bọt máu hơn, nói tiếp:
- Ngay từ lần đại chiến ở vùng đất hoang vu, nhiệm vụ của tên Thánh sư Thân Đồ thị tiến vào vùng đất hoang vu chính là phối hợp với ta tìm cách bắt lấy người tu hành Yêu tộc kia, hoặc là lấy được nhiều tin tức hơn liên quan đến người tu hành Yêu tộc.
- Cho nên, chuyện hôm nay là do Trương Bình làm?
Biên Lăng Hàm nhìn Hoàng Hỏa Tiếu, có lẽ vì quá tức giận nên cả người run rẩy không thôi.
- Ta không biết có phải do tân chưởng giáo làm hay không, nhưng ta có thể khẳng định mệnh lệnh này do núi Luyện Ngục truyền tới.
Hoàng Hỏa Tiếu nhìn nàng, nói.
Sau một hồi sợ hãi và bất an, Từ Sinh Mạt rốt cuộc hồi phục tinh thần lại.
Vẻ mặt khó chịu không ai bì nổi thường thấy của hắn ta đã hoàn toàn biến mất.
Cả đời này, hắn ta rất ít khi bội phục người nào, ngay cả Lâm Tịch đã làm được nhiều chuyện như vậy, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu với Lâm Tịch. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thủ đoạn nhanh chóng hủy diệt cả học viện Lôi Đình như vậy, hắn không thể không bội phục.
- Sao có thể khiến cả một ngọn núi đổ sập xuống? Đây là thủ đoạn gì?
Hắn bất giác hỏi Hoàng Hỏa Tiếu, hắn cảm thấy không thể dựa vào sức mạnh người tu hành để làm đươc việc này.
- Nhiều năm qua, núi Luyện Ngục luôn nghiên cứu phương pháp để hủy diệt cả ba đại học viện của Vân Tần, trong đó phương pháp hủy diệt học viện Lôi Đình là đơn giản nhất.
Hoàng Hỏa Tiếu quay đầu nhìn Từ Sinh Mạt, nói:
- Bên trong núi Lôi Minh có rất nhiều mạch kim loại, trong mạch kim loại có một loại khoáng thạch đặc biệt. Khi gặp nước sôi, loại khoáng thạch này sẽ nóng lên, sinh ra nhiều hơi nước và khí lưu. Cho nên, chỉ cần đào những lỗ thủng xuyên vào bên trong mạch kim loại, đồng thời đào nhiều sơn động ở những nơi hợp lý bên trong lòng núi, rồi đột nhiên đổ nhiều nước sôi vào, loại khoáng thạch đặc biệt kia sẽ sinh ra nhiều hơi nước và khí lưu, chấn sập những hang động kia, rồi khiến nguyên một ngọn núi sụp đổ. Về việc các tượng sư núi Luyện Ngục tính toán như thế nào để đổ nước sôi vào, rồi tạo ra hang động như thế nào, thực chất không phải là việc khó, bởi vì trong nhiều năm qua, núi Luyện Ngục vẫn phải làm việc bên trong lòng đất, nham tương, lòng núi, quáng mạch....Lợi dụng đặc tính của quáng mạch để chấn sập cả một ngọn núi là một phương pháp rất đơn giản, nhưng lúc bình thường, phương pháp này không thể thực hiện được. Bởi vì trước kia, núi Luyện Ngục không thể nào công khai đào hang động bên trong núi Lôi Minh.
Từ những lời Hoàng Hỏa Tiếu vừa nói, Cao Á Nam có thể nhận ra một số ẩn ý, nên sắc mặt của nàng càng khó coi hơn:
- Cho nên, không chỉ có núi Luyện Ngục, mà còn có thế lực bên trong Vân Tần phối hợp...đây chính là nguyên nhân mà ngươi nói chúng ta chưa chắc an toàn rời đi?
- Nếu như ta đoán không sai, hẳn là Dung gia.
Hoàng Hỏa Tiếu nhìn nàng, gật đầu nói:
- Hơn nữa, ta ít nhất còn phát hiện một Thánh sư rất mạnh, ít nhất không yếu hơn đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Cao Á Nam cắn môi, than nhẹ:
- Bất kể có phải Trương Bình hay không, nhưng nếu đối phương đã sử dụng thủ đoạn như vậy...cho thấy đối phương nhất định đã có chuẩn bị trong thành Trung Châu.
- Đúng vậy.
Khương Tiếu Y nhìn nàng, gật đầu nói:
- Cho nên, chúng ta nhất định phải chạy đi, hoặc là chết trận ở đây, không thể rơi vào tay đối phương được.
- Ta rất muốn chết.
Từ Sinh Mạt nhìn Tần điên ở bên cạnh, nói:
- Tần điên, ngươi nói thử xem, có phải ánh mắt của ta có vấn đề hay không? Ngay cả một tên tiểu tử da đen như Trương Bình cũng có thể đạt đến bước này sao?
Những gì Từ Sinh Mạt vừa nói rất buồn cười.
Nhưng Tần điên lại không thể cười nổi.
...
Hoa Tịch Nguyệt chậm rãi đi lại giữa đường phố Trung Châu.
Sau khi từ Đại Mãng trở về Vân Tần, nàng đã bắt đầu tiếp nhận một số công việc tình báo bên ngoài học viện Thanh Loan. Bởi vì năng lực đặc biệt của nàng, nên thật ra bây giờ nàng đã trở thành đầu mục của tổ chức mật thám học viện Thanh Loan.
Vì thế, mặc dù hiện giờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng vẫn không thể phát hiện được đầu mối liên quan, mà cho đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu cho thấy Trương Bình đã rời khỏi thành Trung Châu, mà nàng lại không tìm được tung tích của hắn ta, nên so với nhiều người, sự tức giận và tự trách trong nội tâm nàng còn nhiều hơn.
Chỉ là nàng vẫn cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, so với những lúc khác, ánh mắt của nàng càng tỉnh táo và tinh tế hơn.
Từng làm một tiềm ẩn vô cùng thành công, ngay cả Văn Nhân Thương Nguyệt cũng phải sợ hãi, nàng tất nhiên rất hiểu chuyện phải bỏ tình cảm cá nhân ra, phán đoán những chuyện có thể xảy ra nhất.
Giả sử Trương Bình là chủ mưu của những việc này, mà học viện Lôi Đình đã sụp đổ rồi, nhưng hắn vẫn chưa xuất hiện, cho thấy việc Lâm Tịch phát hiện ra Vinh công xưởng sản xuất linh kiện khôi lỗi Thánh sư đã làm nhiễu loạn một số an bài của hắn, nên hắn phải đợi chờ thời cơ thích hợp hơn để xuất hiện.
Cho nên, nếu như có thể nhanh chóng tìm ra hắn nhanh hơn, bọn nàng vẫn còn cơ hội để chiến thắng.
Nàng chậm rãi đi lại, tìm kiếm. Sau đó một lúc, nàng đột nhiên phát hiện được dấu hiệu khác thường, lập tức dừng lại.
Ở nơi xa, âm thanh nổ vang khổng lồ không ngừng truyền đến, khiến cho âm thanh tuyết rơi trong thành Trung Châu liên tục vang lên.
Trên cổng thành, sắc mặt của Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt vô cùng ảm đạm.
- Hẳn là âm thanh từ học viện Lôi Đình truyền đến.
Tần Tích Nguyệt nhìn Lâm Tịch rất lâu, sau đó lên tiếng, chậm rãi nói:
- Chỉ có thể là hắn.
Lâm Tịch nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì.
- Ta biết ngươi không muốn tin, chắc hẳn trong lòng ngươi còn nghĩ đến nguyên nhân khác, tỷ như hắn đã bị giết chết, hoặc là bị người khác khống chế. Nhưng ngươi phải hiểu rằng khôi lỗi Thánh sư và Hỏa khôi chính là vật giúp hắn nắm quyền ở núi Luyện Ngục, mà phương pháp luyện chế khôi lỗi Thánh sư cũng chỉ có hắn biết. Bảy ngày trước, Dung gia đã bắt đầu chế tạo linh kiện cấu thành khôi lỗi Thánh sư, nhưng bảy ngày trước hắn lại gặp chúng ta, nên không thể có chuyện hắn ta bị khống chế được. Ngoài ra, ngươi không được quên nếu như hắn đã có thể giết chết tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia, vậy cũng chỉ có Thánh sư vô địch như Nam Cung Vị Ương mới giết hắn được. Một khi cuộc chiến đó bộc phát trong thành Trung Châu, không thể không có ai phát hiện.
Sắc mặt Tần Tích Nguyệt càng lúc càng lạnh lùng, giống như có một lớp băng ở trên. Nàng nói:
- Ta biết ngươi rất thất vọng, ta cũng rất thất vọng về hắn. Nhưng bất kể đang có chuyện gì xảy ra, chuyện đó cũng xảy ra rồi, ta hi vọng ngươi có thể hoàn toàn tỉnh táo, có thể ứng phó như bình thường.
Lâm Tịch trầm mặc một hồi, chậm rãi gật đầu, nói:
- Mấy người An lão sư đã rời khỏi quân doanh Trung Châu vệ rồi sao?
Tần Tích Nguyệt rất hiểu Lâm Tịch, nàng cũng đang có tâm trạng như Lâm Tịch. Nhưng nàng biết bản thân nàng có thể không chịu nổi, nhưng nhất định phải giúp Lâm Tịch khôi phục năng lực thống lĩnh và ứng biến như bình thường, nếu không, sẽ càng có nhiều chuyện khiến nàng và Lâm Tịch phải thất vọng hơn, thậm chí là tuyệt vọng, sẽ diễn ra.
Cho nên, nàng không trả lời câu hỏi của Lâm Tịch trước, mà chăm chú nhìn hắn, hỏi ngược lại:
- Ngươi hi vọng bọn họ rời khỏi quân doanh Trung Châu vệ ở Nam Giao, hay là ở lại đó để khống chế Trung Châu vệ?
Lâm Tịch nhìn nàng, nói:
- Sức mạnh càng phân tán, chúng ta càng dễ gặp chuyện, nên bọn họ không thể ở lại quân doanh Trung Châu vệ.
- Cách nghĩ của ngươi rất giống với chúng ta.
Tần Tích Nguyệt nhìn Lâm Tịch, gật đầu nói:
- Mấy người An lão sư đã rời khỏi Nam Giao, chỉ vì Thần mộc phi hạc không còn an toàn nữa, mà mấy người Trì Vũ Âm không thể cùng lúc điều khiển hoa Tiên Diệp quá nhiều, nên bọn họ còn đang trên đường chạy đến.
- Dặn dò mọi người không nên bại lộ tung tích, đồng thời không thể dùng phương thức liên lạc của học viện Thanh Loan.
Lâm Tịch nắm thật chặt chiếc áo mà chính hắn cũng cảm thấy thật lạnh lẽo, nhẹ giọng nói:
- Bởi vì hắn rất hiểu cách liên lạc của chúng ta, mà chúng ta chưa chắc chiến thắng hắn được.
...
Đám người Cao Á Nam bò dậy khỏi một sơn cốc bị loạn thạch bao phủ.
Trên người các nàng đầy đá vụn, bộ áo bào đen đang mặc bị bụi mù bao phủ, mỗi người đều có rất nhiều vết thương đang chảy máu. Cho dù là một Thánh sư như Từ Sinh Mạt, ánh mắt hắn ta bây giờ cũng đầy sự sợ hãi và cảm thấy không thể tin được, chật vật vô cùng.
Núi Lôi Minh cao và hùng vĩ đằng sau bọn họ tựa như một quả bí đỏ bị một cây gậy đập mạnh vào, tất cả đền đài, đạo quán, kiến trúc...nguy nga hùng vĩ đều sụp đổ.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Cao Á Nam cố gắng gượng qua cảm giác hồn lực suy yếu và vô cùng kinh hãi, nhìn một người tu hành khác cũng đang khó khăn đứng dậy khỏi cát đá, hỏi.
Người tu hành mặc giáp đen Vân Tần, khuôn mặt cũng dùng nón sắt che kín lại, khẽ ho ra bụi bậm và chút bọt máu, nói:
- Hoàng Hỏa Tiếu.
Cao Á Nam nhớ lại những chuyện Lâm Tịch đã kể với mình về trận đại chiến ở trong vùng đất hoang vu, nên nàng lập tức biết người này là ai.
- Đại thống lĩnh Hắc Long quân Hoàng Hỏa Tiếu? Ngươi không chết trong vùng đất hoang vu sao?
Có lẽ vì cảm thấy khó thở nên người tu hành này gỡ mặt nạ kim loại của mình xuống, mặc dù khuôn mặt hiện đầy tro bụi và máu tươi, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một người có khuôn mặt rất đẹp.
- Ngày xưa hắn đã cứu ta một mạng ở vùng đất hoang vu, giúp ta trở về Đại Mãng, hôm nay ta phải giúp hắn một lần.
Tên đại thống lĩnh Hắc Long quân ngày xưa của sơn mạch Long Xà, có khuôn mặt rất đẹp này, khẽ ho nhẹ một cái rồi nói.
Cao Á Nam vẫn không thể nào bình tĩnh lại sau khi tận mắt chứng kiến học viện Lôi Đình bị hủy diệt hoàn toàn, nên nàng nhìn Hoàng Hỏa Tiếu, rồi nhìn rất nhiều người tu hành học viện Lôi Đình chết xung quanh, run giọng nói:
- Nếu như ngươi đã quyết định phải giúp, vậy tại sao không xuất hiện sớm hơn? Tại sao để cho nhiều người tu hành chết như vậy?
- Bởi vì không còn kịp nữa.
Hoàng Hỏa Tiếu nhìn nàng, đau đớn nói:
- Khi ta tuân lệnh tới đây, ta mới phát hiện người phải đối phó chính là bọn ngươi. Mà đến lúc ta phát hiện thủ đoạn ở nơi này khủng khiếp đến thế, ta cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Sau khi dừng lại một hồi, hắn nhìn những người còn đứng đây đang rất yếu ớt, bởi vì vừa rồi đã gần như sử dụng hồn lực trong người mình, trầm giọng nói:
- Hơn nữa, dù như vậy, ta cũng không dám chắc chúng ta có thể còn sống rời khỏi nơi đây.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Cao Á Nam mới cố gắng cẩn thận suy nghĩ lại, bắt đầu nắm lấy được một vấn đề rất nghiêm trọng, khiến cho khuôn mặt vốn đã đầy máu và bụi của nàng càng tái nhợt hơn:
- Khi trước ngươi là tiềm ẩn của núi Luyện Ngục?
- Đúng.
Hoàng Hỏa Tiếu hít sâu một hơi, ho ra nhiều bọt máu hơn, nói tiếp:
- Ngay từ lần đại chiến ở vùng đất hoang vu, nhiệm vụ của tên Thánh sư Thân Đồ thị tiến vào vùng đất hoang vu chính là phối hợp với ta tìm cách bắt lấy người tu hành Yêu tộc kia, hoặc là lấy được nhiều tin tức hơn liên quan đến người tu hành Yêu tộc.
- Cho nên, chuyện hôm nay là do Trương Bình làm?
Biên Lăng Hàm nhìn Hoàng Hỏa Tiếu, có lẽ vì quá tức giận nên cả người run rẩy không thôi.
- Ta không biết có phải do tân chưởng giáo làm hay không, nhưng ta có thể khẳng định mệnh lệnh này do núi Luyện Ngục truyền tới.
Hoàng Hỏa Tiếu nhìn nàng, nói.
Sau một hồi sợ hãi và bất an, Từ Sinh Mạt rốt cuộc hồi phục tinh thần lại.
Vẻ mặt khó chịu không ai bì nổi thường thấy của hắn ta đã hoàn toàn biến mất.
Cả đời này, hắn ta rất ít khi bội phục người nào, ngay cả Lâm Tịch đã làm được nhiều chuyện như vậy, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu với Lâm Tịch. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thủ đoạn nhanh chóng hủy diệt cả học viện Lôi Đình như vậy, hắn không thể không bội phục.
- Sao có thể khiến cả một ngọn núi đổ sập xuống? Đây là thủ đoạn gì?
Hắn bất giác hỏi Hoàng Hỏa Tiếu, hắn cảm thấy không thể dựa vào sức mạnh người tu hành để làm đươc việc này.
- Nhiều năm qua, núi Luyện Ngục luôn nghiên cứu phương pháp để hủy diệt cả ba đại học viện của Vân Tần, trong đó phương pháp hủy diệt học viện Lôi Đình là đơn giản nhất.
Hoàng Hỏa Tiếu quay đầu nhìn Từ Sinh Mạt, nói:
- Bên trong núi Lôi Minh có rất nhiều mạch kim loại, trong mạch kim loại có một loại khoáng thạch đặc biệt. Khi gặp nước sôi, loại khoáng thạch này sẽ nóng lên, sinh ra nhiều hơi nước và khí lưu. Cho nên, chỉ cần đào những lỗ thủng xuyên vào bên trong mạch kim loại, đồng thời đào nhiều sơn động ở những nơi hợp lý bên trong lòng núi, rồi đột nhiên đổ nhiều nước sôi vào, loại khoáng thạch đặc biệt kia sẽ sinh ra nhiều hơi nước và khí lưu, chấn sập những hang động kia, rồi khiến nguyên một ngọn núi sụp đổ. Về việc các tượng sư núi Luyện Ngục tính toán như thế nào để đổ nước sôi vào, rồi tạo ra hang động như thế nào, thực chất không phải là việc khó, bởi vì trong nhiều năm qua, núi Luyện Ngục vẫn phải làm việc bên trong lòng đất, nham tương, lòng núi, quáng mạch....Lợi dụng đặc tính của quáng mạch để chấn sập cả một ngọn núi là một phương pháp rất đơn giản, nhưng lúc bình thường, phương pháp này không thể thực hiện được. Bởi vì trước kia, núi Luyện Ngục không thể nào công khai đào hang động bên trong núi Lôi Minh.
Từ những lời Hoàng Hỏa Tiếu vừa nói, Cao Á Nam có thể nhận ra một số ẩn ý, nên sắc mặt của nàng càng khó coi hơn:
- Cho nên, không chỉ có núi Luyện Ngục, mà còn có thế lực bên trong Vân Tần phối hợp...đây chính là nguyên nhân mà ngươi nói chúng ta chưa chắc an toàn rời đi?
- Nếu như ta đoán không sai, hẳn là Dung gia.
Hoàng Hỏa Tiếu nhìn nàng, gật đầu nói:
- Hơn nữa, ta ít nhất còn phát hiện một Thánh sư rất mạnh, ít nhất không yếu hơn đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Cao Á Nam cắn môi, than nhẹ:
- Bất kể có phải Trương Bình hay không, nhưng nếu đối phương đã sử dụng thủ đoạn như vậy...cho thấy đối phương nhất định đã có chuẩn bị trong thành Trung Châu.
- Đúng vậy.
Khương Tiếu Y nhìn nàng, gật đầu nói:
- Cho nên, chúng ta nhất định phải chạy đi, hoặc là chết trận ở đây, không thể rơi vào tay đối phương được.
- Ta rất muốn chết.
Từ Sinh Mạt nhìn Tần điên ở bên cạnh, nói:
- Tần điên, ngươi nói thử xem, có phải ánh mắt của ta có vấn đề hay không? Ngay cả một tên tiểu tử da đen như Trương Bình cũng có thể đạt đến bước này sao?
Những gì Từ Sinh Mạt vừa nói rất buồn cười.
Nhưng Tần điên lại không thể cười nổi.
...
Hoa Tịch Nguyệt chậm rãi đi lại giữa đường phố Trung Châu.
Sau khi từ Đại Mãng trở về Vân Tần, nàng đã bắt đầu tiếp nhận một số công việc tình báo bên ngoài học viện Thanh Loan. Bởi vì năng lực đặc biệt của nàng, nên thật ra bây giờ nàng đã trở thành đầu mục của tổ chức mật thám học viện Thanh Loan.
Vì thế, mặc dù hiện giờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng vẫn không thể phát hiện được đầu mối liên quan, mà cho đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu cho thấy Trương Bình đã rời khỏi thành Trung Châu, mà nàng lại không tìm được tung tích của hắn ta, nên so với nhiều người, sự tức giận và tự trách trong nội tâm nàng còn nhiều hơn.
Chỉ là nàng vẫn cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, so với những lúc khác, ánh mắt của nàng càng tỉnh táo và tinh tế hơn.
Từng làm một tiềm ẩn vô cùng thành công, ngay cả Văn Nhân Thương Nguyệt cũng phải sợ hãi, nàng tất nhiên rất hiểu chuyện phải bỏ tình cảm cá nhân ra, phán đoán những chuyện có thể xảy ra nhất.
Giả sử Trương Bình là chủ mưu của những việc này, mà học viện Lôi Đình đã sụp đổ rồi, nhưng hắn vẫn chưa xuất hiện, cho thấy việc Lâm Tịch phát hiện ra Vinh công xưởng sản xuất linh kiện khôi lỗi Thánh sư đã làm nhiễu loạn một số an bài của hắn, nên hắn phải đợi chờ thời cơ thích hợp hơn để xuất hiện.
Cho nên, nếu như có thể nhanh chóng tìm ra hắn nhanh hơn, bọn nàng vẫn còn cơ hội để chiến thắng.
Nàng chậm rãi đi lại, tìm kiếm. Sau đó một lúc, nàng đột nhiên phát hiện được dấu hiệu khác thường, lập tức dừng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook